Lúc này Từ Đạt vẫn còn ỷ vào mình là phụ thân của Minh Đang, cho rằng Phúc vương gia không dám làm gì ông ta.
Ông ta thật đúng là kỳ lạ, bản thân không để Minh Đang trong lòng, động tý là quát mắng Minh Đang, nhưng vẫn muốn dựa vào Minh Đang để leo lên tầng quan hệ này với Phúc vương gia.
Loại người như vậy không khác gì người không có đầu óc, là đồ cực phẩm thiếu não. Có lẽ những kẻ vô liêm sỉ đều là dạng người như vậy.
Cũng không thèm nghĩ người ta chấp nhận điều đó sao?
Vân Lam vỗ bàn một cái. Chén trà trên bàn nảy lên, phát ra một tiếng vang dội. Vân Lam trừng mắt, tức giận trách mắng: “Lớn mật, người dám chỉ trích bổn vương? Ngươi muốn chết hả? Bổn vương có thể giúp ngươi.” Khí thể hoàng gia được lộ ra không sót cái gì.
Thấy hắn thực sự nổi giận, phu thê Từ Đạt sợ nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy không ngừng.
Từ Đạt vội vàng quỳ xuống xin tha thứ: “Vương gia thứ tội, là do hạ quan bị nghịch nữ này làm tức đến mức hồ đồ, hạ quan tuyệt đối không dám bất kính đối với vương gia.”
Trong lòng Vân Lam không thể dập tắt được lửa giận, khí thể mạnh mẽ đốt thẳng lên người phu thê Từ Đạt: “Ta đâu dám tha tội cho ngươi? Ngươi không để bổn vương vào trong mắt, dám gầm thét với bổn vương, coi bổn vương chỉ là cái danh thôi sao?”
“Vương gia tha tội….” Từ Đạt không ngừng run rẩy, nói không thành câu. Hiện giờ ông ta tự mình hiểu được, Vân Lam là người của Thiên gia, không phải là thứ mà ông ta có thể tính kế.
Mũi tên thăm dò kia của ông ta đã phóng sai, lại dám cho rằng Phúc vương là người dễ bắt nạt? Bình thường người ta không lộ mặt, nhưng cũng không phải là người mà bọn họ nói chuyện. Là mảnh mai nhưng cũng không mềm yếu.
Vân Lam ném cái chén xuống đất, nước rơi vãi, chén vỡ tan, thanh âm lạnh lẽo chấn động lòng từng người có mặt ở đây: “Không tiễn, Phúc vương phủ chúng ta không mời nổi loại người như các ngươi làm khách quý.”
Đúng là loại người không có mắt, hắn định mấy ngày nữa mới xuống tay với bọn họ. Nhưng bọn họ đã đợi không được thì đừng trách hắn vô tình. Đúng lúc mượn cơ hội xuống tay cũng mà không ảnh hưởng đến Minh Đang. Tránh cho người bên ngoài không hiểu chuyện truyền loạn làm ảnh hưởng đến danh dự của Minh Đang.
“Vương gia….” Hai chân Từ Đạt mềm nhũn khiến người như sắp ngã, sắc mặt xám tro.
“Minh Đang, ngươi mau thay phụ thân cầu xin vương gia tha thứ.” Từ phu nhân như người trong mộng mới tỉnh lại, nhào qua Minh Đang: “Dù gì ngươi cũng là con cháu Từ gia, mười mấy năm nay chúng ta cũng có công nuôi dưỡng ngươi. Ân sinh thành nuôi dưỡng này….”
Thân thể Minh Đang chợt lóe lên, tránh né sau lưng Vân Lam, chỉ lộ ra một đôi mắt to, sáng ngời. Vân Lam tiện tay cản bà ta lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người họ.
“Đại phu nhân, phụ thân ghét bỏ ta không xứng làm con cháu Từ gia, ta cũng không dám với cao. Về phân ân sinh thành nuôi dưỡng mười mấy năm, ta sẽ luôn luôn nhớ trong lòng, lúc nào cũng không dám quên.” Bất cứ ai nghe xong cũng hiểu được sự giễu cợt trong lời nói của Minh Đang mà không cần người khác phải giải thích.
Từ phu nhân rút tay về, không dám tiếp tục lấn tới.
Từ Đạt nghe những lời này xong, hình ảnh Minh Đang trước mắt như biến thành người khác. Năm đó nàng ấy cũng lạnh lùng kiêu ngạo giễu cợt ông ta như vậy, đạp lòng tự ái của ông ta trên mắt đất rồi phất tay áo bỏ đi, bỏ lại ông ta phải chịu hết mọi sự hành hạ.
