Edit: sena_diễn đàn lê quý đôn
Từ Tử Kiến đi bốc thuốc cho mười ngày tới, lại mua mười lăm cái bánh bao, vô cùng vui vẻ chạy về nhà.
Từ gia thuê một cái sân nhỏ chung với người khác, chỉ chiếm ba phòng nhỏ bên trái. Sân rất nhỏ và rách nát, nhưng được cái tiền thuê nhà rẻ, một tháng chỉ cần nửa lượng bạc.
Từ Tử Kiến đi thẳng vào trong phòng của tam phu nhân: “Nương, nương.”
Đầu tóc của tam phu nhân bù xù, sắc mặt trắng bệch, sững sờ nằm ở trên giường, bộ dạng gầy yếu tiều tụy. Nghe được giọng nói của con trai, hai mắt sáng lên: “Kiến Nhi, rốt cục ngươi đã trở về, nương lo lắng rất nhiều.”
Từ Tử Kiến cười hì hì đưa hai tay lên cao, vẻ mặt hưng phấn nói: “Nương, người xem ta đem theo cái gì trở về?”
Tam phu nhân ngẩn người: “Đồ ăn? Thuốc? Ngươi lấy tiền ở đâu ra?”
Bà ta biết rõ trong nhà không có một đồng tiền, cũng không còn chút lương thực nào. Hôm qua đã hết thuốc và lương thực rồi, bà cũng chuẩn bị tâm lý nằm chờ chết. Sống dở chết dở như bây giờ rất khổ sở, bị phu quân ghét bỏ, bị bại tướng trước kia cười nhạo, bà ta sắp không chống đỡ được nữa rồi. Nếu không phải lo lắng cho đứa con duy nhất này của mình, bà ta đã sớm kết thúc cuộc đời này rồi.
Từ Tử Kiến mở tấm giấy dầu bao ngoài ra, đưa một cái bánh bao tới, vẫn đang còn bốc hơi nóng: “Nương không cần phải quan tâm đến chuyện này, trước tiên người phải ăn hai cái bánh bao đã, ta đi ra ngoài kia sắc thuốc cho nương.”
Mũi tam phu nhân đau xót, hốc mắt nóng lên: “Đứa bé ngoan, ngươi ăn đi, nương không đói bụng.” May mắn bà ta vẫn còn một đứa con trai hiếu thuận, không uống phí tâm tư trước kia của bà ta.
Từ Tử Kiến cố chấp không chịu rút tay trở về, cứ nhét vào lòng bà ta: “Nương chúng ta cùng nhau ăn, còn mấy cái nữa.”
Ăn bánh bao thơm ngọt, nước mắt tam phu nhân không nhịn được mà chảy xuống., trong bánh bao có vị mặn của nước mắt. Mười mấy năm sống trong cẩm y ngọc thực*, làm bà ta có thói quen sinh hoạt xa xỉ, tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ mà phải sống tằn tiện thì rất khó. (*cẩm y: quần áo bằng gấm, ngọc thực: gạo ngọc; ý nói đây là một cuộc sống rất giàu có xa hoa.)
Bà ta vẫn có thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khó như vậy, nhưng con trai của bà ta, từ nhỏ là bảo bối của gia đình phú quý, sao có thể để hắn phải chịu khổ sở như vậy? Ông trời ơi, đây được coi là báo ứng sao? Nếu là báo ứng thì xin cứ để một mình bà ta chịu, xin hãy buông tha cho con trai của bà đi.
Tâm trạng Từ Tử Kiên nặng nề, giả bộ như không nhìn thấy, vùi đầu ăn.
Nhị phu nhân không biết chạy từ nơi nào ra, kêu to: “Các ngươi đang ăn vụng cái gì đó?” Thật quá đáng, thừa lúc bà ta đi ra ngoài, trốn ở một chỗ ăn mảnh. Thiệt thòi bà ta phải làm trâu làm ngựa, nấu cơm giặt quần áo cho cả gia đình này, toàn là một lũ không biết cảm ơn.
Từ Tử Kiến nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, đưa gói giấy dầu tới: "Nhị nương, trong này vẫn còn, người ăn đi." Tất cả mọi người cũng sống không dễ dàng, hiện giờ nương hắn trở thành bộ dạng như vậy, cần có người chăm sóc. Nhưng trong nhà không có hạ nhân, chỉ còn lại bốn người tính cả hắn. Phụ thân thì uống rượu cả ngày, không để ý đến bất cứ chuyện gì khác. Chỉ có nhị phu nhân có thể làm việc, việc gì cũng phải tự tay làm, thật sự vất vả.
Nhị phu nhân bỏ mặc sự nghi ngờ của mình, không hỏi thêm cái gì, tay đoạt lấy một cái bánh bao, làm nhiều việc cùng một lúc, bắt đâu ăn uống như hổ đói. Thật sự là bà ta rất đói bụng, tối hôm qua không được cái gì vào bụng, sáng cũng chưa ăn, giữa trưa cũng chẳng có cái ăn. Đói đến mức hai mắt thấy toàn sao bay, tay chân nhũn hết cả ra.
