Trong sảnh lại vang rần đủ kiểu tiếng cười.
Lạt tỷ cười ngả nghiêng, khăn tắm trong tay cũng bị cô quăng lên không trung.
Cả đám con gái đều đồng loạt quăng vật che thân đi, mỗi người một câu trêu chọc Bạch Vân Đóa và Sở Thiên Thư như kẻ háo sắc.
Sở Thiên Thư cũng nhân cơ hội ngắm no mắt.
Lộn xộn một hồi, Bạch Vân Đóa nói:
– Các chị em, mọi người nói chuyện trước đi, chúng tôi còn chút chuyện.
– Ha ha, nhịn không nổi rồi, đi đi, nhịn quá coi chừng bệnh luôn đó.
Lạt tỷ sảng khoái nói.
– Hứ, chị bị bệnh thì có.
Bạch Vân Đóa bẻ lại:
– Em dẫn cậu này đi gặp vợ em.
– Đi thì đi di, hai người cùng chơi luôn, nếu thấy chưa đã thì gọi chị nữa, chúng ta sẽ “tam anh chiến Lữ Bố”, ha ha ha… Chị đây rất lợi hại đó.
Dứt lời, Lạt tỷ quay qua cười phóng đãng với Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư thấy rất ngại. Thường nói đàn ông háo sắc, thì ra khi phụ nữ háo sắc còn trắng trợn, lớn gan và bạo hơn đàn ông.
Bạch Vân Đóa tiếp tục dẫn Sở Thiên Thư vào trong.
Đến trước cửa một phòng, Bạch Vân Đóa giữ Sở Thiên Thư lại, nhỏ tiếng nói:
– Anh đừng lên tiếng, tôi muốn gây bất ngờ cho cô ấy.
Rồi cô gõ nhẹ lên cửa:
– Bà xã, anh về rồi nè.
Sở Thiên Thư đứng qua một bên, nhưng mắt vẫn lén nhìn qua cửa.
Cửa đột ngột mở ra, người bên trong kéo Bạch Vân Đóa vào nhanh như chớp.
– Hay lắm, tối lửa tắt đèn còn đeo kính mát, chắc là đi ngoại tình sau lưng tôi rồi chứ gì?
Hướng Vãn Tình!
Sở Thiên Thư vừa nghe giọng liền nhận ra ngay.
Hướng Vãn Tình cười mắng, gỡ kính mát trên mặt Bạch Vân Đóa xuống để lộ một gương mặt xinh đẹp.
– Bà xã, em lại ngứa ngáy rồi…
Bị Hướng Vãn Tình bất ngờ tháo kính mát, Bạch Vân Đóa nhanh nhẹn dùng một tay chọc lét, tay còn lại đoạt kính mát từ Hướng Vãn Tình.
Bạch Vân Đóa và Hướng Vãn Tình dính lấy nhau đùa giỡn. Vì trời vẫn còn nóng nên hai người mặc đồ rất mỏng, lôi kéo một hồi, dây kéo của bộ áo váy Hướng Vãn Tình đang mặc bị Bạch Vân Đóa kéo xuống lúc nào không hay, để lộ cả một mảng lưng trắng muốt.
Bạch Vân Đóa cũng rất thảm, không biết thế nào mà váy jean của cô bị thắt lưng trên váy của Hướng Vãn Tình mắc vào. Chiếc váy vốn đã ngắn lại bị kéo lên đến phần hông, cặp đùi trắng và bờ mông hồng hào đều lộ hết ra ngoài, nhưng cô vẫn không hay biết.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sở Thiên Thư trơ mắt ra. Thế này sao giống thục nữ, mặc kệ có đàn ông ở đây, họ vẫn đang diễn cảnh tượng khiến đàn ông nhìn là muốn chảy máu mũi.
Xét về góc độ sinh lý dục vọng thì Sở Thiên Thư rất muốn nhìn kỹ, song lý trí lại bảo hắn không nên nhìn, ít nhất phải ra vẻ chính nhân quân tử trước mặt Hướng Vãn Tình.
Sở Thiên Thư cực kỳ không nỡ quay đi chỗ khác, trong lòng do dự không biết có nên ho một hai tiếng nhắc hai vị mỹ nữ này vẫn có một người đàn ông đang sôi máu đứng ngoài cửa.
– Được rồi, Vân Đóa, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng…
Hướng Vãn Tình vùng vẫy muốn thoát khỏi Bạch Vân Đóa, vừa cố tránh công kích của Bạch Vân Đóa, vừa lớn tiếng hét.
