La phu nhân cùng các con dâu chạy tới, cúi người hành lễ: “Vương gia đại giá quang lâm, thần phụ không thể đón tiếp từ xa, xin được thỉnh an vương gia.”
Dáng vẻ tự nhiên hào phòng, thể hiện rõ sự ung dung khoan thai của nhất phẩm phu nhân, nhưng trong lòng tim đập loạn xạ. Lão gia và con trai lớn đi săn thú ở ngoài thành cùng hoàng thượng, chỉ để lại Hiên Nhi giữ nhà. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, dương như vương gia đang tức giận. Bà chỉ là một phụ nhân không thể đi ra ngoài tiếp đãi khách được.
Vân Lam mỉm cười đỡ bà dậy: “La phu nhân xin hãy đứng lên.” Hoàn toàn mất hết vẻ uy nghiêm và lửa giận lúc trước.
La phu nhân thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn, đánh bạo nói: “Vương gia cũng không là người ngoài, xin mời vương gia vào bên trong ngồi.”
Tình huống vừa rồi đã hù chết bà, bà đứng ở phía xa thấy hai người bọn họ giằng co với nhau, bà đừng ở xa cũng cảm nhận được lửa giận trên người của vương gia. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì giữa hai người? Hiên Nhi cũng không phải là người không biết phép tắc, chẳng lẽ vương gia trách bọn họ không chăm sóc tốt cho Minh Đang?
Trong lòng bà có chút bất an, suy nghĩ từng cái một lướt nhanh trong đầu.
Vân Lam cực kỳ lễ phép với bà, giọng nói ôn hòa: “La phu nhân không cần phải khách khí, bổn vương tới đây là để đón Minh Đang trở về. Nàng đã đi thu dọn hành lý, thu dọn xong là có thể đi ngay.”
Biết Minh Đang cực kỳ tôn trọng vị phụ nhân trước mắt, yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng cho bà chút mặt mũi.
La phu nhân nghe vậy, hơi cau mày: “Người để cho đứa bé này ở tạm La gia vài ngày đi.”
Vân Lam cự tuyệt: “Không nên phiền toái La gia, Minh Đang nên để ta chăm sóc thì hơn.”
Nể tình cùng nghe theo sắp sếp là hai việc hoàn toàn khác nhau, để Minh Đang ở La gia mấy ngày đã là cực hạn của hắn.
La phu nhân liên tục do dự: “Xin thứ cho thần phụ nói thẳng, Tiểu Đang ở nơi này mới là thỏa đáng nhất.” Trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng bà vẫn cố gắng nói ra.
Tiếng đồn của bên ngoài rất đáng sợ, nếu vương gia không thể đưa ra một quyết định rõ ràng thì bà không thể để Minh Đang trở lại vương phủ. Đến lúc đó dư luận bàn tán xôn xao, Tiểu Đang làm sao còn có thể lập được gia đình?
“Chưa chắc.” trong lòng Vân Lam không thoải mái, mặt sưng lên nói: “Nếu gặp phải chuyện như hôm nay, La gia vẫn không đủ sức đối phó.”
Không phải hắn chế giễu mà đó chính là sự thật. Dù sao La gia còn có nhiều băn khoăn sẽ không thể phản kích mạnh mẽ được. Minh Đang lại không phải người của La gia, bọn họ sẽ không toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nàng. Chỉ có ở bên cạnh hắn mới là an toàn nhất.
La phu nhân kinh ngạc, giật giật môi, không biết nói cái gì.
La Đình Hiaan không chịu được kêu lên: “Mẫu thân, Tiểu Đang nàng….” Không thể cứ để nàng đi Phúc vương phủ như vậy được.
“Không nói nữa.” La phu nhân cắt đứt lời nói dở của hắn, không thấy vương gia đang nhìn chằm chằm hắn hay sao? Nhi tử ngu ngốc, lời như vậy không phải là lời hắn có thể nói.
Minh Đang cười híp mắt lôi kéo tay của La phu nhân: “Mẫu thân, mấy ngày nữa con sẽ trở về thăm người.”
Nhìn thấy Vân Lam nổi giận vì nàng, nàng không còn tức giận nữa. Nàng cũng nên trở về Phúc vương phủ ở, mấy ngày nay cũng có chút nhớ hắn.
“Con thực sự muốn đi cùng hắn?” La phu nhân vẫn không yên lòng, đứa bé này sao lại không tim không phổi như vậy? Cũng không thèm tính toán cho tương lai? Tối thiểu cũng phải có cái danh phận. _sena_DĐLQĐ_ Nếu tương lai xảy ra chuyện gì, nàng sẽ phải làm như thế nào? (*không tim không phổi: không suy nghĩ, không tính toán, vô tâm.)
