Không hổ danh là lãnh đạo, xem xét vấn đề sâu sắc, sắp xếp công việc rõ ràng hợp lý.
Khi nói chuyện, Giản Nhược Minh đã cởi chiếc tạp dề ra, đi vào phòng ngủ mặc cái váy liền, lúc ra ngoài, thuận tay đưa cho hắn cái khăn cô cầm lấy cái túi nhỏ treo trên cửa, vừa đổi giầy vừa thúc giục: – Tiểu Sở, nhanh lên, tắm xong chúng ta ăn cơm.
Giản Nhược Minh vừa ra khỏi cửa, hắn liền cầm lấy cái khăn tắm đi vào nhà vệ sinh.
Vừa bước vào, cái hắn nhìn thấy đầu tiên là cái áo bra hoa đào hồng vừa nãy, bị vất trên cái giá nhựa treo quần áo chuyên dụng, ngoài ra bên cạnh còn treo một cái quần lót tơ tằm màu trắng.
Sao mọi người đều dùng kiểu nội y này nhỉ. Chẳng nhẽ đây là mốt của năm nay à. Hắn không chịu nổi cầm lấy cái bra hoa đào hồng lên, xem kĩ một lượt, bằng trực giác chắc là to hơn của Lưu Xuân Na, nhỏ hơn của Đỗ Vũ Phi.
Vừa ra đến cửa, hắn dừng lại, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, thầm nghĩ: – Không biết Giản Nhược Minh thấy mình cầm nội y của cô ta sẽ nghĩ gì nhỉ?
Hắn cười, rồi để cái bra hoa đào vào chỗ cũ, cởi hết quần áo, đối diện với gương mà thưởng thức cái thân hình cường tráng, sau đó mở vòi nước bắt đầu tắm.
Sao cô ta lại vội vàng thế nhỉ? Lại quên mang đồ lót đi nữa. Hắn thầm nghĩ, hắn biết thái độ cô ta quay ngoắt 180 độ như vậy, nhất định là bởi vì cuộc điện thoại kia làm cô ta không vui.
Hắn cẩn thận lấy ra chút sữa tắm và dầu gội từ trong một đống lọ, từng chút từng chút xoa lên đầu, cơ thể, sau đó nhắm mắt, đứng dưới vòi nước, tận hưởng cảm giác dễ chịu mà dòng nước ấm xả vào da thịt.
Cạch. Tiếng đóng cửa truyền đến bên ngoài nhà vệ sinh.
Chắc cô ta về rồi.
– Sao chưa tắm xong thế? Cô đứng ngoài nhà vệ sinh, nói vọng vào: – Đừng tắm nữa, nhanh thay quần áo rồi ăn cơm.
Hắn đóng vòi nước, mở khóa cửa nhà tắm nhận lấy túi giấy mà Giản Nhược Minh đưa cho.
Mở ra xem, bên trong là một bộ đồ ngủ thông thường màu xanh ca rô, còn có một cái quần lót nam màu trắng.
Hắn lau nước trên người, mặc quần lót, cảm thấy hơi chật, rồi thay áo ngủ, rồi mở cửa.
Giản Nhược Minh đang bê đồ ăn từ trong bếp ra, nghe thấy tiếng động lại ra lệnh: – Lau nền nhà đi, lấy nước lau sạch. Nhanh đi.
Hắn đi ra từ nhà vệ sinh vừa đi vừa ngửi, vừa nhìn thấy bàn ăn trong phòng khách đã đặt sẵn ba đĩa thức ăn, lại ngậm ngùi nuốt mấy hớp nước bọt.
Đĩa thứ nhất là món trứng sốt cà chua, món ăn gia đình đơn giản nhất, nhưng màu vàng đỏ xen vào nhau, hương sắc vẹn toàn; đĩa thứ hai là cá chiên, vừa nhìn thấy màu vàng óng đó, là có thể cảm thấy mùi vị xốp giòn; đĩa thứ ba là rau xào, nước trong veo, tuy chỉ là một món chay nhưng mà hương vị làm cho con người ta thèm nhỏ nước miếng.
Hắn đã đói đến mức tâm dán sau lưng, nhìn thấy ba đĩa thức ăn màu sắc hương vị trọn vẹn kia, chỉ hận không thể ngay lập tức ngồi xuống ăn mấy bát tô. Tuy nhiên, cô ta vẫn còn bận trong nhà bếp, hắn vẫn còn phải cố nuốt nước bọt khỏi trào ra, giả bộ lịch thiệp, là người có văn hóa, hỏi: – Chủ nhiệm Giản, có cần giúp gì không thế?
– Không cần đâu. Cô ta giọng điệu cứng rắn, không có chút gì là giống nữ chủ nhà mời khách ăn cơm.
Hắn đành phải lưỡng lự đứng trong phòng khách, chịu đựng sự hấp dẫn của món ăn, quan sát căn phòng một chút.
