Một căn lầu nhỏ nằm bên cạnh Thanh Giang, mùi hương bùn đất tràn ngập không khí, tuy khá nhạt nhưng cũng vừa đúng mực, người ngồi bên trong lầu các giống như xích lại gần hơn với thiên nhiên.
Căn lầu này ghi bên ngoài bảng hiệu ghi là "Lầu Điếu Cước! ", là một quán cơm đặc sắc của Ung Bình, nếu nhìn từ bên ngoài thì có lẽ không thấy giống một quán cơm, khá giống một khối kiến trúc văn hóa dân tộc.
Nhà sàn dân tộc Thổ chính là một khối kiến trúc khá đặc sắc, không dẽ kiếm một khối kiến trúc như vậy ở Thành Đô, cũng khó kiếm được một kiến trúc sư xây dựng hàm súc như vậy. Lầu Điếu Cước khá phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, làm hai mắt người ta phải tỏa sáng nhưng không sinh ra cảm giác ngột ngạt, có thể nói đầu tư rất phù hợp.
Khối kiến trúc này chính là sản nghiệp của hai vợ chồng Ngải Gia, bây giờ Ngải Gia tự mình quản lý nơi này, phương thức kinh doanh đi theo con đường truyền thống. Nếu nói theo tình cảnh trước mắt thì lầu Điếu Cước khá nóng bỏng trong xã hội thượng tầng, tuy không thể so sánh với những quán cơm trăm năm nhưng lại đi theo con đường văn hóa dân tộc, điểm sáng này rất đúng chỗ.
Tầng một, trong phòng khách quý, Trương Thanh Vân và Nghiêm Tụng Tuấn có mặt bên trong, trên bàn là vài món ăn đặc sắc của dân tộc Thổ, trong phòng tràn đầy mùi hương gạo nếp, rõ ràng là một bàn tiệc đầy đủ các món của dân tộc Thổ.
Cảnh sắc nơi này rất tốt, có thể thu hết cảnh trí ở hai bờ Thanh Giang vào mắt, từ vị trí này nhìn ngược theo dòng Thanh Giang sẽ là những ruộng vườn tươi tốt.
Những năm này tập đoàn Tiết Cao đã phát triển không ít những vườn cam ở Thành Đô, từ lầu Điếu Cước có thể thấy những vườn cam xanh ngắt. Bây giờ là mùa hoa cam nở, tuy hoa cam rất nhỏ và khó thể nhìn thấy nhưng hương thơm thì có thể ngửi thấy được.
Trong không khí có một hương vị ngọt ngào hơi chút chua, đó là mùi hương khi hoa cam nở, là một hỗn hợp hương vị lẫn vào tự nhiên, thấm đẫm ruột gan.
- Ai cũng nói Thanh Vân quen thuộc Giang Nam, bây giờ tôi muốn tâm phục thật sự. Một địa điểm tốt thế này mà tôi không biết, đúng là uổng phí những năm tháng ở lại Giang Nam.
Nghiêm Tụng Tuấn nói, lão vừa nói vừa lắc đầu. Sự nuối tiếc của lão về nơi này chẳng khác nào mượn đề tài của người để nói về mình, lão rời khỏi Giang Nam như vậy rõ ràng là không cam lòng.
Sau khi Nghiêm Tụng Tuấn bị miễn chức, trung ương không cho hắn tiến lên chức vụ mới mà đẩy vào học tập luân phiên ở trường đảng. Những ngày nay lão đang tiến hành công tác giao tiếp với Trương Thanh Vân, cho đến tận hôm nay mới hoàn thành. Trương Thanh Vân mời Nghiêm Tụng Tuấn dùng cơm với tư cách tư nhân, hai người thổ lộ chút cảm tình, tất nhiên cũng hy vọng có thể vui vẻ, có thể điều chỉnh trạng thái tốt.
- Chủ tịch Nghiêm, lần này anh đến học tập luân phiên ở trường đảng là rất tốt, tôi thấy sẽ không lâu nữa trung ương sẽ dùng anh, vấn đề Giang Nam không phải do anh, tổ chức hiểu rất rõ điều này.
Trương Thanh Vân nói, hắn gắp một miếng thức ăn rồi nhấp một hớp rượu, vẻ mặt cực kỳ chắc chắn.
- Cám ơn lời nói cát tường của cậu, nhưng bây giờ cậu tiếp nhận khối công tác rối loạn này, chắc chắn cũng khó thể triển khai và mở rộng công tác. Tình huống cơ bản ở Giang Nam đã được tôi nói rõ, hy vọng cậu có thể giải quyết cho tốt.
Nghiêm Tụng Tuấn nói.
Trương Thanh Vân cười cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói một lời. Hắn vừa đến được vài ngày mà khắp các thế lực ở Giang Nam đã mất kiên nhẫn và liên tục kéo quan hệ, lôi kéo làm quen. Tất nhiên đây đều là những biểu hiện giả dối, bên trong chắc chắn có rất nhiều người chướng mắt, khi chưa đến đúng thời điểm thi bọn họ sẽ cố gắng bảo trì tâm tư tốt đẹp.