Ăn liên tục hết bốn cái bánh bao mới ngừng được cảm giác đói khát, lúc này bà ta mới có lòng dạ thảnh thơi quản chuyện khác: "Ngươi đi mua thuốc? Bạc do phụ thân ngươi vụng trộm đưa cho ngươi? Cái lão già chết tiệt này, còn lừa gạt ta nói là trong nhà không có lấy một đồng tiền, thật sự quá thiên vị."
Càng nói càng tức giận, càng nói càng cảm thấy căm tức. Đến thời điểm như hiện tại, vẫn còn lo lắng bảo vệ mẹ con họ. Ông ta có nghĩ đến bà hay không? Bà ta nào có dễ dàng gì?
"Nhị nương, không phải đâu." Từ Tử Kiến vội vàng giải thích: "Không phải do phụ thân cho ta bạc."
Trong mắt nhị phu nhân tỏ ra nghĩ ngờ: "Không phải do phụ thân ngươi cho? Vậy thì bạc từ đâu ra?" Đừng có nói với bà, bạc này là do hắn kiếm về đó.
Từ khi rơi vào hoàn cảnh này, lão gia đã từng đi mấy nhà cũ có quen biết để xin giúp đỡ, nhưng đều bị chắn ở ngoài cửa, ngay cả mặt cũng không được đã bị đuổi ra ngoài, lại còn phải nghe đám người đó chế nhạo.
Người đi thì trà lạnh, từ xưa đến nay đều như vậy. Ngay đến đại phu nhân cũng mang đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ, chặt đứt liên hệ với Từ gia. Chỉ để lại một trăm lượng bạc làm bồi thường, phủi sạch quan hệ.
Nơi này chỉ còn lại mấy người không chỗ để đi, nếu mà bà ta có chỗ để đi thì cũng sẽ trốn đi từ sớm rồi.
Từ Tử Kiến ngậm miệng không chịu nói nửa lời, hắn biết nếu hắn nói thật, chỉ sợ sẽ càng có thêm phiền toái. Khúc mắc giữa Từ gia và Tam tỷ đã không thể giải hết rồi.
Nhị phu nhân thấy hỏi không được đáp án, liền thét chói tai: "Lão gia, ngươi mau nhanh tới đây, không biết con trai của ngươi từ chỗ nào lấy được tiền?" Trong lòng vội vàng, bà ta muốn nắm giữ số bạc này.
Từ Đạt đang ở uống rượu giải sầu, nghe thấy vậy chạy ngay đến, hai mắt sáng lên, bỏ mặc mọi thứ, nhanh chóng cầm lấy bánh bao, một hơi ăn hết mấy cái: "Tử Kiến, ngươi lấy bạc ở đâu ra?"
Từ Tử Kiến cắn môi khó xử vô cùng: "Phụ thân, người đừng hỏi, dù sao không phải là đồ trộm cướp."
Từ Đạt cũng không hỏi thêm: "Còn tiền thừa sao?"
Ông ta chỉ quan tâm việc đó nhất. Ông ta không thể chịu được cuộc sống túng quấn này. Một trăm lượng bạc trước đó căn bản không đủ tiêu, thanh toán tiền thuê nhà của một năm, còn lại không biết đã chi hết vào cái gì. Hiện giờ ngay cả tiền uống rượu cũng là do ông ta đổi quần áo mới có, đồ nhắm càng không nói đến.
Từ Tử Kiến chần chờ một lúc, nhéo túi tiền theo bản năng. Có nên giao ra không?
Từ Đạt nhìn ra suy nghĩ của hắn, đi lên soát người. Một lúc lâu sau tìm được bốn mươi lượng ngân phiếu, chín lượng bạc vụn. Mặt mày vui vẻ hớn hở: " Ngươi lấy ở đâu ra được nhiều bạc như vậy?"
Mặt Từ Tử Kiến đỏ lên, ấp úng nói: "Cái này... Ta mượn của bằng hữu (bạn)."
"Rất tốt, người bằng hữu này của ngươi coi như còn có chút lương tâm." Từ Đạt nhìn chỗ bạc kia, ánh mắt tỏa sáng, cũng không quan tâm đến bằng hữu đó là ai: "Nhiều bạc như vậy, ngươi chỉ là một đứa bé không giữ được tốt, vẫn lại nên để ở chỗ của ta đi."
Sắc mặt Từ Tử Kiến trắng bệch, cầm lấy ống tay áo của phụ thân: "Nhưng mà... Nương vẫn cần uống thuốc." Bảo quản? Chỉ sợ tiền này sẽ không thể lấy lại được. Trong nhà này không ai có thể lo liệu quản lý tài sản được, có bao nhiêu tiền cũng sẽ tiêu hết, không biết tiết kiệm để dự phòng.
