“Đưa đồ?” trong lòng Vân Lam có chút khó chịu, đoán được dụng ý của bọn họ. Trong lòng có chút bất an nhìn về phía người bên cạnh có bộ mặt biến hóa khó lường: “Không phải buổi sáng đã đưa đến sao?”
Trong lòng hắn lại kêu rên thảm thiết, hoàng huynh a, không phải người đã đáp ứng không can thiếp đến chuyện hôn nhân của ta sao? Đột nhiên xảy ra một chiêu này là sao? Người không thể yên tĩnh một lát, hay dồn tinh thần và sức lực lên chuyện của triều đình sao?
"Đó là hoàng thượng ban tặng, hai đồ này là lễ vật của hoàng hậu nương nương." Tôn Doanh Doanh bảo cung nữ bưng lên hai cái mâm sơn hồng chạm hình phượng. Trên mặt đặt một bộ quần áo, một đôi giày. Mặc dù kiểu dáng bình thường, nhưng là do chính tay hoàng hậu may.
Biểu tình Vân Lam buông lỏng một chút, nhớ tới nhiều năm qua hoàng hậu chiếu cố cẩn thận chu đáo, trong lòng có chút cảm động, khách khí gật đầu: "Làm phiền Tôn cô nương rồi."
"Không dám, đây là vinh hạnh của Doanh Doanh." Tôn Doanh Doanh xấu hổ cười, nhìn nam tử tuấn lãng chững chạc trước mắt, tim đập thình thịch, trái tim thiếu nữ đập loạn như nai con đang nhảy bên trong.
Nam nhân có quyền thế lại xuất sắc như vậy, là phu quân mà nữ tử khắp thiên hạ tha thiết ước mơ, là phu quân trong suy nghĩ của nàng.
Nam tử tuấn lãng, nữ tử xinh đẹp thanh tú, đứng song vai với nhau đẹp giống như một bức họa.
Minh Đang mắt đảo tròn, tiến lên một bước, cùng hắn sóng vai mà đứng, trường hợp trở thành hai người đứng đối diện một người. Nàng nhìn thẳng vào nữ tử trước mắt: "Xem ra Tôn cô nương rất được hoàng hậu sủng ái." Hừ, bộ dáng cũng tạm, nếu muốn cướp đoạt Vân ca ca với nàng, thì đừng trách nàng không nương tay.
Tôn Doanh Doanh nở nụ cười yếu ớt, cười hơi hé miệng, thùy mị, đoan trang: "Tiểu nữ được hoàng hậu nương nương coi trọng, thường xuyên triệu kiến ta tiến cung nói chuyện." Thái độ vô cùng khiêm tốn, không một tia kiêu ngạo đắc ý.
Hóa ra là như vậy, trong lòng Minh Đang ê ẩm, quay đầu muốn đi. Người ta là người mà hoàng hậu ngầm đồng ý trong lòng, nàng có tư cách gì?
Vân Lam giữ chặt nàng, hai tay của hai người nắm chặt nhau dưới ống tay áo rộng rãi, không chút che dấu sự thân mật giữa hai người.
Sắc mặt Tôn Doanh Doanh thay đổi, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường.
Tấn vương phi xấu hổ xoay đầu đi, trong lòng có một tia hâm mộ, ánh mắt kìm lòng không được liền liếc về phía Lý Tiêu.
Lý Tiêu cúi đầu nhìn trên mặt đất, che giấu vẻ mặt. Nhìn chằm chằm mặt đất cứ như trên mặt đất có vàng.
Minh Đang nhìn Vân Lam, hắn cười ấm áp với nàng, nhiệt độ cơ thể thông qua đầu ngón tay của hai người, truyền vào trong lòng nàng, dần dần làm tan chút chua xót trong lòng.
Vân Lam đút một khối điểm tâm vaào miệng nàng, vị ngọt nhẹ nhàng tan ra trong miệng.
Hắn tỏ rõ thái độ đứng về phía nàng như vậy làm nàng cảm thấy thoải mái trong lòng. Cuối cùng cũng có tâm trạng tán gẫu thêm mấy câu với những người này: "Vương phi nương nương, mấy ngày qua tiểu quận chúa có khỏe không?" Nhưng, nàng vốn có lòng dạ hẹp hòi nên không nhìn Tôn Doanh Doanh thêm cái nào.
Phu thê Lý Tiêu đều hy vọng có con trai trưởng, đáng tiếc lại chỉ sinh nữ nhi, làm cho bọn họ đều rất thất vọng.
"Để cho tam tiểu thư nhớ, hài tử kia nặng thêm rất nhiều, ta sắp không thể ôm nàng được nữa." Trên mặt Tấn vương phi thoáng lộ hạnh phúc của người làm mẹ: "May mắn nàng không thích khóc, nếu không ta sẽ bị đau đầu mất."
