Lễ hội văn hóa cam cuối cùng cũng lặng lẽ kết thúc, các cơ quan chính quyền huyện Ung Bình mà trọng điểm là tất cả các xã thị trấn trong huyện tập trung vào một hội nghị khen thưởng. Đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn đã chính thức nhận được lời khen ngợi từ tất cả các ban ngành, Trương Thanh Vân thay mặt cho đảng ủy và cơ quan chính quyền thị trấn Nguyệt Toàn làm báo cáo, tất cả cán bộ đều nở mày nở mặt.
Sau khi tan họp thì Hào Liệt ồn ào muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm, trong hội nghị lần này xã Lật Tử Bình có ba đại biểu tham dự, đó chính là bí thư đảng ủy xã Hào Liệt, chủ tịch xã vừa mới nhận chức không lâu Trác Sĩ Đống và phó chủ tịch kiêm hiệp hội trà Lưu Hoan.
Khi Trương Thanh Vân chạy xe đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang thì Hào Liệt đã sớm dẫn hai người Trác Sĩ Đống và Lưu Hoan đứng chờ. Trương Thanh Vân chợt nhìn thấy Vạn Quốc Thư, lúc này tình hình tài chính khá căng thẳng nhưng lão cũng đã tìm đúng địa phương dưỡng lão nên không liên quan gì.
- Thanh Vân, tôi nghĩ rằng xã Lật Tử Bình sẽ không chứa nổi rồng, xem ra điều này không sai. Nguyệt Toàn là một thị trấn năm sáu mươi ngàn người mới là địa phương thích hợp cho anh, năm nay Nguyệt Toàn chắc chắn sẽ đạp đầu Thanh Hà!
Hào Liệt cười ha hả nói.
Trương Thanh Vân khoát tay, hắn khẽ cười tỏ ý những lời này không được nói lung tung. Trương Thanh Vân và Hào Liệt bắt tay nhau thật chặt, sau đó Trương Thanh Vân vội chào hỏi Vạn Quốc Thư.
- Chào bí thư Trương!
Trác Sĩ Đống dùng giọng khách khí nói, nếu so sánh thì hắn có thể lớn hơn Trương Thanh Vân mười tuổi, nhưng rõ ràng hậu sinh khả úy vì vậy thái độ của Trác Sĩ Đống cũng có chút bối rối.
- Chào bí thư Trương!
Lưu Hoan cũng tiến lên dùng giọng khách khí nói. Trước kia hắn cũng được coi là lãnh đạo lệ thuộc trực tiếp của Trương Thanh Vân, nhưng rõ ràng lúc này Lưu Hoan vẫn phải thấp hơn Trương Thanh Vân một cái đầu, mãi đến năm nay hắn mới được đề bạt giữ chức vụ quan trọng.
Lưu Hoan thăng quan tất nhiên Trương Thanh Vân phải chúc mừng, vì vậy hai người không tránh khỏi nói vài câu xã giao. Đám người nói chuyện với nhau trong chốc lát rồi tiến vào trong phòng Hiểu Nhĩ Sơn Trang.
Vì tất cả đều là người quen cũ nên không khí trên bàn cơm rất tốt, mọi người cũng không phải cố ý làm rộn bầu không khí.
- Thanh Vân, chúng ta nâng chén. Thật sự tôi rất hâm mộ cậu, mới đi được một năm đã được huyện ủy và đảng ủy thông báo khen ngợi, nguồn gốc của cậu là cán bộ Lật Tử Bình, điều này làm tôi cảm thấy rất vui sướng.
Vạn Quốc Thư nâng chén nói, lão cười rất tươi, tất nhiên rất hài lòng với tình cảnh hiện nay.
Hai người uống với nhau một ly, tất nhiên cũng không khỏi nhắc đến Lật Tử Bình. Hiện nay Lật Tử Bình được chọn làm xã thí điểm phát triển cây trà, vì vậy mà trọng tâm câu chuyện của mọi người đều đổ dồn vào cây trà.
- Không thể được, cây trà không phải thứ có thể thu được hiệu quả chỉ trong vòng vài tháng một năm, vấn đề có rất nhiều. Chủ tịch Lệ cũng thường xuyên phê bình công tác của chúng tôi.