– Bà xã, giờ đầu hàng cũng muộn rồi! Hôm nay ông xã sẽ xử em một trận ra trò…
Bạch Vân Đóa còn hung hãn hơn Hướng Vãn Tình, cô không hề nương tay vì Hướng Vãn Tình van xin, mà cười hì hì cố nắm lấy khóa kéo sau lưng Hướng Vãn Tình giống như chim ưng săn thỏ.
Hai người kéo qua kéo lại, không ai nhường ai, vào lúc này bất ngờ xảy ra một chuyện.
Hướng Vãn Tình bỗng trượt chân, người lảo đảo chúi về phía cửa.
Sở Thiên Thư theo phản xạ đưa tay ra đỡ Hướng Vãn Tình vào lòng.
Trùng hợp hơn là lúc Hướng Vãn Tình ngã chúi người về phía trước lại bật người lên, môi của hai người liền chạm vào nhau.
Hướng Vãn Tình không hề ngờ đến ngoài cửa lại có một người đàn ông, cô tức thì ngây người ra, quên né đi.
Bạch Vân Đóa cũng đơ ra, trơ mắt nhìn Hướng Vãn Tình và Sở Thiên Thư, lớn tiếng:
– Ê, hai người phóng túng quá rồi đấy, mặc kệ tôi luôn à?
Lúc này Hướng Vãn Tình mới phát hiện mình đang đụng vào người đàn ông, hơn nữa còn giữ tư thế hôn cực kỳ thân mật, đôi thỏ ngọc trước ngực đang ép chặt vào cánh tay của Sở Thiên Thư.
Hướng Vãn Tình liền đỏ mặt, tay chân vùng vẫy muốn thoát khỏi Sở Thiên Thư.
Ai ngờ càng sốt ruột thì càng rối hơn.
Trong lúc rối loạn, Sở Thiên Thư đã giữ lấy eo của Hướng Vãn Tình rồi kéo mạnh. Bạch Vân Đóa mất đà ngã nhào tới, Sở Thiên Thư đưa tay ra đỡ bèn đụng phải ngực của cô.
Đầy đặn, mềm mại, ma xui quỷ khiến thế nào mà Sở Thiên Thư bóp một phát, nhủ thầm: cảm giác không tồi!
– Á, anh muốn chết hả!
Bạch Vân Đóa thét lên một câu, cô đánh lên tay của Sở Thiên Thư rồi cố gắng thoát ra khỏi móng vuốt của hắn. Nhưng nào ngờ thắt lưng của Hướng Vãn Tình vẫn còn móc vào váy ngắn của cô, lực kéo mạnh này khiến váy bị tuột xuống để lộ chiếc quần lót nhỏ bên trong.
Lần này đúng là khiến Sở Thiên Thư được ngắm đã mắt rồi.
Hướng Vãn Tình vùng thoát khỏi lòng của Sở Thiên Thư, ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại là anh?
Cô định quay lại hỏi Bạch Vân Đóa, nhưng thấy Bạch Vân Đóa đang luống cuống kéo váy lên, Hướng Vãn Tình vui vẻ nói:
– Đồ lăng nhăng, trước mặt ông xã mà dám cởi váy, cũng lớn gan lắm.
Bạch Vân Đóa quay lại thấy phần mông có vẻ không ổn, quay lại nhìn thì thấy phía trước trống hơn. Cô vừa vội vàng kéo váy, vừa kêu lớn:
– Vợ đáng chết, lần này chồng bị vợ hại thảm rồi.
Xấu hổ quá!
Cực kỳ xấu hổ!
Sở Thiên Thư thấy choáng váng rồi, rốt cuộc hai cô gái đồng tính này ai là chồng ai là vợ?
Hướng Vãn Tình cũng trách:
– Bà xã anh bị người ta thấy hết rồi, ông xã đây mới thấy thiệt thòi lớn này.
Bạch Vân Đóa lập tức phản bác:
– Khỉ mốc, bà xã của anh bị đàn ông hôn rồi, ông xã đây bị thiệt thòi mới đúng.
– Không đúng, là anh thiệt mới đúng, cặp nhũ heo dưỡng hai mươi mấy năm của em cũng bị đàn ông bóp rồi.
– Không đúng, là anh bị thiệt. Em bị hở lưng, gần như cũng bị thấy hết rồi.