Nhất thời lửa giận át đi nỗi sợ hãi, khí thế hung hăng uy hiếp: “Xú nha đầu, leo được lên cành cao thì đã không để ý đến người trong nhà? Không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, ngươi cũng chẳng là cái gì cả.”
Lúc này Minh Đang không còn sợ hãi, nắm quần áo sau lưng Vân Lam: “Ta thế nào cũng không dám làm phiền Từ đại nhân quan tâm, tương lai của ta sẽ do ta tự mình làm chủ.” Ngay cả tiếng phụ thân nàng cũng không muốn gọi, có phụ thân nào có thể nói ra những lời này hay sao?
“Đồ đại nghịch bất đạo, tại sao ta lại có một nữ nhi như ngươi?” Từ Đạt giống như bị điên, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng, mờ mịt vô hồn, cả người như chìm vào trong ký ức: “Không, ngươi giống như người mẹ cuồng ngạo vô lễ của ngươi, đều là ngoại tộc.”
Ông ta thực sự không hiểu nổi, bình thường là cô gái dịu dàng đoan trang, tại sao chỉ trong chớp mắt lại thay đổi nhanh như vậy, như trở thành hai người khác nhau.
Minh Đang hừ lạnh một tiếng: “Chỉ vì thế mà Từ gia không chấp nhận ta? Ta còn bị ngươi ruồng bỏ?”
Nàng cũng muốn làm một nữ tử ngây thơ trong sáng, được phụ mẫu sủng ái, nhưng lão thiên gia không muốn cho nàng cơ hội này. Đại nghịch bất đạo? Nào có ai sinh ra sẽ thế? Đều do hoàn cảnh ép buộc phải như vậy. (*lão thiên gia: ông trời)
Nàng cũng thấy mình có lỗi ở chỗ nào, người khác không thương yêu nàng, chính nàng yêu nàng là được. Về đủ loại chuyện trên thế gian này, nàng cũng không muốn để ở trong lòng, tự mình nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất.
Vân Lam cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, muốn truyền chút ấm áp cho nàng.
“Ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta?” Lúc này, tâm trạng Từ Đạt rối loạn, căn bản không thể phân rõ đâu là thực tế, đâu là quá khứ. Một lúc lâu sau, cố lắc lắc đầu cho tỉnh táo, ông ta mới nhận ra nữ tử tài trí thanh tú trước mắt không phải là kẻ vô tình vô nghĩa…: “Ta là phụ thân của ngươi, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, đạo hiếu của ngươi để đâu rồi?”
Lời này của ông ta khiến Vân Lam bùng lên lửa giận, còn có loại phụ thân như vậy sao? Có phụ thân nào bắt nữ nhi của mình phải chết?
Minh Đang mẫn cảm thấy có chút biến động từ chỗ nắm tay của hai người, gân xanh trên tay của hắn đang nhảy lên, nàng nhanh chóng xoa nhẹ tay của hắn để trấn an: “Aiz, ngươi chưa biết sao? Trong mắt ta, đạo hiếu không đáng giá một văn tiền.” Nàng cố ý muốn chọc giận Từ Đạt, giọng nói tràn đầy sư khinh bỉ.
“Đồ đại nghịch bất đạo” Từ Đạt tức giận, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu này.
“Phụ thân không từ (hiền từ), thân là con gái làm sao có thể hiếu thuận đây?” trong lòng Minh Đang lạnh lẽo, khí lạnh tràn ra khiến toàn thân phát run: “Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngài thì sao? Trơ mắt nhìn ta bị người khác bắt nạt, bị bỏ thuốc ngầm hãm hại. Ngươi còn làm như không nhìn thấy, yên tâm thoải mái mặc kệ?” Cho nên ông ta không có tư cách giảng hiếu đạo với nàng, ông ta không xứng.
Từ Đạt bị chê cười đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau mới có thể nói thêm được một câu: “Tự mình không có bản lĩnh, lại còn trông cậy người khác giúp ngươi?”
Những lời này khiến cho sắc mặt của Vân Lam tái xanh, không có cách nào tin vào lỗ tai của mình. Đồ không bằng súc sinh. Không có bản lãnh? Một đứa trẻ có mấy tuổi thì có thể có bản lình gì? Thân là phụ thân đã không thể bảo vệ con của mình, lại còn có thể nói ra những lời khiến người ta phẫn nộ, quả thực ông ta rất đáng chết.
Nếu không nhờ Minh Đang có khả năng bảo vệ bản thân rất tốt, nàng sớm đã chết rồi.
