Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống thấy rõ những đám cát bụi bay bổng, giữa thiên địa bừng lên sức sống nhiệt liệt.
Khí trời có vẻ vẫn rất sớm nhưng đường lớn ngỏ nhỏ ở Ung Bình đã đầy người, huyện thành của Ung Bình rất nhỏ, là một địa phương nhỏ như bàn tay, mỗi sáng sớm mọi người đều vội vàng đi làm, vì vậy có vẻ rất chen chúc.
Hôm nay Ung Bình khác biệt với ngày thường, sáng sớm đã có rất nhiều công nhân vệ sinh môi trường mặc áo đỏ quét dọn đường phố, hơn nữa hai bên đường chính của huyện Ung Bình cắm đầy cờ xí.
Trên con đường tập trung đông dân nhất có treo một bức biểu ngữ, nội dung là "Hoan nghênh lãnh đạo trung ương và lãnh đạo tỉnh đến huyện chỉ đạo công tác!" Cũng chỉ vì nội dung một tấm biểu ngữ như vậy đã dẫn đến rất nhiều chủ đề cho nhân dân bàn luận.
- Này, Mã Hầu Tử, anh tin tức linh thông, anh bảo hôm nay có nhân vật gì? Sao có động tĩnh lớn như vậy?
Trên đường cái, một người đàn ông mập mạp trầm giọng hỏi người bên cạnh.
Người được xưng là Mã Hầu Tử khoảng hơn bốn mươi, cặp mắt xoay chuyển, khóe miệng lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu:
- Mập, lời này của anh hỏi đúng người rồi, tôi đã nói với anh là người của huyện chúng ta rất khó lường, nghe nói lần này người đến vì giải quyết vấn đề cây cam, sam năm sản nghiệp cam quýt của chúng ta sẽ phát triển thịnh vượng.
Tên mập có chút sững sốt, hắn nói:
- Cậu nói nhân vật ở thủ đô cũng là quan có liên quan đến cam quýt sao? Không thể nào?
- Hì hì, cái gì không biết, có lẽ là quan lớn bộ nông nghiệp, nếu không thì anh nghĩ xem, Ung Bình chúng ta có cái gì để thị sát? Ngoài vài cây cam thì chẳng còn gì khác. Đúng rồi, còn có mấy cây cầu đường hư hỏng, nhưng cầu đường như vậy cần gì phải ảnh hưởng đến quan lớn trung ương?
Mã Hầu Tử dùng giọng thành thật nói.
Tên mập liên tục gật đầu, lúc này một người đàn ông trung niên ở bên cạnh liên tục cười lạnh nói:
- Nói bậy bạ gì vậy, cái gì mà cam quýt? Hôm nay vị quan lãnh đạo trung ương xuống là người Ung Bình, người ta áo gấm về làng. Trước kia vị này từng là bí thư thị trấn Nguyệt Toàn, điều này ai ai ở Ung Bình cũng đều biết.
Tên mập và Mã Hầu Tử cùng sững sốt, cả hai nhìn đối phương, rõ ràng khí độ của người đàn ông trung niên này là không tầm thường, xem ra không giống như công nhân nhà máy đồ hộp cam quýt như tên mập và Mã Hầu Tử.
Người đàn ông trung niên híp mắt nhìn hai người, giống như hắn rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bọn họ. Hắn ngừng lại một chút rồi nói:
- Vị đại nhân vật kia tên là Trương Thanh Vân, bây giờ là quan lớn của bộ và ủy ban trung ương, nghe nói thời điểm sớm nhất còn là đối thủ cạnh tranh của chủ tịch huyện Vũ Chí Cường. Chậc chậc, bây giờ hai người này nên so sánh thế nào?
Người đàn ông trung niên nói như vậy lập tức làm cho người xung quanh nghị luận ồn ào, chuyện Trương Thanh Vân quật khởi đã hơn chục năm, người Ung Bình biết về hắn là không ít. Khi mọi người nghị luận thì đào móc ra rất nhiều vấn đề.
Người này nói cho người kia, cuối cùng phần lớn nhân dân Ung Bình đều biết, một đại nhân vật của Ung Bình hồi hương, những chuyện của Trương Thanh Vân lại càng lan truyền, rất nhiều người muốn thấy được phong thái của lãnh đạo.
Từ Vũ Đức đến Ung Bình phải đi qua một thị trấn là Đào Giang Loan, ở đại phương tiếp xúc giữa Đào Giang Loan và Ung Bình, tuy lúc này vẫn còn rất sớm nhưng đã có một dãy xe xếp hàng. Trước đoàn xe có hai người, một bên là bí thư huyện ủy Ung Bình Lý Dũng, bên trái là phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Vũ Chí Cường.
