Căn cứ vào khả năng thanh toán của tổ chức nhà máy dụng cụ cho thấy đã tiếp cận tình cảnh không thể nợ được nữa, đã đến sát bờ vực phá sản. Bởi vậy, Ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước dẫn đầu thực thi chỉnh hợp thay đổi chế độ đối với nhà máy dụng cụ.
Lúc ban đầu phương án thay đổi chế độ là chỉnh thể sáp nhập với tập đoàn cơ điện Lâm Giang, nhưng, không biết vì nguyên nhân gì song phương chậm chạp không đạt được thỏa thuận, tập đoàn cơ điện Lâm Giang lấy lý do là gánh nặng quá lớn mà không cho sáp nhập.
Vì thế, dàn lãnh đạo nhà máy dụng cụ đề xuất phương án chỉnh thể nhượng lại, chính là đem toàn bộ đát đai nhà máy dụng cụ bán đấu giá,tiền có được từ đấu giá trước tiên trả nợ vay ngân hàng, nợ bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, còn thừa lại thì căn cứ số năm công tác của nhân viên mà trả hết.
Miếng đất của nhà máy dụng cụ ở nội thành Thanh Nguyên, năm xưa thời điểm xây nhà máy, vì để nguyên vật liệu ra vào thuận tiện,chiếm dụng một dải hơn hai trăm mẫu đất dọc sông Thanh Liên, tại thành phố náo nhiệt tấc đất tấc vàng này thật sự là miếng thịt béo bở,phương án chỉnh thể nhượng lại chưa chính thức tuyên bố ra ngoài đã bị những ông lớn ngành địa ốc trong ngoài tỉnh theo dõi chặt chẽ.
Tuy nhiên, lãnh đạo tỉnh thành phố đều có ý nghĩ nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, cho nên, trước mắt có tập đoàn Lăng Vân thành phố Lâm Giang, công ty thương mại và công nghiệp Côn Bằng, và công ty bất động sản Kình Thiên của thành phố Thanh Nguyên là có thanh thế tương đối lớn.
Trong số này, công ty có tổng thực lực mạnh nhất là tập đoàn Lăng Vân, nó không chỉ khai thác, phát triển bất động sản, còn có thương mại hậu cần, chế tạo trang bị, kỹ thuật điện tử và công nghiệp, tài chính hùng hậu, là một trong số những công ty lên sàn tương đối sớm ở các tỉnh Đông Nam. Tuy nhiên, công ty thương mại và công nghiệp Côn Bằng cũng phát triển rất nhanh, tục truyền trong cao tầng tỉnh thành phố có sức ảnh hưởng không nhỏ, mà bất động sản Kình Thiên là ông trùm bất động sản của thành phố Thanh Nguyên, chiếm được sự ủng hộ của lãnh đạo thành phố, sức cạnh tranh cũng không hề kém.
Sở Thiên Thư nghiên cứu hơn hai tiếng, dựa vào tư liệu trên giấy, đối với sự phức tạp của tình huống đấu thầu bên trong vẫn như cũ không tra ra đầu mối, chỉ có điều mơ hồ cảm giác, loại này phương thức nhượng lại đất đai, quyền lợi của những nhân viên thất nghiệp có thể được đảm bảo hay không hoàn toàn được quyết định bởi bên đấu giá ra giá cao hay thấp.
Nhưng, hám lợi là bản chất của thương nhân, gửi hy vọng bọn họ đánh đến ngươi chết ta sống, buổi đấu giá đạt được một cái giá tốt,dường như lại có chút nằm mơ giữa ban ngày, thật sự rất không khả thi.
Sở Thiên Thư nghĩ tới nghĩ lui, đối với khả năng giúp đỡ nhân viên thất nghiệp làm chút gì đó như cũ là hết đường xoay xở, nhưng trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng, mặc dù bán đấu giá có được một cái giá tốt, mỗi nhân viên có thể có mười, hai mươi ngàn tệ cho những năm công tác, bọn họ vẫn không thể mua nổi nhà, không khám bệnh nổi, không đi học nổi, sinh hoạt nửa đời sau của những nhân viên thất nghiệp không có sự tôn nghiêm nữa.