Minh Đang quất cường mím môi lại, hốc mắt có chút ẩm ướt, giọng nói lạnh lùng như thúy ngọc, vẻ mặt tuyệt nhiên: “Những lời này ta cũng trả lại cho phụ thân, trả lại cho Từ gia, hy vọng phụ thân cần phải vĩnh viễn nhớ đến lời này, đừng hối hận.”
Vì những năm tháng đã qua, vì vô số ngày nàng bị hành hạ, nàng sẽ đem những những lời này trả lại cho ông ta. Không có bản lĩnh? Được, nàng sẽ nhìn Từ gia có những bản lĩnh gì? Có thể giữ vững, mãi mãi không bị đổ ngã, đến lúc gặp chuyện thì đừng mong sẽ có người đến giúp các ngươi, đây là sự trừng phạt mà các ngươi nên nhận.
Nếu ông ta có thể nói ra những lời không biết xấu hổ kia, nàng sẽ hết sức đáp trả những lời đó.
“Ngươi có ý gì?” Trong lòng Từ Đạt không ngừng dao động, âm thầm kinh hãi. Dường như ông ta dự cảm được có điều bất thường ở đây.
“Không có gì” Minh Đang xoay người che dấu vẻ mặt sắp khóc của mình, chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp, bất khuất mà kiêu ngạo.
Nàng không còn chuyện gì để nói với loại người như vậy, phụ thân, từ ngữ thần thánh như vậy cũng bị ông ta bôi nhọ.
Cuối cùng, phu thê Từ Đạt bị đuổi ra khỏi cửa, tâm trạng ảo não vô cùng.
Từ phu nhân suy nghĩ lung tung, trong mắt vẫn tràn đầy sợ hãi: “Lão gia, làm sao bây giờ? Nha đầu Minh Đang kia đã ghi hận chúng ta, sợ rằng nàng ta sẽ gây ra chuyện bất lợi với Từ gia.”
Sớm biết nha đầu Minh Đang kia cũng sẽ có ngày hôm nay, lúc đầu nên đối xử với nha đầu kia thật tốt, đáng tiếc bây giờ có nói gì cũng đã chậm.
“Nha đầu chết tiệt kia quả nhiên là mầm tai họa, biết thế lúc nó sinh ra nên bóp chết nó luôn.” Từ Đạt bực tức ngồi ở trên ghế, trong lòng dâng lên tư vị không nói rõ: “Aiz, giờ nói gì cũng không thay đổi được gì, có phúc vương che chở cho nó, ta cũng không có biện pháp gì.”
Quả nhiên nha đầu kia gặp được vận may, không trách được mắt đã mọc trên đỉnh đầu, không muốn dính dáng gì tới người trong nhà.
“Nếu không lão gia, ngài đi cầu xin hoàng thượng?” Từ phu nhân nghĩ kế giúp: “Ta nghĩ phúc vương có ý bao che cho nàng ta, sẽ giúp đỡ nàng hết mình.
Tình cảnh vừa rồi bà ta cũng nhìn thấy ở trong mắt, lúc đầu phúc vương gia đối với bọn họ có chút lạnh nhạt, nhưng không có tức giận. Sau đó liền giận tím mặt, hoàn toàn do lão gia có thái độ ác liệt với Minh Đang tạo nên.
Đoán chừng Phúc vương gia có tình cảm với Minh Đang, cho nên mới phải như vậy”
Từ Đat lắc đầu vô lực một cái: “Vô dụng thôi, hoàng thượng sẽ không giúp đỡ chúng ta.”
Ông ta làm thủ hạ dưới tay Huyền Minh đế nhiều năm rồi cũng có mấy phần hiểu chút suy nghĩ của Huyền Minh đế. Mặc dù Phúc vương không lên triều sớm, nhưng lại được thánh thượng cưng chiều hết mực.
Trong lòng Từ phu nhân tràn đầy sợ hãi: “Vậy làm sao bây giờ? Rõ ràng Phúc vương muốn bắt lỗi của chúng ta, sợ rằng Từ gia sẽ…”
Bà ta không muốn Từ gia gặp chuyện không may, mặc dù tất cả không được như ý nhưng bà ta có thể sử dụng cái danh hiệu Từ phu nhân, xuất hiện rực rỡ trước mặt mọi người.
“Hừ” Từ Đạt càng suy nghĩ càng cảm thấy lo lắng, càng thấy rồi rắm: “Từ gia sẽ không dễ dàng bị dánh ngã bị hạ đổ như vậy.” Tuyệt đối ông ta không cho phép điều đó xảy ra.
Trong đầu Từ phu nhân chọt lóe lên: “Lão gia, không phải nhà ta còn một trắc phi Tấn vương hai sao?” Giống như người sắp chết chìm vớ được một đoạn gỗ trôi theo dòng nước, việc dùng được hay không thì nói sau.
