Thẩm Di khẽ đẩy cửa phòng làm việc Trương Thanh Vân, nàng chợt chấn động, nàng thấy Trương Thanh Vân đang ngồi ngã người trên ghế, đang ngủ.
Vẻ mặt Thẩm Di chợt biến đổi, nàng muốn rời khỏi phòng nhưng lại nhớ đến chức trách của mình. Dựa theo chương trình thì chủ tịch Trương sẽ gặp phó chủ tịch Liêu, nếu trì hoãn hội kiến thì ai có thể gánh chịu được trách nhiệm này?
Thẩm Di nghĩ đến đây thì rón ra rón rén tiến lên, nàng đi đến bên cạnh ghế sa lông, Trương Thanh Vân vẫn chưa có động tĩnh, trong lòng nàng khẽ động, nàng cố ý lấy tay đẩy ghế phát ra âm thanh rất nhỏ.
- Ơ!
Trương Thanh Vân khẽ ngáp một tiếng, hắn há miệng. Thẩm Di thầm thở dài một hơi, nàng đang cảm thấy may mắn vì giải quyết được một vấn đề khó khăn, nhưng khi ngẩng đầu thì lại phát hiện Trương Thanh Vân đã thay đổi tư thế, lại hít thở đều đều, căn bản không bừng tỉnh.
Thẩm Di lộ ra nụ cười khổ, nàng mấp máy môi vài lượt, cuối cùng không nói được lời nào. Nàng nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng không có ý nghĩ gì khác, vì vậy bất đắc dĩ phải ngồi trên ghế sa lông chời đợi.
Thẩm Di nhìn giờ, trong lòng thầm tính toán thời gian, ánh mắt liên tục chuyển lên người Trương Thanh Vân. Hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn Trương Thanh Vân bằng ánh mắt như vậy.
Lúc này chủ tịch Trương không có gì khác biệt với người thường, Thẩm Di đột nhiên phát hiện chủ tịch Trương uy nghiêm rõ ràng còn rất trẻ, rất đẹp trai giống như một đứa trẻ nam, cực kỳ đẹp.
Thẩm Di nghĩ đến đây mà gương mặt không khỏi nóng lên, nàng vội vàng di chuyển ánh mắt mà không dám nhìn. Vì dời sự chú ý nên nàng ngây người nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, thời gian trôi qua từng giây, cuối cùng đã không còn chú ý đến Trương Thanh Vân.
Thẩm Di hít vào một hơi thật sâu, nàng cưỡng ép trái tim không được đập quá mạnh, rồi lại thử há miệng nhưng không thể mở ra. Vào tình thế cấp bách, nàng dùng tay kéo bàn trà. Một tiếng bộp vang lên, một chén trà rơi xuống mặt thảm, không vỡ ra, nhưng vì căn phòng rất yên tĩnh nên vẫn phát ra tiếng vang tương đối lớn.
- Ơ...
Trương Thanh Vân thở nhẹ một tiếng, hắn chợt vùng lên theo phản xạ có điều kiện rồi nói:
- Mấy giờ rồi, mấy giờ rồi?
Thẩm Di bị Trương Thanh Vân đột nhiên bừng tỉnh mà lui về phía sau một bước, vẻ mặt rất xấu hổ. Trương Thanh Vân lấy tay chà xát mặt mình, hắn cũng thấy Thẩm Di, vì vậy mà cười khẽ một tiếng, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh.
- Vừa rồi ngủ thiếp đi một lúc, Tiểu Trần cũng đúng là, sao không đánh thức tôi?
Trương Thanh Vân nói, hắn tùy tiện oán trách một câu, sau đó ngừng lại rồi nói:
- Trưởng ban Thẩm, có chuyện gì?
Thẩm Di gật đầu, nàng nói:
- Đúng vậy.
Thẩm Di rút văn kiện trong tay ra, nàng nói:
- Đây là sắp xếp chương trình cho hội nghị đảng ủy khối chính quyền, tất cả đều làm ra theo ý anh, anh xem có gì cần sữa chữa không?
- Hiệu suất rất tốt.
Trương Thanh Vân nói, hắn nhận văn kiện đặt lên mặt bàn rồi nói:
- Đi thôi, tôi sẽ xem rồi phê chỉ thị cho cô, đây là hội nghị đảng ủy khối chính quyền đầu tiên từ khi tôi đến Giang Nam, cần phải chú ý đến nhiều phương diện.
- Lần này cô phụ trách tiếp đãi và sắp xếp cho truyền thông và phỏng vấn, phải chú ý sao cho thật sự cầu thị, truyền thông đưa tin phải khách quan, không cần phải quá nhấn mạnh về ý nghĩa hội nghị, cũng không cần xào nấu để nói dối công chúng.
- Tôi hiểu.