Minh Đang hiểu ý của bà, thu hồi sự vui vẻ, ánh mắt lạnh nhạt, trong lòng đã có quyết định: “Mẫu thân yên tâm, con biết chừng mực.”
La phu nhân biết bà không phải là mẹ đẻ của Minh Đang, có một số việc bà không thể dễ dàng ra mặt. Huống chi thái độ của Phúc vương gia cũng tỏ rõ không muốn bà xem vào chuyện của người khác, bà còn biết phải làm gì nữa? “Nếu như không muốn ở Phúc vương phủ nữa, cứ đến tìm mẫu thân.”
“Được.” Minh Đang gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Bên phía Lan di phải phiền toái mẫu thân chăm sóc.”
Lúc trước khi nàng ở La gia có gặp Lan di, biết được tất cả mọi người đều khỏe mạnh, nhưng nàng vẫn có chút không yên lòng.
Đương nhiên La phu nhân sẽ đồng ý. Mấy năm qua bà theo như dặn dò của Mẫn muội muôi, che chở mấy người A Lan dưới cánh chim của mình. A Lan cũng không phụ sự mong mỏi của bà, không chỉ phát triển tốt sản nghiệp của Mẫn muội muội, còn âm thầm chăm sóc tốt Minh Đang. Không hổ là người Mẫn muội muội coi trọng.
Vân Lam thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này, thấy các nàng cũng đã nói hết chuyện, đi đến: “Minh Đang, chúng ta đi.” Người nào cũng muốn ngăn cản hắn mang Minh Đang đi, thật là đáng ghét. Nếu không phải hắn để ý đến mặt mũi của Minh Đang, hắn thật sự đã trở mặt rồi.
“Vương gia…” La phu nhân muốn nói lại thôi.
Vân Lam âm thầm thở dài: “La phu nhân có rảnh rỗi thì có thể đến Phúc vương phủ thăm Minh Đang, từ trên xuống dưới Phúc vương phủ đều chào đón.” Về phần những cái khác, không có chuyện đó đâu.
La phu nhân không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể lưu luyến đưa tiễn bọn họ đi lên xe ngựa.
Xe ngựa hơi lắc lư, vẫn là chiếc xe ngựa trước kia, ngồi rất là thoải mái và rộng rãi.
Vân Lam cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, tay cầm quyển sách lật loạn một cách vô thức.
Minh Đang cười khánh khách nhìn hắn, trong mắt có một chút vui mừng: “Vân ca ca, có phải vừa nãy huynh rất lo lắng hay không?”
Trong lòng Vân Lam sợ hãi: “Ta lo lắng cái gì?” Nha đầu này lại muốn đùa giỡn cái gì đây?
“Sợ muội không trở về phủ với huynh.” Tâm trạng Minh Đang rất tốt, mặt mày hớn hở. Chỉ cần nhớ đến vẻ mặt như trút được gánh nặng của hắn nàng lại cảm thấy buồn cười.
“Làm sao có thể?” Vân Lam bị nói trúng tâm sự, gương mặt có chút nóng lên.
Nói thật hắn đúng là sợ Minh Đang giận dỗi với hắn, sống chết không trở về cùng hắn. Hắn lại không có biện pháp gì với Minh Đang. May mắn, nàng cũng không làm khó hắn, chịu lên xe ngựa với hắn.
“Kia…” Minh Đang đảo tròn hai mắt, ánh mắt trong suốt toát lên một chút tinh nghịch, đột ngột nâng cao giọng: “Dừng xe, ta muốn trở lại La gia.”
“Đừng làm rối.” Vân Lam quýnh lên, tay che miệng của nàng, nhưng lại bị cảm xúc ấm áp phải nhanh chóng bỏ tay ra, hai bên tai có chút đỏ.
Trên người hắn toát ra một chút quẫn bách, khiến nàng càng có thêm dũng khĩ, nghiêng đầu nhìn chéo hắn, to gan hỏi đến cùng: “Nhớ muội không?”
“Không nhớ.” Hắn đáp lại rất nhanh, căn bản không kịp suy nghĩ, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút giấu đầu hở đuôi.
Nàng cũng không tức giận, nhẹ nhàng khéo léo tới gần hắn, nhanh chóng hôn lên má trái của hắn rồi nhanh chóng rụt về.
“Muội…” Vân Lam ngây ngẩn hết cả người. Chỗ bị nàng hôn giống như sắp bị đốt cháy, nhanh chóng lan ra khắp cả mặt.
Miệng nàng ngậm nụ cười, trong mắt có chút ngượng ngùng, trừng mắt giảo hoạt nhìn hắn, chỉ khuôn mặt mũm mĩm của mình: “Huynh cũng có thể hôn trở về.”
