“Ha hả…. Muốn động thủ rồi sao?” Tiếng cười trộm của Diệp phụ từ đầu kia điện thoại truyền tới.
Diệp Dịch Hành ngẩn ra, kinh giác nói: “Uy cha! Cha có phải hay không cái gì cũng biết!”
Diệp phụ giả ngu: “Đâu có đâu có, cha cái gì cũng không biết a…”
Diệp Dịch Hành bỗng nhiên cảm thấy rất bất lực.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Thư Diên đối với chuyện của con đều rõ như lòng bàn tay, vừa để lộ một chút dấu vết liền sẽ tìm tòi nghiên cứu tới cùng, nếu như nói lòng hiếu kỳ của loài mèo là lớn nhất, vậy lòng hiếu kỳ của Diệp Thư Diên có thể so với thần mèo rồi.
Vốn tưởng rằng lên đại học ly khai gia đình, cha sẽ quản ít đi một chút, lại không nghĩ tới, mọi nhất cử nhất động của mình, vẫn đều ở dưới mắt của đối phương.
Diệp Dịch Hành thật không biết, có loại người cha như vậy, là họa hay là phúc.
“Cha đã biết rồi, vậy nhanh thay bọn con giải quyết vấn đề đi!” Diệp Dịch Hành hừ lạnh.
“Không cần a, bảo bảo, đến cùng ba ba nói chuyện a, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a!”
Hà Nghiên Luật giương mắt nhỏ giọng hỏi Diệp Dịch Hành: “Ba của anh gọi anh là ‘bảo bảo’?” Trên mặt không giấu nổi nụ cười.
Diệp Dịch Hành cảm thấy hết sức quẫn bách, lại nghe Diệp phụ ở bên kia tiếp tục nói: “Thay các con giải quyết, ‘các con’ là ai? Là đứa con bảo bối của cha cùng con dâu ngoan sao?”
Hà Nghiên Luật vừa nghe đến ‘con dâu ngoan’ ba chữ này, biểu tình nháy mắt liền cứng ngắc.
Lúc nay đến phiên Diệp Dịch Hành cười trộm.
“Cha, cha đủ rồi a! Anh ta thẹn thùng rồi!”
Hà Nghiên Luật lặng lẽ nhéo nhéo cánh tay Diệp Dịch Hành.
Diệp Dịch Hành nhe răng, trừng mắt liếc anh một cái.
Diệp phụ nghe xong, hoảng nói: “Được được, muốn cha giúp cũng được, ngày mai con phải đem đứa nhỏ kia về nhà cho cha xem…”
Diệp Dịch Hành mặt nóng lên, quanh co nói: “Ba, anh ta còn chưa có chuẩn bị tốt.”
Diệp phụ hoãn thanh nói: “Con nha, thật giống với mẹ con, bà ấy cùng đứa con ghen, con cùng ba ba ghen. Cha cũng đâu có ăn nhóc ấy…”
Diệp Dịch Hành thật muốn nói ‘bất quá chỉ là lão hồ ly cáo già”, chỉ nói: “Được rồi, để con hỏi anh ta một chút.”
“Ai, ba của anh nói muốn gặp em.”
“A?” Hà Nghiên Luật rụt cổ khẩn trương, “Khi nào?”
“Ngày mai.”
“Nhanh như vậy?” Hà Nghiên Luật có vẻ cực kỳ bất an, “Cũng không thể kéo thêm được vài ngày sao?”
Diệp Dịch Hành cười nói: “Sao vậy? Sợ hãi?”
Hà Nghiên Luật thành thật gật gật đầu.
Diệp Dịch Hành vui sướng thấy người gặp họa, đối với điện thoại nói: “Ba, anh ta sợ cha a!”
Diệp ba ba vội la lên: “Con nói cho thằng nhóc ấy biết, ba ba là người tốt! Đừng sợ a…”
Diệp Dịch Hành quay đầu hướng Hà Nghiên Luật nói: “Thân ái, ba của anh kêu anh nói cho em biết, ông là người tốt.”
Hà Nghiên Luật cúi đầu, lỗ tai hồng hồng, nhẹ giọng nói: “Em nghe thấy rồi…”
Diệp ba ba lỗ tai rất thính, nghe thấy thanh âm của Hà Nghiên Luật, cười mị mắt.
“Con đừng có truyền lời của cha nữa, cha muốn đích thân nói với nhóc đó, để cho nhóc đó nghe đi!”
“Được.” Diệp Dịch Hành cười đáp, không quên dặn dò: “Cha đừng làm cho anh ta sợ!”
Diệp ba ba mếu máo, thầm nghĩ, thỏ con, con cho cha con là mãnh thú chuyên ăn thịt hay sao vậy?
Di động dán lên tai Hà Nghiên Luật.
Hà Nghiên Luật khẩn trương đến tim đập loạn xạ. Trong sách miêu tả người cha nào cũng đều rất nghiêm khắc, cha của Diệp Dịch Hành, đại khái chắc cũng là một ông chú anh tuấn uy nghiêm đi.
Tiếp theo, anh nghe được một tiếng gọi cực kỳ nhu hoãn, thái độ hòa ái, giống như thanh âm người cha mà anh tưởng tượng suốt bao lâu nay.
Diệp Thư Diên đại khái chỉ dùng thanh âm ôn nhu gọi anh: “Tiểu Luật a…. Con là Tiểu Luật đi….”
Bởi vì bất an, cho nên Hà Nghiên Luật lại dựa sát vào người Diệp Dịch Hành.
Diệp Dịch Hành ôm chặt anh, vuốt ve lưng anh làm cho y thả lỏng.