Đây là căn hộ có một phòng khách hai phòng ngủ, diện tích sử dụng khoảng 80 mét vuông, cả phòng lấy màu trắng pha xanh nhạt làm tông màu chủ đạo, lúc này đang là đầu mùa hạ, ngoài trời ánh nắng rực rỡ, màu sắc trong nhà dường như làm giảm đi sức nóng của đất trời, làm con người ta ngập trong gió xuân, tinh thần sảng khoái.
Lúc trước thuê phòng, hắn và mấy người ở khoa tổng hợp cũng đã đến đây, căn phòng trống không bụi bay đầy nhà, sơ sài không có gì, nơi đây sau khi vào tay Giản Nhược Minh chẳng bao lâu, liền rực rỡ hẳn lên, biến thành nơi thoải mái dễ chịu, hợp lòng người.
Hắn không khỏi thốt lên, quả thật là nơi ở do con người.
Giản Nhược Minh lại chuyển từ trong bếp ra một đĩa súp trứng trộn rong biển, đặt ở giữa bàn ăn, cô ta nhìn hắn mấy cái, lại nhìn ra phía cửa nói: – Ngồi xuống ăn thôi.
– Vâng chủ nhiệm Giản, có cơm không ạ? Hắn ngồi xuống nhìn ba đĩa thức ăn một bát canh, rụt rè hỏi.
Cô ta gật đầu nhìn hắn, nói: – Chịu khó ăn tạm đi, không chuẩn bị cơm cho cậu.
Không chuẩn bị cơm cho tôi, sao cô còn mời tôi lại ăn cơm? Cái bụng rỗng của hắn bó tay luôn.
Ba đĩa thức ăn một bát canh trên bàn ăn, còn không đủ cho một người hắn ăn. Nếu như Giản Nhược Minh không ngồi đối diện, hắn chỉ cần ba phút là có thể quét sạch, ăn hết chỗ thức ăn không còn một chút.
Hắn múc ít canh, dùng cái thìa nhỏ múc súp, vừa ăn vừa để ý ra cửa.
Hắn đành phải học kiểu của cô ta, uống canh lặng lẽ, mắt thì lại đang nhìn lén đĩa cá chiên vàng óng kia.
Hai người không ai nói chuyện với ai, ai uống canh người đó.
Leng keng, leng keng. Chuông cửa reo lên.
Cô ta liền đứng lên, nói: – Tiểu Sở, đến rồi đừng ăn nữa, thu dọn bát đĩa thôi.
Vốn dĩ không uống canh còn tốt, sau khi uống mấy hớp,bụng lại càng thêm đói khát thống thiết.
Nghe sự sai bảo của cô ta, hắn gần như muốn chết luôn.
Mẹ nó chứ, thật là không đúng thời điểm.
Không thể chống lại chỉ thị của lãnh đạo, Sở Thiên Thư đành phải đứng lên, đem từng cái đĩa và bát đũa vào nhà bếp, đến lúc bưng đĩa cá chiên, hắn vẫn không thể nhịn nổi, đưa tay lấy một miếng ném vào miệng, mặc kệ bị xương cá đâm, trốn trong nhà bếp mà nhai chóp chép.
Lúc này vang lên một tiếng “Két..!” nhỏ, tiếng mở cửa truyền đến.
– Bí thư Phương, hoan nghênh, hoan nghênh. Giản Nhược Minh nhận lấy bó hoa tươi từ người mới đến, trực tiếp đón khách vào.
– Tiểu Giản, còn đang ăn cơm à?
Người vừa đến liếc mắt đánh giá một cái, cười sang sảng, nói: – Xin lỗi, đã quấy rầy cô.
– Bí thư Phương, không sao đâu, chúng tôi đã ăn xong rồi. Giản Nhược Minh đem hoa tươi đặt trên bàn ở phòng khách, mời người vừa đến ngồi xuống ghế sa lon trong phòng.
– “Chúng tôi”? Bí thư Phương hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn xung quanh.
– À, Bí thư Phương, là như thế này, hôm nay không phải là cuối tuần sao, tôi vừa mới chuyển đến, trong phòng rất bừa bộn, mới gọi một anh chàng lại đây giúp một tay. Giản Nhược Minh cười nhẹ, nói vào phòng bếp: – Tiểu Sở, khoan hãy dọn dẹp, có khách tới đây, ra chào hỏi đi nào.
Sở Thiên Thư đi từ trong nhà bếp ra.
Người vừa đến có vóc dáng vừa phải, là người đàn ông trung niên hơi phát tướng, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, mắt có bọng, mũi củ tỏi, trên mặt vẫn còn lấm tấm mụn. Cho dù trên sống mũi có đeo một cái kính mắt viền vàng giá trị xa xỉ, thì điều này cũng không tăng cho gã vài phần nho nhã, ngược lại còn làm lộ ra sự thô tục.
– Tiểu Sở, vị này chính là của lãnh đạo cũ của tôi, Bí thư Đảng Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh kiêm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phương Văn Đạt, Bí thư Phương. Giản Nhược Minh nhiệt tình giới thiệu.
– Tiểu Sở, Sở Thiên Thư. Sở Thiên Thư bước lên đưa tay với Phương Văn Đạt.
