Vân Lam tỉnh lại sau khi đã hôn mê thật dài, khó khăn mở mắt ra, cảm thấy ngực rất đau tứ chi vô lực.
Ánh sáng nhỏ như hạt đậu của đèn dầu khiến cho không khí trong phòng trở nên mờ mờ ám ám.
Hắn khó khăn chuyển tầm mắt ra chỗ khác, thấy Minh Đang nằm ngủ say bên giường, lộ ra nửa bên mặt. Gò má trắng như tuyết mịn như ngọc, lông mi thật dài như cánh bướm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, dáng vẻ giống như đứa trẻ….
Có thể sống để được thấy nàng thật là tốt! Vì có thể nhìn nàng lâu hơn một cái, hắn chịu bao nhiêu khổ sở cũng được.
Vừa mới run rẩy vươn tay vuốt nhẹ mái tóc đen của nàng, liền đánh thức nàng đang ngủ không yên.
Minh Đang dụi dụi mắt, vô cùng vui vẻ: “Vân ca ca, ngươi tỉnh lại rồi?” Thật tốt quá, mặc dù biết nửa đêm hắn sẽ tỉnh lại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
Nàng vẫn túc trực bên cạnh hắn, hi vọng khi hắn tỉnh lại, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy sẽ là nàng.
“Ta…” Hắn vừa nói một tiếng mới phát hiện âm thanh khàn khàn khó nghe, cổ họng khô khốc khó chịu. Hắn đã hôn mê bao lâu rồi?
“Có khát không?” Nàng nhanh chóng phản ứng, rót một chén nước ấm đưa đến bên miệng cho hắn, giúp hắn từ từ uống hết: “Có phải vết thương rất đau hay không?”
“Không đau” Thật ra hắn đau đến mức hô hấp còn có chút khó khăn, nhưng Vân Lam không muốn nàng khổ sở. Cẩn thận quan sát nàng: “Muội không sao chứ?”
Mặc dù trước lúc hôn mê, hắn thấy được mọi chuyện đã có kết quả, nhưng không thể xác định được sau đó có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
“Muội rất khỏe, Vân ca ca.” Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, Minh Đang nước mắt lưng tròng: “Lần sau gặp chuyện như vậy, huynh không được cản đao giúp ta.” Nàng tình nguyện người bị thương là mình, tối thiểu vì thân thể nàng khỏe mạnh, sống vui vẻ.
Rốt cuộc tình cảm của hắn sâu đậm đến nhường nào mới có thể khiến hắn quên mình ngăn đao giúp nàng đây? Chỉ sợ một câu cũng không biểu đạt hết hết.
Ánh mắt Vân Lam tràn đầy sự cưng chiều: “Nha đầu ngốc, không lần sau.” Nếu nàng ở trong phạm vị bảo vệ của hắn mà xảy ra việc đụng đao cầm kiếm như vậy, hắn tuyết đối không cho phép nàng xảy ra chuyện gì.
Cho đến lúc này, nàng mới tin rằng hắn đã bình an vượt qua kiếp nạn này, cố kìm nén nước mắt rồi nói ra nỗi sợ trong lòng: “Vân ca ca, lúc ấy ta thật sự rất sợ.” Nàng rất sợ hắn sẽ chết, sẽ không thể nhìn nàng cưng chiều như bây giờ nữa, không thể mở miệng nói chuyện với nàng được nữa.
Cả đời nàng không có cha mẹ yêu, trưởng bối không thương, sống đến khi mười mấy tuổi còn bị người khác cướp vị hôn phu đi. Nàng vẫn cho rằng cả đời này của mình sẽ không gặp được người yêu thương nàng như tính mạng, coi nàng như bảo vật nữa.
Nhưng cuối cùng nàng cũng gặp được. có một nam nhân sẵn sàng vì nàng mà ngay cả tính mạng cũng không cần. Trong lòng nàng không còn oán trách trời xanh không công bằng với nàng nữa. Cho dù nửa đời trước sống khổ sở không có chỗ nương tựa, vào giờ khắc này nàng đã được bồi thường. Tình cảm trân quý như vậy, nàng tuyệt đối không muốn mất đi.
Nàng không mong muốn gì nhiều, chỉ mong hắn một lòng, đi cùng nàng đến đầu bạc cũng không lìa. Cả đời cùng người đàn ông mình yêu ‘nhất thế một đôi nhân’. Về phần quyền thế, phú quý nàng đều không quan tâm. Cho dù hắn là một tên ăn xin, nàng cũng nhất định đi theo hắn. Cho dù thân thể hắn trúng cự độc, nàng cũng không chút do dự mà lựa chọn hắn, cùng làm bạn bên cạnh hắn.
