Hạ Triêu Tùng bị Trương Thanh Vân nói như vậy thì lập tức nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó hắn quay sang nhìn Khương Vĩ, hắn nói:
- Giá cả thị trường của Rễ Sô Đỏ năm nay khá tốt, dưới chỉ thị của bí thư Trương thì phòng nông nghiệp của thị trấn chúng tôi đã cử cán bộ đi học tập ở sở nông nghiệp tỉnh, nếu nói về phương diện kỹ thuật thì hoàn toàn phát triển hơn năm vừa rồi.
Trương Thanh Vân chợt cả kinh, hắn quay đầu nhìn phó chủ tịch huyện Trần Khang Tiến đang đứng bên phải (Người này được phân công kiêm nhiệm chức vụ trưởng phòng nông nghiệp). Trần Khang Tiến lập tức tiên lên phía trước nói:
- Bí thư, lần trước anh đến phòng nông nghiệp thị sát đã nói chúng tôi cần phải đưa khoa học kỹ thuật vào nông nghiệp, muốn bồi dưỡng các cán bộ nông nghiệp tăng mạnh kỹ thuật. Đảng ủy phòng nông nghiệp chúng tôi họp mặt bàn bạc và quyết định phái những cán bộ có năng lực lên sở nông nghiệp tỉnh học tập kinh nghiệm và kỹ thuật. Gần đây phòng nông nghiệp chúng tôi còn dự định bỏ ra một phần tài chính để cùng các ban ngành khác phát triển những vùng trồng Bạch Tam Thất, địa điểm được quyết định chính là Hoàng Liên Kiều.
Trương Thanh Vân khẽ à một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Khang Tiến, người này cũng đã có tuổi, gầy tong teo. Trương Thanh Vân mơ hồ nhớ về thời gian mình đi thị sát phòng nông nghiệp, đó là chuyện xảy ra không lâu khi đến Tang Chương nhận chức.
Lúc đó tất cả tinh lực của Trương Thanh Vân đều đặt nặng lên vấn đề làm sao đứng vững gót chân ở huyện Tang Chương, những gì được gọi là đầu tư đưa khoa học kỹ thuật vào nông nghiệp, coi trọng vấn đề thay đổi phương pháp nuôi trồng chỉ là cách nói chuồn chuồn lướt nước. Vấn đề về cây Bạch Tam Thất còn được Trương Thanh Vân nhấn mạnh phát biểu, không ngờ Trần Khang Tiến lại phản ứng nhanh như vậy.
- Rất tốt, chủ tịch Khương, anh đã quan tâm đến Bạch Tam Thất, nếu huyện Tang Chương chúng ta có thể được sở nông nghiệp tỉnh hợp tác phát triển hạng mục này thì giá trị kinh tế là không thể đo lường được.
Trương Thanh Vân nói.
Khương Vĩ gật đầu, hắn đảo mắt về phía trước, sau đó lại híp mắt, một lúc lâu sau mới nói:
- Đúng vậy, thực tế cây dược liệu ở huyện Tang Chương là rất đúng, hai người trước tôi đã đi qua xã Lô Hỏa, xã Tế Sa để nghiên cứu, lúc này cây trà bên kia rất có đặc điểm, nhưng...
Khương Vĩ nói một nửa lời thì ngừng lại.
Hạ Triêu Tùng bên cạnh chợt tiếp lời:
- Nhưng thiếu nước, Tang Chương chúng ta là huyện vùng sâu, nếu được thổ nhưỡng như Ung Bình thì chúng ta sao phải như thế này?
- Bí thư, chủ tịch Hạ nói rất đúng quan điểm, vấn đề nước tưới tiêu là rất lớn, anh xem có thể đưa vấn đề này thành xây dựng cơ bản vào năm sau hay không?
Khương Vĩ nói.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng thầm nghĩ Khương Vĩ có vài phần làm như thật, nhưng vấn đề thiếu nước ở huyện Tang Chương không phải việc ngày một ngày hai, nhiều năm như vậy mà còn chưa được giải quyết, chẳng lẽ có thể giải quyết trong thời gian ngắn như lúc này sao?
