La Đình Hiên nghe được tin báo liền trở về, đúng lúc gặp nàng chuẩn bị lao ra ngoài cổng lớn, liền lập tức kéo nàng về.
“Nhị ca, thả ta ra.” Minh Đang liều mạng giãy giụa, hai tay quơ quơ về phía cửa lớn chỉ cách xa có một tấc.
La Đình Hiên không chịu buông tay ra, nhanh chóng khuyên bảo: “Đừng xúc động, trước tiên chúng ta cứ quan sát đã, cần phải có một đối sách chu đáo vẹn toàn.”
Cứ xông ra như vậy, Minh Đang nhất định sẽ chịu thảm hại, hắn không thể trơ mắt nhìn bi kịch sắp phát sinh như vậy.
“Nhưng tình huống này….” Trong lòng Minh Đang tràn đầy phiền não, nếu chỉ vì nàng mà La gia gặp phiền toái, lương tâm của nàng sẽ không yên.
“Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, kéo dài thêm cũng không sao.” Không đời nào La Đình Hiên để cho nàng ra ngoài chịu chết được,
Minh Đang ngẩn người, ngừng giãi giụa, suy nghĩ một lúc liền gật đầu.
Hai người nhìn tình huống bên ngoài thông qua khe hở nhỏ.
Quả nhiên bên ngoài bị vây đến mức nước chảy không lọt, người xem náo nhiệt vây thành một vòng kín mít.
Tam phu nhân mặc một thân áo trắng quần xanh, mặt không trang điểm son phấn, để lộ ra khuôn mặt tiều tụy vàng vọt, vừa dập đầu hướng đại môn La gia, miệng vừa kêu gọi: “Cầu xin La gia khai ân để cho Tam tiểu thư nhà ta về nhà.”
Trong lòng La Đình Hiên giận dữ, nữ nhân này ăn nói hoang đường, giống như là La gia cố ý giấu người đi vậy, dắp tâm đen tối, quá ghê tởm.
Bên cạnh Từ Kiến cũng mặc một thân quần áo trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vương nét ngây thơ có chút tái nhợt, lớn tiếng kêu: “Tam tỷ, ngươi mau trở về đi, phụ thân mẫu thân rất nhớ ngươi.”
Minh Đang hừ lạnh một tiếng, Tử Kiến này ra ngoài thêm náo nhiệt cái gì, hắn muốn đối nghịch với nàng? Vậy thì đừng trách nàng thù dai. Có câu nói rất đúng, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con sẽ đào được hang. Nữ nhân chết tiệt kia sinh ra cũng không phải đồ tốt gì. Làm hại nàng vẫn cho rằng ở Từ gia chỉ có hắn không tệ lắm, thì ra nàng cũng nhìn nhầm người.
Nói mấy lời này hắn không cảm thấy ngượng mặt hay sao, nhớ nàng? Nhớ nàng muốn chết sao? Phi. (*phi: thể hiện thái độ khinh bỉ.)
Người xem náo nhiệt ở bốn phía châu đầu ghé tai thì thầm chỉ trỏ.
Một kẻ trong đám người vây xem đầu tiên đột nhiên mở miệng, thanh âm đè lên âm thanh của những người khác: “Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thế nào mà La gia giữ nữ nhi nhà ta ở trong nhà? Người nhà người ta tới đón cũng không thả người, có phải có nội tình gì hay không?” Nói xong còn nháy mắt ý bảo ở đây có chỗ đáng nghi ngờ.
Một tên nam nhân lén la lén lút khác cũng lớn tiếng nói: “Nghe nói nữ nhi Từ gia này có quan hệ bất chính không để người khác biết với công tử La gia.” Còn nở nụ cười mập mờ khiến cho những người có mặt ở đây càng hăng hái, lôi kéo hắn ta hỏi thăm câu chuyện thế nào.
Lời này khiến Minh Đang tức giận, sắc mặt trắng bệch. Hai tay La Đình Hiên nắm chặt thành quả đấm, hận không thể xông ra đánh cho bọn chúng một trận, để xem bọn chúng còn dám ăn nói linh tinh nữa không.
Bên ngoài hai người kia nói đến cao trào, những người khác cũng vểnh tai lắng nghe, vẻ mặt như bừng tỉnh, nghe vô cùng hăng hái: “Thật sự có chuyện này hay sao? Vậy sao nàng ta không trở về nhà? Cho dù muốn làm tiểu thiếp ở La gia thì cũng cần có sự đồng ý của phụ mẫu chứ.”
“Có thể hai người đó da mặt dày, không biết liêm sỉ, không cần mai mối mà tằng tịu với nhau. Nghe nói Từ gia tam tiểu thư từ nhỏ đã là người không biết xấu hổ.”