Hai người đứng đó đưa mắt nhìn về phương xa, không ai chớp mắt. Đột nhiên Lý Dũng ở bên cạnh nhìn giờ, vẻ mặt cũng không biến đổi, Vũ Chí Cường ở bên cạnh cũng vẫn là như vậy, không nói một lời.
Hai vị lãnh đạo lớn không nói lời nào, tất nhiên đám quan viên đảng ủy chính quyền ở phía sau cũng không dám lên tiếng, mọi người cứ như vậy mà lẳng lặng đứng chờ, chờ lãnh đạo đến Ung Bình.
- Anh Vũ, cơ hội lần này chúng ta phải nắm chặt, bộ trưởng Trương đã rời khỏi Ung Bình nhiều năm, đây là lần đầu tiên quay về. Chúng ta nhất định phải cho anh ấy thấy được tình cảnh thật sự ở Ung Bình, phải cho anh ấy thấy được thành tích đáng mừng, dù là muốn làm hay cho anh ấy thấy đều không đủ.
- Tốt khoe xấu che, bộ trưởng Trương sẽ không thích thành tích, nếu chúng ta quá ra vẻ sẽ tạo thành cục diện khó cứu vãn.
Lý Dũng nói.
Vũ Chí Cường gật đầu nói:
- Bí thư nói những lời này là rất đúng, tuy thị ủy cho chúng ta chỉ thị, để chúng ta không nên làm rầm rộ. Nhưng tôi thấy phải xem từ hai mặt vấn đề, địa phương không phả không muốn rầm rộ, mà căn bản không dám làm rầm rộ.
- Vì vậy chúng ta hôm nay phải làm sao cho long trọng một chút, thật ra như vậy nói rõ sự tự tin của chúng ta. Nếu muốn nói an phận thì Thanh Giang đã đủ an phận, nhưng Thanh Giang có người chạy đến khách sạn náo loạn, bây giờ Vũ Đức ngoài Ung Bình chúng ta có thể làm long trọng thì không ai khác dám bắt chước.
Lý Dũng cười không nói, ở trên vấn đề tiếp đón, ý kiến của lão và Vũ Chí Cường có sự khác biệt. Lão chủ trương không nên làm lớn, sợ Trương Thanh Vân mất vui. Nhưng Vũ Chí Cường kiên quyết làm long trọng, lý do tất nhiên là muốn biểu hiện sự tự tin của Ung Bình.
Cuối cùng Lý Dũng cũng tiếp nhận lời đề nghị của Vũ Chí Cường, vì vậy mới có đợt tiếp đón long trọng vào lúc này. Lý Dũng đến tự mình chỉ huy công tác tiếp đãi. Lúc này mọi người đang đứng đây chờ đợi lãnh đạo, tinh thần của lão có chút hốt hoảng, vì lão không thể tin, người cần nghênh đón hôm nay chính là một thanh niên muốn được xếp danh sách vào học tập ở trường đảng năm xưa.
Lý Dũng vẫn còn nhớ rõ tình hình gặp mặt Trương Thanh Vân lần đầu tiên, khi đó Trương Thanh Vân mặc một chiếc áo sơ mi đã trắng bệch, một cái quần còn chưa ủi kỹ càng, chỉ cần nhìn là biết ngay bộ dạng cán bộ nông thôn.
Nhưng Trương Thanh Vân đã làm cho Lý Dũng cảm thấy nhân tài, lúc đấy ấn tượng của lão về Trương Thanh Vân là rất tốt. Sau này hắn cố gắng học tập ở trường đảng, vì vậy Lý Dũng càng xem trọng.
Nhưng Lý Dũng cũng không thể ngờ, một cán bộ như Trương Thanh Vân lại đạt đến độ cao như lúc này. Là phó bộ trưởng thường vụ bộ thương mại cấp bậc chính bộ, đây là một tồn tại làm lão kính ngưỡng.
Lý Dũng là cán bộ từ cơ sở đi lên đến cấp trưởng ban vào lúc này, hắn từ chức vụ phó phòng tổ chức kiêm hiệu trưởng trường đảng lên đến chiếc ghế bí thư huyện ủy Ung Bình, lão hầu như đã mất gần hết kiếp sống chính trị.
Hơn nữa Lý Dũng cũng được coi là người may mắn, cho đến nay lão mới có được thành tích, nhưng nếu so sánh thành tích này với Trương Thanh Vân thì giống như đom đóm và ánh trăng.
Cũng giống như Lý Dũng, hôm nay tâm tình của Vũ Chí Cường rất phức tạp. Lúc ban đầu Trương Thanh Vân là người mà Vũ Chí Cường không thèm ngó đến, lần đầu tiên hắn nghe Cảnh Sương gọi Trương Thanh Vân là chủ nhiệm Trương, thậm chí hắn còn nghĩ rằng mình nghe lầm.
