Edric đã vềđến trước cửa căn biệt thự của Ralph nhưng lại phân vân không muốn vào. Cậu tựa đầu vào cánh cửa sắt được viền quanh bằng những hoa văn tinh xảo, cúi đầu thở dài.
“Chủ nhân, ngài không vào trong sao?”– Phinis bước ra tận cửa đón cậu.
Khuôn mặt của cô luôn tươi tắn cho dù nội tâm bên trong có biến đổi ra sao. Từ nhỏ, Phinis đã được huấn luyện để trở thành một thuộc hạ chỉ biết tuân theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân. Sau khi người chủ cũ chết đi, côđược Ralph nhận về. Anh không hề căn dặn cô theo dõi cậu, màđơn thuần chỉ muốn có người chăm sóc cậu mỗi khi anh không ở cạnh.
“Không!” – Edric trả lời dứt khoát rồi quay đầu bỏđi.
“Chủ nhân, ngài định đi đâu vậy?”– Phinis gấp gáp mở cửa và hỏi với theo.
“Đừng lo, ta chỉđi dạo một lát.”– Edric đáp trả cô rồi cho hai tay vào túi trước quần jean.
Cậu biết nằm cách căn biệt thự không xa có một dòng sông kháđẹp. Thôi thì cậu sẽđi dạo quanh bờ sông để tìm kiếm chút dư vị yên bình. Khi nào chuẩn bịđủ tinh thần, cậu mới quay về gặp anh. Trước sau cậu cũng phải giải quyết mọi chuyện rõ ràng. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, cậu chẳng muốn lấn cấn nằm ở giữa.
Những cành liễu la đà theo gió bay. Bóng của chúng in xuống mặt sông phẳng lặng một vẻđẹp dung dị. Hương cỏ thơm thoang thoảng từ vùng nông trại xa xôi truyền đến, còn quyện lẫn cả mùi khói lam chiều. Edric hít thở một hơi thật sâu. Bao phiền muộn đều được trôi xa. Giá mà giây phút này sẽ lắng đọng mãi trong tim cậu, giá mà mỗi ngày sang cậu được mỉm cười chào đón nắng bình minh, rồi lại mỉm cười tiễn chân ánh hoàng hôn không một chút hối tiếc thì hay biết mấy.
“Em đã về tới sao lại không bước vào? Em còn giận anh sao?”– Ralph nhẹ nhàng bước tới cạnh cậu. Anh không muốn phá vỡ bầu không khíêm ả mà cậu đang tận hưởng.
Edric hất những sợi tóc dài ra phía sau, với tay ngắt lấy một cành liễu thả trôi xuống sông:
“Ralph, em giận hay không giận thì cóý nghĩa với anh chăng? Từ ngày chúng ta quen nhau, mọi việc đều là do anh sắp đặt. Anh chưa từng hỏi qua ý kiến của em. Em vốn chẳng là gì trong mắt anh.”
“Anh không muốn tranh cãi với em nữa. Chúng ta vừa mới gặp lại thôi, khoảng thời gian hạnh phúc còn chưa kịp hưởng thụđã phải hằn hộc với nhau kiểu này sao?”– Anh nhíu mày hỏi cậu. Trước khi đến đây, anh dựđịnh sẽ có một buổi nói chuyện trong hòa bình.
“Em cũng không muốn cãi nhau.”– Edric cắn môi, quay mặt lại đối diện anh. –“Nhưng nếu anh còn tiếp tục ăn chơi sau lưng em, chuỗi ngày tương lai của chúng ta chỉ dừng lại ở mức này mà thôi.”
“Em uy hiếp anh?”
“Chính xác là em chỉ yêu cầu sự chung thủy nơi anh.”
“Em vô lý quá rồi. Anh có bảo là yêu người khác đâu mà em cho rằng anh không chung thủy?”– Anh vò tay kiềm nén cơn giận.
“Vậy ra lên giường với người khác thì vẫn là chung thủy à? Anh còn nhớ quá khứ anh từng hành hạ em thế nào không? Anh đã nói gì bên tai em mà bây giờ anh lại quên sạch?”– Cậu đay nghiến nhìn anh.
Nhớ lại những tháng ngày đó, anh một mực bảo rằng cậu phản bội nên lần lượt trút hàng loạt hình phạt ghê gớm lên mình cậu, cậu đã cắn răng gánh chịu hết, bởi cậu biết mình thật sự có lỗi. Giờđây, anh chẳng chịu nhận lỗi dù một lần, còn tỏ ra khó chịu với cậu. Cậu đâu phải là người làm sai?
Ralph thu hẹp tầm mắt. Anh không chối cãi nổi với những lý lẽ sắc bén cậu đưa ra cuối cùng đành nhún nhường nhận mọi tội lỗi về mình. Đây cũng được xem là lần đầu tiên trong đời anh chấp nhận làm người thua cuộc.
“Là anh sai. Là anh không tốt, anh không nghĩ cho cảm giác của em. Anh hứa sau này tuyệt đối không lặp lại. Em trở về cóđược không?”– Anh hạ giọng mềm mỏng. Ánh mắt cũng dịu xuống phần nào nỗi bực dọc.
“Ralph, em vẫn luôn chôn giấu một câu hỏi. Nếu như có ngày…anh buộc phải lựa chọn giữa em và quyền lực chúa tể, anh sẽ chọn bên nào?”– Edric thận trọng phát âm ra từng chữ. Lòng cậu mang nặng bao rối bời. Lựa chọn ra sao vốn là quyền tự do của anh, nhưng cậu lại sợ rằng…trong thâm tâm anh, địa vị của mình không sánh bằng quyền lực.
“Một câu hỏi vẩn vơ. Anh không trả lời.”– Ralph phủi tay.
“Nếu em kiên quyết phải biết được đáp án?”– Cậu không định sẽ bỏ qua chuyện này.
“Anh không thể từ bỏ quyền lực.”– Trước sự thúc ép của cậu, anh mỏi mệt đưa tay che ngang mắt vàđáp.
“Vậy là…”– Edric đau khổ suy ra điều ngược lại.
“Nhưng…anh cũng không thể từ bỏ em.”– Anh đột ngột lao đến ôm chầm cậu. –“Bởi vì từ bỏ em chính là từ bỏ mạng sống của anh, em có hiểu không?”
