Đường Vũ nhìn trái nhìn phải, hắn cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng. Đoạn Vĩnh Thuần vội vàng nói:
- Giám đốc Đường đã sống ở nước ngoài nhiều năm, chắc chắn kiến thức cũng nhiều hơn so với chúng ta, tất nhiên thường tiếp xúc với những đại nhân vật, điều này chúng ta cần phải học tập.
Vẻ mặt Đường Vũ lập tức hòa hoãn trở lại, vẻ mặt có chút cẩn trọng. Nhưng Đoạn Vĩnh Thuần lại tiếp tục nói:
- Nhưng giám đốc Đường không hiểu nhiều về thể chế chính trị trong nước cũng là điều bình thường, phòng giám sát của Thanh Vân ở văn phòng tỉnh ủy không liên quan gì đến viện kiểm sát cả.
- Sao lại không liên quan? Tất cả đều là cán bộ đảng viên, viện trưởng Ngô viện kiểm sát có cấp bậc cao hơn tôi rất nhiều lần, là lãnh đạo cấp trên đấy.
Trương Thanh Vân vội vàng phụ họa.
Vẻ mặt Đường Vũ liên tục thay đổi, hắn dù ngốc cũng biết được Đoạn Vĩnh Thuần và Trương Thanh Vân đang chế nhạo mình, như vậy biết làm thế nào cho phải? Vì vậy hắn vội vàng đứng lên nói:
- Các người đúng là rất mạnh miệng, giám đốc Đoạn, hì hì!
Khoảng khắc này Đường Vũ lại cảm thấy khó thở, cũng không biết tìm từ thế nào cho thích hợp. Hắn muốn nói vài lời hung hăng nhưng không biết phải làm sao mới có lực sát thương, vì vậy mà mặt đỏ tía tai.
- Này, này, giám đốc Đường, tiểu thư đến rồi.
Đoạn Vĩnh Thuần cười nói.
Vẻ mặt Đường Vũ chợt biến đổi, ánh mắt sáng rực lên, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ra sau lưng Đoạn Vĩnh Thuần.
Đoạn Vĩnh Thuần chợt sững sờ, sau khi xem xét lại thì vội vàng đứng lên ngượng ngùng nói:
- À, Hà công tử, mời Hà công tử ngồi, mời ngồi.
Trương Thanh Vân thầm cười, Đường Vũ rõ ràng đã bị chơi xỏ, Triệu Giai Ngọc còn chưa tới mà Hà Tuấn đã tới rồi.
Đường Vũ thầm nở nụ cười đắc ý, hắn hừ lạnh một tiếng rồi bắt tay với Hà Tuấn, sau đó lại cười nói:
- Hà công tử đến cũng rất đúng lúc, tôi cũng muốn nghe anh nói về vấn đề thể chế chính trị trong nước, ở nước ngoài quá lâu nên khong quen thuộc cơ cấu các tổ chức trong nước.
Đường Vũ vừa nói vừa vô tình nhưng cố ý đảo mắt về phía Trương Thanh Vân, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười đắc ý. Hà Tuấn híp mắt nhưng lại lập tức cau mày, trong lòng cũng đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn nói:
- Trưởng khoa à? Là người lãnh đạo của chúng tôi, chúng tôi đều bị anh ấy giám sát, trưởng khoa Trương thấy có đúng không?
Trương Thanh Vân cười cười, hắn đứng dậy bắt tay và nói chuyện với Hà Tuấn. Lúc này Hà Tuấn nói như vậy rõ ràng đang muốn lấy lòng Trương Thanh Vân hắn, rõ ràng Trương Thanh Vân cũng không dám khinh thường, Hà Tuấn tuyệt đối không phải loại người đơn giản.
Hôm nay biểu hiện của Hà Tuấn với Trương Thanh Vân rất nhiệt tình, hắn nghĩ dến Triệu Giai Ngọc muốn có cái cớ, chuyện lần trước Trương Thanh Vân và Lăng Tuyết Phi ở khách sạn Vienna cũng có em trai Hà Tuấn ở đó chứng kiến, có lẽ Triệu Giai Ngọc cũng biết rõ. Chỉ cần dựa vào điểm này thì Hà Tuấn biết được mình đang chiếm thế thượng phong.
