Nghe vậy sắc mặt của Từ Đạt biến đổi, khàn giọng kêu to: "Không, không, thư hòa ly ta đã xé lâu rồi, ngươi là thê tử của ta, ngươi không thể gả cho người khác." Dáng vẻ điên cuồng, thần trí như có chút rối loạn, không phân rõ là thực tế hay hư ảo.
"Từ lão gia, ngươi vẫn nên tỉnh táo một chút." Đinh phu nhân thật không biết trong đầu của hắn chứa cái gì, xé rồi thì sẽ không còn tác dụng sao? Nha môn đã lưu giữ lại nó, đã viết ra giấy trắng mực đen, hắn- một người làm quan nhiều năm tại sao lại......
"Từng chữ ngươi nói năm đó, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ, ngươi nói đời này kiếp này cũng không muốn gặp lại ta, muốn ta đi càng xa càng tốt, đừng để cho ngươi nhìn thấy......"
Tình cảnh năm đó vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, chính vì những lời này đã khiến bà hạ quyết tâm cắt đứt, buông tha bất kỳ tất cả bỏ đi thật xa. Nỗi đau lòng này rất nhiều năm sau mới được chữa khỏi, nếu Quan Hạo không xuất hiện, sợ rằng vĩnh viễn bà cũng không thoát khỏi được vết thương lòng kia.
Người nam nhân này từng để lại trong lòng bà một vết thương không thể phai mờ, thật may là tất cả đều đã qua.
"Đó là lới nói khi ta tức giận, ngươi làm sao có thể coi là thật thật?" Từ Đạt chỉ cần nghĩ đến việc bà đã thuộc về nam nhân khác, liền đau xót giống như vạn tiễn xuyên tim không thể chịu được. Thì thào nói: " Ta đã hết giận lâu rồi, vẫn chờ đợi ngươi trở lại. Chỉ cần ngươi trở lại nói một tiếng ngươi sai rồi, ta sẽ......" Nói rất lâu.
Đinh phu nhân cũng không nghe được bao nhiêu, lần đầu tiên bà biết nam nhân này có thói quen tự quyết định mọi chuyện, trời ạ, cái gì gọi là bà sai lầm rồi? Hắn còn có thể tiếp bà trở về? Bà không có cốt khí như vậy sao? Nam nhân trong thiên hạ đều chết hết rồi sao? Cần gì phải ở treo cổ trên một gốc cây? Còn là một cái cây nghiêng ngả!
Từ lúc bà bước ra khỏi cửa của Từ gia, bà cũng chưa từng nghĩ tới chuyện quay đầu lại. Bà cũng khinh thường việc ấy.
Tâm tính của loại nam nhân này bà không hiểu, tin tức hắn vô tình hay cố ý để lộ ra ngoài, nàng cũng không muốn biết. Hiện tại bà sống rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng nhớ lại những chuyện cũ.
"Từ lão gia, ngươi vẫn nên về sống thật tốt với vợ con của ngươi đi, không cần nhớ những thứ vô dụng này."
Bà nghe được tình cảnh gần đây của hắn từ miệng của người khác, cảm thán mấy lời cũng không có ý nghĩ gì khác. Chẳng ai sẽ đồng tình hoặc đáng thương hoặc đau lòng đối với một người xa lạ. Hắn sống có tốt hay không, đều không đáng để bà lãng phí tình cảm. Đến cảm giác vui sướng khi người gặp nạn cũng không có một chút, bà đã làm được việc nhìn như không thấy với hắn.
Ánh mắt của Từ Đạt sáng lên, vội vàng mở miệng: "Có phải ngươi ghen hay không? Ngươi không cần để ý những người khác. Chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh ta, ta...... Ta có thể cái gì cũng không so đo......" Những câu sau có chút miễn cưỡng.
Không có một người nam nhân nào có thể chịu được chuyện thê tử của mình đã từng tựa vào ngược của người khác, nhưng hắn nguyện ý chịu đựng.
Đinh phu nhân không muốn tiếp tục nói chyện với hắn nữa, nam nhân tự mình đa tình! Cái gì cũng không so đo sao? Kẻ điên! Bà hiện nay sống thật tốt, tại sao phải tự chuốc lấy cực khổ? Cũng không chào hỏi, quay đầu rời đi.
