Ba người theo công công vào cung, đám người Minh Đang một đường ngồi kiệu mềm đi thẳng đến Càn Ninh điện.
Vân Lam thật cẩn thận đỡ Minh Đang xuống kiệu, chỉ sợ nàng có gì sơ xuất.
Đinh phu nhân đi theo sau, nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất vui mừng. Cho dù bà rời đi, cũng có thể yên tâm.
Công công đi vào bẩm báo, bên trong lập tức liền có lệnh cho bọn họ tiến vào, đang chuẩn bị hành lễ thỉnh an, hoàng thượng liền đưa tay giữ lại, đỡ hắn dậy, nhìn trái, nhìn phải, trong mắt có vẻ vui mừng: "Lam đệ, để cho hoàng huynh xem một chút, nghe nói thân thể của đệ đã khỏe lại rồi?"
Ông trời phù hộ, khi hắn biết Vân Lam bị độc phát sắp không thể cứu thì rất nóng lòng, đặc biệt là khi nhận được tin báo kia: ‘Thỉnh phụ hoàng mau chóng hồi kinh gặp hoàng thúc lần cuối’, thiếu chút nữa khiến hắn phát điên. Lo lắng ăn ngủ không yên. Lúc ấy thân thể hắn bắt đầu có chuyển biến tốt, không thể lên đường, nếu không phải biết Đinh phu nhân có y thuật tuyệt diệu, chỉ sợ hắn đã bất chấp mọi thứ, kéo bệnh thể (thân thể bị bệnh) ngày đêm chạy về kinh thành.
Vô cùng may mắn, nhìn hoàng đệ bình yên vô sự, trong lòng rất nhiều cảm xúc đan xen, thiếu chút nữa sẽ âm dương cách biệt. Hắn đã biết được tình huống nguy hiểm lúc đó, hiện tại vô cùng quý trọng thời gian đoàn tụ này.
Giờ khắc này là hắn vui buồn lẫn lộn.
"Vâng." Trong lòng Vân Lam rất xúc động, nhờ có Hoàng huynh mà hắn mới có thể vượt qua những ngày tháng gian nan này, hốc mắt đỏ lên: "Đa tạ hoàng huynh quan tâm, tất cả độc tính đều đã bị bức ra ngoài rồi."
"Tốt, tốt." Hoàng thượng rõ ràng rất hưng phấn, một khi tâm sự nhiều năm này được giải quyết có cản giác như trút được gánh nặng, đặc biệt vui mừng.
"Về sau đệ có thể bình an sống đến trăm tuổi, ta cũng an lòng."
Hiếm khi được biểu lộ chân tình làm cho hai người rất cảm động.
Vân Lam có chút không tự nhiên, thấy vẻ mặt hoàng thượng lộ vẻ mệt mỏi, không khỏi lo lắng hỏi: "Hoàng huynh, tại sao ngài không nghỉ ngơi một lát? Một đường bôn ba chắc chắn rất mệt mỏi."
Vừa mới dứt lời, liền nhớ lại sự kiện kia, ai, sợ rằng hoàng huynh sẽ rất đau đầu. Thân là Quân Phụ, vừa là quân chủ vừa là phụ thân*, có lúc hai lập trường đó cũng xung đột với nhau. Giờ phút này tâm tình của hoàng thượng nhất định rất khó chịu.
*Ý nói: hoàng thượng là vua một nước nhưng cũng là 1 người cha
"Chuyện nhiều như vậy, sao có thể nghỉ ngơi?" Hoàng thượng nhớ tới chuyện sắp phải xử lý, tâm tình có chút nặng nề, nhưng vẫn cố nở nụ cười: "Nghe nói đệ muội có tin vui, chúc mừng các ngươi."
Phúc Vương Phủ sắp nghênh đón người kế vị, mà bọn nhi tử của hắn cũng không chịu thua kém**. Thật là tức chết hắn.
**Ý nói đến chuyện Yến Vương và Ngụy Vương cũng cấu kết tranh quyền đoạt vị
Hai người vội vàng nói tạ ơn, hoàng thượng thưởng không ít đồ cổ tranh chữ, nói vài câu về phong cảnh trên đường đi, cám ơn Đinh phu nhân cứu trị, rồi để cho Minh Đang cùng Đinh phu nhân đi đến chỗ của Hoàng hậu.
Minh Đang biết bọn họ có chuyện quan trọng cần thương lượng, thi lễ một cái liền lui ra ngoài.
Đợi các nàng vừa đi, hoàng thượng trầm mặc một chút, giữa hai lông mày có chút bất đắc dĩ cùng khổ sở: "Lam đệ, đệ hãy kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay cho ta, ta muốn nghe chính miệng đệ nói."
Tuy đã biết rõ những biến đổi bất ngờ trong kinh thành mấy tháng nay, nhưng vẫn muốn nghe huynh đệ mà hắn tín nhiệm nhất nõi rõ tường tận, chứng thật một chút.
Vân Lam nhíu nhíu mày, nói: "Đoạn thời gian vừa qua thân thể thần không tốt, nên cũng không biết toàn bộ mọi chuyện." Hắn không muốn nói lại chuyện này, chỉ khiến hoàng huynh đau lòng thêm nữa.
Từ trước đến giờ mưu phản là đại kỵ của bậc quân vương, huống chi người mưu phản lại là nhi tử của mình, cho dù hắn có kiên cường thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ đau lòng. Đối với hắn là một đả kích.
"Không sao, đệ hãy nói nhưng chuyện đệ biết." Hoàng thượng nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Vân Lam thấy hắn kiên trì như vậy, cũng không còn biện pháp, đành nói hết tất cả mọi chuyện, không dối gạt, không giấu diếm, không thiên vị. Nói cặn kẽ về chuyện tình đêm đó nhất, cho dù là như vậy, hoàng thượng vẫn liên tục cắt lời hắn, hỏi rõ một số chi tiết.
