Tháng bảy, vấn đề tài chính trong huyện Ung Bình đã có chút khởi sắc, trong phòng họp văn phòng huyện ủy có khá nhiều đại biểu, hôm nay là hội nghị cuối cùng của hiệp hội cam.
Hội nghị chính thức tuyên bố tổng chỉ huy lễ hội văn hóa cam là Vũ Đức Chi, phó tổng chỉ huy là Trương Thanh Vân, tất cả những phân công cho các ban ngành đều đã được quyết định. Vì Trương Thanh Vân có thành tích thu tài chính từ tài trợ mà đám cán bộ lại càng đau mắt, tất cả quyền phụ trách tiếp đã đều dồn vào tay Nguyệt Toàn. Sau khi thảo luận sơ bộ thì tất cả đại biểu đều thống nhất cho phòng tài chính huyện quản lý nguồn tài chính "tài trợ".
Trương Thanh Vân đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy, tiền tìm được từ tài trợ bên ngoài đã được hắn tìm về, vài triệu còn thừa để nộp vào ngân sách cho Ngô Tuyết Thư. Tình cảnh này làm Ngô Tuyết Thư dở khóc dở cười, lão thầm mắng Trương Thanh Vân quá xảo quyệt.
Tất cả các ban ngành được phân công như sau: "Tất cả các nhiệm vụ giữ gìn trật tự, bảo đảm an toàn hội trường, bảo vệ các vị khách quý đều do cục công an phụ trách, người gánh trách nhiệm trực tiếp là Trần Vân Sơn."
Về vấn đề tiếp đãi lãnh đạo cấp trên, tiếp đãi giới truyền thông trọng điểm, tất cả đều thuộc nhiệm vụ của văn phòng huyện ủy, người chịu trách nhiệm là Kim Luận Thư. Tất cả những hãng truyền thông nhỏ thuộc về sự quản lý của phòng văn hóa thể thao và văn phòng huyện, người phụ trách chính là Hàn Khải và Bành Thao.
Tổ chức sắp xếp hội trường, tổ chức sắp xếp tất cả các ban ngành và đại biểu cấp phòng, các khách quý khác, các ngôi sao ca nhạc nhỏ...Đều thuộc về chính quyền Nguyệt Toàn, người chịu trách nhiệm chính là Trương Thanh Vân và Đàm Vân Quốc.
Phụ trách công tác hậu cần, chữa bệnh thuộc về phòng tài chính và bệnh viện huyện Ung Bình, người chịu trách nhiệm là Ngô Tuyết Thư.
Hội nghị yêu cầu tất cả các cán bộ có trách nhiệm đều phải làm việc hết phận sự, tất cả các ban ngành đều phải thống nhất và nằm dưới sự chỉ đạo cụ thể của tổng chỉ huy.
Hội nghị hiệp hội cam vừa kết thúc thì tất cả các ban ngành huyện bắt tay vào hoạt động, toàn bộ huyện Ung Bình đều được điều động. Trương Thanh Vân vội vàng mở hội nghị đảng ủy và chính quyền thị trấn Nguyệt Toàn để phân công chính xác đến từng cá nhân. Hội nghị nhấn mạnh những vấn đề trọng tâm, thiết lập trật tự cho mỗi công tác, khi lễ hội văn hóa cam diễn ra sẽ có hơn sáu mươi ngàn lãnh đạo và quần chúng tham gia, vì vậy bắt buộc phải kiểm tra, đôn đốc, giám sát và nghiêm khắc đối với vấn đề sơ tán và an toàn.
Trương Thanh Vân còn mơ hồ nhớ rõ kiếp trước từng nghe nói có địa phương tổ chức hoạt động văn hóa gì đó nhưng trong hội trường lại có người hô hào những khẩu hiệu phản động, vì vậy phương diện này tạo ra áp lực rất lớn. Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn thương lượng với nhau triệu tập tất cả nhân viên công chức của ba thị trấn huyện Ung Bình, khi đó mỗi mét hội trường nhất định phải có một nhân viên nhà nước hoặc công an. Đồng thời Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn cũng quyết định thành lập tổ đột kích, nếu phát hiện có tình huống dị thường thì phải xử lý ngay lập tức.