Cho dù là nữ nhi, nhưng cũng là cốt nhục phải mang thai mười tháng mới sinh ra , nàng vẫn rất yêu thương con. Cho dù ban đầu có chút thất vọng sau này phu thê bọn họ vẫn tiếp thụ sự thật này. Về sau bọn họ vẫn có cơ hội sinh được nhi tử. Bọn họ còn trẻ, có nhiều cơ hội có con trai trưởng.
Lúc đứa trẻ làm tiệc mừng trăm ngày tuổi, Minh Đang có đến Phúc vương phủ tham dự, có gặp qua hài tử kia, nàng rất quý mến: "Tiểu Quận Chúa linh động đáng yêu, bộ dáng lại giống hoàng hậu nương nương, đúng là người gặp người thích."
Hài tử trắng trẻo mập mạp làm nàng rất thích, ôm tiểu thân thể mềm nhũn thơm ngào ngạt, rất dễ dàng gợi lên tình thương của mẹ trời sinh trong nữ nhân.
"Hài tử kia quá yếu ớt, Vương gia quá sủng ái nàng." Nói lên nữ nhi, Tấn vương phi tươi cười đầy mặt, nghe thấy người khác khen nữ nhi của mình, trong lòng ngọt ngào nhưng ngoài miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ta có chút lo lắng đứa nhỏ này khi trưởng thành tính tình sẽ có chút điêu ngoa."
Điều khiến nàng vui mừng nhất chính là Vương gia rất thích nữ nhi, không vì đây là nữ hài tử mà lòng có bất mãn nên không quan tâm. Thỉnh thoảng hoàng hậu nương nương còn ban cho vật này nọ, bù lại tiếc nuối không sinh được trưởng tử của nàng.
Nhưng mà một trắc vương phi do hoàng hậu ban thưởng đã có có thai, điều này làm cho nàng có chút phiền lòng, sợ nàng ta hạ sinh trưởng tử trước.
Ngược lại Minh Đang thích hài tử có chút tinh quái, hài tử quá khô khan sẽ làm mất linh khí: "Nữ hài tử hơi điêu ngoa một chút thì càng đáng yêu."
Vẫn chưa từng nói câu nào, đột nhiên Lý Tiêu toát ra một câu: "Nếu giống như ngươi, vậy thì thôi đi." Lời nói này khá âm dương quái khí.
Sắc mặt Minh Đang xanh métvì tức giân, hung hăng trợn mắt nhìn hắn: "Tấn vương điện hạ nói đùa, ta chỉ là một dân nữ, nào dám so sánh với tiểu quận chúa?" Hắn không thể nói câu nào dễ nghe hơn sao? Lại còn mang nữ nhân kia đến định làm cái trò gì? Nàng chưa thèm tính sổ với hắn đâu!
Nếu muốn đấu võ mồm thì nàng sẽ phụng bồi khi có hai người, còn trước mặt nhiều người như vậy mà cãi nhau, hắn đang tính toán cái gì? Định để cho nàng không xuống đài được sao?
Lời nói của Minh Đang nghe khá quái dị, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái. Tấn vương phi vội vàng giúp đỡ giải thích: "Tam tiểu thư, người đừng hiểu lầm, ý của Vương gia nhà ta muốn nói nữ hài tử... Vẫn nên... Vẫn nên đoan trang một chút. Không có ý nói người không đoan trang..."
Trong lòng tự phỉ nhổ chính mình, nàng đang nói cái gì vậy? Vương gia cũng thật là, toàn nói bậy. Biết rõ vị tiểu thư này là người trong lòng của hoàng thúc, lại cứ thích đắc tội với nàng, có phải hắn không muốn ngồi lên cái ghế kia nữa?
Minh Đang nghiêng mặt, thấy mặt Tấn vương phi đỏ lên vì xấu hổ, trong lòng có có chút không nỡ: "Ta hiểu ý của các ngươi, cứ coi như ta chưa nói cái gì."
Lý Tiêu chép chép miệng, mắt nhìn người chung quanh, cuối cùng lại quay đầu tán gẫu với Vân Lam.
Tấn vương phi làm hết bổn phận của hiền thê, giải quyết hậu quả thật tốt vì phu quân, cố gắng điều hòa không khí, trường hợp sau đó không còn không khí xấu hổ như vừa rồi.
Tôn Doanh Doanh cực kỳ thông minh, biết cách ăn nói làm người nghe cảm thấy hết sức thoải mái. Trách không được khiến hoàng hậu có vài phần thưởng thức, quả thật nàng ta thực sự có khả năng.
Vân Lam câu được câu không nói chuyện cùng bọn hắn, ánh mắt lại thường thường quét về phía Minh Đang.
