Trương Thanh Vân quyết đoán tạm dừng chức vụ của Vi Cường, đưa Vi Cường ra nước ngoài học tập. Hành động của hắn đã làm cho một nhóm người phải kinh ngạc, trong đám người này có cả Chu Quốc Lập.
Sau khi Vi Cường gặp phải áp lực dư luận thì Chu Quốc Lập biểu hiện rất rõ ràng, mục đích chính là đẩy Vi Cường đi. Trong cục công an thì tồn tại của Vi Cường là một uy hiếp lớn cho Chu Quốc Lập, hắn muốn lợi dụng cơ hội này để làm khó Vi Cường, lợi dụng mâu thuẫn trong cục công an để đẩy người đi. Như vậy sau này hắn có thể hoàn toàn nắm chắc cục diện.
Nhưng Chu Quốc Lập không ngờ chuyện của Vi Cường lại sóng gió như vậy, Trương Thanh Vân vì không muốn ảnh hưởng đến đại cục mà dứt khoát chặt tay, sự tàn nhẫn và quyết đoán làm cho Chu Quốc Lập đổ mồ hôi lạnh.
Chu Quốc Lập thấy hành vi của mình không thể nào che giấu được Trương Thanh Vân, điều này làm hắn phải kinh hoàng. Vì Trương Thanh Vân sẽ nhớ rất kỹ chuyện này, hơn nữa cũng vì sự kiện lần này mà Chu Quốc Lập sẽ không có quả ngon để ăn.
Điều này làm cho Chu Quốc Lập gần đây rất lo lắng, hắn trầm luân khá lâu, vất vả lắm mới tìm được một chỗ dựa là Trương Thanh Vân. Không ngờ còn chưa qua tuần trăng mật thì hắn đã phạm sai lầm, quan hệ giữa đôi bên có vết rách, hắn có muốn tự trách mình cũng không biết dùng lời thế nào để nói ra.
Sau khi Trương Thanh Vân đưa Vi Cường ra nước ngoài thì Chu Quốc Lập đã nhiều lần muốn đến chịu đòn nhận tội, nhưng hắn không có dũng khí, mà gần đây Trương Thanh Vân cũng rất bận rộn, cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến sự tồn tại của Chu Quốc Lập.
Cuộc sống như vậy là sự giày vò với Chu Quốc Lập, bây giờ mỗi ngày đi làm hắn đều sinh ra cảm giác chịu tội, hắn không biết nên chường mặt ra thế nào cho phải.
- Ào!
Một chậu nước lạnh xối từ đầu đến chân, thời tiết cuối thu đã có hơi lạnh, dù Chu Quốc Lập nhiều năm tắm nước lạnh cũng bị kích thích mà giậm chân hít vào một hơi thật sâu.
- Phù!
Chu Quốc Lập thở ra một hơi, hắn thông qua gương tắm mà thấy thân hình ướt sũng của mình. Năm tháng không buông tha cho con người, trước kia là thân thể mạnh mẽ tráng kiện, bây giờ tuổi tác dần lớn, làn da lỏng dần, cơ thịt héo rút.
Trước kia mái tóc đen nhánh dày đặc, bây giờ vì có quá nhiều tóc trắng và tóc rụng nên không còn được như xưa.
Hôm nay Chu Quốc Lập không tắm trong bồn, hắn đã lạnh phát run, nhưng tâm tình cũng không hạ xuống. Tình huống như lúc này cực kỳ hiếm thấy trên con đường làm quan của Chu Quốc Lập.
Chu Quốc Lập đã đi đến địa vị phó bộ, đã có tình cảnh nào hắn chưa từng trải qua? Hôm nay trên người hắn xuất hiện tình huống khác lạ giống như gặp phải ngã tư đường khi còn trẻ, chỉ có thể giải thích bằng hai chữ "quỷ dị".
Không thể không nói, Chu Quốc Lập biết rõ mình đang gặp phải cực hạn, nếu cứ tiếp tục chịu lạnh thì nhẹ là ăn không tiêu, nàng là cảm lạnh khó thể đứng lên, tình huống rất không xong.
Chu Quốc Lập dùng một cái khăn tắm dài bọc quanh người, hắn lau khô mái tóc rồi đi ra phòn khách. Lúc này Hoàng Mẫn Hà đang ngồi trên ghế sa lông xem tivi, nàng thấy bộ dạng của Chu Quốc Lập thì đứng lên nói:
- Anh Chu, anh làm sao vậy? Sao tắm nhanh vậy? Ủa...