Trương Thanh Vân đối diện với cục diện như vậy cũng có phương pháp rất đơn giản, hắn dùng thế bất biến nghênh đón vạn biến. Mấy ngày nay đến Giang Nam, hắn một không mở hội nghị, hai không nói, ba không thấy. Hắn dùng hết tất cả thời gian để xem xét tình huống trong ban ngành khối chính quyền, đều nói chuyện với tất cả cán bộ từ phó phòng trở lên trong văn phòng khối chính quyền, vì vậy mà cả tòa nhà hành chính khối chính quyền trở nên căng thẳng, cũng chẳng ai biết trong hồ lô của chủ tịch mới đến nhận chức là thứ gì.
Nghiêm Tụng Tuấn buồn bực ngồi uống rượu, cặp mắt ngẫu nhiên nhìn Trương Thanh Vân. Tình cảnh như thế này cũng là khó có được với lão, những năm gần đây địa vị lão ngày càng cao, đã sớm có thói quen bận rộn, thói quen sao vây quanh trăng, tình cảnh đối ẩm thanh thản thế này đã trở nên xa lạ.
Xuất thân của Nghiêm Tụng Tuấn cũng khá tốt, khi còn bé cũng là con em gia đình phú quý, nhưng khốn nổi từ nhỏ cũng chịu nhiều khổ cực, cũng không được tiếp nhận giáo dục tốt. Bây giờ dù lão có danh hiệu nghiên cứu sinh, nhưng đây là bằng cấp của trường đảng, sức thuyết phục rất kém.
Hơn nữa những người tự học thành tài, có thể học được tri thức nhưng vì không đọc sách mà thiếu đi tâm tính của kẻ đọc sách. Giống như tình cảnh đối ẩm bây giờ, phong cảnh bên ngoài rất hữu tình, Trương Thanh Vân có tâm tình rất nặng, nhưng Nghiêm Tụng Tuấn lại không biết gì.
Nếu xét theo phương diện nào đó thì bây giờ Nghiêm Tụng Tuấn cần thành tích hơn Trương Thanh Vân rất nhiều, lão đã leo đến vị trí cao vời hiện tại, thật ra tâm tính còn chưa đạt đến độ cao như Trương Thanh Vân. Lo được lo mất là tà tâm, nghĩ thiện nghĩ ác cũng là tà tâm, Nghiêm Tụng Tuấn nội tâm bất định, sao có thể có cộng minh với Trương Thanh Vân?
Thật ra trong lòng Nghiêm Tụng Tuấn thì cũng không thấy hành trình của Trương Thanh Vân đến Giang Nam là tốt. Trước đó lão nhận thế cục rối loạn ở Giang Nam cũng đã dự đoán sẽ có ngày hôm nay. Lão biết rõ vấn đề của Giang Nam nằm ở đâu, lão biết Giang Nam là một nơi rối loạn, nếu lúc đó lão có lựa chọn khác, chắc chắn sẽ không muốn tiếp nhận Giang Nam.
Vì vậy Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy khó tưởng khi Trương Thanh Vân lựa chọn tiếp nhận Giang Nam, điều kiện của người này rất tốt, là phó bộ trưởng bộ thương mại, chỉ cần tích lũy tư bản, tạo ra chút lý lịch, sau này tổ quốc giang sơn bát ngát cò bay, sao chạy trời khỏi nắng?
Nhưng Trương Thanh Vân lại muốn xuống Giang Nam, đây là chỗ xui xẻo mà không có biết bao người tránh né, hắn lại ra vẻ như không thấy gì. Nghiêm Tụng Tuấn thấy điểm này chính là vấn đề không trưởng thành của Trương Thanh Vân, rõ ràng là tuổi trẻ nóng vội, tâm cao khí ngạo. Người như vậy thì tâm tính đã có vấn đề, sao không bị ngăn cản cho được?
Trương Thanh Vân đánh giá cao chính mình, đồng thời đánh giá thấp đám đại vương ở Giang Nam. Dù hắn có bối cảnh, cũng có căn cơ ở Giang Nam, nhưng đơn thương độc mã đến Giang Nam thì dễ dàng phá vỡ cục diện như vậy sao? Nghiêm Tụng Tuấn cảm thấy điều này là không có khả năng.
Nghiêm Tụng Tuấn là một người mà từ nhỏ không được tiếp nhận nhiều giáo dục chính quy, cuối cùng cũng dựa vào cố gắng của chính mình mà lên đến vị trí cao. Tất nhiên sự tự tin và tự phụ cũng đã xâm nhập vào cốt tủy, lão xem trọng cũng như có chút đố kỵ với Trương Thanh Vân.
Nghiêm Tụng Tuấn cho rằng thế cục mà mình không thể phá được thì dù Trương Thanh Vân có nổi tiếng nhưng tuổi lại còn trẻ, thiếu kinh nghiệm và sự cay nghiệt của cán bộ lão thành, vì vậy có đến Giang Nam cũng không làm nên chuyện.