Ngoài ra những vấn đề khác cũng phải được bảo đảm, vài chục ngàn người ăn uống sẽ chính thức làm thị trấn Nguyệt Toàn không thể nào gắng gượng. Đến lúc đó nhất định phải kéo tất cả các tiểu thương trong huyện Ung Bình về thị trấn Nguyệt Toàn buôn bán, hơn nữa việc quản lý phương diện này cũng rất quan trọng. Nếu xuất hiện tình cảnh vi phạm vệ sinh thực phẩm, ngộ độc thức ăn...Thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng.
Phương diện này Trương Thanh Vân hoàn toàn trao quyền cho phòng an toàn vệ sinh thực phẩm, nghiêm khắc đảm bảo vấn đề thị trường, tránh xuất hiện những vấn đề lớn trên phương diện này. Đồng thời bệnh viện nhân dân huyện Ung Bình cũng phải thành lập tổ cấp cứu, phải đối phó với tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Những vấn đề này quá mức rối rắm, mỗi vấn đề mỗi công tác đều phải do chính Trương Thanh Vân đích thân đến xem xét, đích thân dặn dò những người có trách nhiệm. Vì vậy mà mỗi ngày Trương Thanh Vân đều cảm thấy xương cốt rã rời.
Lễ hội văn hóa cam được tổ chức vào ngày rằm tháng bảy, nhưng mới đầu tháng bảy thì đã có hàng loạt nhóm người tiến vào thị trấn Nguyệt Toàn, vì vậy tất cả các bộ môn đều phải vội vàng bảo đảm trạng thái công tác. Vì giữ gì trật tự giao thông mà phòng giao thông huyện Ung Bình áp dụng chế độ quản chế. Ngoài những chiếc xe chuyên dụng cho lễ hội văn hóa cam thì tất cả những chiếc xe tư nhân khác đều không được tiến vào thị trấn Nguyệt Toàn, những chiếc xe công cộng phải có giấy thông hành được chính tay tổng chỉ huy lễ hội ký duyệt.
Dù là như vậy thì thị trấn Nguyệt Toàn vẫn rất tấp nập, tất cả các khách sạn đều chật ních. Thị trấn Nguyệt Toàn lại tiếp tục khởi động phương pháp dự phòng, những lều bạt được dựng lên khắp các vườn cam quanh thị trấn để cung cấp chỗ ở và nghỉ ngơi cho du khách.
Tối nay Trương Thanh Vân lê thân xác mệt mỏi lên lầu, hắn mở cửa phòng rồi nằm ườn trên giường. Hắn thầm mắng, những ngày gần đây mỗi ngày chỉ được ngủ ba giờ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn sẽ kệt sức.
- Tút, tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên.
Trương Thanh Vân lười biếng móc điện thoại trong túi quần ra xem, thì ra người gọi là Vũ Đức Chi, hắn vội vàng ngồi thẳng người dậy.
- Thanh Vân à? Lúc này cậu đang ở đâu?
Trong điện thoại vang lên giọng nói thâm trầm của Vũ Đức Chi, rõ ràng giọng điệu có chút ngưng trọng.
- Chào chủ tịch Vũ, tôi đang ở Nguyệt Toàn, đang chuẩn bị đi ngủ, anh có gì không?
Trương Thanh Vân nói, muộn thế này mà Vũ Đức Chi còn gọi điện đến, Trương Thanh Vân ý thức được có chuyện xảy ra.
- Lúc này anh phải lập tức ra ngoài xem xét tình hình, chuyện tiếp đãi của phòng văn hóa gặp chút phiền phức, lúc này tôi, bí thư Hoàng và chủ tịch Lệ lại phải lên thành phố Vũ Đức đón lãnh đạo tỉnh, nếu có tình huống bất thường thì cứ gọi điện báo cáo cho tôi. Lúc này tôi phải khởi hành gấp.
Vũ Đức Chi nói, giọng điệu như ra lệnh, rõ ràng rất hiếm thấy.
- Được, tôi sẽ đi ngay!
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy rùng mình, hắn nói.
Phòng văn hóa gặp phải vấn đề, có thể nói là khó giải quyết chỉ xuất phát từ đám ngôi sao ca nhạc mà thôi. Lễ hội văn hóa cam lần này ở huyện Ung Bình mời đến bảy tám ngôi sao, có ba ngôi sao nổi tiếng, có thể nói là khá có tiếng ở làng ca nhạc trong nước.
