- Khụ khụ!
Trên lầu truyền đến tiếng ho khan, ngay sau đó giọng nói của Vũ Đức Chi vang lên:
- Em à, có khách sao? Ai vậy?
- Không, không có...Không có ai cả!
Vương Thải Vân cuống quýt nói:
- Đức Chi, anh không cần quan tâm, hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa, chuyện vừa rồi không làm ồn đến anh đấy chứ?
- Chào chủ tịch Vũ!
Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói, trong tay hắn cầm một chiếc túi, nhìn qua có chút mất tự nhiên. Vương Thải Vân liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, thầm nghĩ tiểu tử này sao không biết chừng mực, đây không phải làm người khác cảm thấy chán ghét sao?
Vũ Đức Chi sửa soạn lại quần áo đi xuống lầu, lão hướng ánh mắt còn ngái ngủ xuống dưới nhà, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì chợt trở nên sững sờ rồi cười rộ lên:
- Thanh Vân à? Ôi dào, ngồi, ngồi chơi! Em đi vào tủ lấy cho anh một chiếc áo khoác, thời tiết có vẻ hơi lạnh.
Trương Thanh Vân đành phải ngồi xuống, Vũ Đức Chi nhìn lên bàn rồi nhướng mày, sau đó nhìn về phía Vương Thải Vân và người phụ nữ mập:
- Các người đang làm gì vậy? Khách đến nhà mà không có một ly trà, A Hà, mau pha trà, đến thư phòng lấy trà.
Vương Thải Vân và người phụ nữ mập trở nên sững sờ, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Vũ Đức Chi muốn A Hà đến phòng làm việc lấy trà, Trương Thanh Vân không biết gì nhưng Vương Thải Vân và người phụ nữ mập lại giật mình. Vũ Đức Chi là người yêu trà như mạng, những loại trà ngon đều giấu trong phòng làm việc, ngay cả Vũ Chí Cường cũng không được hưởng một ly.
Những vị khách đến nhà họ Vũ, ngoài Lưu Vạn Hà và vài vị đồng chí thường ủy thì chưa thấy vị nào được Vũ Đức Chi bắt vào phòng làm việc lấy trà. Người thanh niên kia là thần tiên phương nào mà Vũ Đức Chi lại nhiệt tình như vậy?
Chè xuân là sản phẩm cao cấp nhất được chế biến thủ công trong Vô Cái Sơn, loại này uống vào miệng sẽ thấy dịu và khoan khoái, miệng lưỡi sinh ra cảm giác tươi mới. Trương Thanh Vân uống vào một ngụm rồi không khỏi mở miệng khen:
- Chủ tịch Vũ, trà của anh đúng là rất ngon.
Vũ Đức Chi cười cười rồi khẽ gật đầu. Gần đây lão liên tục đau đầu vì vấn đề tiêu thụ cam ở những xã thị trấn phía nam, Trương Thanh Vân là bí thư thị trấn Nguyệt Toàn nên cũng biết rõ. Vũ Đức Chi biết Trương Thanh Vân có rất nhiều mưu mô, nhưng khoảng thời gian này là lúc cần dùng người, Trương Thanh Vân đến tận nhà tất nhiên Vũ Đức Chi cũng phải khách khí một chút.
Huống hồ từ khi có Lệ Cương tham dự thì cục diện chính trường trong Ung Bình đã thành thế tam giác, Vũ Đức Chi cũng không chiếm được quá nhiều ưu thế. Trương Thanh Vân là nhân vật quan trọng trong hàng ngũ của Lệ Cương, Hoàng Tung Sơn đã vài lần sử dụng Trương Thanh Vân làm quân cờ cân bằng thế lực. Một nhân vật như Trương Thanh Vân bất cứ lúc nào cũng có thể được người khác sử dụng, vì vậy mới nhận được sự coi trọng từ Vũ Đức Chi.
- Thanh Vân, cậu đến nhà còn xách theo lễ vật làm gì?
Vũ Đức Chi nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng:
- Đây chỉ là những lễ vật tầm thường, là vài món ăn vùng núi, một cây sâm để anh bồi bổ thân thể. Đây...Trong đây cũng có thêm vài ký thịt nai.
- Sao? Có thịt nai?
Vũ Đức Chi chợt nhíu mày:
- Không ngờ cậu cũng thích ăn loại thịt này, để tôi xem.
