Sau khi trở lại khách sạn vì có Cảnh Sương mà bầu không khí ấm áp như một gia đình, bọn họ đặt hai phòng chính thức, có thể tự làm cơm. Vì vậy đám người không gọi cơm, Cảnh Sương thu dọn vài thứ sau đó lập tức bận rộn với bữa cơm tối.
Lợi dụng cơ hội này Trương Thanh Vân và Cảnh Chiến đều đi tắm rửa, sau khi tắm xong thì Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra xem, bên trong có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Phần lớn những cuộc gọi nhỡ đều là của Vương Đào, cũng có cả tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Trần Vân Sơn, Vạn Quốc Thư, Hào Liệt...
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, chẳng lẽ Ung Bình đã xảy ra chuyện gì quan trọng? Vì vậy hắn vội vàng đi vào phòng ngủ gọi điện cho Vương Đào.
- Chào chủ nhiệm Trương, sao trưa nay không thể gọi cho anh được, làm tôi nôn nóng muốn chết.
Điện thoại vừa thông thì bên trong vang lên giọng nói của Vương Đào.
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn vội hét lên, tâm tư rất bất ổn.
- Chuyện vui lớn. Ha ha, chủ nhiệm Trương, anh có biết hôm nay hội nghị thường ủy đã giải quyết vấn đề nhân sự thế nào không?
Vương Đào cười nói.
Trương Thanh Vân thầm buông lỏng tâm tình, hắn thầm nghĩ mọi chuyện vẫn khá tốt, có lẽ văn phòng huyện ủy đã có chủ nhiệm mới, hơn nữa còn liên quan đến Vương Đào, xem ra người này đang rất vui sướng. Trương Thanh Vân nghĩ như vậy rồi nói:
- Lão Vương à, anh cũng đừng úp mở nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng.
Vương Đào cười ha hả nói:
- Chúc mừng, chúc mừng anh! Chủ nhiệm Trương, hôm nay trên hội nghị thường ủy anh đã được bổ nhiệm là bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn, nguyên bí thư Kim Luận Thư của thị trấn Nguyệt Toàn trở thành nhân tuyển thường ủy kiêm nhiệm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, anh thấy có phải chuyện đáng vui không?
- Sao?
Trương Thanh Vân quả thật không tin vào tai mình, khoảnh khắc này điện thoại thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, điều này sao có thể?
- Chủ nhiệm Trương...Chuyện vui lớn như vậy, anh trở về phải mời khách đấy nhé, chậc chậc, nắm trong tay thị trấn Nguyệt Toàn, một trong ba thị trấn của Ung Bình...
Bộp, Vương Đào còn chưa kịp nói xong thì điện thoại của Trương Thanh Vân đã rơi xuống đất, tâm tư của hắn lập tức đại loạn. Vấn đề này thật quá mức không thể tin, hắn nhạy cảm phát hiện ra vấn đề này quá mức phức tạp. Lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến câu nói mập mờ của Vũ Đức Chi trước đó, trong lòng chợt phát lạnh, vừa mừng vừa lo.
- Ầm!
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Cảnh Sương vội vàng đi vào, vẻ mặt Trương Thanh Vân vội vàng trở nên bình tĩnh, cố gắng ổn định tâm thần.
- Nhanh, Thanh Vân, chúng ta xuống lầu ngày, Triệu đại ca vừa gọi điện nói muốn đến thăm chúng ta, anh ấy sẽ lập tức đến ngay, chúng ta phải xuống tiếp đón.
Cảnh Sương dùng giọng dồn dập nói, nàng cũng không kịp phát hiện ra sự khác thường của Trương Thanh Vân.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân hoàn toàn biến đổi, thân thể hắn chợt chấn động rồi nói:
- Em đi trước, anh vào nhà vệ sinh rồi ra ngay.
Cảnh Sương gật đầu, nàng phủ thêm lên người một chiếc áo ngoài. Trương Thanh Vân vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, hắn cố gắng làm cho mình trở nên tỉnh táo. Triệu Truyền đến thì chuyện lớn bắt buộc phải buông, trước tiên phải ứng phó cho tốt vị tôn thần này mới ổn.
