Trương Thanh Vân liên tục tấn công làm ba người Hà Tuấn lúng túng tới cực điểm, đồng thời cũng biết được sự lợi hại của Trương Thanh Vân. Phương Tiểu Nam không cần biết, trong lòng tức giận đến cực điểm, ở Vũ Lăng ai dám động đến mình? Làm gì có vị chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy ở huyện nào không cung kính với mình? Công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng là của mình, chỉ cần mình ra tay sẽ quyết định thành tích của đám quan lại này, nào ngờ hôm nay lại bị một tên bí thư huyện ủy một vùng chó ăn đá gà ăn sỏi ngáng chân rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ, cơn tức này sao có thể nuốt trôi?
Nhưng dù sao đây cũng là tỉnh thành, Hà Tuấn không động thì Phương Tiểu Nam nàng cũng không dám mở miệng. Nàng trong lòng thầm mắng Hà Tuấn uất ức, bình thường không phải to mồn lắm sao? Hôm nay gặp một tên nhà quê sao tay chân đông cứng hết lại như vậy?
Phương Tiểu Nam nào biết Hà Tuấn rất khó xử? Hà Tuấn vừa đố kỵ vừa căm hận Trương Thanh Vân, nhưng hắn cũng biết đối phương vừa là hầm cầu vừa là tảng đá, vừa thối lại vừa cứng, dù ra oai và đùa giỡn thì phải tìm người thức thời mới có tác dụng. Trương Thanh Vân là ai? Một tên khùng dám kéo Triệu tiểu thư bỏ cả Triệu gia chạy đi, hắn sẽ để ý đến Hà Tuấn sao?
Huống hồ Trương Thanh Vân cũng đã lăn lộn lâu năm ở tỉnh ủy, có quan hệ rộng, bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền và chủ tịch Vi Trung Quốc đều có liên quan. Người ta có bối cảnh có quan hệ ở tỉnh thành, hơn nữa còn có Triệu Giai Ngọc...
Hà Tuấn vừa nghĩ đến Triệu Giai Ngọc thì trong lòng chợt ảm đạm, những ghen ghét khôn cùng liên tục đánh sâu vào lý trí của hắn, vì vậy mà tình cảnh có chút giằng co.
Một tiếng két vang lên, một chiếc xe màu trắng bạc dùng lại bên cạnh Trương Thanh Vân, cửa sổ xe hạ xuống, Quách Tuyết Phương lò đầu ra nở nụ cười, nàng thản nhiên nói:
- Kẹt xe rồi à? Anh không nể mặt ai sao?
Hà Tuấn chợt ngẩn ngơ, hắn hơi há miệng nhưng không dám lên tiếng. Hắn dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng chẳng có tư vị gì. Hắn biết Quách Tuyết Phương, là tiểu thư Quách gia, là người nổi danh nóng tính và hoang dại, vì sao tiểu tử Trương Thanh Vân lại có liên quan đến Quách gia chứ?
- Xin lỗi, Hà công tử, Phương tiểu thư, khách của tôi đã đến, tôi đi trước!
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn cau mày nhìn Quách Tuyết Phương:
- Đi đậu xe đi, chẳng lẽ để xe đây sao?
- Đồ nhà quê, xe còn phải tự mình chạy vào đậu sao?
Quách Tuyết Phương co quắp khóe miệng, trên mặt là một nụ cười. Nàng kéo cửa xe rồi bước xuống với bộ dạng cực kỳ tao nhã, đã sớm có nhân viên tiến lên, Quách Tuyết Phương ném chìa khóa vào trong tay người này. Đột nhiên nàng nhìn thấy Hà Tuấn, trên mặt có chút cảm giác cổ quái.
- Chào Quách tiểu thư!
Hà Tuấn tiến lên cười nói, giọng điệu rất cung kính.
Quách Tuyết Phương nở nụ cười sâu sắc, nàng nói:
- Tốt, tốt!
