Sau nhiều năm thì lão Tứ của Triệu gia cũng trở thành một nhân vật có thực quyền ở Giang Nam, nếu nói về Triệu Tứ công tử, có thể nói là danh tiếng khá lớn ở Giang Nam và Trung Nguyên.
Rất nhiều người giải mã sự phát triển mạnh mẽ của Triệu Tứ công tử, đó chính là hắn bổ khuyết cho vị trí của Triệu Giai Ngọc sau khi nàng rời khỏi Triệu gia, nhảy vào một chỗ trống của Triệu gia ở Trung Nguyên. Triệu Giai Ngọc quay lưng với Triệu gia, nàng gả cho Trương Thanh Vân, nàng vốn là đối tượng được Triệu gia đẩy mạnh bồi dưỡng ở Trung Nguyên. Cũng vì nguyên nhân như vậy mà tất cả rơi lên người Triệu lão Tứ, vì thế mà hắn mới có cơ hội quật khởi. Truyện được copy tại
Vì thế lão Tứ của Triệu gia đáng lý ra phải cảm ơn vợ chồng Trương Thanh Vân, dù nói về nguyên nhân khách quan hay chủ quan thì hắn đều phải cảm ơn. Thực tế thì tình huống cũng không phải là như vậy, những năm nay Triệu lão Tứ phát triển mạnh ở Trung Nguyên, đã tự mình bành trướng, đã không còn là Triệu Tứ Ca năm xưa.
Trương Thanh Vân mới đến Giang Nam làm chủ tịch tỉnh, lúc bắt đầu Triệu Tứ Ca còn giở trò ma cũ bắt nạt ma mới, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy buồn cười, tất nhiên sau này hai bên sẽ rất ít khi liên hệ.
Thủ đô, trong biệt thự của Triệu lão tướng quân, chỗ này thường niên không có người nhưng luôn có chuyên gia quản lý, tất cả những hoạt động quan trọng của Triệu gia đều được tổ chức ở đây. Gió thu hiu quạnh đã qua, giàn nho mà khi còn sống ông cụ rất thích cũng đã rụng lá, giàn nho khẳng khinh toàn là cành, không gian thiếu sức sống.
Đêm nay phòng tiếp khách của Triệu lão tướng quân đèn đuốc sáng trưng, Triệu Mai Nam ngồi ở vị trí chủ vị, trên bàn là di ảnh của ông cụ, lão nhìn vào khung ảnh, vẻ mặt rất trang nghiêm.
Triệu Truyền, Triệu Văn Phong, Triệu Giai Mỹ, Lí Thiều Sơn và Triệu Tứ Ca ngồi trong phòng, Triệu Truyền cũng là người có cảm tình rất sâu với lão tướng quân, vì vậy lúc này nhìn mặt nhớ người, tâm tình cũng rất trầm thấp.
Trong căn phòng này đều là di vật của Triệu lão tướng quân, Triệu Mai Nam ngồi trên ghế, bên phải là bút ký của ông cụ, đây là những thứ mà ông cụ còn sống rất nâng niu giữ gìn. Vì ông cụ không học nhiều, vì vậy một quyển vở dày viết vài chục năm còn chưa xong, nhưng nhìn qua có vẻ rất mới, rõ ràng được ông cụ quý trọng.
Bìa quyển vở là một dòng chữ: "Dù người ta là đại gia, sĩ nông công thương thì cũng phải tiết kiệm chịu khó, không vung tay quá trán, kiêu kỳ sa đọa, như vậy sẽ không bại." Chữ viết không đẹp nhưng cũng có khí thế riêng.
Quyển vở này có một vị trí cố định trong phòng tiếp khách, bên trong căn bản chỉ là những chuyện phát sinh trong nhà. Mỗi năm một lần, lão tướng quân sẽ ghi rõ thành tích của bốn đứa con trai và hai đưa cháu nội tuổi khá lớn là Triệu Truyền và Triệu Văn Phong vào trong quyển vở.
Sau khi ông cụ qua đời thì quyển vở vẫn đặt ở chỗ cũ, trở thành một vật thần thánh của con cháu Triệu gia ở thủ đô. Văn tự trên bìa quyển vở là danh ngôn của Tằng Quốc Phiên, điều này có thể thấy ông cụ rất tôn sùng Tằng Văn Chính Công.
- Tứ thúc, tình huống là như vậy, thế đạo thường mắc bệnh đau mắt, Triệu gia chúng ta phát triển tốt ở Giang Nam và có người thấy không hợp mắt, có người cố kỵ. Bọn họ rõ ràng đan vu oan giá họa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng loạn.
- Bọn họ rõ ràng đang làm rối loạn chính đàn.
Triệu Tứ Ca nói.
Triệu Tứ công tử đã đến tuổi trung niên, thân thể mập ra, bình thường hắn là người giữ thân phận và rất cẩn trọng, bây giờ tuy ngồi khá thẳng và cố gắng giữ vẻ tỉnh táo nhưng thái độ kích động khó thể che giấu.