- Anh đã nói qua với chủ tịch Lưu chưa, ý anh ấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Những ngày vừa qua chúng tôi đều đã xuống nông thôn kiểm tra nhưng chưa gặp mặt nhau, khoảng thời gian này chủ tịch Lưu thường nghiên cứu dọc dãy Hoàng Lĩnh.
Khương Vĩ trả lời với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn gật đầu nói:
- Sang năm sẽ đưa vấn đề này lên sở nông nghiệp, khi có ngân sách thì chúng ta sẽ thương lượng, nếu muốn giải quyết vấn đề nước thì cần phải vận dụng triệt để những vấn đề khác.
Đám người đều gật đầu, Hạ Triêu Tùng tiến lên phía trước nói:
- Bí thư, xe của chủ nhiệm Lương đã đến!
Mọi người đảo mắt nhìn, quả nhiên trên đường núi gập ghềnh là một chiếc Santana bốn chỗ, xe chạy nhanh đến gần, sau khi ngừng lại thì Lương Bân xuống xe.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn tiến lên hai bước nói:
- Có chuyện gì mà vội vàng như vậy?
Lương Bân dùng ánh mắt do dự nhìn mọi người, môi mấp máy nhưng không nói, Trương Thanh Vân trầm giọng nói:
- Nói đi, nơi đây đều là cán bộ đảng viên, mọi người có quyền biết rõ mọi chuyện trong huyện Tang Chương.
Trong mắt Lương Bân chợt xẹt qua chút bóng đen, hắn nói:
- Có mâu thuẫn phát sinh giữa Tam Môn Dục và huyện Từ Khê, huyện Từ Khê đã đóng cửa mỏ quặng.
- Cái gì?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi: Bạn đang đọc chuyện tại
- Nguyên nhân gì?
- Điều này...Điều này...
Lương Bân trở nên lắp bắp, gương mặt đỏ bừng. Trương Thanh Vân khoát tay, hắn hướng về phía Khương Vĩ nói:
- Chủ tịch Khương, anh tiếp tục ở lại đây khảo sát, cố gắng nghiên cứu, tốt nhất phải có một báo cáo sơ lược về tình hình cây dược liệu trong huyện Tang Chương về huyện ủy.
Trương Thanh Vân nói xong thì lên xe Lương Bân, lúc này Lương Bân cũng ngồi lên ghế phụ, hai người phóng về phía huyện thành Tang Chương.
- Cục trưởng Trần đã dẫn người sang bên kia duy trì trật tự, tình cảnh bên đó rất hỗn loạn. Giám đốc công ty khai thác quặng Tiếu Nguyệt Sinh và bí thư đảng ủy Đường Trùng Dương của Tam Môn Dục đang đợi gặp mặt anh ở huyện ủy.
Lương Bân lên xe thì nhân tiện nói.
- Thông báo cho chủ tịch Lưu, anh ấy là cán bộ từ huyện Từ Khê đi ra, để anh ấy phối hợp với ban ngành Từ Khê.
Trương Thanh Vân dùng giọng tỉnh táo nói, hắn tiếp nhận tư liệu về công ty khai thác quặng trong tay Lương Bân rồi chú tâm nghiên cứu.
Mỏ quặng Tam Môn Dục bắt đầu khai thác vài chục năm về trước, có tài sản của nhà nước, là đơn vị mà thành phố Vũ Lăng trực tiếp quản lý. Trước đó thị ủy Vũ Lăng đã thiết lập một phần xã Tam Môn Dục và một phần huyện Từ Khê thành khu vực khai thác mỏ, thành lập công ty khai thác mỏ Tam Môn Dục.
