Trương Thanh Vân đến Hoài Dương, có hai nguyên nhân chủ yếu, đầu tiên là muốn đến thăm con, nguyên nhân thứ hai là các cán bộ ở Hoài Dương ồn ào đòi hắn đến thị sát làm công tác động viên.
Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng tạm thời cải biến chương trình, một chương trình ở Lăng Thủy bị hủy, đổi thành chuyến đi đến Hoài Dương, sau đó sẽ sang Hoàng Hải bắt máy bay quay về thủ đô. Với cách bố trí chương trình như vậy thì hắn có thể ở lại Hoài Dương một ngày rưỡi.
Trương Thanh Vân có thể gặp mặt Lăng Tuyết Phi ở khu giải trí Hoa Sơn là một bất ngờ lớn, khi ở khoảng cách xa nhìn nàng, hắn thấy nha đầu này vài năm không gặp mà phong cách ngày càng mạnh. Nàng vẫn xinh đẹp nhưng đã trưởng thành hơn rất nhiều, đặc biệt là giữa hai hàng chân mày luôn chứa ưu sầu làm lòng người sinh ra cảm giác thương cảm.
Trương Thanh Vân không nghĩ nhiều mà lập tức để Mã Vị Nhiên cho mời Lăng Tuyết Phi, trong thời gian này hắn cũng biết Lăng Tuyết Phi là đại sứ du lịch của Hoài Dương, nàng quen mặt tất cả mọi người ở đây, vì vậy hắn cảm thấy cho mời không có gì không ổn.
Trong phòng bùng lên hương trà nồng đậm, Trương Thanh Vân pha trà rất thành thạo, không ai lên tiếng nhưng trong lòng ai cũng có một ý nghĩ.
Trương Thanh Vân vất vả lắm mới đến Hoài Dương một chuyến, các thành viên đảng ủy chính quyền Hoài Dương tất nhiên sẽ rất kích động. Lúc này thân phận của bộ trưởng Trương đã không còn giống như trước đó, nhưng tính tình vẫn không đổi, vẫn cực kỳ quan tâm cấp dưới.
Điền Lãng Hồng thấy tình cảnh như vậy thì cũng cực kỳ vui sướng. Những năm nay danh tiếng của Hoài Dương ngày càng lớn, hắn có thể theo Trương Thanh Vân đến Hoài Dương, hiểu được kinh tế đặc sắc của Hoài Dương, tâm tình hắn tất nhiên sẽ tốt hơn.
Bây giờ nhìn bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố Hoài Dương tỏ ra cung kính với Trương Thanh Vân từ tận đáy lòng, Điền Lãng Hồng càng cảm thấy rất tốt. Hoài Dương có được ngày hôm nay thì người đặt nền móng sớm nhất là Trương Thanh Vân. Bây giờ Hoài Dương càng bay càng cao, nhưng tất cả các giới xã hội ở đây vẫn không quên Trương Thanh Vân đã mang đến cho tất cả. Điền Lãng Hồng là thư ký của Trương Thanh Vân, tất nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được vinh dự này.
Trong chuyện này người nhìn về phía Trương Thanh Vân nhiều nhất chính là Vạn Hâm, hắn có xuất thân danh môn, là người am hiểu nhìn mặt nói chuyện, sau khi tiến vào phòng thì cảm nhận được khí thế của Trương Thanh Vân. Không thể nghi ngờ, trong gian phòng này Trương Thanh Vân là trung tâm, mọi người đều tự nguyện coi hắn là trung tâm.
Vạn Hâm không thể đoán ra độ tuổi của Trương Thanh Vân, nhưng hắn có thể cảm nhận được đối phương không kém gì mình, đều chưa đến bốn mươi. Nếu trong nước mà có một vị cán bộ trẻ để cho đám người Mã Vị Nhiên cung kính như vậy, đối với Vạn Hâm thì quá phi phàm. Tất nhiên Vạn Hâm cũng rất quan tâm đến sự biến hóa khác biệt của Lăng Tuyết Phi.
Dù Lăng Tuyết Phi che giấu sự dao động cảm xúc rất khá, người thường khó thể thấy được mánh khóe, nhưng Vạn Hâm vẫn có thể cảm giác được. Dù sao thì Vạn Hâm cũng quá chú ý đến Lăng Tuyết Phi, những biến đổi của nàng hắn có thể cảm nhận được rất rõ, mà khoảnh khắc thất thần khi Lăng Tuyết Phi gặp mặt Trương Thanh Vân, đây cũng là lần đầu tiên Vạn Hâm được thấy.