Từ Đạt vội vàng, xông lên muốn bắt lấy cánh tay của nàng, nói: "Chúng ta còn chưa nói xong......" Có ý gì đây? Rốt cuộc có muốn về bên cạnh hắn hay không?
Đột nhiên một bóng người từ ngoài cửa xông vào, đẩy tay của hắn ra, nhẹ nhàng kéo Đinh phu nhân vào trong ngực mình, động tác nhanh nhẹn lưu loát, làm liền một mạch.
Đinh phu nhân cực kì kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng: "Sao người lại tới đây? Không phải nói là muốn vào cung sao?"
Ánh mắt của Quan Hạo dịu dàng, chuyên chú vẫn nhìn chằm chằm bà, nở một nụ cười ấm áp: "Mọi chuyện rất thuận lợi, cho nên về tương đối sớm."
Trong mắt Đinh phu nhân chỉ có trượng phu, hỏi han hắn rất ân cần: "Trực tiếp đến đây hay sao? Có mệt hay không? Ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút." Lúc này đã sớm đem Từ Đạt ném đến ngoài chín tầng mây.
Phu thê bọn họ tán gẫu việc nhà, trên người toát ra sự ăn ý cùng cùng dịu dàng như vậy, khiến Từ Đạt tức giận đến mức cặp mắt đỏ bừng, quát: " Đôi cẩu nam nữ các ngươi đang làm cái gì vậy? Mau tách ra." Bà ấy tại sao lại có thể đối với hắn như vậy? Thân mật thắm thiết cùng nam nhân khác ngay trước mặt hắn, cho rằng hắn là người chết sao?
Lần đầu tiên Quan Hạo đem tầm mắt dừng lại trên người hắn, không vui nhíu mày, "Ngươi là ai? Dám nhục mạ phu thê chúng ta như vậy?"
Vừa vào cửa đã thấy nam nhân này động tay động chân, thật sự là vô lý tới cực điểm. Nếu không phải nể mặt thể tử của mình, đã bẻ gãy tay của hắn.
Từ Đạt ngạc nhiên cùng nghi ngờ nhìn bọn họ: "Phu thê? Các ngươi......"
Hắn chính là tân phu quân của Đinh Mẫn? Trẻ tuổi cường tráng, không giận mà uy, khí phách bậc nhất, làm sao có thể? Đây chính là người trong truyền thuyết kia? Không phải là lão già sao?
Quan Hạo đã đoán ra thân phận của hắn, không muốn trả lời hắn, hướng về phía thê tử ân cần hỏi: "Phu nhân, ngày hôm nay có vui không? Tiểu Đang đâu?"
Người nam nhân trước mắt này nghĩ như thế nào không quan trọng, ý tưởng của thê tử mới là quan trọng nhất. Không biết trong lòng bà ấy có còn để ý chuyện cũ nữa hay không? Hắn đã từng tốn bốn năm thời gian mới có thể làm bà ấy động lòng, để cho bà ấy gật đầu gả cho hắn. Bà ấy cũng đã từng đau đớn, uất ức, tuyệt vọng, hắn đều tận mắt nhìn thấy, trong lòng rất đau.
Mà người nam nhân trước mặt chính là người đã tạo ra đau khổ nhiều năm của thê tử, suy nghĩ một lát lại tức giận.
Đinh phu nhân thấy trong mắt hắn có chút lo lắng, trong lòng lại hoàn toàn bình tĩnh, lộ ra nụ cười trấn an: "Không sao......";
"Ngươi...... Đinh Mẫn, đây chính là tên gian phu kia?" Từ Đạt nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ đang đứng chung một chỗ, xứng đôi hài hòa lại tình chàng ý thiếp, ghen tỵ đến sắp phát điên, lửa giận trong ngực bùng nổ làm cho hắn muốn ngất đi, nói: "Ngươi thật quá đáng, câu kết làm bậy cùng người thô bạo này, có còn...phụ đức (phẩm hạnh, đạo đức của người làm vợ) hay không?"
