"Được." Vân Lam thuận miệng đồng ý, nhìn thấy hộp gấm ở trên bàn: "Đây là cái gì?" "Tự huynh xem đi." Minh Đang có chút tức giận cong môi, người này đang đánh trống lảng, đáng giận!
Hắn tiện tay mở ra nhìn, là mấy tờ khế đất, mấy cửa tiệm, 50 tấm ngân phiếu trị giá một ngàn lượng: “Cái này ở đâu ra?" Hắn khẳng định những thứ này không phải đồ của nhà mình.
Minh Đang thở dài một tiếng, vô cùng cảm động nói: "Đây là đồ của Tấn vương phi để muội bảo quản thay cho hài tử." Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, cố gắng suy nghĩ chu đáo như vậy, chỉ sợ hài tử bị tủi thân, có thể nghĩ tình cảnh hiện giờ của cha mẹ Hinh Nhi có bao nhiêu khó khăn.
Bỗng nhiên Vân Lam im lặng, cánh tay ôm chặt nàng: “Tiểu Đang, đây là số mệnh của người trong hoàng thất phải chấp nhận, ai cũng không thoát được." Có lẽ hai người họ không có hài tử (con) lại rất tốt. Không cần phải trải qua sự thống khổ giày vò này.
Minh Đang cũng ôm hắn gắt gao, giọng nói rầu rĩ: "Ta biết, nhưng mà ta vẫn có chút sợ hãi." Sợ hãi trận bão táp không rõ kia, sẽ phá tan sinh hoạt hạnh phúc bình yên hiện giờ, kéo tất cả người vào trong vòng xoáy.
Trong lòng Vân Lam đau đớn gần chết, vuốt ve mái tóc dài của nàng, trấn an nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cái gì nàng cũng không nói, chỉ vùi đầu vào trong ngực của hắn.
Đêm nay, Vân Lam vẫn cẩn thận ôm chặt thê tử, cả đêm cũng chưa buông tay, cả hai người không ai ngủ ngon, trong lòng tràn đầy mờ mịt và sợ hãi, không xác định được tương lai. Hinh Nhi đã đến, gây ra không ít biến hóa trong lòng tất cả mọi người. ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~ Vốn Minh Đang rất thích đứa nhỏ này, mà Bích Liên là người sắp làm mẹ, lòng dạ vô cùng mềm mại, đặc biệt thích trẻ con. Mà Hồng Thược lại càng hết lòng hết sức, không rời nửa bước, ánh mắt nhìn về phía hài tử mềm mại đến mức có thể đưa xuất ra nước. Tất cả người lớn đều vây quanh đứa nhỏ này.
Dù sao Hinh Nhi cũng chỉ là hài tử, ngay lập tức có thể hòa vào hoàn cảnh mới. Có nhiều người yêu bé như vậy, bé cũng dần dần khôi phục sự hoạt bát đáng yêu. Vô cùng dính Minh Đang, cũng rất dính Hồng Thược, trái tim của tiểu hài tử là nhạy cảm nhất, người nào yêu bé, bé là người rõ rang nhất.
Bà vú và hai người nha hoàn cũng có thể buông xuống sự không yên trong lòng, bội phục ánh mắt của chủ nhân nhà mình, quả nhiên không giao phó sai người.
Một đám người vây quanh đứa bé, đang chơi đùa với bé, hạ nhân đi đến bẩm báo: "Vương phi, có người ở La phủ xin được cầu kiến."
"Để cho người đó đi vào." Minh Đang rất kinh ngạc, đã nhiều ngày nay trong phủ không có người ngoài đến, ngay cả vài vị Vương gia trước kia rất siêng năng đến thì hiện giờ cũng không thấy nữa.
Mà La phủ, trong khoảng thời gian sau khi hoàng thượng xuôi nam, có thể là vì lo lắng đề phòng, nên cũng không phái người đến, ngay cả việc thường xuyên tặng đồ cũng bỏ đi. Lần này đột nhiên có người đến, tất nhiên là có chuyện gì đó.
Vốn nghĩ rằng người tới sẽ là Dụng ma ma, là người thân cận nhất bên cạnh La Phu nhân. Nhưng không nghĩ tới người đến là Dịch Phàm, vẻ mặt hắn nghiêm túc, trang trọng. Hồng Thược kinh ngạc mở hai mắt thật to, tầm mắt nhìn như không nhìn hắn. Nhiều ngày qua không quan tâm đến nàng, lúc này đến cửa lại là vì công việc. Trong lòng nàng cảm thấy chua xót.
Dịch Phàm không chớp mắt đi qua người nàng, sau khi thỉnh an Minh Đang xong, xin nàng bảo mọi người lui ra.
Trong lòng Minh Đang trở nên nặng nề, nhìn vẻ mặt u oán đau buồn của Hồng Thược, bảo nàng ấy đi vào bên trong, những người khác đều trở về phòng mình chờ đợi. Chỉ để lại Linh Lung bên cạnh để hầu hạ.
Bích Liên cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng thấy vẻ mặt của Minh Đang nghiêm túc nên không dám nhiều lời, hung hăng trợn mắt nhìn Dịch Phàm một cái rồi mới rời đi dưới sự dìu đỡ của nha hoàn.
Sau khi mọi người rời đi hết, Dịch Phàm mới lấy thư của La Phu nhân ra, hai tay hết sức cung kính đưa lên.
Minh Đang lướt nhanh như gió, đại khái là trưởng tôn (cháu trai trưởng) của La gia đang ở biệt trang Thanh Hà, về sau nêu nàng không có chuyện gì thì có thể đến đó chơi. Nội dung nói khá kín đáo, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy lạnh cả người, cau mày. ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~Lại là giao phó, nàng là người để người khác cảm thấy đáng tin như vậy sao? Hai nhà đều đến tìm nàng? Mọi chuyện đã đến mức người chết ta sống, ở trên dây cung không thể thu được như vậy sao?