Sau khi Trương Thanh Vân vội vàng phóng xuống lầu rồi vào bãi để xe cho khách vip, lúc này chị em Cảnh Sương đã sớm có mặt, Triệu Truyền rõ ràng còn chưa tới.
- Sao Triệu đại ca lại đến thăm chúng ta?
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Sương lắc đầu nói:
- Lúc nãy em vừa gọi điện cho anh ấy, vừa nghe nói chúng ta đang ở đây thì anh ấy bảo sẽ đến thăm. Triệu đại ca nói năm sau rất bận rộn, sợ rằng sẽ không còn thời gian tiếp đãi chúng ta.
Trương Thanh Vân giật mình gật đầu, ba người đợi chưa đến một phút đồng hồ thì nhìn thấy một chiếc xe từ phương xa chậm rãi đi đến. Sau khi đi đến gần thì Trương Thanh Vân mới nhìn rõ bảng số xe, 00008, Audi A6, rõ ràng đây chính là xe của Triệu Truyền.
Sau khi xe dừng lại thì hai bên trái phải bước xuống hai gã cảnh vệ, sau khi hai người nhìn trái nhìn phải một lúc thì một người trong số đó mở cửa xe. Triệu Truyền với gương mặt mỉm cười và một bộ quân trang từ trong xe đi ra, hắn mặc quan phục có một lưỡi liềm và một ngôi sao, thiếu tướng.
- Chào Triệu đại ca!
Cảnh Sương và Trương Thanh Vân cùng nhau cung kính mở lời. Cảnh Biểu thì khép hai chân lại, hắn cung kính chào bằng một nghi thức quân đội:
- Thủ trưởng!
Triệu Truyền khoát tay rồi dùng ánh mắt hòa ái nhìn Cảnh Sương, sau đó đảo qua gương mặt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy cặp mắt Triệu Truyền thâm sâu như núi thẳm, giống như không thể nào nhìn thấu.
- Tiểu Trương cũng tới à? Không phải cuối năm công tác trong huyện rất bề bộn sao?
Triệu Truyền nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói.
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy trên người Triệu Truyền tuôn ra khí thế vô cùng làm người khác phải thận trọng và căng thẳng không hiểu nguyên nhân. Sau khi ổn định tâm thần thì Trương Thanh Vân nói:
- Tổ chức tiến hành điều chỉnh công tác của em, hơn nữa cũng còn chưa quyết định đơn vị công tác mới, vì vậy lúc này em mới có thời gian đến thăm Bưu Tử.
Triệu Truyền gật đầu mà vẻ mặt không thay đổi, hắn nhìn Cảnh Sương rồi nói:
- Chúng ta lên lầu thôi.
Sau đó Triệu Truyền quay đầu nói với hai cảnh vệ:
- Các cậu ở lại dưới đây, có Bưu Tử theo ta là được.
Bốn người lên lầu tiến vào phòng, khi cửa phòng vừa được mở thì một mùi hương thơm ngát bùng lên.
Triệu Truyền cười ha hả nói:
- Cá Áp Tử Hà! Tay nghề nấu nướng của A Sương rất tuyệt, xem ra hôm nay tôi đến đúng dịp.
- Triệu đại ca mới thật sự là bản lĩnh, em chỉ làm lung tung mà thôi. Mời mọi người ngồi vào bàn, cơm canh đều nóng cả.
Cảnh Sương khẽ nói.
- Tốt, tốt, tôi cũng sẽ không khách sáo!
Triệu Truyền dùng giọng không chút khách khí nói.
Sau khi mọi người ngồi vào bàn thì Cảnh Sương bắt đầu xới cơm, và sắp ly rượu. Vì có Triệu Truyền nên Trương Thanh Vân lần đầu tiên cảm thấy hành động của mình có chút cứng nhắc.
- Tiểu Trương, cậu có thể uống được bao nhiêu rượu?
Triệu Truyền đột nhiên quay đầu hỏi.
Trương Thanh Vân trở nên ngây ngẩn, hắn lúng túng không biết nên trả lời thế nào cho phải, sao lại hỏi vấn đề này? Vừa ngồi vào bàn đã hỏi tửu lượng.
- A Sương, đừng xới cơm vội, lấy cho mỗi người một bình rượu Ngũ Lương.