Vũ Đức Chi vừa nói vừa mở túi quà của Trương Thanh Vân, lão lấy từ bên trong ra một đùi nai, sau đó dùng giọng có chút hăng hái nói với người phụ nữ béo:
- A Hà, dùng thứ này ướp rượu, sau đó ra ngoài mua vài món để tôi và Thanh Vân nhắm rượu.
- Chủ tịch Vũ, cái này...
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm kinh ngạc.
Vũ Đức Chi khoát tay nói:
- Thanh Vân, cậu cũng không được phép từ chối, phải phục tùng mệnh lệnh lãnh đạo, cứ như vậy là được.
Trương Thanh Vân vội vàng ngậm miệng không nói thêm lời nào. Lúc này Vương Thải Vân cũng mang áo khoác đến giúp Vũ Đức Chi mặc lên người, Vũ Đức Chi cũng giới thiệu Trương Thanh Vân cho Vương Thải Vân.
- Chào dì Vương!
Trương Thanh Vân đứng dậy dùng giọng cung kính nói.
- À...Chào cậu!
Vẻ mặt Vương Thải Vân có chút mất tự nhiên, chỉ cần nhìn tình cảnh vào lúc này thì biết chồng mình coi Trương Thanh Vân là khách quý, trước đó mình không biết tình hình còn đuổi khéo người ta. Tiểu tử này không phải là con cháu của ông lớn nào đó đấy chứ? Vừa nghĩ đến đây thì Vương Thải Vân cũng không biết phải làm sao.
- Chí Cường đâu rồi? Gọi nó dậy, khách đến nhà mà chỉ biết núp trong phòng.
Vũ Đức Chi dùng giọng uy nghiêm nói:
- Thanh Vân, thức ăn còn lâu mới được đưa lên, tôi và cậu vào phòng làm việc ngồi chơi.
Sau đó Vũ Đức Chi lập tức quay sang nói với Vương Thải Vân:
- Mau gọi Chí Cường đến văn phòng của tôi.
Sau khi đi theo Vũ Đức Chi đến thư phòng thì Trương Thanh Vân cảm thấy có hơi nhức đầu. Trước nay tính tình của Vũ Đức Chi rất lạnh lùng, lúc này chợt nhiệt tình làm Trương Thanh Vân cảm thấy không được thoải mái, cũng không biết đồng chí phó chủ tịch huyện có gì cần dặn dò.
Thư phòng của Vũ Đức Chi có chút đơn sơ nhưng cũng có rất nhiều sách, nhìn qua cũng không phải tỏ vẻ tô điểm, trên bàn có một phiếu sách rất bắt mắt, bên cạnh cũng có một quyển bút ký rất cũ. Bút ký có vẻ ố vàng, những trang giấy cũng hơi vểnh lên, có lẽ Vũ Đức Chi cũng thường xuyên xem xét.
Sau khi khách và chủ ngồi xuống thì hai người nói vài câu chuyện phiếm, Vũ Đức Chi nhân tiện nói:
- Thanh Vân, lúc này tổ chức phái cậu đến nắm thị trấn Nguyệt Toàn, cậu có cảm thấy áp lực không?
Trương Thanh Vân dùng giọng thận trọng nói:
- Điều này là đương nhiên, thị trấn Nguyệt Toàn là một trong ba trấn của Ung Bình, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm. Nếu muốn phát triển kinh tế thị trấn Nguyệt Toàn thì rõ ràng không phải chuyện dễ.
Vũ Đức Chi gật đầu thỏa mãn, lão nhìn Trương Thanh Vân, cũng không phải nói không quen thuộc Trương Thanh Vân. Dù sao Trương Thanh Vân cũng đã làm việc một năm trong huyện ủy, mối liên hệ giữa hai người cũng tương đối nhiều.
Điều làm Vũ Đức Chi cảm thấy đáng tán thưởng chính là Trương Thanh Vân rất trầm ổn, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều tạo ra cho người ta cảm giác yên tâm. Sau khi Trương Thanh Vân tiến vào huyện ủy thì giải quyết được khá nhiều vấn đề, những vấn đề thuế vụ thu thêm tài chính cho huyện, phối hợp hành động với văn phòng huyện, giữ vững khoảng cách đúng mực với lãnh đạo...Trương Thanh Vân đều làm việc rất đúng mực.