Đoạn Vĩnh Thuần thấy Hà Tuấn khách khí với Trương Thanh Vân thì cảm giác bầu không khí khá tốt, vẻ mặt Đường Vũ lại có chút xấu hổ, hắn ngồi yên một chỗ và không dám tùy ý đáp lời. Hắn cũng thấy được Trương Thanh Vân không phải đơn giản chỉ là một trưởng khoa. Nhưng nếu hắn tiến lên nói lời xin lỗi thì rất mất mặt, vì vậy cảm thấy chính mình như ngồi trên đống lửa, cảm giác rất khó chịu.
Trong lòng Đoạn Vĩnh Thuần thì cảm thấy rất sướng, hắn bị điều đến tập đoàn xây dựng Giang Nam làm tổng giám sát công trình, Đường Vũ là phó tổng giám đốc và liên tục bắt bẻ, xem thường. Người này cho rằng Đoạn Vĩnh Thuần là người của công ty con, không có kiến thức. Vì vậy Đoạn Vĩnh Thuần mới nghĩ ra kế sách cáo mượn oai hùm kiếm chút danh tiếng.
Đám người trò chuyện trong chốc lát thì Trương Thanh Vân phát hiện Hà công tử có vẻ thất thần, ánh mắt thường nhìn về phía góc trái quầy bar. Trương Thanh Vân vội vàng híp mắt nhìn theo, thì ra Triệu Giai Ngọc đang ngồi bên kia, là một vị trí rất bí mật, nàng cũng đang nhìn sang bên này.
Đoạn Vĩnh Thuần và Đường Vũ cũng nhận ra vẻ mặt của Trương Thanh Vân và Hà Tuấn, cả hai đều nhìn qua, Triệu Giai Ngọc vội vàng núp vào cánh cửa.
- Tiểu thư sao? Đúng rồi, sao cô ấy không đến đây?
Đường Vũ là người nói ra đầu tiên, sau đó hắn lập tức nhìn về phía mọi người:
- Chúng ta có nên đi qua không?
- Không cần!
Trương Thanh Vân nói, tất cả đều đổ dồn mắt về phía hắn, hắn lại nói:
- Đúng như lời của giám đốc Đường, tiểu thư không muốn gặp tôi, nếu tôi đi thì nàng sẽ lập tức đi qua ngay.
Trương Thanh Vân nói xong thì đứng lên gật đầu với mọi người, hắn đi ra hai bước thì quay lại, sau đó lấy trong túi áo ra một vật đưa cho Đoạn Vĩnh Thuần nói:
- Chút nữa anh đưa vật này cho Giai Ngọc, anh nhớ kỹ, tâm tình của cô ấy không tốt cho lắm, tôi chúc các anh may mắn.
Đám người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân bỏ đi, vẻ mặt Hà Tuấn lộ ra vẻ lo lắng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Quả nhiên khi Trương Thanh Vân bỏ đi thì Triệu Giai Ngọc lập tức tiến đến, đám người lập tức đứng dậy, Hà Tuấn nở nụ cười tiến lên nghênh đón rồi mời nàng ngồi xuống. Triệu Giai Ngọc chợt nhíu mày nói:
- Giám đốc Đoạn, ai cho phép anh tự tiện mời những người không đứng đắn đến đây?
Vẻ mặt Đoạn Vĩnh Thuần chợt tái nhợt, hắn kinh ngạc nói:
- Thanh Vân...
- Thanh Vân cái gì? Sau này anh cách xa hắn ra một chút, các anh phải cách xa hắn ra một chút.
Triệu Giai Ngọc nói với vẻ mặt lạnh lùng, vì tức giận mà bộ ngực liên tục phập phồng, ánh mắt lại liên tục đảo ra ngoài cửa giống như sợ Trương Thanh Vân sẽ phóng vào.
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường, Đoạn Vĩnh Thuần và Đường Vũ thầm nghĩ. Bọn họ biết rất rõ tính tình của tiêu thư, tuy tiểu thư rất lạnh lùng nhưng bình thường tức giận vui buồn không để lộ ra ngoài, hiếm bao giờ thấy tức giận thế này, rõ ràng đây là lần đầu tiên.
Khi nhìn lại vẻ mặt Triệu Giai Ngọc thì rõ ràng thấy giống như vợ chồng son đang giận lẩy nhau. Vừa nghĩ đến đây thì Đoạn Vĩnh Thuần và Đường Vũ thầm run sợ, vẻ mặt Đường Vũ lại càng trắng bệch, tiểu tử vừa rồi là bạn trai của tiểu thư sao? Điều này sao thể được? Cũng vì vậy mà Đường Vũ trở nên lo sợ.