Lăng Tuyết Phi cũng không nhìn mặt Trương Thanh Vân, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đôi tay của hắn. Hai bàn tay Trương Thanh Vân rất thon dài, cực kỳ đẹp, tình cảnh càng đẹp hơn khi những ngón tay hoạt động rất linh hoạt.
Pha trà cũng là một nghệ thuật, từ khi lấy trà, chia trà, đổ nước, hai tay linh hoạt luôn đóng vài trò quan trọng. Dù sao cũng là dùng nước nóng pha trà, nếu có chút sơ ý sẽ phỏng, nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng đã quen việc dễ làm, trên bàn trà hơi nước bốc lên ngùn ngụt, ai cũng có thể nhìn xuyên thấu qua làn hơi nước thấy được sự linh hoạt không luống cuống của Trương Thanh Vân.
Thật ra Lăng Tuyết Phi cũng đã quen thuộc cảnh tượng như vậy, Trương Thanh Vân như vậy cũng không khác gì những năm trước...
- Tuyết Phương tiểu thư, tôi và cô đã nhiều năm không gặp, tôi cũng rất chú ý đến cô. Cô từ HongKong quay về nội địa đã bùng lên rất nhiều nghi vấn, nhưng trong mắt tôi thì cô tất nhiên có lo nghĩ của chính mình. Thật ra cuộc sống nên như vậy, không cần khuôn mẫu, mình thích làm thế nào thì cứ làm thế, như vậy không phải tốt sao?
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng hỏi.
Lăng Tuyết Phi khẽ cười, kỳ quái là khoảnh khắc này những cảm giác căng thẳng và lo lắng trong lòng nàng đã biến mất sạch, nàng hầu như không cần phải suy nghĩ mà cười thản nhiên nói:
- Cám ơn đồng chí bí thư Trương, chúng ta đã lâu không gặp mặt, tôi cũng đã lâu chưa được thưởng thức tài nghệ pha trà của anh, hôm nay có thể được anh tự mình ra tay, tất nhiên tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Lăng Tuyết Phi nói xong những cầu đó thì nhìn lên mặt Trương Thanh Vân, nàng đợi câu trả lời. Đúng lúc này Trương Thanh Vân cũng đặt trà xuống, động tác tay rất nhanh, khi hai bàn tay hoạt động nhanh nhất thì hắn ngẩng đầu nhếch miệng cười một chút với Lăng Tuyết Phi nhưng không nói gì. Nụ cười kia quá chân thành, Lăng Tuyết Phi cảm thấy trái tim run lên, một cảm giác đã lâu chưa có chợt tràn ngập cõi lòng.
Trương Thanh Vân chia trà đồng đều, mỗi người một ly, sau đó hắn cười nói:
- Các vị, mời nếm thử, vất vả lắm mới đến Hoài Dương một chuyến, thôi thì pha trà mời mọi người. Ha ha...
Ánh mắt Trương Thanh Vân đảo qua mặt mọi người, sau đó dừng lại ở Mã Vị Nhiên và Vạn Chính Trị:
- Anh Mã, anh Vạn, hai anh hợp tác rất xuất sắc, ngày hôm qua tôi nói chuyện với chủ tịch Tả và chủ tịch Niên Tuấn Quốc, khi nói đến chuyện Hoài Dương, hai anh ấy đều nói đây là thời điểm hợp tác hoàng kim của hai anh, đúng là vinh dự lớn.
Mã Vị Nhiên và Vạn Chính Trị liên tục nói lời khiêm tốn, trên mặt là nụ cười chân thành. Điều này là rất đúng, bây giờ toàn bộ Hoa Đông đều bị ảnh hưởng kinh tế, trong đó chỉ có Hoài Dương là ít bị ảnh hưởng nhất. Trong hoàn cảnh kinh tế thế giới biến động, Hoài Dương vẫn bảo trì được sức sống mạnh mẽ, đã trở thành một khu vực ổn định bậc nhất Hoa Đông.
Đồng thời địa vị của Hoài Dương càng ổn định trong hợp tác Hoàng Hải, khi giá cả tăng cao, đặc biệt là thực phẩm tăng giá chóng mặt, dưới tình huống như vậy nông nghiệp Hoài Dương lại càng phát triển có bộ dạng.
Trước kia Hoài Dương và Hoàng Hải có hai mươi ngàn héc ta rau, gần đây Hoàng Hải lại đẩy mạnh tiếp xúc với Hoài Dương, hy vọng có thể tiến thêm một bước hợp tác trong phương diện cung ứng thực phẩm. Cảng Thành cũng giống như Hoàng Hải, hai bên phát triển đến một độ cao mới thì luôn ỷ lại vào Hoài Dương.