“Dạ, chú khỏe.” Y cung kính nói.
“Ha ha, thằng nhóc này…” Diệp Thư Diên tay cầm tập hồ sơ, bởi vì bị dùng sức mà nhăn nhúm lại, y dụ hống nói: “Gọi cha là ba ba đi?”
Hà Nghiên Luật ngẩn người, giật mình phát hiện cái mũi của mình đã lên men, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Dịch Hành, một đôi con ngươi xinh đẹp ngập nước.
Diệp Dịch Hành cười cổ vũ: “Gọi a, ba ba.” Cái từ “ba ba” kia là một từ hai ý nghĩa. Như là Tiểu Hắc gọi chính mình, lại giống như cổ vũ Hà Nghiên Luật gọi Diệp Thư Diên.
Tuyến lệ của Hà Nghiên Luật nháy mắt không khống chế được.
Người đàn ông năm mươi mấy tuổi ở đầu điện thoại bên kia là người chưa từng gặp mặt, lại sinh ra một loại cảm giác khiến người ta tự nhiên muốn thân cận.
Hà Nghiên Luật ngưng nghẹn thật lâu, mới nghẹn ngào ra tiếng: “Ba ba….”
“Ai, ngoan…” Diệp Thư Diên mừng rỡ, đáp lại có chút phát run, “Con ngoan a, ngày mai cùng Dịch Dịch về nhà, ba ba tự mình xuống bếp nấu cho các con ăn…”
Hà nghiên luật ngưng nghẹn thật lâu, mới nghẹn ngào ra tiếng: “Ba ba…”
Diệp Thư Diên ở đầu điện thoại bên kia liên miên cằn nhằn, hận không thể lập tức móc hết tâm phế ra đưa cho con dâu.
Diệp Dịch Hành đoạt lấy điện thoại: “Ba, có người nào không biết đồ ăn cha làm không ai dám ăn chứ! Để cho chú Phó làm đi! Con cúp trước đây!” Vừa nói người nào liền quyết đoán ấn nút tắt.
“Ba ba của anh làm sao biết chuyện của chúng ta?” Hà Nghiên Luật đem mặt chôn trong lòng Diệp Dịch Hành, rầu rĩ hỏi.
Diệp Dịch Hành ôm chặt ái nhân vào lòng, nói: “Kỳ thật, anh cũng không biết. Người ba này, rất kỳ quái.”
Hà Nghiên Luật hỏi: “Ông là người như thế nào?”
Diệp Dịch Hành nói: “Ông biết rất nhiều sự tình liên quan tới anh, nhưng mặc kệ anh làm đúng hay là sai, ông cho tới bây giờ cũng không có nói gì. Cũng sẽ không chủ động nói cho anh biết ông đã biết những thứ gì, trừ phi chính mình nói ra, nhưng mỗi lần, anh đều phát hiện, ông đã sớm biết, hơn nữa còn làm cho người ta buồn bực chính là, ông toàn giả vờ ngu ngốc…”
Diệp Thư Diên vẫn luôn sắm vai trưởng giả hòa ái hiền lành, đứng ở một bên cười tủm tỉm, bao dung, sủng nịnh, nhìn đứa con chậm rãi lớn lên.
“Ông là ba ba tốt.” Hà Nghiên Luật thanh âm vẫn rầu rĩ như trước.
Tử nhỏ đến lớn, bên cạnh mình không có ai gọi là ba ba, ba ba, chỉ có tự điển mới có.
Diệp Dịch Hành thực hạnh phúc.
“Ha hả?Em cảm thấy như vậy sao?” Diệp Dịch Hành cười nói, “Lúc trước, anh còn cảm thấy ông rất đáng sợ.”
“Vì sao?”
“Cuộc sống riêng tư bị người ta biết hết, đều sẽ cảm thấy bất an đi? Anh cảm thấy kia càng giống như một loại giám thị vậy?
“Vậy sao?” Hà Nghiên Luật chưa từng trải qua vấn đề này, nếu có thể, anh tình nguyện bị cha giám thị, cũng không có cái gì là không tốt. Bất quá anh không nói gì, chỉ im lặng nghe Diệp Dịch Hành tiếp tục nói.
“Có một thời gian, anh trốn tránh ông.” Diệp Dịch Hành nhớ lại chuyện cũ, biểu tình lộ ra hoang mang, “Nhưng ba của anh lại làm cho anh đả kích trầm trọng, luôn lấy một bộ biểu tình bị thương tổn bi thương ai oán xuất hiện ở trước mặt anh. Cứ như vậy, ngược lại còn làm cho anh cảm thấy chính mình lại biến thành tội nhân.”
Hà Nghiên Luật sờ sờ ngực Diệp Dịch Hành, cười nói: “A, lòng của anh thật nhuyễn a.”
“Ân, anh từ nhỏ đã mềm lòng, đối mèo con chó con đều thích đến muốn nhận nuôi chúng nó, nhìn thấy con kiến còn luyến tiếc giết đi, huống chi đó là ba ba của chính mình, nháy mắt liền cảm thấy áy náy a, lại bị ông thao thao bất tuyệt tràn ra tới biển!” Diệp Dịch Hành nháy mắt mấy cái, còn nói: “Vì thế anh lại bắt đầu tìm mọi cách làm nũng ông, so với trước khi trốn ông còn thân thiết hơn.”
“Thật vui.” Hà Nghiên Luật nói, “Như vậy xem ra, anh khẳng định luyến tiếc em thương tâm.”
“Bây giờ em mới biết mình đã nhặt được bảo vật sao?” Diệp Dịch Hành nói.