Nàng yên lặng suy nghĩ rất lâu: "Hai vị lão nhân gia có gửi lời nhắn gì cho ta không?" Phái hắn tới đưa tin, không thể không để cho nàng cân nhắc. La đại nhân là một người thâm sâu, là người có năng lực, đứng sừng sững hai đời vua vẫn chưa ngã, còn làm đến chức vụ Thừa tướng, coi như là một người rất tài giỏi. Ông đã phải chuẩn bị cả hai đường lui, chỉ sợ sự việc thật sự đã không quá tốt.
Thái độ Dịch Phàm rất cung kính: "Bảo người không nên tùy ý ra ngoài, cứ đợi ở chỗ này, chỗ này rất an toàn."
Minh Đang ngẫm nghĩ, thăm dò nói: "Ta muốn đón nương đến đây ở mấy ngày, ngươi cảm thấy có được không?" Tình huống bên ngoài đã chuyển xấu đến trình độ nào rồi?
Dịch Phàm vẫn luôn cúi đầu thật thấp, coi như không để ý đến tầm mắt trên người hắn: "Đa tạ ý tốt của nương nương, có lẽ phu nhân sẽ không tới."
Trong lòng Minh Đang đau đớn vô cùng, đóng chặt mắt, cả người lạnh lẽo giống bị rót một chậu nước đá: "Ta đã rõ rồi, ngươi về bảo hai vị lão nhân gia cứ yên tâm, chỉ cần ta còn sống ngày nào, nhất định sẽ quan tâm đến đứa bé kia."
Tai nạn lớn ập đến, tất cả những người khác có thể đi, nhưng đương gia chủ mẫu La gia sẽ phải ở lại La gia, cùng sống cùng chết.
Dịch Phàm hành lễ, xoay người rời đi.
Rốt cuộc Hồng Thược nhịn không được, từ trong nhà chạy ra, sắc mặt khó coi kêu to: "Đứng lại! Ngươi không có những lời nào khác muốn nói sao?" Có ý gì vậy? Cũng đã đến đây rồi, chẳng lẽ không thể nói với nàng được một câu hay sao? Dù cho chỉ là chào hỏi một tiếng đơn giản cũng được! Thực sự hắn không cần nàng sao? Cho dù là không cần nàng, cũng phải nói rõ một tiếng.
"Không có." Dịch Phàm nói một cách lạnh nhạt, không liếc nhìn nàng một cái.
Hồng Thược vừa bực vừa hận, uất ức, nước mắt tràn mi, chà chà chân: "Ngươi đi đi, đừng có đến đây nữa, ta cũng không hiếm lạ." Quay người lại, bỏ chạy rất xa.
Lúc này Dịch Phàm mới nhìn về phía bóng lưng nàng, ánh mắt có chút quyến luyến, có chút tiếc nuối.
Minh Đang thu toàn bộ mọi việc vào trong mắt, không khỏi âm thần lo sợ: "Ý của ngươi là gì? Cho dù là với hòa ly, cũng phải nói với nhau rõ ràng." Nàng thấy hắn không giống người vô tình. Rõ ràng vẫn còn tình cảm đối với Hồng Thược, nhưng sao biểu hiện lạnh lùng như vậy?
Đột nhiên Dịch Phàm bừng tỉnh, thu hồi tầm mắt, khôi phục bộ dáng nhạt nhẽo yên tĩnh vừa nãy: "Nương nương có tấm lòng nhân hậu, nàng được người che chở, nhất định có thể bình yên vô sự."
Đáng tiếc Minh Đang không thèm để ý đến những lời nói lạc đề của hắn, trong đầu không ngừng suy nghĩ, đột nhiên trong lòng nhảy dựng: "Ngươi... Tình huống bên ngoài không tốt đúng không?" Trừ nguyên nhân này, thật sự nàng nghĩ không ra vì sao hắn lại mâu thuẫn như vậy.
"Nương nương." Cuối cùng thì sắc mặt của Dịch Phàm cũng có một tia dao động.
Minh Đang biết mình đoán đúng rồi, miệng cảm thấy chua sót: "Nói thật đi, nếu không ta cũng mặc kệ sự sống chết Hồng Thược." ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~Đương nhiên, đây là điều không có khả năng. Nhưng nàng có thể lấy lý do đó để thử xem tâm ý của hắn, thuận tiện tìm hiểu tình huống ở bên ngoại.
Dịch Phàm cau chặt mày, do dự khá lâu, mới mở miệng nói cho Minh Đang nghe về tình hình bên ngoài.
Từ khi bệnh tình hoàng thượng nguy cấp truyền tới kinh thành, một vài vị hoàng tử đều rất vội vàng, âm thầm làm việc. Mọi chuyện càng ngày càng khó khống chế, rất có thể trong nhiều ngày tới sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chỉ có mấy câu đơn giản nhưng Minh Đang càng nghe trong lòng càng cảm thấy phiền, một đám bạch nhãn lang: "Hoàng thượng còn chưa có băng hà (chết), bọn chúng đã đợi không được rồi." Nhi tử làm cái gì? Không để ý tới cốt nhục tình thân sao?
Dịch Phàm không tiếng động, thở dài: "Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, người nào chiếm được tiên cơ liền thắng được một nửa." Đám quý nhân kia thì nói gì đến tình thân? Vì ngôi vị hoàng đế, cái gì bọn họ cũng không để ý, tính mạng của dân chúng bình dân càng không đáng nhắc đến.