Quách Tuyết Phương lại nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- Anh được đấy, xem ra hôm nay tôi không đến thì các anh sẽ quyết đấu với nhau! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên lúng túng, người phụ nữ này đúng là nói lời không suy nghĩ, hắn trợn mắt nói:
- Nói lung tung, chúng ta đã lâu không gặp, ngẫu nhiên gặp mặt tâm sự vài lời mà thôi.
Quách Tuyết Phương đảo mắt, nàng nhìn thấy Phương Tiểu Nam, cặp mày chợt nhíu lại:
- Ủa, đây là bạn gái của Hà công tử sao?
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã hôn mê, Quách Tuyết Phương đúng là, thật sự phải đóng đinh trên thập tự giá mới có thể làm nàng im miệng được. Chẳng lẽ nàng không biết nói những lời như vậy sẽ làm người ta xấu hổ sao?
Quả nhiên vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt phát lạnh, Hà Tuấn bên cạnh vội vàng đỡ lời:
- Quách tiểu thư hiểu lầm rồi, Phương tiểu thư là khách của tôi, cũng giống như Thanh Vân mời Quách tiểu thư dùng cơm vậy.
- À!
Quách Tuyết Phương chợt à một tiếng, rõ ràng cũng không muốn nói thêm điều gì, nàng khoát tay với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Chúng ta đi, chỉ nhìn qua là biết các anh không phải đến cùng với nhau.
Trương Thanh Vân gật đầu lễ phép với đám người Hà Tuấn, sau đó đi theo Quách Tuyết Phương về phía cửa thang máy. Thang máy chậm rãi đi lên, vẻ mặt Hà Tuấn ngày càng âm trầm, một lúc lâu sau mới cố gắng nặn ra nụ cười:
- Phương tiểu thư, xin lỗi vì chuyện hôm nay, bí thư huyện ủy huyện Tang Chương của các người đúng là lên trời xuống đất.
Phương Tiểu Nam hừ một tiếng, nàng định mở miệng nhưng ánh mắt chợt xoay chuyển và nhìn về phía Hà Tuấn, trong lòng cũng có chút cảnh giác. Nàng mơ hồ phát hiện ra vấn đề Hà Tuấn giới thiệu mình biết mặt Lưu Thần có ẩn ý khác.
Phương Tiểu Nam nghĩ đến lời nói của Trương Thanh Vân, hơn nữa người phụ nữ họ Quách càng làm nàng cảm thấy khả năng này là rất lớn. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ Trương Thanh Vân là thần tiên phương nào? Ngay cả Hà Tuấn cũng phải kiêng kỵ vài phần, sau này quay về Vũ Lăng phải điều tra thêm mới được.
Hà Tuấn rất khó chịu, tâm tình Lưu Thần lại càng không khá hơn, nhưng tâm cơ của hắn cũng khá sâu, trong lòng liên tục tính toán về vấn đề huyện Tang Chương. Rõ ràng Trương Thanh Vân lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng, hắn biết rõ nền tảng của người này ở Vũ Lăng, nhưng bên Vũ Lăng chính hắn cũng không có nhiều liên hệ. Lần này nếu kết giao được với người tàng hình Phương Tiểu Nam thì rõ ràng sẽ có chỗ dựa khi đến huyện Tang Chương.
Lưu Thần nghĩ đến đây thì vội vàng cười nói:
- Phương tiểu thư, quên đi những gì không vui trước đây, hôm nay chúng ta đã đến, tôi là chủ sẽ không nói đến chuyện công tác, coi như kết giao bạn bè, mời!
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam cũng trở nên buông lỏng, Hà Tuấn cũng gật đầu, ba người đi thẳng vào Vienna.
Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương ngồi đối diện nhau ở phòng số ba khách sạn Vienna, khi cơm được dọn lên thì Trương Thanh Vân chỉ ăn uống qua loa nhưng trong lòng thầm cân nhắc về Phương Tiểu Nam.
Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ ra tổng giác đốc công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng không phải họ Phương, nhưng rõ ràng Hà Tuấn vừa rồi đã giới thiệu giám đốc Phương, như vậy là sao? Hắn nhạy cảm phát hiện ra người phụ nữ kia không đơn giản, nó không chừng là người tàng hình.
