Ngày hôm sau mọi người tập trung lại, hắn phân công Vương Tề đi đến công ty Tam Kiến, còn chính mình đến khách sạn Vienna.
Khi đi vào văn phòng hành chính khách sạn thì một người phụ nữ có tuổi tiến ra tiếp đón Trương Thanh Vân. Người này mặc một bộ vest nghề nghiệp, trên mặt là một cặp kính đồi mồi. Người này tên là Vương Na, là người quản lý bộ phận PR* của khách sạn Vienna.
(*: PR là Pubblic Relation: Quan hệ công chúng, nó được hiểu đơn giản là kênh thông tin giao tiếp giữa doanh nghiệp và người tiêu dùng. Nó ở tầm cao hơn so với Quảng Cáo, bởi PR phải dựa trên cơ sở sự trung thực, minh bạch, rõ ràng...Mục tiêu cuối cùng cũng là để xây dựng niềm tin đói với khách hàng.)
- Trưởng khoa Trương, vừa rồi tôi đã nói rõ tất cả nguyên nhân và hậu quả, tình hình là như vậy. Khách sạn chúng tôi đi được mà đứng cũng được, cũng không sợ người khác kiểm tra.
Người phụ nữ tên là Vương Na nói rõ tình huống xong thì dùng tay nhấc kính nói, nàng rõ ràng rất có lòng tin khi đối phó với một trưởng khoa của phòng giám sát tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân híp mắt không lên tiếng, hắn cầm danh thiếp của Vương Na lập trái lật phải, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói:
- Chị là Vương Na phải không? Làm người quản lý quan hệ công chúng phải không?
Vẻ mặt Vương Na chợt biến đổi trở nên khó coi, thì ra nàng nói nửa ngày mà người ta căn bản không nghe, vì vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng.
- Giám đốc Tề có ở đây không? Tôi muốn gặp anh ấy!
Trương Thanh Vân lạnh nhạt nói, vẻ mặt Vương Na lại càng trở nên khó coi. Nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi thầm nghĩ tên này đúng là không biết trời cao đất rộng, giám đốc Tề rất bận rộn, anh có thể gặp mặt được sao? Đối với Vương Na thì dựa vào thế lực của giám đốc Tề, một khoa giám sát nho nhỏ không đáng phải quan tâm.
- Thật xin lỗi, trưởng khoa Trương, gặp giám đốc Tề phải hẹn trước, nếu có gì anh cứ nói với tôi là được, tôi sẽ cố hết sức để hợp tác.
Vương Na nói mà gương mặt không chút biểu cảm, trong lòng lại càng khinh thường Trương Thanh Vân. Nàng nghĩ rằng người này không biết chừng mực, một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi. Trưởng khoa sao? Không phải chỉ là cán bộ cấp khoa ở văn phòng tỉnh ủy đấy chứ?
- Không có hẹn trước à? Hôm qua không phải bên này đã nhận được điện thoại từ phòng giám sát sao?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, giọng điệu cũng chợt tăng mạnh, hắn rõ ràng biết được Vương Na căn bản không coi chính mình ra gì.
- Tôi rất khó thể tin chị là người phụ trách quan hệ công chúng của khách sạn, chị giống như một người quản lý tức giận, một người không hiểu xã hội học mà làm quản lý quan hệ công chúng, nếu không cho rằng khách sạn Vienna không có vấn đề thì đúng là quá khó.
- Chị căn bản không hiểu mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ nào, vấn đề quan trọng chính là công chúng cho rằng khách sạn của các người có liên quan đến đường dây gái gọi. Chị cho rằng chỉ cần nói ra những chứng cứ như vậy thì có tác dụng sao? Đơn vị tiếp đãi lãnh đạo của tỉnh ủy phải bảo đảm hình tượng, chị tưởng rằng tôi đang nói đùa sao?