Sau đó Trương Thanh Vân là đối thủ lớn nhất của Vũ Chí Cường, từ khi chơi trò cao tay với Trương Thanh Vân, hắn mới biết Trương Thanh Vân hùng mạnh, vô tình Vũ Chí Cường không theo kịp bước chân của Trương Thanh Vân.
Mà Trương Thanh Vân đã nhanh chóng trở thành một tồn tại ngang hàng với Vũ Đức Chi, nhưng thời gian rất ngắn, khi hắn về Thành Đô thì như rồng về biển rộng mỗi ngày đều tiến triển rất nhanh, chỉ vài năm đã la quan lớn cấp phó bộ.
Sau này Trương Thanh Vân từ Thành Đô về thủ đô, sau khi Trương Thanh Vân về thủ đô thì đã cách quá xa Vũ Chí Cường, khi đó hắn cũng không thể hiểu con đường của Trương Thanh Vân. Mãi đến bây giờ khi trở lại, Trương Thanh Vân đã đường đường là quan lớn cấp chính bộ.
Thân phận của Trương Thanh Vân tuyệt đối là đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong nước, mà đoạn lý lịch giữa Vũ Chí Cường và Trương Thanh Vân cũng là lý lịch chính trị.
Năm xưa nếu có người so sánh Vũ Chí Cường với Trương Thanh Vân, trong lòng Vũ Chí Cường sẽ rất mất hứng. Nhưng bây giờ Vũ Chí Cường luôn nhắc đến khoảng thời gian làm đối thủ với Trương Thanh Vân trước đó.
Vì như vậy sẽ chứng tỏ tình cảm giữa Vũ Chí Cường và Trương Thanh Vân là không phải nông cạn, hắn đặt biệt làm một khu cam quýt điển hình ở thị trấn Nguyệt Toàn, trên cổng khu cam quýt có chữ lưu niệm của Trương Thanh Vân. Mà những dòng chữ lưu niệm này, Vũ Chí Cường dùng quan hệ của cha là Vũ Đức Chi để Trương Thanh Vân gửi đến từ thủ đô.
Đồng thời Vũ Chí Cường còn chỉ đạo phòng văn hóa sửa sách danh nhân huyện Ung Bình, trong sách danh nhân, hắn đưa tấm hình chụp mình và Trương Thanh Vân lên trang đầu, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng là danh nhân Ung Bình.
Mà lần này Vũ Chí Cường cũng không tuân theo yêu cầu của thị ủy, hắn chủ trương tiếp đãi càng long trọng càng tốt. Hắn muốn tất cả đám người ở thành phố Vũ Đức biết, mình khác biệt với bọn họ.
Nếu địa phương khác mà tiếp đãi quá long trọng thì bộ trưởng Trương sẽ la mắng, nhưng bộ trưởng Trương sẽ nể mặt Vũ Chí Cường, lãnh đạo sẽ không trách mắng vấn đề tiếp đãi ở huyện Ung Bình.
Vũ Chí Cường tin như vậy, nguyên nhân cũng vì hắn hiểu Trương Thanh Vân. Lãnh đạo là người trọng tình cảm, đã nhiều năm trôi qua, lãnh đạo có vị trí cao nhưng mỗi năm đều điện thoại cho Vũ Đức Chi, hơn nữa đều tự mình điện thoại đến, lời nói cũng không qua loa, hầu như hai người trò truyện hơn một giờ.
Vũ Chí Cường xem xét vào đặc điểm này để tin Trương Thanh Vân nhất định sẽ nể mặt Vũ Đức Chi mà không để mình khó khăn, như vậy là quá đủ.
Sau khi Vũ Đức Chi về hưu thì Vũ Chí Cường càng khó mượn thế cha, nhưng bây giờ là cơ hội ngàn năm một thuở, hắn biết Trương Thanh Vân cực kỳ tôn trọng Vũ Đức Chi. Vũ Chí Cường muốn lợi dụng vào nó, tốt nhất phải cho người người biết quan hệ hòa hợp giữa Trương Thanh Vân và Vũ Đức Chi.
Vì vậy Vũ Chí Cường tin con đường làm quan của mình sẽ phát triển lớn, phải biết rằng bí thư thị ủy Lệ Cương đang cố gắng đứng gần bên Trương Thanh Vân, nhưng quan hệ giữa Lệ Cương và Vũ gia lại có chút khúc mắc.
Nếu có thể mượn cơ hội lần này, giải trừ tất cả khúc mắc, tất cả đều là nhóm người cùng một đội ngũ, Vũ Chí Cường tin con đường làm quan của mình sẽ phát triển mạnh