Minh Đang cúi thấp đầu, không nói tiếng nào, người khác cũng không thấy rõ của vẻ mặt của nàng.
Trong lòng Vân Lam dần dần bực mình, có chút không kiên nhẫn nhăn mày lại. Hận không thể đuổi mấy người này đi, +ddlqd+ hắn muốn giải thích rõ ràng với nàng.
Nhưng cho dù trong lòng hắn càng nóng vội, những người này càng ngồi vững như núi Thái Sơn, càng nói càng nhiều chuyện.
Quản gia dẫn theo mấy quý nhân đi vào: "Vương gia, Ngụy Vương gia đến, Yến vương gia đến." Hoàng tử trưởng thành đều có mắt hết.
Vân Lam lại càng buồn bực, mấy tên điệt nhi (cháu trai) này, đứa nào cũng thật nhiều chuyện.
Phu thê Lý Tiêu liếc nhau, hai người trao đổi ánh mắt.
Ngụy Vương gia giành bái lạy trước: "Hoàng thúc, điệt nhi chúc hoàng thúc phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Hạ nhân bên cạnh đưa lên một đống lễ vật.
"Điệt nhi chúc hoàng thúc thanh xuân vĩnh trú (trẻ mãi không già)." Yến vương gia không cam lòng yếu thế, mở miệng nói lời hay. Hạ nhân cũng dâng lên kỳ trân dị bảo làm lễ vật. (*kỳ trân dị bảo: bảo vật kỳ lạ, hiếm có)
Cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng Vân Lam không thể hiện ra trên mặt, thái độ ôn hòa thân thiết, lộ rõ sự từ ái của thúc thúc.
Lý Tiêu híp mắt, cười như gió xuân quất vào mặt, khoác tay thân thiết lên bả vai bọn họ: "Hoàng huynh hoàng đệ, các ngươi cũng đến đây?"
Ngụy Vương gia tươi cười: "Hoàng huynh hoàng tẩu, các ngươi tới thật sớm, rất cí tâm." Lời nói nhẹ nhàng như trong bông có châm nhọn.
"Hoàng đệ cũng thật là có tâm." trên mặt Lý Tiêu cười, phản lại không chút khách khí.
Yến vương gia đưa một mỹ nữ từ phía sau lên trước: "Biểu di, đây là hoàng thúc của ta, người mau tới đây gặp mặt hoàng thúc."
Ngụy Vương gia cũng nhớ tới chính sự, gọi một nữ tử mặt mày như tranh vẽ: "Vân cô cô, người cũng tới ra mắt hoàng thúc."
Hai vị mỹ nữ yểu điệu, xấu hổ nhẹ nhàng hành lễ, liền làm hai mắt Minh Đang càng thêm đau đớn.
Nàng thờ ơ lạnh nhạt nhìn một cảnh này, có vẻ giống như một buổi thân cận. Người sau xinh đẹp hơn người trước, tiếng cười duyên dáng, thanh thúy như chuông thỉnh thoảng vang lên. Trong lòng tất cả mọi người trước mặt dường như đang tranh cao thấp, tranh đấu gay gắt, dùng tất cả biện pháp để được mọi người chú ý, hy vọng có thể được Phúc vương gia coi trọng.
Minh Đang không thể tiếp tục nhìn, nghe cũng không vào nữa, vụng trộm chuồn ra ngoài, thở dài một hơi thật sâu, vô cùng phiền não.
"Mới như vậy đã chịu không nổi?" Lý Tiêu hừ lạnh một tiếng, hắn không hiểu làm sao mình không quản được chân mình, đi ra ngoài theo nàng.
Minh Đang đang mang một bụng hỏa, tức giận khẽ nói: " Hôm nay các ngươi rất tốt, một đám cũng tới bắt nạt ta sao?" Ý đồ rõ ràng không chút nào che dấu như vậy bày ra ngay trước mặt nàng, nàng dễ dàng bị bặt nạt như vậy sao?
Có ý gì vậy? Một tên rồi thêm một tên đều tới xem náo nhiệt. Nếu nói đây chỉ là trùng hợp, đánh chết nàng cũng không tin.
Lý Tiêu cau mày: "Ta nếu nói, đây không phải ý của ta, ngươi tin ta sao?" Trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, không muốn nàng hiểu lầm hắn. Lý do vì sao, thì hắn cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
Hắn không ngờ một lần vào cung lại tạo nên trường hợp này. Hoàng mệnh khó cãi, hắn thân vừa là nhi tử vừa là thần tử, cho dù không nguyện ý, thì có thể làm gì được?