Hắn khó khăn vươn tay, thay nàng lau đi nước mắt: “Đừng sợ, ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.” Nước mắt của nàng là thứ hắn không muốn thấy nhất.
Trước kia khi thấy nữ nhân khóc, hắn chỉ cảm thấy phiền toái. Vẫn cứ nghĩ mình là người có tâm địa sắt đá, nhưng thật ra không phải. Chẳng qua hắn chưa gặp đúng người khiến hắn đau lòng mà thôi.
“Không được nói chữ này, muội không thích nghe.” Rõ ràng Minh Đang bị kich thích, sắc mặt trắng nhợt.
Vân Lam cười khổ không thôi, nha đầu bá đạo này, đến việc này cũng muốn quản, nhưng lòng hắn lại có chút thích sự bá đạo này của nàng. Thật khó hiểu.
Hắn cố gắng ngăn chặn trái tim đang kích động của mình lại, đổi đề tài: “Bình An đâu? Hắn đi nghỉ rồi sao?”
Thời gian đã quá nửa đêm, tại sao có thể để một nữ tử như nàng canh giữ ở đây?
“Làm sao hắn có thể nghỉ ngơi được?” Minh Đang than nhẹ một tiếng: “Hắn đang bận tìm kiếm các loại dược liệu và nguyên liệu để bồi bổ cho huynh.”
Trong lòng Bình An tràn đẩy hối hận cùng ảo não, là hộ vệ của Vân Lam, vậy mà hắn laj để công tử bị thương nặng như vậy, tội này hắn khó chốn được. Bình An nghĩ mọi cách để đền bù, trước khi công tử tỉnh lại, bản thân hắn cũng ăn ngủ không yên.
Cho nên đã quá nửa đêm vẫn triệu tập nhân thủ, bận bịu không nghỉ.
“Cần gì phải gióng trống khua chiếng như vậy?” Vân Lam cũng hiểu rõ vì sao: “Ta cũng không làm sao…”
“Bị như vậy mà còn không làm sao?” Minh Đang hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái: “Tính mạng suýt nữa cũng mất, huynh đừng suy nghĩ vẩn vơ mà hãy an tâm dưỡng thương. Mọi chuyện đã có bọn muội.” Thật là không chịu suy nghĩ gì, bị thương thành như thế mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng là xong, đúng là khiến nàng tức chết mà. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, không chịu nghỉ ngơi đi còn suy nghĩ lung tung cái gì nữa?
Thái độ nàng hung hăng như vậy khiến Vân Lam không hề giận dữ, chỉ cười nhẹ: “Muội đi nghỉ ngơi đi, ánh mắt cũng sung lên cả rồi.” Trái tìm cảm thấy vừa đau lòng vừa ấm áp.
“Muội không mệt, muội ở chỗ này để chăm sóc cho huynh.” Nàng không muốn rời đi nửa bước.
Vân Lam thấy bộ dáng nàng mệt mỏi, đau lòng không dứt, cố nhịn sự đau đớn trong ngực, nhăn mày lai: “Ta không cần muội ở lại chăm sóc, mau trở về phòng ngủ đi.”
“Huynh không phải lo cho muội….” Thật đáng ghét, thế nào hắn lại không nghe lời khuyên đây?
Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ, Bích Liên đứng bên ngoài hỏi: “Tiểu thư, có phải công tử đã tỉnh rồi hay không?”
Cứ cách một nén nhang, Bích Liên lại đến đây để xem xét tình huống. Vừa nãy, khi vừa bước tới ngưỡng cửa thì nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ở bên trong, Bích Liên liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng không biết nên khóc hay cười. Việc đó còn cần phải tranh giành hay sao?
Bích Liên phát hiện hai người này lúc bình thường thì rất tỉnh táo, tiểu thư lại càng thành thục không giống một nữ tử mười bốn tuổi chút nào. Nhưng chỉ cần hai người ở cùng một chỗ sẽ trở lên rất ngây thơ. Điều này có phải là do quá để ý đến đối phương mới có thể trở nên như vậy?
“Ừ” Minh Đang lên tiếng, trong lòng xấu hổ vô cùng. Thật là, hắn bị thương đến như vậy, nàng còn so đo cùng hắn cái gì? Quên mất việc bắt hắn uống thuốc.
“Để nô tỳ đi phòng bếp bưng thuốc.”
Bích Liên đi phòng bếp bưng bát thuốc đã được sắc từ rất lâu.