Hà Tuấn ở bên cạnh nghe thấy như vậy mà trong lòng cũng chua xè, Triệu Giai Ngọc bình thường ở bên cạnh hắn không chịu nói một câu, cực kỳ lạnh lùng. Không ngờ Trương Thanh Vân chỉ là một trưởng khoa mà có thể làm nàng thất thố như vậy, rõ ràng nàng đã để bụng điều gì đó với Trương Thanh Vân.
Hà Tuấn càng nghĩ càng thấy đúng, lại dễ dàng liên tưởng đến chuyện Lăng Tuyết Phi, Triệu Giai Ngọc đang ghen, vì vậy mà nổi lo lắng trong lòng Hà Tuấn lại tăng mạnh. Hà gia là trụ cột của Triệu gia ở Giang Nam, nếu chỉ là một trưởng khoa thì Hà Tuấn không thèm quan tâm. Đúng này thì Đoạn Vĩnh Thuần mở miệng:
- Tiểu thư, điều này, Trương tiên sinh đã chọc cô sao?
- Anh!
Lúc này lửa giận trong lòng Triệu Giai Ngọc rất mạnh, nàng nghe thấy Đoạn Vĩnh Thuần nhắc đến Trương Thanh Vân thì thiếu chút nữa không khống chế được tâm tình. Nàng định mở miệng thì thấy vẻ mặt đám người rất kỳ quái, nàng lập tức ý thức chính mình thất thố, vì vậy mà hận ý trong lòng đối với Trương Thanh Vân càng mãnh liệt. Đều là Trương Thanh Vân chọc giận Triệu Giai Ngọc nàng, cũng vì vậy mà làm mọi người phải hiểu lầm.
- Đây, đây, nếu không tôi sẽ trả lại.
Đoạn Vĩnh Thuần cẩn thận nói.
- Lấy ra đây!
Triệu Giai Ngọc thản nhiên nói, trong lòng cũng dần bình tỉnh trở lại. Nàng thầm nói với chính mình không đáng tức giận tên khốn kia, Trương Thanh Vân là người thô tục, thậm chí còn hơn cả anh nàng, khó trách hai người này lại hợp nhau, đúng là vật họp theo loài.
Triệu Giai Ngọc nghĩ đến đây thì lập tức kinh hoàng, sao tên kia có thể so sánh được với anh mình? Tên khốn kia chỉ là loại xách giày mà thôi. Nàng nghĩ đến tình cảnh Trương Thanh Vân còng lưng, mặt xanh tái và trắng xám, trong tay cầm một đôi giày đi theo sau lưng Triệu Truyền với vẻ mặt khổ sở, cũng vì vậy mà vẻ mặt Triệu Giai Ngọc trở lại hòa hoãn rất nhiều.
Lúc này tinh thần Triệu Giai Ngọc chợt trở nên bừng bừng, đầu óc nàng lập tức linh hoạt, trong lòng bắt đầu cảm thấy tò mò. Nàng tiếp xúc với Trương Thanh Vân tương đối nhiều, biết rõ tên kia sẽ không làm chuyện chẳng có ý nghĩa, vì vậy nội dung thứ mà hắn để lại cho Đoạn Vĩnh Thuần chắc chắn sẽ có liên quan đến mình. Khoảnh khắc này nàng cũng không biết được đó là vật gì, vì vậy mà trong lòng ngứa ngáy, nói chuyện cũng thất thần.
Lúc này vẻ mặt đám người Đoạn Vĩnh Thuần trơ nên rất mập mờ mà gương mặt Hà Tuấn thì trở nên rất khó coi.
Trương Thanh Vân đi ra khỏi quán bar, hắn chậm rãi đi đến bãi đậu xe nhưng trong lòng suy nghĩ miên man về chuyện lần trước nói lời quá đáng với Triệu Giai Ngọc, cũng chẳng biết có thể nối liền quan hệ hay không? Thà đắc tội với tiểu nhân chứ không đắc tội với nữ nhân, Trương Thanh Vân rất nhớ kỹ đạo lý này, lần trước cũng vì không khống chế được tâm tình. Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man, hắn nghĩ đến Cảnh Sương, lại càng cảm thấy cô đơn.
Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân giật mình, hắn vội vàng lùi về phía sau. Trước mặt đột nhiên phóng đến một bóng đỏ rực, sau đó chợt dừng lại, thì ra là một chiếc Lamborghini đỏ chói. Trương Thanh Vân bị dọa đổ mồ hôi lạnh, hắn muốn mở miệng mắng người thì trong xe thò ra một cái đầu.
- Thế nào? Lá gan nhỏ như vậy thôi à? Lúc này sao ngây ngốc thế, thất tình à?
Một giọng nói dễ nghe vang lên, Nghê Thu Nguyệt và xe đỏ, đúng là nóng bỏng, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt xung quanh.
Trương Thanh Vân nhăn mày nhưng trong lòng lại thầm nghĩ người phụ nữ kia sao huênh hoang như vậy, hơn nữa lại đi đứng một mình, Cao Khiêm không quan tâm đến nàng sao? Truyện được copy tại
- Sao vậy? Sợ đến choáng váng rồi à? Hay là nhìn thấy tôi thì khó chịu?
Nghê Thu Nguyệt cười nói, nàng mở cửa bước xuống xe. Hôm nay nàng mặc váy dài màu hồng, trên bờ vai là hai sợi dây mảnh, không xẻ cổ nhưng bộ ngực rất căng.
Tuy đây là trang phục khá bảo thủ nhưng nhìn thì thấy rất hấp dẫn, người này quả nhiên biết chọn quần áo, mỗi bộ quần áo đều có điểm nhấn khác biệt. Nàng gợi cảm, trưởng thành, xinh đẹp, đây là những gì mà phụ nữ mơ ước có được, phụ nữ như thế này đúng là yêu nghiệt tuyệt thế.
- À, chào phó biên tập, chị cũng đến quán bar uống rượu sao?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, người phụ nữ này đẹp nhưng độc, biện pháp tốt nhất là đứng nhìn mà không hành động.
- Đúng vậy? Cùng uống vài ly không?
Nghê Thu Nguyệt cười nói, vẻ mặt rất hào phóng nhưng giọng điệu lại rất nghi ngờ.
- Tôi chỉ ngẫu nhiên đi qua, cũng không thích bầu không khí nơi đây.
Trương Thanh Vân uyển chuyển dùng lời từ chối.
- Anh lên xe đi, tìm một địa phương thích hợp hơn.
Nghê Thu Nguyệt nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, không thể không thừa nhận người phụ nữ này nói chuyện rất có lực công kích. Hắn có chút do dự rồi mở cửa xe, sau đó lại không nhịn được phải nhìn về phía xe mình.
- Yên tâm đi, xe của anh không có ai trộm đâu, dù để đây một tháng cũng rất an toàn.
Nghê Thu Nguyệt cười nói.
Trương Thanh Vân đóng ầm cửa lại, rồi kéo Nghê Thu Nguyệt, sau đó hắn vào chỗ ngồi.
Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt chợt trở nên lúng túng hiếm thấy, nàng biết mình bị Trương Thanh Vân đùa giỡn. Trương Thanh Vân thấy Nghê Thu Nguyệt muốn tìm mình nói chuyện, như vậy cũng phải biết tìm chút ưu thế chứ?
Khóe miệng Nghê Thu Nguyệt lộ ra một nụ cười khó thể phát hiện, nàng không đợi Trương Thanh Vân kịp thắt dây an toàn mà lập tức khởi động. Xe phóng đi như gió thốc, Trương Thanh Vân đập đầu vào hàng ghế phía trước, cảm thấy rất đau. Hắn nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy Nghê Thu Nguyệt vẫn rất bình tĩnh giống như căn bản không biết phía sau có chuyện gì xảy ra.
Trương Thanh Vân điều chỉnh thân thể rồi lại buộc chặt dây an toàn nhưng trong lòng thầm tươi sáng, đây rõ ràng là kiểu phụ nữ có thù sẽ báo. Hắn lập tức nghĩ đến Cao Khiêm, dù Cao Khiêm đã tính toán rất kỹ nhưng vẫn bị Trương Thanh Vân hắn phá hoại, dù sao Cao Khiêm cũng đã mất cơ hội được đề bạt, có lẽ người phụ nữ này cũng hận Trương Thanh Vân hắn thấu xương.