Thẩm Di nói, tâm tình nàng đã khá hơn nhiều. Trương Thanh Vân có thể sắp xếp nàng những khối công tác này, tất nhiên sẽ làm nàng bỏ đi nhiều lo lắng, làm nàng cảm thấy những gì mình nghĩ trước đó chỉ là tự mò mẫm, căn bản là suy nghĩ miên man mà thôi.
Sau khi tiếp nhận công tác thì Thẩm Di rời khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân, khi nàng đi đến cửa chính thì Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng:
- Đúng rồi, trưởng ban Thẩm, có sự việc tôi cần cô xác nhận.
Thẩm Di chợt khựng lại, nàng vội vàng xoay người, không đợi nàng kịp mở miệng, Trương Thanh Vân đã nói:
- Tôi nghe nói chủ tịch tập đoàn Nhiệt điện Giang Nam là cha của cô, có phải vậy không?
- À...
Khoảnh khắc này gương mặt Thẩm Di chợt trở nên trắng bệch, nàng vừa bình tâm trở lại, bây giờ tâm tình lại rối, trong đầu xuất hiện hàng loạt ý niệm, không có ý nghĩ nào được nắm giữ căn bản.
Trương Thanh Vân đảo mắt qua mặt Thẩm Di, ánh mắt không cho người ta có cơ hội ẩn nấp, điều này làm Thẩm Di cảm thấy nhiều năm rồi chưa từng hoảng loạn như vậy. May mà Trương Thanh Vân không nói quá nhiều, hắn chỉ thở ra một hơi rồi nói:
- Tôi biết rồi, không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Trương Thanh Vân thật sự cũng chỉ tùy tiện nói vài lời mà thôi, nhưng hắn không ngờ một câu hỏi của mình lại làm cho Thẩm Di thất thố. Tất nhiên, thực tế thì Thẩm Di tuy có khủng hoảng nhưng nhiều năm kinh nghiệm quan trường cũng làm cho biểu hiện bên ngoài của nàng tương đối bình tĩnh. Trương Thanh Vân cũng không phát giác được những biến đổi quá lớn của nàng.
Trương Thanh Vân biết được quan hệ giữa Mai Vinh và Thẩm Di thông qua Nghê Thu Nguyệt, người phụ nữ này không che đậy miệng, nàng gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân, nói hắn gan to bằng trời, tất nhiên hắn cũng không hiểu rõ ý nghĩ của nàng.
Sau này Trương Thanh Vân mới hiểu, thì ra Nghê Thu Nguyệt đang chỉ Thẩm Di, mà chuyện Thẩm Di là con gái của Mai Vinh cũng làm hắn bất ngờ. Trương Thanh Vân có ấn tượng rất sâu về Mai Vinh, hơn nữa trước đó hắn cũng từng kết oán với người này.
Lần này sau khi trải qua sự kiện ở Hành Nam, điều tra cũng sớm liên quan đến tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, chắc chắn Mai Vinh cũng khó tránh khỏi liên quan. Nếu xét từ góc độ này thì Trương Thanh Vân giữ Thẩm Di ở lại làm trưởng ban tổng hợp cho mình cũng không phù hợp, khó trách Nghê Thu Nguyệt lại nói như vậy.
Tất nhiên, sau khi Trương Thanh Vân xác nhận quan hệ giữa Mai Vinh và Thẩm Di thì cũng không tính sẽ thay người, bây giờ hắn không trở mặt với Cao Khiêm, vì vậy cũng không nên đưa ra những hành động thiếu phóng khoáng. Hơn nữa Trương Thanh Vân quan sát cẩn thận động tác của Thẩm Di, hắn phát hiện người phụ nữ này rất chú tâm.
Trước nay Trương Thanh Vân luôn cường điệu dùng người có tài, nhấn mạnh vấn đề chọn lựa nhân tài, đề bạt nhân tài tránh khỏi vấn đề phe phái, không cần có độ tuổi hạn chế. Bây giờ hắn là một chủ tịch tỉnh, nếu không cường điệu thì sau này còn làm được gì? Nếu không làm tốt thì sao có đủ lực tin với hàng ngàn cán bộ.
Vì vậy Trương Thanh Vân không thay đổi cách sử dụng Thẩm Di, không những không thay đổi mà còn phải trọng dụng nàng, làm cho công tác của nàng trở nên sinh động. Điều này làm cho mọi người thấy hắn công tác không theo bất kỳ khuôn mẫu nào.
Còn quan hệ phát sinh giữa Thẩm Di và Mai Vinh, sự việc gì cũng có hai mặt, quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Cao Khiêm là không vững chắc, cũng phải đến lúc hắn gõ đầu người Cao gia, để cho bọn họ biết nếu dám đối cứng với hắn sẽ chẳng có quả ngon để ăn.
