- Dừng!
Sau khi xe chạy vào trong khoảng sân trường đảng thì Trương Thanh Vân tùy ý bảo dừng lại.
Cảnh Chiến dừng xe, Trần Vân bước xuống mở cửa, Trương Thanh Vân tiến ra nói:
- Trưởng phòng Trần, chúng ta tùy tiện đi dạo một chút chứ?
- Vâng, vâng!
Trần Vân nói, hắn xoa mồ hôi lạnh trên trán rồi thầm mắng không may. Bình thường có một lão bảo vệ nhưng hôm nay không biết đã chạy đi đâu mất, xe số một của huyện ủy vào trong trường đảng mà không thấy một bóng người ra chào đón.
- Bí thư, hôm nay trường đảng chính thức nghỉ, cho nên...Ha ha!
Trần Vân cười nói.
- À!
Trương Thanh Vân chỉ à một tiếng từ chối cho ý kiến, hắn thả bước trong sân trường đảng mà cặp mày dần nhíu lại. Cơ sở vật chất của trường đảng quá kém, căn bản đều thuộc về thế kỷ trước, nếu đây là trường bồi dưỡng cán bộ thì rõ ràng có chút khó coi. Tang Chương dù nghèo cũng không thể nào đến mức này được, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là lãnh đạo trước đây không coi trọng phát triển trường đảng.
- Trưởng phòng Trần, công tác của trường đảng rất quan trọng, điều này tôi đã nói qua rất nhiều lần. Sang năm tài chính sẽ được cấp sang đây sửa chữa và xây dựng cơ bản, làm sao cho hoàn cảnh thay đổi cho tôi.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Trần Vân liên tục xưng vâng, vẻ mặt cũng dần được buông lỏng, học tập trong ngôi trường thế này rõ ràng cũng không có chút hào hứng, trong lòng hắn cũng thầm thở dài một hơi.
Hai người đều có tâm sự, Trần Vân liên tục giới thiệu về cuộc sống trước mắt của thầy trò nơi đây, đồng thời cũng giải thích những tình hình cảnh vật bên trong. Trương Thanh Vân nghe rất chăm chú, vẻ mặt rất bình thản.
Đột nhiên hai người nghe thấy những tiếng ồn ào náo động, âm thanh rất ầm ĩ, rõ ràng truyền đến từ những khu phòng học. Trương Thanh Vân khoát tay chặn Trần Vân lại rồi vội vàng đi tới.
Trường đảng thật ra là một dãy nhà hai tầng, có sáu phòng học ở bên trên, bên trong đều là những chiếc bàn ghế cũ kĩ, vách tường loang lổ, rõ ràng chưa được sửa chửa, dưới bậc thang cũng có cỏ khô.
- Trật tự, trật tự! Mọi người đều là cán bộ cơ sở, là người nhà quê, giảng dạy những gì với mọi người thì đều mong có kiến thức quay về sử dụng, mọi người không nên ồn ào!
Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.
- Này, những gì cô nói chúng tôi nghe vào hoàn toàn không thể hiểu, nhân dân trong thôn chúng tôi trồng trà không hiểu được những kỹ thuật này, đồng thời cũng không biết cách áp dụng.
Một giọng đàn ông thô ráp vang lên.
Lời này vừa ra thì một đám người lên tiếng phụ họa, tình cảnh có vẻ hỗn loạn. Trương Thanh Vân tiến lên vài bước thì thấy những hán tử cán bộ cơ sở đang kêu gào náo loạn, thậm chi còn có cả người hút thuốc.
Trên bục giảng có một cô gái hơn hai mươi tuổi, nàng mặt đỏ tía tai, rất tức giận. Chỉ cần nhìn những phần kiến thức trên bảng thì biết được đây là lớp học phòng chống bệnh cho cây trà.
- Sao trường đảng còn bồi dưỡng những kiến thức này?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Vẻ mặt Trần Vân cực kỳ khó coi, hắn đang định xông vào phòng học thì nghe thấy câu hỏi của Trương Thanh Vân, vì vậy hắn dùng giọng khổ sở nói:
- Bí thư, chúng tôi huấn luyện cán bộ thôn xóm thường quan tâm đến những kiến thức nông nghiệp.
- Đợt bồi dưỡng lần này nhằm vào các cán bộ đến từ các khu trồng trà ở xã Lô Hỏa và Trương Gia Sơn.
Trần Vân chưa kịp nói dứt lời thì Trương Thanh Vân đã khoát tay bảo dừng, hắn chỉ tay lên cô gái đang đứng trên bục giảng nói:
- Đây cũng là giáo viên trường đảng sao?