Hướng Vãn Tình đang đắc ý tranh cãi với Bạch Vân Đóa, không để ý sau lưng lộ hết. Nghe Bạch Vân Đóa nói vậy liền ngoái đầu lại thì thấy lưng ngọc, cô thét lên, nghĩ đến lưng mình đang quay về phía Sở Thiên Thư, tức thì mặt đỏ lên rụt cổ lại. Cô vội xoay người nhờ Bạch Vân Đóa kéo khóa lên, rồi nói với Sở Thiên Thư:
– Sở Thiên Thư, anh là đồ lưu manh, mau nhắm mắt lại, không được nhìn!
Hả! Rốt cuộc ai mới là lưu manh đây?
Sở Thiên Thư bất đắc dĩ lắc đầu, trong bụng lại hí hửng: Thấy cũng thấy rồi, lúc nãy hôn cũng hôn rồi, nhìn chút nữa cũng đâu hề gì?
Để giả làm chính nhân quân tử, Sở Thiên Thư bèn cúi đầu, nhắm mắt ra vẻ Liễu Hạ Huệ.
Hai cô gái xinh đẹp nhanh chóng chỉnh ngay lại quần áo.
Hướng Vãn Tình đến gần chỗ Sở Thiên Thư, bực tức nói:
– Được rồi, đừng giả bộ nữa, mở mắt đi.
Sở Thiên Thư rất nghe lời mở mắt ra.
Bạch Vân Đóa cười hì hì, nói:
– Hì hì, Vãn Tình, em đừng giận nữa. Đây là chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ.
– Em giận làm gì.
Hướng Vãn Tình lườm mắt với Sở Thiên Thư, nói:
– Không nghe nói sao, tố chất mà một phóng viên ưu tú cần có chính là to gan, cẩn thận…
– Đồ mặt dày!
Hướng Vãn Tình và Bạch Vân Đóa đồng thanh kêu lên, rồi cười rần.
Giỡn đã rồi, cười đủ rồi, ba người mới ngồi xuống yên ổn.
Đây là một căn phòng rộng rãi, được thiết kế vừa thanh lịch, vừa sang trọng ấm cúng.
Gian ngoài được bố trí hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn văn phòng ông chủ của công ty hiện đại, gồm bàn làm việc lớn và ghế da thật, sô pha, bàn trà,… Ngoài ra còn có tủ trưng đầy những cuốn sách.
Gian trong gồm các trang thiết bị như hai chiếc giường lớn, còn có phòng tắm, tủ áo, mọi thứ đều đầy đủ như một khuê phòng.
Xem ra đây không chỉ là nơi làm việc, mà cũng có thể là nơi nghỉ ngơi tạm thời của Hướng Vãn Tình và Bạch Vân Đóa.
Hướng Vãn Tình chỉ vào Sở Thiên Thư rồi hỏi Bạch Vân Đóa:
– Vân Đóa, chị thân với anh ta lắm sao? Sao lại đi cùng nhau vậy?
– Không phải vì em sao?
– Hai người thân nhau thì có liên quan gì đến em?
– Đương nhiên là có, nếu không phải em gọi điện thì chị không gặp được anh ta rồi.
– Mau nói đi, chuyện gì vậy?
Bạch Vân Đóa hớn hở kể mình gặp Sở Thiên Thư ra sao, cùng hợp tác sỉ nhục Hướng Vãn Tình, đua xe trên đường rồi bẫy xe Nhật sang trọng của y tông vào tường thế nào, sau cùng đến đoạn dùng giày cao gót đập vỡ đèn xe, Bạch Vân Đóa kêu lên:
– Đã, đã muốn chết đi được, chị sống hơn hai mươi năm rồi mà chưa từng thấy đã như thế.
Hướng Vãn Tình lắng nghe nãy giờ, mắt cũng muốn trợn tròn.
– Ầy, vậy hai người làm thế nào mà quen nhau vậy?
– Ha ha, bọn em nhờ xem mắt mà quen nhau đó.
– Hả?
Bạch Vân Đóa đấm Hướng Vãn Tình:
– Hay lắm, phụ nữ có chồng mà dám lén anh đi tìm đàn ông.
– Đừng giỡn, đừng giỡn nữa.
Hướng Vãn Tình vui vẻ kể lại nhờ Sở Thiên Thư giả làm bạn học đến xem mắt, rồi gặp phải bọn bắt cóc, hợp sức cứu cậu bé thế nào, cuối cùng là chuyệc giúp cảnh sát bắn chết hai tên đó. Hướng Vãn Tình kêu lên:
– Thế nào, trải nghiệm của bọn em có kích thích nguy hiểm hơn của chị không?