Vân Lam hoàn toàn im lặng, mắng lại không nỡ, lại không biết nói cái gì, chỉ nói một câu: “Xú nha đầu.” Hắn cũng không dám nói nàng là da mặt dày nữa.
Minh Đang cười híp mắt nhìn hắn nửa ngày, lại cọ đến đây, đưa hai tay ra thử dò xét ôm lấy hông hắn.
Nhịp tim Vân Lam đập rất nhanh: “Minh Đang, chớ nghịch ngợm.” vô thức đẩy nàng một cái, nhưng mà lại không có một chút sức lực nào.
Tay của nàng càng thêm dùng sức ôm chặt không chịu thả, đỏ mặt tía tai ăn vạ hắn: “Không, huynh không thích muội ôm thì đẩy muội ra đi.”
Thân thể mềm mại phát ra mùi thơm nhè nhẹ mê người kia, lòng mi dài chớp chớp. gương mặt tinh khiết hoàn mỹ khiến cho hắn không khỏi say mê trong lòng.Sức lực cả người như bị rút hết, không thể nhúc nhích được một ngón tay bởi vì nàng mềm mại tựa trong ngực hắn.
Bọn họ đã có một thời gian thật lâu thật lâu không gần gũi như vậy, chỉ có thể hồi tưởng ở trong mộng mà thôi. Nụ hôn khắc cốt minh tâm* khiến cho hắn tỉnh mộng lúc nửa đêm, lăn lộn khó ngủ. (*khắc cốt minh tâm: ghi tạc trong xương, trong lòng.)
Lúc lâu sau, bàn tay như bị đầu độc đưa ra ôm lấy nàng, ôm thật chặt, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hít sâu một hơi, hắn muốn phóng túng chính mình trong sự mê say chốc lát.
Trong lòng Minh Đang thờ phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong ngực hắn nở nụ cười chói mắt, đắc ý giảo hoạt.
Nàng cũng đã nghĩ thông, hắn không chịu chủ động đến gần nàng, nàng có thể chủ động.
Hơn nữa căn bản hắn không thể cự tuyệt được sự thân cận của nàng, không có chút năng lực chống cự nào với nàng. Đối đãi với người khẩu thị tâm phi như thế nào thì đối xử với hắn như vậy. (Khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo, nói không thật với lòng.)
Trong buồng xe nho nhỏ, hai người yên lặng ôm nhau, sự ấm áp lan tỏa khắp nơi rất lâu cũng không tán đi, tình ý lan tràn trong sự ấm áp đó.
“Vân ca ca đánh cờ với muội.”
“Vân ca ca ăn điểm tâm cùng muội.”
“Vân ca ca đi dạo ở bên ngoài với muội.”
“Vân ca ca ăn tối cùng muội.”
……
Minh Đang trở lại Phúc vương phủ lần nữa, làm chuyện gì cũng quấn quýt lấy hắn, bắt hắn làm cùng.
Mà Vân Lam khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười rực rỡ của nàng, không thể mở miệng cự tuyệt.
Đến buổi tối cuối cùng nàng cũng hài lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng mọi thứ vẫn giống như trước khi nàng rời vương phủ, không có chút nào thay đổi. Hộp trang sức nàng để lại, quần áo vẫn đặt ở chỗ đó, chỉ chờ đợi chủ nhân của nó trở về.
Bên trong phòng không nhiễm một hạt bụi nào, sạch sẽ thoải mái.
Một nha hoàn giúp nàng sửa sang lại chăn đệm thật tốt, một nha hoàn khác đứng ở phía sau nàng tháo bỏ trâm cài đầu giúp nàng: “Tiểu thư, sau này ngài đừng rời đi nữa, những ngày không có ngài, vương gia sống rất khổ sở.”
“Đúng vậy, vương gia vẫn đến ngồi ở đây, không động đậy, đến cơm cũng không ăn.”
Ngồi ở chỗ này? La đang nhớ đến nàng sao? Vậy mà trước mặt nàng còn cứng miệng như thế. Người này a, đúng là đồ khẩu thị tâm phi. Không khỏi đau lòng: “Hắn không ăn cơm mà các ngươi không khuyên bảo hắn sao?”
“Nô tỳ có khuyên nhưng vương gia đuổi hết chúng nô tỳ ra ngoài.”
Ai, thân thể hắn vốn không tốt lại còn không ăn cơm, thật đáng ghét. Xem ra mấy ngày tiếp cần phải giúp hắn bồi bổ thân thể thật tốt, không thể để hắn chà đạp thân thể như vậy nữa.
Trước khi đi nghỉ, trong đầu Minh Đang chỉ có một cái suy nghĩ như vậy.
Vân Lam đứng ở trong sân si ngốc nhìn Thủy các, chỗ nàng ở, ngọn đèn dầu sáng lóa, như gần như xa, tâm tư hắn cũng trở nên mơ hồ.