Thẩm Di rời khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân mà kinh hoảng không nhỏ, một câu nói của chủ tịch Trương làm nàng miên man suy nghĩ, thậm chí nàng còn nghĩ mình bị Trương Thanh Vân thầm giám thị, chuyện nàng và Mai Vinh gặp mặt cũng bị chủ tịch Trương nắm giữ.
Thẩm Di quay lại phòng làm việc của mình, nàng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, càng nghĩ càng cảm thấy không nắm chắc, không biết trước. Bây giờ nàng hối hận mình không nên gặp Mai Vinh, sau đó lại cảm thấy nếu mình là trưởng ban tổng hợp số hai thì nên thay chủ tịch Trương suy xét vấn đề, không nên suy nghĩ miên man ra ngoài.
Nhưng sự việc đến mức này thì Thẩm Di thật sự không biết lựa chọn thế nào, nàng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn buồn khổ khó giải quyết, cuối cùng không nhịn được phải bấm điện thoại cho Mai Vinh.
Nhưng Thẩm Di không ngờ, nàng và Mai Vinh liên hệ với nhau xem ra lại giúp Trương Thanh Vân.
Mai Vinh nhận được điện thoại của con gái, khi nghe nàng phân tích rõ đạo lý bên trong thì chợt trở nên căng thẳng. Trước đó lão nghi ngờ khả năng Trương Thanh Vân phô trương thanh thế là rất lớn, mục đích là ép Cao Khiêm thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ Thẩm Di nói như vậy thì Mai Vinh cũng không nghĩ như thế, nếu Trương Thanh Vân thật sự phô trương thanh thế thì sao phải hỏi Thẩm Di trực tiếp như vậy? Hơn nữa nếu không có vấn đề gì khác, trực tiếp hỏi quan hệ giữa Thẩm Di và Mai Vinh, nếu hắn không nắm chắc mười phần thì sao đánh rắn động cỏ như vậy?
Mai Vinh rất thông minh, nhưng lão lại thông minh quá mức, lão nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại suy đoán được một vấn đề. Trương Thanh Vân nắm Mai Vinh là không sai, nhưng rõ ràng không có ý ra tay.
Nếu không Trương Thanh Vân trực tiếp ra tay la được, cần gì phải nói với Thẩm Di những lời như vậy? Hắn nói với nàng như vậy, thực tế không phải mượn Thẩm Di để ngã bài với Mai Vinh sao?
Trương Thanh Vân sao phải ngã bài với Mai Vinh? Sau khi Mai Vinh xem xét thì đưa ra kết luận, lão phân tích Trương Thanh Vân đã thấy rõ quan hệ khác biệt giữa mình và Cao Khiêm.
Mai Vinh dù là người Cao gia nhưng lão vào Cao Khiêm cũng chẳng phải nhất trí toàn bộ, ngược lại hai người còn có rất nhiều điểm khác biệt. Sau khi sự kiện Hành Nam phát sinh thì Cao Khiêm thậm chí có ý vạch rõ quan hệ với Mai Vinh.
Mai Vinh tin Trương Thanh Vân đã có thể hiểu được nhiều tin tức như vậy, hắn hiểu quan hệ giữa lão và Thẩm Di, như vậy tất nhiên sẽ biết được những tồn tại khác biệt trong Cao gia.
Cũng vì những vấn đề này mà Trương Thanh Vân mới không ra tay với Mai Vinh, vì hắn lo sẽ làm Cao Khiêm trở thành tráng sĩ cụt tay. Nếu làm cho Cao Khiêm trở thành tráng sĩ cụt tay thì hai bên đều không có gì tốt, như vậy còn không bằng làm cho Cao Khiêm liên tục lo lắng. Trương Thanh Vân có tài khống chế sự việc, hắn chỉ cần sắp xếp một mũi dùi trên lưng Cao Khiêm, như vậy sẽ làm cho cuộc sống của Cao Khiêm không được an tĩnh.
Mà Mai Vinh cũng nhìn rõ, Trương Thanh Vân nhắc đến vấn đề quan hệ giữa Thẩm Di với Mai Vinh, như vậy có ý nghĩa sẽ không thay đổi địa vị của nàng. Hắn đang gõ nàng, đồng thời cũng bày ra bộ dạng làm việc mạnh mẽ và rộng lượng.
Mai Vinh dù cảm thấy không tốt với những kiểu cách làm bộ làm tịch của Trương Thanh Vân, nhưng lão cũng không thể không bội phục thủ đoạn và khí phách của đối phương. Sự kiện Hành Nam chẳng qua chỉ nhỏ bằng hạt đậu xanh, Trương Thanh Vân có thể mượn nó để nói chuyện của mình là làm được nhiều chuyện như vậy thì đúng là nhân tài.
Trương Thanh Vân có gan khiêu chiến với Cao gia, yêu cầu Cao Khiêm cúi mình xưng thần, khí phách này khó người bì kịp