Giản Nhược Minh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, hắn tiếp nước vào ly cho Quan Hạo Vũ, lại rót một ly trà cho Giản Nhược Minh, sau đó mới ngồi xuống cái ghế khác, mở laptop, làm bộ chú ý lắng nghe.
Quan Hạo Vũ thanh âm trầm trầm hỏi:
– Tiểu Giản, tổ lãnh đạo hội nghị họp được mấy ngày rồi nhỉ, kế hoạch công tác xúc tiến thay đổi xưởng Nghi Biểu thế nào rồi?
Hắn lấy ra một tờ giấy kế hoạch đã in sẵn nhẹ nhàng đặt trước mặt Quan Hạo Vũ, nhỏ giọng giải thích:
– Chủ nhiệm, theo chỉ thị của phó thị trưởng Đường, tôi dựa vào yêu cầu công việc hoàn thành thay đổi trước cuối năm sắp xếp một biểu thời gian, mời anh xem qua.
Quan Hạo Vũ đưa mắt liếc hai cái nói:
– Cuối năm là thời gian hoàn thành chậm nhất mà lãnh đạo thành phố đưa ra, Ủy Ban Quản Lý Nhà Nước chủ yếu nội bộ, không thể lấy mốc thời gian đó làm mục tiêu, như thế một là không có để lại cho mình một khoảng trống, hai là cũng thể hiện rõ hiệu quả công việc của chúng ta quá thấp.
Giản Nhược Minh nói:
– Chủ nhiệm Quan, trước mắt kết quả đánh giá của cục đất đai Quốc Gia đối với mảnh đất xưởng Nghi Biểu là khâu mang tính khống chế, con số của họ vẫn chưa đưa ra, thực hiện các công việc như phải mời chuyên gia luận chứng, tuyên bố treo biển thông báo, đăng ký các xí nghiệp tham gia tranh mua và tư cách thẩm duyệt, ủy thác đấu giá cạnh tranh vân vân thì sẽ không có cách nào tiếp tục tiến hành. Có chút thời gian để đưa ra văn bản quy định pháp luật quốc gia, bỏ đi không được, cho nên mới sắp xếp tới cuối năm.
– Không được, biểu thời gian này mà trình lên chắc chắn bị phê bình.
Quan Hạo Vũ cầm biểu thời gian lên run vài cái, không vừa ý nói:
– Tiểu Giản, cô vừa nói một tràng công việc cần phải làm, sắp xếp theo biểu thời gian này, nếu như một khâu trong đó sai sót thời gian, cuối năm có thể sẽ không thể hoàn thành, việc này chúng ta không vội thì không có ai vội cả.
Hắn vùi đầu vào ghi chép, Quan Hạo Vũ gõ gõ bàn, nói:
– Tiểu Sở, cậu tập trung vào giúp đỡ chủ nhiệm Giản xúc tiến công việc cải chế xưởng Nghi Biểu, những công việc trong văn phòng giao cho Tề Đại Quang bọn họ xử lý, những việc chấm công linh tinh không cần phải để tâm tới.
Rõ ràng là Âu Dương Mỹ Mỹ đem chuyện hắn ra mặt cho Trịnh Tiểu Mẫn nói cho Quan Hạo Vũ biết.
Giản Nhược Minh cười tủm gục gặc, hắn gật đầu đồng ý.
Quan Hạo Vũ đột nhiên cao giọng nói:
– Cục đất đai quốc gia, tôi và cục trưởng Thân sẽ liên hệ giục bọn họ chút, các cậu sắp xếp lại kế hoạch sớm hơn hai tháng… không được nhấn mạnh khó khăn khách quan, phải suy nghĩ trước, giống như việc mời chuyên gia, có thể đưa ra trước danh sách chứ không cần phải đợi kết quả đánh giá nữa.
– Việc này…e rằng không được phù hợp cho lắm.
Giản Nhược Minh cẩn thận giải thích:
– Quyết định danh sách chuyên gia quá sớm không phù hợp lắm với nguyên tắc bảo mật.
– Nói linh tinh.
Quan Hạo Vũ đập mạnh bút xuống bàn, vẻ mặt đầy giận dữ nói:
– Giữ bí mật cái gì, bí mật với ai? chẳng nhẽ ý của mọi người là thành viên trong tổ lãnh đạo tiết lộ à? Hơn nữa những chuyên gia nổi danh trong phạm vi tỉnh thành có được mấy người, cho dù bây giờ không xác định thì ai cũng có thể đoán ra.