Hào Liệt lắc đầu cười khổ nói, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt tinh tế nhìn lão, lúc này phát hiện ra Hào Liệt đã hơi gầy, da đen ngăm, xem ra cũng rất khổ cực.
Trương Thanh Vân cũng có thể phán đoán ra những bất mãn của Lệ Cương vào lúc này.
Lệ Cương bây giờ đang nóng vội, đang hy vọng cây trà Lật Tử Bình có thể tìm được thành tích, sau đó các xã thị trấn khác đều được áp dụng, như vậy vấn đề quy mô sẽ được giải quyết. Tất nhiên cũng không gạt bỏ nhân tố thành tích, cây cam phía nam và cây trà phía bắc nếu đều được phát triển thì rõ ràng huyện Ung Bình hoàn toàn có thể đi lên.
Đây là cái nhìn từ diện rộng, nếu nói ở mức độ hẹp thì hiện nay huyện Ung Bình đang đứng vào thế chân vạc mà thế lực của Lệ Cương lại yếu nhất. Nếu Lệ Cương có thể nắm chắc tất cả các xã tây bắc vào tay thì hắn sẽ có thêm nhiều quyền lợi trong thường ủy, tất nhiên người có thực lực đưa ra kiến nghị sẽ được tất cả coi trọng, đây là một đạo lý rất rõ ràng.
- Bí thư Hào, uống, uống rượu, tôi thấy vấn đề này giống như những gì anh nói, rõ ràng không thể nôn nóng được. Lúc này anh đáng giá tốt vấn đề thì ba năm sau sẽ có được hiệu quả và lợi ích, đến lúc đó mọi người lại cạn chén ăn mừng.
Trương Thanh Vân nói một nửa lời lại cảm thấy không ổn, rõ ràng Hào Liệt là người mà tuổi không chờ đợi, cơ hội được đề bạt là rất kém.
Hào Liệt lắc đầu, vẻ mặt có chút tiêu điều, lão cau mày nói:
- Tôi cũng không có tư tưởng tiếp tục tiến lên, chẳng qua chỉ muốn có thể bình an ở nhiệm kỳ của chính mình, không xuất hiện tình cảnh rối loạn là được.
Trong mắt Trương Thanh Vân lóe lên linh quang, trong lòng hắn mơ hồ có chút cảm giác lo lắng. Hào Liệt là người hiểu rất sâu về Lật Tử Bình, khả năng lớn nhất là chính sách của Lệ Cương có vấn đề gì đó, nếu không lão sẽ không nói như vậy.
Trong lòng có bóng đen nên bữa cơm cũng dần mất đi hương vị, dù sao trong mắt người khác thì Trương Thanh Vân cũng thuộc về thế lực Lệ Cương, tất nhiên hắn sẽ không nói rõ ràng tình hình cụ thể. Trương Thanh Vân có một dự cảm, lần này Lệ Cương gióng trống khua chiêng phát triển cây trà, sợ rằng khả năng không lớn.
Sau khi ăn cơm xong thì Trương Thanh Vân về nhà, khi bước vào cửa đã nhìn thấy Cảnh Sương ngồi ngây người tên ghế sa lông. Khi thấy Trương Thanh Vân vào nhà thì Cảnh Sương vội vàng đứng dậy nhiệt tình chào đón.
- Sao em không mở ti vi xem? Ngồi ngây ra đó làm gì?
Trương Thanh Vân cười nói, hắn vội vàng ôm chầm lấy Cảnh Sương.
Cảnh Sương nở nụ cười thản nhiên, nàng vùi đầu vào trong lồng ngực rồi dùng hai tay ôm chặt lấy eo Trương Thanh Vân nói:
- Thế nào? Em rất ngốc phải không?
Trương Thanh Vân cảm thấy Cảnh Sương trong lồng ngực có chút khác thường, hắn vội vàng xoay mặt nàng lại rồi dùng hai bàn tay úp lại:
- Có chuyện gì vậy?