"Cái gì gian phu? Cái gì Người thô bạo?" Đinh phu nhân giận dữ, nhướng mi quát: "Hắn là phu quân của ta, quốc chủ Tân Nguyệt Quốc, Từ lão gia có thể gọi một tiếng quốc chủ."
Loại người gì đây? Có khẩu đức hay không? Bọn họ là phu thê danh chính ngôn thuận! Hắn là cái gì? Quên rằng bọn họ đã không có một chút quan hệ nào, hắn có tư cách gì nói như vậy? Tại sao lại dùng ánh mắt như bắt kẻ thông dâm nhìn bọn họ? Trước tiên hãy làm rõ ràng thân phận của mình đi đã!
Từ Đạt khinh thường nhìn người nam nhân kia, bộ mặt xem thường, "Quốc chủ? Một nơi thủ lĩnh của hoang dã cũng muốn xưng quốc chủ? Đinh mẫn ánh mắt của ngươi càng ngày càng kém, ngươi cũng để ý loại người như thế?"
Đinh phu nhân tức giận nhìn hắn chằm chằm, hai tay ôm lấy cánh tay của Quan Hạo, vẻ mặt như gà mẹ bị chọc giận che chở nam nhân của mình, nói: " Phu quân của ta Nhân Trung Long Phượng, thiên chi kiêu tử, lại dịu dàng săn sóc, quan trọng nhất là yêu ta. So với những người khác, tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần."
Tại sao có thể có loại nam nhân này? Không chiếm được thì muốn phá huỷ sao? Nàng sâu sắc cảm thấy mất mặt vì mình từng là thê tử của người nam nhân này.
Từ Đạt bị chuyện này kích thích nổi trận lôi đình, quát lên: "Ánh mắt của ngươi mù rồi sao? Châu ngọc cùng đá vụn cũng không phân rõ?"
"Từ lão gia, ai là châu ngọc ai là đá vụn trong lòng ta rất rõ ràng, không cần người khác chỉ điểm. Hơn nữa chuyện giữa phu thê chúng ta không tới phiên bất luận kẻ nào quan tâm." Đinh phu nhân kéo tay của Quan Hạo, tức không chịu được, mặt đỏ lên, nói: "Đừng để ý đến hắn."
Thê tử bênh vực khiến cho lòng Quan Hạo rất vui vẻ nghe theo, vững vàng cầm lại tay của bà, dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta đi trước xem Tiểu Đang một chút, sau đó trở lại dịch quán. Đúng rồi, trên đường đi ta có mua một chút hoa mai cao*."
*Đại khái là bánh mơ hay bánh hoa mai gì đó ^ ^
Thật tốt, trở về lần này là đúng, thê tử không chỉ có buông xuống tâm sự nhiều năm, hơn nữa cũng buông xuống chuyện cũ trước kia. Từ đó về sau hắn cũng không cần phải lo được lo mất nữa rồi.
"Tiểu Đang thích ăn nhất, chắc chắn nó sẽ rất vui." Thấy hắn để ý nữ nhi như vậy, trong lòng nàng rất vui mừng. Mặc dù hắn tiếp xúc với nữ nhi cũng không lâu, nhưng nàng thích ăn gì, thích chơi gì, hắn đều biết rõ ràng.
Mai hoa cao này cũng không tính là gì, trong vương phủ cái gì cũng có, khó có được là phần tâm ý này.
"Đứng lại, các ngươi không được đi, có đặt ta ở trong mắt hay không?" Hai người tỏ ra ân ái không coi ai ra gì, khiến Từ Đạt bị kích thích cực mạnh, quát: "Còn nữa Minh Đang là nữ nhi của ta, không cho phép nam nhân lỗ mãng này quan tâm nó, hắn có tư cách gì chứ?"
Nghe hắn nhắc tới nữ nhi, Đinh phu nhân cực kỳ giận dữ: "Ta cho là ngươi đã sớm quên rằng có người nữ nhi này, ngươi đối xử với nó như thế nào? Ngươi......" Cảm xúc quá mức kích động, thế cho nên không thể nói hết câu.
Hắn- người thân phụ này có tốn chút tâm tư quan tâm nữ nhi của mình sao? Có xem nàng thật kỹ một làn? Những thứ khác không nói, có biết nữ nhi thích ăn cái gì hay không? Có từng mua cho nữ nhi Mai Hoa Cao một lần hay không?