Anh xúc động nói. Nếu lại bắt anh chịu thêm một lần nữa nỗi khổ xa cách cậu, anh thà chết còn hơn. Cậu bảo trong mắt anh không hề có cậu. Thực chất chỉ vì cậu không hiểu. Trái tim anh có cậu, tâm trí anh có cậu. Trên đời này người anh cần nhất và yêu nhất chính là cậu. Anh chỉ muốn nhìn về phía cậu. Anh chỉ muốn lắng nghe giọng nói cậu. Anh chỉ muốn chạm vào tay cậu. Anh chỉ muốn ngửi thấy mùi hương cơ thể cậu, thậm chí anh chỉ muốn nếm được vị ngọt trên đầu lưỡi cậu. Tất cả các giác quan của anh đều lấp đầy hình ảnh về cậu.
“Đó không phải là câu trả lời.”
“Đó đã là câu trả lời.”– Anh khẳng định. –“Nếu anh không có quyền lực, anh lấy gì bảo vệ mình và bảo vệ cả em? Em nghĩ rằng chỉ cần tìm đến một nơi không ai biết là có thể sống yên bình hay sao? Em nghĩ rằng khi em từ bỏ tất cả thì bọn hunter sẽ xóa đi quá khứ vampire cho em hay sao? Bình yên không bao giờđến nếu em không phải là kẻ mạnh. Người ta vẫn luôn dẫm đạp nhau ngày qua ngày để sống và những kẻ yếu sẽ là thứ rác rưởi bịđào thải khỏi cuộc chơi. Anh không muốn làm kẻ yếu.”
“Cứ coi như anh đúng, thế nhưng em không muốn tranh giành trong vòng xoáy quyền lực. Ngày nào anh còn là chúa tể vampire, ngày đó mơước được yên ổn sống bên anh không tài nào thực hiện được. Em luôn lo lắng mỗi khi anh rời khỏi tầm mắt. Em biết anh phải thường xuyên đi diệt trừ những thế lực đối lập với mình. Lỡ như có một ngày…anh không trở về nữa thì em sẽ thế nào? Em sẽ sống thế nào đây?”– Edric liên tục đấm mạnh vào vai anh. Cậu ngửa đầu để ngăn những dòng nước mắt khỏi tuôn xuống bờ vai người yêu. Tuy nhiên, Ralph vẫn cảm nhận được bờ vai anh đang ướt dần.
“Anh không vô dụng như vậy đâu. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em cảđời. Em phải có lòng tin vào anh.”– Anh xoa đầu cậu khuyên nhủ.
“Em không thể. Thế giới của chúng ta quá hỗn loạn. Ngày đêm em chỉ thấy toàn máu tươi và máu tươi. Mùi máu tanh nồng đến nỗi em thở không ra hơi. Anh bảo em còn biết tin tưởng vào cái gì bây giờ? Em van anh. Anh hãy từ bỏ quyền lực đi. Anh hãy vì em một lần này thôi. Em rất sợ mất anh, Ralph à.”– Edric điên cuồng gào thét.
Ralph tự biết khó lòng làm dịu cơn bấn loạn của Edric, anh bèn đẩy nhẹ cậu ra và cưỡng bức một nụ hôn trên môi cậu. Cơ thể cả hai nhanh chóng đổ nhào về phía thân cây liễu rắn chắc ở cạnh đó. Edric tròn xoe hai mắt ngó thẳng anh. Đầu lưỡi của cậu chẳng thể phản ứng được gì, trong khi đầu lưỡi của anh cứ cuồng nhiệt điều khiển mọi hoạt động.
Được một lúc, Edric rồi cũng nhắm chặt mắt, hòa mình cùng vũđiệu mê say của hai dòng xúc cảm. Cậu ôm anh chặt hơn. Những ngón tay hoàn toàn tì sát lên bờ vai anh. Họ hôn nhau thật lâu, hôn chếch choáng, hôn quên cả thời gian và không gian. Đầu óc của Edric mụ mị dần, vô thức lả người đi khi anh chấm dứt màn khởi đầu thắm thiết.
“Edric, hãy tin anh, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Anh thề rằng không để em phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào. Nếu em không biết lấy gì làm điểm tựa thì hãy ôm chặt anh. Anh chính làđiểm tựa vững chắc nhất cho em. Đừng bao giờ bảo anh phải từ bỏ quyền lực, cũng đừng bảo anh phải từ bỏ em. Anh không so sánh em và quyền lực, em cũng đừng nên so sánh mà chi. Với anh, em là báu vật duy nhất.”
Anh cắn vào cằm cậu rồi đảo lưỡi mấy vòng quanh đó. Cả người anh đang nóng rực dục tình. Anh đã chờ cậu quá lâu, chờ cậu hơn cả trăm năm dài. Đây là lúc anh phải lấp đầy con đói luôn cồn cào từ thể xác đến tinh thần.
“Ralph, em cũng sai rồi.”– Edric đưa hai tay ôm lấy má anh. Cậu lẽ ra không nên đem bản thân so sánh cùng quyền lực. Dù sao thì anh vẫn nói đúng. Cậu chỉđang tự mình làm khổ mình. Có những câu hỏi không cách nào tìm được đáp án, miễn cưỡng chỉ khiến mọi người đều không vui.
“Lỡ một ngày em già nua xấu xí, anh vẫn sẽđối xử với em như bây giờ sao?”
Anh trìu mến nắm chặt bàn tay cậu:
“Em đừng lo. Một thời gian nữa phép thuật của em sẽ tựđộng phục hồi. Ngay cả khi nó không phục hồi, vẫn còn có anh đây. Máu của anh sẽ giúp em gìn giữ tuổi thanh xuân lâu dài. Anh đã bảo anh chính làđiểm tựa cho em. Em chỉ cần tin anh làđủ.”
Edric mỉm cười giữa hai hàng nước mắt tuôn xuống lã chã:
“Ừ, em sẽ luôn tin anh.”
Hai đầu lưỡi của họ lại tìm đến với nhau. Nụ hôn khao khát trinh nguyên chẳng khác gì phút ban đầu vừa mới bước chân vào tình yêu. Hòa cùng nụ hôn đó, Ralph thò tay vào lưng quần của Edric và mò mẫm đứa trẻ bên dưới. Khi anh dứt môi cậu, cậu lập tức choàng hai tay qua cổ anh để trụđỡđôi chân bủn rủn:
“Về biệt thựđi anh.”
“Em còn nhớ lúc trước đã hứa gì với anh không?”– Anh ngừng tay hỏi.
“Anh muốn gì…”– Edric bẽn lẽn đáp nhỏ. –“…em sẽ chiều nấy.”
“Em sẽ chết với lời hứa này.”– Anh bế cả người cậu lên cười gian xảo.