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Vương Na trở nên sững sờ, vẻ mặt đỏ bừng, nàng không ngờ một trưởng khoa lại ăn nói hùng hồn như vậy, không để lại cho người khác chút mặt mũi nào. Vương Na mấp máy môi vài lượt, sau đó nàng hừ một tiếng nói:
- Trưởng khoa Trương, lời này của anh có ý gì? Chủ nhiệm Cao của phòng giám sát các anh cũng là khách quen của Vienna...
Vương Na vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã vung tay ngăn lại, hắn nói:
- Chị đừng nói gì nữa, bây giờ chị có hai con đường, một là đưa giám đốc Tề đến đây, tôi sẽ nghe vài lời nói thật. Thứ hai chính là tôi sẽ lập tức quay về và báo cáo tình huống thực tế lên cho lãnh đạo.
- Anh!
Vẻ mặt Vương Na đã có vẻ không thể nhẫn nhịn được nữa, nàng đứng thẳng người nói:
- Trưởng khoa Trương, xinh anh chú ý cách dùng từ, khách sạn Vienna chúng tôi là xí nghiệp dẫn đầu trong tỉnh, hơn nữa chúng tôi trở thành đơn vị tiếp đãi cũng được chính bí thư Hoàng phê chuẩn.
- Tôi có thể nói rằng chị đang dùng lãnh đạo để hù dọa kẻ khác hay không? Cô có biết mình đang uy hiếp giám sát viên phòng giám sát tỉnh ủy không?
Trương Thanh Vân nói bằng giọng điệu không chút yếu thế.
Vương Na thiếu chút nữa đã nổi điên, lúc này nàng mới biết mình đã gặp phải một kẻ điên. Nàng có liên hệ với rất nhiều nhân viên chính phủ ở Thành Đô, hơn nữa còn thường hay cùng các cán bộ cấp tỉnh ăn cơm, nhưng trước nay chưa từng thấy vị cán bộ nào không thèm nể mặt Vienna như thế này.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Na, sau đó hắn xách cặp đi xuống lầu. Khi Trương Thanh Vân đi xuống bên dưới thì lập tức bị một cô gái xinh đẹp gọi lại, cô gái này mặc một bộ trang phục vest màu đen, dưới là váy ngắn và tất chân, rất hấp dẫn.
- Xin hỏi anh là giám sát Trương phải không? Chủ tịch Tề của chúng tôi có lời mời.
Cô gái chạy đến dùng giọng khách khí nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên, còn tưởng rằng sẽ rất ẩn nhẫn, không ngờ Vienna đã mất kiên nhẫn.
Văn phòng của chủ tịch khách sạn rất rộng, khoảng hơn trăm mét vuông, bên trong lắp đặt những thiết bị màu đỏ thẫm, nếu nhìn qua thì cực kỳ thoải mái. Văn phòng nằm ở tầng cao nhất của khách sạn Vienna, nếu mở rèm cửa sổ thì hoàn toàn có thể thu toàn bộ vẻ đẹp thành phố Thành Đô vào trong mắt, có thể thấy chủ nhân là người rất có phong cách.
Tề Phong khoảng bốn mươi bảy tuổi, tóc đen và sáng bóng, ánh mắt có thần giống như chim ưng, hơn nữa còn rất có sinh lực.
Sau khi Trương Thanh Vân vào cửa thì xuất danh thiếp của mình để tỏ ý.
Trên mặt Tề Phong lộ ra nụ cười, hắn vẫn không mở miệng mà nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng không mở miệng, hắn tiến đến trước bàn làm việc dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Tề Phong.
- Cậu trai, rất xấu hổ, vừa rồi tôi cùng bàn bạc mối làm ăn lớn với người khác, vì vậy mới để cậu phải chờ lâu.