Đến nhìn hắn Quan Hạo cũng khinh thường, vỗ lưng cho thê tử, cố gắng trấn an nói: "Phu nhân, cần gì phải nổi nóng, tức giận với loại người này không đáng giá, thân thể quan trọng hơn."
Từ Đạt bị hắn khi thường chọc giận, siết chặt hai tay rất muốn nhào tới đánh hắn, nhưng nhìn đến đối phương tráng kiện, khí thế lại rụt trở về, ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "Khốn kiếp, ngươi nói cái gì? Đồ lỗ mãng này, có thể nói tiếng người hay không? Này, không cho tay bẩn của ngươi đụng đến thê tử của ta."
Quan Hạo rốt cuộc bị hắn chọc giận, trừng mắt nổi giận nói: "Đủ rồi, ta nể mặt Tiểu Đang mới không đánh ngươi. A Mẫn cũng chỉ là tiền thê (vợ trước) của ngươi, nhưng hôm nay lại là thê tử của ta, mẫu thân của nhi tử của ta, ngươi dám nói hươu nói vượn nữa, đừng trách ta không khách khí." Một cỗ sát khí đột nhiên nổi lên, tản mát ra.
"Ngươi có thể làm gì? Đánh ta? Giết ta?" Trong lòng Từ Đạt có chút khí khiếp (tức giận + sợ hãi), nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Ngươi không dám, đừng quên ta là nhạc phụ của Phúc vương gia, thân phụ của Minh Đang."
Đến loại thời điểm này, cũng mang ra nữ nhi, nữ tế ra làm lá chắn, Đinh phu nhân cảm thấy mất thể diện thay nam nhân vô sỉ lại nhát gan này.
"Ta làm sao muốn đánh ngươi giết ngươi chứ?" Quan Hạo thấy hắn thùng rỗng kêu to như vậy, không khỏi giận cười: "Chỉ cần đến chỗ của hoàng thượng, để cho người phân xử là được. Như thế nào? Dám đi không?"
Thật là không biết sống chết, coi mình là một bàn ăn sao? Hắn khinh thường cùng Từ Đạt so đo, lại thật sự cho rằng là hắn sợ sao? Loại nam nhân này cứ coi như hắn giết chết, thì có ai dám nói một câu ra ngoài? Tin rằng hoàng thượng cũng sẽ không vì một thứ dân mà trở mặt cùng hắn.
Nhưng nghĩ tới cảm nhận của Minh Đang, hắn vẫn nên bỏ cái ý niệm này đi. Mặc kệ như thế nào, Từ Đạt vẫn là thân phụ của Minh Đang, phụ nữ huyết mạch tương liên. Người nam nhân này có thể chết trong tay của bất cứ người nào, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay hắn. Phải rất khó Minh Đang mới không bài xích hắn, hắn không muốn làm chuyện gì khiến cho nàng phải lưu tâm. Đối với hắn mà nói, Minh Đang là người thân, mặc dù không biết nàng nghĩ ra sao, nhưng từ khi hắn thành thân cùng Đinh Mẫn, hắn liền đem Minh Đang trở thành con gái của mình.
Từ Đạt như bị điểm huyệt đạo, nghẹn họng nhìn trân trối: "Ta...... Ngươi......" Hôm nay hắn nào dám gặp hoàng thượng, huống chi là vì chuyện như vậy mà ra mắt hoàng thượng, mặt của hắn biết để đi đâu?
" Người không biết quý trọng vĩnh viễn cũng không có tư cách có được hạnh phúc, đồ đã để mất không phải lúc nào cũng tìm lại được, tự giải quyết cho tốt đi." Quan Hạo không thể tiếp tục nói cùng nam nhân đáng ghê tởm này nữa, lạnh lùng nhìn hắn một cái, cảnh cáo: "Nếu để cho ta lại nghe được bất kỳ lời đồn nào gây bất lợi cho A Mẫn, thì đừng trách ta không khách khí."
Nói xong câu đó, cũng không đợi hắn phản ứng kịp, ôm thê tử nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại một mình Từ Đạt bi phẫn muốn chết, sắc mặt đỏ như màu gan heo, hận cắn răng nghiến lợi nhưng mà lại không thể làm gì, ngực nghẹn muốn hộc máu.