——
Edric tì hai tay lên đầu thanh giường. Cả khuôn mặt đỏ lịm trong mị tình. Trên người cậu ngoài chiếc áo sơ mi khoác hờ thì chẳng còn lại mảnh vải nào. Cậu giang rộng hai chân, quỵ trên giường trong một tư thế vô cùng ngại ngùng. Thế nhưng, vì anh muốn, cậu không thể làm gì hơn làđáp ứng.
“A…a…Ralph….đừng mà…”– Cậu cất giọng cầu xin.
Từđêm qua đến tận sáng, anh chẳng hềđể yên cho cậu. Edric không còn nhớ cậu đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết toàn thân êẩm, sức lực kiệt quệ, thậm chí nằm yên vẫn thấy rã rời tay chân. Anh thực sự làm được như anh nói, khiến cậu phải hối hận tràn trề vì một câu hứa dại.
“Ngoan nào.” – Anh đánh mạnh vào mông cậu cười hưng phấn. Những ngón tay của anh vẫn chăm chỉ kéo dải lụa trắng luồn vào trong chiếc lỗ nhỏ nhắn đang rỉđầy dịch thể. –“Anh sẽ giúp em lau sạch mọi thứ.”
“Ralph…em…không chống nổi….”– Edric yếu ớt nói. Cậu không thể phân biệt được anh rốt cuộc đã luồn bao nhiêu mét lụa ở trong.
“Ráng thêm chút nữa. Em không được gục nửa chừng đấy.”– Anh cao giọng hăm dọa. Đầu lưỡi của anh xoáy thành vòng tròn trên lưng cậu, trong khi những ngón tay vẫn tiếp tục công việc thú vị.
“Ralph…anh ác quá.” – Cậu tự cắn vào tay chịu đựng.
Edric có cảm giác như cả khoang bụng của mình đã bị lấp đầy lụa. Lỗ hậu môn vừa nhột nhạt do bị vật mềm cọ nhẹ, vừa ngứa ngáy vì dịch thể tuôn xối xả mà không có gì ngăn lại. Thứ mà cậu mong muốn nhất hiện giờ chính là vật chứng tỏ bản chất đàn ông nơi anh, nhưng sợ hãi nhất cũng là nó. Các cơ trong của cậu đãđau rát tới mức những tưởng sắp bốc lửa tự thiêu.
Cậu giựt dải lụa đang buông, thở hồng hộc:
“Ralph, anh sắp giết em rồi….aaaa!!!”
Ralph cười dài, ngửa mặt nằm xuống giữa hai kẽ gối của cậu:
“Anh sẽ giết em ngay, cưng à.”
Anh vươn đầu mút lấy đứa trẻ của cậu, cùng lúc rút nhanh từng đoạn lụa đang ướt mềm ra khỏi nơi cấm kỵ. Tay và lưỡi của anh di chuyển cùng nhịp độ. Edric há to miệng thét lên, nước bọt nhỏ giọt xuống thanh giường.
“Aaaa!!! Ngừng…ngừng đi anh.”– Cậu thất thanh van nài.
“Làm sao ngừng được, chúng ta đang ở giữa cuộc vui mà.”– Anh nhảđứa trẻ ra, rồi tự sục lấy phân thân chuẩn bị cho một màn ân ái khác.
Đoạn lụa cuối cùng rơi xuống giường, nối hớ hênh với mặt sàn. Edric quay đầu nhìn dịch thể nhiễu giọt mà rùng mình. Cậu không tưởng tượng nổi tất cảđều là của mình.
Anh xoay người cậu nằm ngửa rồi giơ cao chân phải của cậu lên. Từ bên hông, anh thô bạo cho đứa trẻđã ngóc đầu lao thẳng vào hậu môn cậu.
“Ralph…không…!” – Edric sợ hãi thét dài.
“Không được dừng lại, đúng không?”– Anh hôn lên đùi cậu manh nhe hỏi.
“Anh…” – Edric tức chết vì thái độ của anh, nhưng lại không ngừng được con quỷ hám mồi đang xâu xé chiến lợi phẩm.
Ralph nắc mạnh không do dự, gần như muốn xuyên thủng mọi rào cản đểđột pháđến mức cao nhất. Anh buộc cậu phải nhớ cho rõđộ to dài lẫn hình dạng của đứa trẻđang mêđắm trong người cậu. Cậu thuộc về anh, chỉ riêng anh trên đời. Anh có chạm vào cậu bao nhiêu lần thì vẫn thấy chưa thỏa mãn. Tình yêu mà anh dành cho cậu đã vượt trên mọi tình yêu, khống chế toàn bộ cảm xúc lẫn lý trí của anh. Giá mà anh có thể hét to cho cậu biết anh yêu cậu đến nhường nào.
Gần chiều, Edric trở mình tỉnh dậy. Cả anh và cậu đều trần trụi như nhau, xung quanh họ chỉ có những dải lụa trắng nhăn nhúm vắt chéo ngang dọc. Edric hơi ngả người xuống giường nhặt lại quần áo, nhưng Ralph bỗng nhiên nắm cổ chân cậu hôn dần lên:
“Anh…đừng mà…”
“Em khỏe rồi à?”
“Ai bảo vậy? Em vừa chết đi sống lại đó.”– Cậu cố gỡ tay anh ra mà không được.
Ralph bổ nhào tới người cậu rồi vuốt ve hai đầu nhũ căng tràn sức sống:
“Edric, anh đã căn dặn Kat và Zerah thực hiện những mong muốn của em, sáng mai chúng ta quay về Anh quốc, được không?”
“Được, nhưng sau ngày mai, em bận phải ra phi trường tiễn Yann.”
“Quên thằng nhóc ấy đi. Em chẳng phải bảo anh xóa trí nhớ của nó còn gì?”
Edric nắm giữ tay Ralph để anh thôi táy máy lung tung:
“Em đã nghĩ kỹ. Vui buồn đều là kýức, mà kýức lại dạy cho chúng ta biết cách sinh tồn. Em cho rằng Yann mạnh mẽ hơn em tưởng rất nhiều. Cậu ấy cóđủ khả năng chống chọi cùng tất cả. Vì vậy, anh không cần xóa kýức cậu ấy.”
“Anh không quan trọng chuyện này, chỉ là hôm nay em đưa tiễn, ngày mai cũng chẳng thể sum họp nữa. Chúng ta sẽ quay về Anh và mọi kỷ niệm của Avril thì em nên gác lại, đừng vì lòng tự trách rồi hành hạ bản thân. Người thân của cậu ta không phải là người thân của em. Còn người thân của em thìđang nằm trước mặt em đây. Em nên lo nghĩ nhiều cho anh mới phải.”