Sắc mặt Phương Văn Đạt đại biến, không nhìn đến bàn tay đang vươn ra của Sở Thiên Thư, mà liếc qua áo ngủ trên người hắn, nhìn Giản Nhược Minh vẻ không hiểu.
– Tiểu Sở, cậu qua thư phòng lấy cái quạt tới đây. Giản Nhược Minh cười cười, không để ý đến nghi vấn của Phương Văn Đạt, giao nhiệm vụ cho Sở Thiên Thư, sau đó lại bưng cho Phương Văn Đạt một ly trà, nói: – Bí thư Phương, mời dùng trà.
Trong lòng Sở Thiên Thư không vui, cũng chẳng thể nói gì thêm, Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật của Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh ít nhất là cấp Cục trưởng, sự chênh lệch đối với một nhân viên ở phòng bình thường tại địa phương, dùng sự cách biệt giữa trên trời dưới đất để hình dung một chút cũng không sai, người ta đặc biệt từ tỉnh thành sang đây thăm cấp dưới cũ là Giản Nhược Minh, tất nhiên không cần phải để hắn vào mắt.
Tuy nhiên, khi Sở Thiên Thư đến bàn ăn, nhìn thấy hoa đặt trên bàn cơm không ngờ lại là một bó hồng rất lớn, đột nhiên cảm thấy rất không phù hợp, có lãnh đạo nào đi thăm cấp dưới lại tặng hoa hồng chứ, Phương Văn Đạt này không phải thật sự ngu ngốc, mà là có dụng ý khác.
Xem ra Giản Nhược Minh cố ý giữ mình ở lại, chính là để làm bình phong cho hai người bọn họ.
Sở Thiên Thư đem quạt điện ra, nhìn về phía Giản Nhược Minh và Phương Văn Đạt đang ngồi trên ghế sa lon, cắm điện vào, mở gió nhẹ, đặt mông xuống ngồi bên cạnh bàn ăn.
Phương Văn Đạt đang nói chuyện với Giản Nhược Minh, ngẩng đầu nhìn qua Sở Thiên Thư, con ngươi dưới kính mắt chợt lóe, lộ rõ sự chán ghét và khinh thường không hề che dấu.
Giản Nhược Minh lại không để ý, cực kì khách khí nói: – Bí thư Phương, trời nóng như vậy, ngài còn đích thân đến thăm hỏi tôi, thật khiến tôi cảm động quá.
– Ha ha, Tiểu Giản, giữa tôi và cô không cần khách sáo như thế.
Phương Văn Đạt cười cười, nói: – Bỏ đi, tôi ở nhà một mình cũng rảnh đến nỗi nhàm chán, đột nhiên nhớ tới cô, mới lái xe qua đây thăm.
– Cảm ơn lãnh đạo ngài quan tâm, tôi thật sự rất cảm kích.
– Tiểu Giản, công việc và sinh hoạt đã thích ứng rồi chứ?
– Không tồi, khá tốt. Giản Nhược Minh đưa cho Phương Văn Đạt chiếc ly đã châm thêm nước.
– Vậy thì được. Phương Văn Đạt uống ngụm trà, làm bộ tức giận bất bình nói: – Tiểu Giản, sau khi lệnh điều động của cô được đưa ra, tôi đi tìm ban Tổ chức, tôi nói chuyện với Phó trưởng ban Lâm rằng, anh cũng không biết điều rồi, Tiểu Giản là đồng chí nữ tuổi còn trẻ, vậy mà các anh nỡ phái cô ấy đến địa phương, một chút cũng không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc. Ha ha!
Người phụ trách tối nay của khách sạn Khải Hoàn là Phó tổng giám đốc Marketing của khách sạn, kiến thức rộng rãi, thấy Sở Thiên Thư còn trẻ, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thực sự không coi Sở Thiên Thư là một cái gì đó quá to tát.
Lúc ở trong phòng nghỉ của khách, anh ta còn có chút lo lắng Sở Thiên Thư sẽ làm lớn chuyện ngay trước mặt cảnh sát, làm kinh động đến khách của cả tầng đó thì sẽ rất khó coi. Bây giờ đã đến tầng trệt làm việc rồi thì có cãi nhau cũng không ảnh hưởng đến khách đang nghỉ ngơi, lại không có nhân chứng vật chứng thì đương nhiên Giám đốc trực ban sẽ không phải lo lắng nữa.
Hắn chầm chầm làm động tác thái cực quyền: – Ồ, ý của anh là.
Sở Thiên Thư đương nhiên nhìn ra được thái độ của Giám đốc trực ban, hắn nói dứt khoát: – Những chuyện khác tôi khoan không nói tới, tôi chỉ muốn biết, là ai đã báo cảnh sát?
– Cái này Phó tổng giám đốc Marketing lộ vẻ mặt khó xử. – Thưa quý khách, khách của khách sạn nhiều như vậy, trong chốc lát chúng tôi sợ rằng không điều tra ra được. Thế này đi, anh để lại số điện thoại liên lạc, chúng tôi điều tra ra sẽ gọi điện cho anh ngay.