Không phải ngươi đã mua rồi sao?" Từ Đạt tiện tay xách gói thuốc lên. Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, hắn chỉ là tiểu bối, sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy?
Từ Tử Kiến cố gắng phản bác: "Đây chỉ có mười ngày, về sau vẫn cần..." Dùng tiền kia để mua thêm, thuốc không thể bị ngừng được.
"Về sau này rồi nói, ngươi nhìn nương ngươi đi." Từ Đạt nói một cách không kiên nhẫn, thu bạc vào trong lòng, một phát liền đẩy hắn ra, phẩy tay đi mất.
Từ Tử Kiến đuổi theo, tốt xấu cũng nên cho hắn giữ lại một chút: "Phụ thân, phụ thân." Nhưng đuổi không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Đạt đi ra ngoài, không biết đi nơi nào.
Nhị phu nhân kêu lên: Khẳng định phụ thân ngươi lại đi mua rượu, chỗ bạc lại để mặc ông ta tiêu xài?" Hừ, ai bảo hắn không thèm chia cho bà? Giờ thì tốt rồi, ai cũng không có được cái gì.
Trong lòng Từ Tử Kiến khẩn trương: "Nhị nương, vậy phải làm sao bây giờ?" Đây là do hắn chạy từ sáng đến trưa, đến mấy chỗ liền mới không dễ dàng mượn được chút bạc từ trong tay Từ Minh Đang. Cầu xin người khác có bao nhiêu khó khăn, xem như hắn đã được lĩnh giáo.
Nhị phu nhân cảm thấy không sao, chộp lấy hai cái bánh bao còn lại: "Thì còn làm sao? Ngươi lại đi mượn bằng hữu của ngươi đi, nhiều mượn một chút." Nói cứ như đó là chuyện đương nhiên, giống như là ăn cơm đi ngủ vậy.
"Làm sao có thể? Được mượn một lần này đã là nể tình xưa rồi.” Trong lòng Từ Tử Kiến hiểu rõ, đây là chuyện không thể nào.
Con mắt Nhị phu nhân xoay tròn, ra sức khích lệ: "Được một ... lần ... sẽ được lần hai, sợ cái gì, chỉ cần da mặt dày lên chút, chỉ cần có thể mượn được bạc là được. Nghĩ lại cảm giác đói bụng rất khổ sở, còn có bệnh của mẹ ngươi..."
Từ Tử Kiến cười khổ lắc đầu, mượn tiếp? Nghĩ cũng đừng nghĩ thêm nữa. Da mặt hắn không dày như thế, Từ Minh Đang cũng sẽ không để ý chút tình cảm kia nữa.
Nhị phu nhân rất sợ những ngày ăn không đủ no, ánh mắt tham lam: "Như vậy đi, ngươi nói tên của bằng hữu ngươi, ta đi vay tiền với ngươi." Nói cái gì cũng phải kiếm thêm nhiều bạc một chút, tối thiểu không bị đói là được.
Trong lòng Từ Tử Kiến cảm thấy vô lực, sao những người này đều như vậy: "Chắc hẳn người ta sẽ không để cho chúng ta vào cửa nữa rồi."
Nhị phu nhân thấy thế, sắc mặt thay đổi, hùng hùng hổ hổ: "Vậy thì về sau nằm mơ mà bảo ta hầu hạ đồ ma ốm này, chỉ nằm ở trên giường cả ngày, giả vờ giả vịt hưởng thụ nhàn nhã."
Từ Tử Kiến không thể chấp nhận được, hạ giọng nói: "Nhị nương, thật sự mẹ ta đang bị bệnh."
Nhị phu nhân nhếch khóe miệng lên, vô cùng chanh chua: "Bệnh? Ta còn đang mong ta bị bệnh, mỗi ngày nằm ở trên giường để người ta hầu hạ." Có lầm hay không? Lão gia bảo bà ta chăm sóc cho nữ nhân này, bà không giết chết bà ta đã là tốt rồi.
"Nhị tỷ, ngươi đừng quá mức." Tam phu nhân vẫn không nói chuyện, cau mày nói: "Kiến nhi, ngươi đi sắc thuốc đi." Ở trước mặt con trai, bà vĩnh viễn luôn là nhu nhu nhược, ôn nhu săn sóc, là hình tượng mẫu thân tốt.
"Vâng ạ..." Từ Tử Kiến lo lắng nhìn nhị phu nhân, sợ bà ta bắt nạt người.
"Không sao đâu." Tam phu nhân cười ôn nhu. Đối phó với nữ nhân không trí óc này, bà ta có rất nhiều kinh nghiệm.
Cho dù Từ Tử Kiến lo lắng đầy bụng, nhưng vẫn nghe lời, đi sắc thuốc.