Hai người nói qua nói lại, hơn hai canh giờ mới nói xong chuyện.
Sắc mặt Hoàng thượng tái xanh, khó nén vẻ khổ sở. Cho dù như thế nào, đấy cũng là con hắn. Nhưng bọn họ lại thừa dịp lúc hắn bệnh nặng, vội vã muốn soán vị, hắn còn chưa chết mà.
Tuy lần này Hoàng thượng muốn thử dò xét tâm tính cùng cách xử lý chính vụ của các hoàng tử, nhưng không ngờ chuyện đùa này hoá thật, cũng không nghĩ tới kết quả chuyện này lại như vậy.
Vân Lam nhìn Hoàng thượng không nói một lời, tâm tình nặng trĩu, hắn có thể hiểu tâm tình của hoàng huynh mình lúc này, vừa đau lòng vừa thống hận.
Hoàng thượng nhắm hai mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, nói: "Lam đệ, đệ cảm thấy ta nên xử lý hai nghịch tử này như thế nào?"
"Hoàng huynh sát phạt quyết đoán hơn đệ, đệ không có bất cứ kiến nghị gì." Vân Lam dừng một chút,lại nói tiếp: "Nhưng bọn hắn lại là con của huynh, chất nhi của đệ." Hắn sợ hắn tương lai sẽ hối hận.
"Nghịch tử bất trung, bất hiếu." Hoàng thượng càng nghĩ càng tức giận, tâm càng lúc càng đau, than thở: "Chẳng lẽ ông trời không có nhân tình sao? Trong mắt chỉ có cái ghế kia?"
Hai nhi tử này hắn nhìn chúng lớn lên, lúc nhỏ rất đáng yêu, toàn tâm toàn ý kính yêu ngưỡng mộ hắn- người phụ thân này. Hôm nay lại làm ra chuyện như vậy, để cho lòng hắn lạnh lẽo.
Vân Lam cũng rất đau lòng, không nhịn được an ủi: "Đệ không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng đối với đệ, bất luận thế nào hoàng huynh còn trọng yếu hơn so với quyền thế." Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng hắn.
Trên đời này, hoàng huynh và Minh Đang là hai người quan trọng nhất.
Trong lòng Hoàng thượng ấm áp, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nếu chuyện đã như vậy, vẫn nên kết thúc sớm thì hơn. Làm việc mà do dự sẽ phải chịu tai họa. Điểm này hắn biết rõ.
Bên Hoàng hậu cực kỳ náo nhiệt, gần như tất cả phi tần đều ở đây, còn có nữ quyến của các vương gia ở lại giữ ở kinh thành đều ở đây, dĩ nhiên cũng bao gồm cả nữ quyến của Yến vương cùng Ngụy Vương.
Minh đang cùng Đinh phu nhân chưa kịp nhìn kỹ đã tiến lên hành lễ, hoàng hậu vô cùng nhiệt tình tiếp đón bọn họ, thái độ cực kỳ thân thiết ôn hòa, còn để cho các nàng ngồi ở bên cạnh.
Minh Đang có chút kỳ quái nhìn hoàng hậu một cái, hình như lần này Hoàng Hậu quá mức nhiệt tình. Bình thường nàng ta không phải không nhiệt tình, mà là lần này đặc biệt nhiệt tình, cùng nhau trò chuyện với Đinh phu nhân rất vui, những người khác lại bị xem nhẹ ở một bên.
Nếu không nghĩ ra thì cũng không suy nghĩ nhiều, nàng ngồi xuống, nhìn về những người xung quanh, khẽ gật đầu ý chào.
Chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tình mọi người bất đồng, tinh thần Ngọc Khinh toả sáng, thần thái phấn khởi, Mai Nghi Nhã cùng Khang Vận sắc mặt rất khó coi, hai mắt thâm đen vô cùng rõ ràng.
Mấy vị phi tần cũng như thế, thật sự là mấy nhà vui mừng mấy nhà lo*.
*ý nói người này vui mừng người kia lo lắng
Nhưng sắc mặt rất bình thường, vẫn dùng khuôn mặt tươi cười nói chuyện, cố gắng tạo dựng không khí vui vẻ.
Minh Đang không khỏi âm thầm lắc đầu, nữ nhân dính dáng đến hoàng gia đều không đơn giản.
Minh Đang nãy giờ không nói gì, chỉ nghe mọi người nói chuyện phiếm.
Mai Nghi Nhã vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng đột nhiên mở miệng: "Phúc vương phi, nghe nói người là nữ nhi của vị Đinh phu nhân này?" Giọng nói vô cùng ngạo mạn, làm cho người ta rất không thoải mái.
"Phải" Minh Đang nhàn nhạt liếc nàng một cái, nữ nhân này lại muốn làm gì? Ánh mắt rất không tốt, lần trước chịu dạy dỗ còn chưa đủ để cho nàng ta tỉnh táo lại sao? Về phần nàng rơi vào tình cảnh hôm nay, nàng cũng không thương tình chút nào. Còn có thể thêm một câu: đáng đời!
Quả nhiên nàng đoán không sai, lông mày Mai Nghi Nhã dựng lên, bắt đầu làm khó dễ: "Nghe nói năm đó phu nhân rất uy phong, phao phu khí nữ* cùng nam nhân cao bay xa chạy......" Có cái gì mẫu thân thế nào nữ nhi như vậy, đều là hồ ly tinh.
*Nghĩa là: bỏ chồng, bỏ con gái
Từ khi Hoàng thượng hạ chỉ, Minh Đang được chỉ hôn cho Phúc vương gia, nàng ta liền điều tra cặn kẽ thân thế Minh Đang. Cũng bởi vậy, nàng mới khinh thường, mới khuyến khích tỷ tỷ tiến đến Phúc Vương Phủ gây chuyện, đúng lý hợp tình đưa ra yêu cầu chung chồng với Minh Đang.