"Ta tin hay không quan trọng lắm sao? Các ngươi mang theo mấy nàng đến muốn hạ mã uy với ta sao." Minh Đang càng nói càng tức giận, kéo đứt mấy nhánh cây. Thời điểm người ta đang tức giận, có vẻ khá bạo lực, quả nhiên sức lực trở lên mạnh mẽ hơn.
Thấy nàng bực tức, sắc mặt đỏ rừng rực, trong lòng Lý Tiêu có chút khổ sở, nhịn không được lên tiếng chỉ điểm nàng: "Đây là phụ hoàng đang bày tỏ bất mãn sự của hắn, ngươi nên nghĩ biện pháp hóa giải đi."
Minh Đang tức giận: "Thật sự là buồn cười, chẳng lẽ do ta không muốn gả cho hắn sao? Là hắn..." Là hắn không chịu cưới nàng, hoàng thượng không nỡ trút giận vào huynh đệ, liền trút lên quả hồng mềm là nàng. Có còn đạo lý không vậy?
Lý Tiêu ngước lên trợn trừng mắt: "Vậy ngươi cố sức thuyết phục hắn, không phải hoàng thúc đều nghe lời ngươi?"
Chuyện gì vậy? Phụ hoàng lại đi ám chỉ với nữ nhân trong cung, ai có thể khiến cho hoàng thúc lập gia đình, sẽ có thưởng lớn. Không để ý tới xuất thân, chỉ cần có khả năng làmhoàng thúc gật đầu, người đó sẽ trở thành Phúc vương phi.
Cứ như thế, nữ nhân trong cung đều điên hết. Lôi hết bà con xa tám đời ra, đưa đến Phúc Vương Phủ. Không nói đến phần thưởng của hoàng thượng, chỉ mỗi cái vị trí Phúc vương phi đủ để cho tất cả thế lực đều động tâm.
"Chuyện này hắn lại không chịu nghe ta." Minh Đang càng nói càng tức, hung hăng giật nhánh cây nhỏ trên thân cây, coi nó thành mấy người đáng ghét trong hoàng cung, liều mạng giật, một đám người xấu đều đến để bắt nạt nàng, đáng giận, đáng giận, đánh chết các ngươi.
"Kiên nhẫn của phụ hoàng có hạn, tuy hắn sẽ không hạ chỉ, nhưng sự việc giống hôm nay sẽ xảy ra thêm nhiều lần nữa." Lý Tiêu vô cùng hiểu rõ phụ thân của hắn.
Nói đi nói lại, toàn bộ đều vì hôn sự của Vân Lam, hắn đã là 25 tuổi, hoàng thượng hận không thể khiến hắn lập gia đình ngay lập tức, sinh ra người thừa kế Phúc Vương Phủ. Nhưng hoàng thúc lại sống chết không đáp ứng, chỉ có thể trút giận lên người bên cạnh hắn.
Bắt Minh Đang chịu thêm ngột ngạt, điều đó là đương nhiên. Nhưng muốn giết nàng, đó là chuyện không có khả năng.
Minh đang suy nghĩ đến mấy nữ nhân đang cố gắng quyến rũ Vân Lam ở đại sảnh kia, lửa giận bốc thẳng lên trên đầu, nói chuyện cũng không có chút cố kỵ gì nữa: "Hoàng thượng rảnh như thế, thì nên cưới thêm mấy vị phi tử, để ông ta ít tham gia chuyện của người khác đi."
"Nhỏ tiếng một chút, cô nãi nãi của ta." Lý Tiêu khẩn trương, vị này cái gì cũng dám nói.
"Ta không sợ, cùng lắm là ông ta chém đầu ta chứ gì?” Minh đang là người dám cãi giả trước mặt hoàng thượng, làm sao còn để ý đến mấy thứ này? Hiện giờ nàng đang tức giân, lại càng không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Lý Tiêu thật sự không biết nên nói với nàng như thế nào: "Ngươi... tính tình này của ngươi, thật sự là quá phách lối, cứ như vậy sẽ không tốt đối với ngươi và cả hoàng thúc."
Trong lòng lại không ngừng hâm mộ với tính cách bừa bãi này của nàng.
"Dù sao không ai thích ta, ta không cần để ý đến nó." Minh Đang tức giận, lửa giận trong mắt bắn ra bốn phía. Nhánh cây nhỏ bị nàng cầm trong tay đã bị tàn phá chỉ còn lại cành trụi lủi.
Trong lòng nàng không ngừng oán thầm, ngoài miệng Đế hậu nói rất dễ nghe, ba ngày hai bữa ban thưởng nhiều đồ quý giá, giống như vô cùng tin tưởng tôn trọng nàng. Toàn bộ đều là giả, quay người lại liền làm mấy chuyện xấu. Nàng nói rồi, mọi người trong hoàng thất đều là lũ dối trá, nói một đằng làm một nẻo, là người hai mặt, tuyệt đối không thể tin tưởng, xem ra nửa điểm nàng cũng không có nói sai.