Vũ Đức Chi nghĩ đến đây thì cảm thấy có chút không công bằng, con trai của mình đúng là không thể nào so sánh với người ta. Con trai lão chỉ biết dựa vào thế lực của Vũ gia ở Ung Bình để ức hiếp kẻ khác, hơn nữa cũng chỉ biết chơi gái là chính.
Những năm gần đây vì tương lai của Vũ Chí Cường ở thị trấn Thanh Hà mà Vũ Đức Chi phải vận dụng hết tâm tư, phải đề ra đủ mọi loại chính sách và chỉ thị mới miễn cưỡng giữ lại chút mặt mũi. Nhưng lúc này sói đã vào nhà, vấn đề cây cam đang ế ẩm làm thị trấn Thanh Hà vốn cũng trồng nhiều cam phải khốn đốn. Hơn nữa Vũ Chí Cường cũng bị tối mắt với vấn đề kinh tế, như vậy sao vượt qua được cửa ải này?
- Cha, con tới rồi!
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Vũ Chí Cường đẩy cửa phòng ra rồi cung kính nói, ánh mắt của hắn không nhìn vào Trương Thanh Vân.
- Chào chủ tịch thị trấn Vũ!
Trương Thanh Vân đứng dậy cười nói, Vũ Chí Cường không giữ lễ nhưng Trương Thanh Vân hắn bắt buộc phải chào hỏi một tiếng, nếu không sẽ chẳng biết phải làm thế nào.
- Khách đến nhà mà cậu không biết sao?
Gương mặt Vũ Đức Chi chợt trở nên lạnh lẽo:
- Chỉ biết ngủ vùi, tối hôm qua cậu về lúc nào?
Vũ Chí Cường ngây cả người, hắn không ngờ vừa mới vào cửa thì cha đã nổi nóng, hắn cảm thấy rất mất mặt vì có mặt người ngoài, hơn nữa kẻ này lại chính là Trương Thanh Vân đối thủ một mất một còn của hắn.
- Sao vậy? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không biết chào Thanh Vân một tiếng sao?
Vũ Đức Chi hừ lạnh một tiếng rồi nói, cặp mắt lão muốn phóng lửa. Con trai chính lão quá không nên thân, nhìn bộ dạng rõ ràng không muốn giữ mặt mũi cho Vũ Đức Chi lão.
Trong lòng Vũ Chí Cường chợt phát lạnh, hắn biết rõ cha mình đã bùng lên lửa giận, vì vậy mà lời nói vừa chuẩn bị rời khỏi miệng phải nuốt vội xuống bụng. Vũ Chí Cường đi đến trước mặt Trương Thanh Vân rất mất tự nhiên, hắn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
- Trương...Trương...Chào anh!
Trương Thanh Vân cũng nở nụ cười bắt tay với Vũ Chí Cường, xem như giải thoát Vũ Chí Cường khỏi tình cảnh đáng xấu hổ.
Vũ Đức Chi hừ lạnh một tiếng, lão cũng không so đo chuyện cũ mà tiếp tục uống trà với Trương Thanh Vân.
Sau khi uống vài lượt trà thì vấn đề chính đã tới, Vũ Đức Chi hỏi Trương Thanh Vân vấn đề giải quyết tình cảnh cây cam ế ẩm ở thị trấn Nguyệt Toàn thế nào cho phải.
Trương Thanh Vân cũng đã sớm có sẵn chuẩn bị, trước khi đi hắn cũng đã sắp xếp tất cả lời nói trong đầu. Sau khi Vũ Đức Chi hỏi xong thì hắn liền dùng giọng lưu loát nói ra tất cả. Những lời nói của Trương Thanh Vân phần lớn đều là những phương pháp giải quyết hoàn toàn thực tế, nhưng những điểm quan trọng thì Trương Thanh Vân không dại gì nói ra. Những vấn đề như thay đổi giống cam và phát triển quả cam lên hướng bắc...Thì không được Trương Thanh Vân đề cập tới.
Vũ Đức Chi khẽ cau mày, lão vốn là người có bãn lĩnh giải quyết vấn đề kinh tế, nhưng sau khi nghe thấy những phương pháp của Trương Thanh Vân thì khẳng định có chút xác thực và hoàn toàn có thể áp dụng. Nhưng những biện pháp này không thể nào dùng để giải quyết hoàn toàn vấn đề ế ẩm nguồn cam trên diện rộng của huyện Ung Bình.