Thật sự Minh Đang không biết nói cái gì cho phải, suy nghĩ của đám người đó nàng không thể biết được: "Vậy nghĩa phụ thì sao? Hắn có động tác gì?" La đại nhân đa mưu túc trí, lòng dạ thâm đậm, chẳng lẽ không có năng lực tự bảo vệ mình?
Dịch Phàm chần chờ một chút, cũng không gạt nàng: "Lão gia trung thành nhất với hoàng thượng, tuy nhiên vài vị hoàng tử cũng đã tới quý phủ, nhưng lão gia cũng không đồng ý theo phương nào."
Từ chuyện hôm nay suy ra, vị La gia nghĩa nữ Phúc vương phi này vẫn là người đáng tin. Nếu không thì La lão gia cũng sẽ không giao huyết mạch quan trọng nhất của La gia cho nàng.
Minh Đang cảm thán: Bình thường được hoàng thượng yêu thích nhất, nhưng ở trong thời kỳ rung chuyển như hiện giờ, dễ dàng vật hi sinh nhất trong cuộc đua của thế lực khắp nơi. Cho dù La phủ có quyền cao chức trọng, nhưng trong lúc này, chỉ sợ sẽ liên lụy đến tính mạng của toàn bộ hạ nhân trong phủ.
Nàng nhịn không được nên nói ra lo lắng trong lòng: "Nghĩa phụ là người thông minh, sao không đưa gia quyến (người nhà) đi ra ngoài trước?" Làm như vậy, còn có thể có một chút cơ hội.
Kỳ thật lúc ban đầu La lão gia cũng có quyết định này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mục tiêu quá lớn, cả tổ bị lật há có thể tha cho trứng*? Không bằng trước tiên che dấu trưởng tôn. Mấy ngày đấu tranh tư tưởng, phu thê La lão gia gầy một vòng lớn. (*: ý chỉ một người bị gặp nạn thì cả nhà cũng không thể thoát được. Đây là một thành ngữ của TQ)
Việc này không có người biết được, nhưng Dịch Phàm là người đưa hài tử ra ngoài, cho nên biết được một ít. Nhưng trước mặt Minh Đang, hắn khó mà nói những điều này liền đổi đề tài: "Kinh thành đã phong thành, nô tài phải mua chuộc một sĩ binh giữ thành, mới có thể ra ngoài được.”
Cho nên mới nói ở trong biệt trang ngoài thành này là an toàn nhất, bất cứ cổ thế lực nào cũng sẽ không ra khỏi thành để quấy nhiễu. Huống chi có Phúc vương gia ở đây, chỉ cần hắn không chủ động khuấy đảo vào vũng nước đục đó, không ai phiền toái đến hắn.
"Đã phong thành rồi sao?" Minh Đang ngây ngốc nhắc lại, sắc mặt trắng bệch, đầu óc hỗn loạn. Ngẩn người một lúc lâu mới nói: "Vậy ngươi cũng đừng trở về, cứ ở chỗ này đi."
Nàng lo lắng nhất là La Phu nhân, nhưng bà là chủ mẫu La gia, sẽ không có chuyện một mình chạy chốn. Làm sao bây giờ? Mời bà đến đây thì nhất định bà sẽ không đồng ý, chỉ có thể chờ chết sao? Thật là đáng sợ!
Mặt Dịch Phàm không chút thay đổi nói: "Nô tài là người của La gia, dĩ nhiên sẽ phải sống chết cùng với La gia. Nô tài muốn trở về báo cáo." Nơi đó còn có cha mẹ hắn, anh em bằng hữu của hắn.
Minh Đang đang định nói gì thêm lại nuốt trở về. Khuyên hắn trốn đi? Hoặc là khuyên hắn bỏ chạy? Nếu La phủ ngã, hắn có chạy tới chân trời cũng vô dụng: "Mọi người trong phủ đều tốt chứ?"
Dịch Phàm khẽ mày cau, tuy nói trong phủ không loạn, nhưng áp lực do hoảng sợ thì không chỗ nào không có, hết sức căng thẳng: "Trong phủ cũng khá tốt, nhưng nhưng nhà người khác thì đã cạn kiệt lương thực."
Minh Đang bị dọa, nhảy dựng lên, miệng há to không biết nói cái gì, không ngờ tình trạng bên trong kinh thành đã chuyển biến xấu đến mức này, hóa ra nàng được Vân Lam bảo hộ quá tốt, cẩm y ngọc thực không sầu không lo.
Hết lương thực! Dân lấy ăn làm trời, không có lương thực thì kinh thành sẽ muốn rối loạn, dân bị đói là lực lượng vô cùng đáng sợ. Cho nên bất cứ người nào muốn có được ngôi vị hoàng đế này, thì phải cố gắng nắm được quyền khống chế được trong mấy ngày tới.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, mở miệng hỏi; "Vậy Tấn vương phủ..."
Giọng nói của Dịch Phàm nhàn nhạt, nói hết những gì mình biết cho nàng nghe: "Chúng nô tài chỉ là hạ nhân nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng Tấn vương vốn luôn có danh nhân đức, được lòng người, lần này lại bố thí cháo loãng, danh dự ở trong lòng dân chúng lại càng tốt hơn."
Minh Đang hơi yên tâm: "Hắn cũng từng đến La phủ chứ?" Ở sâu trong nội tâm của nàng, khi mấy hoàng tử tranh chấp, đương nhiên nàng sẽ hi vọng Lý Tiêu có thể thắng. ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~Tốt xấu gì thì hai người quen thuộc hơn, hình như trong lòng Vân Lam cũng coi trọng người cháu trai này hơn.
"Cũng từng đến, thái độ của lão gia đối với hắn khá tốt.” Dịch Phàm chỉ lựa chút chuyện có thể nói để kể cho Minh Đang.
Minh Đang lại hỏi chuyện khác, cho đến khi nàng không thể nghĩ được vấn đề gì để hỏi, mới buông tha cho hắn.