“Tấn vương?” Trong lòng Từ Đạt vui mừng, khóe miện giơ lên: “ Khá tốt, nghe nói Tấn vương khá sủng ái Minh Tuệ. Phu nhân, ngươi chọn lựa một ngày để đi một chuyến tới Tấn vương phủ, nhờ Minh Tuệ van cầu Tấn vương gia xóa sạch chuyện này giúp Từ gia. Aiz, Lần này nếu Minh Tuệ có thai chính thì càng tốt, như thế sống lưng của Từ gia cũng có thể thẳng chút, giọng nói cũng vang chút*.” (*Ý nói có chỗ dựa lớn nên làm cho người ta tự tin hơn, kiêu ngạo hơn)
Chỉ có nữ nhi này là có tác dụng nhất, không uống công ông ta thương nàng ta nhất.
Đến lúc này rồi mà Từ Đạt vẫn tự mình rụt cổ vào trong, cái gì cũng không biết.
Lần này Tấn vương rời kinh, Huyền Minh Đế nói với người bên ngoài là phái Tấn Vương đi giải quyết chính sự khó khăn
Vì thế ngoài mấy người thân thiết ra, những người khác đều không biết hắn ta đặc biệt đi đón Phúc vương trở lại kinh thành.
Đáng thương cho lão gia hỏa này còn muốn dựa vào Tấn vương để đối phó với Minh Đang và Vân Lam.
Cũng không thèm hiểu rằng làm sao Tấn vương có thể vì ông ta mà phải đắc tội với hoàng thúc của mình? Không tính toán được sao.
Ông ta cho mình là nhạc phụ của Tấn vương, muốn làm gì thì làm sao?
“Ta sẽ đi cầu xin một số bí truyền dân gian cho Minh Tuệ dùng.” Từ phu nhân có chút an ủi, nhưng trong lòng vẫn loạn thành đoàn: “Chỉ cần Minh Tuệ sinh hạ hài tử của Tấn vương, nàng mới được coi như thực sự đứng vững ở Tấn vương phủ.”
"Những thứ này ngươi tự mình đi thu xếp đi." Từ Đạt vẫy vẫy tay, vô cùng phiền não mà đứng dậy để đi tìm Tam phu nhân. Minh Tuệ có thể đưa ra biện pháp tuyệt diệu gì thì càng tốt. Cũng không biết nhờ Tấn vương ra mặt, chuyện có thể cứu chữa mọi thứ hay không? Suy nghĩ chuyển động liên tục trong đầu, nhưng lại thủy chung không có biện pháp gì.
Đại phu nhân nhìn bóng dáng trượng phu đã đi xa, trong lòng vừa tức lại vừa hận. Hừ, nguy nan còn đang ở trước mắt, trong lúc này vẫn còn để ý đến tiện nhân kia. Để xem nữ nhân kia có thể giúp thế nào ông ta vượt qua được một kiếp? Sợ rằng ả ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Bất kể như thế nào, bà ta mới là nữ chủ nhân Từ gia đường đường chính chính. Mấy ả kia sinh hạ được nhi tử thì như thế nào? Bọn chúng đều phải nhận thức bà ta làm mẫu thân.
Nhưng mà nha đầu Minh Đang kia thật khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, nàng ta có thể bám vào Phúc vương. Thật đúng là không thể trách Từ Đạt quá mong đợi, bà ta không biết Minh Đang có sức quyến rũ lớn như vậy, khiến Phúc vương bị tước tức sùi bọt mép vì hồng nhan.
Lúc bà ta nghĩ như vậy, lòng của bà ta có một luồng khí lạnh.. Tính tình của Minh Đang giống như có biến chuyển rất lớn. Trước kia chỉ là một nữ tử bình thường, tục khí, và bốc đồng. Vậy mà hôm nay, ánh mắt sáng rực, giấu giếm thông minh và kiên cường được ẩn giữa hai lông mày. Lúc nói chuyện, giọng nói lạnh nhạt, trong trẻo lạnh lùng. Không giống như trước kia, luôn luôn cười ngu ngốc hồ đồ.
Nếu không phải vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, có thể bà ta sẽ hoài nghi Minh Đang trở về lần này cũng không là cùng một người.
Liệu có phải trước kia Minh Đang cố ý ẩn giấu tính tình thật? Hay là do đột nhiên thay đổi? Nếu như là vế trước trước, Minh Đang là người có tâm tư đủ sâu, lừa gạt mọi người. Phần ẩn nhẫn trong năm một khi bộc phát ra, sợ rằng sẽ khuấy cái long trời lỡ đất.
Có phải Từ gia sắp kết thúc? Sau lưng bà ta bỗng nhiên lạnh cả người, dường như có một chút tuyệt vọng.