Nhị phu nhân có chút ghen tỵ với hai người họ diễn cảnh mẫu từ tử hiếu, hừ lạnh một tiếng: "Ở trước mặt con trai của ngươi, giả vờ là một mẫu thân hiền từ, đáng tiếc a, toàn bộ cũng toi công."
Tam phu nhân liếc bà ta một cái: "Nhị tỷ nói mê sảng cái gì vậy, ta không giống ngươi, cả ngày ăn nói linh tinh, hẹp hòi chanh chua."
"Thôi đi, đến nước này cũng đừng có giả bộ thanh cao nữa." Nhị phu nhân nhíu mày cười nhạo nói: "Ngươi là loại nữ nhân gì, ta còn không hiểu sao? Ngươi tính tới tính lui, cuối cùng vẫn rơi đến mức độ này thì có ích lợi gì. Cái gì cũng không còn, toàn bộ tâm cơ đều uổng phí."
Làm oan gia nửa đời người, đấu tới đấu lui cũng thành thói quen. Cho dù phải sống trong nghèo túng cũng không hả giận. Bà ta cũng ăn không ít khổ cực ở trong tay nữ nhân này, đương nhiên hiện giờ muốn đòi lại chút ít.
Tam phu nhân thu hồi dáng vẻ tươi cười dịu dàng, sắc mặt có chút âm trầm: "Cho dù là như vậy, cũng không tới lượt ngươi đến để giáo huấn ta." Coi mình là cái gì? Chỉ là một kẻ bại tướng thôi.
"Khá tốt, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi." Nhị phu nhân bĩu môi, nhìn thế nào cũng cảm thấy bà ta chướng mắt: "Như vậy tốt hơn, không cần mang mặt nạ, giả vờ sống qua ngày."
Từ sau khi nữ nhân trước mắt này vào cửa, phong cảnh độc bá một nhà của bà ta đã một đi không trở lại. Nghĩ lại vẫn cảm thấy tức giận nghiến răng. Nhưng mà hiện giờ bà ta cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể đi đâu được, ngay cả lão gia cũng không thích đến gặp bà ta. Hừ, để cho bà ta cứ đắc ý, để cho bà ta cứ hung hãn, trách không được người xưa cũng đã nói, không đến một giây cuối cùng, chẳng biết hươu chết sẽ về tay ai, chuyện này rất khó nói.
"Có cần ngươi…ngươi phải chọc tức ta như vậy sao?" Tam phu nhân cắn răng, buồn bực vô cùng. Nhưng bộ dạng hiện giờ của bà, chỉ có thể dựa vào người khác chăm sóc, dù cho chỉ thêm một tay cũng được. Thật sự bà không dám xé mặt hay đối nghịch với bà ta.
Hiện giờ phu quân xem ra không thể tin cậy, nhi tử lại quá nhỏ, nửa đời sau bà ta sẽ sống như thế nào đây? Bà ta cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Ta nào dám?" Nhị phu nhân nghiêng đầu suy nghĩ, châm chọc khiêu khích nói: "Ngươi còn có một đứa con trai có thể kiến công lập nghiệp, kế thừa gia nghiệp, ta cũng chỉ có một đứa con gái là trắc phi Tấn vương mà thôi."
"Trắc phi Tấn vương? Tấn vương gia người ta đối xử với nàng ta như thế nào, chúng ta cũng nhìn thấy rõ ràng." Lời này đâm đúng chỗ đau của Tam phu nhân, bà ta nhẫn nại không được nên phản bác: "Nàng ta muốn xoay người, khó." So sánh về công phu mồm mép, Tam phu nhân sẽ không thua bất cứ kẻ nào.
Nhị phu nhân hận nhất người khác nói con gái của bà ta không được sủng. Nhưng tình cảnh ngay lúc đó, các nàng cũng đã nhìn thấy tận mắt, không biết cãi lại cái gì, nhưng vẫn không chịu thua: "Nói cũng không nên nói chắc chắn như thế, chỉ cần con gái của ta sinh con ra, lập tức có thể xoay người."
"Chỉ sợ còn khó hơn lên trời." Khóe miệng Tam phu nhân có tia châm biếm. Ngày ấy sự ghét bỏ trong mắt Vương gia, là xuất phát từ trong tận xương tủy hắn.
Trắc vương phi? Chỉ là một danh hào dễ nghe, cũng không có tác dụng gì. Lúc trước, khi Từ gia gặp chuyện không may, cũng đã từng đi từ Tấn vương phủ để cầu xin giúp đỡ, nhưng cũng không gặp được bản thân Từ Minh Tuệ, càng miễn bàn nhìn thấy được phu thê Vương gia. Chỉ phái ra một hạ nhân bình thường ra gặp họ. Ai biết Minh Tuệ sống hay chết trong Tấn vương phủ? Nửa điểm tin tức cũng không có.