"Từ lão gia, ngươi vẫn nên tỉnh táo một chút." Đinh phu nhân thật không biết trong đầu của hắn chứa cái gì, xé rồi thì sẽ không còn tác dụng sao? Nha môn đã lưu giữ lại nó, đã viết ra giấy trắng mực đen, hắn- một người làm quan nhiều năm tại sao lại......
"Từng chữ ngươi nói năm đó, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ, ngươi nói đời này kiếp này cũng không muốn gặp lại ta, muốn ta đi càng xa càng tốt, đừng để cho ngươi nhìn thấy......"
Tình cảnh năm đó vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, chính vì những lời này đã khiến bà hạ quyết tâm cắt đứt, buông tha bất kỳ tất cả bỏ đi thật xa. Nỗi đau lòng này rất nhiều năm sau mới được chữa khỏi, nếu Quan Hạo không xuất hiện, sợ rằng vĩnh viễn bà cũng không thoát khỏi được vết thương lòng kia.
Người nam nhân này từng để lại trong lòng bà một vết thương không thể phai mờ, thật may là tất cả đều đã qua.
"Đó là lới nói khi ta tức giận, ngươi làm sao có thể coi là thật thật?" Từ Đạt chỉ cần nghĩ đến việc bà đã thuộc về nam nhân khác, liền đau xót giống như vạn tiễn xuyên tim không thể chịu được. Thì thào nói: " Ta đã hết giận lâu rồi, vẫn chờ đợi ngươi trở lại. Chỉ cần ngươi trở lại nói một tiếng ngươi sai rồi, ta sẽ......" Nói rất lâu.
Đinh phu nhân cũng không nghe được bao nhiêu, lần đầu tiên bà biết nam nhân này có thói quen tự quyết định mọi chuyện, trời ạ, cái gì gọi là bà sai lầm rồi? Hắn còn có thể tiếp bà trở về? Bà không có cốt khí như vậy sao? Nam nhân trong thiên hạ đều chết hết rồi sao? Cần gì phải ở treo cổ trên một gốc cây? Còn là một cái cây nghiêng ngả!
Từ lúc bà bước ra khỏi cửa của Từ gia, bà cũng chưa từng nghĩ tới chuyện quay đầu lại. Bà cũng khinh thường việc ấy.
Tâm tính của loại nam nhân này bà không hiểu, tin tức hắn vô tình hay cố ý để lộ ra ngoài, nàng cũng không muốn biết. Hiện tại bà sống rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng nhớ lại những chuyện cũ.
"Từ lão gia, ngươi vẫn nên về sống thật tốt với vợ con của ngươi đi, không cần nhớ những thứ vô dụng này."
Bà nghe được tình cảnh gần đây của hắn từ miệng của người khác, cảm thán mấy lời cũng không có ý nghĩ gì khác. Chẳng ai sẽ đồng tình hoặc đáng thương hoặc đau lòng đối với một người xa lạ. Hắn sống có tốt hay không, đều không đáng để bà lãng phí tình cảm. Đến cảm giác vui sướng khi người gặp nạn cũng không có một chút, bà đã làm được việc nhìn như không thấy với hắn.
Ánh mắt của Từ Đạt sáng lên, vội vàng mở miệng: "Có phải ngươi ghen hay không? Ngươi không cần để ý những người khác. Chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh ta, ta...... Ta có thể cái gì cũng không so đo......" Những câu sau có chút miễn cưỡng.
Không có một người nam nhân nào có thể chịu được chuyện thê tử của mình đã từng tựa vào ngược của người khác, nhưng hắn nguyện ý chịu đựng.
Đinh phu nhân không muốn tiếp tục nói chyện với hắn nữa, nam nhân tự mình đa tình! Cái gì cũng không so đo sao? Kẻ điên! Bà hiện nay sống thật tốt, tại sao phải tự chuốc lấy cực khổ? Cũng không chào hỏi, quay đầu rời đi.