La Đình Hiên tức giận, sắc mặt đỏ bừng, không thể kiềm chế được muốn đẩy cửa ra ngoài lý luận với đám người bên ngoài.
Minh Đang nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại, đôi môi trắng bệch: “Đừng đi, có giải thích với mấy người này cũng không được gì đâu. Hai kẻ kia là tâm phúc của Tam phu nhân.”
Nàng đã sớm nhận ra hai kẻ kia, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết bọn chúng đã lên tốt kế hoạch từ trước.
“Cái gì? Bọn họ cố ý phá hỏng thanh danh của muội.” La Đình Hiên không phải là kẻ ngu, lập tức liền hiểu được: “Bọn chúng làm vậy là vì cái gì? Không phải bọn họ muốn đón muội về nhà sao?”
Minh Đang cười lạnh một tiếng: “Làm sao lại có chuyện đơn giản đến vậy. Bọn chúng còn muốn danh tiếng của muội mất sạch, tiếng xấu lan xa.” Trong mắt lóe lên sự tức giận, rất tốt, bọn chúng càng muốn nàng chết, nàng lại càng sống thật tốt, sống để chỉnh chết bọn chúng.
Chiêu này của Từ tam phu nhân thật ác độc, một mũi tên trúng ba con chim, danh tiếng của nàng bị hỏng lại không thể gả vào Phúc vương phủ. Không có Phúc vương phủ làm chỗ dựa, hoàng thất lại càng không có cách nào giúp nàng. Từ gia còn có thể thoát khỏi chỗ chết, tính toán thật tốt.
Khó trách năm đó bà ta có thể đánh bại toàn bộ nữ nhân hậu viện Từ gia, dùng mọi thủ đoạn xấu xa nhưng lại có thể chối bỏ toàn bộ, được sủng ái mười mấy năm. Chỉ bằng phần tâm cơ này, đúng là có thể một mình đứng đầu.
La Đình Hiên tức giận cắn răng nghiến lợi: “Đúng là tâm tư âm hiểm ác độc, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ta lại không thể đi ra ngoài, chỉ cần ta ra ngoài lại càng bôi đen thêm cho muội.” Nữ nhân chết tiệt này, chờ xem, La gia sẽ không bỏ qua cho bà ta.
“Danh tiếng mất thì thôi, muội…” Nàng không trông mong gì có thể gả cho Vân Lam, đối với nàng danh tiếng không còn quan trọng nữa. Nhưng nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Từ gia.
Đột nhiên đám người xôn xao, có mấy nam nhân cường tráng xua đuổi đám người.
“Tránh ra mau.”
“Phúc vương gia giá lâm, người không có phận sự thì mau tránh ra.”
Mọi người nghe thấy liền nhanh chóng tách ra thành một con đường, bóng dáng Vân Lam thon dài, ngược sáng đi đến. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng khí chất tôn quý tỏa ra từ trên người hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn từ từ đi đến, dừng lại trước mặt tam phu nhân, ánh mắt lạnh nhạt quét qua một vòng: “Có chuyện gì xảy ra ở đây? Tất cả đều tụ ở chỗ này định gây chuyện sao?”
Hắn nghe được tin báo liền chạy như bay đến đây chỉ sợ không ngăn cản kịp thời. Thấy tình huống như vậy cảm thấy may mắn trong lòng. Thật tốt, cũng may hắn đến kịp.
“Không dám” “Không dám” Mọi người rối rít quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên. Dân chúng có sự kính sợ bẩm sinh đối với người trong hoàng thất. Phúc vương gia là huynh đệ ruột thịt duy nhất của hoàng thượng, không ai dám đắc tội hắn.
Một khắc hắn xuất hiện kia, mặt mũi Từ gia tam phu nhân trở lên trắng bệch, cả người vô lực, cố gắng bò qua đó dập đầu: “Xin thỉnh an Phúc vương gia.”
Bà ta cứ nghĩ rằng sẽ không có sơ hở gì nhưng vẫn có chỗ sơ sót. Bà ta không nghĩ đến sẽ có quý nhân ra mặt cho Minh Đang.
Vân Lam làm như không nghe thấy, hỏi nô bộc bên cạnh: “Người này là ai? Quỳ gối trước La phủ làm cái gì?” (nô bộc: người hầu, người làm công.)
Giọng nói tam phu nhân run rẩy bẩm: “Phúc vương gia, ta là Từ gia tam phu nhân, lần này muốn đón Từ gia tam tiểu thư về nhà.” Cố gắng muốn ra vẻ chính trực, đúng tình hợp lý, nhưng đáng tiếc giọng nói rung rẩy của bà ta đã phá hỏng tất cả, hoàn toàn không có chút khí thế nào.