Quan Hạo Vũ nổi cáu, Giản Nhược Minh và hắn không tiện giải thích nhiều, chỉ có thể đồng ý rồi trở về văn phòng chủ nhiệm.
Hắn đi theo Giản Nhược Minh tới văn phòng làm việc của cô.
Giản Nhược Minh nói thẳng:
– Xem ra Quan Hạo Vũ gấp lắm rồi, điều này cho thấy anh ấy đã chịu không ít áp lực, tiểu Sở, cậu lên lại biểu thời gian sớm hơn kế hoạch hai tháng, giảm bớt đi một số trình tự thời gian phi pháp, lấy vấn đề khó đưa trước cho Cục Đất Đai.
Nói chuyện qua vài lần với Giản Nhược Minh, hắn phát hiện thấy, cô nói chuyện công việc trước giờ không có thêm từ nền, cũng không có giọng điệu thương lượng, những cái cần lược bỏ và không cần lược bỏ, nhất loạt đều tóm tắt hết.
Hắn đáp ứng, nói:
– Chủ nhiệm Giản, với kinh nghiệm lý lịch của chủ nhiệm Quan, có thể tạo áp lực cho anh ấy chỉ có thể là lãnh thành phố thôi.
Giản Nhược Minh gật gật đầu, tuy là không nói ra nhưng trong lòng rất rõ, người đứng sau thật sự vội chính là phó thị trưởng Đường Dật Phu.
Cô nói:
– Hôm qua họp trong giờ nghỉ, phó thị trưởng Y đặc biệt gọi tôi tới phòng nghỉ nói, xu thế cải cách doanh nghiệp quốc gia là điều bắt buộc, nhưng cũng không được nóng vội, việc thay đổi cơ chế của xưởng Nghi Biểu là một thí điểm, nhất định phải suy nghĩ cho đại cục, tránh để lọt tài sãn quốc gia, bảo vệ quyền lợi cho công nhân viên, giữ gìn ổn định xã hội, đây là điều mà lãnh đạo tỉnh thành phố cùng yêu cầu.
Lời của Giản Nhược Minh tuy không nói rõ nhưng hắn nghe ra ý khác trong đó.
Việc cải chế xưởng Nghi Biểu đã trở thành con cờ trong trận chiến chính trị giữa Y Hải Đào và Đường Dật Phu.
Xu thế của Đường Dật Phu là nóng vội chuyển nhượng lại toàn bộ xưởng Nghi Biểu, thông qua ủng hộ cao nhất của Vương Trí Viễn doanh nghiệp Côn Bằng, với mục đích tranh cử chức thị trưởng.
Y Hải Đào và Đường Dật Phu thân làm phó thị trưởng đã tranh đấu nhiều năm, không thể nào nhìn không ra dã tâm chính trị, vì vậy, sách lược của Y Hải Đào là bình ổn, đợi nhiệm kỳ mới khi bí thư thành ủy Quách Tử Xuân rời đi, chủ tịch thành phố Chu Mẫn Văn thăng làm bí thư thành ủy, bản thân có thể thuận lợi tiếp nhận chức Thị Trưởng, tới khi đó ván đã đóng thuyền làm to chuyện xưởng Nghi Biểu cũng không muộn.
Còn trong Ủy Ban Quản Lý Tài Sản Quốc Gia, Quan Vũ Hạo không cầu công lao chỉ cầu vô can, ngầm bảo vệ Hoàng Nhu Sơn lên chức, đẩy Giản Nhược Minh vào vòng xoáy chính trị cải chế xưởng Nghi Biểu, chuẩn bị kỹ càng tìm người chịu tội thay sau này.
Hắn hơi do dự một chút, hay là nói ra ý tưởng từng nói với Ngô Mộng Điệp cho Giản Nhược Minh nghe.
Giản Nhược Minh lập tức khẳng định ý tưởng đột phá của hắn.
Đây là ý tưởng hay nhiều bên cùng thắng lợi.
Nhưng cô ấy cho rằng, thao tác bán đấu giá khu đất được xây dựng lại càng phức tạp hơn nhiều, liên lụy đến việc dùng đất xây mới và vị trí xí nghiệp vân vân một loạt vấn đề mới, đối với các doanh nghiệp tranh mua mà nói chu kỳ lợi nhuận kéo dài, thực lực yêu cầu càng cao, trong hội nghị tổ lãnh đạo e rằng cũng khó thông qua.