Hoàng Mẫn Hà chợt kinh hoàng, nàng đứng lên, nàng nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của Chu Quốc Lập:
- Anh, điên rồi sao? Anh xem môi anh thâm tím kìa, anh...Anh không bệnh đấy chứ?
Chu Quốc Lập cau mày, hắn thản nhiên nói:
- Anh không sao, không cần phải kinh hoàng thái quá.
Chu Quốc Lập vừa nói vừa đặt mông lên ghế sa lông, ánh mắt nhìn về phía ti vi. Trên đài truyền hình Giang Nam đang phát tin chủ tịch Trương đến thị sát ở Hành Nam, Ba Lăng.
Trương Thanh Vân cải biến hình tượng của mình trong ti vi, hắn mặt tây phục thẳng thớm khi tiếp kiến các vị thường ủy thành phố, nhưng khi tiếp xúc quần chúng nhân dân thì hắn mặc trang phục bình thường, khi xuống công trường thì mặc đồ công nhân.
Hoàng Mẫn Hà xem xét rất cẩn thận, hầu như nàng nhìn không chớp mắt. Người phụ nữ này đã có niềm si mê quyền lực đến mức độ mới, Trương Thanh Vân đến nơi nào cũng là sao túm lại quanh trăng, vì vậy mà Hoàng Mẫn Hà thấy cực kỳ ái mộ. Trong tiềm thức của Hoàng Mẫn Hà thì cả đời này dù chỉ một lần được như vậy cũng cam tâm tình nguyện.
Chu Quốc Lập thì có suy nghĩ khác với Hoàng Mẫn Hà, dù đối mặt với tivi thì hắn cũng không dám nhìn thẳng Trương Thanh Vân, hắn giống như đối mặt với Trương Thanh Vân trong ti vi, hắn đã liên tục dời mắt khỏi màn hình vài lần, không nói lời nào, gương mặt si ngốc như mộng du.
- Bộp!
Hoàng Mẫn Hà tắt ti vi:
- Đã xong bản tin, phần tin này nhóm biên tập cần phải xem xét lại, vấn đề cắt nối phim ảnh không được tốt lắm. Vừa rồi hình ảnh chủ tịch Trương lên sóng là không quá tốt, hình ảnh chủ tịch cuốc cỏ không được đưa lên.
- Khốn nổi khi đó màn hình lại soi vào chiếc nhẫn trên tay của chủ tịch, như vậy là hình tượng chủ tịch xâm nhập quần chúng sao? Đây rõ ràng là làm cho ra vẻ, đặc tả như vậy rõ ràng có vấn đề.
Hoàng Mẫn Hà nói đâu ra đấy, rất có phong thái lãnh đạo, đáng tiếc Chu Quốc Lập cứ như gỗ đá, hắn giống như không nghe thấy lời nói của nàng.
Hoàng Mẫn Hà nhíu mày, nàng nói với Chu Quốc Lập:
- Anh Chu, những ngày qua anh làm sao vậy? Với gặp mặt ông Hà một lần mà đã như vậy rồi sao? Có phải ông Hà lại nói anh làm việc? Ông lão kia cũng đúng là, năm xưa khi còn là bí thư tỉnh ủy đã vỗ ngực nói sẽ sắp xếp cho anh, kết quả thì sao? Ông ta vỗ mông bỏ đi, để lại một mình anh đang xuống dốc, may mà gặp được chủ tịch Trương...
Hoàng Mẫn Hà cằn nhằn, hai hàng chân mày của Chu Quốc Lập vo thành một khố, hắn có chút buồn bực nhưng không nói gì thêm. Hôm nay hắn gặp Hà Khôn, gặp mặt cũng làm hắn có thêm nhiều phiền não, vì vậy bây giờ tâm thần của hắn vẫn không quá tập trung.
Hà Khôn hiểu rất rõ tình cảnh hiện thời của Chu Quốc Lập, bây giờ quan hệ giữa Chu Quốc Lập với Trương Thanh Vân là không quá rõ ràng. Không thể không công nhận Hà Khôn rất giỏi, lão đưa ra vài ví dụ sờ sờ đã đánh tan những ảo tưởng của Chu Quốc Lập.
Chu Quốc Lập không thể đi vào trong hệ thống của Trương Thanh Vân, hắn chỉ có thể được coi là quân không chính hiệu, nếu như vậy thì Chu Quốc Lập có quả ngon gì để ăn?