“Bổn vương bào ngươi trả lời sao?” Vân Lam cao cao tại thương, mắt lạnh lùng nhìn bà ta: “Chỉ là một tiện thiếp có đủ tư cách nói chuyện với bổn vương hay sao?” Giọng nói thể hiện thái độ khinh thường, bất cứ ai nghe cũng hiểu được.
Tam phu nhân vừa xấu hổ vừa quẫn bách, mặt sưng như gan lợn lại không dám mở miệng nói tiếng nào.
Bà ta mặc dù chỉ là thiếp của Từ Đạt, nhưng mấy năm qua, tất cả mọi người đều cho bà ta chút mặt mũi. Hơn nữa bà ta rất có bản lĩnh, ở Từ gia toàn được người khác lấy lòng, chưa bao giờ chịu nửa điểm ủy khuất. Hôm nay, trước mặt bao người lại bị mắng là tiện thiếp, bà ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy.
Vân Lam nhìn chằm chằm vào bà ta một lúc lậu, hơi thở lạnh lùng đâm thẳng vào xương tủy của bà ta: “Trở về Từ gia? Đúng rồi Bình An, ta nghe nói gần đây Từ lão gia gặp chút xui xẻo cho nên giờ đang phải luồn cúi mấy vị quyền quý.”
Bình An cười khinh thường nói: “Đúng là có chuyện này, còn nghe nói Từ lão gia định hiến tặng nữ nhi cho một tên ngốc của một nhà quyền quý, muốn Đông Sơn tái khởi, Đoán rằng Từ gia tam phu nhân tới lần này là muốn bắt tam tiểu thư trở về, đưa nàng cho người ta như một món lễ vật. Đúng là lòng người đổi thay, thói đời bạc bẽo.” Kết thúc câu nói Bình An còn lắc đầu tỏ thái độ cảm thán khiến cho câu chuyện càng trở lên chân thật.
Tam phu nhân mặc kệ nỗi sợ trong lòng, run rẩy mở miệng giải thích: “Vương gia hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không dám có ý nghĩ đấy.”
Ánh mắt Vân Lam sắc bén, không giận tự uy nghiêm: “Loại người chỉ lo đường công danh của mình, coi nữ nhi thành công cụ để dựa vào người có quyền thế, thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Triều Đại Chu vĩ đại lại còn loại quan viên không biết xấu hổ như vậy khiến ta cũng cảm thấy không còn mặt mũi gặp mặt các quan viên khác.”
Người xung quanh mặc dù không dám ồn ào lớn tiếng nhưng cũng xì xào bàn tán, ánh mắt đầy coi thường nhìn về phía tam phu nhân.
Hai chân tam phu nhân mềm nhũn, té xuống đất. Xong rồi, Từ gia thực sự xong rồi. Lời này của Phúc vương gia, coi như đã định rõ tội danh của Từ gia. Cho dù có người giải thích cũng không xong, ngày mai tất cả các quan viên đều biết được chuyện này, sẽ cảm thấy xấu hổ khi làm bạn với Từ Đạt.
Bà ta vốn định bức chết Minh Đang, còn muốn nàng chết bị mang theo danh tiếng bị ô uế, vĩnh viễn không thể trở mình.
Nhưng nam tử trước mắt này nói một câu nói rất nhẹ nhàng, liền lật đổ mọi thứ bà ta gây dựng lên. Lời nói của hắn bất kể là thật hay giả thì cũng không có ai dám nghi ngờ. Chỉ vì hắn là người trong hoàng thất, trời sinh dân chúng đã kính sợ với hoàng thất.
Ông trời ơi, tại sao người lại chỉ giúp nha đầu chết tiệt kia? Không công bằng! Không công bằng! Rõ ràng bà ta thiết kế biện pháp này vô cùng hoàn mỹ, chỉ vì người ta nói vài câu liền bị phá hủy, hơn nữa còn dồn tất cả bất lợi vào Từ gia. Chẳng lẽ đây là ý trời?
Kẻ vừa lớn tiếng vu oan cho Minh Đang bất chấp mọi thứ, trong lòng như lửa đốt chạy ra bẩm báo: “Vương gia, lão gia nhà chúng ta chỉ muốn đón tam tiểu thư để hưởng phúc mà thôi, không hề nghĩ coi nàng làm quà tặng người khác.”
Sắc mặt tam phu nhân càng trắng bạch thêm, co thành một cục trên mặt đất. Làm việc chưa thành, chỉ giỏi làm hỏng chuyện, tại sao bà ta lại chọn mấy tên đó để ra ngoài làm việc chứ?
“Ngươi cũng là người của Từ gia?” Vân Lam cười như không cười nhìn chằm chằm bọn hắn, lửa giận trong lòng xông thẳng lên tận đầu. Hận không thể đem mấy tên trước mặt ra chặt thành trăm mảnh vụn cho chó ăn.