Nghĩ vậy, Sở Thiên Thư đột nhiên vỗ bàn một cái đứng lên:
– Không đúng, suy nghĩ trước đó lẫn lộn đầu đuôi rồi, vấn đề thực chất không phải là miếng đất của nhà máy bán đấu giá được bao nhiêu tiền, mà là phương án chỉnh thể nhượng lại, bản thân vốn đã không phải phương án tốt bảo đảm quyền lợi của nhân viên.
Thế nhưng, phương án sắp qua trình tự phê duyệt, có thể lật ngược lại sao? Còn có phương án nào tốt hơn có thể thay thế phương án chỉnh thể nhượng lại? Phương án có lợi cho nhân viên, doanh nghiệp đấu giá sẽ chấp nhận sao?
Liên tiếp nhiều vấn đề khiến Sở Thiên Thư bó tay không có biện pháp, hắn buồn bực đến cực điểm, mạnh tay đẩy cửa sổ văn phòng, từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí trong lành bên ngoài, lúc này, hắn mới rõ ràng cảm nhận được, nếu muốn vì mấy ngàn nhân viên của nhà máy dụng cụ mưu phúc, lực lượng của bản thân là nhỏ bé cỡ nào!
Sở Thiên Thư thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là năm giờ rưỡi chiều, hắn đem tư liệu cất đi, nhưng trong lòng lại luôn không bình tĩnh được, trong đầu chốc chốc lại hiện ra khuôn mặt u sầu của Đàm Ngọc Phân, rồi tới vẻ mặt thống khổ của Trịnh Tiểu Mẫn.
– Gió xuân ấm áp thổi đến trước mặt, hoa đào từng đóa từng đóa nở…
Điện thoại trên bàn vang lên, Sở Thiên Thư đi qua xem, là một số lạ.
– Xin chào! Xin hỏi có phải là anh Sở Thiên Thư không ạ?
Là một giọng nữ.
Sở Thiên Thư tưởng là điện thoại quảng cáo quấy nhiễu, liền nói:
– Tôi đang bận lắm.
– Anh Sở, xin anh chờ một chút.
Trong điện thoại lại truyền đến một thanh âm trong trẻo:
– Chú Sở, chào chú, con là Lăng Nhuệ, người mà trưa hôm qua tại quán cà phê Mộng Ảo được chú cứu ra, chú còn nhớ con không?
– Nhuệ Nhuệ, là con à?
Tuy rằng chỉ thấy qua mấy lần, nhưng đối với khuôn mặt tròn tròn rưng rưng nước mắt này, Sở Thiên Thư có ấn tượng sâu sắc.
– Con có khỏe không? Tìm chú có việc hả?
Lăng Nhuệ nói:
– Chú Sở, mẹ con muốn hẹn chú cùng ăn một bữa cơm, chú có rảnh không?
– Nhuệ Nhuệ, thay chú cám ơn mẹ con nhé.
Sở Thiên Thư lập tức nhớ tới thiếu phụ lúc đó ở ngoài quán cà phê khóc than trời đất.
– Anh Sở, chúng tôi chỉ là muốn biểu đạt chút lòng biết ơn, chỉ tại nhà thôi, anh đừng khách khí.
Lại là giọng nói của thiếu phụ kia, xem ra điện thoại mở loa ngoài, hai mẹ con đồng thời cùng Sở Thiên Thư nói chuyện.
Người ta nhiệt tình mời như vậy, từ chối thì bất kính.
– Được rồi. Xin hỏi cô ở đâu?
Sở Thiên Thư cảm thấy từ chối nữa thì có chút làm giá, liền đáp ứng.
– Lầu 2, tòa nhà A, Đan Quế Phiêu Hương. Anh Sở, có cần tôi cho xe đến đón anh không?
Đan Quế Phiêu Hương? Rất có tiếng, ở thành phố Thanh Nguyên gần như không ai không biết, không ai không nghe.
Khu chung cư này nằm ở bờ biển Bắc Hồ của nội thành Thanh Nguyên, là một nơi ngoài náo nhiệt trong yên bình, là điển hình của khu nhà giàu.
– Không cần, cũng không xa lắm, tôi thuê xe qua được rồi.
Sở Thiên Thư từ văn phòng đi ra, trực tiếp thuê xe đi Đan Quế Phiêu Hương.
Đan Quế Phiêu Hương được bao quanh bởi Bắc Hồ, cách xa nơi thành thị ồn ào và ô nhiễm, phảng phất như một tòa thế ngoại đào nguyên.