Thà rằng chính mình khó chịu, cũng không muốn nhìn thấy ái nhân của mình bị thương tổn….
“Ân, đúng là nhặt được bảo vật.” Khóe miệng Hà Nghiên Luật hơi cong lên, bắt lấy ngực Diệp Dịch Hành cọ cọ: “Sau này thì sao, ba ba của anh thật vui vẻ sao?”
“Kia đương nhiên, ông rất giống đứa con nít thích ăn đồ ngọt, cao hứng đến chân tay luống cuống.”
Một khắc kia, Diệp Dịch Hành có chút hiểu được Diệp Thư Diên chính là đối với mình thật cưng chiều khác thường.
Làm một người cha, yêu thương đứa con cũng có rất nhiều cách, không thể phủ nhận, Diệp Thư Diên yêu thương Diệp Dịch Hành, hơn nữa là cưng chiều. Nhưng mà ngại áp lực của Diệp mẫu, không tiện quang minh chính đại cưng chiều, vì thế ông liền lén chú ý, yên lặng mà quan tâm. Một người đàn ông trung niên dùng phương thức khác thường tự biến mình trở thành người cha ngốc yêu thương con cái, vừa không để cho bà vợ ghen, lại sẽ không làm cho đứa con cảm thấy khó thở….
Tuy rằng, hành vi này rất kỳ cục, nhưng vẫn có thể xem là một người cha tốt.
“Ba ba của anh thật tốt.” Hà Nghiên Luật lại cảm thán nói.
“Ộng cũng sẽ đối tốt với em thôi, em tin hay không, ông cũng sẽ giám sát mọi hoạt động sinh hoạt của em á?” Diệp Dịch Hành nói.
“Em rất hoan nghênh.” Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng nói.
“Uy uy! Anh không cho phép a! Em là của anh!” Diệp Dịch Hành vỗ vỗ lưng Hà Nghiên Luật.
“Anh cũng ghen với ba ba của anh sao.” Hà Nghiên Luật cười hắn.
“Em vừa rồi cũng nghe được đó, mẹ của anh còn ghen với anh mà!” Diệp Dịch Hành tỏ vẻ khinh thường.
Nhớ lại lúc còn học trung học ngẫu nhiên nghe được một đối thoại của cha mẹ, từ trước đến nay người mẹ cường nhân thế lại mị thanh oán giận cha: “Chuyện của con để bụng như vậy, như thế nào lại không thèm quan tâm tới tôi?”
Tiếp theo lại nghe Diệp phụ mềm giọng an ủi: “Bà xã, đó cũng là con của bà nha…”
…
Diệp Dịch Hành khi đó mới biết được, mẹ cũng ghen với con a!
Cứ như vậy, nhìn cha mẹ lại cảm thấy bọn họ càng giống đứa nhỏ hơn, đáng yêu vô cùng.
Diệp Thư Diên bị đứa con cúp điện thoại lại không hề tức giận, ông ngây ngô cười vuốt cái ảnh chụp trên tay, bức ảnh chụp Diệp Dịch Hành cùng Hà Nghiên Luật không biết là từ lúc nào, trong ảnh hai đứa đều cười đến hạnh phúc, người thanh niên nên xưng là “con dâu” kia nắm lấy lỗ tai Dịch Hành mà cười khẽ!
Ông đây là đã tu luyện được bao nhiêu kiếp, đã sống qua mấy ngàn năm rồi mới được ông trời tặng thêm một đứa con trai cho ông a! Đứa con ngoan này, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp a….
×××
Âu phục công sở màu trắng được đo đạc cực chuẩn theo dáng người đem thân người có chút mập của Văn Mẫn gắt gao ôm sát lấy, người đàn bà sắp hơn năm mươi tuổi này, lưng vẫn còn rất thẳng, ánh mắt vẫn còn rất sắc bén, khí phách kinh người.
“Văn nữ sĩ…” Mạc Lăng Phong mở miệng muốn nói, lại bị Văn Mẫn đánh gãy——
“Làm ơn gọi tôi là Diệp phu nhân.”Người phụ nữ mắt sáng như đuốc, ngữ điệu trầm ổn tràn ngập tính áp bách,
“Mạc tiên sinh, chúng ta hiện tại không phải đàm chuyện làm ăn bất động sản, thỉnh không cần đem áp lực sự nghiệp vào chuyện này. Tôi thân là người vợ, người mẹ, giờ phút này chỉ nghĩ muốn vì chồng con giải quyết một ít phiền toái, chỉ như thế mà thôi.”
Bả vai Mạc Lăng Phong khẽ run rẩy đến khó phát hiện ra, ông cự tuyệt gọi họ, chỉ nói: “Phu nhân, ngài vì sự tình hai mươi lăm năm trước…”
Diệp mẫu lại sắc bén đánh gãy lời hắn: “Hai mươi lăm năm trước? Nếu ông có chút đầu óc tự mình hiểu lấy, liền không nên ở đây nhắc tới chuyện cũ!”
“Văn Mẫn! Bà bình tĩnh chút đi, khi đó tôi với Thư Diên còn nhỏ…”
“Còn nhỏ?” Diệp mẫu hừ lạnh nói, “Cái cớ này ông rốt cuộc còn định dùng thêm bao nhiêu năm nữa? Tính của Thư Diên tốt, lại mềm lòng, chỉ tiếc ông ấy không biết chọn người, ở độ tuổi xuân sắc lại gặp một người đê tiện như ông!”
Mạc Lăng Phong sắc mặt trắng nhợt: “Bà sao có thể nói như vậy!”