Điều này rõ ràng là qua quít.
– Vậy được rồi, các anh đã không dễ điều tra thì tôi sẽ mời người đến điều tra. Sở Thiên Thư móc điện thoại ra.
Người có thể lên chức Phó tổng giám đốc Marketing khách sạn Khải Hoàn, các loại người đều đã từng đối phó, biết không ít về thông tin của khách sạn. Đang đêm như vậy, Sở Thiên Thư dù cho có tìm được người phù hợp để lộ diện thì đêm nay cũng khó nói.
Chỉ cần kéo dài thời gian đến khi trời sáng, đừng nói là thành phố Thanh Nguyên mà dù là trong phạm vi tỉnh Đông Nam, mối quan hệ có lợi hại thế nào thì ông chủ cũng sẽ sắp đặt được.
Cho nên, anh ta cười tủm tỉm nhìn Sở Thiên Thư một cách thờ ơ.
Sở Thiên Thư lấy điện thoại ra, bấm vào số điện thoại trực / của đài truyền hình thành phố Thanh Nguyên, nói: – Đài truyền hình Thanh Nguyên đó ạ? Tôi muốn vạch trần việc này
Á, anh ta không phải là tìm mối quan hệ mà là báo cho đài truyền hình.
Phó tổng giám đốc Marketing vừa nghe thì mặt trắng bệch.
Làm phiền phóng viên đến thì cục diện lại khó cứu vãn rồi. Gần đây trong thành phố đang mở rộng điều tra các tụ điểm giải trí thư giãn, nếu như bị cho lên truyền hình thì sẽ làm ra huyên náo ổn ào, ông chủ dù có ra mặt cũng khó mà cứu vãn được.
Lúc này thì Phó tổng giám đốc Marketing ngồi không yên nữa, vội vàng đứng lên, cười nói: – Qúy khách, có chuyện gì từ từ nói.
Nói xong liền ấn vào tay Sở Thiên Thư đang cầm điện thoại di động.
– Này, này, là khách sạn Khải Hoàn đó hả? Anh nói đi. Chúng tôi sẽ lập tức đến. Tiếng của nữ phóng viên vẫn vang lên trong điện thoại.
Phó tổng giám đốc Marketing cho điện thoại gần miệng, nói: – Xin lỗi, gọi nhầm thôi.
Nữ phóng viên vừa nghe đã biết không phải là tiếng vừa nãy thì vẫn không buông tha: – Này, này, anh bảo người thông báo vừa nãy nghe điện thoại đi.
– Nghe gì mà nghe? Giám đốc trực ban trong tình thế cấp bách liền ngắt ngay điện thoại.
Nhưng, trong điện thoại lại vang lên tiếng chuông “Gió xuân ấm áp thổi vào mặt, từng bông, từng bông hoa đào nở rộ.”
Không cần nhìn cũng biết, đây là số của nữ phóng viên phụ trách vừa nãy gọi đến.
Đây thực sự là một phóng viên có tố chất nghề nghiệp, không chỉ điện thoại vừa gọi đã nghe máy mà phát hiện ra manh mối thông tin thì không hề bỏ qua.
Sở Thiên Thư giơ điện thoại, lạnh lùng nhìn vào tay mà Phó tổng giám đốc đang nắm, nói thong thả: – Giám đốc, anh lại tắt máy giúp tôi rồi à? Có điều không sao, lát nữa anh đi ra, có thể tôi sẽ gọi cho cô ta.
Cái này, Phó tổng giám đốc Marketing trợn tròn mắt.
Chiêu này của Sở Thiên Thư vừa thâm vừa độc quá nhỉ.
Đối với khách sạn Khải Hoàn mà nói, phóng viên đôi khi còn khó đối phó hơn cả công an.
Công an nắm được thóp, thông qua quan hệ, hoàn toàn có thể hạn chế ảnh hưởng trong phạm vi rất nhỏ. Nếu phóng viên hễ tuyên dương, thì người đi đường đều biết, cán bộ có di chuyển nhiều như thế nào cũng không thể che đậy được.
Phó tổng giám đốc Marketing buông tay nói: – Anh à, anh nói với cô ấy là gọi nhầm rồi, chuyện của chúng ta dễ thương lượng, dễ thương lượng.
Hắn nghe điện thoại:
– Thật ngại quá, uống say rồi, trong lúc không chú ý đã bấm nhầm số, thật là có lỗi.
– Đồ thần kinh! Phóng viên nữ trực ban mắng một câu rồi cúp máy.
Phó tổng giám đốc Marketing rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp cùng với một vé vip, đưa hết cho hắn, cười nói: -Tôi họ Phàn, Phàn Quốc Khánh, phó tổng Marketing của khách sạn Khải Hoàn. Này anh bạn, trời không chịu đất thì đất chịu trời, sau này mọi người đều là bạn của nhau cả rồi, đây là một tấm vé vip kim cương, bên trong đã có sẵn tệ, một chút lòng thành lễ mọn. Tôi không làm chủ được nữa rồi, phải mời ông chủ của chúng tôi thôi.
