Vài vị hoàng tử từ từ di dạo, thưởng thức cảnh đẹp, câu được câu không bắt đầu diễn tiết mục huynh đệ như chân tay.
Con mắt của Yến vương xoay xoay, cười nói: "Nhị ca, người nói tại sao đang yên lành phụ hoàng lại muốn đến đây?"
Phụ hoàng rất ít khi ra cung, trừ khi đó là tình huống đặc biệt, bình thường đều triệu người khác vào cung để gặp. Ông thường nói tấm thân nghìn vàng của ông cần phải cẩn thận. Nhưng lần này không phải lễ cũng không tết, nói là đến xem náo nhiệt nhưng tất cả mọi chuyện đều làm người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lý Tiêu nhướng mày, mặt không biến đổi, nói: "Tứ đệ nói gì vậy, phụ hoàng ra cung để giải sầu, cũng là chuyện rất bình thường."
Yến vương thầm mắng hắn là kẻ khôn lỏi, đề phòng rất cẩn thận: "Thật vậy chăng? Sao ta lại cảm thấy lão nhân gia người đang có chuyện gì đó?"
Đã sớm biết rằng hành động lời nói của nhị hoàng huynh này đều rất có chừng mực, không có cách nào khiến hắn nói lung tung cái gì . Nhưng hắn (yến vương) không tin hắn (Lý Tiêu) có thể vĩnh viễn luôn bình tĩnh, không nóng không vội như vậy, luôn mang bộ dáng không hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Định lừa ai thế? Cái ghế kia ai chẳng muốn có, nhưng Yến Vương là thế lực yếu nhất trong những hoàng tử có khả năng được truyền ngôi khác. Hắn vừa không phải đích tử (con của chính phi), vừa không phải là trưởng tử, chỉ có nghĩ đường tắt khác.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều." Lý Tiêu không thèm để ý đến hắn ta đang suy nghĩ cái gì, hắn không muốn tiếp tục xoay quanh cái đề tài này. Bất kể phụ hoàng có tính toán gì hay không cũng không đến lượt mấy người bọn họ suy đoán. Không tranh tức có tranh, những lời này hắn hiểu.
Bọn hắn chuyện qua chuyện lại nói rất náo nhiệt, bỗng nhiên Ngụy Vương nghiêng tai lắng nghe: "Này? Các ngươi có nghe được thanh âm gì hay không? Hình như có người đang kêu hô cứu mạng."
Khóe miệng Yến vương nhếch lên, lại dấu ngay đi lập tức, vẻ mặt giả bộ sốt ruột: "Chúng ta đi tìm xem." Trong lòng hắn ta có tia hy vọng ẩn giấu, hi vọng trong Phúc Vương Phủ xảy ra chuyện lớn gì hoặc có chuyện gièm pha gì. Thừa dịp phụ hoàng ở trong này, để cho ông cũng nhìn thấy, người huynh đệ ông cưng chiều nhất cũng không phải đồ tốt gì.
Hắn ta cũng không dám đắc tội vị hoàng thúc này, chỉ liều mạng giả vờ đối xử tốt với vị hoàng thúc này nhằm chiếm được niềm vui của phụ hoàng. Nhưng người ta luôn luôn nhàn nhạt, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Điều này làm cho hắn ta vô cùng tức giận. Nhìn cách phụ hoàng đối xử với hắn, hắn ta vừa ghen tị lại không ngừng hâm mộ.
Lý Tiêu nhíu hai hang lông mày, không để ý đến hai người này, dẫn thị vệ nhanh chóng đi đến chỗ có tiếng kêu. Hai người khác liếc nhau, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Gặp được thị vệ đến đầu tiên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tầm mắt nhìn thấy mấy người đang ngụp lặn ở trong nước đến, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Thuyền nương thấy mấy người này giống như nhìn thấy cứu tinh, hô lớn: "Các ngươi tới rất đúng lúc, nhanh tới cứu người, vương phi nhà ta rơi xuống nước, Yến vương phi cũng rơi xuống nước rồi."
Lý Tiêu nghe hết những lời đó, sắc mặt biến đổi. Nhìn về hướng mặt song kia, nhìn thấy một bóng người màu vàng nhạt vùng vẫy ở trong nước, nhất thời đầu óc trống rỗng, không kịp cỡi quần áo liền dẫn đầu nhảy xuống thủy, muốn bơi tới bóng dáng kia. Hắn nhớ rõ hôm nay nàng mặc một bộ quần áo màu vàng, trên vạt áo được thêu mấy con bướm trắng rất sống động, xinh đẹp.
"Vương gia." Bọn thị vệ sợ hãi kêu lớn, phân công mấy người cũng nhảy xuống cứu người.