Diệp mẫu mắt lạnh nhìn hắn: “Đừng oán tôi nói chuyện khó nghe, trong ngành này người nào không biết Văn Mẫn tôi nói chuyện không văn minh? Tôi đối với ông chính là đang khách khí cám ơn ông năm đó ‘vứt bỏ’ Thư Diên, mới có thể để cho tôi có cơ hội gặp được y! Tôi khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu sóng gió, mới có thể có được gia đình của mình, vì người đàn ông tôi yêu, tôi tuyệt sẽ không đi nhầm nửa bước!”
Mạc Lăng Phong không phản bác lại, giận dữ nói: “Bà vẫn sắc bén như vậy.”
“Đối với loại người nay Tần mai Sở đứng núi này trông núi nọ, tôi cũng không cần quá mức thân thiện.”
“Bà!…. Tóm lại, tôi không cho phép Tiểu Luật cùng con của bà ở cùng một chỗ!”
“Không cho phép? Tôi cần ông cho phép sao? Còn nữa, ai có thể chứng minh Hà Nghiên Luật là con của Mạc Lăng Phong ông? Hà Tú Anh đã chết rồi đi? Đã nhập hộ tịch vào Mạc gia của ông rồi sao?”
Mặt Mạc Lăng Phong lúc đỏ lúc trắng: “Nó đúng là con của tôi! Tôi có thể xét nghiệm DNA…”
“Thật là nực cười, hơn hai mươi năm không dám gặp không dám nhận, ông làm sao chứng minh? Mạc thái thái sẽ cho phép chồng của mình ở rể hai mươi năm sau lại mang về một đứa con riêng sao?
Văn Mẫn từng bước ép hỏi, Mạc Lăng Phong tiếp tục bại lui.
“Hà Nghiên Luật đã trưởng thành rồi, nó nguyện ý cùng một chỗ với ai là chuyện của nó. Chỉ cần nó một ngày lựa chọn cùng Diệp Dịch Hành ở cùng một chỗ, nó chính là con dâu của Diệp gia tôi! Tôi hôm nay tìm ông nói chỉ là muốn đánh thức ông, quản giáo cho tốt Mạc Nghiên Trạch, con của ông đi! Đức dục phẩm hạnh một cái cũng không tốt, ỷ thế hiếp người lại học toàn bộ! Báo cho nó biết tác phong làm việc cẩn thận chút, đừng có đem đôi tay dơ bẩn kia chạm vào người của Diệp gia! Ông hơn nửa đời người trước không thể cho Thư Diên được hạnh phúc, hiện tại còn muốn gây trở ngại hạnh phúc của con Thư Diên hay sao?”
Những lời cuối cùng này làm cho sắc mặt Mạc Lăng Phong nháy mắt liền suy sụp, người đàn ông mặc dù gần hoa giáp nhưng tinh thần vẫn quắc thước, lúc này lại như biến thành ông lão hơn bảy mươi tuổi!
“Mạc tiên sinh, những gì tôi muốn cảnh cáo đều đã nói ra. Nếu có mạo phạm, xin ông rộng lượng đừng để ở trong lòng. Gia sự nguyên bản cũng không thích hợp làm lợi thế, tôi Văn Mẫn tuy rằng nói chuyện khó nghe, nhưng nguyên tắc cơ bản vẫn phải có, nếu không sau này ở trên thương trường khó mà giáp mặt, khó tránh khỏi xấu hổ.” Văn Mẫn sửa sang lại vạt áo, đang muốn rời đi, lại bị nam nhân phía sau gọi lại.
“Diệp phu nhân!”
Văn Mẫn quay đầu lại, dừng bước.
“Thật có lỗi… Thay tôi nói cho Thư Diên!”
Văn Mẫn nói: “Ba chữ kia, ông trước kia đã nói qua, tôi tất yếu không cần thay ông nói thêm lần thứ hai.”
“Tôi biết… Còn có, nếu có thể… thỉnh… Chiếu cố Tiểu Luật… Từ nhỏ, nó đều sống một mình, nếu nó làm không tốt, hy vọng….”
“Yên tâm,” Văn Mẫn giật mình, nói: “Thư Diên rất đau nó, so với con của mình còn đau nó hơn.”
Nói xong, Văn Mẫn lại tiếp tục tiêu sái bước đi.
Mạc Lăng Phong nhìn theo. Bà là một người phụ nữ vĩ đại, cũng là một người mẹ hoàn mỹ.
Trong chớp mắt ông lại nhớ đến nụ cười ôn hòa của Diệp Thư Diên, ảo tưởng đối phương sẽ cho Hà Nghiên Luật tình thương của cha, ánh mắt không khỏi đau trướng, chính là, cho dù khó chịu như thế nào, ông đều không thể rớt ra được một giọt nước mắt.
Nước mắt của ông, đã sớm hết rồi, không còn lưu lại một chút gì nữa.
Diệp Dịch Hành ngồi ở trong phòng học cầm di động đến ngẩn người——
Lâu như vậy mà vẫn không có trả lời, Hà Nghiên Luật không phải là thẹn thùng đi? Giống lần trước tại chuyên mục chỉ cần nói “Em cũng yêu anh” không phải là tốt rồi sao? Sự tình rõ ràng đơn giản mà…
Cậu cất vào lại lấy ra, lặp đi lặp lại, hoàn toàn không có đem lực chú ý tập tục tại bài giảng.
Chờ một lúc lâu, Diệp Dịch Hành lại muốn nhắn cho đối phương thêm một cái tin mới. Quay đầu nhìn cây xanh đang đâm chồi nở hoa bên ngoài cửa sổ, cậu cân nhắc có nên hay không viết thơ tình cho Hà Nghiên Luật.