Ông ta thật đúng là kỳ lạ, bản thân không để Minh Đang trong lòng, động tý là quát mắng Minh Đang, nhưng vẫn muốn dựa vào Minh Đang để leo lên tầng quan hệ này với Phúc vương gia.
Loại người như vậy không khác gì người không có đầu óc, là đồ cực phẩm thiếu não. Có lẽ những kẻ vô liêm sỉ đều là dạng người như vậy.
Cũng không thèm nghĩ người ta chấp nhận điều đó sao?
Vân Lam vỗ bàn một cái. Chén trà trên bàn nảy lên, phát ra một tiếng vang dội. Vân Lam trừng mắt, tức giận trách mắng: “Lớn mật, người dám chỉ trích bổn vương? Ngươi muốn chết hả? Bổn vương có thể giúp ngươi.” Khí thể hoàng gia được lộ ra không sót cái gì.
Thấy hắn thực sự nổi giận, phu thê Từ Đạt sợ nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy không ngừng.
Từ Đạt vội vàng quỳ xuống xin tha thứ: “Vương gia thứ tội, là do hạ quan bị nghịch nữ này làm tức đến mức hồ đồ, hạ quan tuyệt đối không dám bất kính đối với vương gia.”
Trong lòng Vân Lam không thể dập tắt được lửa giận, khí thể mạnh mẽ đốt thẳng lên người phu thê Từ Đạt: “Ta đâu dám tha tội cho ngươi? Ngươi không để bổn vương vào trong mắt, dám gầm thét với bổn vương, coi bổn vương chỉ là cái danh thôi sao?”
“Vương gia tha tội….” Từ Đạt không ngừng run rẩy, nói không thành câu. Hiện giờ ông ta tự mình hiểu được, Vân Lam là người của Thiên gia, không phải là thứ mà ông ta có thể tính kế.
Mũi tên thăm dò kia của ông ta đã phóng sai, lại dám cho rằng Phúc vương là người dễ bắt nạt? Bình thường người ta không lộ mặt, nhưng cũng không phải là người mà bọn họ nói chuyện. Là mảnh mai nhưng cũng không mềm yếu.
Vân Lam ném cái chén xuống đất, nước rơi vãi, chén vỡ tan, thanh âm lạnh lẽo chấn động lòng từng người có mặt ở đây: “Không tiễn, Phúc vương phủ chúng ta không mời nổi loại người như các ngươi làm khách quý.”
Đúng là loại người không có mắt, hắn định mấy ngày nữa mới xuống tay với bọn họ. Nhưng bọn họ đã đợi không được thì đừng trách hắn vô tình. Đúng lúc mượn cơ hội xuống tay cũng mà không ảnh hưởng đến Minh Đang. Tránh cho người bên ngoài không hiểu chuyện truyền loạn làm ảnh hưởng đến danh dự của Minh Đang.
“Vương gia….” Hai chân Từ Đạt mềm nhũn khiến người như sắp ngã, sắc mặt xám tro.
“Minh Đang, ngươi mau thay phụ thân cầu xin vương gia tha thứ.” Từ phu nhân như người trong mộng mới tỉnh lại, nhào qua Minh Đang: “Dù gì ngươi cũng là con cháu Từ gia, mười mấy năm nay chúng ta cũng có công nuôi dưỡng ngươi. Ân sinh thành nuôi dưỡng này….”
Thân thể Minh Đang chợt lóe lên, tránh né sau lưng Vân Lam, chỉ lộ ra một đôi mắt to, sáng ngời. Vân Lam tiện tay cản bà ta lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người họ.
“Đại phu nhân, phụ thân ghét bỏ ta không xứng làm con cháu Từ gia, ta cũng không dám với cao. Về phân ân sinh thành nuôi dưỡng mười mấy năm, ta sẽ luôn luôn nhớ trong lòng, lúc nào cũng không dám quên.” Bất cứ ai nghe xong cũng hiểu được sự giễu cợt trong lời nói của Minh Đang mà không cần người khác phải giải thích.
Từ phu nhân rút tay về, không dám tiếp tục lấn tới.
Từ Đạt nghe những lời này xong, hình ảnh Minh Đang trước mắt như biến thành người khác. Năm đó nàng ấy cũng lạnh lùng kiêu ngạo giễu cợt ông ta như vậy, đạp lòng tự ái của ông ta trên mắt đất rồi phất tay áo bỏ đi, bỏ lại ông ta phải chịu hết mọi sự hành hạ.
Nhất thời lửa giận át đi nỗi sợ hãi, khí thế hung hăng uy hiếp: “Xú nha đầu, leo được lên cành cao thì đã không để ý đến người trong nhà? Không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, ngươi cũng chẳng là cái gì cả.”