"Nhị đệ." "Nhị ca." Giọng nói tỏ rõ sự khó tin vang lên.
Cái gì hắn cũng không nghe được, trong mắt chỉ lại nữ tử đang giãy giụa ở trong nước kia. Hắn bơi đến bên người nàng, ôm lấy cổ nàng, nàng cũng rất thông minh, không cố vùng vẫy loạn xạ, mặc cho hắn kéo nàng bơi về bờ.
Mấy người trên bờ vội vàng đưa tay kéo bọn họ lên bờ, Lý Tiêu ở phía sau đẩy nàng lên, sau đó mới leo lên sau.
Hắn ngồi chồm hổm xuống, rất lo lắng mà nhìn nàng: "Ngươi như thế nào? Có uống nhiều nước hay không? Có chỗ nào không thoải mái? Nhanh đi tìm đại phu đến đây." Hắn dùng hết sức lực cả người để kiềm chế không để tay mình đụng vào người nàng, hắn vẫn cố duy trì khoảng cách cần có.
"Ta không sao, không sao cả." Cả người nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, răng nanh cắn khóe miệng gắt gao, ra vẻ quật cường và cố chấp. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào những thị vệ kia, sau khi thấy họ cứu được ba người kia xong, mới nhẹ nhàng thở ra, nằm mềm oặt ở trên mặt đất.
Vân Lam nghe được tin báo liền chạy tới, vừa thấy cảnh tượng này, hắn hít một hơi thật sâu, xông lên ôm lấy nàng, cái ôm vô cùng căng thẳng, thân thể đang phát run, hai hàm răng run rẩy đập vào nhau ken két.
Tựa vào vòng tay ấm áp của hắn, Minh Đang mới thực sự cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết. Nàng nghĩ lại mà cảm thấy sợ vô cùng, ánh mắt nóng lên, gắt gao ôm eo của hắn.
Vân Lam vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng: “Đừng sợ, có ta ở đây." Nhưng mà giọng nói của hắn run rẩy đã lộ rõ tâm trang lo sợ của hắn.
"Thiếu chút nữa thì ta đã chết, chết đuối..." Bộ dáng kiên cường vừa nãy của nàng bắt đầu dần sụp đổ, nước mắt rơi xuống liên tục. Biết có người sẽ thương tiếc, mới có thể không kiêng nể cái gì mà trút ra. Ở trước mặt người khác thì cố gắng bình tĩnh, nhưng nhìn đến người thân của mình, thì ủy khuất trong lòng được giải phóng lên gấp đôi, cuối cùng nước mắt không kiềm chế được mà tuôn ra.
“Sẽ không, sẽ không, ngươi sẽ sống thật tốt." Sắc mặt Vân Lam trắng bệch, hai cánh tay siết chặt, hận không thể dung nhập nàng vào trong lòng, như thế nàng sẽ không bao giờ bị sợ hãi, hắn sẽ không đau lòng khó kiềm chế.
Lý Tiêu nhìn thấy nàng cuối cùng cũng có thể khóc thành tiếng, trong lòng vừa chua xót lại vừa đau đớn, cả người lung lay đung đưa không rõ trời đất đâu. Dưỡng như lần nào cũng thế, chỉ ở trước mặt hoàng thúc nàng mới có thể khóc lớn, và chỉ có hoàng thúc mới có thể an ủi nàng...
Sau khiVân Lam ôm nàng, tự mình giúp nàng tắm nước nóng, đút canh gừng cho nàng uống rồi dỗ nàng ngủ xong xuôi, hắn ngồi ở bên giường yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, dịch góc chăn giúp nàng rồi cúi đầu hôn lên trán của nàng.
Phân phó bọn nha hoàn canh giữ ở bên cạnh, hắn mới xoay người ra ngoài.
Mới vừa đi gần đến đại sảnh, Khang Vận nhút nhát đi lên một bước, đột nhiên bổ nhào quỳ xuống: "Hoàng thúc, là ta không tốt, khiến hoàng thẩm bị rơi xuống nước..."
Vân Lam đưa tay hờ nâng lên, ý bảo hạ nhân nâng nàng ta dậy: "Chuyện này cũng không thể trách ngươi, ngươi cũng bị sợ hãi."
Khang Vận đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn người khác. Nàng ta không nghĩ tới mọi việc sẽ biến thành như vậy. Tuy việc này nàng ta phí không khá nhiều tâm tư, nhưng tuyệt đối không có ý hại Minh Đang. Nàng ta cũng chỉ có ý động tay động chân làm người khác rời đi để muốn nói chuyện đơn độc với Minh Đang mà thôi.