Xe chạy như bay, Trương Thanh Vân nhìn ra ngoài của sổ thì thấy đã chạy ra khỏi nội thành, rõ ràng đang phóng về phía khu quy hoạch phường Giao Huyện. Trương Thanh Vân đã vài lần định mở miệng hỏi đi đâu nhưng đều nhịn được, hắn muốn xem Nghê Thu Nguyệt muốn làm gì.
Sau khi chạy qua một khu nhà máy trong phường Giao Huyện thì xe dần đi vào con đường hẹp, một con đường nhỏ chạy dọc dòng Thanh Giang. Không bao lâu sau thì đến một khu biệt thự, xe chạy vào khu biệt thự, quẹo trái rồi dừng lại.
- Đến rồi, chỗ này chắc anh sẽ rất thích thú, không phải anh thích yên tĩnh sao?
Nghê Thu Nguyệt nói, nàng tháo dây an toàn rồi xuống xe trước tiên. Trương Thanh Vân cũng xuống xe, hắn phát hiện ra nơi đây cũng có một quán bar.
- Đây là quán bar chị muốn uống rượu sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Không phải, đây là nơi tôi thường uống, chỉ một mình tôi.
Nghê Thu Nguyệt nói, trong ánh mắt chợt lóe lên cái nhìn ảm đạm mà người khác khó thể phát giác.
Trương Thanh Vân thầm cắn lưỡi, đây rõ ràng là một quán bar, có quầy bar, có Bartender*, cửa ra vào còn có bồi bàn, sao lại là một người? Trương Thanh Vân lắc đầu đi theo Nghê Thu Nguyệt vào trong, quán bar quả nhiên không một bóng người, bên trong yên tĩnh đến mức âm trầm. Ánh đèn khá u tối, ánh hồng lấp lánh làm lòng người khó thể sảng khoái.
(*: Pha chế, pha rượu.)
Trương Thanh Vân cau mày, tâm tình cũng dần bị hoàn cảnh làm ảnh hưởng. Sau khi ngồi xuống thì một cô gái bưng mâm đến, bên trong là hai chai cốc tai.
- Tôi không thích uống thứ này, đổi thứ khác được không?
Trương Thanh Vân nói.
- Mang đến cho vị tiên sinh này hai chai rượu.
Nghê Thu Nguyệt cười nói, sau đó nàng tự ngồi xuống sửa sang mái tóc, không nói câu nào giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Rượu được đưa lên rất nhanh, cô gái phục vụ cũng lập tức khui chai rồi rót rượu cho Trương Thanh Vân, sau đó cũng chậm rãi rút lui. Cuối cùng còn đảo mắt đánh giá Trương Thanh Vân.
- Chỗ này thế nào?
Một lúc lâu sau Nghê Thu Nguyệt mới ngẩng đầu cười nói.
- Rất yên tĩnh nhưng quá lạnh lẽo! Tôi không thích chỗ này.
Trương Thanh Vân nói.
- Vậy anh thích chỗ nào?
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng hăng hái nói.
Trương Thanh Vân chợt suy nghĩ rồi nâng chén rượu nói:
- Chúng ta nâng ly cái đã, chị đưa tôi đến đây, tôi thích yên tĩnh nhưng phải có sức sống, không phải không khí trầm lắng thế này.
Hai người cùng nhau nâng ly, khoảnh khắc sau đã có bồi bàn đưa đến điểm tâm.
- Anh cho rằng hôm nay mình còn sinh cơ sao? Điều này cũng không giống với thái độ nhân sinh của anh?
Nghê Thu Nguyệt nói hai câu, trên mặt là nụ cười, dưới ngọn đèn mờ ảo lại càng quyến rũ câu hồn nhiếp phách.
Tình cảnh lúc này là rượu ngon và gian nhân, đáng lý ra rất hữu tình nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy khó chịu. Vì ở dưới không gian này hắn rất dễ nhớ đến Cảnh Sương, người phụ nữ hợp tính với hắn, là người vạn phần ân ái.
Trương Thanh Vân không nói gì, Nghê Thu Nguyệt cũng lâm vào trầm mặc, hai người lẳng lặng uống rượu, đều có tâm tư riêng nên bầu không khí nặng nề đến cực điểm.
- Tôi biết, trong lòng anh nhất định không muốn gặp tôi, vì trong lòng anh có quỷ. Lần này chủ nhiệm Cao của các anh không được đề bạt cũng vì anh, phải không.
Không biết đã qua bao lâu thì Nghê Thu Nguyệt mới nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Chị nói những lời quá thâm sâu, tôi nghe không hiểu.