Hai năm trước công ty quốc hữu này được thay đổi chế độ, mỏ quặng trong Tam Môn Dục được đấu giá và được một người tên là Tiếu Nguyệt Sinh trong thành phố Vũ Lăng mua trọn gói. Thị ủy suy xét huyện Tang Chương kinh tế quá mỏng nên chuyển công tác giám thị và thu thế cho huyện Tang Chương, cứ như vậy mà công ty khai thác quặng Tam Môn Dục của Vũ Lăng trở thành của huyện Tang Chương.
Chuyện hai năm trước đã qua, bây giờ có kẻ bới đất tìm lông sao? Trương Thanh Vân nhíu mày rất sâu, hắn thấy vụ việc này không tầm thường.
Khi xe chạy vào sân huyện ủy thì Lương Bân xuống mở cửa xe, Trương Thanh Vân bước xuống, một người mập mạp, bụng phệ, toàn thân bùng ra khí chất giang hồ tùy tiện đi đến nói:
- Anh chính là bí thư huyện ủy Tang Chương sao? Mỏ quặng của tôi bị đám người kia phong tỏa, mỗi năm tôi đều đóng thuế, giờ thế này sao? Các anh chỉ biết lấy tiền mà không biết quan tâm đến những vấn đề khác à?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt Lương Bân cũng trở thành màu gan heo, hắn ngây người một lúc, có cảnh sát canh cửa phóng vào. Trương Thanh Vân khoát tay, hắn híp mắt nhìn tên mập, đây là Tiếu Nguyệt Sinh sao? Đúng là quá kiêu ngạo, dám nói như vậy à?
- Nếu anh có thái độ như vậy thì không cần tìm đến tôi!
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, sau đó hắn trực tiếp bước lên cầu thang. Vẻ mặt Tiếu Nguyệt Sinh chợt phát lạnh, phía sau cảnh sát phóng lên, không đợi hắn kịp phục hồi tinh thần đã bị kéo ra ngoài.
- Đám người Tang Chương các anh làm ăn như vậy sao? Các người nếu đã mặc kệ thì ông đây tự mình giải quyết!
Tiếu Nguyệt Sinh mắng lớn.
Trương Thanh Vân cau mày, thân thể hắn chợt khựng lại, trên cầu thang có một người đi xuống với vẻ mặt đau khổ:
- Bí thư Trương!
Trương Thanh Vân đảo mắt, thì ra là bí thư đảng ủy xã Tam Môn Dục:
- Xã Tam Môn Dục xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không ở hiện trường chỉ huy, anh chạy đến đây làm gì? Anh đưa người đến thị uy với huyện ủy sao?
Vẻ mặt Đường Trùng Dương rất đau khổ, hắn nói:
- Không phải, không phải!
- Cái gì mà không phải? Lập tức quay về Tam Môn Dục cho tôi!
Trương Thanh Vân hừ lạnh nói.
Đường Trùng Dương lùi ra sau vài bước, rõ ràng bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho hoảng sợ. Hắn há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói lời nào mà rời khỏi huyện ủy với vẻ mặt xám xịt. Trương Thanh Vân không nói một lời, hắn tiến lên văn phòng rồi đóng ầm cửa lại.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
- Tiến vào!
- Chào Bí thư!
Người đi vào là Trần Cảnh Vân, Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy cười nói:
- Mời ngồi, mời ngồi, anh đến nói về vấn đề Tam Môn Dục sao?
Trần Cảnh Vân ngượng ngùng nói:
- Tiếu Nguyệt Sinh có ảnh hưởng rất lớn ở Vũ Lăng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy...
- Anh sợ hắn tố cáo sao? Tôi chỉ sợ hắn không tố cáo! Đám người huyện Từ Khê ăn gan báo à? Dám phong tỏa mỏ quặng, những chuyện cũ năm xưa đều bị bới ra, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?
Trương Thanh Vân lạnh lùng cười nói.
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân biến đổi, hắn đứng lên nói:
- Ý của anh là...
Trương Thanh Vân ném cho Trần Cảnh Vân một điếu thuốc, hắn mở cửa sổ rồi nói:
- Chủ tịch Lưu đã gọi điện về chưa?