Hắn nói:
– Chủ nhiệm Giản, nếu như đề ra trên hiện trường bán đấu giá do doanh nghiệp tranh mua, để chuyên gia thẩm định đưa ra ý kiến rồi mới trình lên tổ lãnh đạo, như thế vừa không ảnh hưởng đến thời gian xúc tiến cải cách xưởng Nghi Biểu vừa có thể lách qua những quy trình chính sách không cần thiết.
Giản Nhược Minh trầm ngâm giây lát nói:
– Tiểu Sở, cách làm này tương đối mạo hiểm, đầu tiên phải nhận được sự phối hợp tích cực của các doanh nghiệp tranh mua, đồng thời cho dù kết quả ra sao cũng sẽ đắc tội với một số đông người, tiền đồ chính trị có thể bị hủy trong chốc lát.
– Hắn hết chỗ nói.
Đối với một cán bộ mới được nâng lên chức phó phòng như hắn mà nói, trước mắt cũng chỉ là bước khởi đầu trong tích lũy kinh nghiệm, việc mạo hiểm này là đáng lắm, nhưng đối với Giản Nhược Minh người đang tấn công chức cục trưởng mà nói, chẳng khác nào một canh bạc mất nhiều hơn được.
Cuối cùng, Giản Nhược Minh cũng đưa ra chủ ý, cô kiên định nói:
– Tiểu Sở, cậu lấy danh nghĩa đi mời chuyên gia đi Lâm Giang một chuyến, gặp gỡ nói chuyện trực tiếp với Ngô Mộng Điệp một lần, nếu quả thật tập đoàn Lăng Vân có hướng đi này, có thể trên hiện trường tranh mua công bố phương án xây dựng lại mảnh đất đó, tôi tin, đối với xã hội, doanh nghiệp mọi người đều là chuyện tốt, nhất định sẽ giành được ủng hộ.
Hắn đưa ánh mắt kính nể nhìn Giản Nhược Minh.
Đêm hôm đó hắn tới spa Vân Tình thăm Bạch Vân Đóa.
Không đợi hắn đem chuyện đi Lâm Giang công tác nói ra, thì miệng của Hướng Vãn Tình đã đem chuyện kết quả xử lý của bệnh viện đối với Bạch Vân Đóa ra nói: Tạm thời cách trức điều tra, bệnh viện phải bồi thường một trăm nghìn tệ, theo quy định, bệnh viện sẽ chịu 50%, khoa sẽ chịu 30%, bác sỹ sẽ chịu 20%, như vậy đổ đầu Bạch Van Đóa là hai mươi nghìn tệ.
Vô duyên vô cớ bị đánh, bị xử phạt lại còn phải bỏ tiền.
Khẩu khí như chịu đựng vừa oan uổng lại vừa uất ức.
Càng đáng giận hơn nữa là Chu Vượng Tài gọi điện thoại tới ***uy hiếp Bạch Vân Đóa:
– Chỉ cần em nge lời anh, mọi chuyện đều có thể xóa bỏ, bằng không em đừng bao giờ mơ tưởng đến việc được tham gia phẩu thuật nữa.
Bạch Vân Đóa lập tức thóa mạ Chu Vượng Tài trong điện thoại một trận.
Nhưng Chu Vượng Tài là đồ không biết xấu hổ nói:
– Ưu điểm lớn nhất của anh là không thích bức bách con gái, Tiểu Đóa Đóa, em nghĩ cho kỹ đi, nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho anh, anh lúc nào cũng chờ đợi.
Bạch Vân Đóa tức đến toàn thân run lên, tránh ở spa Vân Tình, tự nhốt mình trong phòng làm việc, cả ngày cơm nước không màng, một mình sinh buồn bực, ai tới khuyên cô cũng không được.
Đêm đã khuya, chân của Trịnh Tiểu Mẫn nặng nề, mệt mỏi bước ra khỏi một phòng trà lấp lánh ánh đèn.
