Trương Thanh Vân miễn đi chức vụ cục trưởng cục công an của Chu Quốc Lập, chỉ cần chiêu thức này cũng đủ biểu thị tất cả những thông minh vặt, những tính toán nhỏ mọn của Chu Quốc Lập mất đi hiệu lực, hắn đẫ thất bại cả đầu lẫn đuôi.
Trương Thanh Vân mắt sáng như đuốc, hắn ý thức Chu Quốc Lập là người khó thể tin, thực tế cũng làm cho Chu Quốc Lập không còn chỗ dựa, hổ mất răng hổ của Chu Quốc Lập. Bây giờ hắn không còn bản lĩnh, còn năng lực đả thương người khác sao?
Thật ra đấu tranh chính trị không giống như thông thường, Chu Quốc Lập đã đặt cược và toan tính sai trong đấu tranh chính trị, cuối cùng thất thế là bình thường, căn bản không có gì quá kinh hãi.
Thực tế Chu Quốc Lập cũng tiếp nhận kết quả này, bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, Chu Quốc Lập muốn Đông Sơn tái khởi là cực kỳ khó khăn, căn bản là không có cơ hội. Bây giờ hắn đã nghĩ mình chỉ nên ở lại vị trí phó chủ tịch vài năm, sau đó tiến vào hội nghị hiệp thương chính trị hoặc văn phòng đại biểu quốc hội lăn lộn vài năm kết thúc cuộc đời chính trị, như vậy cũng coi như có một quảng đường làm quan tốt đẹp.
Nhưng khốn nổi làm như vậy sẽ không cam lòng, cực kỳ ảo não, người cảm thấy không công bằng nhất là Hoàng Mẫn Hà. Vì nàng căn bản không biết Chu Quốc Lập sinh ra dị tâm, khi Chu Quốc Lập chuẩn bị đâm đao sau lưng Trương Thanh Vân, hắn vẫn còn dặn dò Hoàng Mẫn Hà làm tốt quan hệ với Trương Thanh Vân, điều này cũng là một liều thuốc làm Hoàng Mẫn Hà khó nắm bắt.
Mãi đến khi Trương Thanh Vân miễn đi chức vụ cục trưởng cục công an của Chu Quốc Lập thì Hoàng Mẫn Hà mới hiểu có chuyện gì xảy ra, trước tiên nàng tìm gặp Chu Quốc Lập náo loạn một trận, sau đó nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn hy vọng có thể tiếp xúc với Trương Thanh Vân tìm cơ hội biểu hiện. Nàng muốn Trương Thanh Vân lại cho Chu Quốc Lập một cơ hội.
Dù không thể cho Chu Quốc Lập cơ hội thì Hoàng Mẫn Hà cũng biết rõ, Trương Thanh Vân tuyệt đối là người không thể động vào, chỉ có thể nghĩ biện pháp tiếp cận mà thôi. Nàng là một người phụ nữ có tâm cơ, vì vậy nàng phân tích rõ ràng về Trương Thanh Vân cho Chu Quốc Lập.
Hoàng Mẫn Hà cảm thấy những tin tức bình luận về Trương Thanh Vân là rất kinh điển, người này đi được, đứng ổn, sẽ không ép người ta vào tình thế không xong, vì vậy cần phải hợp tác cao độ.
Đồng thời với thân phận và địa vị của Trương Thanh Vân vào lúc này, hơn nữa còn có bối cảnh sau lưng, những thứ này chứng minh hắn có một tương lai rực sáng. Đối với một người như vậy, sao có thể mạo hiểm đối nghịch?
Hoàng Mẫn Hà không thể hiểu nổi tư duy của Chu Quốc Lập, cũng vì nguyên nhân như vậy mà nàng chửi ầm lên với Chu Quốc Lập, nàng từng nói rõ sẽ chia tay với lão già này.
Không sợ hợp tác với lang sói, chỉ sợ động vào loại người ngu như heo, Chu Quốc Lập tuổi không còn nhỏ mà Hoàng Mẫn Hà thì còn trẻ, khi hắn mạo hiểm cũng căn bản không nghĩ đến tương lai của Hoàng Mẫn Hà, điều này làm nàng cực kỳ khó chịu.