Đồng tử trong mắt Trần Cảnh Vân chợt thu lại, hắn lắc đầu không nói lời nào, trong đầu hắn đang tính toán vụ việc mỏ quặng, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu quan hệ lợi ích? Trương Thanh Vân đột nhiên trợn mắt nói:
- Khi công ty Tam Môn bắt đầu sản xuất thì giá trị là bao nhiêu?
- Ngay lúc đó là hơn mười triệu, nhưng sau khi Tiếu Nguyệt Sinh mua lại thì đầu tư và tu sửa, sau đó còn xây dựng nhà máy, hắn đầu tư hơn chục triệu!
Trần Cảnh Vân nói.
- Ừ!
Trương Thanh Vân ừ một tiếng, một lát sau Lương Bân tiến vào cửa dùng giọng cung kính nói:
- Bí thư, anh tìm tôi sao?
- Chiều nay tôi đi Tam Môn Dục, sẽ cùng gặp mặt chủ tịch Lưu, anh ở lại huyện ủy cố gắng ghi chép, hễ những ai gọi điện đến phải ghi rõ ngành nào, tên gì, chức vụ gì, sau đó đưa đến cho tôi.
Trương Thanh Vân nói.
Sau khi Lương Bân rời khỏi văn phòng thì Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nhấc điện thoại, hắn nhìn lướt qua danh sách số điện thoại, sau đó nhấn một dãy số.
- Chào anh, đây là văn phòng huyện ủy Từ Khê, xin hỏi anh tìm ai?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam.
- Tôi là bí thư huyện ủy Tang Chương, tôi muốn gặp bí thư của các anh!
Đối phương bên kia hơi khựng lại giống như đang hỏi người, một lúc lâu sau mới phản hồi:
- Thật xin lỗi, bí thư Trương, bí thư Lý lúc này đang còn họp với cục du lịch trên Vũ Lăng, anh muốn hỏi về vấn đề Tam Môn Dục sao? Chúng tôi bên này đang suy xét nguyên nhân, chủ tịch Mã đã tự mình xuống hiện trường, nếu không có gì thì anh có thể trực tiếp liên lạc với anh ấy!
- Được!
Trương Thanh Vân lập tức cúp điện thoại, hắn chậm rãi ngồi xuống, ngón tay gõ mặt bàn rồi rơi vào trầm tư.
Từ vụ việc lần này thì có thể thấy nguyên nhân xung đột mỏ quặng chính là vấn đề sở hữu, thực tế thì không đơn giản như vậy. Tam Môn Dục giáp giới với huyện Từ Khê, đi về huyện thành Từ Khê còn gần hơn về Tang Chương.
Năm nay hạng mục du lịch dân tộc bên Từ Khê đã được thị ủy phê duyệt, lúc này Từ Khê tranh giành quyền sở hữu mỏ khoáng Tam Môn Dục có ý ông say không phải vì rượu. Mục đích của bọn họ chính là tranh giành nhà cũ của Hoàng tướng quân, rốt cuộc là thuộc về Từ Khê hay là Tang Chương.
Trước ngày giải phóng thì Tang Chương và Từ Khê là một huyện, có tên là Tang Từ Hà. Nếu xét về sổ sách lý lịch thì Hoàng tướng quân quê ở Tang Từ Hà, những năm gần đây mới chuyển thành Tang Chương.
Người Từ Khê rõ ràng muốn tranh chấp vấn đề này, bọn họ muốn nhà cũ của Hoàng tướng quân phải nằm trong Từ Khê, như vậy mở du lịch ở Từ Khê sẽ rất mạnh, vì vậy mới khơi mào tranh chấp.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức cười cười, Hà Tuấn biết rõ tình cảnh Tang Chương, xem ra huyện Từ Khê không phải đèn cạn dầu, hắn bắt tay vào kế hoạch vu hồi từ Từ Khê, xem ra tranh đấu cũng cũng đã đến.