Dù sao trong mắt các nàng với gia thế, bối cảnh như vậy, căn bản là không đáng nhắc tới, thậm chí chỉ xứng là chuyện cười của các nàng.
Trong lòng Minh Đang giận dữ, nhưng ở trên mặt lại không biểu lộ chút nào, nói: "Nếu chỉ là lời đồn thì Ngụy Vương phi cũng không nên hồ ngôn loàn ngữ ở trước mặt hoàng hậu nương nương."
Khốn kiếp, lại dám nhục nhã mẫu thân của nàng như vậy, cái gì ném phu khí nữ? Nói vớ vẩn. Tùy ý vặn vẹo sự thật, xuất khẩu đả thương người, thật quá mức.
Nữ nhân chết tiệt kia, một lần lại một lần khiêu khích nàng, coi nàng là quả hồng mềm sao? Lần trước chịu thiệt vẫn không để cho nàng an phận được. Nữ nhân không biết điều như vậy, vẫn nên chết sớm sớm siêu sinh thôi.
Nếu như nàng cũng rơi vào tình thế ấy, nhất định là cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, nhưng nàng ta thì hay rồi, ngược lại còn nhảy ra dường như chỉ sợ người khác quên mất nàng ta. Aizzz! Thật không biết nên nói nàng ta như thế nào. Vì tạo ra vui sướng nhất thời mà phô trương, đáng giá không? Có bao nhiêu người chờ đợi để tóm được điểm yếu của nàng ta!
"Nói một chút không được sao?" Giọng nói Mai Nghi Nhã vang dội, giọng điệu khinh bỉ: "Đúng rồi, người còn phải gọi người nam nhân thô lỗ đó là phụ thân nha, hì hì."
Xem ra chuyện Đinh phu nhân tái giá, mọi người đã đều biết, nhưng tại sao mọi chuyện lại bị truyền thành như vậy? Rối tinh rối mù, không có căn cứ, thêm mắm thêm muối.
Lông mày Minh Đang giương lên, rất muốn phát tác một lần, mạnh mẽ chỉnh nữ nhân này. Bả vai lại bị tay của Đinh phu nhân đè xuống, hướng nàng khẽ lắc đầu một cái, ánh mắt lướt nhanh qua bụng của nàng.
Vẻ mặt của Đinh phu nhân rất bình tĩnh, giống như người bị vũ nhục không phải bà.
Minh Đang ngẩn người, lúc này mới nghĩ lại phụ nữ có thai không được tức giận, thiếu chút nữa nàng đã quên rồi.
Trong lúc nàng còn dang ngẩn người, hoàng hậu đã nổi giận nói: "Nghi Nhã ngươi nói quá nhiều, mắc phải tật xấu lắm miệng, sau này vẫn nên ở lại trong phủ, không nên vào cung nữa." Giọng nói nghiêm nghị trước nay chưa từng có.
"Hoàng hậu nương nương, đây là sự thật ạ." Mai Nghi nhã không phục phản bác, âm thanh kéo thật cao: "Làm sao sợ ta nói? Mọi người đều có mắt, truyện cười như vậy vừa đúng để cho mọi người biết." Nàng ta chính là muốn khiến cho Minh Đang không xuống đài được, để thể diện của Minh Đang mất hết, tốt nhất là bị loại bỏ khỏi Hoàng thất, đuổi ra ngoài. Nữ nhân như vậy quả thực là làm nhục nhã cả hoàng thất.
Trong lòng nàng tất cả đều là hận, hận Minh Đang hận hoàng hậu, hận mọi người, nàng rơi vào tình cảnh bị quản chế hôm nay, đều là bọn họ làm hại.
Hoàng hậu cười lạnh, trong mắt thật sự nổi giận: "Xem ra ta không dạy dỗ được ngươi rồi, người đâu, đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng, để cho hoàng thượng định đoạt."
"Nương nương, đây là việc nhỏ, cần gì kinh động hoàng thượng đâu?" Thục phi- thân mẫu của Ngụy Vương khẩn trương, không nhịn được cầu tình: "Muốn đánh phải không, ngài chỉ cần nói một câu, chúng ta cũng không dám nói gì."
Tuy nói là cầu tình, nhưng những lời này quá chua ngoa. Hết cách rồi, người ta là người thắng, mà trong cuộc chiến này con trai của nàng lại là người thua cuộc, còn chưa biết sẽ có kết quả gì đây?
"Thục phi, đây không phải là làm việc nhỏ." Hoàng hậu trước giờ luôn dễ nói chuyện lần này nghiêm mặt, không một chút dao động, nói: "Đinh phu nhân không chỉ là ân nhân cứu mạng hoàng thượng, mà còn là phu nhân của Tân Nguyệt Quốc quốc chủ, chuyện này liên quan đến bang giao giữa hai nước."
Bang giao a, cho dù đấy chỉ là việc làm nhỏ. Gây chuyện không tốt khiến hai nước bất hòa, sẽ có rất nhiều phiền toái, hoàng thượng coi trọng ngoại bang này nhất những. Tân Nguyệt mặc dù là một đảo quốc không biết tên, nhưng lần này lại đặc biệt đến triều kiến Thiên tử triều Đại Chu, biểu đạt thành ý của bọn họ. Đối với chuyện này, hoàng thượng vô cùng vui vẻ.
Lần này mặc dù Đinh Phu Nhân theo trượng phu đến chầu nhưng bà cũng không lộ diện trước mặt công chúng, chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng liền vào Kinh Thành, cho nên không có ai biết đến thân phận khác của bà.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều ngạc nhiên, nghi ngờ, Minh Đang cũng ngẩn người, nàng biết mẫu thân đã tái giá, nhưng gả cho người nào cũng không nói rõ, nàng cũng không hỏi nhiều. Chỉ cho rằng là người bình thường, nhưng lại vô cùng thương yêu thê tử.