Yến vương gia bất đắc dĩ phải ra mặt, lên tiếng xin cho nàng ta: "Hoàng thúc, ta thay mặt nàng xin lỗi với người, xin người đừng trách cứ."
Sau khi mọi chuyện xảy ra, phụ hoàng liền thẩm vấn tất cả mọi người ở hiện trường. Từ trong miệng nha hoàn điều tra được chân tướng. Trong lòng hắn ta mắng nữ nhân này vòi phun máu chó. Có cái gì mà chơi? Lại còn muốn lôi kéo hoàng thẩm lên du thuyền, lần này thì tốt rồi, chơi đùa lại gây ra chuyện! Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta không cần phải ra mặt xin lỗi, song đây lại là thê tử của hắn ta, gây ra chuyện này,Yến vương phủ bọn họ không thoát khỏi có quan hệ.
Trong lòng Vân Lam ngầm bực mình, nhưng hắn cũng không keo kiệt như vậy: "Mọi người không có việc gì là tốt rồi, việc này cứ để cho nó qua đi, không cần phải nhắc lại" Nhưng trong lòng hắn hạ quyết tâm, cần phải giữ khoảng cách với mấy người này. Đều là đám người hay gây phiền toái, còn có thể gây tai họa cho người khác.
Khi hắn nghe thấy Minh Đang gặp chuyện không may, một khắc đó thật sự đã dọa cho hắn hồn bay phách tán, đến bây giờ trái tim còn chưa thể khôi phục đến nhịp đập bình thường. Nếu lần này ma Minh Đang xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Hoàng thượng nhìn ra tâm tư của Vân Lam: "Nếu hoàng thúc của các ngươi đã rộng lượng như vậy, các ngươi cứ nghe theo hắn. Nhưng từ nay về sau, nếu không có chuyện gì thì không được đến cửa quấy rầy.” Nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa, ông sợ vị huynh đệ này của ông cũng sẽ mất mạng. Toàn những chuyện lung tung gì vậy! Tay của đám nhi tử này cũng thật dài, lại có thể cài được cơ sở ngầm vào Phúc vương phủ
Ông tra xét việc này, liền thấy được rất nhiều dấu vết để lại. Không nói cái khác, chỉ nói về đám nha hoàn ngồi trên thuyền kia sao lại dám cách xa thuyền chủ nhân? Làm sao có thể khéo như vậy? Trong lòng ông tức giận vô cùng, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra.
Mọi người vâng dạ đồng ý, mấy người không hẹn mà cùng nhau trừng mắt nhìn Khang Vận một cái.
Vân Lam chắp tay cúi người hành lễ với Lý Tiêu: "A tiêu, lần này cũng nhờ ngươi mới giúp hoàng thẩm của người thoát được một kiếp."
"Hoàng thúc ngàn vạn lần đừng như vậy." Lý Tiêu kinh hãi vội vàng đỡ lấy hắn, trên mặt đã khôi phục thái độ tươi cười: "Chuyện này cũng chỉ nhấc tay chi lao (tiện tay làm việc), người yêu thương rất nhiều với những điệt nhi (cháu) chúng ta, có thể bỏ ra chút sức lực vì người khiến trong lòng ta cực kì cao hứng."
Lời này đã phủi sạch mọi chuyện, dung hành động của chính mình nói thành một loại thủ đoạn nhằm lấy lòng Vân Lam, nịnh nọt nhưng không hề khiến người ta chán ghét.
Hắn đã đổi quần áo, liền biến thành bộ dáng của một vị Quý công tử. Lời này nói rất là thân thiết, không hề kể công, rất là giống một vãn bối hữu lễ.
"Lời này tuy không sai, nhưng ân cứu mạng ta sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng." Vân Lam vỗ bờ vai của hắn, trên mặt tràn đầy cảm kích, bàn tay vung lên, một hạ nhân nâng mấy cái hộp đến: "Đây là ta mấy bức tranh chữ cổ ta mới có được, hy vọng ngươi đừng chê lễ nhẹ.”
"Hoàng thúc, người không cần quá khách sáo." Lý Tiêu cười phong khinh vân đạm (nhẹ nhàng như gió mây), nhưng không chịu nhận lấy lễ vật.
Vân Lam tự mình nhét vào trong tay hắn, thái độ rất là nhiệt tình: "Nên, làm sai cần phải phạt, làm chuyện tốt đương nhiên cần phải thưởng."
Trong mắt mấy người khác tràn đầy sự ghen tị, lễ vật chỉ là việc nhỏ, câu nói ‘ân cứu mạng ghi ở trong lòng’ kia mới là quan trọng. Xem ra tiểu tử này chụp mông ngựa rất thành công, chiếm được hoàng thúc yêu thích, về sau sự đối xử bình đẳng với mọi người sẽ bị phá vớ.