Tên kia cắn răng nhắm mắt lại: “Đúng”
Oa, tất cả mọi người phát ra âm thanh sợ hãi, tin tưởng thực sự những lời Phúc vương gia nói.
Người của Từ gia lại chen trong đám người, bôi nhọ danh tiếng tiểu thư nhà mình. Ý đồ của Từ gia quá độc ác, vì bảo vệ vinh hoa phú quý của mình, hắt nước bẩn lên người của nữ nhi. Ddlqd Chậc chậc chậc, đối với nữ nhi ruột thịt của mình còn ác như vậy thì đối với người khác…bất cứ ai ở đây cũng hiểu được.
Sắc mặt Vân Lam lạnh lùng kiêu ngạo: “Từ Đạt không xứng là phụ thân, người có nhân phẩm như vậy càng không xứng làm thần tử triều đình.”
Lời này trực tiếp phá hủy danh tiếng và con đường làm quan của Từ Đạt. Coi như ông ta không chết thì cũng phải sống trong sự phỉ nhổ của người trong thiên hạ.
Đối với kẻ ngụy quân tử mà nói, đây chính là hình phạt lớn nhất. (ngụy quân tử: giả vờ làm người đứng đắn, chính nghĩa.)
Trong lòng tam phu nhân buồn bã, bò đến chân của Vân Lam dập đầu, chỉ một lúc sau da đầu bị dập ra máu, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất: “Vương gia khai ân, vương gia khai ân.”
Vân Lam không những không mềm lòng mà ánh mắt càng toát ra hơi lạnh: “Bổn vương không muốn nhìn thấy phụ nhân ác độc như ngươi, ngươi làm cho tất cả dân chúng của Đại Chu cũng cảm thấy hổ thẹn.” Nếu đã rat ay, hắn không có ý định cho bọn chúng có thể toàn thân rút lui được.
Muốn phá hủy danh tiếng của Minh Đang, vậy thì trước tiên cứ nếm thử mùi vị bị phá hủy danh tiếng của mình như thế nào.
Mặt tam phu nhân xám như tro tàn, giả vờ ủy khuất, mắt ngậm nước mắt, ra vẻ điềm đạm đáng yêu để tranh thủ chút đồng tình. Đáng tiếc cái trán đầy máu tươi của bà ta càng khiến bộ dáng kia thêm kinh khủng, càng khiến người ta cảm thấy chán ghét: “Vương gia, ngài hiểu lầm, ta không phải là loại người như thế, không phải là….” Chiêu này bà ta dùng với Từ Đạt luôn luôn có hiệu quả.
“Sao? Ngươi trách ta đang nói láo sao?” Trong mắt Vân Lam tràn đầy chán ghét. Loại thủ đoạn này còn dám dùng trên người của hắn, coi hắn là loại nam nhân không có đầu óc hay sao?
Muốn bắt nạt Minh Đang, thậm chí còn muốn bức chết nàng, vậy thì xem xem có thể ngăn cản lửa giận của hắn không. Hắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám tổn thương đến nàng, cho dù là phụ thân của nàng tuyệt đối cũng không bỏ qua. Huống chi là loại nữ nhân dối trá này, sống cũng chỉ lãng phí cơm gạo, không bằng bà ta chết đi còn hơn.
Tam phu nhân run rẩy, trong lòng thấp thỏm lo lắng: “Ta không dám.”
Trong mắt Vân Lam lóe lên một tia sát ý, nói lớn: “Người đâu, người dám bất kính với bổn vương đánh ba mươi bản, nhưng vì mới vi phạm lần đầu, cho nợ mười roi.”
Sắc mặt tam phu nhân trắng như tờ giấy, nhìn còn khó coi hơn cả người chết: “Vương gia…tha mạng”
Vẫn không lên tiếng Từ Kiến liền nhào đến: “Vương gia, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho mẫu thân của tiểu nhân, bà ấy không giỏi ăn nói nên đã đắc tội với vương gia, tiểu nhân nguyện ý chịu phạt cho bà.”
Hai mươi roi đánh xuống, đối với một nữ nhân nhu nhược thì coi như không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Không không.” Tam phu nhân lắc đầu, nói cũng không thể lưu loát hết câu. Nước mắt như không cần tiền thi nhau rơi xuống.
Mắt Vân Lam không hề chớp một cái nào, trong miệng nói ra lời nói lạnh như băng: “Hành hình” (thực hiện hình phạt)
Hạ nhân Phúc vương phủ như lang như hổ đè hai tay tam phu nhân xuống, bắt đầu thực hiện hình phạt bằng roi. Người thực hiện không hề nhẹ tay chút nào, dùng hết sức lực đánh xuống.