Trong lòng hắn lại kêu rên thảm thiết, hoàng huynh a, không phải người đã đáp ứng không can thiếp đến chuyện hôn nhân của ta sao? Đột nhiên xảy ra một chiêu này là sao? Người không thể yên tĩnh một lát, hay dồn tinh thần và sức lực lên chuyện của triều đình sao?
"Đó là hoàng thượng ban tặng, hai đồ này là lễ vật của hoàng hậu nương nương." Tôn Doanh Doanh bảo cung nữ bưng lên hai cái mâm sơn hồng chạm hình phượng. Trên mặt đặt một bộ quần áo, một đôi giày. Mặc dù kiểu dáng bình thường, nhưng là do chính tay hoàng hậu may.
Biểu tình Vân Lam buông lỏng một chút, nhớ tới nhiều năm qua hoàng hậu chiếu cố cẩn thận chu đáo, trong lòng có chút cảm động, khách khí gật đầu: "Làm phiền Tôn cô nương rồi."
"Không dám, đây là vinh hạnh của Doanh Doanh." Tôn Doanh Doanh xấu hổ cười, nhìn nam tử tuấn lãng chững chạc trước mắt, tim đập thình thịch, trái tim thiếu nữ đập loạn như nai con đang nhảy bên trong.
Nam nhân có quyền thế lại xuất sắc như vậy, là phu quân mà nữ tử khắp thiên hạ tha thiết ước mơ, là phu quân trong suy nghĩ của nàng.
Nam tử tuấn lãng, nữ tử xinh đẹp thanh tú, đứng song vai với nhau đẹp giống như một bức họa.
Minh Đang mắt đảo tròn, tiến lên một bước, cùng hắn sóng vai mà đứng, trường hợp trở thành hai người đứng đối diện một người. Nàng nhìn thẳng vào nữ tử trước mắt: "Xem ra Tôn cô nương rất được hoàng hậu sủng ái." Hừ, bộ dáng cũng tạm, nếu muốn cướp đoạt Vân ca ca với nàng, thì đừng trách nàng không nương tay.
Tôn Doanh Doanh nở nụ cười yếu ớt, cười hơi hé miệng, thùy mị, đoan trang: "Tiểu nữ được hoàng hậu nương nương coi trọng, thường xuyên triệu kiến ta tiến cung nói chuyện." Thái độ vô cùng khiêm tốn, không một tia kiêu ngạo đắc ý.
Hóa ra là như vậy, trong lòng Minh Đang ê ẩm, quay đầu muốn đi. Người ta là người mà hoàng hậu ngầm đồng ý trong lòng, nàng có tư cách gì?
Vân Lam giữ chặt nàng, hai tay của hai người nắm chặt nhau dưới ống tay áo rộng rãi, không chút che dấu sự thân mật giữa hai người.
Sắc mặt Tôn Doanh Doanh thay đổi, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường.
Tấn vương phi xấu hổ xoay đầu đi, trong lòng có một tia hâm mộ, ánh mắt kìm lòng không được liền liếc về phía Lý Tiêu.
Lý Tiêu cúi đầu nhìn trên mặt đất, che giấu vẻ mặt. Nhìn chằm chằm mặt đất cứ như trên mặt đất có vàng.
Minh Đang nhìn Vân Lam, hắn cười ấm áp với nàng, nhiệt độ cơ thể thông qua đầu ngón tay của hai người, truyền vào trong lòng nàng, dần dần làm tan chút chua xót trong lòng.
Vân Lam đút một khối điểm tâm vaào miệng nàng, vị ngọt nhẹ nhàng tan ra trong miệng.
Hắn tỏ rõ thái độ đứng về phía nàng như vậy làm nàng cảm thấy thoải mái trong lòng. Cuối cùng cũng có tâm trạng tán gẫu thêm mấy câu với những người này: "Vương phi nương nương, mấy ngày qua tiểu quận chúa có khỏe không?" Nhưng, nàng vốn có lòng dạ hẹp hòi nên không nhìn Tôn Doanh Doanh thêm cái nào.
Phu thê Lý Tiêu đều hy vọng có con trai trưởng, đáng tiếc lại chỉ sinh nữ nhi, làm cho bọn họ đều rất thất vọng.
"Để cho tam tiểu thư nhớ, hài tử kia nặng thêm rất nhiều, ta sắp không thể ôm nàng được nữa." Trên mặt Tấn vương phi thoáng lộ hạnh phúc của người làm mẹ: "May mắn nàng không thích khóc, nếu không ta sẽ bị đau đầu mất."