Từ Tử Kiến đi bốc thuốc cho mười ngày tới, lại mua mười lăm cái bánh bao, vô cùng vui vẻ chạy về nhà.
Từ gia thuê một cái sân nhỏ chung với người khác, chỉ chiếm ba phòng nhỏ bên trái. Sân rất nhỏ và rách nát, nhưng được cái tiền thuê nhà rẻ, một tháng chỉ cần nửa lượng bạc.
Từ Tử Kiến đi thẳng vào trong phòng của tam phu nhân: “Nương, nương.”
Đầu tóc của tam phu nhân bù xù, sắc mặt trắng bệch, sững sờ nằm ở trên giường, bộ dạng gầy yếu tiều tụy. Nghe được giọng nói của con trai, hai mắt sáng lên: “Kiến Nhi, rốt cục ngươi đã trở về, nương lo lắng rất nhiều.”
Từ Tử Kiến cười hì hì đưa hai tay lên cao, vẻ mặt hưng phấn nói: “Nương, người xem ta đem theo cái gì trở về?”
Tam phu nhân ngẩn người: “Đồ ăn? Thuốc? Ngươi lấy tiền ở đâu ra?”
Bà ta biết rõ trong nhà không có một đồng tiền, cũng không còn chút lương thực nào. Hôm qua đã hết thuốc và lương thực rồi, bà cũng chuẩn bị tâm lý nằm chờ chết. Sống dở chết dở như bây giờ rất khổ sở, bị phu quân ghét bỏ, bị bại tướng trước kia cười nhạo, bà ta sắp không chống đỡ được nữa rồi. Nếu không phải lo lắng cho đứa con duy nhất này của mình, bà ta đã sớm kết thúc cuộc đời này rồi.
Từ Tử Kiến mở tấm giấy dầu bao ngoài ra, đưa một cái bánh bao tới, vẫn đang còn bốc hơi nóng: “Nương không cần phải quan tâm đến chuyện này, trước tiên người phải ăn hai cái bánh bao đã, ta đi ra ngoài kia sắc thuốc cho nương.”
Mũi tam phu nhân đau xót, hốc mắt nóng lên: “Đứa bé ngoan, ngươi ăn đi, nương không đói bụng.” May mắn bà ta vẫn còn một đứa con trai hiếu thuận, không uống phí tâm tư trước kia của bà ta.
Từ Tử Kiến cố chấp không chịu rút tay trở về, cứ nhét vào lòng bà ta: “Nương chúng ta cùng nhau ăn, còn mấy cái nữa.”
Ăn bánh bao thơm ngọt, nước mắt tam phu nhân không nhịn được mà chảy xuống., trong bánh bao có vị mặn của nước mắt. Mười mấy năm sống trong cẩm y ngọc thực*, làm bà ta có thói quen sinh hoạt xa xỉ, tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ mà phải sống tằn tiện thì rất khó. (*cẩm y: quần áo bằng gấm, ngọc thực: gạo ngọc; ý nói đây là một cuộc sống rất giàu có xa hoa.)
Bà ta vẫn có thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khó như vậy, nhưng con trai của bà ta, từ nhỏ là bảo bối của gia đình phú quý, sao có thể để hắn phải chịu khổ sở như vậy? Ông trời ơi, đây được coi là báo ứng sao? Nếu là báo ứng thì xin cứ để một mình bà ta chịu, xin hãy buông tha cho con trai của bà đi.
Tâm trạng Từ Tử Kiên nặng nề, giả bộ như không nhìn thấy, vùi đầu ăn.
Nhị phu nhân không biết chạy từ nơi nào ra, kêu to: “Các ngươi đang ăn vụng cái gì đó?” Thật quá đáng, thừa lúc bà ta đi ra ngoài, trốn ở một chỗ ăn mảnh. Thiệt thòi bà ta phải làm trâu làm ngựa, nấu cơm giặt quần áo cho cả gia đình này, toàn là một lũ không biết cảm ơn.
Từ Tử Kiến nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, đưa gói giấy dầu tới: "Nhị nương, trong này vẫn còn, người ăn đi." Tất cả mọi người cũng sống không dễ dàng, hiện giờ nương hắn trở thành bộ dạng như vậy, cần có người chăm sóc. Nhưng trong nhà không có hạ nhân, chỉ còn lại bốn người tính cả hắn. Phụ thân thì uống rượu cả ngày, không để ý đến bất cứ chuyện gì khác. Chỉ có nhị phu nhân có thể làm việc, việc gì cũng phải tự tay làm, thật sự vất vả.
Nhị phu nhân bỏ mặc sự nghi ngờ của mình, không hỏi thêm cái gì, tay đoạt lấy một cái bánh bao, làm nhiều việc cùng một lúc, bắt đâu ăn uống như hổ đói. Thật sự là bà ta rất đói bụng, tối hôm qua không được cái gì vào bụng, sáng cũng chưa ăn, giữa trưa cũng chẳng có cái ăn. Đói đến mức hai mắt thấy toàn sao bay, tay chân nhũn hết cả ra.