Thời gian đứng quá lâu, Bình An vẫn ở bên cạnh hắn lên tiếng khuyên nhủ: “Vương gia, ngài cũng nên đi nghỉ sớm đi.”
Chân hắn cũng đứng đến tê rần, thân thể vương gia như vậy càng khó chịu hơn.
“Bình An ta nên làm gì bây giờ?” Lần đầu tiên Vân Lam thổ lộ cùng người khác. Đối với nha đầu cường thế như vậy, hắn không thể nghĩ được biện pháp nào. Rốt cuộc nàng đang có chủ ý gì đây?
“Người cứ theo mách bảo của trái tim.” Bình An chỉ có thể nói được một câu này. Hắn cũng đã rất nhiều lần khuyên nhủ vương gia, nhưng vương gia luôn không nghe hắn khuyên.
Vân Lam khóa chặt hai hàng lông mày: “Nhưng ta sợ nàng càng ngày càng lún sâu vào.” Những lời của hai mẫu tử La gia đã để lại gợn sóng trong lòng hắn, nhấc lên một trận sóng mãnh liệt. Nhưng hắn lại không thể buông tay được.
Bình An thực sự không biết nói gì với hắn, thử dò xét: “Nếu không ngài cưới nàng?”
Cái gì vương gia cũng tốt, nhưng chỉ ở mặt tình cảm lại quá mức do dự, băn khoăn quá nhiều thứ. Ngược lại không có sự dũng cảm thẳng thắn của tiểu thư. Nhưng cũng không thể trách được vương gia, dù sao người trúng độc là hắn.
“Không được.” quả nhiên câu trả lời giống như vô số lần trước, nhưng Vân Lam nói ra những lời này đồng thời tim lại cảm thấy đau nhói.
“Cần gì ngài phải cứng rắn chống đỡ như vậy, chẳng lẽ ngài có thể chịu được việc trong tương lai sẽ có một nam nhân khác cười nàng sao?” Hắn chỉ là một người bàng quang bên ngoài cũng có thể nhìn ra sự ham muốn độc chiếm mãnh liệt của vương gia với tiểu thư, huống chi là những người khác? Cần gì phải lừa mình dối người!
……
Thấy hắn yên lặng, Bình An tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa tính cách của tiểu thư khác với những nữ nhân khác, nếu nàng đã nhận định thì ai cũng không có biện pháp thay đổi.”
“Ta…ta căn bản không xứng với nàng.” Hắn rất hận thân thể của mình.
“Nếu tiểu thư không thèm để ý, cần gì ngài lại tự chuốc khổ?” Bình An nói như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ: Nếu là mình gặp tình huống như vậy sẽ lựa chọn như thế nào? -Lựa chọn đẩy người mình thích ra xa, hay không suy nghĩ cái gì mà giữ nàng thật chặt ở bên mình cho đến khi kết thúc sinh mạng?
Suy nghĩ một lúc lâu hắn cũng không thể đưa ra được đáp án. Bản thân hắn cũng không biết lựa chọn thế nào? Dường như lựa chọn thế nào cũng là sai, lại dương như tất cả đều đúng.
“Ta không thể ích kỉ như vậy.” Nếu có thể ít thích nàng một chút, có thế hắn sẽ không phải để ý chút nào mà cùng nàng chung sống với nhau, đáng tiếc…
Tâm trạng Bình An rất phức tạp, "Ngài đừng nghĩ quá nhiều, nhìn những hành động của tiểu thư, nàng đã quyết định quấn quýt lấy ngài."
Có suy nghĩ nhiều cũng không được, Bình An thầm than, hắn đều nhìn tất cả mọi thứ ở trong mắt, biết chắc công tử sẽ không kiên trì được bao lâu. Chỉ cần tiểu thư quyết định, nhất định nàng sẽ đạt được mục đích.
Huống chi cả trái tim công tử cũng treo ở trên người nàng, làm sao có năng lực ngăn cản sự thân thiết của người yêu.
Hai người này đều là chủ nhân của hắn, hắn chỉ hi vọng bọn họ đều tốt, đừng có náo loạn thêm điều gì khiến hai bên không vui.
Vợ chồng bọn họ kẹp ở giữa cũng thật khó khăn, không biết nên giúp ai mới tốt.
Mỗi lần một gây gổ, tất cả mọi người đều chịu khổ sở, nhất là công tử. Mỗi ngày đều chờ đợi ở Thủy các, nhìn vật nhớ người, luôn chê thời gian trôi qua quá chậm.
Vân Lam tim đập loạn nhịp, im lặng lúc lâu nói: “Để cho ta suy nghĩ đã.” Trái tim của hắn không thể tránh khỏi bị dao động. Chẳng lẽ lần trước hắn cự tuyệt là sai rồi?