Minh Đang không thèm để ý đến khuyên can của hắn, tự mình đỡ hắn dậy, giúp hắn uống thuốc.
Uống xong thuốc, hắn mệt mỏi tựa lên gối: “Thẩm tiên sinh đâu? Sao lại không thấy ông ta?” Theo lẽ thường, ông ta nên sớm canh chừng ở bên cạnh hắn, không dám dời nửa bước hay sao? Nếu như thế thì nha đầu cũng có thể đi xuống nghỉ ngơi.
Minh Đang nghe thấy cái tên ấy cảm thấy vô cùng chán ghét: “Không cần ông ta, muội có thể trị thương cho huynh.”
Kỳ độc trên người hắn thì nàng không có cách nào, nhưng loại vết thương này nàng có thể dư dả ứng phó.
Hơn nữa, lúc ban ngày khi bị nàng nói hết mọi chuyện ra, sau khi bắt mạch cho Vân Lam biết hắn không sao, Thẩm Duy cảm thấy xấu hổ nên trốn trong phòng không chịu ra ngoài.
Vân Lam không rõ hỏi nguyên nhân: “Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh….” Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Bích Liên không nhịn được nên chen vào một câu: “Công tử suy nghĩ nhiều quá, là do ông ta không còn mặt mũi nào tới gặp người.”
Dược Vương cốc này, từ già đến trẻ đều không phải là thứ tốt. Người nào cũng có tâm thuật bất chính, Thẩm gia đời này tuyệt tự là đáng đời. Có một kẻ không có mắt như Thẩm Văn Tĩnh, không còn người nhà che chở làm sao có thể sống thọ được. Đúng là ác giả ác báo!
Lúc ban ngày, kể từ khi nghe được những lời của Minh Đang xong, Bích Liên coi như đã ghi hận người từ lớn tới bé trong Dược Vương cốc .
Vân Lam lại hiểu nhầm, khuyên nhủ: “Thẩm cô nương tuổi còn nhỏ nên không biết nặng nhẹ, cũng không phải cố ý muốn hại ta.” Hắn không biết khúc mắc giữa hai nhà Thẩm Minh, chỉ cho là nàng để ý đến Thẩm Văn Tĩnh ám toán.
Trong lòng hắn cũng chán ghét Thẩm Văn Tĩnh, một đứa trẻ bị làm hư, làm việc không biết nặng nhẹ, thiếu chút nữa hại chết đám người của bọn họ. Nhưng mà Thẩm Duy đã chữa trị cho hắn hơn mười năm qua, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.
Trong lòng Minh Đang không vui, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, liền không muốn cãi nhau với hắ. cười lạnh nói: “Huynh thật rộng lượng. Có vẻ như chúng ta là người hẹp hòi?”
Vân Lam nóng nảy giải thích: “Ta không có ý như vậy. Thẩm tiên sinh chỉ có một người thân duy nhất này, ta không đành lòng thấy ông ta khổ sở.” Sao lại giận rồi? Chẳng lẽ cô nương Thẩm gia lại làm việc gì chọc giận nàng?
Cho dù Thẩm Văn Tĩnh gây ra muôn vàn lỗi sai, nhưng nàng ta lại là cháu gái ruột của Thẩm Duy, là cốt nhục duy nhất của Thẩm gia còn lại trên thế gian này. Không nể mặt tăng thì cũng phải xem mặt phật.
Hắn càng giải thích thì trong lòng nàng càng không vui: “Đúng vây, huynh đều đối xử tốt với bất luận kẻ nào, đúng là tự coi mình là người có lòng dạ từ bi Bồ Tát?”
Nàng không cần hắn cần phải đứng cùng lập trường với nàng, nhưng cũng không cần phải nói giúp bọn người kia. Thẩm Văn Tĩnh quan trọng đến thế sao? Nàng ta quan trọng đến mức khiến cho một người luôn có tâm tình lạnh nhạt như hắn cũng phải nói giúp hay sao?
“Ta không có lòng dạ từ bi, chẳng qua là thiếu ông ta một ân tình thôi….” Thấy sắc mặt của nàng âm trầm, trong lòng Vân Lam lo lắng vô cùng.
“Huynh có đói bụng không?” Không để hắn nói xong, Minh Đang liền cắt ngang: “Bụng của muội cũng đói rồi. Kể từ sau khi huynh xảy ra chuyện, muội vẫn chưa ăn gì.”
Nàng ghét việc hắn vẫn luôn miệng biện hộ vì người khác, nhất là kẻ đó lại là kẻ thù của nàng. Nếu như lúc bình thường, nàng đã sớm tranh luận với hắn, nhưng lúc này….. Thôi, nàng nhịn một chút vậy.