Hướng Vãn Tình lại xuất hiện trước ống kính, cô nói:
– Các vị khán giả, xin mọi người yên tâm, kế hoạch bán thân của cô gái này không thành công, nhưng tại sao cô phải làm vậy? Ngay bây giờ, “Hiện trường đầu tiên” sẽ tiết lộ hoàn cảnh khó khăn của một cô gái trẻ tuổi.
Hướng Vãn Tình tiến đến chào hỏi Trịnh Tiểu Mẫn, đặt vấn đề:
– Chào em, chị là phóng viên Hướng Vãn Tình của chuyên mục “Hiện trường đầu tiên” đài Thanh Nguyên. Xin hỏi, khi nãy em tiếp xúc với người đàn ông kia để làm gì?
Trịnh Tiểu Mẫn thì né tránh, còn Hướng Vãn Tình vẫn truy hỏi.
Ống kích vẫn tập trung vào hai người.
Sau cùng, Trịnh Tiểu Mẫn dừng bước.
Máy quay nhắm thẳng vào cô.
Đương nhiên, khi tiết mục chính thức phát sóng, đôi mắt của Trịnh Tiểu Mẫn sẽ được làm mờ, giọng nói cũng được xử lý kỹ thuật.
Trước ống kính, Trịnh Tiểu Mẫn cúi đầu thật thấp, không nói câu nào.
Trong màn hình máy quay chỉ có mái tóc rối bay trong gió đêm.
Suốt nửa phút, Trịnh Tiểu Mẫn không hề nhúc nhích.
Tất cả mọi người bao gồm cả Sở Thiên Thư đều căng thẳng nhìn cô.
Buổi tối cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến múc có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ quét qua mặt đường.
Hướng Vãn Tình rốt cuộc không nhịn được nữa, khẽ gọi một tiếng:
– Em ơi?
Trịnh Tiểu Mẫn đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt vương đầy mặt.
Hướng Vãn Tình quan tâm hỏi;
– Em gái, em sao vậy?
Trịnh Tiểu Mẫn khóc nức nở, đau khổ nói:
– Em… không còn cách nào khác, em phải cứu mẹ em.
Hướng Vãn Tình chớp lấy cơ hội quay qua ống kính:
– Bây giờ là thời gian quảng cáo, mong mọi người đừng rời mắt khỏi màn hình, sau quảng cáo, “Hiện trường đầu tiên” sẽ tiếp tục tiết lộ với quí vị.
– Cắt!
Đạo diễn hô lớn một tiếng, hài lòng nói:
– Quá hay rồi.
Sáng hôm sau, máy quay được chuyển đến khán đài của đài Thanh Nguyên, Hướng Vãn Tình tiến hành phỏng vấn Trịnh Tiểu Mẫn, đồng thời mời hai chuyên gia đến làm khách mời để bình luận kịp lúc.
Qua các câu hỏi đã được Hướng Vãn Tình chuẩn bị kỹ lưỡng, Trịnh Tiểu Mẫn ngập ngừng kể lại bệnh tình, các lần trị liệu và phẫu thuật của mẹ mình. Người Trịnh gia không tiếc táng gia bại sản, vay mượn từ bạn bè, mạnh mẽ chiến đấu với bệnh tật giành lại sự sống.
Là một cô gái hiếu thảo, vì muốn kiếm tiền giúp mẹ trị bệnh, cô từ bỏ cơ hội lên đại học, nhận làm công việc tạm thời tại một công ty.
Nhưng ngay khi người Trịnh gia thấy ánh sáng hy vọng, phí phẫu thuật sau cùng là một trăm ngàn vô tình đánh tan hy vọng của họ. Họ không còn cách nào vay tiền, đã đến bước đường cùng rồi.
Thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh ngày một nguy cấp, Trịnh Tiểu Mẫn dứt khoát bán thân cứu mẹ mình.
Nói đến chỗ xúc động, Trịnh Tiểu Mẫn khóc rưng rưng không kiềm nổi cảm xúc kích động của mình, khàn giọng nói:
– Xin các vị hảo tâm cứu mẹ của con, dù con làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình của mọi người.
Việc quay và phỏng vấn rất thuận lợi, toàn thể nhân viên và khách mời đặc biệt ở hiện trường đều cảm động vì lời nói chân thành của Trịnh Tiểu Mẫn. Ngay cả người chủ trì Hướng Vãn Tình biết rõ nỗi tình của tiết mục này cũng ngấn nước mắt vì cảm động.