Diệp Dịch Hành cảm thấy hoài nghi, có một người mặc áo trắng, như thế nào lại giống Hà Nghiên Luật như vậy!
Thế nhưng, tên kia không phải là đang học sao?
Trong giờ học lại có một người đàn ông xa lạ xuất hiện trong trường… Chờ chờ, cái thân hình kia, không phải là người đàn ông họ Mạc từng xuất hiện tại nhà Hà Nghiên Luật sao!
Giảng viên trên bục đã chú ý đến sự thất thần của Diệp Dịch Hành từ lâu rồi.
Sinh viên hiện tại, thực sự là càng ngày càng kỳ cục, sinh viên kia, ngày trước có nghe nói bởi vì xuất ngoại gần hai tháng cho nên không có tới trường học, bây giờ trở về học liền chơi di động! Sau lại bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ! Giờ phút này lại còn quang minh chính đại đem mặt dán lên cái cửa sổ thủy tinh! Ông đây giảng bài nhàm chán đến vậy sao? Cậu ta xem ông giáo già này là không khí sao?
Đừng tưởng rằng cậu đẹp trai mà muốn làm gì thì làm nha! (=皿=)
Giảng viên dùng sách gõ xuống bàn, ho khan một tiếng, nghiêm khắc nói: “Bạn học mặc áo đen ở bàn cuối cùng! Mời cậu nêu ví dụ minh họa cho phái văn học đương đại….”
Không đợi cậu nói xong, Diệp Dịch Hành đã dũng mãnh đứng lên, ánh mắt ngưng trọng, biểu tình thật đáng sợ, đem giảng viên đứng trên bục giảng dọa lui từng bước từng bước.
Này này này chẳng lẽ là sinh viên bạo lực trong truyền thuyết!
Giảng viên rất hoảng sợ, lại vì danh dự mặt mũi mà không muốn yếu thế, vì thế cố dựng thẳng cổ lên, cẩn thận trừng mắt nhìn Diệp Dịch Hành, sợ đối phương đột nhiên biến thành quái thú xông về phía ông.
Lại không ngờ đến Diệp Dịch Hành cũng không thèm để ý tới mình, xoay người bỏ chạy, còn tiện tay đóng cửa lại!
Giảng viên ngớ ra, đám bạn học cũng lăng lăng không hiểu chuyện gì.
Đứa nhỏ này không nói gì liền bỏ chạy! Đây rốt cuộc là chuyện gì a! Lớp học cũng đâu phải chỗ chơi a!!
Diệp Dịch Hành dùng tốc độ hỏa tiễn bay ra khỏi tòa nhà, căn bản không có thời gian tự hỏi, chạy vội tới cổng trường phía nam —— đây là phương hướng Hà Nghiên Luật bị người đàn ông kia kéo đi ra ngoài!
Chỉ còn cách có m, Diệp Dịch Hành trơ mắt nhìn ái nhân của mình bị đối phương túm lên xe, nhanh chóng nghênh ngang mà đi!
Trái tim Diệp Dịch Hành hung hăng đập mạnh. Trong nháy mắt, lo lắng cùng cảm giác cấp bách bị phóng đại lên mấy lần!
Không chờ ổn định lại khí tức, cậu chạy ra khỏi trường, tùy tay gọi vào một chiếc taxi, vừa lên xe đã vội la lên: “Chạy theo chiếc xe màu trắng phía trước!”
Lái xe có vẻ là một người thích xem phim hành động Hongkong, vừa nghe xong lời dặn của Diệp Dịch Hành, lập tức hưng phấn trả lời: “Được! Vị tiểu ca này là đang đòi nợ đi ha ha ha!
Diệp Dịch Hành không có tâm tư đối phó với sự hưng phấn của đối phương, cậu khom thắt lưng, tay ôm đầu, khó thở.
Hà Nghiên Luật! Hà Nghiên Luật!!
…
Thời điểm Hà Nghiên Luật bị Mạc Nghiên Trạch bắt đi chính là lúc anh đang vừa xem tin nhắn vừa ngây ngô cười.
Tiểu mỹ nhân lúc ấy nở rộ nụ cười hoặc nhân, khóe mắt đuôi lông mày hoàn toàn bày ra vẻ hạnh phúc.
Mạc Nghiên Trạch ghen tị dâng tràn, đánh mất lý trí, sát khí đầy mặt tới gần Hà Nghiên Luật, rõ như ban ngày, mọi người đưa mắt nhìn trừng trừng, người nào đó đem cả bọn dọa cho ngốc lăng liền túm lấy Hà Nghiên Luật bắt đi!
Có lẽ là khí tràng của Mạc thiếu gia rất giống với bọn xã hội đen, trong lúc nhất thời đám sinh viên xung quanh không có một ai dám nhúng tay hỏi đến.
Mấy tốp năm tốp ba vây cùng một chỗ tinh tế hỏi nhỏ, sau đó, lại thấy Diệp đại soái ca từ trên lầu lao xuống, nhìn không chớp mắt lại truy tung hướng về phía Hà Nghiên Luật cùng nam nhân xa lạ vừa mới rời đi!
Vì thế đoán mò dài tập bắt đầu phát triển——
Cái người đàn ông khí tràng cường đại kia rốt cuộc là ai? Hà Nghiên Luật cùng hắn rốt cuộc là quan hệ gì? Nếu dựa theo tư thái thân mật của Diệp Dịch Hành và Hà Nghiên Luật trong giờ nghỉ trưa mà phỏng đoán, như vậy rất có thể người đàn ông xa lạ kia là chồng trước của mỹ nhân sao? Vậy Diệp Dịch Hành chính là “Tiểu Tam” trong truyền thuyết rồi?