Sớm biết như vậy, bọn họ cũng sẽ cướp lấy việc xuống nước cứu người. Hiện giờ có hối hận cũng không kịp.
"Vậy thì... xin cảm ơn hoàng thúc đã ban cho." Lý Tiêu không chối từ thêm nữa, nhận lấy lễ vật cao gần mười thước và cười nói: "Nhưng mà hoàng thúc có thể cho ta bộ kinh Coran kia không? Vương phi nhà ta rất thích."
Kinh Coran là quyển sách cổ được truyền lưu mấy trăm năm, là bảo bối có tiền cũng chưa chắc có được. Lần này là đại hôn của Vân Lam, một vị quan viên đưa ra bảo bối gia truyền, khiến cho nhiều người lúc đó ca ngợi không ngừng.
"Tiểu tử này, rất biết cách dùng đồ của người khác để lấy lòng cháu dâu." Vân Lam cười trêu ghẹo hắn: "Nhưng biết thương tiếc thê tử là rất tốt." Bảo hạ nhân đi khố phòng lấy đồ ra. Những đồ vật ngoài thân này căn bản hắn không thèm để ý, ở trong mắt hắn, Minh Đang mới đúng bảo bối lớn nhất.
Lần này Tấn vương phi thành nhân vật chính được mọi người nhìn chăm chú. Ánh mắt của các nữ nhân tràn đầy hâm mộ ghen tị, vẻ mặt của các nam nhân trêu ghẹo, làm Tấn vương phi đứng ngồi không yên, trong lòng trào lên một tia ngọt ngào, xóa đi chút nghi ngờ trước kia. Tự mình cười thầm bản thân suy nghĩ nhiều. Lúc trước mắt nàng có chút hâm mộ bản kinh thư này, không ngở hắn lại ghi nhớ ở trong lòng, xin sách cho nàng. Còn cái gì có thể so sánh được với phần tình cảm này?!
Từ nay về sau, không chỉ có nữ nhân trong phủ không dám quấy rối, đến ngay cả vài vị nương nương trong cung cũng không dám coi thường nàng.
Vẫn ngồi ở trong góc, Lý Hữu liền chạy đến, ôm chân Vân Lam, ngẩng đầu nói: "Hoàng thúc, ta có thể đi nhìn hoàng thẩm không?"
Vân Lam ôm lấy hắn: "Hoàng thẩm vừa đi nghỉ, để lần sau đi."
Lý Hữu nháy mắt, chớp chớp, lấy một cái bùa màu vàng từ trong cổ ra: "Vậy ta tặng cái bùa này cho nàng, nó sẽ phù hộ cho nàng."
Trong lòng Vân Lam có chút cảm động: "Để Hữu Nhi giữ lấy, đây là thứ do chính tay hoàng hậu nương nương cầu cho ngươi, tặng người sẽ không tốt." Có lẽ tiểu hài tử đơn thuần nên mới nhiệt tình.
"Cũng đúng..." Lý Hữu có chút do dự, cái này đúng là do hoàng hậu cầu xin để phù hộ hắn được tráng kiện an khang.
Vân Lam sờ đầu của hắn: "Hoàng thúc sẽ dẫn hoàng thẩm đi cầu xin, để phù hộ nàng được bình an."
"Hoàng thẩm thật sự không có việc gì sao?" Lý Hữu vẫn cảm thấy lo lắng, hắn không có thấy tận mắt nhìn thấy hoàng thẩm rơi xuống nước, nhưng nghe mọi người nói cảnh tượng đó rất đáng sợ.
"Không có việc gì, hoàng thẩm ngươi là nữ tử dũng cảm nhất, kiên cường nhất trên đời này. Chút việc nhỏ này không dọa được nàng, ngủ một giấc là tốt rồi." Vân Lam không hề bủn xỉn từ ngữ khen ngợi thê tử.
Lý Hữu rốt cục cũng yên tâm, thè lưỡi, nghịch ngợm cười nói: "Làm điệt nhi bị dọa.”
"Hữu nhi đúng là một đứa bé ngoan." Vân Lam hạ quyết tâm, về sau hắn sẽ quan tâm đến đứa bé này nhiều hơn chút.
Hắn biết tuy Lý Hữu dược nuôi dưỡng ở trong cung của hoàng hậu, nhưng dù sao cũng không phải con trai ruột của hoàng hậu, chẳng qua chỉ vì sĩ diện nên mới nuôi dưỡng mà thôi. Trước kia hắn cũng chỉ mở con mắt nhắm con mắt, không thích quản chuyện này. Dù sao hắn và hoàng hậu có tình cảm rất là thâm hậu.