Từng tiếng roi quất thanh thúy, tiếng khóc thê lương của nữ nhân vang lên, máu tươi bay đầy trời, người nhát gan sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Nhị ca, thả ta ra.” Minh Đang liều mạng giãy giụa, hai tay quơ quơ về phía cửa lớn chỉ cách xa có một tấc.
La Đình Hiên không chịu buông tay ra, nhanh chóng khuyên bảo: “Đừng xúc động, trước tiên chúng ta cứ quan sát đã, cần phải có một đối sách chu đáo vẹn toàn.”
Cứ xông ra như vậy, Minh Đang nhất định sẽ chịu thảm hại, hắn không thể trơ mắt nhìn bi kịch sắp phát sinh như vậy.
“Nhưng tình huống này….” Trong lòng Minh Đang tràn đầy phiền não, nếu chỉ vì nàng mà La gia gặp phiền toái, lương tâm của nàng sẽ không yên.
“Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, kéo dài thêm cũng không sao.” Không đời nào La Đình Hiên để cho nàng ra ngoài chịu chết được,
Minh Đang ngẩn người, ngừng giãi giụa, suy nghĩ một lúc liền gật đầu.
Hai người nhìn tình huống bên ngoài thông qua khe hở nhỏ.
Quả nhiên bên ngoài bị vây đến mức nước chảy không lọt, người xem náo nhiệt vây thành một vòng kín mít.
Tam phu nhân mặc một thân áo trắng quần xanh, mặt không trang điểm son phấn, để lộ ra khuôn mặt tiều tụy vàng vọt, vừa dập đầu hướng đại môn La gia, miệng vừa kêu gọi: “Cầu xin La gia khai ân để cho Tam tiểu thư nhà ta về nhà.”
Trong lòng La Đình Hiên giận dữ, nữ nhân này ăn nói hoang đường, giống như là La gia cố ý giấu người đi vậy, dắp tâm đen tối, quá ghê tởm.
Bên cạnh Từ Kiến cũng mặc một thân quần áo trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vương nét ngây thơ có chút tái nhợt, lớn tiếng kêu: “Tam tỷ, ngươi mau trở về đi, phụ thân mẫu thân rất nhớ ngươi.”
Minh Đang hừ lạnh một tiếng, Tử Kiến này ra ngoài thêm náo nhiệt cái gì, hắn muốn đối nghịch với nàng? Vậy thì đừng trách nàng thù dai. Có câu nói rất đúng, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con sẽ đào được hang. Nữ nhân chết tiệt kia sinh ra cũng không phải đồ tốt gì. Làm hại nàng vẫn cho rằng ở Từ gia chỉ có hắn không tệ lắm, thì ra nàng cũng nhìn nhầm người.
Nói mấy lời này hắn không cảm thấy ngượng mặt hay sao, nhớ nàng? Nhớ nàng muốn chết sao? Phi. (*phi: thể hiện thái độ khinh bỉ.)
Người xem náo nhiệt ở bốn phía châu đầu ghé tai thì thầm chỉ trỏ.
Một kẻ trong đám người vây xem đầu tiên đột nhiên mở miệng, thanh âm đè lên âm thanh của những người khác: “Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thế nào mà La gia giữ nữ nhi nhà ta ở trong nhà? Người nhà người ta tới đón cũng không thả người, có phải có nội tình gì hay không?” Nói xong còn nháy mắt ý bảo ở đây có chỗ đáng nghi ngờ.
Một tên nam nhân lén la lén lút khác cũng lớn tiếng nói: “Nghe nói nữ nhi Từ gia này có quan hệ bất chính không để người khác biết với công tử La gia.” Còn nở nụ cười mập mờ khiến cho những người có mặt ở đây càng hăng hái, lôi kéo hắn ta hỏi thăm câu chuyện thế nào.
Lời này khiến Minh Đang tức giận, sắc mặt trắng bệch. Hai tay La Đình Hiên nắm chặt thành quả đấm, hận không thể xông ra đánh cho bọn chúng một trận, để xem bọn chúng còn dám ăn nói linh tinh nữa không.
Bên ngoài hai người kia nói đến cao trào, những người khác cũng vểnh tai lắng nghe, vẻ mặt như bừng tỉnh, nghe vô cùng hăng hái: “Thật sự có chuyện này hay sao? Vậy sao nàng ta không trở về nhà? Cho dù muốn làm tiểu thiếp ở La gia thì cũng cần có sự đồng ý của phụ mẫu chứ.”
“Có thể hai người đó da mặt dày, không biết liêm sỉ, không cần mai mối mà tằng tịu với nhau. Nghe nói Từ gia tam tiểu thư từ nhỏ đã là người không biết xấu hổ.”
La Đình Hiên tức giận, sắc mặt đỏ bừng, không thể kiềm chế được muốn đẩy cửa ra ngoài lý luận với đám người bên ngoài.