Sau khi khách mời bình luận vài câu ngắn gọn, Hướng Vãn Tình lại đối diện với ống kính trầm mặc một lúc, nói với giọng đầy cảm xúc:
– Tình thân vô giá, sinh mạng vô giá. Trong tiến trình kiến thiết toàn diện xã hội bậc trung, các tầng lớp trong xã hội cần quan tâm nhiều hơn nữa đến những gia đình nghèo khó như Trịnh gia… Đồng thời, chúng tôi cũng kêu gọi người hảo tâm trong xã hội giúp đỡ gia đình họ vượt qua khó khăn. Chúng tôi tin rằng lòng tốt luôn là quan điểm chủ chốt của thành phố Thanh Nguyên, tỉnh đông nam hay thậm chí cả nước. Người Trịnh gia nhất định có thể chiến thắng bệnh tật, cô gái trẻ nhất định có thể mỉm cười hạnh phúc. Cám ơn mọi người đã theo dõi “Hiện trường đầu tiên” kỳ này, đài Thanh Nguyên sẽ tiếp tục đưa tin đến quý vị tình hình diễn biến tiếp theo.
Tại hiện trường bùng nổ tiếng vỗ tay, đạo diễn đang xúc động cũng quên kêu ngừng quay.
Hướng Vãn Tình cũng lau nước mắt, ôm chặt Trịnh Tiểu Mẫn.
Sở Thiên Thư càng xúc động hơn, hắn hoàn toàn tin rằng sau khi tiết mục phát sóng, điều thu về không chỉ nước mắt của nhiều người xem,cũng sẽ có nhiều người hảo tâm quyên góp. Việc này sẽ kéo theo nhiều giới truyền thông khác tham gia, thân phận người trong Trịnh gia sẽ được đưa ra ánh sáng, khó khăn của công nhân viên thất nghiệp sẽ được người trong xã hội quan tâm.
Đến lúc này, lại nhắc đến phương án thay đổi chế độ của xưởng Nghi Biểu trước tiên phải bảo đảm cho quyền lợi của công nhân viên một cách danh chính ngôn thuận. Bất cứ ai cũng không thể lấy lý do gì phản đối, càng không dám lén giở trò.
Sau bữa trưa, ngay thời điểm tổ chuyên mục chuẩn bị đến bệnh viện quay cảnh nằm trên giường bệnh, Trịnh Đồ Phu ở bệnh viện Nhân dân báo tin bệnh tình của bà Trịnh rất nguy cấp, bác sĩ nói phải phẫu thuật ngay, bằng không tính mạng khó giữ.
Nghe thấy tin này, Trịnh Tiểu Mẫn vốn đã thấy hi vọng lại không kiềm được gục trên vai Sở Thiên Thư gào khóc.
Tất cả kế hoạch của tiết mục đều lấy kết cục đoàn viên làm điều kiện tiên quyết, nếu bà Trịnh không đủ tiền chữa hoặc phẫu thuật thất bại,tất cả nỗ lực trước đó đều như muối bỏ biển, mọi thứ bị hủy hoại trong phút chốc.
Mọi người trong tổ chuyên mục đều đang vui vì thành công của đề tài này. Nghe thấy tin dữ đó, ai nấy đều như bị tạt nước lạnh, lập tức rơi vào im lặng.
Sở Thiên Thư cũng rất ngạc nhiên, nếu tiết mục không thể phát sóng, nguyện vọng cứu bà Trịnh không thể hoàn thành, hi vọng thay đổi chế độ của xưởng Nghi Biểu lập tức tan thành bong bóng.
Đương nhiên, từ tư tâm của Sở Thiên Thư mà nói, hắn cũng không muốn tiết mục kì này hỏng bét, nếu vậy hắn chắc chắn sẽ là kẻ thất bại trong chuộc chiến chính trị với Giản Nhược Minh, tiền đồ về sau cũng gặp nhiều trắc trở, đầy rẫy nguy cơ.
– Tính sao đây?
Hướng Vãn Tình quay sang nhìn Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư nhanh nhẹn nói:
– Tính gì nữa, cứu người quan trọng.
Hướng Vãn Tình định đi theo Sở Thiên Thư, lại bị đạo diễn ngăn lại, y nói:
– Tiểu Hướng, vậy cảnh trên giường bệnh có quay nữa không?
– Quay!
Hướng Vãn Tình nói giọng chắc nịch.