Dáng vẻ tự nhiên hào phòng, thể hiện rõ sự ung dung khoan thai của nhất phẩm phu nhân, nhưng trong lòng tim đập loạn xạ. Lão gia và con trai lớn đi săn thú ở ngoài thành cùng hoàng thượng, chỉ để lại Hiên Nhi giữ nhà. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, dương như vương gia đang tức giận. Bà chỉ là một phụ nhân không thể đi ra ngoài tiếp đãi khách được.
Vân Lam mỉm cười đỡ bà dậy: “La phu nhân xin hãy đứng lên.” Hoàn toàn mất hết vẻ uy nghiêm và lửa giận lúc trước.
La phu nhân thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn, đánh bạo nói: “Vương gia cũng không là người ngoài, xin mời vương gia vào bên trong ngồi.”
Tình huống vừa rồi đã hù chết bà, bà đứng ở phía xa thấy hai người bọn họ giằng co với nhau, bà đừng ở xa cũng cảm nhận được lửa giận trên người của vương gia. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì giữa hai người? Hiên Nhi cũng không phải là người không biết phép tắc, chẳng lẽ vương gia trách bọn họ không chăm sóc tốt cho Minh Đang?
Trong lòng bà có chút bất an, suy nghĩ từng cái một lướt nhanh trong đầu.
Vân Lam cực kỳ lễ phép với bà, giọng nói ôn hòa: “La phu nhân không cần phải khách khí, bổn vương tới đây là để đón Minh Đang trở về. Nàng đã đi thu dọn hành lý, thu dọn xong là có thể đi ngay.”
Biết Minh Đang cực kỳ tôn trọng vị phụ nhân trước mắt, yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng cho bà chút mặt mũi.
La phu nhân nghe vậy, hơi cau mày: “Người để cho đứa bé này ở tạm La gia vài ngày đi.”
Vân Lam cự tuyệt: “Không nên phiền toái La gia, Minh Đang nên để ta chăm sóc thì hơn.”
Nể tình cùng nghe theo sắp sếp là hai việc hoàn toàn khác nhau, để Minh Đang ở La gia mấy ngày đã là cực hạn của hắn.
La phu nhân liên tục do dự: “Xin thứ cho thần phụ nói thẳng, Tiểu Đang ở nơi này mới là thỏa đáng nhất.” Trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng bà vẫn cố gắng nói ra.
Tiếng đồn của bên ngoài rất đáng sợ, nếu vương gia không thể đưa ra một quyết định rõ ràng thì bà không thể để Minh Đang trở lại vương phủ. Đến lúc đó dư luận bàn tán xôn xao, Tiểu Đang làm sao còn có thể lập được gia đình?
“Chưa chắc.” trong lòng Vân Lam không thoải mái, mặt sưng lên nói: “Nếu gặp phải chuyện như hôm nay, La gia vẫn không đủ sức đối phó.”
Không phải hắn chế giễu mà đó chính là sự thật. Dù sao La gia còn có nhiều băn khoăn sẽ không thể phản kích mạnh mẽ được. Minh Đang lại không phải người của La gia, bọn họ sẽ không toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nàng. Chỉ có ở bên cạnh hắn mới là an toàn nhất.
La phu nhân kinh ngạc, giật giật môi, không biết nói cái gì.
La Đình Hiaan không chịu được kêu lên: “Mẫu thân, Tiểu Đang nàng….” Không thể cứ để nàng đi Phúc vương phủ như vậy được.
“Không nói nữa.” La phu nhân cắt đứt lời nói dở của hắn, không thấy vương gia đang nhìn chằm chằm hắn hay sao? Nhi tử ngu ngốc, lời như vậy không phải là lời hắn có thể nói.
Minh Đang cười híp mắt lôi kéo tay của La phu nhân: “Mẫu thân, mấy ngày nữa con sẽ trở về thăm người.”
Nhìn thấy Vân Lam nổi giận vì nàng, nàng không còn tức giận nữa. Nàng cũng nên trở về Phúc vương phủ ở, mấy ngày nay cũng có chút nhớ hắn.
“Con thực sự muốn đi cùng hắn?” La phu nhân vẫn không yên lòng, đứa bé này sao lại không tim không phổi như vậy? Cũng không thèm tính toán cho tương lai? Tối thiểu cũng phải có cái danh phận. _sena_DĐLQĐ_ Nếu tương lai xảy ra chuyện gì, nàng sẽ phải làm như thế nào? (*không tim không phổi: không suy nghĩ, không tính toán, vô tâm.)
Minh Đang hiểu ý của bà, thu hồi sự vui vẻ, ánh mắt lạnh nhạt, trong lòng đã có quyết định: “Mẫu thân yên tâm, con biết chừng mực.”