Dịch Phàm cáo từ thêm một lần nữa.
Minh Đang khuyên nhủ: "Ngươi vẫn nên chào tạm biệt với Hồng Thược, giải thích với nàng, nàng là người hiểu lý lẽ."
"Không, để như vậy là tốt nhất." Cuối cùng thì trên mặt Dịch Phàm cũng có sự thay đổi, cười khổ nói: "Nếu như lần này không sao, nô tài sẽ đến cầu xin nàng ấy về nhà, nếu là... Vậy thì làm phiền nương nương chiếu cố nàng ấy."
Minh Đang nghẹn một hơi ở ngực, khó chịu muốn chết, không biết nói thêm cái gì, khoát tay áo, bảo hắn rời đi.
Đây là lựa chọn của hắn, nàng cũng không có biện pháp bắt hắn phải thay đổi. Nhưng nếu là nàng, nàng sẽ lựa chọn nói toàn bộ mọi chuyện ra, hai người cùng đối mặt. Cho dù cùng chết cũng cam tâm tình nguyện. Nàng không thích kiểu vì nàng tốt như vậy, giấu diếm toàn bộ mọi chuyện thật chặt. Nếu về sau Hồng Thược biết rõ sự thật, nàng ấy làm sao mà chịu nổi? Cho dù là hối hận cũng không còn kịp rồi, tuổi già của nàng ấy sẽ phải sống trong hành hạ đau khổ.
Trời càng ngày càng nóng bức, ve sầu trên cây kêu khiến cho lòng người cảm thấy phiền toái. Minh Đang không khỏi giận chó đánh mèo, sai người bắt hết ve sầu ở trên cây. Nàng dẫn Hinh Nhi ngồi ở dưới gốc cây nhìn cảnh này, lòng dạ không yên, trong đầu luôn có nhưng hình ảnh không tốt hiện lên.
Ngược lại Hinh Nhi rất ngoan, không khóc không nháo, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta thương tiếc. Bà vú và hai nha hoàn rất tận tâm, từ sáng đến tối luôn ở bên cạnh nàng. Không để Minh Đang phải quan tâm quá nhiều, nàng chỉ cần sắp xếp nhưng công việc sinh hoạt hàng ngày của Hinh Nhi là được.
Tâm trạng của Minh Đang rất không tốt, cả ngày lo lắng không yên, lại không thể mặc kệ đứa nhỏ này. Nghiêm mệnh phân phó xuống dưới, không cho phép bất cứ ai vô lễ với mấy người của Hinh Nhi, nếu không sẽ phải chịu gia pháp.
Hồng Thược nhốt mình ở trong phòng hết một ngày, ngày thứ hai liền khôi phục bình thường, tiếp tục chiếu cố Hinh Nhi. Bên ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng bị thương thì chỉ có nàng ấy biết.
Minh Đang vô lực nhìn nàng ấy, giật giật khóe miệng, lại nuốt tất cả mọi thứ về trong bùng. Thôi cứ để nàng ấy không biết cái gì thì tốt hơn. Từ đầu tới đuôi, cho dù chết cũng không biết việc này, không biết tâm ý của Dịch Phàm, này có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Ngày tháng khiến trong lòng người run sợ rất khó qua, nhưng rốt cục cũng đến lúc bùng nổ.
Minh Đang và Vân Lam vừa mới cởi áo, chuẩn bị đi ngủ, An Khang liều lĩnh vọt tới sân bọn họ ở. Vân Lam kêu hắn đến thư phòng, sau một nén hương, hai người đi ra, vẻ mặt nặng nề như sắt.
Minh Đang được bọn nha hoàn hầu hạ hạ mặc xong quần áo, đứng chờ ở ngưỡng cửa thư phòng. Nhìn bọn hắn bước ra, đi tời nghênh đón.
Vân Lam khẽ vuốt gương mặt của nàng, cố gắng nói như bình thường: "Tiểu Đang, ta phải đi ra ngoài một chuyến, muội ngủ thêm một chút đi."
Minh Đang nhìn hắn, không chịu nghe lời của hắn: "Muội đi cùng huynh." Trong lòng vô cùng sợ hãi, là đến thời điểm quyết định sao? Vì sao hắn nhất định phải bị cuốn vào trong đó? Nàng cũng không thể giả vờ là chưa có chuyện gì xảy ra, ngủ một mạch tới sáng? Nếu không có cách nào ngăn cản hắn, vậy thì cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn này đi.
Vân Lam một ngụm từ chồi: "Không được, người trong phủ đều cần muội."
"Nhưng là muội..." Minh Đang sốt ruột giữ chặt cánh tay của hắn, cố gắng thuyết phục hắn.
Vân Lam hạ quyết tâm, mặc kệ nàng nói như thế nào cũng không chịu đưa nàng đi cùng.
Lại gọi Bình An tới, bảo hắn canh giữ ở bên người Minh Đang, không rời nửa thước. Thị vệ Vương phủ chia làm hai đội, một đội ở lại bảo vệ sân này.
Nghe hắn phân phó xuống dưới, trong lòng Minh Đang có một cảm giác không tốt, trái tim đập mạnh.
"Nghe lời, khi bình minh đến ta sẽ trở về."
Nói xong câu đó, hắn cắn chặt răng, kéo tay nàng xuống, dứt khoát ra cửa.
Minh Đang giận tím mặt: "Lý Vân lam, nếu bình minh ngươi không trở về, ta sẽ cho ngươi biết tay." Giọng nói mang theo một chút nức nở, cổ họng như ngậm một khối cứng rắn.
Vân Lam cười khổ, trong lòng cảm thấy chua ngọt trộn lẫn, đi thẳng lên phía trước, không dám quay đầu. Sợ nhìn thấy hai mắt của nàng đẫm lệ, chân sẽ không thể bước tiếp được.