Từ Đạt vội vàng, xông lên muốn bắt lấy cánh tay của nàng, nói: "Chúng ta còn chưa nói xong......" Có ý gì đây? Rốt cuộc có muốn về bên cạnh hắn hay không?
Đột nhiên một bóng người từ ngoài cửa xông vào, đẩy tay của hắn ra, nhẹ nhàng kéo Đinh phu nhân vào trong ngực mình, động tác nhanh nhẹn lưu loát, làm liền một mạch.
Đinh phu nhân cực kì kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng: "Sao người lại tới đây? Không phải nói là muốn vào cung sao?"
Ánh mắt của Quan Hạo dịu dàng, chuyên chú vẫn nhìn chằm chằm bà, nở một nụ cười ấm áp: "Mọi chuyện rất thuận lợi, cho nên về tương đối sớm."
Trong mắt Đinh phu nhân chỉ có trượng phu, hỏi han hắn rất ân cần: "Trực tiếp đến đây hay sao? Có mệt hay không? Ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút." Lúc này đã sớm đem Từ Đạt ném đến ngoài chín tầng mây.
Phu thê bọn họ tán gẫu việc nhà, trên người toát ra sự ăn ý cùng cùng dịu dàng như vậy, khiến Từ Đạt tức giận đến mức cặp mắt đỏ bừng, quát: " Đôi cẩu nam nữ các ngươi đang làm cái gì vậy? Mau tách ra." Bà ấy tại sao lại có thể đối với hắn như vậy? Thân mật thắm thiết cùng nam nhân khác ngay trước mặt hắn, cho rằng hắn là người chết sao?
Lần đầu tiên Quan Hạo đem tầm mắt dừng lại trên người hắn, không vui nhíu mày, "Ngươi là ai? Dám nhục mạ phu thê chúng ta như vậy?"
Vừa vào cửa đã thấy nam nhân này động tay động chân, thật sự là vô lý tới cực điểm. Nếu không phải nể mặt thể tử của mình, đã bẻ gãy tay của hắn.
Từ Đạt ngạc nhiên cùng nghi ngờ nhìn bọn họ: "Phu thê? Các ngươi......"
Hắn chính là tân phu quân của Đinh Mẫn? Trẻ tuổi cường tráng, không giận mà uy, khí phách bậc nhất, làm sao có thể? Đây chính là người trong truyền thuyết kia? Không phải là lão già sao?
Quan Hạo đã đoán ra thân phận của hắn, không muốn trả lời hắn, hướng về phía thê tử ân cần hỏi: "Phu nhân, ngày hôm nay có vui không? Tiểu Đang đâu?"
Người nam nhân trước mắt này nghĩ như thế nào không quan trọng, ý tưởng của thê tử mới là quan trọng nhất. Không biết trong lòng bà ấy có còn để ý chuyện cũ nữa hay không? Hắn đã từng tốn bốn năm thời gian mới có thể làm bà ấy động lòng, để cho bà ấy gật đầu gả cho hắn. Bà ấy cũng đã từng đau đớn, uất ức, tuyệt vọng, hắn đều tận mắt nhìn thấy, trong lòng rất đau.
Mà người nam nhân trước mặt chính là người đã tạo ra đau khổ nhiều năm của thê tử, suy nghĩ một lát lại tức giận.
Đinh phu nhân thấy trong mắt hắn có chút lo lắng, trong lòng lại hoàn toàn bình tĩnh, lộ ra nụ cười trấn an: "Không sao......";
"Ngươi...... Đinh Mẫn, đây chính là tên gian phu kia?" Từ Đạt nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ đang đứng chung một chỗ, xứng đôi hài hòa lại tình chàng ý thiếp, ghen tỵ đến sắp phát điên, lửa giận trong ngực bùng nổ làm cho hắn muốn ngất đi, nói: "Ngươi thật quá đáng, câu kết làm bậy cùng người thô bạo này, có còn...phụ đức (phẩm hạnh, đạo đức của người làm vợ) hay không?"
"Cái gì gian phu? Cái gì Người thô bạo?" Đinh phu nhân giận dữ, nhướng mi quát: "Hắn là phu quân của ta, quốc chủ Tân Nguyệt Quốc, Từ lão gia có thể gọi một tiếng quốc chủ."