“Muội điên rồi?” Vân Lam vừa vội vàng vừa tức giận: “Sao lại không ăn chút gì? Thân thể của muội không chịu đói được.” Lần này hắn không thèm để ý đến Thẩm tiên sinh cùng Thẩm cô nương là cái gì, mọi suy nghĩ đều đặt lên người nữ tử trước mắt này.
Thấy hắn tức giận. ngược lại trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều: “Huynh luôn luôn bất tỉnh, muội lo lắng còn không kịp nào có tâm tình gì mà ăn cơm?”
Minh Đang nhận lấy đồ ăn: “Ngươi đi xem Bình An một chút đi, khuyên hắn nghỉ một lát.”
Lúc này có lẽ chỉ có Bích Biên mới có thể khuyên Bình An dừng công việc lại để nghỉ ngơi.
Bích Liên đang lo lắng cho trượng phu, thấy nơi này không còn có việc của mình nữa liền vội vàng đồng ý, nhanh chóng rời đi.
“Để ta tự mình làm, muội mau đi ăn cơm đi.” Hắn cố gắng muốn ngồi dậy, lại bị nàng đè lại, hung hăng liếc hắn một cái.
“Không được lộn xộn, vết thương của huynh rất nặng. Nếu làm vỡ miệng vết thương thì sẽ rất phiền toái.” Minh Đang xúc một muỗng canh cá nóng hổi, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng của hắn: “Ăn đi.”
Mặc dù nàng chưa từng chiếu cố bệnh nhân, nhưng đông tác vẫn ra hình ra dạng, rất dịu dàng, tỉ mỉ.
“Ta không đói, muội ăn trước đi.” Vân Lam đau lòng nàng đang bị đói. Trong lòng hắn, nàng còn quan trọng hơn tính mạng của mình nhiều.
Minh Đang nhìn chằm chằm hắn, cố chấp đưa tay ra, không nhúc nhích.
Vân Lam không còn cách nào khác, không biết làm gì hơn là há mồm uống ngụm canh. Trong lòng nghĩ thầm: Hình như từ lúc biết nàng đến giờ, hắn chưa bao giờ thắng được nàng. Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ đời trước hắn đã thiếu nợ nàng rất nhiều, nên đời này hắn phải trả?
Nhìn hắn uống từng ngụm, từng ngụm canh nàng uy, trong lòng nàng tràn đầy thỏa mãn, tâm trạng tốt dần lên.
Minh Đang cười híp mắt, trêu trọc: “Huynh ăn từ từ thôi, muội cũng không giành của huynh.”
“Ngu ngốc.” Hắn không nhịn được mà trách mắng.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Bích Liến đưa đồ ăn đến.
Vân Lam bất đắc dĩ liếc mắt, nha đầu này…
“Hương vị thế nào? Ngon không?” Canh cá này cũng thật thơm, nhìn hắn ăn ngon như vậy khiến nàng cũng hơi thèm ăn, nước miếng sắp chảy xuống.
Hắn gật đầu một cái: “Cũng tạm được.” Mặc dù hương vị hơi kém so với đồ ăn trong cung, nhưng lại do chính tay nàng đút cho hắn, hắn cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Vừa dứt lời, hắn thấy nàng múc một muỗng canh cho vào miệng, uống hết còn ra vẻ chép chép miệng.
Nhất thời hắn bị hóa đá, sững sờ nhìn chằm chằm vào nàng….môi của nàng.
“Thế nào?” Minh Đang khó hiểu, nhìn lại hắn, lời lẽ tự nhiên, đúng tình hợp ý hỏi.
“Ta…” Vân Lam rũ tầm mắt xuống, ấp úng nói: “Chuyện này… cái kia…ta đã dùng qua cái thìa kia.”
Được rồi, mặc dù ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn rồi, nhưng mà khi gặp phải cảnh tượng này vẫn khiến hắn có chút quẫn bách.
“Hả?” Lúc này, Minh Đang mới chậm chạp phản ứng lại, nhìn chằm chằm cái thìa trong tay như muốn trừng cái thìa khiến cho nó rách ra. Mắt đỏ thẫm, lỗ tai như bạch ngọc cũng nhanh chóng bị nhuộm hồng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Muội không chê huynh.”
Gương mặt Vân Lam nóng lên từng đợt, tầm mắt chuyển loạn không dám nhìn hướng nàng. Trong lòng thầm nghĩ: nha đầu này cái gì cũng dám nói. Nhưng lại bỏ lỡ khuôn mặt ngượng ngùng ngàn năm có một của nàng.