Con mắt của Yến vương xoay xoay, cười nói: "Nhị ca, người nói tại sao đang yên lành phụ hoàng lại muốn đến đây?"
Phụ hoàng rất ít khi ra cung, trừ khi đó là tình huống đặc biệt, bình thường đều triệu người khác vào cung để gặp. Ông thường nói tấm thân nghìn vàng của ông cần phải cẩn thận. Nhưng lần này không phải lễ cũng không tết, nói là đến xem náo nhiệt nhưng tất cả mọi chuyện đều làm người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lý Tiêu nhướng mày, mặt không biến đổi, nói: "Tứ đệ nói gì vậy, phụ hoàng ra cung để giải sầu, cũng là chuyện rất bình thường."
Yến vương thầm mắng hắn là kẻ khôn lỏi, đề phòng rất cẩn thận: "Thật vậy chăng? Sao ta lại cảm thấy lão nhân gia người đang có chuyện gì đó?"
Đã sớm biết rằng hành động lời nói của nhị hoàng huynh này đều rất có chừng mực, không có cách nào khiến hắn nói lung tung cái gì . Nhưng hắn (yến vương) không tin hắn (Lý Tiêu) có thể vĩnh viễn luôn bình tĩnh, không nóng không vội như vậy, luôn mang bộ dáng không hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Định lừa ai thế? Cái ghế kia ai chẳng muốn có, nhưng Yến Vương là thế lực yếu nhất trong những hoàng tử có khả năng được truyền ngôi khác. Hắn vừa không phải đích tử (con của chính phi), vừa không phải là trưởng tử, chỉ có nghĩ đường tắt khác.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều." Lý Tiêu không thèm để ý đến hắn ta đang suy nghĩ cái gì, hắn không muốn tiếp tục xoay quanh cái đề tài này. Bất kể phụ hoàng có tính toán gì hay không cũng không đến lượt mấy người bọn họ suy đoán. Không tranh tức có tranh, những lời này hắn hiểu.
Bọn hắn chuyện qua chuyện lại nói rất náo nhiệt, bỗng nhiên Ngụy Vương nghiêng tai lắng nghe: "Này? Các ngươi có nghe được thanh âm gì hay không? Hình như có người đang kêu hô cứu mạng."
Khóe miệng Yến vương nhếch lên, lại dấu ngay đi lập tức, vẻ mặt giả bộ sốt ruột: "Chúng ta đi tìm xem." Trong lòng hắn ta có tia hy vọng ẩn giấu, hi vọng trong Phúc Vương Phủ xảy ra chuyện lớn gì hoặc có chuyện gièm pha gì. Thừa dịp phụ hoàng ở trong này, để cho ông cũng nhìn thấy, người huynh đệ ông cưng chiều nhất cũng không phải đồ tốt gì.
Hắn ta cũng không dám đắc tội vị hoàng thúc này, chỉ liều mạng giả vờ đối xử tốt với vị hoàng thúc này nhằm chiếm được niềm vui của phụ hoàng. Nhưng người ta luôn luôn nhàn nhạt, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Điều này làm cho hắn ta vô cùng tức giận. Nhìn cách phụ hoàng đối xử với hắn, hắn ta vừa ghen tị lại không ngừng hâm mộ.
Lý Tiêu nhíu hai hang lông mày, không để ý đến hai người này, dẫn thị vệ nhanh chóng đi đến chỗ có tiếng kêu. Hai người khác liếc nhau, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Gặp được thị vệ đến đầu tiên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tầm mắt nhìn thấy mấy người đang ngụp lặn ở trong nước đến, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Thuyền nương thấy mấy người này giống như nhìn thấy cứu tinh, hô lớn: "Các ngươi tới rất đúng lúc, nhanh tới cứu người, vương phi nhà ta rơi xuống nước, Yến vương phi cũng rơi xuống nước rồi."
Lý Tiêu nghe hết những lời đó, sắc mặt biến đổi. Nhìn về hướng mặt song kia, nhìn thấy một bóng người màu vàng nhạt vùng vẫy ở trong nước, nhất thời đầu óc trống rỗng, không kịp cỡi quần áo liền dẫn đầu nhảy xuống thủy, muốn bơi tới bóng dáng kia. Hắn nhớ rõ hôm nay nàng mặc một bộ quần áo màu vàng, trên vạt áo được thêu mấy con bướm trắng rất sống động, xinh đẹp.
"Vương gia." Bọn thị vệ sợ hãi kêu lớn, phân công mấy người cũng nhảy xuống cứu người.