Ai, Minh Đang bắt đầu có chút lo lắmg thay mẫu thân nàng, quốc chủ- loại nam nhân này sẽ toàn tâm toàn ý đối với một nữ nhân sao? Cứ coi như trong lòng hắn có mẫu thân, cũng sẽ không chỉ có một nữ nhân chứ? Càng nghĩ càng phiền, mẫu thân nói bà rất hạnh phúc, có phải là đang gạt nàng hay không? Muốn nàng an tâm?
Quốc chủ phu nhân Tân Nguyệt Quốc? Danh hiệu này quá kinh người. Lúc trước Từ gia khí phụ, nữ nhân người người đều có thể khinh thị, lại có thể xoay người trở người trên vạn người. Biến chuyển như vậy đủ làm cho người ta vừa đố kị vừa sợ hãi.
Vận khí của nữ nhân này thật tốt, ngã vào vũng bùn còn có thể vùng vẫy đứng lên, mà còn đứng thật cao. Thật đúng là làm người ta tứ điên, Tân Nguyệt Quốc quốc chủ kia mắt có phải là không tốt hay không? Làm sao có thể chọn loại nữ nhân này, trong lòng những nữ nhân kháccàng miễn bàn có bao nhiêu ghen tỵ.
Đinh phu nhân chỉ nhìn sắc mặt của nữ nhi, đối với ánh mắt của những người khác thì làm như không thấy.
Mai Nghi Nhã biết rõ lần này gây ra đại họa, đột nhiên “bụp” một tiếng quỳ xuống, "Nương nương, Nghi Nhã biết sai rồi, xin người tha thứ cho thần, ngài là mẫu nghi thiên hạ, ngài từ bi nhất khoan dung nhất."
Trong lòng Hoàng hậu hừ lạnh, nếu như không tha nàng nghĩa là không từ bi không khoan dung? Nữ nhân chỉ biết một chút thông minh như vậy, không thể xử lý những trường hợp lớn, thật may mắn ban đầu không có chọn nàng ta làm con dâu.
"Nghi Nhã, thân là nữ nhân nhớ lấy không được nói loạn, đắc tội người thì phiền toái."
Mai Nghi Nhã cũng không dám lên tiếng, quỳ trên mặt đất hồi lâu, nghe xong. Trong lòng mơ hồ có chút hối hận, không nên chỉ vì tức giận nhất thời mà không lựa lời nói, làm cho mình rơi vào tình cảnh khó khăn hơn nữa.
Nhưng hôm nay nàng trừ một tài mồm miệng sắc bén, còn có thể làm cái gì? Cho dù có danh hào vương phi, cũng chỉ là một người chờ xử tội. Nàng ta nhìn Minh Đang vẫn yên vị như cũ, cảm thấy rất ngứa mắt, không nhịn muốn Minh Đang gặp xui xẻo. Nàng khổ sở, người khác cũng đừng mơ tưởng tốt hơn.
Hoàng thượng khẩu dụ lập tức truyền tới, chỉ dụ: Ngụy Vương phi Mai thị Nghi Nhã quái đản ương ngạnh, có lòng nghi ngờ quỷ quyệt, phụ đức (phẩm hạnh đạo đức của người phụ nữ) còn thiếu xót, phụ ngôn (cách ăn nói của người phụ nữ) bất cẩn, bất kính bề trên, bất hữu thủ túc (không thân cận với người nhà), tình pháp nan dung (về luật, về tình k thể tha thứ), tước phong hào, bỏ Cáo Mệnh, xuống Hoán Y Cục, để xem kết quả sau này, khâm thử.
Mai Nghi Nhã bị đạo ý chỉ này đánh xuống mặt xám như tro tàn, cả người ngã xuống đất, giống như bị rút đi sức lực toàn thân, ánh mắt vô hồn đờ đẫn.
Từ đường đường là Vương phi trở thành phạm phụ (người phụ nữ phạm tội), hơn nữa còn bị giáng xuống Hoán Y Cục hạ tiện nhất, Hoàng thượng là chán ghét mà vứt bỏ nàng, căn bản không coi nàng như người trong nhà. Sự thật lạnh lẽo như vậy lập tức đánh bại nàng, bất động giống như kẻ ngốc, thật lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Những người khác đều ngơ ngẩn, trừng phạt như vậy quá nặng, quá độc ác.
Thục phi càng thêm sợ hãi, cũng không còn có tâm tư vì con dâu cầu cạnh, nàng rất hiểu rõ hoàng thượng, có một loại dự cảm chẳng lành. Hoàng thượng muốn phát tác, nhi tử của nàng sẽ không tốt. Đây mới chỉ là bắt đầu, còn có chuyện còn đáng sợ hơn đang chờ nàng.
Âm thanh lanh léo của công công thức tỉnh những người ở chỗ này: "Tiếp chỉ tạ ơn."
Mai Nghi Nhã thanh tỉnh lại, nhào qua bắt được ống quần của công công, khóc lóc nức nở: "Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp phụ hoàng, người sẽ không hạ ý chỉ như vậy."
Trời ạ, nếu tiếp đạo chỉ ý này, nàng còn mặt mũi nào mặt sống trên đời? Phạm phụ!
"Tiếp chỉ thôi." Trong mắt công công thương hại, nhưng vẫn cảnh cáo nói: "Nếu không thì chính là kháng chỉ, sẽ gây họa cho gia tộc Mai thị."
Từ trước đến nay người thắng làm vua người thua làm giặc, người thất bại kết quả chỉ có một con đường: chết. Chỉ bị đánh vào Hoán Y Cục vẫn tính là nhẹ.