“Ừ thì…anh nói cũng đúng.”– Edric thở dài. Nếu anh không nhắc, cậu thật sự quên bẵng cả việc mình và Yann sẽ không còn cơ hội gặp lại. –“Thôi! Em không đi tiễn cậu ấy nữa, tránh để cậu ấy lại có thêm nỗi thất vọng mai này.”
“Vậy chúng ta về Anh được rồi.”
“Chưa được, anh vẫn chưa gặp cha.”
“Ông ấy về thật rồi sao?”– Ralph tư lự.
“Ừ. Hôm nọ em đã gặp cha. Cha trông chẳng khác xưa chút nào.”
Anh cười nhạt ký vào đầu cậu:
“Em ngốc quá, ông ấy là vampire mà.”
“Ừ nhỉ?”– Edric cọ mũi vào má anh cười.
“Một khi ông ấy muốn gặp anh, ông ấy sẽ xuất hiện. Anh không cần tốn công chờông ấy. Thế nhưng có một việc phải nói cho em biết, Cyril và Rino cũng đang ởđây.”
“Họ vẫn khỏe chứ?”– Sắc mặt của Edric chợt chuyển sang lãnh đạm. Chính tay cậu đã giết chết Fowk, thử hỏi còn mặt mũi nào màđi gặp Rino?
“Có Cyril ở bên cạnh, Rino muốn bất ổn cũng không được.”
“Vậy là tốt.”
“Em không muốn gặp mặt Rino một lần sao? Hình như hơi khác bản tính bình thường của em đấy.”
“Anh làm như em nhiều chuyện không bằng. Em chỉ cần biết Rino sống tốt thế thìđãđủ. Gặp nhau ái ngại lắm. Hơn nữa, em không thích lôi chuyện xưa ra nói nữa. Em chỉ muốn được là em của hiện tại thôi.”
“Vậy chúng ta thống nhất ngày mai trở về. Mọi chuyện vặt vãnh ởđây giao lại cho đám thuộc hạ giải quyết, em đồng ý không?”
“Ừm. Em nghe hết theo anh, chỉ xin đổi một điều kiện.”
“???”
“Hãy để em nghỉ ngơi đến sáng mai. Em không thích bị người ta khiêng lên máy bay.”
Ralph ngắt cánh mũi của cậu, cười khanh khách:
“Được rồi. Anh tạm tha cho em.”
——
Hai ngày sau, một chiếc xe khách đỗ xuống tại phi trường Kemburg. Kelvin phủi tàáo bước ra khỏi xe, theo sau còn có Saudi. Khi xuất hiện trong thế giới loài người, Saudi sẽ thu lại cặp sừng trên đầu để tránh gây rắc rối.
Sau khi dặn dò người khuân vác về mớ hành lý, anh cầm hộ chiếu cùng cậu đi thẳng đến cánh cửa phòng cách ly.
Ba giờ chiều, chuyến bay BR52 cất cánh mang họ rời khỏi Pháp. Ngồi trên máy bay, thỉnh thoảng anh lại mỉm cười, nhưng đôi mắt trước sau vẫn dán chặt ra ngoài ô cửa sổ trắng hút muôn tầng mây. Saudi không hiểu được thái độ kỳ lạ của anh, bèn tò mò bắt chuyện hỏi:
“Không phải ngài nói chuyến này về sẽ dẫn một trong hai cậu chủđi theo à? Ngài đã uổng phí công sức, đúng lý nên buồn bực, tại sao còn tỏ ra quá vui vẻ?”
“Một khi tuổi tác ngày càng cao mới thấy rõ nỗi côđộc đáng sợđến dường nào. Lẽ ra ta muốn có một ai đóở cạnh trong những ngày còn lại. Ralph không chịu từ bỏ quyền lực, Edric lại không chịu từ bỏ tình yêu, rốt cuộc là tụi nhóc đi từ bỏ một lão già như ta sống giữa cảnh quạnh hiu. Thật tội nghiệp chính mình.”– Anh quay đầu sang nhìn cậu cười.
“Nhưng Saudi trông ngài không giống nhưđang buồn?”
“Tình cảm của Ralph và Edric đãđi đến độ rất bền chắc, ngay cả khi ta bày trò thử thách Edric thì sau cùng hai đứa vẫn chọn ở cạnh nhau. Ta không buồn nhưng có chút ganh tỵ. Ta nhớđến người vợ quá cố của mình. Nếu côấy còn sống, nhìn thấy hai đứa biết yêu thương nhau, chắc chắn là vui lắm. Còn ta, mỗi lần nghĩ về côấy, tự dưng sẽ có niềm vui riêng.”
“Ngài lại nói những chuyện mà Saudi không hiểu.”
“Ngươi không cần hiểu, bởi vì khi đã trải qua một thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm, ngươi sẽ không còn là chính ngươi nữa. Thậm chíđôi lúc lại ngơ ngác tự hỏi ngươi là ai giữa vụ trụnày, còn người đó là ai mà khiến ngươi si mê khờ dại? Tình ái…một trò chơi nghiệt ngã của định mệnh.”
“Saudi không tin ngài cũng bị cuốn vào trò chơi này.”
Kelvin đưa tay lên miệng để nhịn cười:
“Có lẽ ta làm ngươi thất vọng rồi.”
Saudi lắc đầu:
“Chủ nhân mãi mãi là chủ nhân, cao quý vàđáng tôn kính.”
“Không uổng công ta đã dạy dỗ ngươi. Tuy nhiên, ta cần một người biết cãi lại ta.”
“Đó là lý do ngài đến Đức?”– Saudi thoáng buồn hỏi.
“Phải. Thằng nhóc Yann cũng không tệ, ta muốn nhận nó làm con nuôi, ít nhất có người bầu bạn lúc tuổi già. Hai đứa con ruột hoàn toàn chẳng xài được.”
Nói rồi, anh dịu dàng vuốt vào mặt cậu và nâng cao chiếc cằm mảnh khảnh:
“Ngươi đừng lo, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”
“Chủ nhân đi đâu, Saudi sẽ theo đó, dù có là cùng trời cuối biển đi chăng nữa.”
“Tốt!”– Anh rời tay khỏi cậu, mắt lại nhìn ra ngoài đám mây nhàn nhạt trôi. Tâm trí anh đang mơ về những ngày xưa cũ. Trong mơ hồ, anh thậm chíđã nghe được giọng cười của người vợ thân thương.