"Nhị đệ." "Nhị ca." Giọng nói tỏ rõ sự khó tin vang lên.
Cái gì hắn cũng không nghe được, trong mắt chỉ lại nữ tử đang giãy giụa ở trong nước kia. Hắn bơi đến bên người nàng, ôm lấy cổ nàng, nàng cũng rất thông minh, không cố vùng vẫy loạn xạ, mặc cho hắn kéo nàng bơi về bờ.
Mấy người trên bờ vội vàng đưa tay kéo bọn họ lên bờ, Lý Tiêu ở phía sau đẩy nàng lên, sau đó mới leo lên sau.
Hắn ngồi chồm hổm xuống, rất lo lắng mà nhìn nàng: "Ngươi như thế nào? Có uống nhiều nước hay không? Có chỗ nào không thoải mái? Nhanh đi tìm đại phu đến đây." Hắn dùng hết sức lực cả người để kiềm chế không để tay mình đụng vào người nàng, hắn vẫn cố duy trì khoảng cách cần có.
"Ta không sao, không sao cả." Cả người nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, răng nanh cắn khóe miệng gắt gao, ra vẻ quật cường và cố chấp. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào những thị vệ kia, sau khi thấy họ cứu được ba người kia xong, mới nhẹ nhàng thở ra, nằm mềm oặt ở trên mặt đất.
Vân Lam nghe được tin báo liền chạy tới, vừa thấy cảnh tượng này, hắn hít một hơi thật sâu, xông lên ôm lấy nàng, cái ôm vô cùng căng thẳng, thân thể đang phát run, hai hàm răng run rẩy đập vào nhau ken két.
Tựa vào vòng tay ấm áp của hắn, Minh Đang mới thực sự cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết. Nàng nghĩ lại mà cảm thấy sợ vô cùng, ánh mắt nóng lên, gắt gao ôm eo của hắn.
Vân Lam vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng: “Đừng sợ, có ta ở đây." Nhưng mà giọng nói của hắn run rẩy đã lộ rõ tâm trang lo sợ của hắn.
"Thiếu chút nữa thì ta đã chết, chết đuối..." Bộ dáng kiên cường vừa nãy của nàng bắt đầu dần sụp đổ, nước mắt rơi xuống liên tục. Biết có người sẽ thương tiếc, mới có thể không kiêng nể cái gì mà trút ra. Ở trước mặt người khác thì cố gắng bình tĩnh, nhưng nhìn đến người thân của mình, thì ủy khuất trong lòng được giải phóng lên gấp đôi, cuối cùng nước mắt không kiềm chế được mà tuôn ra.
“Sẽ không, sẽ không, ngươi sẽ sống thật tốt." Sắc mặt Vân Lam trắng bệch, hai cánh tay siết chặt, hận không thể dung nhập nàng vào trong lòng, như thế nàng sẽ không bao giờ bị sợ hãi, hắn sẽ không đau lòng khó kiềm chế.
Lý Tiêu nhìn thấy nàng cuối cùng cũng có thể khóc thành tiếng, trong lòng vừa chua xót lại vừa đau đớn, cả người lung lay đung đưa không rõ trời đất đâu. Dưỡng như lần nào cũng thế, chỉ ở trước mặt hoàng thúc nàng mới có thể khóc lớn, và chỉ có hoàng thúc mới có thể an ủi nàng...
Sau khiVân Lam ôm nàng, tự mình giúp nàng tắm nước nóng, đút canh gừng cho nàng uống rồi dỗ nàng ngủ xong xuôi, hắn ngồi ở bên giường yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, dịch góc chăn giúp nàng rồi cúi đầu hôn lên trán của nàng.
Phân phó bọn nha hoàn canh giữ ở bên cạnh, hắn mới xoay người ra ngoài.
Mới vừa đi gần đến đại sảnh, Khang Vận nhút nhát đi lên một bước, đột nhiên bổ nhào quỳ xuống: "Hoàng thúc, là ta không tốt, khiến hoàng thẩm bị rơi xuống nước..."
Vân Lam đưa tay hờ nâng lên, ý bảo hạ nhân nâng nàng ta dậy: "Chuyện này cũng không thể trách ngươi, ngươi cũng bị sợ hãi."
Khang Vận đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn người khác. Nàng ta không nghĩ tới mọi việc sẽ biến thành như vậy. Tuy việc này nàng ta phí không khá nhiều tâm tư, nhưng tuyệt đối không có ý hại Minh Đang. Nàng ta cũng chỉ có ý động tay động chân làm người khác rời đi để muốn nói chuyện đơn độc với Minh Đang mà thôi.