Minh Đang nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại, đôi môi trắng bệch: “Đừng đi, có giải thích với mấy người này cũng không được gì đâu. Hai kẻ kia là tâm phúc của Tam phu nhân.”
Nàng đã sớm nhận ra hai kẻ kia, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết bọn chúng đã lên tốt kế hoạch từ trước.
“Cái gì? Bọn họ cố ý phá hỏng thanh danh của muội.” La Đình Hiên không phải là kẻ ngu, lập tức liền hiểu được: “Bọn chúng làm vậy là vì cái gì? Không phải bọn họ muốn đón muội về nhà sao?”
Minh Đang cười lạnh một tiếng: “Làm sao lại có chuyện đơn giản đến vậy. Bọn chúng còn muốn danh tiếng của muội mất sạch, tiếng xấu lan xa.” Trong mắt lóe lên sự tức giận, rất tốt, bọn chúng càng muốn nàng chết, nàng lại càng sống thật tốt, sống để chỉnh chết bọn chúng.
Chiêu này của Từ tam phu nhân thật ác độc, một mũi tên trúng ba con chim, danh tiếng của nàng bị hỏng lại không thể gả vào Phúc vương phủ. Không có Phúc vương phủ làm chỗ dựa, hoàng thất lại càng không có cách nào giúp nàng. Từ gia còn có thể thoát khỏi chỗ chết, tính toán thật tốt.
Khó trách năm đó bà ta có thể đánh bại toàn bộ nữ nhân hậu viện Từ gia, dùng mọi thủ đoạn xấu xa nhưng lại có thể chối bỏ toàn bộ, được sủng ái mười mấy năm. Chỉ bằng phần tâm cơ này, đúng là có thể một mình đứng đầu.
La Đình Hiên tức giận cắn răng nghiến lợi: “Đúng là tâm tư âm hiểm ác độc, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ta lại không thể đi ra ngoài, chỉ cần ta ra ngoài lại càng bôi đen thêm cho muội.” Nữ nhân chết tiệt này, chờ xem, La gia sẽ không bỏ qua cho bà ta.
“Danh tiếng mất thì thôi, muội…” Nàng không trông mong gì có thể gả cho Vân Lam, đối với nàng danh tiếng không còn quan trọng nữa. Nhưng nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Từ gia.
Đột nhiên đám người xôn xao, có mấy nam nhân cường tráng xua đuổi đám người.
“Tránh ra mau.”
“Phúc vương gia giá lâm, người không có phận sự thì mau tránh ra.”
Mọi người nghe thấy liền nhanh chóng tách ra thành một con đường, bóng dáng Vân Lam thon dài, ngược sáng đi đến. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng khí chất tôn quý tỏa ra từ trên người hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn từ từ đi đến, dừng lại trước mặt tam phu nhân, ánh mắt lạnh nhạt quét qua một vòng: “Có chuyện gì xảy ra ở đây? Tất cả đều tụ ở chỗ này định gây chuyện sao?”
Hắn nghe được tin báo liền chạy như bay đến đây chỉ sợ không ngăn cản kịp thời. Thấy tình huống như vậy cảm thấy may mắn trong lòng. Thật tốt, cũng may hắn đến kịp.
“Không dám” “Không dám” Mọi người rối rít quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên. Dân chúng có sự kính sợ bẩm sinh đối với người trong hoàng thất. Phúc vương gia là huynh đệ ruột thịt duy nhất của hoàng thượng, không ai dám đắc tội hắn.
Một khắc hắn xuất hiện kia, mặt mũi Từ gia tam phu nhân trở lên trắng bệch, cả người vô lực, cố gắng bò qua đó dập đầu: “Xin thỉnh an Phúc vương gia.”
Bà ta cứ nghĩ rằng sẽ không có sơ hở gì nhưng vẫn có chỗ sơ sót. Bà ta không nghĩ đến sẽ có quý nhân ra mặt cho Minh Đang.
Vân Lam làm như không nghe thấy, hỏi nô bộc bên cạnh: “Người này là ai? Quỳ gối trước La phủ làm cái gì?” (nô bộc: người hầu, người làm công.)
Giọng nói tam phu nhân run rẩy bẩm: “Phúc vương gia, ta là Từ gia tam phu nhân, lần này muốn đón Từ gia tam tiểu thư về nhà.” Cố gắng muốn ra vẻ chính trực, đúng tình hợp lý, nhưng đáng tiếc giọng nói rung rẩy của bà ta đã phá hỏng tất cả, hoàn toàn không có chút khí thế nào.
“Bổn vương bào ngươi trả lời sao?” Vân Lam cao cao tại thương, mắt lạnh lùng nhìn bà ta: “Chỉ là một tiện thiếp có đủ tư cách nói chuyện với bổn vương hay sao?” Giọng nói thể hiện thái độ khinh thường, bất cứ ai nghe cũng hiểu được.