Tình huống này không phải không có, mở tổng công ty du lịch dù sao cũng là hình thức đầu tư cổ phần, chính phủ có vài công ty mà cổ phần ném ra cho tư nhân cũng đủ sáu phần.
- Sao vậy? Không yên tâm à? Cùng tôi ăn cơm cũng buồn bực như vậy sao?
Quách Tuyết Phương đột nhiên mở miệng.
Trương Thanh Vân vội vàng từ trong suy nghĩ trở về thực tại, hắn khẽ cười nói:
- Thừa lúc cô dùng cơm mà suy xét vài vấn đề, cô thấy người phụ nữ vừa rồi không? Là giám đốc công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng, cũng muốn làm ăn với Tang Chương, kẻ vừa rồi đứng bên cạnh Hà Tuấn chính là chủ tịch huyện Tang Chương, tên là Lưu Thần, người phụ nữ kia đến đây vì hắn.
Quách Tuyết Phương khẽ chớp mắt, nàng nói thầm một câu:
- Bộ dạng không được, nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì.
Sau đó Quách Tuyết Phương cười nói:
- Hì hì, đồng chí Trương Thanh Vân, lúc này có áp lực không? Dám cướp chị Triệu đi, đáng đời anh, chỉ cần nhìn bộ dạng như heo chết của Hà Tuấn vừa rồi là biết hận không thể nuốt sống anh, lúc này anh cần phải cẩn thận.
Trương Thanh Vân nở nụ cười lạnh lùng, hắn dùng giọng khinh thường nói:
- Không cần cô nhắc nhở, trước đây tôi cũng chỉ là một người dân bình thường, đi đến lúc này cũng gặp qua nhiều sóng to gió lớn, một Hà công tử nho nhỏ và một người phụ nữ khó chịu, hai người này có thể làm được gì?
- Á, giọng điệu mạnh mẽ nhỉ!
Quách Tuyết Phương cười nói:
- Khó trách anh dám...
Quách Tuyết Phương vừa nói được nữa câu thì Trương Thanh Vân đã cau mày khoát tay, hắn nói:
- Không cần phải nhắc đến những chuyện về Triệu tiểu thư, nghe nhiều cũng phiền, tìm cô đến đây là nói chuyện chính.
Quách Tuyết Phương co quắp miệng, nhưng vẻ mặt vui cười hớn hở cũng dần thu lại. Trương Thanh Vân thầm gật đầu, bộ dạng của Quách Tuyết Phương lúc này cũng khá giống các nữ doanh nhân rồi.
- Khu vực săn bắn là một hạng mục lớn của chúng tôi, ý nghĩ tốt nhất chính là phải nhét vào trong hạng mục quy hoạch của tỉnh ủy. Chính quyền phải nắm vị trí chủ đạo, thu gom các xí nghiệp vào cùng tham gia hoạt động, đây chính là ý tưởng sơ bộ của tôi.
Trương Thanh Vân nói, hắn vừa nói vừa dùng thìa khuấy cà phê.
- Sao?
Quách Tuyết Phương lập tức kinh ngạc, nàng nghe được trong lời nói của Trương Thanh Vân rất nhiều hàm nghĩa. Nàng nhạy cảm phát hiện ra vụ việc không đơn giản, vì vậy mới nói:
- Điều này...Điều này...
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt lộ ra một nụ cười vui vẻ:
- Cô cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, những chuyện quy hoạch này nọ cũng không cần phải quan tâm, cô sẽ có sự hỗ trợ từ chú Hoàng. Tôi nó cho cô biết những điều này cũng vì muốn cô hiểu rõ phía dưới còn có nhiều điều phức tạp, cũng không phải chỉ cần ném tiền là được.
- Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng tôi mượn lớp da của Quách gia, người nhìn chằm chằm vào tôi có rất nhiều, nhưng những người vì lợi ích cũng có rất nhiều. Tôi sợ rằng công tác của chúng ta vừa mới làm được một nửa thì kẻ khác đã thấy cơ hội mà chen vào, vì vậy mới bắt chính quyền làm thế chủ đạo.