Tề Phong đột nhiên mở miệng nói.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, Tề Phong này rất khôn khéo, có sở trường tạo ra áp lực cho người khác, Trương Thanh Vân cười nói:
- Nếu tôi nhớ không lầm thì tối qua phòng giám sát đã gọi điện đến cho anh, có lẽ anh nên thay đổi thư ký.
Tề Phong thu ánh mắt lại, hắn đột nhiên cười ha hả giống như gặp phải điều gì đó rất thú vị, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Tôi nhớ hình như nha đầu Hoàng Diêu đã là phó khoa giám sát số ba, sao hôm nay lại không đến?
- Để tránh tình nghi!
Trương Thanh Vân trả lời ngắn gọn và rất có lực.
Tề Phong chợt sững sờ nhưng lúc này không cười mà dùng ánh mắt có chút hăng hái dò xét Trương Thanh Vân. Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Trương Thanh Vân, nhưng rõ ràng Trương Thanh Vân đã để lại cho Tề Phong ấn tượng rất sâu. Những năm gần đây thanh niên dám dùng thái độ như Trương Thanh Vân nói chuyện với Tề Phong hắn rõ ràng đã không còn, ít nhất thì người trước mặt Tề Phong cũng là loại có năng lực.
- Vụ án này có vấn đề, chúng tôi đã tiến hành liên hệ với công an khu Vượng Thủy, vụ án cơ bản đã trong sáng. Trách nhiệm của chúng tôi chính là nhân viên giám sát trong khách sạn có sơ hở, nhưng khách sạn của chúng tôi hoàn toàn không liên quan.
Tề Phong nói.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Hôm nay cuối cùng tôi cũng được nghe một câu nói thật lòng. Nếu giám đốc Tề đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng xác minh với anh, nhân viên giám sát mắc sai sót không phải là vấn đề nhỏ.
- Gái gọi có thể trà trộn vào khách sạn thì cũng giống như có phần tử khủng bố, vì vậy tôi cho rằng dưới tình huống khách sạn không rõ ràng cải thiện cung cách quản lý thì đơn vị tiếp đãi lãnh đạo của tỉnh ủy phải thay đổi. Vấn đề này tôi sẽ phản hồi lên cho lãnh đạo.
- Cái gì?
Trong mắt Tề Phong lóe lên tinh quang, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân một lúc lâu, sau đó nói:
- Trương tiên sinh, đơn vị tiếp đãi lãnh đạo do văn phòng tỉnh ủy phụ trách phải không? Chẳng lẽ vòi bạch tuộc của phòng giám sát lại dài như vậy?
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, chỉ cần xem xét lời nói thì biết rõ Tề Phong đã tức giận. Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ điều này nhưng lại không muốn thay đổi kế hoạch của mình, hắn cười nói:
- Tất nhiên, chúng tôi chỉ là đề nghị mà thôi, xử lý cụ thể thế nào thì phải xem các lãnh đạo.
Trương Thanh Vân nói xong thì đứng dậy cười nói:
- Tôi chúc giám đốc Tề may mắn.
Sau khi Trương Thanh Vân bỏ đi thì vẻ mặt Tề Phong chợt tái nhợt, chỉ là một trưởng khoa mà không biết tốt xấu như vậy, được một tấc thì lấn lên một thước, tư thế kiêu ngạo đến mức làm Tề Phong hắn cũng phải run sợ. Một tiếng ầm vang lên, một bình hoa cực phẩm lập tức bị Tề Phong đập bể nát.
Nữ thư ký vội vàng đi vào, nàng cực kỳ lo sợ và không nói lời nào. Tề Phong trừng mắt nhìn cô thư ký rồi nói:
- Chuyện mời bí thư Hoàng dùng cơm thế nào rồi?
- Là...Điều này...Tối nay bí thư Hoàng bận họp, vì vậy mà không có thời gian...
Cô thư ký dùng giọng sợ hãi nói.