Cho dù là nữ nhi, nhưng cũng là cốt nhục phải mang thai mười tháng mới sinh ra , nàng vẫn rất yêu thương con. Cho dù ban đầu có chút thất vọng sau này phu thê bọn họ vẫn tiếp thụ sự thật này. Về sau bọn họ vẫn có cơ hội sinh được nhi tử. Bọn họ còn trẻ, có nhiều cơ hội có con trai trưởng.
Lúc đứa trẻ làm tiệc mừng trăm ngày tuổi, Minh Đang có đến Phúc vương phủ tham dự, có gặp qua hài tử kia, nàng rất quý mến: "Tiểu Quận Chúa linh động đáng yêu, bộ dáng lại giống hoàng hậu nương nương, đúng là người gặp người thích."
Hài tử trắng trẻo mập mạp làm nàng rất thích, ôm tiểu thân thể mềm nhũn thơm ngào ngạt, rất dễ dàng gợi lên tình thương của mẹ trời sinh trong nữ nhân.
"Hài tử kia quá yếu ớt, Vương gia quá sủng ái nàng." Nói lên nữ nhi, Tấn vương phi tươi cười đầy mặt, nghe thấy người khác khen nữ nhi của mình, trong lòng ngọt ngào nhưng ngoài miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ta có chút lo lắng đứa nhỏ này khi trưởng thành tính tình sẽ có chút điêu ngoa."
Điều khiến nàng vui mừng nhất chính là Vương gia rất thích nữ nhi, không vì đây là nữ hài tử mà lòng có bất mãn nên không quan tâm. Thỉnh thoảng hoàng hậu nương nương còn ban cho vật này nọ, bù lại tiếc nuối không sinh được trưởng tử của nàng.
Nhưng mà một trắc vương phi do hoàng hậu ban thưởng đã có có thai, điều này làm cho nàng có chút phiền lòng, sợ nàng ta hạ sinh trưởng tử trước.
Ngược lại Minh Đang thích hài tử có chút tinh quái, hài tử quá khô khan sẽ làm mất linh khí: "Nữ hài tử hơi điêu ngoa một chút thì càng đáng yêu."
Vẫn chưa từng nói câu nào, đột nhiên Lý Tiêu toát ra một câu: "Nếu giống như ngươi, vậy thì thôi đi." Lời nói này khá âm dương quái khí.
Sắc mặt Minh Đang xanh métvì tức giân, hung hăng trợn mắt nhìn hắn: "Tấn vương điện hạ nói đùa, ta chỉ là một dân nữ, nào dám so sánh với tiểu quận chúa?" Hắn không thể nói câu nào dễ nghe hơn sao? Lại còn mang nữ nhân kia đến định làm cái trò gì? Nàng chưa thèm tính sổ với hắn đâu!
Nếu muốn đấu võ mồm thì nàng sẽ phụng bồi khi có hai người, còn trước mặt nhiều người như vậy mà cãi nhau, hắn đang tính toán cái gì? Định để cho nàng không xuống đài được sao?
Lời nói của Minh Đang nghe khá quái dị, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái. Tấn vương phi vội vàng giúp đỡ giải thích: "Tam tiểu thư, người đừng hiểu lầm, ý của Vương gia nhà ta muốn nói nữ hài tử... Vẫn nên... Vẫn nên đoan trang một chút. Không có ý nói người không đoan trang..."
Trong lòng tự phỉ nhổ chính mình, nàng đang nói cái gì vậy? Vương gia cũng thật là, toàn nói bậy. Biết rõ vị tiểu thư này là người trong lòng của hoàng thúc, lại cứ thích đắc tội với nàng, có phải hắn không muốn ngồi lên cái ghế kia nữa?
Minh Đang nghiêng mặt, thấy mặt Tấn vương phi đỏ lên vì xấu hổ, trong lòng có có chút không nỡ: "Ta hiểu ý của các ngươi, cứ coi như ta chưa nói cái gì."
Lý Tiêu chép chép miệng, mắt nhìn người chung quanh, cuối cùng lại quay đầu tán gẫu với Vân Lam.
Tấn vương phi làm hết bổn phận của hiền thê, giải quyết hậu quả thật tốt vì phu quân, cố gắng điều hòa không khí, trường hợp sau đó không còn không khí xấu hổ như vừa rồi.
Tôn Doanh Doanh cực kỳ thông minh, biết cách ăn nói làm người nghe cảm thấy hết sức thoải mái. Trách không được khiến hoàng hậu có vài phần thưởng thức, quả thật nàng ta thực sự có khả năng.
Vân Lam câu được câu không nói chuyện cùng bọn hắn, ánh mắt lại thường thường quét về phía Minh Đang.
Minh Đang cúi thấp đầu, không nói tiếng nào, người khác cũng không thấy rõ của vẻ mặt của nàng.