Bạch Vân Đóa đứng lên, chìa tay ra nói:
– Anh em, anh tên gì, tôi phục anh lắm, ký tên tặng tôi đi.
Sở Thiên Thư nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, lịch sự nói:
– Sở Thiên Thư, “Sở” của nước Sở, “Thiên” của “thiên khí” (thời tiết), “Thư” của “thư phục” (thoải mái).
Nhìn theo bóng lưng của Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư bước ra khỏi văn phòng, Âu Dương Mỹ Mỹ và Quan Hạo Vũ trao đổi nhau một cái nhìn đầy thâm ý, không hẹn mà gặp cùng lộ ra một tia cười âm hiểm.
Giản Nhược Minh về tới văn phòng, liền thay váy bằng quần dài và áo khoác, làm cô nhìn có tinh thần và chuyên nghiệp hẳn lên.
Sở Thiên Thư mang theo bộ công cụ chụp ảnh, chuẩn bị chụp hết tình trạng và quá trình xử lý ở hiện trường.
Sau khi lên xe, Giản Nhược Minh trực tiếp hỏi:
– Tiểu Sở, cậu thấy như thế nào?
Sở Thiên Thư đã suy nghĩ kỹ, nếu tình thế đã đem hắn và Giản Nhược Minh trói chung trên một chiếc thuyền, thì không còn gì để giấu diếm nữa. Hắn nói:
– Việc làm của những người công nhân thất nghiệp ở nhà máy sản xuất cũng là bất đắc dĩ.
Tài xế lái xe là lão Miêu, một người trung thực, kín miệng, có thể yên tâm.
Giản Nhược Minh nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư hỏi:
– Xem thái độ của cậu có vẻ ủng hộ bọn họ gây rối?
Sở Thiên Thư cãi:
– Chủ nhiệm Giản, tôi cho rằng, bọn họ không phải là gây rối, mà là đấu tranh vì quyền lợi sinh tồn. Ai cũng hy vọng có một cuộc sống yên bình, khi nguyện vọng tốt đẹp này sắp bị phá vỡ, bọn họ vì thế mà cố gắng hết sức đó cũng là điều có thể thông cảm.
Giản Nhược Minh sắc mặt ngưng trọng nói:
– Nhưng cậu có biết hay không, vào lúc hoàn cảnh hài hòa trước mắt, ảnh hưởng của sự kiện quần chúng một khi trở nên ác liệt, sẽ có không biết bao nhiêu người phải trả giá.
– Điều này tôi đương nhiên biết, có lẽ trong ý nói của chị vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cái chức phó phòng nho nhỏ của chị.
Sở Thiên Thư kích động nói:
– Nhưng mà, tôi càng biết rõ những công nhân thất nghiệp của xưởng Nghi Biểu không đóng nổi học phí cho con, buộc phải thôi học, bị bệnh không có tiền đóng viện phí, những cô gái trưởng thành thì phải bán thân, những hộ gia đình sống trong kí túc xá Giản Dịch mất đi nơi ở, người già con nhỏ trong nhà phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ...
Sở Thiên Thư nói một phen làm Giản Nhược Minh rung động, cô cảm thấy phải đánh giá lại cậu thanh niên này. Cô cứ tưởng rằng, Sở Thiên Thứ đồng ý đi xử lý vụ việc là vì muốn lấy được vị trí phó phòng do Âu Dương Mỹ Mỹ đề xuất
Bây giờ nhìn lại, hắn không phải là dạng tiểu nhân hám lợi, mà là một quân tử trọng nghĩa khinh lợi, vì muốn bảo vệ quyền lợi của các công nhân thất nghiệp mà không màng đến việc có thể dồn con đường sự nghiệp của mình vào ngõ cụt.
Giản Nhược Minh lập tức nảy sinh ra một dự cảm mãnh liệt: Đây là một người đàn ông có thể làm được chuyện lớn!
Chiếc xe đang chạy, càng đến gần nhà máy Nghi Biểu thì lại càng khó đi.
Sự hỗn loạn trên đường Duyên Giang đã lan sang những con đường xung quanh, xe cộ xếp thành hàng dài, tiếng còi thúc giục liên tiếp vang lên.
Sở Thiên Thư chậm rãi nói:
– Họ đã từng thương lượng với lãnh đạo của nhà máy, cũng từng phản ánh đến bộ phận tiếp nhận thư phản ánh, buổi sáng còn đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước nhưng cũng không được coi trọng, họ làm vậy thực sự cũng vì bất đắc dĩ.