Ánh sáng nhỏ như hạt đậu của đèn dầu khiến cho không khí trong phòng trở nên mờ mờ ám ám.
Hắn khó khăn chuyển tầm mắt ra chỗ khác, thấy Minh Đang nằm ngủ say bên giường, lộ ra nửa bên mặt. Gò má trắng như tuyết mịn như ngọc, lông mi thật dài như cánh bướm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, dáng vẻ giống như đứa trẻ….
Có thể sống để được thấy nàng thật là tốt! Vì có thể nhìn nàng lâu hơn một cái, hắn chịu bao nhiêu khổ sở cũng được.
Vừa mới run rẩy vươn tay vuốt nhẹ mái tóc đen của nàng, liền đánh thức nàng đang ngủ không yên.
Minh Đang dụi dụi mắt, vô cùng vui vẻ: “Vân ca ca, ngươi tỉnh lại rồi?” Thật tốt quá, mặc dù biết nửa đêm hắn sẽ tỉnh lại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
Nàng vẫn túc trực bên cạnh hắn, hi vọng khi hắn tỉnh lại, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy sẽ là nàng.
“Ta…” Hắn vừa nói một tiếng mới phát hiện âm thanh khàn khàn khó nghe, cổ họng khô khốc khó chịu. Hắn đã hôn mê bao lâu rồi?
“Có khát không?” Nàng nhanh chóng phản ứng, rót một chén nước ấm đưa đến bên miệng cho hắn, giúp hắn từ từ uống hết: “Có phải vết thương rất đau hay không?”
“Không đau” Thật ra hắn đau đến mức hô hấp còn có chút khó khăn, nhưng Vân Lam không muốn nàng khổ sở. Cẩn thận quan sát nàng: “Muội không sao chứ?”
Mặc dù trước lúc hôn mê, hắn thấy được mọi chuyện đã có kết quả, nhưng không thể xác định được sau đó có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
“Muội rất khỏe, Vân ca ca.” Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, Minh Đang nước mắt lưng tròng: “Lần sau gặp chuyện như vậy, huynh không được cản đao giúp ta.” Nàng tình nguyện người bị thương là mình, tối thiểu vì thân thể nàng khỏe mạnh, sống vui vẻ.
Rốt cuộc tình cảm của hắn sâu đậm đến nhường nào mới có thể khiến hắn quên mình ngăn đao giúp nàng đây? Chỉ sợ một câu cũng không biểu đạt hết hết.
Ánh mắt Vân Lam tràn đầy sự cưng chiều: “Nha đầu ngốc, không lần sau.” Nếu nàng ở trong phạm vị bảo vệ của hắn mà xảy ra việc đụng đao cầm kiếm như vậy, hắn tuyết đối không cho phép nàng xảy ra chuyện gì.
Cho đến lúc này, nàng mới tin rằng hắn đã bình an vượt qua kiếp nạn này, cố kìm nén nước mắt rồi nói ra nỗi sợ trong lòng: “Vân ca ca, lúc ấy ta thật sự rất sợ.” Nàng rất sợ hắn sẽ chết, sẽ không thể nhìn nàng cưng chiều như bây giờ nữa, không thể mở miệng nói chuyện với nàng được nữa.
Cả đời nàng không có cha mẹ yêu, trưởng bối không thương, sống đến khi mười mấy tuổi còn bị người khác cướp vị hôn phu đi. Nàng vẫn cho rằng cả đời này của mình sẽ không gặp được người yêu thương nàng như tính mạng, coi nàng như bảo vật nữa.
Nhưng cuối cùng nàng cũng gặp được. có một nam nhân sẵn sàng vì nàng mà ngay cả tính mạng cũng không cần. Trong lòng nàng không còn oán trách trời xanh không công bằng với nàng nữa. Cho dù nửa đời trước sống khổ sở không có chỗ nương tựa, vào giờ khắc này nàng đã được bồi thường. Tình cảm trân quý như vậy, nàng tuyệt đối không muốn mất đi.
Nàng không mong muốn gì nhiều, chỉ mong hắn một lòng, đi cùng nàng đến đầu bạc cũng không lìa. Cả đời cùng người đàn ông mình yêu ‘nhất thế một đôi nhân’. Về phần quyền thế, phú quý nàng đều không quan tâm. Cho dù hắn là một tên ăn xin, nàng cũng nhất định đi theo hắn. Cho dù thân thể hắn trúng cự độc, nàng cũng không chút do dự mà lựa chọn hắn, cùng làm bạn bên cạnh hắn.