Ăn liên tục hết bốn cái bánh bao mới ngừng được cảm giác đói khát, lúc này bà ta mới có lòng dạ thảnh thơi quản chuyện khác: "Ngươi đi mua thuốc? Bạc do phụ thân ngươi vụng trộm đưa cho ngươi? Cái lão già chết tiệt này, còn lừa gạt ta nói là trong nhà không có lấy một đồng tiền, thật sự quá thiên vị."
Càng nói càng tức giận, càng nói càng cảm thấy căm tức. Đến thời điểm như hiện tại, vẫn còn lo lắng bảo vệ mẹ con họ. Ông ta có nghĩ đến bà hay không? Bà ta nào có dễ dàng gì?
"Nhị nương, không phải đâu." Từ Tử Kiến vội vàng giải thích: "Không phải do phụ thân cho ta bạc."
Trong mắt nhị phu nhân tỏ ra nghĩ ngờ: "Không phải do phụ thân ngươi cho? Vậy thì bạc từ đâu ra?" Đừng có nói với bà, bạc này là do hắn kiếm về đó.
Từ khi rơi vào hoàn cảnh này, lão gia đã từng đi mấy nhà cũ có quen biết để xin giúp đỡ, nhưng đều bị chắn ở ngoài cửa, ngay cả mặt cũng không được đã bị đuổi ra ngoài, lại còn phải nghe đám người đó chế nhạo.
Người đi thì trà lạnh, từ xưa đến nay đều như vậy. Ngay đến đại phu nhân cũng mang đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ, chặt đứt liên hệ với Từ gia. Chỉ để lại một trăm lượng bạc làm bồi thường, phủi sạch quan hệ.
Nơi này chỉ còn lại mấy người không chỗ để đi, nếu mà bà ta có chỗ để đi thì cũng sẽ trốn đi từ sớm rồi.
Từ Tử Kiến ngậm miệng không chịu nói nửa lời, hắn biết nếu hắn nói thật, chỉ sợ sẽ càng có thêm phiền toái. Khúc mắc giữa Từ gia và Tam tỷ đã không thể giải hết rồi.
Nhị phu nhân thấy hỏi không được đáp án, liền thét chói tai: "Lão gia, ngươi mau nhanh tới đây, không biết con trai của ngươi từ chỗ nào lấy được tiền?" Trong lòng vội vàng, bà ta muốn nắm giữ số bạc này.
Từ Đạt đang ở uống rượu giải sầu, nghe thấy vậy chạy ngay đến, hai mắt sáng lên, bỏ mặc mọi thứ, nhanh chóng cầm lấy bánh bao, một hơi ăn hết mấy cái: "Tử Kiến, ngươi lấy bạc ở đâu ra?"
Từ Tử Kiến cắn môi khó xử vô cùng: "Phụ thân, người đừng hỏi, dù sao không phải là đồ trộm cướp."
Từ Đạt cũng không hỏi thêm: "Còn tiền thừa sao?"
Ông ta chỉ quan tâm việc đó nhất. Ông ta không thể chịu được cuộc sống túng quấn này. Một trăm lượng bạc trước đó căn bản không đủ tiêu, thanh toán tiền thuê nhà của một năm, còn lại không biết đã chi hết vào cái gì. Hiện giờ ngay cả tiền uống rượu cũng là do ông ta đổi quần áo mới có, đồ nhắm càng không nói đến.
Từ Tử Kiến chần chờ một lúc, nhéo túi tiền theo bản năng. Có nên giao ra không?
Từ Đạt nhìn ra suy nghĩ của hắn, đi lên soát người. Một lúc lâu sau tìm được bốn mươi lượng ngân phiếu, chín lượng bạc vụn. Mặt mày vui vẻ hớn hở: " Ngươi lấy ở đâu ra được nhiều bạc như vậy?"
Mặt Từ Tử Kiến đỏ lên, ấp úng nói: "Cái này... Ta mượn của bằng hữu (bạn)."
"Rất tốt, người bằng hữu này của ngươi coi như còn có chút lương tâm." Từ Đạt nhìn chỗ bạc kia, ánh mắt tỏa sáng, cũng không quan tâm đến bằng hữu đó là ai: "Nhiều bạc như vậy, ngươi chỉ là một đứa bé không giữ được tốt, vẫn lại nên để ở chỗ của ta đi."
Sắc mặt Từ Tử Kiến trắng bệch, cầm lấy ống tay áo của phụ thân: "Nhưng mà... Nương vẫn cần uống thuốc." Bảo quản? Chỉ sợ tiền này sẽ không thể lấy lại được. Trong nhà này không ai có thể lo liệu quản lý tài sản được, có bao nhiêu tiền cũng sẽ tiêu hết, không biết tiết kiệm để dự phòng.