Yến vương gia bất đắc dĩ phải ra mặt, lên tiếng xin cho nàng ta: "Hoàng thúc, ta thay mặt nàng xin lỗi với người, xin người đừng trách cứ."
Sau khi mọi chuyện xảy ra, phụ hoàng liền thẩm vấn tất cả mọi người ở hiện trường. Từ trong miệng nha hoàn điều tra được chân tướng. Trong lòng hắn ta mắng nữ nhân này vòi phun máu chó. Có cái gì mà chơi? Lại còn muốn lôi kéo hoàng thẩm lên du thuyền, lần này thì tốt rồi, chơi đùa lại gây ra chuyện! Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta không cần phải ra mặt xin lỗi, song đây lại là thê tử của hắn ta, gây ra chuyện này,Yến vương phủ bọn họ không thoát khỏi có quan hệ.
Trong lòng Vân Lam ngầm bực mình, nhưng hắn cũng không keo kiệt như vậy: "Mọi người không có việc gì là tốt rồi, việc này cứ để cho nó qua đi, không cần phải nhắc lại" Nhưng trong lòng hắn hạ quyết tâm, cần phải giữ khoảng cách với mấy người này. Đều là đám người hay gây phiền toái, còn có thể gây tai họa cho người khác.
Khi hắn nghe thấy Minh Đang gặp chuyện không may, một khắc đó thật sự đã dọa cho hắn hồn bay phách tán, đến bây giờ trái tim còn chưa thể khôi phục đến nhịp đập bình thường. Nếu lần này ma Minh Đang xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Hoàng thượng nhìn ra tâm tư của Vân Lam: "Nếu hoàng thúc của các ngươi đã rộng lượng như vậy, các ngươi cứ nghe theo hắn. Nhưng từ nay về sau, nếu không có chuyện gì thì không được đến cửa quấy rầy.” Nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa, ông sợ vị huynh đệ này của ông cũng sẽ mất mạng. Toàn những chuyện lung tung gì vậy! Tay của đám nhi tử này cũng thật dài, lại có thể cài được cơ sở ngầm vào Phúc vương phủ
Ông tra xét việc này, liền thấy được rất nhiều dấu vết để lại. Không nói cái khác, chỉ nói về đám nha hoàn ngồi trên thuyền kia sao lại dám cách xa thuyền chủ nhân? Làm sao có thể khéo như vậy? Trong lòng ông tức giận vô cùng, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra.
Mọi người vâng dạ đồng ý, mấy người không hẹn mà cùng nhau trừng mắt nhìn Khang Vận một cái.
Vân Lam chắp tay cúi người hành lễ với Lý Tiêu: "A tiêu, lần này cũng nhờ ngươi mới giúp hoàng thẩm của người thoát được một kiếp."
"Hoàng thúc ngàn vạn lần đừng như vậy." Lý Tiêu kinh hãi vội vàng đỡ lấy hắn, trên mặt đã khôi phục thái độ tươi cười: "Chuyện này cũng chỉ nhấc tay chi lao (tiện tay làm việc), người yêu thương rất nhiều với những điệt nhi (cháu) chúng ta, có thể bỏ ra chút sức lực vì người khiến trong lòng ta cực kì cao hứng."
Lời này đã phủi sạch mọi chuyện, dung hành động của chính mình nói thành một loại thủ đoạn nhằm lấy lòng Vân Lam, nịnh nọt nhưng không hề khiến người ta chán ghét.
Hắn đã đổi quần áo, liền biến thành bộ dáng của một vị Quý công tử. Lời này nói rất là thân thiết, không hề kể công, rất là giống một vãn bối hữu lễ.
"Lời này tuy không sai, nhưng ân cứu mạng ta sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng." Vân Lam vỗ bờ vai của hắn, trên mặt tràn đầy cảm kích, bàn tay vung lên, một hạ nhân nâng mấy cái hộp đến: "Đây là ta mấy bức tranh chữ cổ ta mới có được, hy vọng ngươi đừng chê lễ nhẹ.”
"Hoàng thúc, người không cần quá khách sáo." Lý Tiêu cười phong khinh vân đạm (nhẹ nhàng như gió mây), nhưng không chịu nhận lấy lễ vật.
Vân Lam tự mình nhét vào trong tay hắn, thái độ rất là nhiệt tình: "Nên, làm sai cần phải phạt, làm chuyện tốt đương nhiên cần phải thưởng."
Trong mắt mấy người khác tràn đầy sự ghen tị, lễ vật chỉ là việc nhỏ, câu nói ‘ân cứu mạng ghi ở trong lòng’ kia mới là quan trọng. Xem ra tiểu tử này chụp mông ngựa rất thành công, chiếm được hoàng thúc yêu thích, về sau sự đối xử bình đẳng với mọi người sẽ bị phá vớ.