Trương Thanh Vân nói xong thì Vũ Đức Chi cũng không nói lời nào, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không mở miệng, hắn cung kính lắng nghe lời của lãnh đạo.
- À, đúng rồi, tôi nghe nói Biện Huy Hoàng đang chuẩn bị mở rộng chế biến cam, đây rõ ràng là chuyện tốt. Nếu như vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể áp đụng để phát triển thêm vài xí nghiệp, chúng ta cũng cần cổ vũ những xí nghiệp như vậy. Tôi đề nghị nâng xí nghiệp của Biện Huy Hoàng lên cấp huyện, Thanh Vân, cậu thấy thế nào?
Vũ Đức Chi đột nhiên mở miệng nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, khoảnh khắc sau đã hiểu rõ ý nghĩ của Vũ Đức Chi. Ý của Vũ Đức Chi là không nên bó buộc Biện Huy Hoàng chỉ ở thị trấn Nguyệt Toàn mà có thể tiêu thụ toàn bộ cam của huyện Ung Bình, cho Biện Huy Hoàng một chỉ tiêu với tất cả các trấn, tỏ rõ ý nghĩ muốn san sẻ chén canh của thị trấn Nguyệt Toàn.
- Đây rõ ràng là chuyện tốt, cá nhân tôi sẽ ra sức giúp đỡ. Tôi tin giám đốc Biện nghe được những lời này sẽ rất vui sướng.
Trương Thanh Vân xúc động nhận lời, Vũ Đức Chi đã mở miệng thì hắn không thể không đồng ý. Hơn nữa nếu xí nghiệp cam của Biện Huy Hoàng được nâng lên cấp huyện, tuy thị trấn Nguyệt Toàn bị cướp đi một phần chén canh nhưng rất có lợi cho sự phát triển của xí nghiệp, đồng thời lúc này Trương Thanh Vân cũng là một cổ đông của nhà máy Biện Huy Hoàng.
- Thanh Vân, vậy thì tốt! Tổ chức quả nhiên không nhìn lầm người, cậu rõ ràng biết vì đại cục. Thế này đi, sản lượng cam trong thị trấn Nguyệt Toàn sẽ được sử dụng nhiều nhất, trong huyện sẽ bổ sung xuống một phần tài chính, hai triệu đồng có đủ không?
Vũ Đức Chi cười ha hả nói, Trương Thanh Vân có thể thoải mái nói như vậy thì lão rất cao hứng, vì vậy lúc này mới dùng giọng thích thú nói.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạ nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Tài chính dự toán cho vấn đề phát triển cây cam là mười triệu, nếu trừ số tiền để làm văn hóa cam thì mất vài triệu, có lẽ sẽ còn lại hơn bảy triệu. Nếu dựa theo tỷ lệ thì thị trấn Nguyệt Toàn phải có được ba triệu, Vũ Đức Chi cho Trương Thanh Vân có hai triệu để lấy một phần nhân tình, đúng là cáo già.
Trong lòng Trương Thanh Vân cũng biết rõ dù có bất mãn thế nào cũng phải nhịn, có hai triệu thì là hai triệu, chắc chắn sẽ có vài xã chỉ có vài trăm ngàn. Trong con số bảy triệu chắc chắn sẽ có một nửa được quăng vào thị trấn Thanh Hà, tất nhiên sẽ có rất nhiều nguyên nhân, Vũ Đức Chi làm vậy quả thật rất tự nhiên.
Khi thấy Trương Thanh Vân phối hợp như vậy thì Vũ Đức Chi cũng có chút ngượng ngùng. Người thanh niên trước mặt đã càng ngày càng khó nhìn thấu, nếu là cán bộ khác thì muốn bắt họ phải đồng ý với thủ đoạn của mình cũng phải bỏ ra chút công phu miệng lưỡi.
Nhưng Trương Thanh Vân này lại khác, hắn không tranh chấp cũng không náo loạn, hơn nữa còn liên tục cảm ơn, cũng không hiểu trong hồ lô của hắn có gì. Với những hiểu biết của Vũ Đức Chi với Trương Thanh Vân thì biết rõ tiểu tử này sẽ không bị chén thuốc mê Vũ Đức Chi lão làm cho ngủ vùi, có lẽ Trương Thanh Vân kia hào phóng như vậy vì đã có sự chuẩn bị trước.