Đây là điều kiện cực kỳ có lợi cho sự phát triển của Hoài Dương, Mã Vị Nhiên và Vạn Chính Trị bắt đầu đưa ra kế hoạch quy hoạch. Trong kế hoạch này, Hoài Dương được đặt ở vị trí trọng yếu trong góc bù hợp tác với Hoàng Hải và Cảng Thành. Mã Vị Nhiên tin tưởng, bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải đã đạt đến một hoàn cảnh đầu tư mới, nếu là như vậy thì cơ hội của Hoài Dương đã đến.
Trương Thanh Vân cũng không nói quá nhiều với hai vị Mã, Vạn, sau đó Mã Vị Nhiên giới thiệu Vạn Hâm cho Trương Thanh Vân, hắn nói:
- Bộ trưởng Trương, đây là thiếu gia Vạn Hâm tiên sinh của chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phong ở HongKong.
Mã Vị Nhiên lại chỉ vào Lăng Tuyết Phi:
- Anh ấy là...Bạn của Lăng tiểu thư. Truyện được copy tại
Lăng Tuyết Phi nhướng mày, nàng vô thức nói:
- Không...Không...
Lăng Tuyết Phi liên tục khoát tay làm vẻ mặt Vạn Hâm biến đổi, Trương Thanh Vân hé miệng cười nói:
- Chào Vạn công tử.
Trương Thanh Vân cũng không vươn tay ra, sau đó hắn dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Lăng Tuyết Phi, giống như đang trách nàng không hiểu chuyện.
Gương mặt Lăng Tuyết Phi chợt đỏ hồng, nàng vô thức dùng tay vuốt tóc trên trán nhưng trong lòng rất hối hận. Thật ra nàng không có gì với Vạn Hâm, chẳng qua vài năm trước đến HongKong có chút quan hệ với đối phương mà thôi.
Hôm nay Lăng Tuyết Phi hoàn toàn cùng Vạn Hâm xuất hiện ở khu giải trí Hoa Sơn, tình huống thế này, nàng muốn kéo quan hệ với Trương Thanh Vân cũng hơi khó.
Khoảnh khắc vừa rồi chỉ lầ hành vi vô thức của Lăng Tuyết Phi, chẳng qua nàng cảm thấy Mã Vị Nhiên giới thiệu không phù hợp, giới thiệu Vạn Hâm thì chỉ cần lai lịch là đủ, cần gì phải kéo Vạn Hâm về phía nàng?
Nhưng sau khi Lăng Tuyết Phi mở miệng thì lập tức phát hiện tình huống không ổn, những người ngồi đây đều có thân phận, nếu lỗ mãng như vậy rất dễ ảnh hưởng, nàng cũng thấy được sự trách móc trong ánh mắt của Trương Thanh Vân.
Không biết vì sao khi nhìn thấy sự trách móc trong ánh mắt của Trương Thanh Vân thì Lăng Tuyết Phi cảm thấy khá hơn rất nhiều. Khi nàng biết được địa vị của Trương Thanh Vân, nàng thấy cả hai chênh lệch quá lớn, khoảng cách càng xa.
Nhưng bây giờ Lăng Tuyết Phi thấy ánh mắt của Trương Thanh Vân, nàng thấy hắn vẫn như trước, chẳng có gì khác biệt, ngoài địa vị biến đổi thì con người vẫn là như trước.
Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được ánh mắt Vạn Hâm nhìn mình có chút địch ý, nhưng hắn không quan tâm. Hắn biết vị công tử con chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phong ở HongKong này có sự khác biệt với đám nhà quan ăn chơi trác táng trong nội địa.
Bọn họ từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, được bạy bảo quá nhiều bài học nghiêm khắc, vì vậy cũng không thể xem bọn họ là đám công tử quần là áo lụa nhà quan.
Thật ra Trương Thanh Vân thấy thần thái Vạn Hâm như vậy thì trong lòng cảm thấy đối phương thật tình với Lăng Tuyết Phi. Dù sao nếu xét từ góc độ ích lợi, vì một người phụ nữ mà đắc tội với quan viên quan trọng trong nước là không đáng.
Nhưng thực tế thì Vạn Hâm đang làm một việc không đáng đó, điều này đã nói trong lòng hắn thật sự có sự tồn tại không tầm thường của Lăng Tuyết Phi. Trong suy nghĩ của Trương Thanh Vân, nếu Lăng Tuyết Phi thật sự có chốn đi về, như Vạn Hâm chẳng phải rất tốt sao?
Trương Thanh Vân có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn khó tìm được đáp án. Hắn biết rõ một điều, Lăng Tuyết Phi là một người phụ nữ buôn ba, những năm qua cũng không dễ sống như vậy.