Hắn tiện tay mở ra nhìn, là mấy tờ khế đất, mấy cửa tiệm, 50 tấm ngân phiếu trị giá một ngàn lượng: “Cái này ở đâu ra?" Hắn khẳng định những thứ này không phải đồ của nhà mình.
Minh Đang thở dài một tiếng, vô cùng cảm động nói: "Đây là đồ của Tấn vương phi để muội bảo quản thay cho hài tử." Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, cố gắng suy nghĩ chu đáo như vậy, chỉ sợ hài tử bị tủi thân, có thể nghĩ tình cảnh hiện giờ của cha mẹ Hinh Nhi có bao nhiêu khó khăn.
Bỗng nhiên Vân Lam im lặng, cánh tay ôm chặt nàng: “Tiểu Đang, đây là số mệnh của người trong hoàng thất phải chấp nhận, ai cũng không thoát được." Có lẽ hai người họ không có hài tử (con) lại rất tốt. Không cần phải trải qua sự thống khổ giày vò này.
Minh Đang cũng ôm hắn gắt gao, giọng nói rầu rĩ: "Ta biết, nhưng mà ta vẫn có chút sợ hãi." Sợ hãi trận bão táp không rõ kia, sẽ phá tan sinh hoạt hạnh phúc bình yên hiện giờ, kéo tất cả người vào trong vòng xoáy.
Trong lòng Vân Lam đau đớn gần chết, vuốt ve mái tóc dài của nàng, trấn an nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cái gì nàng cũng không nói, chỉ vùi đầu vào trong ngực của hắn.
Đêm nay, Vân Lam vẫn cẩn thận ôm chặt thê tử, cả đêm cũng chưa buông tay, cả hai người không ai ngủ ngon, trong lòng tràn đầy mờ mịt và sợ hãi, không xác định được tương lai. Hinh Nhi đã đến, gây ra không ít biến hóa trong lòng tất cả mọi người. ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~ Vốn Minh Đang rất thích đứa nhỏ này, mà Bích Liên là người sắp làm mẹ, lòng dạ vô cùng mềm mại, đặc biệt thích trẻ con. Mà Hồng Thược lại càng hết lòng hết sức, không rời nửa bước, ánh mắt nhìn về phía hài tử mềm mại đến mức có thể đưa xuất ra nước. Tất cả người lớn đều vây quanh đứa nhỏ này.
Dù sao Hinh Nhi cũng chỉ là hài tử, ngay lập tức có thể hòa vào hoàn cảnh mới. Có nhiều người yêu bé như vậy, bé cũng dần dần khôi phục sự hoạt bát đáng yêu. Vô cùng dính Minh Đang, cũng rất dính Hồng Thược, trái tim của tiểu hài tử là nhạy cảm nhất, người nào yêu bé, bé là người rõ rang nhất.
Bà vú và hai người nha hoàn cũng có thể buông xuống sự không yên trong lòng, bội phục ánh mắt của chủ nhân nhà mình, quả nhiên không giao phó sai người.
Một đám người vây quanh đứa bé, đang chơi đùa với bé, hạ nhân đi đến bẩm báo: "Vương phi, có người ở La phủ xin được cầu kiến."
"Để cho người đó đi vào." Minh Đang rất kinh ngạc, đã nhiều ngày nay trong phủ không có người ngoài đến, ngay cả vài vị Vương gia trước kia rất siêng năng đến thì hiện giờ cũng không thấy nữa.
Mà La phủ, trong khoảng thời gian sau khi hoàng thượng xuôi nam, có thể là vì lo lắng đề phòng, nên cũng không phái người đến, ngay cả việc thường xuyên tặng đồ cũng bỏ đi. Lần này đột nhiên có người đến, tất nhiên là có chuyện gì đó.
Vốn nghĩ rằng người tới sẽ là Dụng ma ma, là người thân cận nhất bên cạnh La Phu nhân. Nhưng không nghĩ tới người đến là Dịch Phàm, vẻ mặt hắn nghiêm túc, trang trọng. Hồng Thược kinh ngạc mở hai mắt thật to, tầm mắt nhìn như không nhìn hắn. Nhiều ngày qua không quan tâm đến nàng, lúc này đến cửa lại là vì công việc. Trong lòng nàng cảm thấy chua xót.
Dịch Phàm không chớp mắt đi qua người nàng, sau khi thỉnh an Minh Đang xong, xin nàng bảo mọi người lui ra.
Trong lòng Minh Đang trở nên nặng nề, nhìn vẻ mặt u oán đau buồn của Hồng Thược, bảo nàng ấy đi vào bên trong, những người khác đều trở về phòng mình chờ đợi. Chỉ để lại Linh Lung bên cạnh để hầu hạ.
Bích Liên cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng thấy vẻ mặt của Minh Đang nghiêm túc nên không dám nhiều lời, hung hăng trợn mắt nhìn Dịch Phàm một cái rồi mới rời đi dưới sự dìu đỡ của nha hoàn.
Sau khi mọi người rời đi hết, Dịch Phàm mới lấy thư của La Phu nhân ra, hai tay hết sức cung kính đưa lên.
Minh Đang lướt nhanh như gió, đại khái là trưởng tôn (cháu trai trưởng) của La gia đang ở biệt trang Thanh Hà, về sau nêu nàng không có chuyện gì thì có thể đến đó chơi. Nội dung nói khá kín đáo, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy lạnh cả người, cau mày. ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~Lại là giao phó, nàng là người để người khác cảm thấy đáng tin như vậy sao? Hai nhà đều đến tìm nàng? Mọi chuyện đã đến mức người chết ta sống, ở trên dây cung không thể thu được như vậy sao?