TiểuTam: ý chỉ người thứ ba trong tình yêu.
(=_=) Diệp Dịch Hành hiện tại đuổi theo là muốn đoạt lại mỹ nhân? Cùng đối phương diễn một hồi tiết mục “tình địch tương phùng, kẻ mạnh tất thắng” sao?
Đại học F văn học viện chúng ta từ khi nào thì có tiết mục thần tượng kịch tính màu hồng phấn này!!?
A a a! Rất kích thích rồi! !
Lúc này, Hà Nghiên Luật bị Mạc Nghiên Trạch nhốt tại ghế sau xe, di động bị tịch thu, cửa kính xe đều là loại cửa thủy tinh chống đạn, Hà Nghiên Luật chỉ có thể nhìn cảnh vật dần dần lui về phía sau, chiếc xe tiến về hướng địa phương chính mình hoàn toàn không biết.
Anh ở phía sau liều mạng đập cửa sổ: Mạc Nghiên Trạch, anh thả tôi xuống!”
Mạc Nghiên Trạch không để ý tới anh, một bên lái xe một bên cầm lấy di động của Hà Nghiên Luật xem——
[ Đứa ngốc, anh yêu em nga. ]
“Không được xem di động của tôi!!… Hỗn đản! Anh có nghe hay không!”
Tên kia gọi là Diệp Dịch Hành sao? Ha hả.
Mạc Nghiên Trạch ôm lấy miệng cười lạnh, quăng điện thoại lên chỗ ngồi bên cạnh mình.
Nửa giờ sau, Mạc thiếu gia cho xe vào khu biệt thự Kim Ốc Tàng Kiều. Đem Hà Nghiên Luật từ băng ghế phía sau lôi ra, hoàn toàn không thèm để ý đến đối phương dùng miêu trảo cản trở hắn.
“Nơi này là nơi nào! Anh dẫn tôi tới nơi này làm cái gì!!” Hà Nghiên Luật dùng sức giãy dụa, áo len màu trắng thuần mặc trên người bởi vì động tác đối phương không chút nào ôn nhu mà có chút hỗn độn.
Mạc Nghiên Trạch dùng sức một cái đem Hà Nghiên Luật quẳng vào trong nhà, Hà Nghiên Luật không ổn định được thân thể liền té xuống sàn, còn chưa chờ anh kịp phản ứng, Mạc Nghiên Trạch đã đóng cửa khóa lại.
“Ngươi…”
Mạc Nghiên Trạch bước từng bước tới gần, từ trên cao nhìn xuống.
Hà Nghiên Luật hoảng sợ muốn đứng dậy, nhưng mà cảnh tay chỉ vừa thoáng động đã bị Mạc Nghiên Trạch dùng chân đẩy ra, căn bản không dùng lực được.
“Mạc Nghiên Trạch! Anh làm gì!” Hà Nghiên Luật không thể tin được đối phương thế lại dùng thủ đoạn lưu manh đối phó mình, anh bỗng nhiên nhận ra, nếu đối phương cường ngạnh một chút, mình lúc này hoàn toàn không có lợi thế kháng cự!
“Anh rốt cuộc muốn thế nào!” Hà Nghiên Luật bất đắc dĩ quát, khóe mắt thậm chí vì khuất nhục mà có chút ướt át.
Mạc Nghiên Trạch khoanh tay đứng, thanh âm vô tình lạnh như băng: “Anh muốn đem em nhốt ở trong này, đâu cũng không cho đi.”
Hà Nghiên Luật hoảng sợ lên tiếng: “Anh không thể làm như vậy! Đây là giam người trái phép!”
Mạc Nghiên Trạch ngồi xổm xuống, nghiêng người về phía đối phương.
Em trai hắn, bộ dạng thực sự đẹp a, nhất là biểu tình cậy mạnh hiện tại, sinh động như thế, mê người như thế, có phải hay không ở trên giường, cũng sẽ như vậy? Nếu đánh nát anh, phá hư anh, rốt cục ánh mắt, thanh sắc sẽ hoa lệ tới cỡ nào?…
Cơ thể anh mảnh mai, không ngừng run rẩy, cái cổ thon dài tao nhã…
Bàn tay Mạc Nghiên Trạch hướng đến cổ Hà Nghiên Luật, trên kia, có dấu vết khiến cho không một ai có thể xem nhẹ…
Đã có người chạm qua rồi sao? Là Diệp Dịch Hành, có phải hay không đã nhấm nháp qua?
Đỏ đậm, ái muội như vậy, thật là chướng mắt!!
“Anh có thể.” Mạc Nghiên Trạch xé rách áo Hà Nghiên Luật, “Chỉ cần anh muốn.”
“Mạc Nghiên Trạch!” Hà Nghiên Luật túm lấy cánh tay hành hung kia, kinh hoảng thét đến chói tai, “Anh tự hỏi lương tâm của mình một chút đi! Tôi Hà Nghiên Luật thiếu nợ nhà họ Mạc các anh cái gì sao, anh sao lại đối với tôi như vậy!”
Mạc Nghiên Trạch sửng sốt.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có ai hỏi qua hắn vì sao, hắn cho tới bây giờ chỉ biết một mặt đòi lấy, không cần suy xét nguyên nhân.
Bởi vì hắn là Mạc đại thiếu gia.
Nhìn trước ngực Hà Nghiên Luật loang lổ dấu vết, Mạc Nghiên Trạch đỏ mắt, hắn dùng lực nắm lấy bả vai đối phương, dùng thanh âm không hề có độ ấm nói: “Bởi vì em là em trai của anh, anh muốn em, em phải cho anh.”