Có một đại nhân vật đã từng nói, người có tu dưỡng thường chỉ là một chữ "Tĩnh", một người gặp chuyện lớn có thể tĩnh, như vậy rõ ràng có công phu. Triệu Tứ Ca thần thái nôn nóng, tâm tư xao động, dù là ngày thường rất cẩn trọng nhưng khi vừa gặp khảo nghiệm thì lập tức bộc lộ vấn đề.
Triệu Mai Nam nhíu mày với lời nói của Triệu Tứ Ca, vẻ mặt Triệu Truyền thì âm trầm như nước, nhưng Triệu Văn Phong lại không nhịn được, lão nói:
- Cậu Tứ, cậu xem lại mình đi, hoang mang hoảng sợ, còn nói người khác làm bừa làm loạn sao?
- Nếu tỉnh ủy chính quyền Giang Nam đang làm loạn, sao cậu không đi mà tố cáo? Còn chạy về nhà khóc than làm gì?
Triệu Tứ Ca đỏ mặt, hắn cúi đầu, Triệu Văn Phong rõ ràng đã đánh tan chút dũng khí cuối cùng của hắn, làm hắn sinh ra dấu hiệu tan vỡ. Thực tế hắn đến tham gia hội nghị hôm nay cũng phải cố gắng lấy dũng khí.
Cục diện Giang Nam có thể nói là vô cùng thê thảm, vài nhân vật mấu chốt của Triệu gia ở Giang Nam gặp chuyện không may, đặt biệt là những phần tử trung kiên bị kỷ luật. Xét phương diện tập đoàn thì tập đoàn cầu đường Giang Nam bị khởi tố, tổng giám đốc công trình bị cơ quan kiểm sát điều tra, chỉ có Triệu Tứ Ca là "thái thượng hoàng" được người ta để lại cho vài phần mặt mũi.
Nhưng đây chỉ là vấn đề tạm thời, nếu cứ dựa theo thế phát triển trước mắt thì Triệu Tứ Ca cảm thấy mình bị kéo vào mành lưới nhện chỉ là thời gian, nếu thật sự không có hành động thì chỉ có nước vào tù mà mơ mộng.
Những năm qua Triệu Tứ Ca đã quen xuôi chèo mát mái, nào đã từng gặp qua trận chiến chán nản kinh hoàng như vậy? Đặc biệt là bây giờ khả năng vào tù là rất lớn, điều này làm hắn cảm thấy đáng sợ.
Triệu Tứ Ca trước đó nghe tin Giang Nam sẽ nắm chặt công tác chất lượng công trình, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng Trương Thanh Vân sẽ không có gan làm như vậy. Vì thế hắn không quá quan tâm đến Trương Thanh Vân, vẫn xem như thường.
Nhưn Trương Thanh Vân đã dùng hành động thực tế cho Triệu Tứ Ca biết thế nào là độc, lúc này hành động đả kích hủ bại phát triển với quy mô chưa từng có, khó thể tưởng, Triệu Tứ Ca nào còn năng lực chống đỡ cục diện như vậy?
Buồn cười chính là một Triệu Tứ Ca buồn hiu như chó nhà tang lại mở đầu hội nghị Triệu gia bằng một câu như vừa rồi, điều này không những làm người ta cảm thấy buồn cười, hơn nữa còn sinh ra cảm gáic trình độ thấp, khó phát huy tác dụng.
Lúc này ánh mắt Triệu Mai Nam nhìn về phía Triệu Tứ Ca đã có chút ôn hòa, nhưng dù là như vậy cũng làm cho kẻ được nhìn cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Lúc này Triệu Mai Nam là cứu tin duy nhất còn lại của Triệu Tứ Ca, nếu Triệu Mai Nam không cứu, hắn sẽ xong đời.
Cuối cùng Triệu Mai Nam dời mắt nhìn Triệu Truyền:
- Truyền Tử, sắp xếp đi, xem có thể cho Tứ Nhi xuất ngoại không, sự việc sắp tới có thể quyết định, không cần làm rối.
Triệu Truyền gật đầu, Triệu Tứ Ca thì ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Tứ thúc, nhưng Giang Nam...À...Lần này ra ngoài bao lâu?
Triệu Mai Nam không muốn nói với Triệu Tứ Ca, lão nhìn Triệu Giai Mỹ nói:
- Con đi Giang Nam, phải phối hợp với đảng ủy chính quyền Giang Nam làm tốt công tác thanh trừ sâu mọt trong tập đoàn cầu đường Giang Nam, tuyệt đối không nuông chiều bất kỳ phần tử nào. Trước khi chết ông cụ có nói, ông ấy muốn con cháu Triệu gia làm việc đường đường chính chính, không thể làm trái pháp luật. Lần này con cháu chúng ta kinh doanh tạo ra tiếng xấu, ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, quần chúng phản ứng quá dữ dội, đúng là khó tưởng.