Trần Vân híp mắt lại cẩn thận xem xét, sau đó hắn lắc đầu cung kính nói:
- Không phải, là nòng cốt của phòng nông nghiệp, à, đây là Dư Phương, là con gái của bí thư Dư.
Trương Thanh Vân gật đầu, bên trong càng lúc càng ồn ào, rất nhiều người nói hôm nay nghỉ, muốn về sớm, vì vậy bên dưới náo loạn không thèm nghe giảng.
- Các anh!
Cô gái quát lớn một tiếng, nàng chuẩn bị viết thêm lên bảng vài chữ thì nhìn thấy Trần Vân, vì vậy nàng tiến lên dùng giọng tức giận nói:
- Chú Trần, lớp học này không có ý thức, những người từ trong núi ra quả nhiên rất khó chịu, hơn nữa cháu cũng chưa từng được tiếp xúc thực tế quá nhiều với cây trà, chú xem, chú xem...
Dương Phàm vừa nói vừa chỉ vào đám người trong phòng học nói:
- Nếu sau này trường đảng còn lộn xộn thì cháu sẽ không đến đây nữa.
Trần Vân nở nụ cười mất tự nhiên, hắn muốn nói vài lời vui vẻ nhưng đám người trong phòng đã tốp năm tốp ba đi ra khỏi phòng, vì vậy mà hắn cảm thấy tức giận rồi rống lớn:
- Các anh, không được người nào rời khỏi phòng học, anh xem các anh là cán bộ mà như vậy à, còn nói gì đến tư tưởng giác ngộ.
Trần Vân là cán bộ lão thành, cũng từ dưới xã bò lên, vì vậy có rất nhiều người nhận ra hắn. Trần Vân vừa la mắng thì lập tức có hiệu quả, tuy rất nhiều người không tình nguyện nhưng cũng phải cúp đuôi đi về phòng.
- Đúng là nhà quê!
Dư Phương co quắp miệng nói, vẻ mặt nàng rất khinh thường.
- Cô gái, lớp học không tốt cô cũng phải gánh trách nhiệm, sao lại nói cán bộ của chúng ta là người nhà quê? Chẳng lẽ giảng dạy ở lớp nông nghiệp thì thích dùng những từ chuyên ngành như vậy sao?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Dư Phương quay đầu, lúc này nàng mới giật mình phát hiện ra có thêm một người. Nàng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, người này không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, giọng điệu ra vẻ ta đây, vì vậy nàng quắp miệng nói:
- Bắt chó đi cày, tôi còn phải học thêm, sao có thể dạy tốt được?
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Dư Phương. Vẻ mặt nàng không tức giận nhưng rất có uy, con gái của Dư Hán Anh quả nhiên có chút tâm tư như mẹ nhưng tính tình thì có thể nói là lợi hại hơn rất nhiều.
Khi thấy Trương Thanh Vân dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, hơn nữa trên mặt lại là nụ cười mập mờ thì Dư Phương chợt đỏ mặt, nàng lùi ra phía sau vài bước rồi sẵng giọng:
- Này, anh nhìn gì thế? Sắc lang, cán bộ phòng tổ chức ai cũng như anh sao? Tôi thấy Tang Chương hết hy vọng đến nơi rồi.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Tuổi không lớn lắm mà biết được khá nhiều chuyện, cũng biết sắc lang sao? Con gái nên thuần khiết một chút, đừng suốt ngày nghĩ đến những thứ này nọ.
Dương Phàm trợn trừng mắt, nàng thiếu chút nữa đã lăn đùng ra đất, vẻ mặt bùng lên khí giận. Nàng đã gặp qua nhiều kẻ vô sĩ nhưng chưa thấy ai giống như Trương Thanh Vân. Nhìn chằm chằm vào người ta, bị mắng còn trả đũa, còn dùng tư tưởng xấu để quấy phá mình sao? Nàng đang định nói tiếp thì Trương Thanh Vân đã khoát tay nói:
- Cô không cần không phục, chúng ta đánh cuộc, tôi giảng dạy một chút về sâu bệnh của cây trà, đảm bảo mọi người sẽ chăm chú lắng nghe ngay.
Dư Phương chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường:
- Anh sao? Gió lớn không sợ đầu lưỡi, tôi thấy anh chỉ là con giun mọt sách chưa bao giờ ra khỏi hang, tốt xấu gì cô nương đây cũng đã đi xuống cơ sở dăm bữa nửa tháng, anh có biết gì về cây trà không mà đòi dạy bảo?
Trương Thanh Vân cười lớn nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không coi cây trà là cây cổ thụ!
Trương Thanh Vân nói xong thì cất bước vào phòng học, Trần Vân đang đứng bên trong, khi thấy Trương Thanh Vân tiến vào thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn hắng giọng định mở lời thì Trương Thanh Vân đã nói:
- Trưởng phòng Trần, anh ra ngoài đợi một chút!