Phàn Quốc Khánh đã hé lộ thân phận, lời nói tuy có khách sáo, nhưng đã bao hàm trong đó sự uy hiếp.
Trong lòng hắn rất rõ, Phàn Quốc Khánh làm như thế là đã rất nể mặt rồi.
Trong chuyện này, không phải là tấm thẻ vip có sẵn tệ kia mà có có giá trị to lớn hơn nữa.
Tấm thẻ vip kim cương của khách sạn Khải Hoàn, không phải là tấm thẻ vip chi tiêu có tiền là làm được, người mà có thể có được tấm thẻ này, bắt buộc phải là bạn bè của ông chủ khách sạn Vương Trí Viễn,ở thánh phố Thanh Nguyên đươc ca tụng là tượng trưng cho thân phận tôn quý.
Loại thẻ này chỉ có một tấmở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài chính nhà nước, bình thường nằm trong tay Điền Khắc Minh.
Điều này cũng không phải là vì Điền Khắc Minh có mối tâm giao với ông chủ Vương Trí Viễn, mà là xem trên thân phận quản lý thượng cấp của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, mới phá lệ phát cho một tấm.
Phàn Quốc Khánh nghĩ thầm, thằng oắt con cáo mượn oai hùm tìm phóng viên gây yêu sách, chẳng qua chỉ là muốn kiếm chút phí tổn thất tinh thần, nếu mà mày dám há to miệng với khách sạn Khải Hoàn, tao dám bảo bảo, tối hôm nay mày ăn vào như nào, hôm khác tao sẽ khiên ngươi phải nôn ra theo đúng cách như vậy.
Hắn để danh thiếp và tấm thẻ vip trên tay vịn sofa, lịch sự nói: – Phó tổng Phán, tôi thật sự không có yêu cầu gì khác, ngài giúp tôi điều tra ra người báo cảnh sát là được rồi.
Phàn Quốc Khánh tiếp tục đùa cợt:
– Ha ha, anh à, việc này quả thật có chút khó khăn, những người đến đây đều là khách hàng, đúng không ạ? Trong chốc lát thế này thì đi đâu để giúp anh điều tra đây?
Sở Thiên Thư nói: – Khải Hoàn là khách sạn năm sao, hệ thống giám sát chắc hẳn rất hoàn thiện, nếu không thì, ngài để tôi lên phòng giám sát xem xem, nếu như tìm không được, chuyện này coi như không nhắc nữa, được không vậy?
Phàn Quốc Khánh không biết nói làm sao: – Thưa anh, thật sự xin lỗi, phòng giám sát Phó tổng như tôi cũng không được vào, ông chủ chúng tôi nói, không có sự cho phép của ông ấy, không một ai có thể tùy ý vào phòng giám sát.
Sở Thiên Thư có chút bực mình, cũng chẳng khách sáo nữa nói: – Ngài ra sức từ chối như vậy, chả nhẽ có ý che giấu người báo à?
– Ha ha, sao mà có thể như vậy được chứ? Phàn Quốc Khánh thoáng chút lúng túng, cười nói: – Tôi là Phó tổng của khách sạn này, làm những việc như vậy, không nói đến ông chủ tôi sẽ đuổi tôi, mà là hủy hoại việc kinh doanh của khách sạn này, rồi phải đầu đường xó chợ, vợ con lấy không khí để ăn à.
Sở Thiên Thư đứng phắt dậy, lời nói sắc bén: – Phó tổng Phán, xin hỏi ngài, nếu không có sự cho phép của ngài, nhân viên có dám tùy ý mở cửa cho cảnh sát không?
Câu này thật là làm khó Phàn Quốc Khánh rồi.
Trên thực tế, người gọi điện báo cảnh sát chính là Điền Khắc Minh người mà Sở Thiên Thư thoáng nhìn thấy trong thang máy.
Uy hiếp Trịnh Tiểu Mẫn không thành, lại còn bị Sở Thiên Thư bắt được thóp đánh cho một trận, nghĩ tới việc tuần sau lại bị đày đi, trong lòng càng thêm khó chịu, liền đi bộ về khách sạn Khải Hoàn, muốn tìm một cô gái để trút hết nỗi lòng, sau đó điên cuồng một phen.
Vô hình trung Điền Khắc Minh lại nhìn thấy Sở Thiên Thư và Lưu Xuân Na đi vào thang máy, liền hỏi mấy câu xã giao, biết được số phòng của Xuân Na, rồi gọi điện chào hỏi với Phàn Quốc Khánh, cố ý nửa đêm gọi điện cho đồn công an tố cáo, chính là muốn trả thù cho bõ giận rồi tính sau.
Quan hệ của Phàn Quốc Khánh và Điền Khắc Minh không phải là quá tốt, chỉ là do Điền Khắc Minh thường thay thế lãnh đạo sắp sếp công việc, quản lý cấp trên của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, cũng là khách hàng tiêu thụ lớn, cho nên khi mà Điền Khắc Minh nói muốn giáo huấn Sở Thiên Thư một chút, Phàn Quốc Khánh bất đắc dĩ phải đồng ý.