Mai Nghi Nhã toàn thân chấn động, nước mắt tí tách rơi xuống, quỳ xuống dập đầu ba cái: "Phạm phụ Mai thị tiếp chỉ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Vân Lam thật cẩn thận đỡ Minh Đang xuống kiệu, chỉ sợ nàng có gì sơ xuất.
Đinh phu nhân đi theo sau, nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất vui mừng. Cho dù bà rời đi, cũng có thể yên tâm.
Công công đi vào bẩm báo, bên trong lập tức liền có lệnh cho bọn họ tiến vào, đang chuẩn bị hành lễ thỉnh an, hoàng thượng liền đưa tay giữ lại, đỡ hắn dậy, nhìn trái, nhìn phải, trong mắt có vẻ vui mừng: "Lam đệ, để cho hoàng huynh xem một chút, nghe nói thân thể của đệ đã khỏe lại rồi?"
Ông trời phù hộ, khi hắn biết Vân Lam bị độc phát sắp không thể cứu thì rất nóng lòng, đặc biệt là khi nhận được tin báo kia: ‘Thỉnh phụ hoàng mau chóng hồi kinh gặp hoàng thúc lần cuối’, thiếu chút nữa khiến hắn phát điên. Lo lắng ăn ngủ không yên. Lúc ấy thân thể hắn bắt đầu có chuyển biến tốt, không thể lên đường, nếu không phải biết Đinh phu nhân có y thuật tuyệt diệu, chỉ sợ hắn đã bất chấp mọi thứ, kéo bệnh thể (thân thể bị bệnh) ngày đêm chạy về kinh thành.
Vô cùng may mắn, nhìn hoàng đệ bình yên vô sự, trong lòng rất nhiều cảm xúc đan xen, thiếu chút nữa sẽ âm dương cách biệt. Hắn đã biết được tình huống nguy hiểm lúc đó, hiện tại vô cùng quý trọng thời gian đoàn tụ này.
Giờ khắc này là hắn vui buồn lẫn lộn.
"Vâng." Trong lòng Vân Lam rất xúc động, nhờ có Hoàng huynh mà hắn mới có thể vượt qua những ngày tháng gian nan này, hốc mắt đỏ lên: "Đa tạ hoàng huynh quan tâm, tất cả độc tính đều đã bị bức ra ngoài rồi."
"Tốt, tốt." Hoàng thượng rõ ràng rất hưng phấn, một khi tâm sự nhiều năm này được giải quyết có cản giác như trút được gánh nặng, đặc biệt vui mừng.
"Về sau đệ có thể bình an sống đến trăm tuổi, ta cũng an lòng."
Hiếm khi được biểu lộ chân tình làm cho hai người rất cảm động.
Vân Lam có chút không tự nhiên, thấy vẻ mặt hoàng thượng lộ vẻ mệt mỏi, không khỏi lo lắng hỏi: "Hoàng huynh, tại sao ngài không nghỉ ngơi một lát? Một đường bôn ba chắc chắn rất mệt mỏi."
Vừa mới dứt lời, liền nhớ lại sự kiện kia, ai, sợ rằng hoàng huynh sẽ rất đau đầu. Thân là Quân Phụ, vừa là quân chủ vừa là phụ thân*, có lúc hai lập trường đó cũng xung đột với nhau. Giờ phút này tâm tình của hoàng thượng nhất định rất khó chịu.
*Ý nói: hoàng thượng là vua một nước nhưng cũng là 1 người cha
"Chuyện nhiều như vậy, sao có thể nghỉ ngơi?" Hoàng thượng nhớ tới chuyện sắp phải xử lý, tâm tình có chút nặng nề, nhưng vẫn cố nở nụ cười: "Nghe nói đệ muội có tin vui, chúc mừng các ngươi."
Phúc Vương Phủ sắp nghênh đón người kế vị, mà bọn nhi tử của hắn cũng không chịu thua kém**. Thật là tức chết hắn.
**Ý nói đến chuyện Yến Vương và Ngụy Vương cũng cấu kết tranh quyền đoạt vị
Hai người vội vàng nói tạ ơn, hoàng thượng thưởng không ít đồ cổ tranh chữ, nói vài câu về phong cảnh trên đường đi, cám ơn Đinh phu nhân cứu trị, rồi để cho Minh Đang cùng Đinh phu nhân đi đến chỗ của Hoàng hậu.
Minh Đang biết bọn họ có chuyện quan trọng cần thương lượng, thi lễ một cái liền lui ra ngoài.
Đợi các nàng vừa đi, hoàng thượng trầm mặc một chút, giữa hai lông mày có chút bất đắc dĩ cùng khổ sở: "Lam đệ, đệ hãy kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay cho ta, ta muốn nghe chính miệng đệ nói."
Tuy đã biết rõ những biến đổi bất ngờ trong kinh thành mấy tháng nay, nhưng vẫn muốn nghe huynh đệ mà hắn tín nhiệm nhất nõi rõ tường tận, chứng thật một chút.
Vân Lam nhíu nhíu mày, nói: "Đoạn thời gian vừa qua thân thể thần không tốt, nên cũng không biết toàn bộ mọi chuyện." Hắn không muốn nói lại chuyện này, chỉ khiến hoàng huynh đau lòng thêm nữa.
Từ trước đến giờ mưu phản là đại kỵ của bậc quân vương, huống chi người mưu phản lại là nhi tử của mình, cho dù hắn có kiên cường thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ đau lòng. Đối với hắn là một đả kích.
"Không sao, đệ hãy nói nhưng chuyện đệ biết." Hoàng thượng nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Vân Lam thấy hắn kiên trì như vậy, cũng không còn biện pháp, đành nói hết tất cả mọi chuyện, không dối gạt, không giấu diếm, không thiên vị. Nói cặn kẽ về chuyện tình đêm đó nhất, cho dù là như vậy, hoàng thượng vẫn liên tục cắt lời hắn, hỏi rõ một số chi tiết.