Triệu Truyền không kịp đợi Trương Thanh Vân tìm từ để nói, hắn lập tức khoát tay nói với Cảnh Sương đang liên tục bận rộn.
Cảnh Sương cũng trở nên sững sờ, cặp mặt không tự chủ được phải nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu, vì vậy nàng mới do dự đi đến bên tủ rượu.
Trương Thanh Vân trước nay uống rượu rất tốt nhưng cũng chưa từng uống bằng chén và nguyên bình bao giờ, rõ ràng chỉ gặp phải Triệu Truyền cực kỳ có cá tính mới rơi vào tình cảnh thế này, người khác sợ rằng sẽ không như vậy. Bầu không khí tiếp xúc với bộ đội quả nhiên khác hẳn với những loại người khác.
Ngũ Lương là loại rượu đỉnh cấp, món ăn lại là loại cá ngọt lịm, vì vậy Triệu Truyền ăn uống rất say sưa. Cũng vì tay nghề của Cảnh Sương quá tốt mà hai người Trương Thanh Vân và Cảnh Chiến thấy Triệu Truyền hào hứng thì vẻ mặt cũng dần buông lỏng.
Trương Thanh Vân biết rõ Triệu Truyền là quan lớn, mình có thể may mắn ngồi ngang hàng nói chuyện xã giao thì rõ ràng phải nhờ vào chị em Cảnh Sương. Có thể thấy được Triệu Truyền là một người có tính tình vừa phải, hắn đối với Trương Thanh Vân cũng có chút thuận mắt.
Nếu xét trên vấn đề tuổi tác thì Triệu Truyền mới chỉ hơn bốn mươi, trong thời đại hòa bình mà người hơn bốn mươi đã lên cấp tướng, đây rõ ràng là chuyện khó thể tưởng. Vì vậy có thể dễ dàng suy đoán ra thế lực của Triệu gia trong nước tuyệt đối kinh người.
- Tiểu Trương à, tôi nghe nói cậu đang làm việc ở Ung Bình rất tốt, có phải không?
Sau khi uống được vài lượt rượu thì Triệu Truyền đột nhiên mở miệng.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt cứng đờ, hắn liên tục nói lời khiêm tốn. Lời nói của Triệu Truyền có chút mơ hồ, hắn nghe ai nói? Là ai nói? Hắn là một vị tướng mà cần quan tâm đến công tác của một vị quan hạt vừng như mình sao? Chắc chắn Triệu Giai Ngọc kia đã châm chọc vài lời.
Quả nhiên Triệu Truyền uống vào một hớp rượu lớn, giọng điệu của hắn chợt biến đổi, hắn nói:
- Cậu còn trẻ, không cần phải đứng trong cơ quan, trong đó chỉ suốt ngày suy nghĩ nên đấu đá với người khác thế nào mà thôi, như vậy rõ ràng không được tốt. Cậu phải xuống cơ sở, phải đi vào giữa quần chúng, phải giúp dân làm những việc thực tế, tạo phúc cho muôn dân mới là con đường đúng đắn.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn không ngờ chính mình là một phó chủ nhiệm lại có hình tượng như vậy trong mắt người khác, rõ ràng người khác cũng khó được nhận lời nói thật lòng của Triệu Truyền.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng xác nhận quan điểm đúng đắn của Triệu Truyền, với cấp bậc trước mắt của Trương Thanh Vân thì đứng ở cơ quan thì tiền đồ có hạn, cơ sở mới là nơi phát triển tài năng. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì vội vàng nói:
- Triệu đại ca nói rất đúng, gần đây trong huyện Ung Bình đang thay đổi nhân sự, em cũng sẽ chắc chân xuống cơ sở làm một bí thư. Trên cương vị mới em nhất định sẽ không phụ lòng sự bồi dưỡng của đảng.
- Đừng chụp mũ vào tôi, cán bộ trong địa phương của các cậu cực kỳ hủ lậu, thích nói lời khách sáo, nói nhảm. Trong quân nếu làm quan giống như những gì cậu đang nói thì tôi sẽ sớm đá cho một cước. Cậu còn trẻ, chức quan còn chưa lớn nhưng bộ dạng nhà quan lại cực kỳ chân thật.