Cảnh Sương gật đầu nhưng lại lắc đầu, hai gò má nàng đỏ ửng, nàng lại cúi đầu xuống thấp hơn.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn lập tức ý thức được có thể có tin vui, vì vậy liên tục truy hỏi. Một lúc lâu sau Cảnh Sương mới đỏ mặt nói:
- Tháng sáu năm sau thì cha của Tôn Khoa sẽ về hưu.
Trương Thanh Vân ngây cả người, hắn không biết chuyện này có gì vui. Trương Thanh Vân nhìn Cảnh Sương, lúc này Cảnh Sương lại cắn hắn một cái rồi nói:
- Anh ngốc, không để ý đến anh nữa.
Cảnh Sương nói xong thì đỏ mặt chạy vào phòng.
Ý nghĩ trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Cảnh Sương, vì vậy vội vàng chạy đến đẩy cửa vào phòng ôm lấy Cảnh Sương xoay vài vòng, sau đó hắn cười nói:
- Em rốt cuộc có thể gả cho anh, sao lại phải đợi chủ nhiệm Tôn về hưu?
Cảnh Sương trợn trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng đang chuẩn bị quay đầu thì nghe được câu tiếp theo, trên mặt nàng lại lộ ra vẻ phức tạp:
- Nếu ông ấy về hưu thì chúng ta mới yên tâm, lúc đó anh sẽ an tâm công tác, không cần để ý đến kẻ khác.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn lựa chọn cách thức tôn trọng Cảnh Sương. Lúc này hắn cảm thấy rất vui, chuyện liên quan đến vợ cuối cùng cũng có kết quả, vì vậy hắn ôm chặt lấy Cảnh Sương ném lên giường rồi nhào đến.
Đã lâu rồi Trương Thanh Vân chưa đụng đến Cảnh Sương, hơn nữa tâm tình của hai người hôm nay rất tốt, một người nóng hừng hực, một người đáp trả như lửa nóng. Tình cảnh ngày hôm nay ân ái triền miên, nước sữa giao hòa, trạng thái tinh thần của Trương Thanh Vân hôm nay rất tốt, một đêm ba lần chinh chiến. Cuối cùng Cảnh Sương cũng không thể chịu đựng được nữa, nàng co rúc trên giường như một khối bông. Trương Thanh Vân cũng thu tướng lui binh, hắn ôm người ngọc hương thơm mà ngủ một giấc đến tận sáng.
Các ban ngành họp mặt trong văn phòng thị trấn Nguyệt Toàn, mọi người còn chưa kịp thưởng thức lời khen ngợi từ chính quyền huyện Ung Bình thì vấn đề mới đã đến.
Cây cam trong thị trấn Nguyệt Toàn đã bắt đầu được thu hoạch, vấn đề là Hoàng Thu Thực chỉ bao tiêu được vài phần, hơn nữa Biện Huy Hoàng cũng không có nhiều tài chính, lúc này những vườn cam đang gặp vấn đề.
Trong lòng Trương Thanh Vân tất nhiên biết rất rõ nguồn gốc vấn đề nằm ở nơi nào. Sau lễ hội cam lần này tìm được rất nhiều thương nhân nhưng Vũ Đức Chi lại cùng hiệp hội cam mưu tính với nhau, bọn họ đưa tất cả khách hàng đến khảo sát thị trấn Thanh Hà. Vũ Chí Cường có sẵn tài chính, tất nhiên hắn sẽ cho các thương nhân rất nhiều ưu đãi, vì vậy dưới tình huống này người khó khăn chính là thị trấn Nguyệt Toàn.
- Chúng ta phải lên huyện ủy làm cho rõ ngô khoai, Vũ Chí Cường và Hùng Triết Hoa quả nhiên làm càn, thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta bỏ tiền tổ chức lễ hội văn hóa cam nhưng không ngờ lại trồng đào cho kẻ khác hái, rõ ràng không có đạo lý.
Lý Kinh dùng giọng tức giận nói.
Lý Kinh vừa nói xong thì tất cả mọi người đã hưởng ứng, Lý Tiếu Thiên và Uông Văn đều đồng ý, mọi người nhìn về phía Trương Thanh Vân.