Dưới sự chi phối của tâm tính như vậy, Nghiêm Tụng Tuấn thấy Trương Thanh Vân hưởng thụ rượu ngon cảnh đẹp mà không khỏi thầm lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, không biết Trương Thanh Vân có thể tiêu sái ở Giang Nam được bao lâu? Một năm? Nửa năm? Hay là một khoảng thời gian còn ngắn hơn?
- Anh Nghiêm, hôm nay từ biệt, sau này cơ hội chúng ta gặp mặt nhau ở Giang Nam cũng không nhiều, nhưng chỉ cần tôi đến thủ đô thì sẽ tìm cách họp mặt với anh. Lần sau chúng ta gặp mặt nhau thì cục diện Giang Nam sẽ có thay đổi.
Trương Thanh Vân nói, hắn vừa nói vừa cười, trong mắt là cái nhìn tự tin.
Vẻ mặt Nghiêm Tụng Tuấn chợt biến đổi, lão dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Trương Thanh Vân, lão mấp máy môi vài lượt, nhưng cuối cùng không nói lời nào.
Khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy, Thang Vận Quốc ở tại tòa nhà số chín, hơn nữa cũng không thường có mặt ở đây. Nếu so sánh với Thang Vận Quốc thì Trần Hiểu chuyển vào đây muộn hơn, đáng lý ra vẫn có vài căn biệt thự để trống trước số chín, nhưng Trần Hiểu từ chối, hắn chọn biệt thự số mười bảy.
Lý do Trần Hiểu lựa chọn như vậy là rất đơn giản, đó chính là hắn sắp xếp không được quá gần với bí thư, đây là thói quen của hắn sau nhiều năm, hầu như đã là một hành vi vô thức.
Trần Hiểu có sự khác biệt với những lãnh đạo khác, hắn có một sở thích tự trồng rau xanh.
Khu thường ủy tỉnh ủy thường là hào rộng tường cao, khắp nơi đều là tùng bách, chỗ nào cũng bùng ra khí thế mạnh mẽ. Nhưng sau nhà Trần Hiểu lại có một khu đất trồng rau, dù hắn có bề bộn công tác thì buổi chiều tan tầm về nhà cũng bận rộn chốc lát ở khu vườn rau, hoàn toàn coi đây là một sở thích.
Hôm nay Trần Hiểu cũng hái một ít rau xanh, hắn gói ghém chỉnh tề, dùng một túi đen để đựng, sau đó mang đến nhà Thang Vận Quốc.
Trần Hiểu và Thang Vận Quốc có quan hệ đặc thù, hắn đến nhấn chuông cửa và đi vào bên trong rất thuận tiện. Khi đi vào sân thì người tiến ra nghênh đón là thư ký nhân viên hậu cần Tiểu Lưu, vì vậy hắn đưa túi rau cho Tiểu Lưu rồi nói:
- Có chút rau xanh, tối nay xào lên cho bí thư, tăng thêm chút hương vị.
Tiểu Lưu mỉm cười cám ơn Trần Hiểu, sau đó lập tức đi bận rộn. Trần Hiểu lại chắp tay sau lưng đi đến phóng khách trong nhà Thang Vận Quốc như nhà mình.
Thang Vận Quốc đang ngồi trên ghế sa lông xem báo, khi thấy Trần Hiểu đi vào thì lão cũng không cảm thấy bất ngờ, lão chỉ xuống ghế sa lông cho Trần Hiểu ngồi xuống. Trần Hiểu cũng không ngồi ngay, hắn nói:
- Bí thư, chị gái xuất ngoại để một mình anh ở lại, hôm nay anh đến đây ở cũng tốt.
Thang Vận Quốc không động, ánh mắt lão nhìn lên trên và xuyên qua cặp kính lão nhìn Trần Hiểu:
- Cậu đúng là quá thính, tôi nhiều ngày về khuya, hôm nay đúng giờ thì lại bị cậu nắm giữa.
Trần Hiểu cười ha hả:
- Bí thư quá khen, chỉ trùng hợp mà thôi, tôi đưa đến cho anh chút rau xanh.
Thang Vận Quốc cau mày, lão đặt báo lên bàn rồi nói:
- Vậy thì được, về nhà cũng không bàn công tác, tối nay hai chúng ta uống vài ly.
Trần Hiểu xúc động nhận lời, hai người là bạn nối khố, hai người cùng uống rượu trò chuyện, tất nhiên sẽ không ai phản đối. Hai người hàn huyên với nhau được một lúc thì đồ ăn đã chuẩn bị xong, cả hai đi xuống nhà ăn, khi ngồi xuống thì Trần Hiểu vô thức nói:
- Bí thư, những ngày nay sóng êm gió lặng, tôi cảm thấy...Bầu không khí Giang Nam không đúng. Chúng ta vừa bùng ra nhiều vấn đề, sao bây giờ yên tĩnh như vậy? Có phải chúng ta không làm tốt công tác, hay là...
Trần Hiểu dùng tay gõ mặt bàn, câu kế tiếp không nói ra khỏi miệng nhưng rõ ràng đang hướng về phía Trương Thanh Vân