La phu nhân biết bà không phải là mẹ đẻ của Minh Đang, có một số việc bà không thể dễ dàng ra mặt. Huống chi thái độ của Phúc vương gia cũng tỏ rõ không muốn bà xem vào chuyện của người khác, bà còn biết phải làm gì nữa? “Nếu như không muốn ở Phúc vương phủ nữa, cứ đến tìm mẫu thân.”
“Được.” Minh Đang gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Bên phía Lan di phải phiền toái mẫu thân chăm sóc.”
Lúc trước khi nàng ở La gia có gặp Lan di, biết được tất cả mọi người đều khỏe mạnh, nhưng nàng vẫn có chút không yên lòng.
Đương nhiên La phu nhân sẽ đồng ý. Mấy năm qua bà theo như dặn dò của Mẫn muội muôi, che chở mấy người A Lan dưới cánh chim của mình. A Lan cũng không phụ sự mong mỏi của bà, không chỉ phát triển tốt sản nghiệp của Mẫn muội muội, còn âm thầm chăm sóc tốt Minh Đang. Không hổ là người Mẫn muội muội coi trọng.
Vân Lam thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này, thấy các nàng cũng đã nói hết chuyện, đi đến: “Minh Đang, chúng ta đi.” Người nào cũng muốn ngăn cản hắn mang Minh Đang đi, thật là đáng ghét. Nếu không phải hắn để ý đến mặt mũi của Minh Đang, hắn thật sự đã trở mặt rồi.
“Vương gia…” La phu nhân muốn nói lại thôi.
Vân Lam âm thầm thở dài: “La phu nhân có rảnh rỗi thì có thể đến Phúc vương phủ thăm Minh Đang, từ trên xuống dưới Phúc vương phủ đều chào đón.” Về phần những cái khác, không có chuyện đó đâu.
La phu nhân không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể lưu luyến đưa tiễn bọn họ đi lên xe ngựa.
Xe ngựa hơi lắc lư, vẫn là chiếc xe ngựa trước kia, ngồi rất là thoải mái và rộng rãi.
Vân Lam cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, tay cầm quyển sách lật loạn một cách vô thức.
Minh Đang cười khánh khách nhìn hắn, trong mắt có một chút vui mừng: “Vân ca ca, có phải vừa nãy huynh rất lo lắng hay không?”
Trong lòng Vân Lam sợ hãi: “Ta lo lắng cái gì?” Nha đầu này lại muốn đùa giỡn cái gì đây?
“Sợ muội không trở về phủ với huynh.” Tâm trạng Minh Đang rất tốt, mặt mày hớn hở. Chỉ cần nhớ đến vẻ mặt như trút được gánh nặng của hắn nàng lại cảm thấy buồn cười.
“Làm sao có thể?” Vân Lam bị nói trúng tâm sự, gương mặt có chút nóng lên.
Nói thật hắn đúng là sợ Minh Đang giận dỗi với hắn, sống chết không trở về cùng hắn. Hắn lại không có biện pháp gì với Minh Đang. May mắn, nàng cũng không làm khó hắn, chịu lên xe ngựa với hắn.
“Kia…” Minh Đang đảo tròn hai mắt, ánh mắt trong suốt toát lên một chút tinh nghịch, đột ngột nâng cao giọng: “Dừng xe, ta muốn trở lại La gia.”
“Đừng làm rối.” Vân Lam quýnh lên, tay che miệng của nàng, nhưng lại bị cảm xúc ấm áp phải nhanh chóng bỏ tay ra, hai bên tai có chút đỏ.
Trên người hắn toát ra một chút quẫn bách, khiến nàng càng có thêm dũng khĩ, nghiêng đầu nhìn chéo hắn, to gan hỏi đến cùng: “Nhớ muội không?”
“Không nhớ.” Hắn đáp lại rất nhanh, căn bản không kịp suy nghĩ, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút giấu đầu hở đuôi.
Nàng cũng không tức giận, nhẹ nhàng khéo léo tới gần hắn, nhanh chóng hôn lên má trái của hắn rồi nhanh chóng rụt về.
“Muội…” Vân Lam ngây ngẩn hết cả người. Chỗ bị nàng hôn giống như sắp bị đốt cháy, nhanh chóng lan ra khắp cả mặt.
Miệng nàng ngậm nụ cười, trong mắt có chút ngượng ngùng, trừng mắt giảo hoạt nhìn hắn, chỉ khuôn mặt mũm mĩm của mình: “Huynh cũng có thể hôn trở về.”
Vân Lam hoàn toàn im lặng, mắng lại không nỡ, lại không biết nói cái gì, chỉ nói một câu: “Xú nha đầu.” Hắn cũng không dám nói nàng là da mặt dày nữa.