Lúc này Minh Đang không còn sợ hãi, nắm quần áo sau lưng Vân Lam: “Ta thế nào cũng không dám làm phiền Từ đại nhân quan tâm, tương lai của ta sẽ do ta tự mình làm chủ.” Ngay cả tiếng phụ thân nàng cũng không muốn gọi, có phụ thân nào có thể nói ra những lời này hay sao?
“Đồ đại nghịch bất đạo, tại sao ta lại có một nữ nhi như ngươi?” Từ Đạt giống như bị điên, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng, mờ mịt vô hồn, cả người như chìm vào trong ký ức: “Không, ngươi giống như người mẹ cuồng ngạo vô lễ của ngươi, đều là ngoại tộc.”
Ông ta thực sự không hiểu nổi, bình thường là cô gái dịu dàng đoan trang, tại sao chỉ trong chớp mắt lại thay đổi nhanh như vậy, như trở thành hai người khác nhau.
Minh Đang hừ lạnh một tiếng: “Chỉ vì thế mà Từ gia không chấp nhận ta? Ta còn bị ngươi ruồng bỏ?”
Nàng cũng muốn làm một nữ tử ngây thơ trong sáng, được phụ mẫu sủng ái, nhưng lão thiên gia không muốn cho nàng cơ hội này. Đại nghịch bất đạo? Nào có ai sinh ra sẽ thế? Đều do hoàn cảnh ép buộc phải như vậy. (*lão thiên gia: ông trời)
Nàng cũng thấy mình có lỗi ở chỗ nào, người khác không thương yêu nàng, chính nàng yêu nàng là được. Về đủ loại chuyện trên thế gian này, nàng cũng không muốn để ở trong lòng, tự mình nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất.
Vân Lam cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, muốn truyền chút ấm áp cho nàng.
“Ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta?” Lúc này, tâm trạng Từ Đạt rối loạn, căn bản không thể phân rõ đâu là thực tế, đâu là quá khứ. Một lúc lâu sau, cố lắc lắc đầu cho tỉnh táo, ông ta mới nhận ra nữ tử tài trí thanh tú trước mắt không phải là kẻ vô tình vô nghĩa…: “Ta là phụ thân của ngươi, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, đạo hiếu của ngươi để đâu rồi?”
Lời này của ông ta khiến Vân Lam bùng lên lửa giận, còn có loại phụ thân như vậy sao? Có phụ thân nào bắt nữ nhi của mình phải chết?
Minh Đang mẫn cảm thấy có chút biến động từ chỗ nắm tay của hai người, gân xanh trên tay của hắn đang nhảy lên, nàng nhanh chóng xoa nhẹ tay của hắn để trấn an: “Aiz, ngươi chưa biết sao? Trong mắt ta, đạo hiếu không đáng giá một văn tiền.” Nàng cố ý muốn chọc giận Từ Đạt, giọng nói tràn đầy sư khinh bỉ.
“Đồ đại nghịch bất đạo” Từ Đạt tức giận, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu này.
“Phụ thân không từ (hiền từ), thân là con gái làm sao có thể hiếu thuận đây?” trong lòng Minh Đang lạnh lẽo, khí lạnh tràn ra khiến toàn thân phát run: “Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngài thì sao? Trơ mắt nhìn ta bị người khác bắt nạt, bị bỏ thuốc ngầm hãm hại. Ngươi còn làm như không nhìn thấy, yên tâm thoải mái mặc kệ?” Cho nên ông ta không có tư cách giảng hiếu đạo với nàng, ông ta không xứng.
Từ Đạt bị chê cười đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau mới có thể nói thêm được một câu: “Tự mình không có bản lĩnh, lại còn trông cậy người khác giúp ngươi?”
Những lời này khiến cho sắc mặt của Vân Lam tái xanh, không có cách nào tin vào lỗ tai của mình. Đồ không bằng súc sinh. Không có bản lãnh? Một đứa trẻ có mấy tuổi thì có thể có bản lình gì? Thân là phụ thân đã không thể bảo vệ con của mình, lại còn có thể nói ra những lời khiến người ta phẫn nộ, quả thực ông ta rất đáng chết.
Nếu không nhờ Minh Đang có khả năng bảo vệ bản thân rất tốt, nàng sớm đã chết rồi.
Minh Đang quất cường mím môi lại, hốc mắt có chút ẩm ướt, giọng nói lạnh lùng như thúy ngọc, vẻ mặt tuyệt nhiên: “Những lời này ta cũng trả lại cho phụ thân, trả lại cho Từ gia, hy vọng phụ thân cần phải vĩnh viễn nhớ đến lời này, đừng hối hận.”