Hà Nghiên Luật rốt cục hiểu, người và súc sinh là không thể câu thông.
Anh bối rối nắm lấy vạt áo bị xé nát của mình, tiềm thức hi vọng có một ai hoặc vật gì đó có thể cứu lấy mình, lại nghĩ tới Diệp Dịch Hành đầu tiên, tuy rằng xác suất Diệp Dịch Hành xuất hiện tại nơi này cực kỳ bé, nhưng Hà Nghiên Luật không ngừng ở trong lòng niệm tên của cậu…
“Phanh” một tiếng thật lớn từ phòng bếp truyền đến, giống như là thanh âm của cửa sổ thủy tinh bị phá nát.
Hà Nghiên Luật run lên, thừa dịp Mạc Nghiên Trạch buông mình ra, lập tức sửa sang lại quần áo bị xé rách của mình.
Mạc Nghiên Trạch nhanh chóng đứng dậy, hướng đến phòng bếp, chỉ thấy trên mặt đất có một tảng đá thật lớn, cửa sổ to trong phòng bếp đã bị bể một lỗ thật lớn!
Bảo an của khu biệt thự này là ăn cơm trắng sao (ý chỉ bảo an vô dụng)? Mạc Nghiên Trạch đen mặt lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp gọi, lại thấy một cái bóng đen từ ngoài cửa sổ phóng vào!
Đây là cái gì? Quỷ! ?
Mạc Nghiên Trạch bị dọa đến nhảy dựng! Thẳng đến khi bóng đen đáp xuống đất, mới phát giác ra đó chỉ là con mèo!
Diệp Dịch Hành nhìn phản ứng của đối phương mà có điểm buồn cười, cậu thậm chí còn đùa dai mở miệng nói “Đại biểu ánh trăng đến tiêu diệt ngươi”. Mới trước đây trong nhà có đứa em họ hàng xa tới tham dự lễ mừng năm mới với gia đình mình, tay ôm một con mèo bông màu đen đang nắm một cây trượng ma pháp đồ chơi đã nói cái câu cậu vừa mới nói.
Bất quà giờ phút này Diệp Dịch Hành đối với đối phương không có tâm tư để băn khoăn, cậu là đến cứu Hà Nghiên Luật!
Mèo có tính cách linh hoạt cùng năng lực ứng biến cao hơn nhiều so với loài người, nếu mèo muốn quấy rối, có thể đem con người tra tấn đến chết.
Diệp Dịch Hành ở trong biệt thự Mạc Nghiên Trạch nhảy lên nhảy xuống, trước trở mình đạp đổ toàn bộ nồi niêu xoong chảo, sau lại đụng đổ toàn bộ gia vị du diêm tương thố (dầu muối tương dấm), sau lại lủi ra hướng phòng khách, tại tấm thảm trắng tuyết ấn một đống tương du mai hoa trảo ấn (dấu chân mèo mới vừa đạp nguyên đống gia vị đó =.=! anh Hành chơi ác thiệt), Mạc Nghiên Trạch tức đến sắc mặt trắng bệnh, Hà Nghiên Luật ngồi ở một góc cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Hắc… Kia là Tiểu Hắc của anh a…!
Tiểu Hắc chạy tới, dạo quanh một vòng Hà Nghiên Luật, tại sau lưng anh nhẹ giọng nói: “Bảo bối, anh đến đây.”
Tại một khắc kia nghe được thanh âm của Diệp Dịch Hành, Hà Nghiên Luật thiếu chút nữa đã khóc lên.
Mèo đen nói nhỏ một câu bên tai Hà Nghiên Luật xong, sau đó liền xoay người chạy lên lầu.
Mạc Nghiên Trạch mặt đen tới nổi có thể sánh với Bao Công. Vật dụng trong phòng bếp toàn bộ đều là đồ mới, đều là vì cuộc sống sau này của Hà Nghiên Luật mà chuẩn bị, hiện tại lại bị một con mèo đen làm đến rối tinh rối mù, lại vô liêm sỉ lưu lại đám dấu chân đầy dầu mỡ nước tương tán loạn khắp nơi!
Diệp Dịch Hành ở dưới lầu quấy rối chưa đủ, bây giờ còn nhanh chân phóng lên lầu.
Mạc Nghiên Trạch ở phía sau truy đến, một bên rống to: “Đứng lại!” Hình tượng có chút buồn cười.
Mạc Nghiên Trạch đuổi theo mèo đen lên tuốt trên lầu, Hà Nghiên Luật lén lút mở cửa chạy thoát ra ngoài.
Diệp Dịch Hành ở trên lầu lung lay một vòng, trong thư phòng tràn đầy sách, đều là loại tiểu thuyết Hà Nghiên Luật thích xem, xem ra Mạc thiếu gia cũng có bỏ ra chút tâm tư. Sách, còn có đồ dùng tình thú, đồ đặt trên cái giá này không phải đều là dụng cụ điều giáo đi? Mèo đen tức giận đến lông mao toàn thân dựng thẳng lên, cái đuôi cũng dựng thẳng lên cao. Nhìn chung quanh một vòng, phát hiện cửa phòng ngủ được thiết kế là khóa trái từ bên ngoài! Họ Mạc súc sinh kia đã nhất thanh nhị sở chuẩn bị tốt lắm a!