Trong lòng Vân Lam dần dần bực mình, có chút không kiên nhẫn nhăn mày lại. Hận không thể đuổi mấy người này đi, +ddlqd+ hắn muốn giải thích rõ ràng với nàng.
Nhưng cho dù trong lòng hắn càng nóng vội, những người này càng ngồi vững như núi Thái Sơn, càng nói càng nhiều chuyện.
Quản gia dẫn theo mấy quý nhân đi vào: "Vương gia, Ngụy Vương gia đến, Yến vương gia đến." Hoàng tử trưởng thành đều có mắt hết.
Vân Lam lại càng buồn bực, mấy tên điệt nhi (cháu trai) này, đứa nào cũng thật nhiều chuyện.
Phu thê Lý Tiêu liếc nhau, hai người trao đổi ánh mắt.
Ngụy Vương gia giành bái lạy trước: "Hoàng thúc, điệt nhi chúc hoàng thúc phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Hạ nhân bên cạnh đưa lên một đống lễ vật.
"Điệt nhi chúc hoàng thúc thanh xuân vĩnh trú (trẻ mãi không già)." Yến vương gia không cam lòng yếu thế, mở miệng nói lời hay. Hạ nhân cũng dâng lên kỳ trân dị bảo làm lễ vật. (*kỳ trân dị bảo: bảo vật kỳ lạ, hiếm có)
Cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng Vân Lam không thể hiện ra trên mặt, thái độ ôn hòa thân thiết, lộ rõ sự từ ái của thúc thúc.
Lý Tiêu híp mắt, cười như gió xuân quất vào mặt, khoác tay thân thiết lên bả vai bọn họ: "Hoàng huynh hoàng đệ, các ngươi cũng đến đây?"
Ngụy Vương gia tươi cười: "Hoàng huynh hoàng tẩu, các ngươi tới thật sớm, rất cí tâm." Lời nói nhẹ nhàng như trong bông có châm nhọn.
"Hoàng đệ cũng thật là có tâm." trên mặt Lý Tiêu cười, phản lại không chút khách khí.
Yến vương gia đưa một mỹ nữ từ phía sau lên trước: "Biểu di, đây là hoàng thúc của ta, người mau tới đây gặp mặt hoàng thúc."
Ngụy Vương gia cũng nhớ tới chính sự, gọi một nữ tử mặt mày như tranh vẽ: "Vân cô cô, người cũng tới ra mắt hoàng thúc."
Hai vị mỹ nữ yểu điệu, xấu hổ nhẹ nhàng hành lễ, liền làm hai mắt Minh Đang càng thêm đau đớn.
Nàng thờ ơ lạnh nhạt nhìn một cảnh này, có vẻ giống như một buổi thân cận. Người sau xinh đẹp hơn người trước, tiếng cười duyên dáng, thanh thúy như chuông thỉnh thoảng vang lên. Trong lòng tất cả mọi người trước mặt dường như đang tranh cao thấp, tranh đấu gay gắt, dùng tất cả biện pháp để được mọi người chú ý, hy vọng có thể được Phúc vương gia coi trọng.
Minh Đang không thể tiếp tục nhìn, nghe cũng không vào nữa, vụng trộm chuồn ra ngoài, thở dài một hơi thật sâu, vô cùng phiền não.
"Mới như vậy đã chịu không nổi?" Lý Tiêu hừ lạnh một tiếng, hắn không hiểu làm sao mình không quản được chân mình, đi ra ngoài theo nàng.
Minh Đang đang mang một bụng hỏa, tức giận khẽ nói: " Hôm nay các ngươi rất tốt, một đám cũng tới bắt nạt ta sao?" Ý đồ rõ ràng không chút nào che dấu như vậy bày ra ngay trước mặt nàng, nàng dễ dàng bị bặt nạt như vậy sao?
Có ý gì vậy? Một tên rồi thêm một tên đều tới xem náo nhiệt. Nếu nói đây chỉ là trùng hợp, đánh chết nàng cũng không tin.
Lý Tiêu cau mày: "Ta nếu nói, đây không phải ý của ta, ngươi tin ta sao?" Trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, không muốn nàng hiểu lầm hắn. Lý do vì sao, thì hắn cũng không muốn suy nghĩ sâu xa.
Hắn không ngờ một lần vào cung lại tạo nên trường hợp này. Hoàng mệnh khó cãi, hắn thân vừa là nhi tử vừa là thần tử, cho dù không nguyện ý, thì có thể làm gì được?
"Ta tin hay không quan trọng lắm sao? Các ngươi mang theo mấy nàng đến muốn hạ mã uy với ta sao." Minh Đang càng nói càng tức giận, kéo đứt mấy nhánh cây. Thời điểm người ta đang tức giận, có vẻ khá bạo lực, quả nhiên sức lực trở lên mạnh mẽ hơn.