Vì những năm tháng đã qua, vì vô số ngày nàng bị hành hạ, nàng sẽ đem những những lời này trả lại cho ông ta. Không có bản lĩnh? Được, nàng sẽ nhìn Từ gia có những bản lĩnh gì? Có thể giữ vững, mãi mãi không bị đổ ngã, đến lúc gặp chuyện thì đừng mong sẽ có người đến giúp các ngươi, đây là sự trừng phạt mà các ngươi nên nhận.
Nếu ông ta có thể nói ra những lời không biết xấu hổ kia, nàng sẽ hết sức đáp trả những lời đó.
“Ngươi có ý gì?” Trong lòng Từ Đạt không ngừng dao động, âm thầm kinh hãi. Dường như ông ta dự cảm được có điều bất thường ở đây.
“Không có gì” Minh Đang xoay người che dấu vẻ mặt sắp khóc của mình, chỉ để lại một bóng lưng thẳng tắp, bất khuất mà kiêu ngạo.
Nàng không còn chuyện gì để nói với loại người như vậy, phụ thân, từ ngữ thần thánh như vậy cũng bị ông ta bôi nhọ.
Cuối cùng, phu thê Từ Đạt bị đuổi ra khỏi cửa, tâm trạng ảo não vô cùng.
Từ phu nhân suy nghĩ lung tung, trong mắt vẫn tràn đầy sợ hãi: “Lão gia, làm sao bây giờ? Nha đầu Minh Đang kia đã ghi hận chúng ta, sợ rằng nàng ta sẽ gây ra chuyện bất lợi với Từ gia.”
Sớm biết nha đầu Minh Đang kia cũng sẽ có ngày hôm nay, lúc đầu nên đối xử với nha đầu kia thật tốt, đáng tiếc bây giờ có nói gì cũng đã chậm.
“Nha đầu chết tiệt kia quả nhiên là mầm tai họa, biết thế lúc nó sinh ra nên bóp chết nó luôn.” Từ Đạt bực tức ngồi ở trên ghế, trong lòng dâng lên tư vị không nói rõ: “Aiz, giờ nói gì cũng không thay đổi được gì, có phúc vương che chở cho nó, ta cũng không có biện pháp gì.”
Quả nhiên nha đầu kia gặp được vận may, không trách được mắt đã mọc trên đỉnh đầu, không muốn dính dáng gì tới người trong nhà.
“Nếu không lão gia, ngài đi cầu xin hoàng thượng?” Từ phu nhân nghĩ kế giúp: “Ta nghĩ phúc vương có ý bao che cho nàng ta, sẽ giúp đỡ nàng hết mình.
Tình cảnh vừa rồi bà ta cũng nhìn thấy ở trong mắt, lúc đầu phúc vương gia đối với bọn họ có chút lạnh nhạt, nhưng không có tức giận. Sau đó liền giận tím mặt, hoàn toàn do lão gia có thái độ ác liệt với Minh Đang tạo nên.
Đoán chừng Phúc vương gia có tình cảm với Minh Đang, cho nên mới phải như vậy”
Từ Đat lắc đầu vô lực một cái: “Vô dụng thôi, hoàng thượng sẽ không giúp đỡ chúng ta.”
Ông ta làm thủ hạ dưới tay Huyền Minh đế nhiều năm rồi cũng có mấy phần hiểu chút suy nghĩ của Huyền Minh đế. Mặc dù Phúc vương không lên triều sớm, nhưng lại được thánh thượng cưng chiều hết mực.
Trong lòng Từ phu nhân tràn đầy sợ hãi: “Vậy làm sao bây giờ? Rõ ràng Phúc vương muốn bắt lỗi của chúng ta, sợ rằng Từ gia sẽ…”
Bà ta không muốn Từ gia gặp chuyện không may, mặc dù tất cả không được như ý nhưng bà ta có thể sử dụng cái danh hiệu Từ phu nhân, xuất hiện rực rỡ trước mặt mọi người.
“Hừ” Từ Đạt càng suy nghĩ càng cảm thấy lo lắng, càng thấy rồi rắm: “Từ gia sẽ không dễ dàng bị dánh ngã bị hạ đổ như vậy.” Tuyệt đối ông ta không cho phép điều đó xảy ra.
Trong đầu Từ phu nhân chọt lóe lên: “Lão gia, không phải nhà ta còn một trắc phi Tấn vương hai sao?” Giống như người sắp chết chìm vớ được một đoạn gỗ trôi theo dòng nước, việc dùng được hay không thì nói sau.