Nàng yên lặng suy nghĩ rất lâu: "Hai vị lão nhân gia có gửi lời nhắn gì cho ta không?" Phái hắn tới đưa tin, không thể không để cho nàng cân nhắc. La đại nhân là một người thâm sâu, là người có năng lực, đứng sừng sững hai đời vua vẫn chưa ngã, còn làm đến chức vụ Thừa tướng, coi như là một người rất tài giỏi. Ông đã phải chuẩn bị cả hai đường lui, chỉ sợ sự việc thật sự đã không quá tốt.
Thái độ Dịch Phàm rất cung kính: "Bảo người không nên tùy ý ra ngoài, cứ đợi ở chỗ này, chỗ này rất an toàn."
Minh Đang ngẫm nghĩ, thăm dò nói: "Ta muốn đón nương đến đây ở mấy ngày, ngươi cảm thấy có được không?" Tình huống bên ngoài đã chuyển xấu đến trình độ nào rồi?
Dịch Phàm vẫn luôn cúi đầu thật thấp, coi như không để ý đến tầm mắt trên người hắn: "Đa tạ ý tốt của nương nương, có lẽ phu nhân sẽ không tới."
Trong lòng Minh Đang đau đớn vô cùng, đóng chặt mắt, cả người lạnh lẽo giống bị rót một chậu nước đá: "Ta đã rõ rồi, ngươi về bảo hai vị lão nhân gia cứ yên tâm, chỉ cần ta còn sống ngày nào, nhất định sẽ quan tâm đến đứa bé kia."
Tai nạn lớn ập đến, tất cả những người khác có thể đi, nhưng đương gia chủ mẫu La gia sẽ phải ở lại La gia, cùng sống cùng chết.
Dịch Phàm hành lễ, xoay người rời đi.
Rốt cuộc Hồng Thược nhịn không được, từ trong nhà chạy ra, sắc mặt khó coi kêu to: "Đứng lại! Ngươi không có những lời nào khác muốn nói sao?" Có ý gì vậy? Cũng đã đến đây rồi, chẳng lẽ không thể nói với nàng được một câu hay sao? Dù cho chỉ là chào hỏi một tiếng đơn giản cũng được! Thực sự hắn không cần nàng sao? Cho dù là không cần nàng, cũng phải nói rõ một tiếng.
"Không có." Dịch Phàm nói một cách lạnh nhạt, không liếc nhìn nàng một cái.
Hồng Thược vừa bực vừa hận, uất ức, nước mắt tràn mi, chà chà chân: "Ngươi đi đi, đừng có đến đây nữa, ta cũng không hiếm lạ." Quay người lại, bỏ chạy rất xa.
Lúc này Dịch Phàm mới nhìn về phía bóng lưng nàng, ánh mắt có chút quyến luyến, có chút tiếc nuối.
Minh Đang thu toàn bộ mọi việc vào trong mắt, không khỏi âm thần lo sợ: "Ý của ngươi là gì? Cho dù là với hòa ly, cũng phải nói với nhau rõ ràng." Nàng thấy hắn không giống người vô tình. Rõ ràng vẫn còn tình cảm đối với Hồng Thược, nhưng sao biểu hiện lạnh lùng như vậy?
Đột nhiên Dịch Phàm bừng tỉnh, thu hồi tầm mắt, khôi phục bộ dáng nhạt nhẽo yên tĩnh vừa nãy: "Nương nương có tấm lòng nhân hậu, nàng được người che chở, nhất định có thể bình yên vô sự."
Đáng tiếc Minh Đang không thèm để ý đến những lời nói lạc đề của hắn, trong đầu không ngừng suy nghĩ, đột nhiên trong lòng nhảy dựng: "Ngươi... Tình huống bên ngoài không tốt đúng không?" Trừ nguyên nhân này, thật sự nàng nghĩ không ra vì sao hắn lại mâu thuẫn như vậy.
"Nương nương." Cuối cùng thì sắc mặt của Dịch Phàm cũng có một tia dao động.
Minh Đang biết mình đoán đúng rồi, miệng cảm thấy chua sót: "Nói thật đi, nếu không ta cũng mặc kệ sự sống chết Hồng Thược." ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~Đương nhiên, đây là điều không có khả năng. Nhưng nàng có thể lấy lý do đó để thử xem tâm ý của hắn, thuận tiện tìm hiểu tình huống ở bên ngoại.
Dịch Phàm cau chặt mày, do dự khá lâu, mới mở miệng nói cho Minh Đang nghe về tình hình bên ngoài.
Từ khi bệnh tình hoàng thượng nguy cấp truyền tới kinh thành, một vài vị hoàng tử đều rất vội vàng, âm thầm làm việc. Mọi chuyện càng ngày càng khó khống chế, rất có thể trong nhiều ngày tới sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chỉ có mấy câu đơn giản nhưng Minh Đang càng nghe trong lòng càng cảm thấy phiền, một đám bạch nhãn lang: "Hoàng thượng còn chưa có băng hà (chết), bọn chúng đã đợi không được rồi." Nhi tử làm cái gì? Không để ý tới cốt nhục tình thân sao?
Dịch Phàm không tiếng động, thở dài: "Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, người nào chiếm được tiên cơ liền thắng được một nửa." Đám quý nhân kia thì nói gì đến tình thân? Vì ngôi vị hoàng đế, cái gì bọn họ cũng không để ý, tính mạng của dân chúng bình dân càng không đáng nhắc đến.
Thật sự Minh Đang không biết nói cái gì cho phải, suy nghĩ của đám người đó nàng không thể biết được: "Vậy nghĩa phụ thì sao? Hắn có động tác gì?" La đại nhân đa mưu túc trí, lòng dạ thâm đậm, chẳng lẽ không có năng lực tự bảo vệ mình?