Thấy nàng bực tức, sắc mặt đỏ rừng rực, trong lòng Lý Tiêu có chút khổ sở, nhịn không được lên tiếng chỉ điểm nàng: "Đây là phụ hoàng đang bày tỏ bất mãn sự của hắn, ngươi nên nghĩ biện pháp hóa giải đi."
Minh Đang tức giận: "Thật sự là buồn cười, chẳng lẽ do ta không muốn gả cho hắn sao? Là hắn..." Là hắn không chịu cưới nàng, hoàng thượng không nỡ trút giận vào huynh đệ, liền trút lên quả hồng mềm là nàng. Có còn đạo lý không vậy?
Lý Tiêu ngước lên trợn trừng mắt: "Vậy ngươi cố sức thuyết phục hắn, không phải hoàng thúc đều nghe lời ngươi?"
Chuyện gì vậy? Phụ hoàng lại đi ám chỉ với nữ nhân trong cung, ai có thể khiến cho hoàng thúc lập gia đình, sẽ có thưởng lớn. Không để ý tới xuất thân, chỉ cần có khả năng làmhoàng thúc gật đầu, người đó sẽ trở thành Phúc vương phi.
Cứ như thế, nữ nhân trong cung đều điên hết. Lôi hết bà con xa tám đời ra, đưa đến Phúc Vương Phủ. Không nói đến phần thưởng của hoàng thượng, chỉ mỗi cái vị trí Phúc vương phi đủ để cho tất cả thế lực đều động tâm.
"Chuyện này hắn lại không chịu nghe ta." Minh Đang càng nói càng tức, hung hăng giật nhánh cây nhỏ trên thân cây, coi nó thành mấy người đáng ghét trong hoàng cung, liều mạng giật, một đám người xấu đều đến để bắt nạt nàng, đáng giận, đáng giận, đánh chết các ngươi.
"Kiên nhẫn của phụ hoàng có hạn, tuy hắn sẽ không hạ chỉ, nhưng sự việc giống hôm nay sẽ xảy ra thêm nhiều lần nữa." Lý Tiêu vô cùng hiểu rõ phụ thân của hắn.
Nói đi nói lại, toàn bộ đều vì hôn sự của Vân Lam, hắn đã là 25 tuổi, hoàng thượng hận không thể khiến hắn lập gia đình ngay lập tức, sinh ra người thừa kế Phúc Vương Phủ. Nhưng hoàng thúc lại sống chết không đáp ứng, chỉ có thể trút giận lên người bên cạnh hắn.
Bắt Minh Đang chịu thêm ngột ngạt, điều đó là đương nhiên. Nhưng muốn giết nàng, đó là chuyện không có khả năng.
Minh đang suy nghĩ đến mấy nữ nhân đang cố gắng quyến rũ Vân Lam ở đại sảnh kia, lửa giận bốc thẳng lên trên đầu, nói chuyện cũng không có chút cố kỵ gì nữa: "Hoàng thượng rảnh như thế, thì nên cưới thêm mấy vị phi tử, để ông ta ít tham gia chuyện của người khác đi."
"Nhỏ tiếng một chút, cô nãi nãi của ta." Lý Tiêu khẩn trương, vị này cái gì cũng dám nói.
"Ta không sợ, cùng lắm là ông ta chém đầu ta chứ gì?” Minh đang là người dám cãi giả trước mặt hoàng thượng, làm sao còn để ý đến mấy thứ này? Hiện giờ nàng đang tức giân, lại càng không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Lý Tiêu thật sự không biết nên nói với nàng như thế nào: "Ngươi... tính tình này của ngươi, thật sự là quá phách lối, cứ như vậy sẽ không tốt đối với ngươi và cả hoàng thúc."
Trong lòng lại không ngừng hâm mộ với tính cách bừa bãi này của nàng.
"Dù sao không ai thích ta, ta không cần để ý đến nó." Minh Đang tức giận, lửa giận trong mắt bắn ra bốn phía. Nhánh cây nhỏ bị nàng cầm trong tay đã bị tàn phá chỉ còn lại cành trụi lủi.
Trong lòng nàng không ngừng oán thầm, ngoài miệng Đế hậu nói rất dễ nghe, ba ngày hai bữa ban thưởng nhiều đồ quý giá, giống như vô cùng tin tưởng tôn trọng nàng. Toàn bộ đều là giả, quay người lại liền làm mấy chuyện xấu. Nàng nói rồi, mọi người trong hoàng thất đều là lũ dối trá, nói một đằng làm một nẻo, là người hai mặt, tuyệt đối không thể tin tưởng, xem ra nửa điểm nàng cũng không có nói sai.