Ý đồ của anh ta lúc đó không muốn kinh động đến khách hàng, để cảnh sát lặng lẽ đưa bọn họ đi, đừng làm to chuyện là được rồi.
Nhận được tố cáo, Đỗ Vũ Phi đem người đến, nhân viên trực ban lúc đó báo cáo lại với Phàn Quốc Khánh, được sự đồng ý của anh ta mới để Đỗ Vũ Phi mở cửa phòng, nếu không thì cho dù nhân viên phục vụ lá gan có to đến mấy cũng không dám tự ý tạo điều kiện cho cảnh sát.
Nhưng thật không ngờ rằng, hắn đã giải quyết đám cảnh sát, còn không muốn cho qua, muốn đem chuyện này lên đài truyền hình.
Chuyện này Phàn Quốc Khánh có chút bối rối, khó chống đỡ, to chuyện thật rồi, làm cho chuyện anh ta và Điền Khắc Minh cùng nhau hãm hại khách hàng bị lộ ra ngoài, ông chủ Vương Chí Viễn mà biết được chuyện này, thì không phải chuyện chức Phó tổng Marketing còn còn làm tiếp được nữa hay không, mà thậm chí làm không tốt, gãy tay thiếu chân cũng là rất có thể đấy.
Nghĩ đến đây, Phàn Quốc Khánh toát mồ hôi hột, quyết định nhanh chóng cùng với hắn kết thúc chuyện này, thậm chí không tiếc rẻ mà lấy ra một tấm thẻ vip kim cương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không hổ danh là lãnh đạo, xem xét vấn đề sâu sắc, sắp xếp công việc rõ ràng hợp lý.
Khi nói chuyện, Giản Nhược Minh đã cởi chiếc tạp dề ra, đi vào phòng ngủ mặc cái váy liền, lúc ra ngoài, thuận tay đưa cho hắn cái khăn cô cầm lấy cái túi nhỏ treo trên cửa, vừa đổi giầy vừa thúc giục: – Tiểu Sở, nhanh lên, tắm xong chúng ta ăn cơm.
Giản Nhược Minh vừa ra khỏi cửa, hắn liền cầm lấy cái khăn tắm đi vào nhà vệ sinh.
Vừa bước vào, cái hắn nhìn thấy đầu tiên là cái áo bra hoa đào hồng vừa nãy, bị vất trên cái giá nhựa treo quần áo chuyên dụng, ngoài ra bên cạnh còn treo một cái quần lót tơ tằm màu trắng.
Sao mọi người đều dùng kiểu nội y này nhỉ. Chẳng nhẽ đây là mốt của năm nay à. Hắn không chịu nổi cầm lấy cái bra hoa đào hồng lên, xem kĩ một lượt, bằng trực giác chắc là to hơn của Lưu Xuân Na, nhỏ hơn của Đỗ Vũ Phi.
Vừa ra đến cửa, hắn dừng lại, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, thầm nghĩ: – Không biết Giản Nhược Minh thấy mình cầm nội y của cô ta sẽ nghĩ gì nhỉ?
Hắn cười, rồi để cái bra hoa đào vào chỗ cũ, cởi hết quần áo, đối diện với gương mà thưởng thức cái thân hình cường tráng, sau đó mở vòi nước bắt đầu tắm.
Sao cô ta lại vội vàng thế nhỉ? Lại quên mang đồ lót đi nữa. Hắn thầm nghĩ, hắn biết thái độ cô ta quay ngoắt 180 độ như vậy, nhất định là bởi vì cuộc điện thoại kia làm cô ta không vui.
Hắn cẩn thận lấy ra chút sữa tắm và dầu gội từ trong một đống lọ, từng chút từng chút xoa lên đầu, cơ thể, sau đó nhắm mắt, đứng dưới vòi nước, tận hưởng cảm giác dễ chịu mà dòng nước ấm xả vào da thịt.
Cạch. Tiếng đóng cửa truyền đến bên ngoài nhà vệ sinh.
Chắc cô ta về rồi.
– Sao chưa tắm xong thế? Cô đứng ngoài nhà vệ sinh, nói vọng vào: – Đừng tắm nữa, nhanh thay quần áo rồi ăn cơm.
Hắn đóng vòi nước, mở khóa cửa nhà tắm nhận lấy túi giấy mà Giản Nhược Minh đưa cho.
Mở ra xem, bên trong là một bộ đồ ngủ thông thường màu xanh ca rô, còn có một cái quần lót nam màu trắng.
Hắn lau nước trên người, mặc quần lót, cảm thấy hơi chật, rồi thay áo ngủ, rồi mở cửa.
Giản Nhược Minh đang bê đồ ăn từ trong bếp ra, nghe thấy tiếng động lại ra lệnh: – Lau nền nhà đi, lấy nước lau sạch. Nhanh đi.
Hắn đi ra từ nhà vệ sinh vừa đi vừa ngửi, vừa nhìn thấy bàn ăn trong phòng khách đã đặt sẵn ba đĩa thức ăn, lại ngậm ngùi nuốt mấy hớp nước bọt.