Sớm biết như vậy, bọn họ cũng sẽ cướp lấy việc xuống nước cứu người. Hiện giờ có hối hận cũng không kịp.
"Vậy thì... xin cảm ơn hoàng thúc đã ban cho." Lý Tiêu không chối từ thêm nữa, nhận lấy lễ vật cao gần mười thước và cười nói: "Nhưng mà hoàng thúc có thể cho ta bộ kinh Coran kia không? Vương phi nhà ta rất thích."
Kinh Coran là quyển sách cổ được truyền lưu mấy trăm năm, là bảo bối có tiền cũng chưa chắc có được. Lần này là đại hôn của Vân Lam, một vị quan viên đưa ra bảo bối gia truyền, khiến cho nhiều người lúc đó ca ngợi không ngừng.
"Tiểu tử này, rất biết cách dùng đồ của người khác để lấy lòng cháu dâu." Vân Lam cười trêu ghẹo hắn: "Nhưng biết thương tiếc thê tử là rất tốt." Bảo hạ nhân đi khố phòng lấy đồ ra. Những đồ vật ngoài thân này căn bản hắn không thèm để ý, ở trong mắt hắn, Minh Đang mới đúng bảo bối lớn nhất.
Lần này Tấn vương phi thành nhân vật chính được mọi người nhìn chăm chú. Ánh mắt của các nữ nhân tràn đầy hâm mộ ghen tị, vẻ mặt của các nam nhân trêu ghẹo, làm Tấn vương phi đứng ngồi không yên, trong lòng trào lên một tia ngọt ngào, xóa đi chút nghi ngờ trước kia. Tự mình cười thầm bản thân suy nghĩ nhiều. Lúc trước mắt nàng có chút hâm mộ bản kinh thư này, không ngở hắn lại ghi nhớ ở trong lòng, xin sách cho nàng. Còn cái gì có thể so sánh được với phần tình cảm này?!
Từ nay về sau, không chỉ có nữ nhân trong phủ không dám quấy rối, đến ngay cả vài vị nương nương trong cung cũng không dám coi thường nàng.
Vẫn ngồi ở trong góc, Lý Hữu liền chạy đến, ôm chân Vân Lam, ngẩng đầu nói: "Hoàng thúc, ta có thể đi nhìn hoàng thẩm không?"
Vân Lam ôm lấy hắn: "Hoàng thẩm vừa đi nghỉ, để lần sau đi."
Lý Hữu nháy mắt, chớp chớp, lấy một cái bùa màu vàng từ trong cổ ra: "Vậy ta tặng cái bùa này cho nàng, nó sẽ phù hộ cho nàng."
Trong lòng Vân Lam có chút cảm động: "Để Hữu Nhi giữ lấy, đây là thứ do chính tay hoàng hậu nương nương cầu cho ngươi, tặng người sẽ không tốt." Có lẽ tiểu hài tử đơn thuần nên mới nhiệt tình.
"Cũng đúng..." Lý Hữu có chút do dự, cái này đúng là do hoàng hậu cầu xin để phù hộ hắn được tráng kiện an khang.
Vân Lam sờ đầu của hắn: "Hoàng thúc sẽ dẫn hoàng thẩm đi cầu xin, để phù hộ nàng được bình an."
"Hoàng thẩm thật sự không có việc gì sao?" Lý Hữu vẫn cảm thấy lo lắng, hắn không có thấy tận mắt nhìn thấy hoàng thẩm rơi xuống nước, nhưng nghe mọi người nói cảnh tượng đó rất đáng sợ.
"Không có việc gì, hoàng thẩm ngươi là nữ tử dũng cảm nhất, kiên cường nhất trên đời này. Chút việc nhỏ này không dọa được nàng, ngủ một giấc là tốt rồi." Vân Lam không hề bủn xỉn từ ngữ khen ngợi thê tử.
Lý Hữu rốt cục cũng yên tâm, thè lưỡi, nghịch ngợm cười nói: "Làm điệt nhi bị dọa.”
"Hữu nhi đúng là một đứa bé ngoan." Vân Lam hạ quyết tâm, về sau hắn sẽ quan tâm đến đứa bé này nhiều hơn chút.
Hắn biết tuy Lý Hữu dược nuôi dưỡng ở trong cung của hoàng hậu, nhưng dù sao cũng không phải con trai ruột của hoàng hậu, chẳng qua chỉ vì sĩ diện nên mới nuôi dưỡng mà thôi. Trước kia hắn cũng chỉ mở con mắt nhắm con mắt, không thích quản chuyện này. Dù sao hắn và hoàng hậu có tình cảm rất là thâm hậu.