Tề Phong phất tay, trong lòng cảm thấy rất buồn bực. Hắn đi đến bên cạnh bàn làm việc bấm một dãy số, một lúc lâu sau cũng có người bắt máy, vẻ mặt Tề Phong có hơi hòa hoãn, hắn nói:
- Anh rể phải không? Tối nay anh có bận gì không?
Trong điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp:
- Đản Ba*, có chuyện gì sao?
(*: Tên cúng cơm)
Tề Phong trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Là thế này, hôm nay phòng giám sát phái đến một trưởng khoa họ Trương, người này còn rất trẻ, thái độ rất ác liệt. Người này tuyên bố sẽ hủy bỏ vị trí đơn vị tiếp đãi lãnh đạo của chúng tôi, việc này Cao Khiêm hình như làm hơi quá.
- Sao? Người thanh niên họ Trương à? Tên là gì?
Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng điệu khá hăng hái.
- Tên là gì nhỉ? Để em xem lại, à, Trương Thanh Vân, người này mới đến, là một tên lỗ mãng. Hắn dám nói khách sạn bị gái gọi trà trộn vào giống như có phần tử khủng bố, đây không phải là giọng điệu nhà quan, là chụp mũ kẻ khác sao?
Tề Phong bực bội nói.
- Được rồi, lúc này anh hơi bận! Thế này đi, sau này chú gặp người cũng phải biết xuống nước một chút, cái gì mà chỉ là một trưởng khoa? Đây chính là cán bộ của lãnh đạo.
Sau khi cúp điện thoại thì Hoàng Tân Quyền híp mắt, lão đã nghe qua tên Trương Thanh Vân, hắn biết rõ người này từ cơ sở tiến lên văn phòng, tiểu tử này có chút ý tứ. Không ngờ tuổi không lớn nhưng bản lĩnh dùng chổi lông gà làm lệnh tiễn lại rất giỏi.
Khoa giám sát số ba tổ chức họp, Trương Thanh Vân đem hồ sơ đưa cho tất cả mọi người, sau đó bắt buộc mọi người phải cho ý kiến.
- Sao?
Vẻ mặt Hoàng Diêu chợt trở nên trắng bệch, nàng không dám tin vào mắt mình. Phần đầu hồ sơ thì rất tốt, những tài liệu mà cục công an Vượng Thủy đưa đến đều chứng mình tám "gái gọi" không phải nhân viên của khách sạn Vienna, nhân viên khách sạn Vienna cũng nói rõ chính mình không tham gia đường dây gái gọi cho khách.
Nhưng phần phía sau, Trương Thanh Vân rõ ràng ghi chép những gì đã điều tra, khách sạn Vienna không chịu phối hợp công tác với phòng giám sát tỉnh ủy, đặc biệt là thái độ rất ác liệt, mà quan trọng là nhân viên quản lý quan hệ công chúng của khách sạn Vienna. Trương Thanh Vân cho rằng năng lực của nhân viên khách sạn có vấn đề, đồng thời thông qua chuyện lần này mà chứng minh sơ sót của khách sạn Vienna là quá lớn, có rất nhiều tai họa ngầm, đề nghị lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy xem xét.
Vẻ mặt Hoàng Diêu hoàn toàn biến đổi, tất cả những nhân viên còn lại đều kinh hoàng. Sau đó đám người trừng hai mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
- Hoàng Diêu cũng không được lên tiếng để tránh hiềm nghi, những người khác có thể nói.
Trương Thanh Vân cười nói, vẻ mặt lại rất thoải mái.
- Không lên tiếng thì không lên tiếng.
Hoàng Diêu lầm bầm một câu, trong lòng rất tức giận. Trương Thanh Vân này nhìn qua cũng có chút kinh nghiệm đối nhân xử thế nhưng sao lại cạn kiệt nhân tình như vậy? Rõ ràng dượng của nàng đã có chút thảm thương. Không được, tối nay trở về phải nói với cha, để xem Trương Thanh Vân này có thể đảm đương chức vụ trưởng khoa được bao nhiêu ngày?