Tiến vào tiểu khu, xuyên qua một cây cầu đá làm bằng cẩm thạch, xa xa có thể nhìn thấy tòa nhà có chữ “A” bắt mắt, tầng số hai được một mảnh ánh sáng trong suốt chiếu vào, là tòa nhà màu trắng ngà, bốn phía trồng đầy cây hoa quế màu xanh đen, được chiếu rọi dưới ánh đèn hành lang, tản mát vẻ sông nước lãng mạn.
Sở Thiên Thư điều chỉnh một chút hơi thở, ấn vào chuông cửa.
Giống như tất cả những người đàn ông khác, đối mặt với lời mời gọi của phụ nữ liền nhịn không được hiện lên những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Tuy nhiên, khi một thiếu nữ mặt lạnh mặc áo xanh, váy xanh, giày da đen xuất hiện trước mặt Sở Thiên Thư, những suy nghĩ của hắn như ngọn lửa bừng bừng bị một chậu nước lạnh dập tắt.
– Là anh Sở phải không?
Thiếu nữ áo xanh cách cửa sắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Thư, ngẩn người trong chốc lát mới lãnh đạm hỏi.
Giọng nói không lớn, cảm nhận đầu tiên của Sở Thiên Thư không phải là khẩu âm Đông Bắc không hay gặp ở thành phố Thanh Nguyên mà là một chữ: lạnh!
Thiếu nữ áo xanh quăng qua một ánh mắt sắc như dao găm, lộ ra một cỗ sát khí, làm người ta không rét mà run.
– Vâng!
Sở Thiên Thư cảm giác trên người lạnh buốt, cố gắng nặn ra nụ cười mỉm trên khóe miệng.
– Ngô tổng đang ở phòng khách ở lầu hai, mời!
Vẫn như cũ là nét mặt lãnh khốc đó, phảng phất như muốn từ chối người ta từ ngàn dặm.
Có kiểu đãi khách như vậy sao?
Sở Thiên Thư không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng, đây là thái độ của người giàu đối với người nghèo dù cho mình là ân nhân cứu mạng của họ.
Đi vào cửa phòng, Sở Thiên Thư mới nhìn rõ thiếu nữ mở cửa cho mình lúc nãy, phía trên cô mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lục bó sát người, làm lộ ra dáng vẻ gợi cảm, nhanh nhẹn, phía dưới là chiếc váy màu xanh lục, giày ống đen, đôi chân thon dài dưới sự phụ trợ của bộ quần áo màu xanh, đôi giày màu đen mà như được chiếu sáng rạng rỡ.
Sở Thiên Thư thầm nghĩ: nếu như loại bỏ cái vẻ lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy áp lực kia đi thì cô ta vẫn là một cô gái rất nữ tính.
– Nhìn cái gì mà nhìn?
Thiếu nữ áo xanh sau khi mở cửa, lấy ra một đôi dép lê bằng da.
Sở Thiên Thư cúi đầu, rất nghe lời mà mang vào đôi dép lê.
– Mời đi lên hướng này!
Thiếu nữ áo xanh nghiêng mình qua một bên để Sở Thiên Thư đi trước.
Cô cởi đôi giày ống ra, so với Sở Thiên Thư chỉ thấp hơn một chút.
Một thiếu phụ nắm tay một cậu bé nghênh đón ở đầu bậc thang.
– Chào cậu, tôi là mẹ của Lăng Nhuệ, Ngô Mộng Điệp.
Thiếu phụ mở miệng trước, âm thanh vừa trầm ổn lại dịu dàng, hướng Sở Thiên Thư đưa tay ra.
– Chào chị, tôi là Sở Thiên Thư.
Tay Sở Thiên Thư chạm đến một bàn tay mềm mại, một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô, từng đợt từng đợt, khiến người ta khoan khoái trong lòng, tâm hắn rung lên, rất nhanh buông lỏng ra, mỉm cười nói:
– Ngô tổng, cô quá khách khí rồi!
– Nên như thế, Lăng Nhuệ, mau gọi chú.
Ngô Mộng Điệp sờ sờ đầu đứa bé.
Vệ Thế Kiệt tửu lượng hơi kém chút, lại không chịu được sự giằng co của Ninh Hinh, dần dần không chịu được nữa.
Nói cười một lúc, Ninh Hinh đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, len lén lấy vài tờ khăn giấy, thấp giọng nói:
– Em ra ngoài một chút.