– Tiểu Sở, tôi không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như cậu nói.
Giản Nhược Minh nhìn qua cửa sổ xe, thấy dòng người đang chậm rãi tiến lên, rồi lại nhìn Sở Thiên Thư mà nói:
– Nếu tôi không đoán sai, cậu rất quen thuộc với họ.
Sở Thiên Thư thản nhiên nói:
– Tôi ở trọ bên trong ký túc xá thô sơ của nhà máy Nghi Biểu, sớm chiều vẫn tiếp xúc với họ cả hai năm nay.
Lúc này, điện thoại của Giản Nhược Minh vang lên, Hoàng Như Sơn vội vàng hỏi cô ấy đến đâu rồi?
Giản Nhược Minh nói, xe đang bị kẹt trên con đường cách nhà máy Nghi Biểu không xa, rồi lại hỏi ông ta tình hình ở đó như thế nào rồi?
Hoàng Như Sơn giống như kiến bò trên chảo lửa, ông ta nói với Giản Nhược Minh, cảnh sát đã bắt được một công nhân cầm đầu gây loạn,người nhà đã chặn xe cảnh sát, mấy người khác bao vây Phó thị trưởng Đường Dật Phu, đám đông đang tức giận, tình hình sắp không thể kiểm soát, Phó thị trưởng thường vụ Y Hải Đào cũng vừa mới vội vàng chạy đến hiện trường.
Giản Nhược Minh nói tài xế dừng xe rồi xuống xe đi bộ với Sở Thiên Thư đến hiện trường.
– Tiểu Sở, tình hình rất nghiêm trọng, cảnh sát đã bắt người rồi.
Giản Nhược Minh vừa đi vừa nói.
– Cái gì?
Sở Thiên Thư kinh ngạc:
– Chị có biết là bắt được ai không?
Giản Nhược Minh lắc đầu.
Trong lòng Sở Thiên Thư trầm xuống, đây không phải là kết quả mà mọi người muốn.
Giản Nhược Minh nói:
– Tiểu Sở, tôi cho rằng công nhân viên mất việc không thể làm loạn tiếp như vậy, nếu làm loạn nữa sẽ dẫn đến cảnh mất trật tự và bất ổn,các tầng lớp trong xã hội sẽ không còn ủng hộ họ nữa, mâu thuẫn gay gắt gây gia tăng xung đột, sẽ chỉ mang đến những tổn thương không mong muốn cho gia đình của những người kích động.
Sở Thiên Thư suy nghĩ, cảm thấy Giản Nhược Minh nói cũng không phải không có lý, hắn hỏi:
– Chủ nhiệm Giản, không làm ồn ào vậy họ có thể làm thế gì?
Giản Nhược Minh nói tiếp:
– Cải cách doanh nghiệp là xu thế chung, ai cũng không thể ngăn cản. Mong muốn của họ đáng lẽ ra phải lý tính hơn và lý trí hơn để nhận được sự coi trọng của các phía. Tình hình trước mắt là phương án nhượng lại toàn bộ nhà máy Nghi Biểu chưa thể xem xét đầy đủ quyền lợi của công nhân viên mất việc, cần phải tiếp tục chỉnh sửa.
– Chỉnh sửa nói thì dễ nhưng làm thì khó, dù sao tôi cũng không đủ sức.
Sở Thiên Thư bất đắc dĩ nói:
– Tôi nghe nói mấy doanh nghiệp tranh mua đã nhăm nhe đất của nhà máy Nghi Biểu từ lâu, miếng thịt béo bở này họ sớm đã thèm chảy nước miếng rồi, sử dụng các mối quan hệ và tài chính, tiếc là không thể lập tức nuốt vào bụng.
– Quả thực như cậu nói, với sức lực của chúng ta không ngăn được việc toàn bộ nhà máy Nghi Biểu bị nhượng lại, nhưng mà chúng ta có thể dùng cách nhất định để khống chế tiến trình, tấn công vào những doanh nghiệp tranh mua, tranh thủ thời gian đổi lấy không gian.
Sở Thiên Thư nhất thời không hiểu:
– Đổi thế nào?
Giản Nhược Minh nói:
– Điều này không thể nói rõ được qua một hai câu, tôi cho rằng cần phải lập tức ngăn cản hành vi quá kích của công nhân viên, đề phòng bị kẻ xấu lợi dụng.