“Chủ nhân, ngài không vào trong sao?”– Phinis bước ra tận cửa đón cậu.
Khuôn mặt của cô luôn tươi tắn cho dù nội tâm bên trong có biến đổi ra sao. Từ nhỏ, Phinis đã được huấn luyện để trở thành một thuộc hạ chỉ biết tuân theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân. Sau khi người chủ cũ chết đi, côđược Ralph nhận về. Anh không hề căn dặn cô theo dõi cậu, màđơn thuần chỉ muốn có người chăm sóc cậu mỗi khi anh không ở cạnh.
“Không!” – Edric trả lời dứt khoát rồi quay đầu bỏđi.
“Chủ nhân, ngài định đi đâu vậy?”– Phinis gấp gáp mở cửa và hỏi với theo.
“Đừng lo, ta chỉđi dạo một lát.”– Edric đáp trả cô rồi cho hai tay vào túi trước quần jean.
Cậu biết nằm cách căn biệt thự không xa có một dòng sông kháđẹp. Thôi thì cậu sẽđi dạo quanh bờ sông để tìm kiếm chút dư vị yên bình. Khi nào chuẩn bịđủ tinh thần, cậu mới quay về gặp anh. Trước sau cậu cũng phải giải quyết mọi chuyện rõ ràng. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, cậu chẳng muốn lấn cấn nằm ở giữa.
Những cành liễu la đà theo gió bay. Bóng của chúng in xuống mặt sông phẳng lặng một vẻđẹp dung dị. Hương cỏ thơm thoang thoảng từ vùng nông trại xa xôi truyền đến, còn quyện lẫn cả mùi khói lam chiều. Edric hít thở một hơi thật sâu. Bao phiền muộn đều được trôi xa. Giá mà giây phút này sẽ lắng đọng mãi trong tim cậu, giá mà mỗi ngày sang cậu được mỉm cười chào đón nắng bình minh, rồi lại mỉm cười tiễn chân ánh hoàng hôn không một chút hối tiếc thì hay biết mấy.
“Em đã về tới sao lại không bước vào? Em còn giận anh sao?”– Ralph nhẹ nhàng bước tới cạnh cậu. Anh không muốn phá vỡ bầu không khíêm ả mà cậu đang tận hưởng.
Edric hất những sợi tóc dài ra phía sau, với tay ngắt lấy một cành liễu thả trôi xuống sông:
“Ralph, em giận hay không giận thì cóý nghĩa với anh chăng? Từ ngày chúng ta quen nhau, mọi việc đều là do anh sắp đặt. Anh chưa từng hỏi qua ý kiến của em. Em vốn chẳng là gì trong mắt anh.”
“Anh không muốn tranh cãi với em nữa. Chúng ta vừa mới gặp lại thôi, khoảng thời gian hạnh phúc còn chưa kịp hưởng thụđã phải hằn hộc với nhau kiểu này sao?”– Anh nhíu mày hỏi cậu. Trước khi đến đây, anh dựđịnh sẽ có một buổi nói chuyện trong hòa bình.
“Em cũng không muốn cãi nhau.”– Edric cắn môi, quay mặt lại đối diện anh. –“Nhưng nếu anh còn tiếp tục ăn chơi sau lưng em, chuỗi ngày tương lai của chúng ta chỉ dừng lại ở mức này mà thôi.”
“Em uy hiếp anh?”
“Chính xác là em chỉ yêu cầu sự chung thủy nơi anh.”
“Em vô lý quá rồi. Anh có bảo là yêu người khác đâu mà em cho rằng anh không chung thủy?”– Anh vò tay kiềm nén cơn giận.
“Vậy ra lên giường với người khác thì vẫn là chung thủy à? Anh còn nhớ quá khứ anh từng hành hạ em thế nào không? Anh đã nói gì bên tai em mà bây giờ anh lại quên sạch?”– Cậu đay nghiến nhìn anh.
Nhớ lại những tháng ngày đó, anh một mực bảo rằng cậu phản bội nên lần lượt trút hàng loạt hình phạt ghê gớm lên mình cậu, cậu đã cắn răng gánh chịu hết, bởi cậu biết mình thật sự có lỗi. Giờđây, anh chẳng chịu nhận lỗi dù một lần, còn tỏ ra khó chịu với cậu. Cậu đâu phải là người làm sai?
Ralph thu hẹp tầm mắt. Anh không chối cãi nổi với những lý lẽ sắc bén cậu đưa ra cuối cùng đành nhún nhường nhận mọi tội lỗi về mình. Đây cũng được xem là lần đầu tiên trong đời anh chấp nhận làm người thua cuộc.
“Là anh sai. Là anh không tốt, anh không nghĩ cho cảm giác của em. Anh hứa sau này tuyệt đối không lặp lại. Em trở về cóđược không?”– Anh hạ giọng mềm mỏng. Ánh mắt cũng dịu xuống phần nào nỗi bực dọc.
“Ralph, em vẫn luôn chôn giấu một câu hỏi. Nếu như có ngày…anh buộc phải lựa chọn giữa em và quyền lực chúa tể, anh sẽ chọn bên nào?”– Edric thận trọng phát âm ra từng chữ. Lòng cậu mang nặng bao rối bời. Lựa chọn ra sao vốn là quyền tự do của anh, nhưng cậu lại sợ rằng…trong thâm tâm anh, địa vị của mình không sánh bằng quyền lực.
“Một câu hỏi vẩn vơ. Anh không trả lời.”– Ralph phủi tay.
“Nếu em kiên quyết phải biết được đáp án?”– Cậu không định sẽ bỏ qua chuyện này.
“Anh không thể từ bỏ quyền lực.”– Trước sự thúc ép của cậu, anh mỏi mệt đưa tay che ngang mắt vàđáp.
“Vậy là…”– Edric đau khổ suy ra điều ngược lại.
“Nhưng…anh cũng không thể từ bỏ em.”– Anh đột ngột lao đến ôm chầm cậu. –“Bởi vì từ bỏ em chính là từ bỏ mạng sống của anh, em có hiểu không?”