Dịch Phàm chần chờ một chút, cũng không gạt nàng: "Lão gia trung thành nhất với hoàng thượng, tuy nhiên vài vị hoàng tử cũng đã tới quý phủ, nhưng lão gia cũng không đồng ý theo phương nào."
Từ chuyện hôm nay suy ra, vị La gia nghĩa nữ Phúc vương phi này vẫn là người đáng tin. Nếu không thì La lão gia cũng sẽ không giao huyết mạch quan trọng nhất của La gia cho nàng.
Minh Đang cảm thán: Bình thường được hoàng thượng yêu thích nhất, nhưng ở trong thời kỳ rung chuyển như hiện giờ, dễ dàng vật hi sinh nhất trong cuộc đua của thế lực khắp nơi. Cho dù La phủ có quyền cao chức trọng, nhưng trong lúc này, chỉ sợ sẽ liên lụy đến tính mạng của toàn bộ hạ nhân trong phủ.
Nàng nhịn không được nên nói ra lo lắng trong lòng: "Nghĩa phụ là người thông minh, sao không đưa gia quyến (người nhà) đi ra ngoài trước?" Làm như vậy, còn có thể có một chút cơ hội.
Kỳ thật lúc ban đầu La lão gia cũng có quyết định này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mục tiêu quá lớn, cả tổ bị lật há có thể tha cho trứng*? Không bằng trước tiên che dấu trưởng tôn. Mấy ngày đấu tranh tư tưởng, phu thê La lão gia gầy một vòng lớn. (*: ý chỉ một người bị gặp nạn thì cả nhà cũng không thể thoát được. Đây là một thành ngữ của TQ)
Việc này không có người biết được, nhưng Dịch Phàm là người đưa hài tử ra ngoài, cho nên biết được một ít. Nhưng trước mặt Minh Đang, hắn khó mà nói những điều này liền đổi đề tài: "Kinh thành đã phong thành, nô tài phải mua chuộc một sĩ binh giữ thành, mới có thể ra ngoài được.”
Cho nên mới nói ở trong biệt trang ngoài thành này là an toàn nhất, bất cứ cổ thế lực nào cũng sẽ không ra khỏi thành để quấy nhiễu. Huống chi có Phúc vương gia ở đây, chỉ cần hắn không chủ động khuấy đảo vào vũng nước đục đó, không ai phiền toái đến hắn.
"Đã phong thành rồi sao?" Minh Đang ngây ngốc nhắc lại, sắc mặt trắng bệch, đầu óc hỗn loạn. Ngẩn người một lúc lâu mới nói: "Vậy ngươi cũng đừng trở về, cứ ở chỗ này đi."
Nàng lo lắng nhất là La Phu nhân, nhưng bà là chủ mẫu La gia, sẽ không có chuyện một mình chạy chốn. Làm sao bây giờ? Mời bà đến đây thì nhất định bà sẽ không đồng ý, chỉ có thể chờ chết sao? Thật là đáng sợ!
Mặt Dịch Phàm không chút thay đổi nói: "Nô tài là người của La gia, dĩ nhiên sẽ phải sống chết cùng với La gia. Nô tài muốn trở về báo cáo." Nơi đó còn có cha mẹ hắn, anh em bằng hữu của hắn.
Minh Đang đang định nói gì thêm lại nuốt trở về. Khuyên hắn trốn đi? Hoặc là khuyên hắn bỏ chạy? Nếu La phủ ngã, hắn có chạy tới chân trời cũng vô dụng: "Mọi người trong phủ đều tốt chứ?"
Dịch Phàm khẽ mày cau, tuy nói trong phủ không loạn, nhưng áp lực do hoảng sợ thì không chỗ nào không có, hết sức căng thẳng: "Trong phủ cũng khá tốt, nhưng nhưng nhà người khác thì đã cạn kiệt lương thực."
Minh Đang bị dọa, nhảy dựng lên, miệng há to không biết nói cái gì, không ngờ tình trạng bên trong kinh thành đã chuyển biến xấu đến mức này, hóa ra nàng được Vân Lam bảo hộ quá tốt, cẩm y ngọc thực không sầu không lo.
Hết lương thực! Dân lấy ăn làm trời, không có lương thực thì kinh thành sẽ muốn rối loạn, dân bị đói là lực lượng vô cùng đáng sợ. Cho nên bất cứ người nào muốn có được ngôi vị hoàng đế này, thì phải cố gắng nắm được quyền khống chế được trong mấy ngày tới.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, mở miệng hỏi; "Vậy Tấn vương phủ..."
Giọng nói của Dịch Phàm nhàn nhạt, nói hết những gì mình biết cho nàng nghe: "Chúng nô tài chỉ là hạ nhân nên cũng không rõ ràng lắm, nhưng Tấn vương vốn luôn có danh nhân đức, được lòng người, lần này lại bố thí cháo loãng, danh dự ở trong lòng dân chúng lại càng tốt hơn."
Minh Đang hơi yên tâm: "Hắn cũng từng đến La phủ chứ?" Ở sâu trong nội tâm của nàng, khi mấy hoàng tử tranh chấp, đương nhiên nàng sẽ hi vọng Lý Tiêu có thể thắng. ~~selena_tran~~ddiennđanleeequyydonn~~Tốt xấu gì thì hai người quen thuộc hơn, hình như trong lòng Vân Lam cũng coi trọng người cháu trai này hơn.
"Cũng từng đến, thái độ của lão gia đối với hắn khá tốt.” Dịch Phàm chỉ lựa chút chuyện có thể nói để kể cho Minh Đang.
Minh Đang lại hỏi chuyện khác, cho đến khi nàng không thể nghĩ được vấn đề gì để hỏi, mới buông tha cho hắn.
Dịch Phàm cáo từ thêm một lần nữa.