Không phải ngươi đã mua rồi sao?" Từ Đạt tiện tay xách gói thuốc lên. Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, hắn chỉ là tiểu bối, sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy?
Từ Tử Kiến cố gắng phản bác: "Đây chỉ có mười ngày, về sau vẫn cần..." Dùng tiền kia để mua thêm, thuốc không thể bị ngừng được.
"Về sau này rồi nói, ngươi nhìn nương ngươi đi." Từ Đạt nói một cách không kiên nhẫn, thu bạc vào trong lòng, một phát liền đẩy hắn ra, phẩy tay đi mất.
Từ Tử Kiến đuổi theo, tốt xấu cũng nên cho hắn giữ lại một chút: "Phụ thân, phụ thân." Nhưng đuổi không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Đạt đi ra ngoài, không biết đi nơi nào.
Nhị phu nhân kêu lên: Khẳng định phụ thân ngươi lại đi mua rượu, chỗ bạc lại để mặc ông ta tiêu xài?" Hừ, ai bảo hắn không thèm chia cho bà? Giờ thì tốt rồi, ai cũng không có được cái gì.
Trong lòng Từ Tử Kiến khẩn trương: "Nhị nương, vậy phải làm sao bây giờ?" Đây là do hắn chạy từ sáng đến trưa, đến mấy chỗ liền mới không dễ dàng mượn được chút bạc từ trong tay Từ Minh Đang. Cầu xin người khác có bao nhiêu khó khăn, xem như hắn đã được lĩnh giáo.
Nhị phu nhân cảm thấy không sao, chộp lấy hai cái bánh bao còn lại: "Thì còn làm sao? Ngươi lại đi mượn bằng hữu của ngươi đi, nhiều mượn một chút." Nói cứ như đó là chuyện đương nhiên, giống như là ăn cơm đi ngủ vậy.
"Làm sao có thể? Được mượn một lần này đã là nể tình xưa rồi.” Trong lòng Từ Tử Kiến hiểu rõ, đây là chuyện không thể nào.
Con mắt Nhị phu nhân xoay tròn, ra sức khích lệ: "Được một ... lần ... sẽ được lần hai, sợ cái gì, chỉ cần da mặt dày lên chút, chỉ cần có thể mượn được bạc là được. Nghĩ lại cảm giác đói bụng rất khổ sở, còn có bệnh của mẹ ngươi..."
Từ Tử Kiến cười khổ lắc đầu, mượn tiếp? Nghĩ cũng đừng nghĩ thêm nữa. Da mặt hắn không dày như thế, Từ Minh Đang cũng sẽ không để ý chút tình cảm kia nữa.
Nhị phu nhân rất sợ những ngày ăn không đủ no, ánh mắt tham lam: "Như vậy đi, ngươi nói tên của bằng hữu ngươi, ta đi vay tiền với ngươi." Nói cái gì cũng phải kiếm thêm nhiều bạc một chút, tối thiểu không bị đói là được.
Trong lòng Từ Tử Kiến cảm thấy vô lực, sao những người này đều như vậy: "Chắc hẳn người ta sẽ không để cho chúng ta vào cửa nữa rồi."
Nhị phu nhân thấy thế, sắc mặt thay đổi, hùng hùng hổ hổ: "Vậy thì về sau nằm mơ mà bảo ta hầu hạ đồ ma ốm này, chỉ nằm ở trên giường cả ngày, giả vờ giả vịt hưởng thụ nhàn nhã."
Từ Tử Kiến không thể chấp nhận được, hạ giọng nói: "Nhị nương, thật sự mẹ ta đang bị bệnh."
Nhị phu nhân nhếch khóe miệng lên, vô cùng chanh chua: "Bệnh? Ta còn đang mong ta bị bệnh, mỗi ngày nằm ở trên giường để người ta hầu hạ." Có lầm hay không? Lão gia bảo bà ta chăm sóc cho nữ nhân này, bà không giết chết bà ta đã là tốt rồi.
"Nhị tỷ, ngươi đừng quá mức." Tam phu nhân vẫn không nói chuyện, cau mày nói: "Kiến nhi, ngươi đi sắc thuốc đi." Ở trước mặt con trai, bà vĩnh viễn luôn là nhu nhu nhược, ôn nhu săn sóc, là hình tượng mẫu thân tốt.
"Vâng ạ..." Từ Tử Kiến lo lắng nhìn nhị phu nhân, sợ bà ta bắt nạt người.
"Không sao đâu." Tam phu nhân cười ôn nhu. Đối phó với nữ nhân không trí óc này, bà ta có rất nhiều kinh nghiệm.
Cho dù Từ Tử Kiến lo lắng đầy bụng, nhưng vẫn nghe lời, đi sắc thuốc.