Minh Đang cười híp mắt nhìn hắn nửa ngày, lại cọ đến đây, đưa hai tay ra thử dò xét ôm lấy hông hắn.
Nhịp tim Vân Lam đập rất nhanh: “Minh Đang, chớ nghịch ngợm.” vô thức đẩy nàng một cái, nhưng mà lại không có một chút sức lực nào.
Tay của nàng càng thêm dùng sức ôm chặt không chịu thả, đỏ mặt tía tai ăn vạ hắn: “Không, huynh không thích muội ôm thì đẩy muội ra đi.”
Thân thể mềm mại phát ra mùi thơm nhè nhẹ mê người kia, lòng mi dài chớp chớp. gương mặt tinh khiết hoàn mỹ khiến cho hắn không khỏi say mê trong lòng.Sức lực cả người như bị rút hết, không thể nhúc nhích được một ngón tay bởi vì nàng mềm mại tựa trong ngực hắn.
Bọn họ đã có một thời gian thật lâu thật lâu không gần gũi như vậy, chỉ có thể hồi tưởng ở trong mộng mà thôi. Nụ hôn khắc cốt minh tâm* khiến cho hắn tỉnh mộng lúc nửa đêm, lăn lộn khó ngủ. (*khắc cốt minh tâm: ghi tạc trong xương, trong lòng.)
Lúc lâu sau, bàn tay như bị đầu độc đưa ra ôm lấy nàng, ôm thật chặt, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hít sâu một hơi, hắn muốn phóng túng chính mình trong sự mê say chốc lát.
Trong lòng Minh Đang thờ phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong ngực hắn nở nụ cười chói mắt, đắc ý giảo hoạt.
Nàng cũng đã nghĩ thông, hắn không chịu chủ động đến gần nàng, nàng có thể chủ động.
Hơn nữa căn bản hắn không thể cự tuyệt được sự thân cận của nàng, không có chút năng lực chống cự nào với nàng. Đối đãi với người khẩu thị tâm phi như thế nào thì đối xử với hắn như vậy. (Khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo, nói không thật với lòng.)
Trong buồng xe nho nhỏ, hai người yên lặng ôm nhau, sự ấm áp lan tỏa khắp nơi rất lâu cũng không tán đi, tình ý lan tràn trong sự ấm áp đó.
“Vân ca ca đánh cờ với muội.”
“Vân ca ca ăn điểm tâm cùng muội.”
“Vân ca ca đi dạo ở bên ngoài với muội.”
“Vân ca ca ăn tối cùng muội.”
……
Minh Đang trở lại Phúc vương phủ lần nữa, làm chuyện gì cũng quấn quýt lấy hắn, bắt hắn làm cùng.
Mà Vân Lam khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười rực rỡ của nàng, không thể mở miệng cự tuyệt.
Đến buổi tối cuối cùng nàng cũng hài lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng mọi thứ vẫn giống như trước khi nàng rời vương phủ, không có chút nào thay đổi. Hộp trang sức nàng để lại, quần áo vẫn đặt ở chỗ đó, chỉ chờ đợi chủ nhân của nó trở về.
Bên trong phòng không nhiễm một hạt bụi nào, sạch sẽ thoải mái.
Một nha hoàn giúp nàng sửa sang lại chăn đệm thật tốt, một nha hoàn khác đứng ở phía sau nàng tháo bỏ trâm cài đầu giúp nàng: “Tiểu thư, sau này ngài đừng rời đi nữa, những ngày không có ngài, vương gia sống rất khổ sở.”
“Đúng vậy, vương gia vẫn đến ngồi ở đây, không động đậy, đến cơm cũng không ăn.”
Ngồi ở chỗ này? La đang nhớ đến nàng sao? Vậy mà trước mặt nàng còn cứng miệng như thế. Người này a, đúng là đồ khẩu thị tâm phi. Không khỏi đau lòng: “Hắn không ăn cơm mà các ngươi không khuyên bảo hắn sao?”
“Nô tỳ có khuyên nhưng vương gia đuổi hết chúng nô tỳ ra ngoài.”
Ai, thân thể hắn vốn không tốt lại còn không ăn cơm, thật đáng ghét. Xem ra mấy ngày tiếp cần phải giúp hắn bồi bổ thân thể thật tốt, không thể để hắn chà đạp thân thể như vậy nữa.
Trước khi đi nghỉ, trong đầu Minh Đang chỉ có một cái suy nghĩ như vậy.
Vân Lam đứng ở trong sân si ngốc nhìn Thủy các, chỗ nàng ở, ngọn đèn dầu sáng lóa, như gần như xa, tâm tư hắn cũng trở nên mơ hồ.