Vệ Thế Kiệt vội đứng lên, ân cần nói:
– Anh đi với em.
Ninh Hinh không để ý tới Vệ Thế Kiệt, đi tới nhà vệ sinh.
Vệ Thế Kiệt làm bộ mặt quái dị với Sở Thiên Thư, vội vàng đi theo sát.
Sở Thiên Thư nhìn bóng lưng của Vệ Thế Kiệt và Ninh Hinh tới ngẩn người, một cô gái áo trắng chạy tới, chỉ vào Sở Thiên Thư thét to:
– Anh Bảo, chính là hắn!
Một người đàn ông cao to cường tráng đứng bên cạnh cô gái ấy, vừa nhìn là biết bạn trai của cô ta, hắn ngậm một cây tăm trong miệng,hỏi:
– Người anh em, chuyện gì vậy?
Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn lên, là cô gái áo trắng lúc mới vào đụng trúng, vội vàng đứng lên nói:
– Rất xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận đụng trúng cô ấy, thật sự xin lỗi.
Anh Bảo lại không buông tha, nói:
– Mày làm váy của cô ấy ướt rồi, nói một tiếng xin lỗi là được sao?
Trong ngọn đèn lờ mờ, Sở Thiên Thư cúi đầu nhìn váy của cô gái áo trắng, bị anh Bảo lay một cái, mắng:
– Mẹ mày, nhìn đi đâu đó?
Sở Thiên Thư không để ý, cười nói:
– Tôi nhìn xem váy bị như thế nào rồi?
Anh Bảo trừng mắt nhìn hắn:
– Mẹ nó! Mày đã làm ướt váy của người ta, giờ còn rất đắc ý đúng không?
Sở Thiên Thư nghển cổ lên nói:
– Có chuyện gì từ từ nói, đừng có hùng hùng hổ hổ như vậy được không?
Anh Bảo trở mặt nói:
– Móa, chửi mày là nhẹ đấy, mày còn không ngoan ngoãn thì bố sẽ đánh mày đấy.
Cô gái áo trắng giật giật anh Bảo một cái, nháy mắt với y.
Anh Bảo quay đầu lại hỏi cô gái áo trắng bên cạnh:
– Kiều Kiều, anh nghe theo em, em muốn như thế nào?
Kiều Kiều nói:
– Anh Bảo, váy này của em là của anh Sảng mua cho em, hơn hai ngàn lận.
Anh Bảo nói với Sở Thiên Thư:
– Nghe thấy chưa, váy của người ta là do bạn trai vừa mới mua cho hôm nay, hơn hai ngàn lận, một tiếng xin lỗi của mày đáng giá hai ngàn không?
Sở Thiên Thư không muốn lớn chuyện, bèn nói:
– Người anh em, vậy anh muốn như thế nào?
– Việc này là lỗi của mày, mày nói phải như thế nào đây?
– Việc này là lỗi của tôi, để vừa lòng vị tiểu thư này, vậy thì để chính cô ấy tự nói vậy.
– Tiểu thư? Mày gọi loạn cái gì vậy hả? Cô ấy không phải tiểu thư.
– Oh, vậy Kiều Kiều
– Kiều Kiều là để mày gọi sao?
Kiều Kiều vừa nãy vẫn luôn cúi đầu chỉnh lại cái váy, lúc này lại hét lớn lên:
– Á aaaa, sao lại một mảng lớn như vậy, làm sao đây, làm sao đây?
Sở Thiên Thư lúc này mới nhìn rõ, váy của cô gái áo trắng này có một vết lớn rượu đỏ, bèn nói:
– Cô đừng gấp, vừa rồi đụng trúng cô là lỗi của tôi, nhưng mà, lúc tôi đụng trúng cô, cô không có cầm ly rượu mà, cô nói đi, muốn bồi thường như thế nào, tôi chịu, ai bảo tôi đụng trúng cô.
Thấy Sở Thiên Thư chịu nhận lỗi, anh Bảo lập tức nói:
– Tốt lắm, vậy cậu bồi thường ba ngàn đi.
Sở Thiên Thư bất mãn nói:
– Ba ngàn? Lúc nãy nói là hai ngàn hơn, sao lại đột nhiên biến thành ba ngàn?
Anh Bảo kêu lên:
– Aizzz, người anh em, mày không phục à? Hay là không có tiền?