Hai người nói qua nói lại, hơn hai canh giờ mới nói xong chuyện.
Sắc mặt Hoàng thượng tái xanh, khó nén vẻ khổ sở. Cho dù như thế nào, đấy cũng là con hắn. Nhưng bọn họ lại thừa dịp lúc hắn bệnh nặng, vội vã muốn soán vị, hắn còn chưa chết mà.
Tuy lần này Hoàng thượng muốn thử dò xét tâm tính cùng cách xử lý chính vụ của các hoàng tử, nhưng không ngờ chuyện đùa này hoá thật, cũng không nghĩ tới kết quả chuyện này lại như vậy.
Vân Lam nhìn Hoàng thượng không nói một lời, tâm tình nặng trĩu, hắn có thể hiểu tâm tình của hoàng huynh mình lúc này, vừa đau lòng vừa thống hận.
Hoàng thượng nhắm hai mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, nói: "Lam đệ, đệ cảm thấy ta nên xử lý hai nghịch tử này như thế nào?"
"Hoàng huynh sát phạt quyết đoán hơn đệ, đệ không có bất cứ kiến nghị gì." Vân Lam dừng một chút,lại nói tiếp: "Nhưng bọn hắn lại là con của huynh, chất nhi của đệ." Hắn sợ hắn tương lai sẽ hối hận.
"Nghịch tử bất trung, bất hiếu." Hoàng thượng càng nghĩ càng tức giận, tâm càng lúc càng đau, than thở: "Chẳng lẽ ông trời không có nhân tình sao? Trong mắt chỉ có cái ghế kia?"
Hai nhi tử này hắn nhìn chúng lớn lên, lúc nhỏ rất đáng yêu, toàn tâm toàn ý kính yêu ngưỡng mộ hắn- người phụ thân này. Hôm nay lại làm ra chuyện như vậy, để cho lòng hắn lạnh lẽo.
Vân Lam cũng rất đau lòng, không nhịn được an ủi: "Đệ không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng đối với đệ, bất luận thế nào hoàng huynh còn trọng yếu hơn so với quyền thế." Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng hắn.
Trên đời này, hoàng huynh và Minh Đang là hai người quan trọng nhất.
Trong lòng Hoàng thượng ấm áp, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nếu chuyện đã như vậy, vẫn nên kết thúc sớm thì hơn. Làm việc mà do dự sẽ phải chịu tai họa. Điểm này hắn biết rõ.
Bên Hoàng hậu cực kỳ náo nhiệt, gần như tất cả phi tần đều ở đây, còn có nữ quyến của các vương gia ở lại giữ ở kinh thành đều ở đây, dĩ nhiên cũng bao gồm cả nữ quyến của Yến vương cùng Ngụy Vương.
Minh đang cùng Đinh phu nhân chưa kịp nhìn kỹ đã tiến lên hành lễ, hoàng hậu vô cùng nhiệt tình tiếp đón bọn họ, thái độ cực kỳ thân thiết ôn hòa, còn để cho các nàng ngồi ở bên cạnh.
Minh Đang có chút kỳ quái nhìn hoàng hậu một cái, hình như lần này Hoàng Hậu quá mức nhiệt tình. Bình thường nàng ta không phải không nhiệt tình, mà là lần này đặc biệt nhiệt tình, cùng nhau trò chuyện với Đinh phu nhân rất vui, những người khác lại bị xem nhẹ ở một bên.
Nếu không nghĩ ra thì cũng không suy nghĩ nhiều, nàng ngồi xuống, nhìn về những người xung quanh, khẽ gật đầu ý chào.
Chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tình mọi người bất đồng, tinh thần Ngọc Khinh toả sáng, thần thái phấn khởi, Mai Nghi Nhã cùng Khang Vận sắc mặt rất khó coi, hai mắt thâm đen vô cùng rõ ràng.
Mấy vị phi tần cũng như thế, thật sự là mấy nhà vui mừng mấy nhà lo*.
*ý nói người này vui mừng người kia lo lắng
Nhưng sắc mặt rất bình thường, vẫn dùng khuôn mặt tươi cười nói chuyện, cố gắng tạo dựng không khí vui vẻ.
Minh Đang không khỏi âm thầm lắc đầu, nữ nhân dính dáng đến hoàng gia đều không đơn giản.
Minh Đang nãy giờ không nói gì, chỉ nghe mọi người nói chuyện phiếm.
Mai Nghi Nhã vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng đột nhiên mở miệng: "Phúc vương phi, nghe nói người là nữ nhi của vị Đinh phu nhân này?" Giọng nói vô cùng ngạo mạn, làm cho người ta rất không thoải mái.
"Phải" Minh Đang nhàn nhạt liếc nàng một cái, nữ nhân này lại muốn làm gì? Ánh mắt rất không tốt, lần trước chịu dạy dỗ còn chưa đủ để cho nàng ta tỉnh táo lại sao? Về phần nàng rơi vào tình cảnh hôm nay, nàng cũng không thương tình chút nào. Còn có thể thêm một câu: đáng đời!
Quả nhiên nàng đoán không sai, lông mày Mai Nghi Nhã dựng lên, bắt đầu làm khó dễ: "Nghe nói năm đó phu nhân rất uy phong, phao phu khí nữ* cùng nam nhân cao bay xa chạy......" Có cái gì mẫu thân thế nào nữ nhi như vậy, đều là hồ ly tinh.
*Nghĩa là: bỏ chồng, bỏ con gái
Từ khi Hoàng thượng hạ chỉ, Minh Đang được chỉ hôn cho Phúc vương gia, nàng ta liền điều tra cặn kẽ thân thế Minh Đang. Cũng bởi vậy, nàng mới khinh thường, mới khuyến khích tỷ tỷ tiến đến Phúc Vương Phủ gây chuyện, đúng lý hợp tình đưa ra yêu cầu chung chồng với Minh Đang.