Nghê Thu Nguyệt ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Cặp mắt Nghê Thu Nguyệt quá đẹp, bên trong giống như ẩn giấu những tin tức vô cùng, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác bị người ta nắm bắt.
Trương Thanh Vân biết rất ít tin tức về Nghê Thu Nguyệt, chỉ nghe Lăng Tuyết Phi nói Nghê Thu Nguyệt là cô nhi, cũng chẳng biết có phải thật hay không. Hơn nữa hắn cũng không rõ Nghê Thu Nguyệt biết được bao nhiêu tin tức về mình. Nghê Thu Nguyệt là phụ nữ tinh quái, trước nay Trương Thanh Vân không nghi ngờ năng lực của nàng.
- Không ngờ anh uống nhiều như vậy mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo, khó trách Triệu Truyền lại nhìn trúng anh!
Nghê Thu Nguyệt giãn mặt rồi cười nói.
Trương Thanh Vân mượn rượu để che giấu rung động trong lòng, mình và Triệu Truyền có tới lui với nhau, điều này có rất ít người được biết. Nghê Thu Nguyệt lại thấy được điểm này, rõ ràng nàng đã tốn rất nhiều tâm tư, nhưng không biết rốt cuộc nàng ta muốn gì?
- Thật ra lần này anh cũng giúp tôi, trong lòng tôi cũng không muốn Cao Khiêm rời khỏi Thành Đô...
- Này, chị đợi chút.
Nghê Thu Nguyệt vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã ngắt lời:
- Nghê tiểu thư, tôi xưng hô như vậy có quá mạo muội không?
Nghê Thu Nguyệt chợt khựng lại rồi lắc đầu, cũng không biết vì sao Trương Thanh Vân lại đột nhiên đổi giọng.
- Chị là một người rất tuyệt, trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng không muốn nghe những lời vừa rồi. Những gì chị nói tôi căn bản không hiểu, cũng không muốn hiểu. Chị mời tôi uống rượu, nếu như vậy thì hai người nên uống cho thoải mái. Tất cả những gì phụ nữ trên thế gian mơ ước đều tập trung lên người chị nhưng cũng có chút thiếu sót, đó chính là điểm dừng, chị có nghĩ như vậy không?
Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt chợt ửng hồng, nàng chợt cảm thấy không nói nên lời. Hôm nay nàng hao tổn rất nhiều tâm tư, vốn có rất nhiều chủ ý muốn nói, nàng tin Trương Thanh Vân sẽ rất hứng thú, nào ngờ nàng chưa nói ra thì người ta đã lật bài.
Khoảnh khắc này Nghê Thu Nguyệt phát hiện ra những ý nghĩ kỳ diệu, toàn bộ những gì nàng xếp đặt đã không còn tác dụng. Người ta chỉ nói một câu đã làm cho tất cả trở nên mơ hồ, nàng phát hiện ra chính mình giống như một thương nhân đứng bên cạnh đống bảo vật, nhưng người ta đã ném chính mình và bảo vật vào trong một chiếc bình, sau đó niêm phong quăng vào trong kho, cũng vì vậy mà thế giới trở nên an tĩnh.
Nghê Thu Nguyệt xấu hổ, Trương Thanh Vân rót cho mình một ly lại cảm thấy chính mình tiến bộ, thế giới này rõ ràng vẫn còn rất nhiều thứ hấp dẫn, cũng có nhiều loại hoa độc, hắn không thể nào phân biệt được nhưng có thể chống cự lại.
Đạo làm quan cũng không nên quá cân nhắc, tất cả mọi vật mọi thứ đều hiểu rõ trong lòng, có nhiều thứ rõ ràng nhưng cũng có nhiều thứ nên ngầm hiểu, hơn nữa có nhiều thứ phải vứt vào trong bóng đêm, tất cả đều là độc dược.
Người làm quan thì lúc này cũng phải tranh đấu vì quyền thế, có rất nhiều người trở thành nô lệ của quyền lợi. Nghê Thu Nguyệt đang đi trên con đường như vậy, không biết lúc nào sẽ lạc lối.
Trương Thanh Vân biết rõ đạo làm quan tương ứng với đạo lý coi mình là chủ, trong lòng phải có kính sợ, người khác thiên biến vạn hóa thì cứ tùy ý, anh phải lù lù bất động, đây mới là tinh túy.