Sở Thiên Thư nói:
– Tiền thì tôi có nhưng tôi vẫn muốn nói rằng ba ngàn thật sự hơi quá đáng.
Anh Bảo nói:
– Người anh em, nghe ý của mày thì hình như oan uổng lắm?
– Cũng không phải là oan uổng gì.
Sở Thiên Thư cười nói.
– Đụng phải quần áo một tý mà đòi ba ngàn, sao mà đắt thế?
Anh Bảo vừa nghe, thấy những lời này không đúng lắm, mắng:
– Con mẹ mày có ý gì hả?
Lại nghe trong miệng tên này toát ra những lời tục tĩu, Sở Thiên Thư cũng có chút tức giận, đã nói:
– Mày muốn là ý gì thì là ý đó.
– Mày đúng là thèm đòn mà. Người anh em, con mẹ mày vừa tiến vào, ánh mắt đã láo liên rồi, các ông đây đã sớm nhìn mày không vừa mắt, mày còn không phục à? Không bắt mày bồi thường tổn thất về mặt tinh thần đã là khách khí với mày lắm rồi.
Sở Thiên Thư cũng không khách khí nữa:
– Anh bạn, náo loạn nửa ngày trời, các anh chính là muốn bịp người à?
Anh Bảo cười lạnh nói:
– Bịp người? Mày tính là cái thá gì, ông đây bịp mày, nói dễ nghe một chút, đó là coi trọng mày đó.
Sở Thiên Thư có chút nổi nóng:
– Này, anh bạn, cái miệng sạch sẽ chút đi.
– Ha ha.
Anh Bảo hướng Kiều Kiều bên cạnh hé miệng, cười hì hì hỏi:
– Kiều Kiều, em xem giúp anh, miệng anh có sạch sẽ không?
Kiều Kiều cười nói:
– Dạ, miệng anh Bảo rất sạch sẽ ạ.
– Có nghe thấy không? Miệng của tao rất sạch sẽ.
Anh Bảo cười quái dị, hung tợn nói:
– Nhanh đền tiền, ông mày không có thời gian lắm lời với mày đây, bên kia còn mấy thằng bạn đang đợi.
Lời nay tương đương với uy hiếp Sở Thiên Thư rằng bọn chúng còn có đồng bọn.
Không ngờ Sở Thiên Thư căn bản không chịu lép vế, nói:
– Tụi bây đã muốn bịp người, vậy tao cũng muốn nói lý với chúng mày, tụi bây dựa vào cái gì nói váy của cô ta là do tao va phải làm bẩn?
Lúc này, một mình Ninh Hinh đã trở lại.
Vệ Thế Kiệt nói là cùng Ninh Hinh vào nhà vệ sinh, hóa ra chính bản thân hắn cũng không chịu nổi, Ninh Hinh vừa mới đi vào, cậu ta đã ghé vào bồn rửa mặt nôn ra xối xả.
– Chuyện gì vậy?
Ninh Hinh tiến về trước, hỏi Sở Thiên Thư.
– Wow, thật là một cô bé xinh đẹp.
Anh Bảo hưng phấn mà hô lên.
Ninh Hinh nhíu mày, không để ý đến sự vô vị của anh Bảo, lại hỏi Kiều Kiều:
– Mấy người làm gì vậy?
Kiều Kiều trừng mắt nói:
– Bạn của cô làm váy của tôi bị bẩn, tôi muốn hắn bồi thường.
Ninh Hinh cúi đầu nhìn thoáng qua, khinh thường cười:
– Bồi thường thì bồi thường, cái váy này có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Anh Bảo nhảy đến trước mặt Ninh Hinh, kêu lên:
– Cái gì? Cô nói cũng nhẹ nhàng quá đấy, đáng giá mấy đồng? Ba ngàn đồng, thiếu một xu cũng không được.
– Hừ, ba ngàn đồng?
Ninh Hinh chán ghét lui về sau một chút, cười lạnh nói:
– Vừa thấy đã biết là hàng vỉa hè, nhiều lắm là ba trăm đồng.
Kiều Kiều sốt ruột, cô xông đến trước mặt Ninh Hinh, kêu lên:
– Cô dựa vào cái gì nói đây là hàng vỉa hè?
Ninh Hinh lạnh lùng cười, nói:
– Không tin thì giờ tôi cùng cô đi, cầu vượt ở quảng trường còn có bán đấy.