Những ngôi sao còn lại chỉ là các ca sĩ có thực lực, còn có một nhóm vũ công, một dàn nhạc, đều là những người mà công ty giải trí Kim Ảnh tìm ra. Phòng văn hóa thể thao phụ trách tiếp đãi những ngôi sao nổi tiếng, Hàn Khải nếu đã không giải quyết được vấn đề thì Trương Thanh Vân hắn có thể làm được gì? Xem ra Vũ Đức Chi cũng đã nôn nóng đến mức không còn biện pháp phù hợp.
Khi Trương Thanh Vân chạy xe đến huyện thành Ung Bình thì đã là mười hai giờ, hắn gọi điện thoại mới biết rõ tình hình, thì ra vì máy bay đến vào giấc đêm, sau khi những ngôi sao kia diễn xuất xong bay đến Vũ Đức thì trời đã tối.
Vì lần này lãnh đạo tham dự lễ hội quá đông nên tất cả những phòng vip trong khách sạn Ginza đều chật cứng, vì vậy chỉ có thể sắp xếp các ngôi sao vào khách sạn Thủy Hà. Những ngôi sao ca nhạc kia đều khá nổi tiếng, rất khó chiều, là loại người rất dễ tức giận. Khi đám ngôi sao đến huyện Ung Bình và xem xét điều kiện của khách sạn Thủy Hà thì cảm thấy không hài lòng với đơn vị tiếp đãi, nhóm nhạc Phi Ưng là lắm mồm nhất, bọn họ nói rằng sẽ bỏ về vì không được coi trọng.
Tình cảnh rối loạn này làm Bành Thao và Hàn Khải cảm thấy không biết nên làm thế nào, hai bên đàm phán không đưa ra kết quả cụ thể, vì vậy mà vấn đề này vẫn cứ liên tục giằng co. Trương Thanh Vân nghe thấy như vậy thì cảm giác đầu mình phình to ra, kiếp trước hắn từng tổ chức vài hoạt động ở những thành phố ven biển, cũng tiếp xúc với khá nhiều ngôi sao. Đám người khốn nạn này thường giả vờ cực kỳ tinh khiết trước mặt công chúng, ra vẻ chính mình là kẻ rộng lượng nhưng sau lưng thường làm rối loạn, chỉ cần động vào là phát hỏa, là lớn tiếng la lối bỏ về, vì vậy mà cổ ngữ có câu: "Con hát vô nghĩa".
Khi Trương Thanh Vân lái xe đến cổng khách sạn Thủy Hà thì đã hơn nửa đêm nhưng tình cảnh vẫn rất náo động. Nơi đây có rất nhiều fan ca nhạc, đám người cầm nến, đèn huỳnh quang, có cả hình ca sĩ và kêu gào như uống thuốc kích thích, những tiếng gào thét càng ngày càng lớn đến mức đáng sợ.
Khi xe của Trương Thanh Vân tiến vào thì lập tức có một đám người vây quanh, bảo vệ khách sạn lập tức phóng ra ổn định trật tự. Bảo vệ không tới thì không sao, nhưng khi có thêm bảo vệ thì tình cảnh lại càng rối, người người chen chúc.
Một tiếng két vang lên, Tiểu Mã dừng xe, hắn cảm thấy tay chân luống cuống, sau đó lại nhìn về phía Trương Thanh Vân mà không biết phải làm sao. Trương Thanh Vân cười cười, hắn hạ cửa sổ xe rồi quát:
- Các người làm gì vậy? Sao dám ngăn cản xe chuyên dụng?
- Hừ!
Đám người vây quanh xe lập tức giải tán, khi bỏ đi kẻ nào cũng không quên gõ mạnh vào thân xe, những tiếng bốp bốp lốp cốp liên tục vang lên, Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ nói:
- Tiếp tục đi tới. Truyện được copy tại
Khi Trương Thanh Vân tiến vào khách sạn thì không nhìn thấy Bành Thao và Hàn Khải, khi hắn còn đang nghi ngờ thì Uông Yến Tử đã đi đến bên cạnh như kẻ trộm, nàng khẽ nói:
- Bí thư Trương, chủ nhiệm Hàn và chủ nhiệm Bành đều đang ở lầu ba, mời anh lên lầu!