Dù sao trong mắt các nàng với gia thế, bối cảnh như vậy, căn bản là không đáng nhắc tới, thậm chí chỉ xứng là chuyện cười của các nàng.
Trong lòng Minh Đang giận dữ, nhưng ở trên mặt lại không biểu lộ chút nào, nói: "Nếu chỉ là lời đồn thì Ngụy Vương phi cũng không nên hồ ngôn loàn ngữ ở trước mặt hoàng hậu nương nương."
Khốn kiếp, lại dám nhục nhã mẫu thân của nàng như vậy, cái gì ném phu khí nữ? Nói vớ vẩn. Tùy ý vặn vẹo sự thật, xuất khẩu đả thương người, thật quá mức.
Nữ nhân chết tiệt kia, một lần lại một lần khiêu khích nàng, coi nàng là quả hồng mềm sao? Lần trước chịu thiệt vẫn không để cho nàng an phận được. Nữ nhân không biết điều như vậy, vẫn nên chết sớm sớm siêu sinh thôi.
Nếu như nàng cũng rơi vào tình thế ấy, nhất định là cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, nhưng nàng ta thì hay rồi, ngược lại còn nhảy ra dường như chỉ sợ người khác quên mất nàng ta. Aizzz! Thật không biết nên nói nàng ta như thế nào. Vì tạo ra vui sướng nhất thời mà phô trương, đáng giá không? Có bao nhiêu người chờ đợi để tóm được điểm yếu của nàng ta!
"Nói một chút không được sao?" Giọng nói Mai Nghi Nhã vang dội, giọng điệu khinh bỉ: "Đúng rồi, người còn phải gọi người nam nhân thô lỗ đó là phụ thân nha, hì hì."
Xem ra chuyện Đinh phu nhân tái giá, mọi người đã đều biết, nhưng tại sao mọi chuyện lại bị truyền thành như vậy? Rối tinh rối mù, không có căn cứ, thêm mắm thêm muối.
Lông mày Minh Đang giương lên, rất muốn phát tác một lần, mạnh mẽ chỉnh nữ nhân này. Bả vai lại bị tay của Đinh phu nhân đè xuống, hướng nàng khẽ lắc đầu một cái, ánh mắt lướt nhanh qua bụng của nàng.
Vẻ mặt của Đinh phu nhân rất bình tĩnh, giống như người bị vũ nhục không phải bà.
Minh Đang ngẩn người, lúc này mới nghĩ lại phụ nữ có thai không được tức giận, thiếu chút nữa nàng đã quên rồi.
Trong lúc nàng còn dang ngẩn người, hoàng hậu đã nổi giận nói: "Nghi Nhã ngươi nói quá nhiều, mắc phải tật xấu lắm miệng, sau này vẫn nên ở lại trong phủ, không nên vào cung nữa." Giọng nói nghiêm nghị trước nay chưa từng có.
"Hoàng hậu nương nương, đây là sự thật ạ." Mai Nghi nhã không phục phản bác, âm thanh kéo thật cao: "Làm sao sợ ta nói? Mọi người đều có mắt, truyện cười như vậy vừa đúng để cho mọi người biết." Nàng ta chính là muốn khiến cho Minh Đang không xuống đài được, để thể diện của Minh Đang mất hết, tốt nhất là bị loại bỏ khỏi Hoàng thất, đuổi ra ngoài. Nữ nhân như vậy quả thực là làm nhục nhã cả hoàng thất.
Trong lòng nàng tất cả đều là hận, hận Minh Đang hận hoàng hậu, hận mọi người, nàng rơi vào tình cảnh bị quản chế hôm nay, đều là bọn họ làm hại.
Hoàng hậu cười lạnh, trong mắt thật sự nổi giận: "Xem ra ta không dạy dỗ được ngươi rồi, người đâu, đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thượng, để cho hoàng thượng định đoạt."
"Nương nương, đây là việc nhỏ, cần gì kinh động hoàng thượng đâu?" Thục phi- thân mẫu của Ngụy Vương khẩn trương, không nhịn được cầu tình: "Muốn đánh phải không, ngài chỉ cần nói một câu, chúng ta cũng không dám nói gì."
Tuy nói là cầu tình, nhưng những lời này quá chua ngoa. Hết cách rồi, người ta là người thắng, mà trong cuộc chiến này con trai của nàng lại là người thua cuộc, còn chưa biết sẽ có kết quả gì đây?
"Thục phi, đây không phải là làm việc nhỏ." Hoàng hậu trước giờ luôn dễ nói chuyện lần này nghiêm mặt, không một chút dao động, nói: "Đinh phu nhân không chỉ là ân nhân cứu mạng hoàng thượng, mà còn là phu nhân của Tân Nguyệt Quốc quốc chủ, chuyện này liên quan đến bang giao giữa hai nước."
Bang giao a, cho dù đấy chỉ là việc làm nhỏ. Gây chuyện không tốt khiến hai nước bất hòa, sẽ có rất nhiều phiền toái, hoàng thượng coi trọng ngoại bang này nhất những. Tân Nguyệt mặc dù là một đảo quốc không biết tên, nhưng lần này lại đặc biệt đến triều kiến Thiên tử triều Đại Chu, biểu đạt thành ý của bọn họ. Đối với chuyện này, hoàng thượng vô cùng vui vẻ.
Lần này mặc dù Đinh Phu Nhân theo trượng phu đến chầu nhưng bà cũng không lộ diện trước mặt công chúng, chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng liền vào Kinh Thành, cho nên không có ai biết đến thân phận khác của bà.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều ngạc nhiên, nghi ngờ, Minh Đang cũng ngẩn người, nàng biết mẫu thân đã tái giá, nhưng gả cho người nào cũng không nói rõ, nàng cũng không hỏi nhiều. Chỉ cho rằng là người bình thường, nhưng lại vô cùng thương yêu thê tử.