Người quay phim liền vác máy định đi theo.
– Việc này sợ là không ổn!
Sở Thiên Thư ngăn lại:
– Lúc này kéo rần rần đi quay rất có thể sẽ phiền đến người bệnh, ảnh hưởng đến trị liệu và phẫu thuật, đồng thời cũng dễ gây hiểu lầm không đáng có. Người không biết sẽ nói đài Thanh Nguyên muốn tăng hiệu suất người xem mà không màng đến sống chết của bệnh nhân.
Người quay phim và đạo diễn quay sang nhìn nhau.
– Tôi có cách này.
Hướng Vãn Tình lấy một chiếc đồng hồ đeo tay từ trong túi đeo vào tay:
– Đây là máy quay nhỏ kiểu đồng hồ, bây giờ chúng ta chạy đến bệnh viện quay lén cảnh cứu bệnh nhân, làm vậy rất có cảm giác chân thực. Nếu có nghi ngờ gì thì đây là hành vi cá nhân của tôi, hậu quả sau đó cứ để tôi gánh.
Trong lúc nguy cấp, tinh thần đại nghĩa và gặp nguy không loạn của Hướng Vãn Tình khiến toàn thể nhân viên của tổ quay phim rất khâm phục.
Sở Thiên Thư thấp thỏm bất an, vội chạy xuống lầu chặn một chiếc taxi lại, rồi cùng Hướng Vãn Tình và Trịnh Tiểu Mẫn cùng chạy đến bệnh viện Nhân dân trước tiên.
Đến phòng bệnh, Trịnh Đồ Phu đứng đợi ngay cửa, đôi mắt ông đỏ lên, hình như vừa mới khóc. Trong lòng Sở Thiên Thư trầm xuống, đàn ông trước giờ khó rơi lệ cũng khóc rồi, xem ra vấn đề rất nghiêm trọng. Hắn nắm tay ông, nhẹ giọng an ủi:
– Bác Trịnh, bác yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu bác gái.
Vào phòng bệnh, cảnh tượng đập vào mắt khiến Sở Thiên Thư cảm thấy bi thương bội phần.
Bà Trịnh nằm trên giường với thân người cắm đầy các ống, gầy như thể chỉ còn da dọc xương, vẻ mặt đầy khó nhọc. Tuy mắt đang nhắm nghiền nhưng cơ thể vẫn khẽ run, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt.
Trịnh Tiểu Mẫn lao đến gục người trên giường khóc không thành tiếng, nức nở không thôi.
– Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi… Mẹ, người hảo tâm đến cứu mẹ kìa, mẹ không thể đi, mẹ đi rồi bỏ lại con với ba phải sống sao đây… Đều tại con,con gái vô dụng… con gái bất hiếu…
Cảnh tượng cảm động trời đất này không có bất kỳ đạo diễn nào biên ra được.
Sở Thiên Thư xót xa trong lòng, suýt nữa rơi nước mắt, Hướng Vãn Tình không kìm chế nổi nên đã bật khóc.
Bác sĩ chủ trì và vài y tá đã vào trong, Sở Thiên Thư vội đến gần hỏi:
– Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?
– Cậu là ai? Cậu có quan hệ gì với bệnh nhân? Cậu có thể làm chủ sao?
Vị bác sĩ đương nhiên biết tình trạng nguy cấp của bệnh nhân, ông hỏi một loạt các vấn đề.
Sở Thiên Thư chỉ vào Trịnh Tiểu Mẫn đang khóc thương tâm, nói:
– Tôi là bạn trai cô ấy, chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn.
Trịnh Tiểu Mẫn liền ngừng khóc, ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt mọng nước kinh ngạc nhìn Sở Thiên Thư.
Hướng Vãn Tình cũng ngây ra.
Bác sĩ chủ trì kéo Sở Thiên Thư qua một bên, nói rất nghiêm túc:
– Nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật, nếu kéo dài thêm một giờ nữa, bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng bất kì lúc nào.
– Vậy mau mau phẫu thuật đi.
Sở Thiên Thư gấp gáp nói:
– Phải làm thủ tục gì, chồng và con gái của người bệnh đều có thể ký tên.
Bác sĩ khó xử cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Phí phẫu thuật vẫn chưa đưa.
Chẳng trách Trịnh Đồ Phu sốt ruột đến mức loay hoay mãi không làm gì được.