“Tấn vương?” Trong lòng Từ Đạt vui mừng, khóe miện giơ lên: “ Khá tốt, nghe nói Tấn vương khá sủng ái Minh Tuệ. Phu nhân, ngươi chọn lựa một ngày để đi một chuyến tới Tấn vương phủ, nhờ Minh Tuệ van cầu Tấn vương gia xóa sạch chuyện này giúp Từ gia. Aiz, Lần này nếu Minh Tuệ có thai chính thì càng tốt, như thế sống lưng của Từ gia cũng có thể thẳng chút, giọng nói cũng vang chút*.” (*Ý nói có chỗ dựa lớn nên làm cho người ta tự tin hơn, kiêu ngạo hơn)
Chỉ có nữ nhi này là có tác dụng nhất, không uống công ông ta thương nàng ta nhất.
Đến lúc này rồi mà Từ Đạt vẫn tự mình rụt cổ vào trong, cái gì cũng không biết.
Lần này Tấn vương rời kinh, Huyền Minh Đế nói với người bên ngoài là phái Tấn Vương đi giải quyết chính sự khó khăn
Vì thế ngoài mấy người thân thiết ra, những người khác đều không biết hắn ta đặc biệt đi đón Phúc vương trở lại kinh thành.
Đáng thương cho lão gia hỏa này còn muốn dựa vào Tấn vương để đối phó với Minh Đang và Vân Lam.
Cũng không thèm hiểu rằng làm sao Tấn vương có thể vì ông ta mà phải đắc tội với hoàng thúc của mình? Không tính toán được sao.
Ông ta cho mình là nhạc phụ của Tấn vương, muốn làm gì thì làm sao?
“Ta sẽ đi cầu xin một số bí truyền dân gian cho Minh Tuệ dùng.” Từ phu nhân có chút an ủi, nhưng trong lòng vẫn loạn thành đoàn: “Chỉ cần Minh Tuệ sinh hạ hài tử của Tấn vương, nàng mới được coi như thực sự đứng vững ở Tấn vương phủ.”
"Những thứ này ngươi tự mình đi thu xếp đi." Từ Đạt vẫy vẫy tay, vô cùng phiền não mà đứng dậy để đi tìm Tam phu nhân. Minh Tuệ có thể đưa ra biện pháp tuyệt diệu gì thì càng tốt. Cũng không biết nhờ Tấn vương ra mặt, chuyện có thể cứu chữa mọi thứ hay không? Suy nghĩ chuyển động liên tục trong đầu, nhưng lại thủy chung không có biện pháp gì.
Đại phu nhân nhìn bóng dáng trượng phu đã đi xa, trong lòng vừa tức lại vừa hận. Hừ, nguy nan còn đang ở trước mắt, trong lúc này vẫn còn để ý đến tiện nhân kia. Để xem nữ nhân kia có thể giúp thế nào ông ta vượt qua được một kiếp? Sợ rằng ả ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Bất kể như thế nào, bà ta mới là nữ chủ nhân Từ gia đường đường chính chính. Mấy ả kia sinh hạ được nhi tử thì như thế nào? Bọn chúng đều phải nhận thức bà ta làm mẫu thân.
Nhưng mà nha đầu Minh Đang kia thật khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, nàng ta có thể bám vào Phúc vương. Thật đúng là không thể trách Từ Đạt quá mong đợi, bà ta không biết Minh Đang có sức quyến rũ lớn như vậy, khiến Phúc vương bị tước tức sùi bọt mép vì hồng nhan.
Lúc bà ta nghĩ như vậy, lòng của bà ta có một luồng khí lạnh.. Tính tình của Minh Đang giống như có biến chuyển rất lớn. Trước kia chỉ là một nữ tử bình thường, tục khí, và bốc đồng. Vậy mà hôm nay, ánh mắt sáng rực, giấu giếm thông minh và kiên cường được ẩn giữa hai lông mày. Lúc nói chuyện, giọng nói lạnh nhạt, trong trẻo lạnh lùng. Không giống như trước kia, luôn luôn cười ngu ngốc hồ đồ.
Nếu không phải vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia, có thể bà ta sẽ hoài nghi Minh Đang trở về lần này cũng không là cùng một người.
Liệu có phải trước kia Minh Đang cố ý ẩn giấu tính tình thật? Hay là do đột nhiên thay đổi? Nếu như là vế trước trước, Minh Đang là người có tâm tư đủ sâu, lừa gạt mọi người. Phần ẩn nhẫn trong năm một khi bộc phát ra, sợ rằng sẽ khuấy cái long trời lỡ đất.
Có phải Từ gia sắp kết thúc? Sau lưng bà ta bỗng nhiên lạnh cả người, dường như có một chút tuyệt vọng.