Anh xúc động nói. Nếu lại bắt anh chịu thêm một lần nữa nỗi khổ xa cách cậu, anh thà chết còn hơn. Cậu bảo trong mắt anh không hề có cậu. Thực chất chỉ vì cậu không hiểu. Trái tim anh có cậu, tâm trí anh có cậu. Trên đời này người anh cần nhất và yêu nhất chính là cậu. Anh chỉ muốn nhìn về phía cậu. Anh chỉ muốn lắng nghe giọng nói cậu. Anh chỉ muốn chạm vào tay cậu. Anh chỉ muốn ngửi thấy mùi hương cơ thể cậu, thậm chí anh chỉ muốn nếm được vị ngọt trên đầu lưỡi cậu. Tất cả các giác quan của anh đều lấp đầy hình ảnh về cậu.
“Đó không phải là câu trả lời.”
“Đó đã là câu trả lời.”– Anh khẳng định. –“Nếu anh không có quyền lực, anh lấy gì bảo vệ mình và bảo vệ cả em? Em nghĩ rằng chỉ cần tìm đến một nơi không ai biết là có thể sống yên bình hay sao? Em nghĩ rằng khi em từ bỏ tất cả thì bọn hunter sẽ xóa đi quá khứ vampire cho em hay sao? Bình yên không bao giờđến nếu em không phải là kẻ mạnh. Người ta vẫn luôn dẫm đạp nhau ngày qua ngày để sống và những kẻ yếu sẽ là thứ rác rưởi bịđào thải khỏi cuộc chơi. Anh không muốn làm kẻ yếu.”
“Cứ coi như anh đúng, thế nhưng em không muốn tranh giành trong vòng xoáy quyền lực. Ngày nào anh còn là chúa tể vampire, ngày đó mơước được yên ổn sống bên anh không tài nào thực hiện được. Em luôn lo lắng mỗi khi anh rời khỏi tầm mắt. Em biết anh phải thường xuyên đi diệt trừ những thế lực đối lập với mình. Lỡ như có một ngày…anh không trở về nữa thì em sẽ thế nào? Em sẽ sống thế nào đây?”– Edric liên tục đấm mạnh vào vai anh. Cậu ngửa đầu để ngăn những dòng nước mắt khỏi tuôn xuống bờ vai người yêu. Tuy nhiên, Ralph vẫn cảm nhận được bờ vai anh đang ướt dần.
“Anh không vô dụng như vậy đâu. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em cảđời. Em phải có lòng tin vào anh.”– Anh xoa đầu cậu khuyên nhủ.
“Em không thể. Thế giới của chúng ta quá hỗn loạn. Ngày đêm em chỉ thấy toàn máu tươi và máu tươi. Mùi máu tanh nồng đến nỗi em thở không ra hơi. Anh bảo em còn biết tin tưởng vào cái gì bây giờ? Em van anh. Anh hãy từ bỏ quyền lực đi. Anh hãy vì em một lần này thôi. Em rất sợ mất anh, Ralph à.”– Edric điên cuồng gào thét.
Ralph tự biết khó lòng làm dịu cơn bấn loạn của Edric, anh bèn đẩy nhẹ cậu ra và cưỡng bức một nụ hôn trên môi cậu. Cơ thể cả hai nhanh chóng đổ nhào về phía thân cây liễu rắn chắc ở cạnh đó. Edric tròn xoe hai mắt ngó thẳng anh. Đầu lưỡi của cậu chẳng thể phản ứng được gì, trong khi đầu lưỡi của anh cứ cuồng nhiệt điều khiển mọi hoạt động.
Được một lúc, Edric rồi cũng nhắm chặt mắt, hòa mình cùng vũđiệu mê say của hai dòng xúc cảm. Cậu ôm anh chặt hơn. Những ngón tay hoàn toàn tì sát lên bờ vai anh. Họ hôn nhau thật lâu, hôn chếch choáng, hôn quên cả thời gian và không gian. Đầu óc của Edric mụ mị dần, vô thức lả người đi khi anh chấm dứt màn khởi đầu thắm thiết.
“Edric, hãy tin anh, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Anh thề rằng không để em phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào. Nếu em không biết lấy gì làm điểm tựa thì hãy ôm chặt anh. Anh chính làđiểm tựa vững chắc nhất cho em. Đừng bao giờ bảo anh phải từ bỏ quyền lực, cũng đừng bảo anh phải từ bỏ em. Anh không so sánh em và quyền lực, em cũng đừng nên so sánh mà chi. Với anh, em là báu vật duy nhất.”
Anh cắn vào cằm cậu rồi đảo lưỡi mấy vòng quanh đó. Cả người anh đang nóng rực dục tình. Anh đã chờ cậu quá lâu, chờ cậu hơn cả trăm năm dài. Đây là lúc anh phải lấp đầy con đói luôn cồn cào từ thể xác đến tinh thần.
“Ralph, em cũng sai rồi.”– Edric đưa hai tay ôm lấy má anh. Cậu lẽ ra không nên đem bản thân so sánh cùng quyền lực. Dù sao thì anh vẫn nói đúng. Cậu chỉđang tự mình làm khổ mình. Có những câu hỏi không cách nào tìm được đáp án, miễn cưỡng chỉ khiến mọi người đều không vui.
“Lỡ một ngày em già nua xấu xí, anh vẫn sẽđối xử với em như bây giờ sao?”
Anh trìu mến nắm chặt bàn tay cậu:
“Em đừng lo. Một thời gian nữa phép thuật của em sẽ tựđộng phục hồi. Ngay cả khi nó không phục hồi, vẫn còn có anh đây. Máu của anh sẽ giúp em gìn giữ tuổi thanh xuân lâu dài. Anh đã bảo anh chính làđiểm tựa cho em. Em chỉ cần tin anh làđủ.”
Edric mỉm cười giữa hai hàng nước mắt tuôn xuống lã chã:
“Ừ, em sẽ luôn tin anh.”
Hai đầu lưỡi của họ lại tìm đến với nhau. Nụ hôn khao khát trinh nguyên chẳng khác gì phút ban đầu vừa mới bước chân vào tình yêu. Hòa cùng nụ hôn đó, Ralph thò tay vào lưng quần của Edric và mò mẫm đứa trẻ bên dưới. Khi anh dứt môi cậu, cậu lập tức choàng hai tay qua cổ anh để trụđỡđôi chân bủn rủn:
“Về biệt thựđi anh.”
“Em còn nhớ lúc trước đã hứa gì với anh không?”– Anh ngừng tay hỏi.
“Anh muốn gì…”– Edric bẽn lẽn đáp nhỏ. –“…em sẽ chiều nấy.”
“Em sẽ chết với lời hứa này.”– Anh bế cả người cậu lên cười gian xảo.