Hoàng Diêu tức giận bỏ đi, những người còn lại sao dám nói câu nào? Trương Thanh Vân khẽ ngáp rồi duỗi lưng mệt mỏi nói:
- Nếu các anh chị đều không cho ý kiến thì cứ quyết định như vậy, Vương Tề, cô đem hồ sơ lên đưa cho chủ nhiệm Cao, chúng ta đã hoàn thành tất cả mọi chuyện.
Trong văn phòng Cao Khiêm, lúc này hắn đang xem tài liệu mà khoa giám sát số ba đưa lên, trái tim đập lên dữ dội. Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy ngồi trước mặt Cao Khiêm, vẻ mặt Đỗ Dũng cũng không khó coi, Đường Quốc Huy thì rất thoải mái.
- Chủ nhiệm Cao, chuyện lớn thế này có lẽ chúng ta nên tự mình xuống xem xét, nếu tất cả đều giao cho Trương Thanh Vân thì sợ rằng sẽ sinh ra chút quan điểm cực đoan. Trương Thanh Vân dù sao cũng vừa đến nhận chức, phương diện kinh nghiệm cũng chưa được phong phú.
Đỗ Dũng hắn còn cho rằng Trương Thanh Vân là người thích hòa hợp, nào ngờ lại tạo ra lỗ thủng lớn như vậy, lời lẽ lại quá nghiêm khắc, đây không phải chụp lên đầu bí thư Hoàng à?
- Chủ nhiệm Đường, anh thấy sao?
Cao Khiêm nhìn lướt qua Đường Quốc Huy rồi nói.
- Điều này...Hì hì, khó nói, khó nói! Sự cầu thị của trưởng khoa Trương rõ ràng rất đáng giá, tôi thấy chúng ta nên để anh ấy tự bày tỏ quan điểm.
Đường Quốc Huy dùng giọng xảo quyệt nói.
Cao Khiêm bĩu môi với Đỗ Dũng rồi nói:
- Anh đi ra gọi vị Bao Thanh Thiên kia đến đây, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, ba người chúng ta đều trở thành quân của cậu ấy mất.
Trong văn phòng bí thư Hoàng ở lầu năm khu tỉnh ủy, Trương Thanh Vân cầm hồ sơ lên lầu, trong lòng có chút căng thẳng.
Vừa rồi Trương Thanh Vân bị Cao Khiêm và Đỗ Dũng mắng cho một trận, sau đó bắt buộc chính hắn đưa phần tài liệu này đến cho bí thư Hoàng. Không đi không được, vì Trương Thanh Vân hắn còn chưa kịp kéo quan hệ với Cao Khiêm, hơn nữa Tề Phong khách sạn Vienna còn dám đánh điện trực tiếp đên văn phòng Cao Khiêm.
Tất nhiên Tề Phong sẽ nói ra những lời rất khó nghe, trọng điểm chính là Trương Thanh Vân muốn hủy bỏ tư cách tiếp đãi lãnh đạo của khách sạn Vienna. Hắn nói Trương Thanh Vân rất phóng túng, nói phòng giám sát đã vượt quyền. Sau khi cúp điện thoại thì Cao Khiêm lập tức nổi giận đùng đùng chạy đến khoa giám sát số ba, cũng không đợi Trương Thanh Vân ngẩng đầu mà ném thẳng hồ sơ vào mặt hắn.
- Anh gây chuyện thì tự mình mà đi xử lý, ai bảo anh ăn nói hồ đồ? Phòng giám sát còn chưa kịp đưa ra nghị quyết thì chính anh đã muốn hủy bỏ tư cách đơn vị tiếp đãi của bọn họ, anh đúng là gan cùng mình.
Cao Khiêm trở nên tức giận rất hiếm thấy, những nhân viên giám sát khoa số ba thì mắt to mắt nhỏ, tất cả đều choáng váng, đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Trương Thanh Vân.