Thời gian đứng quá lâu, Bình An vẫn ở bên cạnh hắn lên tiếng khuyên nhủ: “Vương gia, ngài cũng nên đi nghỉ sớm đi.”
Chân hắn cũng đứng đến tê rần, thân thể vương gia như vậy càng khó chịu hơn.
“Bình An ta nên làm gì bây giờ?” Lần đầu tiên Vân Lam thổ lộ cùng người khác. Đối với nha đầu cường thế như vậy, hắn không thể nghĩ được biện pháp nào. Rốt cuộc nàng đang có chủ ý gì đây?
“Người cứ theo mách bảo của trái tim.” Bình An chỉ có thể nói được một câu này. Hắn cũng đã rất nhiều lần khuyên nhủ vương gia, nhưng vương gia luôn không nghe hắn khuyên.
Vân Lam khóa chặt hai hàng lông mày: “Nhưng ta sợ nàng càng ngày càng lún sâu vào.” Những lời của hai mẫu tử La gia đã để lại gợn sóng trong lòng hắn, nhấc lên một trận sóng mãnh liệt. Nhưng hắn lại không thể buông tay được.
Bình An thực sự không biết nói gì với hắn, thử dò xét: “Nếu không ngài cưới nàng?”
Cái gì vương gia cũng tốt, nhưng chỉ ở mặt tình cảm lại quá mức do dự, băn khoăn quá nhiều thứ. Ngược lại không có sự dũng cảm thẳng thắn của tiểu thư. Nhưng cũng không thể trách được vương gia, dù sao người trúng độc là hắn.
“Không được.” quả nhiên câu trả lời giống như vô số lần trước, nhưng Vân Lam nói ra những lời này đồng thời tim lại cảm thấy đau nhói.
“Cần gì ngài phải cứng rắn chống đỡ như vậy, chẳng lẽ ngài có thể chịu được việc trong tương lai sẽ có một nam nhân khác cười nàng sao?” Hắn chỉ là một người bàng quang bên ngoài cũng có thể nhìn ra sự ham muốn độc chiếm mãnh liệt của vương gia với tiểu thư, huống chi là những người khác? Cần gì phải lừa mình dối người!
……
Thấy hắn yên lặng, Bình An tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa tính cách của tiểu thư khác với những nữ nhân khác, nếu nàng đã nhận định thì ai cũng không có biện pháp thay đổi.”
“Ta…ta căn bản không xứng với nàng.” Hắn rất hận thân thể của mình.
“Nếu tiểu thư không thèm để ý, cần gì ngài lại tự chuốc khổ?” Bình An nói như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ: Nếu là mình gặp tình huống như vậy sẽ lựa chọn như thế nào? -Lựa chọn đẩy người mình thích ra xa, hay không suy nghĩ cái gì mà giữ nàng thật chặt ở bên mình cho đến khi kết thúc sinh mạng?
Suy nghĩ một lúc lâu hắn cũng không thể đưa ra được đáp án. Bản thân hắn cũng không biết lựa chọn thế nào? Dường như lựa chọn thế nào cũng là sai, lại dương như tất cả đều đúng.
“Ta không thể ích kỉ như vậy.” Nếu có thể ít thích nàng một chút, có thế hắn sẽ không phải để ý chút nào mà cùng nàng chung sống với nhau, đáng tiếc…
Tâm trạng Bình An rất phức tạp, "Ngài đừng nghĩ quá nhiều, nhìn những hành động của tiểu thư, nàng đã quyết định quấn quýt lấy ngài."
Có suy nghĩ nhiều cũng không được, Bình An thầm than, hắn đều nhìn tất cả mọi thứ ở trong mắt, biết chắc công tử sẽ không kiên trì được bao lâu. Chỉ cần tiểu thư quyết định, nhất định nàng sẽ đạt được mục đích.
Huống chi cả trái tim công tử cũng treo ở trên người nàng, làm sao có năng lực ngăn cản sự thân thiết của người yêu.
Hai người này đều là chủ nhân của hắn, hắn chỉ hi vọng bọn họ đều tốt, đừng có náo loạn thêm điều gì khiến hai bên không vui.
Vợ chồng bọn họ kẹp ở giữa cũng thật khó khăn, không biết nên giúp ai mới tốt.
Mỗi lần một gây gổ, tất cả mọi người đều chịu khổ sở, nhất là công tử. Mỗi ngày đều chờ đợi ở Thủy các, nhìn vật nhớ người, luôn chê thời gian trôi qua quá chậm.
Vân Lam tim đập loạn nhịp, im lặng lúc lâu nói: “Để cho ta suy nghĩ đã.” Trái tim của hắn không thể tránh khỏi bị dao động. Chẳng lẽ lần trước hắn cự tuyệt là sai rồi?