Diệp Dịch Hành linh cơ động một cái, đem Mạc Nghiên Trạch vừa mới đuổi tới phòng ngủ đẩy ngã xuống giường, đem chăn drap trùm toàn bộ lên người Mạc Nghiên Trạch, lại xoay người chạy ra ngoài. Mạc Nghiên Trạch bị hành động không thể đoán trước của đối phương giày vò đến đầu óc choáng váng, chờ đến khi thoát khỏi đống bùng nhùng trên giường thì đã phát hiện cửa phòng ngủ đã bị đóng lại, hắn có loại dự cảm bất hảo rồi…
Mạc Nghiên Trạch cầm lấy nắm cửa, trong lòng kinh hoảng: Đây là con mèo có chỉ số IQ cao tới mức nào a!
Diệp Dịch Hành khóa trái cửa, vỗ vỗ ngực thở hổn hển, cậu đã biến trở về hình người.
Không có nhiều thời gian suy xét, cậu vội vàng đi tìm Hà Nghiên Luật, chạy ra khỏi khu biệt thự, liền nhìn thấy Hà Nghiên Luật ngồi xổm ở trong một bụi cây chờ. Diệp Dịch Hành kinh hỉ, rồi lại dở khóc dở cười: “Không phải bảo em đi trước sao?”
Hà Nghiên Luật nhỏ giọng nói: “Em lo cho anh.”
Diệp Dịch Hành đi qua, Hà Nghiên Luật ôm lấy cậu, như là trân bảo bị đánh cắp lại tìm thấy được, hai người nhắm mắt ở tại chỗ hôn nhau.
“Một thằng con trai đang sống sờ sờ, lại bị người ta bắt đi giữa ban ngày, em còn nói không ngu ngốc sao a!” Hôn xong, Diệp Dịch Hành nâng Hà Nghiên Luật dậy cười nhào, đi đường vòng tìm xe trở về.
Hà Nghiên Luật nói: “Ai bảo anh nhắn cho em cái loại tin nhắn này làm chi!”
Diệp Dịch Hành sửng sốt, cười nói: “Này còn đổ lỗi cho anh? Nhìn thấy tin nhắn đó em linh hồn xuất khiếu thật sao? Em bị bán chỉ vì cái tin nhắn này sao?”
Hà Nghiên Luật không trả lời, chỉ rầu rĩ nói: “Di động bị tên khốn kia đoạt đi rồi…”
Diệp Dịch Hành sờ sờ tóc anh, nói: “Không việc gì, anh sẽ bắt hắn giao ra.”
Hai người kêu xe trực tiếp về nhà, Hà Nghiên Luật lôi kéo lại quần áo bị xé rách có chút sợ hãi bị trừng phạt.
Diệp Dịch Hành ngoài miệng không nói, trong lòng cũng đã khí tạc rồi, người của ta cũng dám động, không muốn sống chăng! Không biết ông đây đây là họ Diệp sao!
Hà Nghiên Luật cũng rất lo lắng, trước kia không biết gia thế của cha ruột mình là như thế nào, hiện tại nhìn thấy phong cách hành sự của Mạc Nghiên Trạch, liền nghĩ đến đây không phải là hạng người không thể dây vào. Anh hoảng sợ nói: “Diệp Dịch Hành, đừng trêu vào. Em sợ liên lụy đến anh…”
“Không phải sợ.” Diệp Dịch Hành một chút cũng không lo lắng, đối với ở chỗ khác cậu không dám mạnh miệng. Nhưng ở S thị, không có người nào có thể làm cho cậu sợ, đơn giản mà nói, là Diệp gia có năng lực. Diệp Dịch Hành vỗ ngực nói: “Tất cả để anh giải quyết!”
Hà Nghiên Luật lo lắng lại chờ mong, anh đột nhiên cảm thấy con mèo tinh Diệp Dịch Hành nói không chừng lại quen được người có lai lịch lớn a! Thấy Diệp Dịch Hành lấy điện thoại di động ra, bấm số, bộ dáng hiên ngang khí phách oai dũng vệ khí nguyên bản ngay khi điện thoại được kết nối liền nháy mắt chuyển thành bộ dáng chân chó…
“Ba, hắc hắc ~ ”
Hà Nghiên Luật thiếu chút nữa hộc máu, ni mã còn tưởng có thể hô thiên gọi địa, kết quả trực tiếp đi tìm lão cha!
“Thỏ con, muốn ba ba rồi?”
“Phốc…” Hà Nghiên Luật ở bên cạnh Diệp Dịch Hành, nghe được thanh âm trong điện thoại truyền đến, anh vì câu trả lời không hề quy củ của cha đối phương mà nhịn không được trực tiếp phun cười ra tiếng.
Diệp Dịch Hành là thỏ con… Ha ha!
“Uy uy! Nói chính sự đi a! Năm ngoái cha còn ồn ào nói con cha từ nhỏ đến lớn đều không làm thứ gì để cho cha có thể đa nghi, cảm thấy làm cha không có lạc thú gì hết sao? Hiện tại con cho cha quan tâm đến đây.”
“Bảo bảo ngoan, có chuyện gì thì nói đi, cha con gần đây nhàn đến muốn khùng luôn rồi!”
Quả nhiên cha nào con nấy? Hà Nghiên Luật dựa vào người Diệp Dịch Hành nghe chuyện trò, trong lòng hâm một lại chua xót, ba ba thật tốt a….
“Cha lúc nào bận vậy? Việc gì mẹ cũng đều thay cha làm tốt hết rồi…” Diệp Dịch Hành xem thường nói.
“… Nói đi, đừng có đánh trống lảng!” Diệp phụ hiển nhiên đã vì đứa con hiếm khi nhờ giúp đỡ mà hưng phấn, thúc Diệp Dịch Hành nói ra sự tình.
Diệp Dịch Hành nghiêm mặt nói: “Ngài biết người tên Mạc Lăng Phong sao