Vẻ mặt Uông Yến Tử có chút khó coi, kinh hoàng, khiếp đảm, có lẽ vừa bị người ta mắng.
- Vì sao? Trực tiếp đi thang máy không được à?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
- Cái kia...À, phía dưới có phóng viên.
Uông Yến Tử dùng giọng lắp bắp nói, nàng sợ người khác nghe thấy nên cũng nói rất nhỏ, nhưng khi nói xong lại cảm thấy khá mập mờ, vì vậy nàng vội vàng hoảng sợ đứng tránh ra.
Được Uông Yến Tử dẫn đường, Trương Thanh Vân tiến lên lầu ba. Nơi đây có nhân viên công tác của văn phòng huyện ủy trực sẵn, tất cả khu lầu đều được quản chế, người ngoài không thể tiến lên. Lầu bốn bên trên chính là nơi dừng chân của các ngôi sao.
- Bí thư Trương, anh đã đến, việc này phải làm sao bây giờ? Nhóm nhạc Phi Ưng muốn bỏ đi, anh có thể lên đàm phán với người đại diện của bọn họ được không?
Bành Thao đang đứng nơi đầu cầu thang lên lầu bốn, khi hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì lập tức dùng giọng hoảng loạn nói, hắn liên tục cầm khăn lên lau mồ hôi trán.
Trương Thanh Vân khẽ liếc mắt nhìn, Bành Thao là một người gầy khọm, chỉ cần nhìn hai chân đang run rẩy là biết kẻ này đang ăn không tiêu.
- Trước tiên đưa tôi lên xem xét hình thức sắp xếp phòng của bọn họ!
Trương Thanh Vân nói.
Bành Thao dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng hắn không hiểu ý. Trương Thanh Vân trực tiếp nhìn về phía Uông Yến Tử:
- Còn không mau dùng chìa khóa mở cửa.
- À, vâng!
Uông Yến Tử nói, nàng lập tức gọi điện, một lát sau đã có một nhân viên phục vụ tiến lên, Trương Thanh Vân dẫn đầu đám người đi thẳng lên lầu bốn.
- Ai? Các người muốn làm gì? Lúc này các ca sĩ đang nghỉ ngơi, không kẻ nào được lên lầu quấy rầy.
Nơi đầu bậc thang lầu bốn có hai tên đàn ông trai tráng, hai người này mặc tây phục, sống mũi là một chiếc kính râm, là vệ sĩ.
- Không thấy tình cảnh bây giờ rất ồn ào à? Có thể ngủ được sao?
Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng nói.
- Anh là ai? Anh nói gì vậy? Tôi nói cho anh biết...
Vẻ mặt một người đàn ông vạn vỡ chợt biến đổi, hắn tiến lên muốn đuổi đám người Trương Thanh Vân xuống lầu.
- Anh muốn làm gì? Dưới lầu là phóng viên, nếu xảy ra vấn đề thì anh phụ trách được sao?
Trương Thanh Vân quát lớn, người đàn ông kia chợt câm mồm, hắn đã biết Trương Thanh Vân không phải loại người tốt đẹp gì. Khoảnh khắc này người đàn ông vệ sĩ chỉ biết nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ai là người phụ trách công ty Kim Ảnh! Tôi muốn gặp người phụ trách, lập tức đi thông báo, nếu không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra thì chính anh phải chịu trách nhiệm.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
- Không cần nói nhiều, tôi là người đại diện của nhóm nhạc Phi Ưng, anh nói với tôi là được.
Cầu thang bên dưới chợt vang lên một giọng nói, Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, Hàn Khải đang đứng cùng một người đàn ông khá lớn tuổi ở đầu bậc cầu thang bên dưới. Người này mặc một bộ đồ đen, vì quá mập mà quần áo căng cứng, hai cặp lông mày vừa đen vừa dày, bộ dạng không được hài hòa.
Trương Thanh Vân nhìn về phía Hàn Khải, vẻ mặt Hàn Khải như vừa uống thuốc đắng, rõ ràng đã bị tên mập kia ức hiếp. Những tính cách xảo quyệt của Hàn Khải vào ngày thường không biết đã ném đi đâu rồi?