Hắn khó khăn vươn tay, thay nàng lau đi nước mắt: “Đừng sợ, ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.” Nước mắt của nàng là thứ hắn không muốn thấy nhất.
Trước kia khi thấy nữ nhân khóc, hắn chỉ cảm thấy phiền toái. Vẫn cứ nghĩ mình là người có tâm địa sắt đá, nhưng thật ra không phải. Chẳng qua hắn chưa gặp đúng người khiến hắn đau lòng mà thôi.
“Không được nói chữ này, muội không thích nghe.” Rõ ràng Minh Đang bị kich thích, sắc mặt trắng nhợt.
Vân Lam cười khổ không thôi, nha đầu bá đạo này, đến việc này cũng muốn quản, nhưng lòng hắn lại có chút thích sự bá đạo này của nàng. Thật khó hiểu.
Hắn cố gắng ngăn chặn trái tim đang kích động của mình lại, đổi đề tài: “Bình An đâu? Hắn đi nghỉ rồi sao?”
Thời gian đã quá nửa đêm, tại sao có thể để một nữ tử như nàng canh giữ ở đây?
“Làm sao hắn có thể nghỉ ngơi được?” Minh Đang than nhẹ một tiếng: “Hắn đang bận tìm kiếm các loại dược liệu và nguyên liệu để bồi bổ cho huynh.”
Trong lòng Bình An tràn đẩy hối hận cùng ảo não, là hộ vệ của Vân Lam, vậy mà hắn laj để công tử bị thương nặng như vậy, tội này hắn khó chốn được. Bình An nghĩ mọi cách để đền bù, trước khi công tử tỉnh lại, bản thân hắn cũng ăn ngủ không yên.
Cho nên đã quá nửa đêm vẫn triệu tập nhân thủ, bận bịu không nghỉ.
“Cần gì phải gióng trống khua chiếng như vậy?” Vân Lam cũng hiểu rõ vì sao: “Ta cũng không làm sao…”
“Bị như vậy mà còn không làm sao?” Minh Đang hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái: “Tính mạng suýt nữa cũng mất, huynh đừng suy nghĩ vẩn vơ mà hãy an tâm dưỡng thương. Mọi chuyện đã có bọn muội.” Thật là không chịu suy nghĩ gì, bị thương thành như thế mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng là xong, đúng là khiến nàng tức chết mà. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, không chịu nghỉ ngơi đi còn suy nghĩ lung tung cái gì nữa?
Thái độ nàng hung hăng như vậy khiến Vân Lam không hề giận dữ, chỉ cười nhẹ: “Muội đi nghỉ ngơi đi, ánh mắt cũng sung lên cả rồi.” Trái tìm cảm thấy vừa đau lòng vừa ấm áp.
“Muội không mệt, muội ở chỗ này để chăm sóc cho huynh.” Nàng không muốn rời đi nửa bước.
Vân Lam thấy bộ dáng nàng mệt mỏi, đau lòng không dứt, cố nhịn sự đau đớn trong ngực, nhăn mày lai: “Ta không cần muội ở lại chăm sóc, mau trở về phòng ngủ đi.”
“Huynh không phải lo cho muội….” Thật đáng ghét, thế nào hắn lại không nghe lời khuyên đây?
Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ, Bích Liên đứng bên ngoài hỏi: “Tiểu thư, có phải công tử đã tỉnh rồi hay không?”
Cứ cách một nén nhang, Bích Liên lại đến đây để xem xét tình huống. Vừa nãy, khi vừa bước tới ngưỡng cửa thì nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ở bên trong, Bích Liên liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng không biết nên khóc hay cười. Việc đó còn cần phải tranh giành hay sao?
Bích Liên phát hiện hai người này lúc bình thường thì rất tỉnh táo, tiểu thư lại càng thành thục không giống một nữ tử mười bốn tuổi chút nào. Nhưng chỉ cần hai người ở cùng một chỗ sẽ trở lên rất ngây thơ. Điều này có phải là do quá để ý đến đối phương mới có thể trở nên như vậy?
“Ừ” Minh Đang lên tiếng, trong lòng xấu hổ vô cùng. Thật là, hắn bị thương đến như vậy, nàng còn so đo cùng hắn cái gì? Quên mất việc bắt hắn uống thuốc.
“Để nô tỳ đi phòng bếp bưng thuốc.”
Bích Liên đi phòng bếp bưng bát thuốc đã được sắc từ rất lâu.
Minh Đang không thèm để ý đến khuyên can của hắn, tự mình đỡ hắn dậy, giúp hắn uống thuốc.