Ai, Minh Đang bắt đầu có chút lo lắmg thay mẫu thân nàng, quốc chủ- loại nam nhân này sẽ toàn tâm toàn ý đối với một nữ nhân sao? Cứ coi như trong lòng hắn có mẫu thân, cũng sẽ không chỉ có một nữ nhân chứ? Càng nghĩ càng phiền, mẫu thân nói bà rất hạnh phúc, có phải là đang gạt nàng hay không? Muốn nàng an tâm?
Quốc chủ phu nhân Tân Nguyệt Quốc? Danh hiệu này quá kinh người. Lúc trước Từ gia khí phụ, nữ nhân người người đều có thể khinh thị, lại có thể xoay người trở người trên vạn người. Biến chuyển như vậy đủ làm cho người ta vừa đố kị vừa sợ hãi.
Vận khí của nữ nhân này thật tốt, ngã vào vũng bùn còn có thể vùng vẫy đứng lên, mà còn đứng thật cao. Thật đúng là làm người ta tứ điên, Tân Nguyệt Quốc quốc chủ kia mắt có phải là không tốt hay không? Làm sao có thể chọn loại nữ nhân này, trong lòng những nữ nhân kháccàng miễn bàn có bao nhiêu ghen tỵ.
Đinh phu nhân chỉ nhìn sắc mặt của nữ nhi, đối với ánh mắt của những người khác thì làm như không thấy.
Mai Nghi Nhã biết rõ lần này gây ra đại họa, đột nhiên “bụp” một tiếng quỳ xuống, "Nương nương, Nghi Nhã biết sai rồi, xin người tha thứ cho thần, ngài là mẫu nghi thiên hạ, ngài từ bi nhất khoan dung nhất."
Trong lòng Hoàng hậu hừ lạnh, nếu như không tha nàng nghĩa là không từ bi không khoan dung? Nữ nhân chỉ biết một chút thông minh như vậy, không thể xử lý những trường hợp lớn, thật may mắn ban đầu không có chọn nàng ta làm con dâu.
"Nghi Nhã, thân là nữ nhân nhớ lấy không được nói loạn, đắc tội người thì phiền toái."
Mai Nghi Nhã cũng không dám lên tiếng, quỳ trên mặt đất hồi lâu, nghe xong. Trong lòng mơ hồ có chút hối hận, không nên chỉ vì tức giận nhất thời mà không lựa lời nói, làm cho mình rơi vào tình cảnh khó khăn hơn nữa.
Nhưng hôm nay nàng trừ một tài mồm miệng sắc bén, còn có thể làm cái gì? Cho dù có danh hào vương phi, cũng chỉ là một người chờ xử tội. Nàng ta nhìn Minh Đang vẫn yên vị như cũ, cảm thấy rất ngứa mắt, không nhịn muốn Minh Đang gặp xui xẻo. Nàng khổ sở, người khác cũng đừng mơ tưởng tốt hơn.
Hoàng thượng khẩu dụ lập tức truyền tới, chỉ dụ: Ngụy Vương phi Mai thị Nghi Nhã quái đản ương ngạnh, có lòng nghi ngờ quỷ quyệt, phụ đức (phẩm hạnh đạo đức của người phụ nữ) còn thiếu xót, phụ ngôn (cách ăn nói của người phụ nữ) bất cẩn, bất kính bề trên, bất hữu thủ túc (không thân cận với người nhà), tình pháp nan dung (về luật, về tình k thể tha thứ), tước phong hào, bỏ Cáo Mệnh, xuống Hoán Y Cục, để xem kết quả sau này, khâm thử.
Mai Nghi Nhã bị đạo ý chỉ này đánh xuống mặt xám như tro tàn, cả người ngã xuống đất, giống như bị rút đi sức lực toàn thân, ánh mắt vô hồn đờ đẫn.
Từ đường đường là Vương phi trở thành phạm phụ (người phụ nữ phạm tội), hơn nữa còn bị giáng xuống Hoán Y Cục hạ tiện nhất, Hoàng thượng là chán ghét mà vứt bỏ nàng, căn bản không coi nàng như người trong nhà. Sự thật lạnh lẽo như vậy lập tức đánh bại nàng, bất động giống như kẻ ngốc, thật lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Những người khác đều ngơ ngẩn, trừng phạt như vậy quá nặng, quá độc ác.
Thục phi càng thêm sợ hãi, cũng không còn có tâm tư vì con dâu cầu cạnh, nàng rất hiểu rõ hoàng thượng, có một loại dự cảm chẳng lành. Hoàng thượng muốn phát tác, nhi tử của nàng sẽ không tốt. Đây mới chỉ là bắt đầu, còn có chuyện còn đáng sợ hơn đang chờ nàng.
Âm thanh lanh léo của công công thức tỉnh những người ở chỗ này: "Tiếp chỉ tạ ơn."
Mai Nghi Nhã thanh tỉnh lại, nhào qua bắt được ống quần của công công, khóc lóc nức nở: "Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn gặp phụ hoàng, người sẽ không hạ ý chỉ như vậy."
Trời ạ, nếu tiếp đạo chỉ ý này, nàng còn mặt mũi nào mặt sống trên đời? Phạm phụ!
"Tiếp chỉ thôi." Trong mắt công công thương hại, nhưng vẫn cảnh cáo nói: "Nếu không thì chính là kháng chỉ, sẽ gây họa cho gia tộc Mai thị."
Từ trước đến nay người thắng làm vua người thua làm giặc, người thất bại kết quả chỉ có một con đường: chết. Chỉ bị đánh vào Hoán Y Cục vẫn tính là nhẹ.
Mai Nghi Nhã toàn thân chấn động, nước mắt tí tách rơi xuống, quỳ xuống dập đầu ba cái: "Phạm phụ Mai thị tiếp chỉ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."