Bị Ninh Hinh nói như vậy, Kiều Kiều bĩu môi:
– A, anh Sảng lấy hàng vỉa hè để lừa gạt em, em đi tìm anh ấy.
Nói xong uốn éo mông rời đi.
– Ha ha, quả nhiên là bịp người.
Sở Thiên Thư vỗ tay khen hay.
Anh Bảo nhào tới trước mặt Ninh Hinh, hung tợn nhìn chằm chằm cô.
Ninh Hinh không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
– Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua gái đẹp hả?
Anh Bảo quả thực đầu muốn bóc khói, y thấy Ninh Hinh giống như một búp bê, tưởng cô dễ ăn hiếp, vốn định hù dọa, không nghĩ tới Ninh Hinh căn bản không coi y ra gì, y lại chường mặt tới trước mặt Ninh Hinh, hổn hển tức giận nói:
– Này, cô bé khá nghông nghênh đó. Bộ dạng xinh xắn là có thể kiêu ngạo phải không?
– Biến!
Ninh Hinh quát.
Anh Bảo nổi giận, chỉ vào Ninh Hinh mắng:
– Cái con bé láo toét này…
Không đợi y mắng xong thì cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xuất hiện.
Ninh Hinh đột nhiên ra tay, hai tay vòng ở trên cổ anh Bảo, lên gối một cái vào bụng của y.
Anh Bảo không hề phòng bị, khuỵu người phát ra một tiếng thét như heo bị chọc tiết.
Ninh Hinh thuận thế nắm lấy tóc của y, kéo mạnh một cái xuống dưới, mặt anh Bảo đập vào mặt bàn.
“Rầm” một tiếng, máu trên mặt anh Bảo nhất thời liền tuôn ra.
Ninh Hinh ra tay gọn gàng, từ lúc động thủ tới lúc kết thúc gần như chỉ trong chớp mắt là hoàn thành.
Đợi đến khi Sở Thiên Thư kéo Ninh Hinh ra, mặt mày anh Bảo đã biến dạng.
Ninh Hinh buông tay ra, khinh bỉ nhìn thoáng qua bản mặt toàn là máu của anh Bảo, xoay người đi chỗ khác, từ trong hộp giấy rút ra một chiếc khăn giấy, lau sạch sẽ cẩn thận bàn tay nhỏ bé, dường như vừa rồi cầm lấy cái gì đó dơ bẩn.
Thân thủ không tệ. Sở Thiên Thư nhìn động tác của Ninh Hinh, trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng. Đầu ngón tay của cô tinh tế,trắng nõn, thực là rất khó tưởng tượng, đôi tay này không ngờ đánh nhau rất được.
Thấy Sở Thiên Thư nhìn chằm chằm, Ninh Hinh ngọt ngào cười, làm ra vẻ vô tội, nói:
– Mẹ của em từng nói rất nhiều lần, con gái không nên cùng người khác đánh nhau.
– Em trở về nói với mẹ em, em đánh không phải là người.
Sở Thiên Thư cười nói.
– Sư huynh, anh nói quá đúng.
Ninh Hinh cười rất vui vẻ.
Nghe thấy tiếng kêu thảm của anh Bảo, trong quán bar một trận hỗn loạn.
Lúc này, có mấy tên hùng hùng hổ hổ từ bên cạnh lao đến.
– Ai? Ai? Con mẹ nó ai không muốn sống nữa hả.
Một tên trong đó mặc áo sơ mi tay ngắn, vung tay múa chân giơ tay phải lên, trên cánh tay đầy hình xăm không rõ là diều hâu hay con gà mái đồ chơi, cố làm ra vẻ kêu gào, vừa thấy chính là một tên xã hội đen giả mạo.
Anh Bảo một tay bụm lấy mặt, ngón tay còn lại chỉ Sở Thiên Thư và Ninh Hinh, kêu thảm thiết nói:
– Anh Xương, chỗ này nè, chính là đôi cẩu nam nữ này.
Bốn người phần phật xông qua, vây lấy Sở Thiên Thư và Ninh Hinh, bày ra tư thế chuẩn bị quần chiến.
Người không liên quan trong quán bar lập tức né ra nhưng rất nhiều người cũng không có rời khỏi, từ xa đứng xem náo nhiệt.
Chuyện mượn rượu quậy phá mỗi ngày đều không thiếu, người thường xuyên đi bar xem việc người khác đánh nhau như là một lạc thú.