Loại người gì đây? Có khẩu đức hay không? Bọn họ là phu thê danh chính ngôn thuận! Hắn là cái gì? Quên rằng bọn họ đã không có một chút quan hệ nào, hắn có tư cách gì nói như vậy? Tại sao lại dùng ánh mắt như bắt kẻ thông dâm nhìn bọn họ? Trước tiên hãy làm rõ ràng thân phận của mình đi đã!
Từ Đạt khinh thường nhìn người nam nhân kia, bộ mặt xem thường, "Quốc chủ? Một nơi thủ lĩnh của hoang dã cũng muốn xưng quốc chủ? Đinh mẫn ánh mắt của ngươi càng ngày càng kém, ngươi cũng để ý loại người như thế?"
Đinh phu nhân tức giận nhìn hắn chằm chằm, hai tay ôm lấy cánh tay của Quan Hạo, vẻ mặt như gà mẹ bị chọc giận che chở nam nhân của mình, nói: " Phu quân của ta Nhân Trung Long Phượng, thiên chi kiêu tử, lại dịu dàng săn sóc, quan trọng nhất là yêu ta. So với những người khác, tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần."
Tại sao có thể có loại nam nhân này? Không chiếm được thì muốn phá huỷ sao? Nàng sâu sắc cảm thấy mất mặt vì mình từng là thê tử của người nam nhân này.
Từ Đạt bị chuyện này kích thích nổi trận lôi đình, quát lên: "Ánh mắt của ngươi mù rồi sao? Châu ngọc cùng đá vụn cũng không phân rõ?"
"Từ lão gia, ai là châu ngọc ai là đá vụn trong lòng ta rất rõ ràng, không cần người khác chỉ điểm. Hơn nữa chuyện giữa phu thê chúng ta không tới phiên bất luận kẻ nào quan tâm." Đinh phu nhân kéo tay của Quan Hạo, tức không chịu được, mặt đỏ lên, nói: "Đừng để ý đến hắn."
Thê tử bênh vực khiến cho lòng Quan Hạo rất vui vẻ nghe theo, vững vàng cầm lại tay của bà, dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta đi trước xem Tiểu Đang một chút, sau đó trở lại dịch quán. Đúng rồi, trên đường đi ta có mua một chút hoa mai cao*."
*Đại khái là bánh mơ hay bánh hoa mai gì đó ^ ^
Thật tốt, trở về lần này là đúng, thê tử không chỉ có buông xuống tâm sự nhiều năm, hơn nữa cũng buông xuống chuyện cũ trước kia. Từ đó về sau hắn cũng không cần phải lo được lo mất nữa rồi.
"Tiểu Đang thích ăn nhất, chắc chắn nó sẽ rất vui." Thấy hắn để ý nữ nhi như vậy, trong lòng nàng rất vui mừng. Mặc dù hắn tiếp xúc với nữ nhi cũng không lâu, nhưng nàng thích ăn gì, thích chơi gì, hắn đều biết rõ ràng.
Mai hoa cao này cũng không tính là gì, trong vương phủ cái gì cũng có, khó có được là phần tâm ý này.
"Đứng lại, các ngươi không được đi, có đặt ta ở trong mắt hay không?" Hai người tỏ ra ân ái không coi ai ra gì, khiến Từ Đạt bị kích thích cực mạnh, quát: "Còn nữa Minh Đang là nữ nhi của ta, không cho phép nam nhân lỗ mãng này quan tâm nó, hắn có tư cách gì chứ?"
Nghe hắn nhắc tới nữ nhi, Đinh phu nhân cực kỳ giận dữ: "Ta cho là ngươi đã sớm quên rằng có người nữ nhi này, ngươi đối xử với nó như thế nào? Ngươi......" Cảm xúc quá mức kích động, thế cho nên không thể nói hết câu.
Hắn- người thân phụ này có tốn chút tâm tư quan tâm nữ nhi của mình sao? Có xem nàng thật kỹ một làn? Những thứ khác không nói, có biết nữ nhi thích ăn cái gì hay không? Có từng mua cho nữ nhi Mai Hoa Cao một lần hay không?