- Cũng khó trách nha đầu Giai Ngọc kia không vừa lòng với cậu, cô ta gọi điện thoại cho tôi bảo rằng A Sương lấy một tên chỉ biết đầu cơ và luồn cúi làm chồng, chủ trương của Giai Ngọc là phải dùng hết sức ngăn cản chuyện của hai anh chị.
Triệu Truyền lên giọng nói.
Lời nói của Triệu Truyền làm cho vẻ mặt tất cả mọi người trong phòng đều biến đổi, vẻ mặt Trương Thanh Vân lại càng trở nên khó coi. Hắn thầm nghĩ mình có không đầu cơ luồn cúi hay không, Giai Ngọc cô mới tiếp xúc vài ngày đã biết rồi sao? Đám con nhà quan này đúng là con bà nó vô nghĩa, làm việc gì chỉ dựa vào tâm tình yêu ghét của chính bản thân mình.
- Triệu đại ca, lời của Triệu tiểu thư có thể nghe nhưng không thể tin, lập trường giữa em và cô ấy hoàn toàn khác biệt, cô ấy nói em như vậy cũng là điều đương nhiên.
Trương Thanh Vân dùng giọng diệu uyển chuyển nói, hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình cực kỳ bình thường, để người nghe cảm thấy tự nhiên.
- Sao?
Triệu Truyền chợt trở nên kinh ngạc, hắn lập tức hứng thú nói:
- Cậu nói đi, quanh co làm gì? Tôi sẽ phân xử dùm cho hai người các cậu.
Trương Thanh Vân thoáng có chút do dự, hắn vội vàng đem chuyện xây cầu Cao Kiến Dụ ra nói rõ ràng, những vấn đề mấu chốt lại cố ý nói ra rất uyển chuyển. Nhưng tất cả đều làm nổi bật sự kiêu ngạo khinh người quá đáng của công ty cầu đường Thiên Hà, vẻ mặt Triệu Truyền cũng dần trở nên ngưng trọng.
- Tiểu Trương, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Triệu Truyền đột nhiên hỏi.
- Hai mươi sáu, hai tháng sau mới đúng tuổi!
Trương Thanh Vân nói, hắn cảm thấy có chút chột dạ, không biết vì sao Triệu Truyền lại hỏi như vậy.
- Ờ!
Triệu Truyền gật đầu rồi cười nói:
- Hai mươi sáu tuổi đã là bí thư đảng ủy xã, rõ ràng trước nay cũng không có mấy người. Tôi thấy Giai Ngọc nói cũng rất có đạo lý, bản lĩnh đầu cơ luồn cúi của cậu cũng không kém.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động rồi cũng trở nên thoải mái. Người Triệu gia quả nhiên biết bao che cho nhau, vừa rồi vẻ mặt Triệu Truyền còn cho thấy sự bất mãn với hành động của công ty cầu đường Thiên Hà, nhưng hắn vẫn không thể mở miệng trách Trương Thanh Vân hắn vài câu, rõ ràng phải chụp mũ đầu cơ luồn cúi lên đầu Trương Thanh Vân mới chịu được.
Trương Thanh Vân cũng lập tức nghĩ đến Triệu Giai Ngọc, Triệu Truyền và Triệu Giai Ngọc đúng là một cặp anh em, chưa nói đến vấn đề yêu ghét rõ ràng, thậm chí giọng điệu cũng tương tự như nhau. Hơn nữa còn có một điểm tương đồng chính là bọn họ đều dùng chính mình để quyết định phương thức và hành vi của người xung quanh.
Dù như vậy nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy người Triệu gia ở cùng với mình không sinh ra chút cảm giác đáng ghét. Người ta là thái tử, là tiểu thư nhà quan lớn, nếu bọn họ có chút kiêu ngạo thì quá mức bình thường, nhưng nếu có tâm tính và năng lực như hai anh em nhà này thì cũng rất tốt rồi. Rõ ràng bọn họ không ngại mất thân phận khi cùng tiếp xúc với một viên quan hạt vừng như Trương Thanh Vân, bọn họ cũng được tính là rồng trong đám con nhà quan