Uống xong thuốc, hắn mệt mỏi tựa lên gối: “Thẩm tiên sinh đâu? Sao lại không thấy ông ta?” Theo lẽ thường, ông ta nên sớm canh chừng ở bên cạnh hắn, không dám dời nửa bước hay sao? Nếu như thế thì nha đầu cũng có thể đi xuống nghỉ ngơi.
Minh Đang nghe thấy cái tên ấy cảm thấy vô cùng chán ghét: “Không cần ông ta, muội có thể trị thương cho huynh.”
Kỳ độc trên người hắn thì nàng không có cách nào, nhưng loại vết thương này nàng có thể dư dả ứng phó.
Hơn nữa, lúc ban ngày khi bị nàng nói hết mọi chuyện ra, sau khi bắt mạch cho Vân Lam biết hắn không sao, Thẩm Duy cảm thấy xấu hổ nên trốn trong phòng không chịu ra ngoài.
Vân Lam không rõ hỏi nguyên nhân: “Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh….” Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Bích Liên không nhịn được nên chen vào một câu: “Công tử suy nghĩ nhiều quá, là do ông ta không còn mặt mũi nào tới gặp người.”
Dược Vương cốc này, từ già đến trẻ đều không phải là thứ tốt. Người nào cũng có tâm thuật bất chính, Thẩm gia đời này tuyệt tự là đáng đời. Có một kẻ không có mắt như Thẩm Văn Tĩnh, không còn người nhà che chở làm sao có thể sống thọ được. Đúng là ác giả ác báo!
Lúc ban ngày, kể từ khi nghe được những lời của Minh Đang xong, Bích Liên coi như đã ghi hận người từ lớn tới bé trong Dược Vương cốc .
Vân Lam lại hiểu nhầm, khuyên nhủ: “Thẩm cô nương tuổi còn nhỏ nên không biết nặng nhẹ, cũng không phải cố ý muốn hại ta.” Hắn không biết khúc mắc giữa hai nhà Thẩm Minh, chỉ cho là nàng để ý đến Thẩm Văn Tĩnh ám toán.
Trong lòng hắn cũng chán ghét Thẩm Văn Tĩnh, một đứa trẻ bị làm hư, làm việc không biết nặng nhẹ, thiếu chút nữa hại chết đám người của bọn họ. Nhưng mà Thẩm Duy đã chữa trị cho hắn hơn mười năm qua, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.
Trong lòng Minh Đang không vui, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, liền không muốn cãi nhau với hắ. cười lạnh nói: “Huynh thật rộng lượng. Có vẻ như chúng ta là người hẹp hòi?”
Vân Lam nóng nảy giải thích: “Ta không có ý như vậy. Thẩm tiên sinh chỉ có một người thân duy nhất này, ta không đành lòng thấy ông ta khổ sở.” Sao lại giận rồi? Chẳng lẽ cô nương Thẩm gia lại làm việc gì chọc giận nàng?
Cho dù Thẩm Văn Tĩnh gây ra muôn vàn lỗi sai, nhưng nàng ta lại là cháu gái ruột của Thẩm Duy, là cốt nhục duy nhất của Thẩm gia còn lại trên thế gian này. Không nể mặt tăng thì cũng phải xem mặt phật.
Hắn càng giải thích thì trong lòng nàng càng không vui: “Đúng vây, huynh đều đối xử tốt với bất luận kẻ nào, đúng là tự coi mình là người có lòng dạ từ bi Bồ Tát?”
Nàng không cần hắn cần phải đứng cùng lập trường với nàng, nhưng cũng không cần phải nói giúp bọn người kia. Thẩm Văn Tĩnh quan trọng đến thế sao? Nàng ta quan trọng đến mức khiến cho một người luôn có tâm tình lạnh nhạt như hắn cũng phải nói giúp hay sao?
“Ta không có lòng dạ từ bi, chẳng qua là thiếu ông ta một ân tình thôi….” Thấy sắc mặt của nàng âm trầm, trong lòng Vân Lam lo lắng vô cùng.
“Huynh có đói bụng không?” Không để hắn nói xong, Minh Đang liền cắt ngang: “Bụng của muội cũng đói rồi. Kể từ sau khi huynh xảy ra chuyện, muội vẫn chưa ăn gì.”
Nàng ghét việc hắn vẫn luôn miệng biện hộ vì người khác, nhất là kẻ đó lại là kẻ thù của nàng. Nếu như lúc bình thường, nàng đã sớm tranh luận với hắn, nhưng lúc này….. Thôi, nàng nhịn một chút vậy.