Nhưng vẻ mặt nha đầu Hoàng Diêu lại có chút đắc ý, trong lòng rất vui sướng. Tư tưởng của nàng rất đơn giản, dượng là người nàng hiểu rõ nhất, nếu kẻ nào không khách khí với dượng thì cũng là đối thủ của nàng, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không phải ngoại lệ.
Cao Khiêm nổi giận nhưng Trương Thanh Vân cũng không hoàn toàn bị dọa mà chăm chú nói:
- Chủ nhiệm Cao, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ nói cái nhìn cá nhân của mình với giám đốc Tề, cũng không phải là quyết định của phòng giám sát. Nếu lãnh đạo cảm thấy cái nhìn của tôi không tốt thì hoàn toàn có thể xem xét lại.
Cao Khiêm trở nên sững sờ rồi lại chán nản, những lời nói của Trương Thanh Vân rất cẩn thận, Trương Thanh Vân có hồ đồ thì Tề Phong mới nói phòng giám sát thế này thế nọ. Nhưng cái nhìn cá nhân của Trương Thanh Vân đã hại chết người, lúc này phòng giám sát đang thay đổi, chẳng phải nói rõ chính mình yếu thế trước mặt người khác sao?
Những người đứng phía sau chắc chắn sẽ nói lời huyên thuyên, danh dự của phòng giám sát sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa bí thư Hoàng có lẽ cũng khó chịu. Cao Khiêm vừa nghĩ đến bí thư Hoàng thì linh quang trong mắt lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân giống như nghĩ ra được điều gì đó.
- Anh cầm hồ sơ tự mình đưa lên văn phòng bí thư, nếu không được thì ngày mai khỏi đi làm.
Cao Khiêm hừ một tiếng, vẻ mặt hắn dần hòa hoãn trở lại, củ khoai lang nóng cuối cùng cũng có thể vứt đi, Trương Thanh Vân này rõ ràng có giá trị.
Trương Thanh Vân cầm lấy hồ sơ đang định đi ra khỏi cửa thì Đỗ Dũng bên cạnh lại không nhịn được, hắn tức giận quát:
- Anh dám đi thật à? Sao không biết nặng nhẹ như vậy? Chủ nhiệm Cao chẳng qua chỉ nói đùa, chẳng lẽ anh không hiểu à?
Rõ ràng Đỗ Dũng còn chưa nhìn ra manh mối bên trong.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn giật mình nhìn Cao Khiêm, nhưng lúc này Cao Khiêm lại vỗ vai Đỗ Dũng rồi nói:
- Anh bảo ai nói đùa? Tôi nói được làm được, anh đi đi!
Vẻ mặt Đỗ Dũng chợt biến đổi, hắn quay đầu nhìn Cao Khiêm rồi nói:
- Chủ nhiệm Cao, vấn đề này có chút không ổn.
- Thế nào là không ổn, nếu anh ấy không ổn thì anh đi, dù sao tôi cũng không muốn tìm nắng.
Cao Khiêm hừ lạnh một tiếng, Đỗ Dũng vội vàng ngậm miệng, hắn biết rõ lần này chủ nhiệm Cao đã rõ ràng rất tức giận.
Độ tuổi của bí thư Hoàng so ra không thua kém gì Hoàng Tung Sơn, mái tóc đã bạc hơn phân nửa nhưng tinh thần lại rất tốt. Trương Thanh Vân lần đầu tiên gặp lãnh đạo cấp tỉnh nên tâm tình có nôn nóng, hắn ngồi trên ghế mà không biết đặt tay ở đâu. Lần đầu tiên Trương Thanh Vân cảm thấy rất thận trọng, có lẽ cũng không thua kém gì lúc đối mặt Triệu Truyền.