Đĩa thứ nhất là món trứng sốt cà chua, món ăn gia đình đơn giản nhất, nhưng màu vàng đỏ xen vào nhau, hương sắc vẹn toàn; đĩa thứ hai là cá chiên, vừa nhìn thấy màu vàng óng đó, là có thể cảm thấy mùi vị xốp giòn; đĩa thứ ba là rau xào, nước trong veo, tuy chỉ là một món chay nhưng mà hương vị làm cho con người ta thèm nhỏ nước miếng.
Hắn đã đói đến mức tâm dán sau lưng, nhìn thấy ba đĩa thức ăn màu sắc hương vị trọn vẹn kia, chỉ hận không thể ngay lập tức ngồi xuống ăn mấy bát tô. Tuy nhiên, cô ta vẫn còn bận trong nhà bếp, hắn vẫn còn phải cố nuốt nước bọt khỏi trào ra, giả bộ lịch thiệp, là người có văn hóa, hỏi: – Chủ nhiệm Giản, có cần giúp gì không thế?
– Không cần đâu. Cô ta giọng điệu cứng rắn, không có chút gì là giống nữ chủ nhà mời khách ăn cơm.
Hắn đành phải lưỡng lự đứng trong phòng khách, chịu đựng sự hấp dẫn của món ăn, quan sát căn phòng một chút.
Đây là căn hộ có một phòng khách hai phòng ngủ, diện tích sử dụng khoảng 80 mét vuông, cả phòng lấy màu trắng pha xanh nhạt làm tông màu chủ đạo, lúc này đang là đầu mùa hạ, ngoài trời ánh nắng rực rỡ, màu sắc trong nhà dường như làm giảm đi sức nóng của đất trời, làm con người ta ngập trong gió xuân, tinh thần sảng khoái.
Lúc trước thuê phòng, hắn và mấy người ở khoa tổng hợp cũng đã đến đây, căn phòng trống không bụi bay đầy nhà, sơ sài không có gì, nơi đây sau khi vào tay Giản Nhược Minh chẳng bao lâu, liền rực rỡ hẳn lên, biến thành nơi thoải mái dễ chịu, hợp lòng người.
Hắn không khỏi thốt lên, quả thật là nơi ở do con người.
Giản Nhược Minh lại chuyển từ trong bếp ra một đĩa súp trứng trộn rong biển, đặt ở giữa bàn ăn, cô ta nhìn hắn mấy cái, lại nhìn ra phía cửa nói: – Ngồi xuống ăn thôi.
– Vâng chủ nhiệm Giản, có cơm không ạ? Hắn ngồi xuống nhìn ba đĩa thức ăn một bát canh, rụt rè hỏi.
Cô ta gật đầu nhìn hắn, nói: – Chịu khó ăn tạm đi, không chuẩn bị cơm cho cậu.
Không chuẩn bị cơm cho tôi, sao cô còn mời tôi lại ăn cơm? Cái bụng rỗng của hắn bó tay luôn.
Ba đĩa thức ăn một bát canh trên bàn ăn, còn không đủ cho một người hắn ăn. Nếu như Giản Nhược Minh không ngồi đối diện, hắn chỉ cần ba phút là có thể quét sạch, ăn hết chỗ thức ăn không còn một chút.
Hắn múc ít canh, dùng cái thìa nhỏ múc súp, vừa ăn vừa để ý ra cửa.
Hắn đành phải học kiểu của cô ta, uống canh lặng lẽ, mắt thì lại đang nhìn lén đĩa cá chiên vàng óng kia.
Hai người không ai nói chuyện với ai, ai uống canh người đó.
Leng keng, leng keng. Chuông cửa reo lên.
Cô ta liền đứng lên, nói: – Tiểu Sở, đến rồi đừng ăn nữa, thu dọn bát đĩa thôi.
Vốn dĩ không uống canh còn tốt, sau khi uống mấy hớp,bụng lại càng thêm đói khát thống thiết.
Nghe sự sai bảo của cô ta, hắn gần như muốn chết luôn.
Mẹ nó chứ, thật là không đúng thời điểm.
Không thể chống lại chỉ thị của lãnh đạo, Sở Thiên Thư đành phải đứng lên, đem từng cái đĩa và bát đũa vào nhà bếp, đến lúc bưng đĩa cá chiên, hắn vẫn không thể nhịn nổi, đưa tay lấy một miếng ném vào miệng, mặc kệ bị xương cá đâm, trốn trong nhà bếp mà nhai chóp chép.
Lúc này vang lên một tiếng “Két..!” nhỏ, tiếng mở cửa truyền đến.
– Bí thư Phương, hoan nghênh, hoan nghênh. Giản Nhược Minh nhận lấy bó hoa tươi từ người mới đến, trực tiếp đón khách vào.
– Tiểu Giản, còn đang ăn cơm à?
Người vừa đến liếc mắt đánh giá một cái, cười sang sảng, nói: – Xin lỗi, đã quấy rầy cô.