- Nhưng chính quyền cũng phải là thị ủy Vũ Lăng mới đúng chứ? Anh...
Quách Tuyết Phương nói.
- Cô nói gì vậy? Tôi là người muốn phát triển Tang Chương, chẳng lẽ không có quyền?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Tất nhiên tôi cũng sẽ tranh thủ sự giúp đỡ của thị ủy, nhưng hạng mục khu vực săn bắn và những vận động bên ngoài thì tôi và cô khó thể đạt thành hiệp nghị, đợi đến khi tỉnh ủy duyệt hạng mục thì chúng ta mới tiếp tục bàn bạc lại.
Quách Tuyết Phương gật đầu chuyên chú nói:
- Nếu chính quyền duyệt hạng mục thì tốt nhất, tôi cũng rất băn khoăn về vấn đề này, có một phần xây dựng cơ bản phải thông qua ngân sách tài chính, nếu không sợ rằng sẽ chẳng có công ty nào có tài lực lớn như vậy. Nhưng anh thật sự tin tưởng vào hạng mục này sao?
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn lắc đầu nói:
- Làm kinh doanh thì vĩnh viễn là làm kinh doanh, xây dựng cơ sở hạ tầng là cái gì? Nếu nói về vấn đề tạo phúc cho trăm ngàn dân thì xây dựng cơ sở hạ tầng, xây dựng cầu đường chẳng phải đang tạo điều kiện xây dựng hạng mục khu vực săn bắn sao?
Quách Tuyết Phương chợt ngẩn ngơ, nàng kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân mà nửa ngày không nói nên lời, trong lòng chỉ muốn móc tim Trương Thanh Vân ra xem bên trong có bao nhiêu mạch máu, sao lại vô sỉ đến mức độ này? Rõ ràng Trương Thanh Vân đã lấy hạng mục khu vực săn bắn làm cớ để bắt buộc đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng cho huyện Tang Chương, trong lòng Quách Tuyết Phương chợt xuất hiện cảm giác khó chịu, vẻ mặt cũng dần trở nên không tốt.
Trương Thanh Vân mỉm cười nói:
- Tình huống của tôi cô cũng biết rồi đấy, tương lai huyện Tang Chương cũng có thể thấy được rất rõ ràng. Nếu kinh tế huyện Tang Chương không có sự trợ cấp của chính quyền thì hoàn toàn không được, nhưng nếu tôi làm bí thư ở Tang Chương thì ông trời đã định có kẻ khác kéo tay, tôi đi đâu hô hào tiền đây? Nguyên nhân gì tôi cũng không nói nhưng cô cũng biết, Cao gia và Triệu gia kẻ nào cũng hy vọng tôi chết sớm một chút.
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt biến đổi, rốt cuộc nàng cũng hiểu ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Thật ra Trương Thanh Vân muốn nói cho mọi người biết mình có một ngọn núi vàng ở Tang Chương, thiên hạ rộng lớn mà kẻ nào cũng vì lợi ích, người ngoài thấy lợi sẽ điên cuồng, Triệu Cao là ngoại lệ sao?
Trương Thanh Vân muốn dùng hạng mục khu vực săn bắn làm mồi, để tất cả thế lực nhìn thấy Tang Chương vận động, tất cả đều muốn có một chén canh, mà thái độ của Trương Thanh Vân thì mập mờ, chắc chắn sẽ tạo ra cho mọi người cảm giác ai cũng có cơ hội.
Cũng vì như vậy mà hạng mục sẽ được tỉnh ủy duyệt rất nhanh, không cần phải tìm người đầu tư cơ sở hạ tầng, tự nhiên sẽ có người bỏ tiền. Đợi đến khi hoàn thiện cơ sở hạ tầng thì thế chủ động đã nằm trong tay Trương Thanh Vân, hắn tùy tiện chơi đùa thế nào chẳng được?