Trên người Hoàng Tân Quyền rõ ràng bùng ra khí thế lãnh đạo, loại khí thế này ép đến làm trái tim người đối diện đập lên rất mạnh. Trương Thanh Vân ngồi yên trên ghế nhưng ánh mắt rõ ràng không biết cách sử dụng thế nào. Hoàng Tân Quyền thì dang chăm chú nhìn hồ sơ của Trương Thanh Vân đưa đến, chốc chốc cánh tay lại duỗi lên hạ xuống, những người cận thị mới có hành động thế này.
Hoàng Tân Quyền xem xét rất cẩn thận, chốc chốc lại khẽ nhăn mày, đồng thời cũng đọc rất chậm giống như không phải xem báo cáo mà đang nghiền ngẫm thư pháp. Sau khi xem xong thì ánh mắt chuyển lên người Trương Thanh Vân, đúng lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy lòng mình run lên.
Trương Thanh Vân vội vàng điều chỉnh tư thế, hắn tưởng rằng Hoàng Tân Quyền đã xem xong, đang chuẩn bị chờ đợi bị mắng. Nào ngờ Hoàng Tân Quyền nhấn chuông gọi thư ký dâng trà, sau đó tiếp tục nhìn vào báo cáo.
Thư ký của Hoàng Tân Quyền là đàn ông, cũng khá lớn tuổi, rõ ràng là người rất trầm ổn. Khi người này dâng trà còn lén dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng thầm nghĩ phòng giám sát đúng là càng ngày càng quá, sao lại để một trưởng khoa đến báo cáo với bí thư, Cao Khiêm đúng là không biết nặng nhẹ.
- Chủ nhiệm Cao của các anh hôm nay không đi làm sao?
Trong văn phòng yên tĩnh chợt vang lên giọng nói của Hoàng Tân Quyền, giọng điệu rất trầm, rất hùng hậu.
Trương Thanh Vân đột nhiên giật mình, hắn nói:
- Không...Không phải, chủ nhiệm Cao không dám đến, anh ấy nói rằng khoa giám sát số ba của chúng tôi dùng từ quá khắt khe.
- À!
Hoàng Tân Quyền ngẩng đầu, lão chợt nhíu mày:
- Đã biết dùng từ quá khắt khe sao không sửa lại?
Trương Thanh Vân trở nên bình tĩnh, hắn thở ra một hơi dài rồi nói:
- Căn cứ vào sổ tay của giám sát, căn cứa vào điều tra chi tiết của giám sát viên và kết hợp với nhiều đề nghị, cho nên tôi cho rằng trong phòng giám sát chúng tôi phải phản ánh chân thật, như vậy quyết sách lãnh đạo đưa ra cũng dễ dàng hơn. Nếu đưa vấn đề lên thảo luận ở thường ủy hoặc chuyển giao cho những ban ngành khác thì chúng tôi sẽ suy xét lại toàn diện, lúc đó tìm từ hợp lý cũng không muộn.
Hoàng Tân Quyền chợt trở nên sững sờ, khóe miệng lão lộ ra nụ cười làm kẻ khác khó thể phát hiện ra điều gì. Sau khi nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân một lúc lâu thì lão thầm gật đầu. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Hoàng Tân Quyền thầm nghĩ đúng là không hổ danh cán bộ lăn lộn ở cơ sở nhiều năm, rõ ràng phương pháp làm việc và mức độ tiếp thu ý đồ lãnh đạo của người thanh niên trước mặt mạnh hơn rất nhiều so với những kẻ suốt ngày ở cơ quan. Khách sạn Vienna vượt qua cánh cổng liên quan đến "sắc", chắc chắn bên dưới sẽ có kẻ nhận ra nhưng chưa kẻ nào châm chọc mà thôi. Người khác thì không biết rõ nhưng Cao Khiêm chắc chắn biết rất rõ, nếu không Cao Khiêm có mười lá gan cung chẳng dám sai một trưởng khoa đưa báo cáo lên đây.