Vì vậy nếu xét từ góc độ này thì Hoàng Mẫn Hà cố gắng tìm cơ hội lại không vì nguyên nhân Chu Quốc Lập, nàng vì tương lai của chính mình.
Phải biết rằng cơ hội biểu hiện trước mặt Trương Thanh Vân chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, Hoàng Mẫn Hà có thể gặp Đổng Ngọc Châu, nàng sao không coi trọng cơ hội hiếm có này?
Trong khung xương của Hoàng Mẫn Hà có một tính cách lợi thế, nàng điên cuồng vì quyền lực. Thực tế trên phương diện tài nguyên thì nàng cố gắng dùng tốt tất cả những gì mình đang có, đối với Đổng Ngọc Châu, đây rõ ràng là một nguồn tài nguyên hiếm có của nàng.
Trong một căn phòng xa hoa ở trung tâm sinh viên đại học Giang Nam, Hoàng Mẫn Hà thân mật kéo Đổng Ngọc Châu ngồi bên cạnh mình, nàng ân cần hỏi han Đổng Ngọc Châu rất nhiều vấn đề, điều này làm người ta tưởng rằng Đổng Ngọc Châu là con ruột thất lạc nhiều năm của Hoàng Mẫn Hà.
Đối mặt với tình huống này thì đám bạn của Đổng Ngọc Châu trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Phương Phương, nàng tưởng rằng gọi Hoàng Mẫn Hà đến sẽ làm mình nở mày nở mặt trước bạn bè, nhưng nàng không ngờ dì Hoàng của mình lại quen biết vời một Đổng Ngọc Châu khó khăn và tiết kiệm nhất ký túc xá.
Phương Phương biết rõ Hoàng Mẫn Hà là người thế nào, đây là một người phụ nữ cực kỳ lợi thế, đồng thời cũng có thần thông quảng đại ở Giang Nam. Phương Phương đã từng được cha nói qua, tất cả những vấn đề về kinh doanh của cha nàng ở Giang Nam đều được thuận lợi giải quyết thông qua Hoàng Mẫn Hà.
Vì vậy không cần phải nghi vấn, Hoàng Mẫn Hà tuyệt đối là nhân vật đứng đầu ở thượng tầng xã hội Giang Nam, nhưng nàng không ngờ một người phụ nữ như vậy lại quen biết với một cô gái từ xó núi Giang Nam đi ra, hơn nữa lúc phỏng vấn xin việc cũng không có tiền mua một bộ quần áo mới.
Điều này quá sức tưởng tượng, không thể nào tin nổi, Phương Phương thật sự bị tình huống trước mắt làm cho choáng váng.
- Này, Phương Phương, cũng là cậu có bản lĩnh lớn, cậu gọi dì Hoàng đến, dì lại là trưởng bối của Ngọc Châu, xem ra bây giờ việc công tác của Ngọc Châu không còn là vấn đề. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Tiêu Hồng cười hì hì nói, nàng rất giỏi giao tế nhưng đúng thời điểm cũng giỏi phản kích người khác.
Điều kiện gia đình của Phương Phương là rất tốt, trước nay thường tự coi mình là trung tâm trong đám bạn bè, vì vậy mà Tiêu Hồng ngoài mặt thì vui vẻ nhưng trong lòng không thoải mái, nhưng người ta điều kiện tốt, nàng cũng chỉ biết nén giận mà thôi.
Nhưng hôm nay Phương Phương gặp phải tình cảnh xấu hổ, lúc này Tiêu Hồng há có thể bỏ qua.
Tiêu Hồng nói như vậy thì tất cả những cô gái ngồi đây đều nhìn nhau cười, đều ồn ào. Vẻ mặt Phương Phương thì rất khó coi, nhưng nàng không dám nổi nóng, nàng chỉ cười ngây ngô mà thôi.
Hoàng Mẫn Hà nghe Tiêu Hồng nói như vậy thì cau mày nói:
- Này cô gái, cũng không thể nói như vậy, công tác của Ngọc Châu là do cô ấy cố gắng, đài truyền hình Giang Nam trước nay tuyển người thường công bằng công chính công khai, tất cả đều xem xét năng lực, chọn người không theo khuôn mẫu. Đề bạt một người là phong cách của tôi, Ngọc Châu rốt cuộc có là một thành viên của đài truyền hình Giang Nam hay không, cũng không phải do tôi quyết định.