Triệu Giai Mỹ gật đầu, những năm này sự nghiệp của nàng càng lúc càng lớn, nàng là con gái Triệu gia, tất nhiên cũng không được hưởng sự sủng ái như ông cụ cho Triệu Giai Ngọc. Vì vậy nàng chẳng được gì nhiều, những thành tích bây giờ đều do tự mình dốc sức làm việc.
Tất nhiên trong đó cũng không thiếu nhân tố giúp đỡ của Triệu Giai Ngọc, thực tế quan hệ giữa vợ chồng Triệu Giai Mỹ với vợ chồng Trương Thanh Vân là khá tốt, Lí Thiều Sơn có phong thái quân tử, đức quân tử, không khó chịu và chán nản như người khác. Trước nay Trương Thanh Vân cũng rất tán thưởng Lí Thiều Sơn, cũng tình nguyện tiếp nhận đối phương là bạn.
Triệu Giai Mỹ là con gái Triệu Mai Nam, lần này lão cho nàng đi tiếp nhận kinh doanh của gia tộc, tất nhiên là sử dụng người khó tránh thân thích. Lão là một ủy viên bộ chính trị trung ương, lão biết rõ sự kiện ở Giang Nam, tất nhiên mọi thứ là do Trương Thanh Vân hạ quyết tâm nhưng thực chất đó chính là quyết tâm của trung ương.
Trung ương đã có quyết tâm thì nhất định sẽ làm tốt, vì vậy tư duy của Triệu Mai Nam cũng không giống như những nhà khác, lão không muốn cứu vãn cục diện đã rồi. Lão thầm nghĩ phải lợi dụng cơn gió lần này để kéo Triệu gia ở Giang Nam về vạch xuất phát an toàn, trở về đúng mực mới là tốt nhất.
Triệu Mai Nam làm như vậy để người ta không thấy Triệu gia kiêu ngạo bá đạo, đồng thời cũng không muốn cho Trương Thanh Vân khó xử. Nếu sự kiện không thể làm thì đừng phí công vô ích, nếu cứ đẩy xuôi dòng thì cũng không làm khó Trương Thanh Vân, sau này mọi người gặp mặt nhau cũng không còn tình cảnh xấu hổ.
Đám người ngồi trong phòng cảm thấy rất khiếp sợ vì thái độ của Triệu Mai Nam, vẻ mặt Triệu Truyền cũng biến đổi mà không nói một lời. Triệu Sơn Đông nãy giờ không lên tiếng, hắn thiếu chút nữa đã kiềm nén không được, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Vẻ mặt phức tạp nhất chính là Triệu Văn Phong, sự việc ở Giang Nam có thể nói là đau lòng lão, trước đó lão đã gảy cánh ở Giang Nam, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy áp chế. Nghiêm Tụng Tuấn tiếp nhận thế cục ở Giang Nam sau đó cũng đi theo Triệu Văn Phong, điều này làm cho tâm tình lão khá hơn một chút, giống như điều đó chứng minh vấn đề ở Giang Nam là quá lớn, quá khó khăn, nếu không thì Triệu Văn Phong cũng đã chẳng phải bó tay.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân làm lớn ở Giang Nam, làm người ta run sợ, cuối cùng cũng đẩy ngã đám người làm loạn kia. Bây giờ nghe giọng điệu của Triệu Mai Nam thì Triệu gia phải rút về phía sau, điều này làm cho Triệu Văn Phong hoảng sợ và chấn động, hơn nữa còn có chút thất lạc.
Triệu Văn Phong mang theo hy vọng đến Giang Nam, sau đó ra về trong thất vọng. Nhưng Trương Thanh Vân nhận nhiệm vụ xuống Giang Nam lúc lâm nguy, hắn lại xây được kỳ công, đối lập như vậy tất nhiên có thể làm cho Trương Thanh Vân càng thêm lóa mắt. Trương Thanh Vân có phần lý lịch này, sau khi cục diện Giang Nam bị phá, hắn sẽ phát triển đến mức tàn khốc, sẽ thăng thiên.
Tất nhiên tâm tình trầm thấp nhất chính là Triệu Tứ Ca, Triệu Mai Nam tỏ thái độ như vậy đã làm cho hắn chết lặng, hắn đường đường là Triệu Tứ công tử ở Giang Nam, bây giờ hành trình tuyên bố chấm dứt.
Những năm qua Triệu Tứ Ca nắm đại cục Trung Nguyên, quyền thế kinh người, tiền dùng không hết, còn có mỹ nhân chơi không xuể, nhưng chỉ trong nháy mắt mà tất cả đã tan tành. Nói thật, lúc này Triệu Văn Phong rất hối hận, hắn hối hận vì mình bành trướng mà quên đi thân phận thật sự.
Xuất ngoại tất nhiên chẳng phải chuyện tốt, Triệu Mai Nam cho hắn xuất ngoại, đi bao lâu? Đi nơi nào? Làm gì? Tất cả đều chưa rõ, ý tức sung quân là rất nặng, hơn nữa còn không cho phép phản hồi. Nhưng dù sao còn sống cũng hơn phải chết, xuất ngoại dù sao cũng hơn ngồi tù.