Minh Đang khuyên nhủ: "Ngươi vẫn nên chào tạm biệt với Hồng Thược, giải thích với nàng, nàng là người hiểu lý lẽ."
"Không, để như vậy là tốt nhất." Cuối cùng thì trên mặt Dịch Phàm cũng có sự thay đổi, cười khổ nói: "Nếu như lần này không sao, nô tài sẽ đến cầu xin nàng ấy về nhà, nếu là... Vậy thì làm phiền nương nương chiếu cố nàng ấy."
Minh Đang nghẹn một hơi ở ngực, khó chịu muốn chết, không biết nói thêm cái gì, khoát tay áo, bảo hắn rời đi.
Đây là lựa chọn của hắn, nàng cũng không có biện pháp bắt hắn phải thay đổi. Nhưng nếu là nàng, nàng sẽ lựa chọn nói toàn bộ mọi chuyện ra, hai người cùng đối mặt. Cho dù cùng chết cũng cam tâm tình nguyện. Nàng không thích kiểu vì nàng tốt như vậy, giấu diếm toàn bộ mọi chuyện thật chặt. Nếu về sau Hồng Thược biết rõ sự thật, nàng ấy làm sao mà chịu nổi? Cho dù là hối hận cũng không còn kịp rồi, tuổi già của nàng ấy sẽ phải sống trong hành hạ đau khổ.
Trời càng ngày càng nóng bức, ve sầu trên cây kêu khiến cho lòng người cảm thấy phiền toái. Minh Đang không khỏi giận chó đánh mèo, sai người bắt hết ve sầu ở trên cây. Nàng dẫn Hinh Nhi ngồi ở dưới gốc cây nhìn cảnh này, lòng dạ không yên, trong đầu luôn có nhưng hình ảnh không tốt hiện lên.
Ngược lại Hinh Nhi rất ngoan, không khóc không nháo, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta thương tiếc. Bà vú và hai nha hoàn rất tận tâm, từ sáng đến tối luôn ở bên cạnh nàng. Không để Minh Đang phải quan tâm quá nhiều, nàng chỉ cần sắp xếp nhưng công việc sinh hoạt hàng ngày của Hinh Nhi là được.
Tâm trạng của Minh Đang rất không tốt, cả ngày lo lắng không yên, lại không thể mặc kệ đứa nhỏ này. Nghiêm mệnh phân phó xuống dưới, không cho phép bất cứ ai vô lễ với mấy người của Hinh Nhi, nếu không sẽ phải chịu gia pháp.
Hồng Thược nhốt mình ở trong phòng hết một ngày, ngày thứ hai liền khôi phục bình thường, tiếp tục chiếu cố Hinh Nhi. Bên ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng bị thương thì chỉ có nàng ấy biết.
Minh Đang vô lực nhìn nàng ấy, giật giật khóe miệng, lại nuốt tất cả mọi thứ về trong bùng. Thôi cứ để nàng ấy không biết cái gì thì tốt hơn. Từ đầu tới đuôi, cho dù chết cũng không biết việc này, không biết tâm ý của Dịch Phàm, này có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Ngày tháng khiến trong lòng người run sợ rất khó qua, nhưng rốt cục cũng đến lúc bùng nổ.
Minh Đang và Vân Lam vừa mới cởi áo, chuẩn bị đi ngủ, An Khang liều lĩnh vọt tới sân bọn họ ở. Vân Lam kêu hắn đến thư phòng, sau một nén hương, hai người đi ra, vẻ mặt nặng nề như sắt.
Minh Đang được bọn nha hoàn hầu hạ hạ mặc xong quần áo, đứng chờ ở ngưỡng cửa thư phòng. Nhìn bọn hắn bước ra, đi tời nghênh đón.
Vân Lam khẽ vuốt gương mặt của nàng, cố gắng nói như bình thường: "Tiểu Đang, ta phải đi ra ngoài một chuyến, muội ngủ thêm một chút đi."
Minh Đang nhìn hắn, không chịu nghe lời của hắn: "Muội đi cùng huynh." Trong lòng vô cùng sợ hãi, là đến thời điểm quyết định sao? Vì sao hắn nhất định phải bị cuốn vào trong đó? Nàng cũng không thể giả vờ là chưa có chuyện gì xảy ra, ngủ một mạch tới sáng? Nếu không có cách nào ngăn cản hắn, vậy thì cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn này đi.
Vân Lam một ngụm từ chồi: "Không được, người trong phủ đều cần muội."
"Nhưng là muội..." Minh Đang sốt ruột giữ chặt cánh tay của hắn, cố gắng thuyết phục hắn.
Vân Lam hạ quyết tâm, mặc kệ nàng nói như thế nào cũng không chịu đưa nàng đi cùng.
Lại gọi Bình An tới, bảo hắn canh giữ ở bên người Minh Đang, không rời nửa thước. Thị vệ Vương phủ chia làm hai đội, một đội ở lại bảo vệ sân này.
Nghe hắn phân phó xuống dưới, trong lòng Minh Đang có một cảm giác không tốt, trái tim đập mạnh.
"Nghe lời, khi bình minh đến ta sẽ trở về."
Nói xong câu đó, hắn cắn chặt răng, kéo tay nàng xuống, dứt khoát ra cửa.
Minh Đang giận tím mặt: "Lý Vân lam, nếu bình minh ngươi không trở về, ta sẽ cho ngươi biết tay." Giọng nói mang theo một chút nức nở, cổ họng như ngậm một khối cứng rắn.
Vân Lam cười khổ, trong lòng cảm thấy chua ngọt trộn lẫn, đi thẳng lên phía trước, không dám quay đầu. Sợ nhìn thấy hai mắt của nàng đẫm lệ, chân sẽ không thể bước tiếp được.