Tam phu nhân vừa xấu hổ vừa quẫn bách, mặt sưng như gan lợn lại không dám mở miệng nói tiếng nào.
Bà ta mặc dù chỉ là thiếp của Từ Đạt, nhưng mấy năm qua, tất cả mọi người đều cho bà ta chút mặt mũi. Hơn nữa bà ta rất có bản lĩnh, ở Từ gia toàn được người khác lấy lòng, chưa bao giờ chịu nửa điểm ủy khuất. Hôm nay, trước mặt bao người lại bị mắng là tiện thiếp, bà ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy.
Vân Lam nhìn chằm chằm vào bà ta một lúc lậu, hơi thở lạnh lùng đâm thẳng vào xương tủy của bà ta: “Trở về Từ gia? Đúng rồi Bình An, ta nghe nói gần đây Từ lão gia gặp chút xui xẻo cho nên giờ đang phải luồn cúi mấy vị quyền quý.”
Bình An cười khinh thường nói: “Đúng là có chuyện này, còn nghe nói Từ lão gia định hiến tặng nữ nhi cho một tên ngốc của một nhà quyền quý, muốn Đông Sơn tái khởi, Đoán rằng Từ gia tam phu nhân tới lần này là muốn bắt tam tiểu thư trở về, đưa nàng cho người ta như một món lễ vật. Đúng là lòng người đổi thay, thói đời bạc bẽo.” Kết thúc câu nói Bình An còn lắc đầu tỏ thái độ cảm thán khiến cho câu chuyện càng trở lên chân thật.
Tam phu nhân mặc kệ nỗi sợ trong lòng, run rẩy mở miệng giải thích: “Vương gia hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không dám có ý nghĩ đấy.”
Ánh mắt Vân Lam sắc bén, không giận tự uy nghiêm: “Loại người chỉ lo đường công danh của mình, coi nữ nhi thành công cụ để dựa vào người có quyền thế, thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Triều Đại Chu vĩ đại lại còn loại quan viên không biết xấu hổ như vậy khiến ta cũng cảm thấy không còn mặt mũi gặp mặt các quan viên khác.”
Người xung quanh mặc dù không dám ồn ào lớn tiếng nhưng cũng xì xào bàn tán, ánh mắt đầy coi thường nhìn về phía tam phu nhân.
Hai chân tam phu nhân mềm nhũn, té xuống đất. Xong rồi, Từ gia thực sự xong rồi. Lời này của Phúc vương gia, coi như đã định rõ tội danh của Từ gia. Cho dù có người giải thích cũng không xong, ngày mai tất cả các quan viên đều biết được chuyện này, sẽ cảm thấy xấu hổ khi làm bạn với Từ Đạt.
Bà ta vốn định bức chết Minh Đang, còn muốn nàng chết bị mang theo danh tiếng bị ô uế, vĩnh viễn không thể trở mình.
Nhưng nam tử trước mắt này nói một câu nói rất nhẹ nhàng, liền lật đổ mọi thứ bà ta gây dựng lên. Lời nói của hắn bất kể là thật hay giả thì cũng không có ai dám nghi ngờ. Chỉ vì hắn là người trong hoàng thất, trời sinh dân chúng đã kính sợ với hoàng thất.
Ông trời ơi, tại sao người lại chỉ giúp nha đầu chết tiệt kia? Không công bằng! Không công bằng! Rõ ràng bà ta thiết kế biện pháp này vô cùng hoàn mỹ, chỉ vì người ta nói vài câu liền bị phá hủy, hơn nữa còn dồn tất cả bất lợi vào Từ gia. Chẳng lẽ đây là ý trời?
Kẻ vừa lớn tiếng vu oan cho Minh Đang bất chấp mọi thứ, trong lòng như lửa đốt chạy ra bẩm báo: “Vương gia, lão gia nhà chúng ta chỉ muốn đón tam tiểu thư để hưởng phúc mà thôi, không hề nghĩ coi nàng làm quà tặng người khác.”
Sắc mặt tam phu nhân càng trắng bạch thêm, co thành một cục trên mặt đất. Làm việc chưa thành, chỉ giỏi làm hỏng chuyện, tại sao bà ta lại chọn mấy tên đó để ra ngoài làm việc chứ?
“Ngươi cũng là người của Từ gia?” Vân Lam cười như không cười nhìn chằm chằm bọn hắn, lửa giận trong lòng xông thẳng lên tận đầu. Hận không thể đem mấy tên trước mặt ra chặt thành trăm mảnh vụn cho chó ăn.
Tên kia cắn răng nhắm mắt lại: “Đúng”
Oa, tất cả mọi người phát ra âm thanh sợ hãi, tin tưởng thực sự những lời Phúc vương gia nói.