- Chủ tịch Đàm, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nhìn Đàm Vân Quốc nói.
Đàm Vân Quốc nở nụ cười mất tự nhiên, hắn trầm ngâm rồi nói:
- Tôi thấy có làm lớn chuyện cũng không được, chỉ làm mọi người tranh cãi mà thôi. Sau khi chúng ta đưa ra chính sách thì cây cam đã chín rục, sợ rằng tác dụng của vấn đề này không lớn.
- Nếu vậy thì làm thế nào? Nếu không làm náo loạn thì không có nguồn tiêu thụ, chẳng lẽ đợi quả cam chín rục trên núi sao?
Lý Kinh dứng dậy hét lên.
- Anh chú ý cách dùng từ!
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn dùng giọng không vui nói. Lý Kinh vội vàng ngồi xuống, sau khi bị Trương Thanh Vân trị vài lần thì hắn cũng không còn thái độ như trước. Nhưng lúc này trong thị trấn Nguyệt Toàn cũng chỉ có Trương Thanh Vân mới trị được Lý Kinh, những người khác có đứng trước mặt thì Lý Kinh cũng làm theo ý mình. Trương Thanh Vân cũng chỉ biết lắc đầu với Lý Kinh, dù sao người ta cũng có Hoàng Tung Sơn chống đỡ, hoàn toàn có thể kiêu ngạo.
- Tình hình của tổ kêu gọi đầu tư thế nào rồi?
Trương Thanh Vân hỏi Lý Kinh.
Vẻ mặt Lý Kinh có chút khó khăn:
- Tên mập họ Uông kia chính là người của hiệp hội cam huyện Ung Bình, tổ kêu gọi đầu tư lên phương bắc tìm được vài thương nhân nhưng hắn đều dâng hết cho hiệp hội cam huyện.
- Cái gì?
Trương Thanh Vân vỗ bàn tức giận quát:
- Phân công anh làm phó chủ tịch kiêm nhiệm hiệp hội cam để làm gì? Chỉ chút chuyện như vậy cũng không nắm bắt được, anh...Anh rõ ràng không làm tròn trách nhiệm.
Trương Thanh Vân cảm thấy tức giận, hơn nữa lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh. Lần này rõ ràng bị người ta đâm đao sau lưng, Hùng Triết Hoa hiệp hội cam cũng không nể mặt thị trấn Nguyệt Toàn.
- Ba nguyên tắc thực hiện thế nào?
Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Lý Kinh.
- Thực...Thực hành rất tốt, dân chúng đều phân loại trái cây theo yêu cầu, chất lượng quả cam không có vấn đề.
Lý Kinh cung kính nói, hắn liên tục lau mồ hôi trán, Trương Thanh Vân lần ngày quá nghiêm làm hắn cảm thấy chột dạ.
- Được rồi!
Trương Thanh Vân gật đầu rồi từ chối cho ý kiến, trong đầu cũng cố gắng suy nghĩ biện pháp. Thương nhân mua cam từ huyện Ung Bình, sau đó vận chuyển đến ga Vũ Đức rồi thông qua các con đường vận tải túa đi khắp nơi. Thanh Hà đã có ưu đãi cho thương nhân, ban bố sáu điều vận chuyển gì đó, đồng thời cũng giảm phí cầu đường và trợ giúp tiền xăng dầu.
Thương nhân mua cam từ Thanh Hà có thể tiết kiệm được khá nhiều tiền, mà lúc này tài chính của thị trấn Nguyệt Toàn đã hầu như cạn kiệt. Trương Thanh Vân cảm thấy rất buồn bực, ít nhất hắn cũng phải bổ sung tài chính cho quả cam vài chục ngàn đồng.
Nghĩ đến đây Trương Thanh Vân thầm cảm thấy hối hận, thật ra khi nhận được tiền cứu trợ dân nghèo của Uông Phong thì hoàn toàn có thể trợ giúp đợt cam chín lần này, nhưng lúc đó cũng không ai ngờ xảy ra vấn đề. Lúc này thị trấn Nguyệt Toàn còn vài chục ngàn tấn cam, phải đưa ra vài triệu đồng, lúc này sao còn số tiền như vậy?