– Bí thư Phương, không sao đâu, chúng tôi đã ăn xong rồi. Giản Nhược Minh đem hoa tươi đặt trên bàn ở phòng khách, mời người vừa đến ngồi xuống ghế sa lon trong phòng.
– “Chúng tôi”? Bí thư Phương hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn xung quanh.
– À, Bí thư Phương, là như thế này, hôm nay không phải là cuối tuần sao, tôi vừa mới chuyển đến, trong phòng rất bừa bộn, mới gọi một anh chàng lại đây giúp một tay. Giản Nhược Minh cười nhẹ, nói vào phòng bếp: – Tiểu Sở, khoan hãy dọn dẹp, có khách tới đây, ra chào hỏi đi nào.
Sở Thiên Thư đi từ trong nhà bếp ra.
Người vừa đến có vóc dáng vừa phải, là người đàn ông trung niên hơi phát tướng, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, mắt có bọng, mũi củ tỏi, trên mặt vẫn còn lấm tấm mụn. Cho dù trên sống mũi có đeo một cái kính mắt viền vàng giá trị xa xỉ, thì điều này cũng không tăng cho gã vài phần nho nhã, ngược lại còn làm lộ ra sự thô tục.
– Tiểu Sở, vị này chính là của lãnh đạo cũ của tôi, Bí thư Đảng Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh kiêm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phương Văn Đạt, Bí thư Phương. Giản Nhược Minh nhiệt tình giới thiệu.
– Tiểu Sở, Sở Thiên Thư. Sở Thiên Thư bước lên đưa tay với Phương Văn Đạt.
Sắc mặt Phương Văn Đạt đại biến, không nhìn đến bàn tay đang vươn ra của Sở Thiên Thư, mà liếc qua áo ngủ trên người hắn, nhìn Giản Nhược Minh vẻ không hiểu.
– Tiểu Sở, cậu qua thư phòng lấy cái quạt tới đây. Giản Nhược Minh cười cười, không để ý đến nghi vấn của Phương Văn Đạt, giao nhiệm vụ cho Sở Thiên Thư, sau đó lại bưng cho Phương Văn Đạt một ly trà, nói: – Bí thư Phương, mời dùng trà.
Trong lòng Sở Thiên Thư không vui, cũng chẳng thể nói gì thêm, Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật của Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh ít nhất là cấp Cục trưởng, sự chênh lệch đối với một nhân viên ở phòng bình thường tại địa phương, dùng sự cách biệt giữa trên trời dưới đất để hình dung một chút cũng không sai, người ta đặc biệt từ tỉnh thành sang đây thăm cấp dưới cũ là Giản Nhược Minh, tất nhiên không cần phải để hắn vào mắt.
Tuy nhiên, khi Sở Thiên Thư đến bàn ăn, nhìn thấy hoa đặt trên bàn cơm không ngờ lại là một bó hồng rất lớn, đột nhiên cảm thấy rất không phù hợp, có lãnh đạo nào đi thăm cấp dưới lại tặng hoa hồng chứ, Phương Văn Đạt này không phải thật sự ngu ngốc, mà là có dụng ý khác.
Xem ra Giản Nhược Minh cố ý giữ mình ở lại, chính là để làm bình phong cho hai người bọn họ.
Sở Thiên Thư đem quạt điện ra, nhìn về phía Giản Nhược Minh và Phương Văn Đạt đang ngồi trên ghế sa lon, cắm điện vào, mở gió nhẹ, đặt mông xuống ngồi bên cạnh bàn ăn.
Phương Văn Đạt đang nói chuyện với Giản Nhược Minh, ngẩng đầu nhìn qua Sở Thiên Thư, con ngươi dưới kính mắt chợt lóe, lộ rõ sự chán ghét và khinh thường không hề che dấu.
Giản Nhược Minh lại không để ý, cực kì khách khí nói: – Bí thư Phương, trời nóng như vậy, ngài còn đích thân đến thăm hỏi tôi, thật khiến tôi cảm động quá.
– Ha ha, Tiểu Giản, giữa tôi và cô không cần khách sáo như thế.
Phương Văn Đạt cười cười, nói: – Bỏ đi, tôi ở nhà một mình cũng rảnh đến nỗi nhàm chán, đột nhiên nhớ tới cô, mới lái xe qua đây thăm.
– Cảm ơn lãnh đạo ngài quan tâm, tôi thật sự rất cảm kích.
– Tiểu Giản, công việc và sinh hoạt đã thích ứng rồi chứ?
– Không tồi, khá tốt. Giản Nhược Minh đưa cho Phương Văn Đạt chiếc ly đã châm thêm nước.
– Vậy thì được. Phương Văn Đạt uống ngụm trà, làm bộ tức giận bất bình nói: – Tiểu Giản, sau khi lệnh điều động của cô được đưa ra, tôi đi tìm ban Tổ chức, tôi nói chuyện với Phó trưởng ban Lâm rằng, anh cũng không biết điều rồi, Tiểu Giản là đồng chí nữ tuổi còn trẻ, vậy mà các anh nỡ phái cô ấy đến địa phương, một chút cũng không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc. Ha ha!