Người của Từ gia lại chen trong đám người, bôi nhọ danh tiếng tiểu thư nhà mình. Ý đồ của Từ gia quá độc ác, vì bảo vệ vinh hoa phú quý của mình, hắt nước bẩn lên người của nữ nhi. Ddlqd Chậc chậc chậc, đối với nữ nhi ruột thịt của mình còn ác như vậy thì đối với người khác…bất cứ ai ở đây cũng hiểu được.
Sắc mặt Vân Lam lạnh lùng kiêu ngạo: “Từ Đạt không xứng là phụ thân, người có nhân phẩm như vậy càng không xứng làm thần tử triều đình.”
Lời này trực tiếp phá hủy danh tiếng và con đường làm quan của Từ Đạt. Coi như ông ta không chết thì cũng phải sống trong sự phỉ nhổ của người trong thiên hạ.
Đối với kẻ ngụy quân tử mà nói, đây chính là hình phạt lớn nhất. (ngụy quân tử: giả vờ làm người đứng đắn, chính nghĩa.)
Trong lòng tam phu nhân buồn bã, bò đến chân của Vân Lam dập đầu, chỉ một lúc sau da đầu bị dập ra máu, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất: “Vương gia khai ân, vương gia khai ân.”
Vân Lam không những không mềm lòng mà ánh mắt càng toát ra hơi lạnh: “Bổn vương không muốn nhìn thấy phụ nhân ác độc như ngươi, ngươi làm cho tất cả dân chúng của Đại Chu cũng cảm thấy hổ thẹn.” Nếu đã rat ay, hắn không có ý định cho bọn chúng có thể toàn thân rút lui được.
Muốn phá hủy danh tiếng của Minh Đang, vậy thì trước tiên cứ nếm thử mùi vị bị phá hủy danh tiếng của mình như thế nào.
Mặt tam phu nhân xám như tro tàn, giả vờ ủy khuất, mắt ngậm nước mắt, ra vẻ điềm đạm đáng yêu để tranh thủ chút đồng tình. Đáng tiếc cái trán đầy máu tươi của bà ta càng khiến bộ dáng kia thêm kinh khủng, càng khiến người ta cảm thấy chán ghét: “Vương gia, ngài hiểu lầm, ta không phải là loại người như thế, không phải là….” Chiêu này bà ta dùng với Từ Đạt luôn luôn có hiệu quả.
“Sao? Ngươi trách ta đang nói láo sao?” Trong mắt Vân Lam tràn đầy chán ghét. Loại thủ đoạn này còn dám dùng trên người của hắn, coi hắn là loại nam nhân không có đầu óc hay sao?
Muốn bắt nạt Minh Đang, thậm chí còn muốn bức chết nàng, vậy thì xem xem có thể ngăn cản lửa giận của hắn không. Hắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám tổn thương đến nàng, cho dù là phụ thân của nàng tuyệt đối cũng không bỏ qua. Huống chi là loại nữ nhân dối trá này, sống cũng chỉ lãng phí cơm gạo, không bằng bà ta chết đi còn hơn.
Tam phu nhân run rẩy, trong lòng thấp thỏm lo lắng: “Ta không dám.”
Trong mắt Vân Lam lóe lên một tia sát ý, nói lớn: “Người đâu, người dám bất kính với bổn vương đánh ba mươi bản, nhưng vì mới vi phạm lần đầu, cho nợ mười roi.”
Sắc mặt tam phu nhân trắng như tờ giấy, nhìn còn khó coi hơn cả người chết: “Vương gia…tha mạng”
Vẫn không lên tiếng Từ Kiến liền nhào đến: “Vương gia, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho mẫu thân của tiểu nhân, bà ấy không giỏi ăn nói nên đã đắc tội với vương gia, tiểu nhân nguyện ý chịu phạt cho bà.”
Hai mươi roi đánh xuống, đối với một nữ nhân nhu nhược thì coi như không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Không không.” Tam phu nhân lắc đầu, nói cũng không thể lưu loát hết câu. Nước mắt như không cần tiền thi nhau rơi xuống.
Mắt Vân Lam không hề chớp một cái nào, trong miệng nói ra lời nói lạnh như băng: “Hành hình” (thực hiện hình phạt)
Hạ nhân Phúc vương phủ như lang như hổ đè hai tay tam phu nhân xuống, bắt đầu thực hiện hình phạt bằng roi. Người thực hiện không hề nhẹ tay chút nào, dùng hết sức lực đánh xuống.
Từng tiếng roi quất thanh thúy, tiếng khóc thê lương của nữ nhân vang lên, máu tươi bay đầy trời, người nhát gan sợ hãi lùi về sau mấy bước.