Đến nhìn hắn Quan Hạo cũng khinh thường, vỗ lưng cho thê tử, cố gắng trấn an nói: "Phu nhân, cần gì phải nổi nóng, tức giận với loại người này không đáng giá, thân thể quan trọng hơn."
Từ Đạt bị hắn khi thường chọc giận, siết chặt hai tay rất muốn nhào tới đánh hắn, nhưng nhìn đến đối phương tráng kiện, khí thế lại rụt trở về, ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "Khốn kiếp, ngươi nói cái gì? Đồ lỗ mãng này, có thể nói tiếng người hay không? Này, không cho tay bẩn của ngươi đụng đến thê tử của ta."
Quan Hạo rốt cuộc bị hắn chọc giận, trừng mắt nổi giận nói: "Đủ rồi, ta nể mặt Tiểu Đang mới không đánh ngươi. A Mẫn cũng chỉ là tiền thê (vợ trước) của ngươi, nhưng hôm nay lại là thê tử của ta, mẫu thân của nhi tử của ta, ngươi dám nói hươu nói vượn nữa, đừng trách ta không khách khí." Một cỗ sát khí đột nhiên nổi lên, tản mát ra.
"Ngươi có thể làm gì? Đánh ta? Giết ta?" Trong lòng Từ Đạt có chút khí khiếp (tức giận + sợ hãi), nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Ngươi không dám, đừng quên ta là nhạc phụ của Phúc vương gia, thân phụ của Minh Đang."
Đến loại thời điểm này, cũng mang ra nữ nhi, nữ tế ra làm lá chắn, Đinh phu nhân cảm thấy mất thể diện thay nam nhân vô sỉ lại nhát gan này.
"Ta làm sao muốn đánh ngươi giết ngươi chứ?" Quan Hạo thấy hắn thùng rỗng kêu to như vậy, không khỏi giận cười: "Chỉ cần đến chỗ của hoàng thượng, để cho người phân xử là được. Như thế nào? Dám đi không?"
Thật là không biết sống chết, coi mình là một bàn ăn sao? Hắn khinh thường cùng Từ Đạt so đo, lại thật sự cho rằng là hắn sợ sao? Loại nam nhân này cứ coi như hắn giết chết, thì có ai dám nói một câu ra ngoài? Tin rằng hoàng thượng cũng sẽ không vì một thứ dân mà trở mặt cùng hắn.
Nhưng nghĩ tới cảm nhận của Minh Đang, hắn vẫn nên bỏ cái ý niệm này đi. Mặc kệ như thế nào, Từ Đạt vẫn là thân phụ của Minh Đang, phụ nữ huyết mạch tương liên. Người nam nhân này có thể chết trong tay của bất cứ người nào, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay hắn. Phải rất khó Minh Đang mới không bài xích hắn, hắn không muốn làm chuyện gì khiến cho nàng phải lưu tâm. Đối với hắn mà nói, Minh Đang là người thân, mặc dù không biết nàng nghĩ ra sao, nhưng từ khi hắn thành thân cùng Đinh Mẫn, hắn liền đem Minh Đang trở thành con gái của mình.
Từ Đạt như bị điểm huyệt đạo, nghẹn họng nhìn trân trối: "Ta...... Ngươi......" Hôm nay hắn nào dám gặp hoàng thượng, huống chi là vì chuyện như vậy mà ra mắt hoàng thượng, mặt của hắn biết để đi đâu?
" Người không biết quý trọng vĩnh viễn cũng không có tư cách có được hạnh phúc, đồ đã để mất không phải lúc nào cũng tìm lại được, tự giải quyết cho tốt đi." Quan Hạo không thể tiếp tục nói cùng nam nhân đáng ghê tởm này nữa, lạnh lùng nhìn hắn một cái, cảnh cáo: "Nếu để cho ta lại nghe được bất kỳ lời đồn nào gây bất lợi cho A Mẫn, thì đừng trách ta không khách khí."
Nói xong câu đó, cũng không đợi hắn phản ứng kịp, ôm thê tử nghênh ngang rời đi.
Chỉ còn lại một mình Từ Đạt bi phẫn muốn chết, sắc mặt đỏ như màu gan heo, hận cắn răng nghiến lợi nhưng mà lại không thể làm gì, ngực nghẹn muốn hộc máu.