- Nếu chỉ dựa vào quan hệ thì rõ ràng là không công bằng, đài truyền hình chúng tôi tuyệt đối ngăn chặn những sự việc thế này có thể phát sinh.
Hoàng Mẫn Hà nói chuyện có vẻ rất nghiêm túc chăm chú, rất có phong thái nữ cường nhân, những lời nói của nàng có khí độ khắc nghiệt, trực tiếp hù dọa những nam nữ chỉ biết dựa vào quan hệ để trục lợi.
Vẻ mặt chủ nhiệm Lương chợt đỏ hồng, hắn cũng không còn trẻ, hắn có thể làm một chủ nhiệm ở đài truyền hình cũng nhờ vào bản lĩnh thật sự. Hắn là một kẻ lọc lõi, tất nhiên có thể nghe ra những lời quảng cáo rùm beng của Hoàng Mẫn Hà, mặt khác lời nói đó còn gõ lên đầu hắn. Hắn đường đường là một lãnh đạo của đài truyền hình nhưng lại cùng ngồi một chỗ với đám sinh viên, không thể không làm cho người ta xì xầm.
Trước nay Hoàng Mẫn Hà nắm bắt quyền lực rất lợi hại, rất nghiêm khắc, chủ nhiệm Lương tuy không phải là thuộc cấp trực tiếp của nàng nhưng cũng coi là hạ cấp, nàng có thể gõ đầu hắn. Nàng là trưởng phòng, tất nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy.
Hơn nữa chủ nhiệm Lương cũng biết bối cảnh của Hoàng Mẫn Hà, biết rõ đây là người không thể nào động vào. Nghe nói bối cảnh của nàng rất sâu, ngay cả giám đốc đài truyền hình cũng phải nể mặt vài phần, vì vậy nàng gõ đầu chủ nhiệm Lương, hắn nào đám bày tỏ điều gì? Hắn chỉ còn cách cúi đầu ngoan ngoãn ngồi trong góc mà thôi.
Ánh mắt Hoàng Mẫn Hà vô tình nhưng cố ý đảo qua mặt chủ nhiệm Lương, sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười, tình huống hòa tan băng giá, mặt đất giống như lại hồi xuân, nàng nói:
- Tất nhiên tôi biết rõ về đứa nhỏ Ngọc Châu này, là một sinh viên giỏi toàn diện trong trường, tôi nghe nói hằng năm đều giành được học bổng cao cấp, điều này rất đáng quý.
- Nói về nhân tài thì trước tiên phải nói về nhân phẩm và thái độ, nhân phẩm của Ngọc Châu thì không cần phải nói, thái độ học tập lại khắc khổ phấn đấu, điều này càng làm người ta bội phục.
- Những nhân tài như Ngọc Châu có thể gia nhập vào đài truyền hình Giang Nam, đây tuyệt đối là một tài phú lớn cho chúng ta...
Hoàng Mẫn Hà nói rất lưu loát, nói đến mức làm cho Đổng Ngọc Châu đỏ mặt, mà đám người trong phòng lại muốn ói máu. Hoàng Mẫn Hà nay trở mặt quá nhanh, vừa rồi còn nói đến công bình công chính, còn nói Đổng Ngọc Châu tự mình cố gắng.
Ngay sau đó Hoàng Mẫn Hà lại thay đổi lời nói, nàng khoa trương đưa Đổng Ngọc Châu lên tận trời xanh, điều này làm người ta sinh ra cảm giác nếu đài truyền hình Giang Nam không tuyển được Đổng Ngọc Châu, như vậy sẽ là sai lầm cực lớn. Có loại người như vậy sao?
Đặc biệt là Phương Phương, nàng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với Hoàng Mẫn Hà, lần trước Hoàng Mẫn Hà gặp mặt nàng đã nhấn mạnh ở trường nên chú ý tham gia nhiều hoạt động thực tế, cần chú trọng bồi dưỡng thể lực, đâm đầu vào đọc sách thì chẳng có tương lai.
Cha Phương Phương nói con mình học đại học trở nên không nghe lời, Hoàng Mẫn Hà lại nói không cần ép buộc con cháu phải ngoan ngoãn, quá nghe lời làm gì có tương lai? Loại người cả ngày thành thật thì có được gì để trông ngóng?