Sở Thiên Thư tranh luận nói:
– Chủ nhiệm Giản, những doanh nghiệp tranh mua rất có thế lực, không thể đánh giá thấp sức mạnh của bọn họ.
Giản Nhược Minh nói:
– Quyền lợi lâu dài của công nhân viên dĩ nhiên cần phải được bảo vệ, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là bảo vệ an toàn sức khỏe của họ, để quần chúng hiểu được nỗi khổ của công nhân viên mất việc, để các lãnh đạo thành phố lắng nghe được tâm tư tình cảm của nhân dân, có thể có phương pháp lý tính hơn và lý trí hơn, ví dụ như lợi dụng sức mạnh của truyền thông và dư luận.
Sở Thiên Thư không thể không nhìn Giản Nhược Minh với ánh mắt khác, sự từng trải và tư duy hết sức bình tĩnh mà cơ quan cấp tỉnh đã bồi dưỡng lý trí và cái nhìn tổng thể cho cô sau sự vẻ ngoài xinh đẹp. Hắn vội hỏi:
– Chủ nhiệm Giản, vậy chúng ta bây giờ nên làm sao?
Giản Nhược Minh nói:
– Tiểu Sở, cậu hiểu những công nhân viên mất việc nên cần phải dốc sức ổn định tình hình này.
Sở Thiên Thư tương đối quen thuộc địa hình nơi này, dẫn Giản Nhược Minh xuyên qua mấy con hẻm chật hẹp, rất nhanh đã đến được đường Duyên Giang.
Cả biển người trước cổng nhà máy Nghi Biểu.
Những công nhân viên biết được tin ùn ùn kéo đến, lúc mới bắt đầu chỉ mười mấy người giờ trở thành mấy trăm người, những người xem náo nhiệt cũng tụ lại ngày càng đông. Ngay cả những tài xế bị kẹt trên đường cũng bước khỏi xe ngậm điếu thuốc đi hỏi thăm, bọn họ đều bị cảnh cát phạt đến nỗi phát sợ, nghe nói có người bao vây xe cảnh sát, họ lại quên luôn phải đi đường, thích thú mà chen lấn trong đám đông:
Sở Thiên Thư nhìn qua đó, một bộ phận công nhân viên nữ đã bao vây xe cảnh sát và đang cãi nhau, bởi vì ở bên đường người xem náo nhiệt đông, đám người tụ tập ở đây là nguyên nhân chính gây ra ùn tắc giao thông. Một bộ phận công nhân viên nam khác cách đó hơi xa,nhìn thấy thái độ của họ càng kích động, lớn tiếng chửi bới cảnh sát bị chặn.
Bên trong đám đông, Sở Thiên Thư bất ngờ nhìn thấy hình bóng quen quen, dáng người yểu điệu, bước chân nhanh nhẹn, tóc đuôi gà vung qua vung lại, nhưng nhất thời không nhớ ra cô ấy là ai.
Còn một số người không rõ lai lịch chen chúc trong đám đông, kẻ trộm cắp có cơ hội đụng chạm, còn có mấy tên đầu trâu mặt ngựa chen lấn vào, dường như đang có ý đồ với cửa hàng không ai trông coi.
Tình hình hết sức căng thẳng, không để cho Sở Thiên Thư suy nghĩ, hắn chỉ nói với Giản Nhược Minh một câu:
– Chủ nhiệm Giản, chị cẩn thận, tôi qua đó xem!
Nói xong, mặc kệ lời khuyên của Giản Nhược Minh, hắn nhanh chóng xông vào bên trong dám người, chen tới hướng xe cảnh sát.
Tuy Sở Thiên Thư quen biết với mấy công nhân viên của ký túc xá thô sơ, nhưng đa phần công nhân viên của nhà máy Nghi Biểu không quen biết hắn. Hắn một thân một mình chen vào đám người kích động đó, không khác nào đi vào cái lò nướng bánh lửa rừng rực, hễ không cẩn thận lập tức có thể bị ngọn lửa đốt cháy.
Nhưng Sở Thiên Thư nghĩ không thể để cục diện mất kiểm soát, mâu thuẫn gay gắt sẽ khiến những công nhân mất việc đổ máu rơi lệ,ngược lại sẽ dẫn đến sự hỗn loạn và tình thế bị động, không bằng ổn định tình hình trước, sau đó thông qua truyền thông và dư luận để bày tỏ mong muốn của công nhân viên mất việc, tin rằng Giản Nhược Minh sẽ tìm được cách áp chế doanh nghiệp tranh mua.