——
Edric tì hai tay lên đầu thanh giường. Cả khuôn mặt đỏ lịm trong mị tình. Trên người cậu ngoài chiếc áo sơ mi khoác hờ thì chẳng còn lại mảnh vải nào. Cậu giang rộng hai chân, quỵ trên giường trong một tư thế vô cùng ngại ngùng. Thế nhưng, vì anh muốn, cậu không thể làm gì hơn làđáp ứng.
“A…a…Ralph….đừng mà…”– Cậu cất giọng cầu xin.
Từđêm qua đến tận sáng, anh chẳng hềđể yên cho cậu. Edric không còn nhớ cậu đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết toàn thân êẩm, sức lực kiệt quệ, thậm chí nằm yên vẫn thấy rã rời tay chân. Anh thực sự làm được như anh nói, khiến cậu phải hối hận tràn trề vì một câu hứa dại.
“Ngoan nào.” – Anh đánh mạnh vào mông cậu cười hưng phấn. Những ngón tay của anh vẫn chăm chỉ kéo dải lụa trắng luồn vào trong chiếc lỗ nhỏ nhắn đang rỉđầy dịch thể. –“Anh sẽ giúp em lau sạch mọi thứ.”
“Ralph…em…không chống nổi….”– Edric yếu ớt nói. Cậu không thể phân biệt được anh rốt cuộc đã luồn bao nhiêu mét lụa ở trong.
“Ráng thêm chút nữa. Em không được gục nửa chừng đấy.”– Anh cao giọng hăm dọa. Đầu lưỡi của anh xoáy thành vòng tròn trên lưng cậu, trong khi những ngón tay vẫn tiếp tục công việc thú vị.
“Ralph…anh ác quá.” – Cậu tự cắn vào tay chịu đựng.
Edric có cảm giác như cả khoang bụng của mình đã bị lấp đầy lụa. Lỗ hậu môn vừa nhột nhạt do bị vật mềm cọ nhẹ, vừa ngứa ngáy vì dịch thể tuôn xối xả mà không có gì ngăn lại. Thứ mà cậu mong muốn nhất hiện giờ chính là vật chứng tỏ bản chất đàn ông nơi anh, nhưng sợ hãi nhất cũng là nó. Các cơ trong của cậu đãđau rát tới mức những tưởng sắp bốc lửa tự thiêu.
Cậu giựt dải lụa đang buông, thở hồng hộc:
“Ralph, anh sắp giết em rồi….aaaa!!!”
Ralph cười dài, ngửa mặt nằm xuống giữa hai kẽ gối của cậu:
“Anh sẽ giết em ngay, cưng à.”
Anh vươn đầu mút lấy đứa trẻ của cậu, cùng lúc rút nhanh từng đoạn lụa đang ướt mềm ra khỏi nơi cấm kỵ. Tay và lưỡi của anh di chuyển cùng nhịp độ. Edric há to miệng thét lên, nước bọt nhỏ giọt xuống thanh giường.
“Aaaa!!! Ngừng…ngừng đi anh.”– Cậu thất thanh van nài.
“Làm sao ngừng được, chúng ta đang ở giữa cuộc vui mà.”– Anh nhảđứa trẻ ra, rồi tự sục lấy phân thân chuẩn bị cho một màn ân ái khác.
Đoạn lụa cuối cùng rơi xuống giường, nối hớ hênh với mặt sàn. Edric quay đầu nhìn dịch thể nhiễu giọt mà rùng mình. Cậu không tưởng tượng nổi tất cảđều là của mình.
Anh xoay người cậu nằm ngửa rồi giơ cao chân phải của cậu lên. Từ bên hông, anh thô bạo cho đứa trẻđã ngóc đầu lao thẳng vào hậu môn cậu.
“Ralph…không…!” – Edric sợ hãi thét dài.
“Không được dừng lại, đúng không?”– Anh hôn lên đùi cậu manh nhe hỏi.
“Anh…” – Edric tức chết vì thái độ của anh, nhưng lại không ngừng được con quỷ hám mồi đang xâu xé chiến lợi phẩm.
Ralph nắc mạnh không do dự, gần như muốn xuyên thủng mọi rào cản đểđột pháđến mức cao nhất. Anh buộc cậu phải nhớ cho rõđộ to dài lẫn hình dạng của đứa trẻđang mêđắm trong người cậu. Cậu thuộc về anh, chỉ riêng anh trên đời. Anh có chạm vào cậu bao nhiêu lần thì vẫn thấy chưa thỏa mãn. Tình yêu mà anh dành cho cậu đã vượt trên mọi tình yêu, khống chế toàn bộ cảm xúc lẫn lý trí của anh. Giá mà anh có thể hét to cho cậu biết anh yêu cậu đến nhường nào.
Gần chiều, Edric trở mình tỉnh dậy. Cả anh và cậu đều trần trụi như nhau, xung quanh họ chỉ có những dải lụa trắng nhăn nhúm vắt chéo ngang dọc. Edric hơi ngả người xuống giường nhặt lại quần áo, nhưng Ralph bỗng nhiên nắm cổ chân cậu hôn dần lên:
“Anh…đừng mà…”
“Em khỏe rồi à?”
“Ai bảo vậy? Em vừa chết đi sống lại đó.”– Cậu cố gỡ tay anh ra mà không được.
Ralph bổ nhào tới người cậu rồi vuốt ve hai đầu nhũ căng tràn sức sống:
“Edric, anh đã căn dặn Kat và Zerah thực hiện những mong muốn của em, sáng mai chúng ta quay về Anh quốc, được không?”
“Được, nhưng sau ngày mai, em bận phải ra phi trường tiễn Yann.”
“Quên thằng nhóc ấy đi. Em chẳng phải bảo anh xóa trí nhớ của nó còn gì?”
Edric nắm giữ tay Ralph để anh thôi táy máy lung tung:
“Em đã nghĩ kỹ. Vui buồn đều là kýức, mà kýức lại dạy cho chúng ta biết cách sinh tồn. Em cho rằng Yann mạnh mẽ hơn em tưởng rất nhiều. Cậu ấy cóđủ khả năng chống chọi cùng tất cả. Vì vậy, anh không cần xóa kýức cậu ấy.”
“Anh không quan trọng chuyện này, chỉ là hôm nay em đưa tiễn, ngày mai cũng chẳng thể sum họp nữa. Chúng ta sẽ quay về Anh và mọi kỷ niệm của Avril thì em nên gác lại, đừng vì lòng tự trách rồi hành hạ bản thân. Người thân của cậu ta không phải là người thân của em. Còn người thân của em thìđang nằm trước mặt em đây. Em nên lo nghĩ nhiều cho anh mới phải.”