“Muội điên rồi?” Vân Lam vừa vội vàng vừa tức giận: “Sao lại không ăn chút gì? Thân thể của muội không chịu đói được.” Lần này hắn không thèm để ý đến Thẩm tiên sinh cùng Thẩm cô nương là cái gì, mọi suy nghĩ đều đặt lên người nữ tử trước mắt này.
Thấy hắn tức giận. ngược lại trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều: “Huynh luôn luôn bất tỉnh, muội lo lắng còn không kịp nào có tâm tình gì mà ăn cơm?”
Minh Đang nhận lấy đồ ăn: “Ngươi đi xem Bình An một chút đi, khuyên hắn nghỉ một lát.”
Lúc này có lẽ chỉ có Bích Biên mới có thể khuyên Bình An dừng công việc lại để nghỉ ngơi.
Bích Liên đang lo lắng cho trượng phu, thấy nơi này không còn có việc của mình nữa liền vội vàng đồng ý, nhanh chóng rời đi.
“Để ta tự mình làm, muội mau đi ăn cơm đi.” Hắn cố gắng muốn ngồi dậy, lại bị nàng đè lại, hung hăng liếc hắn một cái.
“Không được lộn xộn, vết thương của huynh rất nặng. Nếu làm vỡ miệng vết thương thì sẽ rất phiền toái.” Minh Đang xúc một muỗng canh cá nóng hổi, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng của hắn: “Ăn đi.”
Mặc dù nàng chưa từng chiếu cố bệnh nhân, nhưng đông tác vẫn ra hình ra dạng, rất dịu dàng, tỉ mỉ.
“Ta không đói, muội ăn trước đi.” Vân Lam đau lòng nàng đang bị đói. Trong lòng hắn, nàng còn quan trọng hơn tính mạng của mình nhiều.
Minh Đang nhìn chằm chằm hắn, cố chấp đưa tay ra, không nhúc nhích.
Vân Lam không còn cách nào khác, không biết làm gì hơn là há mồm uống ngụm canh. Trong lòng nghĩ thầm: Hình như từ lúc biết nàng đến giờ, hắn chưa bao giờ thắng được nàng. Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ đời trước hắn đã thiếu nợ nàng rất nhiều, nên đời này hắn phải trả?
Nhìn hắn uống từng ngụm, từng ngụm canh nàng uy, trong lòng nàng tràn đầy thỏa mãn, tâm trạng tốt dần lên.
Minh Đang cười híp mắt, trêu trọc: “Huynh ăn từ từ thôi, muội cũng không giành của huynh.”
“Ngu ngốc.” Hắn không nhịn được mà trách mắng.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Bích Liến đưa đồ ăn đến.
Vân Lam bất đắc dĩ liếc mắt, nha đầu này…
“Hương vị thế nào? Ngon không?” Canh cá này cũng thật thơm, nhìn hắn ăn ngon như vậy khiến nàng cũng hơi thèm ăn, nước miếng sắp chảy xuống.
Hắn gật đầu một cái: “Cũng tạm được.” Mặc dù hương vị hơi kém so với đồ ăn trong cung, nhưng lại do chính tay nàng đút cho hắn, hắn cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Vừa dứt lời, hắn thấy nàng múc một muỗng canh cho vào miệng, uống hết còn ra vẻ chép chép miệng.
Nhất thời hắn bị hóa đá, sững sờ nhìn chằm chằm vào nàng….môi của nàng.
“Thế nào?” Minh Đang khó hiểu, nhìn lại hắn, lời lẽ tự nhiên, đúng tình hợp ý hỏi.
“Ta…” Vân Lam rũ tầm mắt xuống, ấp úng nói: “Chuyện này… cái kia…ta đã dùng qua cái thìa kia.”
Được rồi, mặc dù ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn rồi, nhưng mà khi gặp phải cảnh tượng này vẫn khiến hắn có chút quẫn bách.
“Hả?” Lúc này, Minh Đang mới chậm chạp phản ứng lại, nhìn chằm chằm cái thìa trong tay như muốn trừng cái thìa khiến cho nó rách ra. Mắt đỏ thẫm, lỗ tai như bạch ngọc cũng nhanh chóng bị nhuộm hồng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Muội không chê huynh.”
Gương mặt Vân Lam nóng lên từng đợt, tầm mắt chuyển loạn không dám nhìn hướng nàng. Trong lòng thầm nghĩ: nha đầu này cái gì cũng dám nói. Nhưng lại bỏ lỡ khuôn mặt ngượng ngùng ngàn năm có một của nàng.