Trương Thanh Vân là người nổi tiếng bao che khuyết điểm, từ Giang Nam đến thủ đô và đến Hoa Đông, trước nay hắn có bao nhiêu ví dụ bao che khuyết điểm đều được Hà Khôn nói ra, điều này làm cho Chu Quốc Lập cảm thấy những tâm lý cuối cùng của mình đã biến mất.
Nếu chỉ là như vậy thì Chu Quốc Lập còn chưa tỏ ra quá buồn rầu, quan trọng là Hà Khôn vẽ ra cho hắn thấy cục diện trước mắt ở Giang Nam, Trương Thanh Vân sắp gặp phải tình cảnh khó khăn. Hà Khôn nói với giọng điệu tự thuật khá mơ hồ, điều này làm người nghe phải run sợ.
Ít nhất Chu Quốc Lập thật sự sợ hãi, hắn căn bản đều biết rõ cục diện Giang Nam nhưng ánh mắt không độc đáo như Hà Khôn, hắn nhìn không ra những đả kích ngấm ngầm và công khai của Trương Thanh Vân ở khối đảng ủy hay chính quyền.
Trương Thanh Vân đắc tội với quá nhiều thế lực ở Giang Nam, trong đó còn chạm đến cả Thang Vận Quốc, đó là Trần Hiểu, còn có cả Cao Khiêm của Cao gia. Rõ ràng là Trương Thanh Vân rơi vào tình cảnh bốn mặt gặp địch, hiểm cục như vậy sao có thể sống sót? Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Chu Quốc Lập không nghi ngờ những lời nói "thật" của Hà Khôn, hắn cũng hiểu tình huống Giang Nam nhưng không quá sâu mà thôi. Hà Khôn nói ra, Chu Quốc Lập có thể nghĩ đến và phân tích cẩn thận, xem xét nhiều lần, bây giờ tìm không ra Trương Thanh Vân có tuyệt chiêu gì.
Đến lúc này Chu Quốc Lập mới hiểu vì sao Trương Thanh Vân quyết đoán bỏ Vi Cường, vì cục diện quá nguy hiểm, nếu giữ lại Vi Cường thì quá phức tạp, vạn kiếp bất phục.
- Tiểu Hoàng, em nói xem nếu chủ tịch Trương rời khỏi Giang Nam, anh nên làm thế nào?
Chu Quốc Lập chợt mở miệng nói.
Hoàng Mẫn Hà liếc mắt nhìn Chu Quốc Lập nói:
- Không thể, đây là không thể, dù có người rời khỏi Giang Nam nhưng anh ấy sẽ không rời khỏi Giang Nam.
Chu Quốc Lập khoát tay nói:
- Anh chỉ nói lỡ may, em đừng kinh hoàng, anh cũng không phải là lãnh đạo trung ương, anh nào có quyền chuyển chủ tịch Trương đi?
Hoàng Mẫn Hà đảo mắt rồi lắc đầu nói:
- Vậy thì thảm, trước mắt chủ tịch Trương là người tín nhiệm anh, đám lãnh đạo khác không tín nhiệm anh.
Chu Quốc Lập hừ một tiếng, hắn không nói thêm điều gì, đáng lý ra hắn không nên hỏi.
- Này anh Chu, anh nghe lão Hà kia nói những gì? Em nói cho anh biết, ông kia chẳng phải thứ gì tốt, anh biết tập đoàn cầu đường Giang Nam chứ, chính là tập đoàn khoác lác là đứng đầu toàn tỉnh bị chủ tịch Trương cho vào sổ đen.
- Nghe nói Hà Tuấn có ba phần cổ phần trong tập đoàn kia, hơn phân nửa tài sản của hắn nằm ở tập đoàn này. Trước đó chủ tịch Trương khai đao với tập đoàn cầu đường Giang Nam, Hà Tuấn tức đến mức phải nằm viện, anh nói xem lúc này trong đầu ông lão kia sẽ nghĩ những gì?
Hoàng Mẫn Hà nói.
- Sao? Đây là thật à?
Chu Quốc Lập chợt kinh hoàng, hắn bật dậy từ trên ghế sa lông.
Vẻ mặt Hoàng Mẫn Hà chợt biến đổi:
- Anh đừng nói mình bị lão già kia nói vài lời, sau đó bán mạng làm pháo hôi đấy chứ? Anh cũng đừng nên như vậy, bây giờ anh đang là người mang tội, nếu ông ta có thần thông quảng đại thì chẳng cần phải mời Trương Thanh Vân đến hội sở Vienna. Bây giờ cầu tình không thành lại kéo người khác đến bán mạng sao?