Nhị phu nhân có chút ghen tỵ với hai người họ diễn cảnh mẫu từ tử hiếu, hừ lạnh một tiếng: "Ở trước mặt con trai của ngươi, giả vờ là một mẫu thân hiền từ, đáng tiếc a, toàn bộ cũng toi công."
Tam phu nhân liếc bà ta một cái: "Nhị tỷ nói mê sảng cái gì vậy, ta không giống ngươi, cả ngày ăn nói linh tinh, hẹp hòi chanh chua."
"Thôi đi, đến nước này cũng đừng có giả bộ thanh cao nữa." Nhị phu nhân nhíu mày cười nhạo nói: "Ngươi là loại nữ nhân gì, ta còn không hiểu sao? Ngươi tính tới tính lui, cuối cùng vẫn rơi đến mức độ này thì có ích lợi gì. Cái gì cũng không còn, toàn bộ tâm cơ đều uổng phí."
Làm oan gia nửa đời người, đấu tới đấu lui cũng thành thói quen. Cho dù phải sống trong nghèo túng cũng không hả giận. Bà ta cũng ăn không ít khổ cực ở trong tay nữ nhân này, đương nhiên hiện giờ muốn đòi lại chút ít.
Tam phu nhân thu hồi dáng vẻ tươi cười dịu dàng, sắc mặt có chút âm trầm: "Cho dù là như vậy, cũng không tới lượt ngươi đến để giáo huấn ta." Coi mình là cái gì? Chỉ là một kẻ bại tướng thôi.
"Khá tốt, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi." Nhị phu nhân bĩu môi, nhìn thế nào cũng cảm thấy bà ta chướng mắt: "Như vậy tốt hơn, không cần mang mặt nạ, giả vờ sống qua ngày."
Từ sau khi nữ nhân trước mắt này vào cửa, phong cảnh độc bá một nhà của bà ta đã một đi không trở lại. Nghĩ lại vẫn cảm thấy tức giận nghiến răng. Nhưng mà hiện giờ bà ta cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể đi đâu được, ngay cả lão gia cũng không thích đến gặp bà ta. Hừ, để cho bà ta cứ đắc ý, để cho bà ta cứ hung hãn, trách không được người xưa cũng đã nói, không đến một giây cuối cùng, chẳng biết hươu chết sẽ về tay ai, chuyện này rất khó nói.
"Có cần ngươi…ngươi phải chọc tức ta như vậy sao?" Tam phu nhân cắn răng, buồn bực vô cùng. Nhưng bộ dạng hiện giờ của bà, chỉ có thể dựa vào người khác chăm sóc, dù cho chỉ thêm một tay cũng được. Thật sự bà không dám xé mặt hay đối nghịch với bà ta.
Hiện giờ phu quân xem ra không thể tin cậy, nhi tử lại quá nhỏ, nửa đời sau bà ta sẽ sống như thế nào đây? Bà ta cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Ta nào dám?" Nhị phu nhân nghiêng đầu suy nghĩ, châm chọc khiêu khích nói: "Ngươi còn có một đứa con trai có thể kiến công lập nghiệp, kế thừa gia nghiệp, ta cũng chỉ có một đứa con gái là trắc phi Tấn vương mà thôi."
"Trắc phi Tấn vương? Tấn vương gia người ta đối xử với nàng ta như thế nào, chúng ta cũng nhìn thấy rõ ràng." Lời này đâm đúng chỗ đau của Tam phu nhân, bà ta nhẫn nại không được nên phản bác: "Nàng ta muốn xoay người, khó." So sánh về công phu mồm mép, Tam phu nhân sẽ không thua bất cứ kẻ nào.
Nhị phu nhân hận nhất người khác nói con gái của bà ta không được sủng. Nhưng tình cảnh ngay lúc đó, các nàng cũng đã nhìn thấy tận mắt, không biết cãi lại cái gì, nhưng vẫn không chịu thua: "Nói cũng không nên nói chắc chắn như thế, chỉ cần con gái của ta sinh con ra, lập tức có thể xoay người."
"Chỉ sợ còn khó hơn lên trời." Khóe miệng Tam phu nhân có tia châm biếm. Ngày ấy sự ghét bỏ trong mắt Vương gia, là xuất phát từ trong tận xương tủy hắn.
Trắc vương phi? Chỉ là một danh hào dễ nghe, cũng không có tác dụng gì. Lúc trước, khi Từ gia gặp chuyện không may, cũng đã từng đi từ Tấn vương phủ để cầu xin giúp đỡ, nhưng cũng không gặp được bản thân Từ Minh Tuệ, càng miễn bàn nhìn thấy được phu thê Vương gia. Chỉ phái ra một hạ nhân bình thường ra gặp họ. Ai biết Minh Tuệ sống hay chết trong Tấn vương phủ? Nửa điểm tin tức cũng không có.