“Ừ thì…anh nói cũng đúng.”– Edric thở dài. Nếu anh không nhắc, cậu thật sự quên bẵng cả việc mình và Yann sẽ không còn cơ hội gặp lại. –“Thôi! Em không đi tiễn cậu ấy nữa, tránh để cậu ấy lại có thêm nỗi thất vọng mai này.”
“Vậy chúng ta về Anh được rồi.”
“Chưa được, anh vẫn chưa gặp cha.”
“Ông ấy về thật rồi sao?”– Ralph tư lự.
“Ừ. Hôm nọ em đã gặp cha. Cha trông chẳng khác xưa chút nào.”
Anh cười nhạt ký vào đầu cậu:
“Em ngốc quá, ông ấy là vampire mà.”
“Ừ nhỉ?”– Edric cọ mũi vào má anh cười.
“Một khi ông ấy muốn gặp anh, ông ấy sẽ xuất hiện. Anh không cần tốn công chờông ấy. Thế nhưng có một việc phải nói cho em biết, Cyril và Rino cũng đang ởđây.”
“Họ vẫn khỏe chứ?”– Sắc mặt của Edric chợt chuyển sang lãnh đạm. Chính tay cậu đã giết chết Fowk, thử hỏi còn mặt mũi nào màđi gặp Rino?
“Có Cyril ở bên cạnh, Rino muốn bất ổn cũng không được.”
“Vậy là tốt.”
“Em không muốn gặp mặt Rino một lần sao? Hình như hơi khác bản tính bình thường của em đấy.”
“Anh làm như em nhiều chuyện không bằng. Em chỉ cần biết Rino sống tốt thế thìđãđủ. Gặp nhau ái ngại lắm. Hơn nữa, em không thích lôi chuyện xưa ra nói nữa. Em chỉ muốn được là em của hiện tại thôi.”
“Vậy chúng ta thống nhất ngày mai trở về. Mọi chuyện vặt vãnh ởđây giao lại cho đám thuộc hạ giải quyết, em đồng ý không?”
“Ừm. Em nghe hết theo anh, chỉ xin đổi một điều kiện.”
“???”
“Hãy để em nghỉ ngơi đến sáng mai. Em không thích bị người ta khiêng lên máy bay.”
Ralph ngắt cánh mũi của cậu, cười khanh khách:
“Được rồi. Anh tạm tha cho em.”
——
Hai ngày sau, một chiếc xe khách đỗ xuống tại phi trường Kemburg. Kelvin phủi tàáo bước ra khỏi xe, theo sau còn có Saudi. Khi xuất hiện trong thế giới loài người, Saudi sẽ thu lại cặp sừng trên đầu để tránh gây rắc rối.
Sau khi dặn dò người khuân vác về mớ hành lý, anh cầm hộ chiếu cùng cậu đi thẳng đến cánh cửa phòng cách ly.
Ba giờ chiều, chuyến bay BR52 cất cánh mang họ rời khỏi Pháp. Ngồi trên máy bay, thỉnh thoảng anh lại mỉm cười, nhưng đôi mắt trước sau vẫn dán chặt ra ngoài ô cửa sổ trắng hút muôn tầng mây. Saudi không hiểu được thái độ kỳ lạ của anh, bèn tò mò bắt chuyện hỏi:
“Không phải ngài nói chuyến này về sẽ dẫn một trong hai cậu chủđi theo à? Ngài đã uổng phí công sức, đúng lý nên buồn bực, tại sao còn tỏ ra quá vui vẻ?”
“Một khi tuổi tác ngày càng cao mới thấy rõ nỗi côđộc đáng sợđến dường nào. Lẽ ra ta muốn có một ai đóở cạnh trong những ngày còn lại. Ralph không chịu từ bỏ quyền lực, Edric lại không chịu từ bỏ tình yêu, rốt cuộc là tụi nhóc đi từ bỏ một lão già như ta sống giữa cảnh quạnh hiu. Thật tội nghiệp chính mình.”– Anh quay đầu sang nhìn cậu cười.
“Nhưng Saudi trông ngài không giống nhưđang buồn?”
“Tình cảm của Ralph và Edric đãđi đến độ rất bền chắc, ngay cả khi ta bày trò thử thách Edric thì sau cùng hai đứa vẫn chọn ở cạnh nhau. Ta không buồn nhưng có chút ganh tỵ. Ta nhớđến người vợ quá cố của mình. Nếu côấy còn sống, nhìn thấy hai đứa biết yêu thương nhau, chắc chắn là vui lắm. Còn ta, mỗi lần nghĩ về côấy, tự dưng sẽ có niềm vui riêng.”
“Ngài lại nói những chuyện mà Saudi không hiểu.”
“Ngươi không cần hiểu, bởi vì khi đã trải qua một thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm, ngươi sẽ không còn là chính ngươi nữa. Thậm chíđôi lúc lại ngơ ngác tự hỏi ngươi là ai giữa vụ trụnày, còn người đó là ai mà khiến ngươi si mê khờ dại? Tình ái…một trò chơi nghiệt ngã của định mệnh.”
“Saudi không tin ngài cũng bị cuốn vào trò chơi này.”
Kelvin đưa tay lên miệng để nhịn cười:
“Có lẽ ta làm ngươi thất vọng rồi.”
Saudi lắc đầu:
“Chủ nhân mãi mãi là chủ nhân, cao quý vàđáng tôn kính.”
“Không uổng công ta đã dạy dỗ ngươi. Tuy nhiên, ta cần một người biết cãi lại ta.”
“Đó là lý do ngài đến Đức?”– Saudi thoáng buồn hỏi.
“Phải. Thằng nhóc Yann cũng không tệ, ta muốn nhận nó làm con nuôi, ít nhất có người bầu bạn lúc tuổi già. Hai đứa con ruột hoàn toàn chẳng xài được.”
Nói rồi, anh dịu dàng vuốt vào mặt cậu và nâng cao chiếc cằm mảnh khảnh:
“Ngươi đừng lo, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”
“Chủ nhân đi đâu, Saudi sẽ theo đó, dù có là cùng trời cuối biển đi chăng nữa.”
“Tốt!”– Anh rời tay khỏi cậu, mắt lại nhìn ra ngoài đám mây nhàn nhạt trôi. Tâm trí anh đang mơ về những ngày xưa cũ. Trong mơ hồ, anh thậm chíđã nghe được giọng cười của người vợ thân thương.