Trương Thanh Vân vừa nói vừa khoát tay bảo Trần Vân lui ra. Khi Trần Vân còn chần chờ định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã bước lên bục giảng.
- Các anh nói nghe mà không hiểu, vì vậy tôi đến cùng nói chuyện với mọi người một lúc, các anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân cười nói.
Phía dưới lại bắt đầu hỗn loạn nhưng đám người cũng e sợ Trần Vân, vì vậy tuy có cao giọng nhưng không còn ai hút thuốc.
- Đưa đến đây một cô gái chưa đủ lông tóc, chẳng khác nào thế hệ sau, chúng tôi cả đời làm sản xuất mà phải để những bạch diện thư sinh chỉ bảo à?
Một người ngồi hàng đầu tiên trầm giọng nói, giọng nói thá trầm thấp nhưng rõ ràng, ai cũng có thể nghe được.
- Ha ha, hì hì!
Trong phòng vang lên những tiếng cười rộn rã, Trần Vân ngửa mặt định mở lời thì Trương Thanh Vân đã dùng ánh mắt ngăn lại.
- Này, nghe tôi nói này cậu thế hệ sau, tôi ở trong xã Lô Hỏa xa xôi, hôm nay đã được quay về chưa? Cậu tạm tha cho chúng tôi đi, lần sau chúng tôi vào sẽ biếu cho một bao khoai tây!
Rốt cuộc cũng có người nói, Trương Thanh Vân nhíu mày, quả nhiên là người mà vừa nãy mở miệng hung ác nhất. Người này đội mũ quả dưa, mũi hèm rượu, khá lớn tuổi, người rất cao, mặc áo bông, nhìn qua có chút quỷ dị.
- Ha ha!
Trong phòng lại vang lên những tiếng cười rộn rã, còn có kẻ phụ họa:
- Bí thư Thảo nói rất đúng, chúng tôi văn hóa thấp nên nghe không hiểu nổi.
- Đúng, đúng vậy, không phải đang tra tấn cán bộ sao?
Tình cảnh đã đến biên giới khó thể khống chế được.
Trương Thanh Vân là người đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn mà thấy tình cảnh thế này cũng không khỏi lắc đầu, vấn đề xây dựng cơ sở của Tang Chương lộ ra khá nhiều thiếu sót, đám bí thư chi bộ này chẳng phải là đám người ô hợp sao?
Sau phòng học là một cặp mắt rạng rỡ sinh động, vẻ mặt Dư Phương rất cổ quái, tuy nàng tức giận đám cán bộ thôn quê nhưng càng cảm thấy vui khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Thanh Vân.
- Đúng là tiểu tử không biết lượng sức, bà cô đây còn chưa làm ăn ra gì, anh có thể làm được sao? Chỉ biết nói mạnh miệng, chỉ cần nhìn bộ dạng cũng biết là một tên chưa đủ lông cánh, hừ!
Dư Phương thầm nghĩ, ánh mắt nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút giễu cợt và trào phúng. Sau đó nàng lại nghĩ đến ánh mắt chẳng kiêng nể gì của Trương Thanh Vân, trong lòng lại càng vui sướng.
"Nếu chú Trần không có ở đó thì tốt rồi, nếu không thì tiểu tử này sẽ bị các cán bộ cơ sở lột da làm cờ! Hì hì!"
Dư Phương nghĩ đến tình cảnh Trương Thanh Vân không mảnh vải che thân chạy ra ngoài kêu rống thì cười hì hì, khoảnh khắc này vẻ mặt nàng lại ửng hồng, sao mình lại nghĩ đến tình cảnh đàn ông trần truồng? Đúng là mắc cở chết người.
Trong lòng Dư Phương thầm đắc ý nhưng Trần Vân thì rất đau khổ, hắn biết rõ tính tình đám bí thư chi bộ này đều rất vô ý thức, đúng là đáng giận.
Trần Vân vừa nghĩ xem phải làm sao để hóa giải vụ việc lần này vừa thầm than bí thư còn quá trẻ. Nghĩ lại cũng đúng, một bí thư huyện ủy hơn hai mươi tuổi sao có thể bày ra cho người khác nhìn thấy năng lực? Nhưng rõ ràng đám bí thư chi bộ này đã tìm nhầm đối tượng, đám người này sợ rằng khó thoát khỏi bàn tay của bí thư Trương.
May mà trước đó Trần Vân không nói ra thân phận của bí thư, nếu không ảnh hưởng hôm nay sẽ rất lớn, ít nhất thì đám cán bộ Lô Hỏa này có thể phát tán những câu nói chê cười ra bên ngoài.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn đám người bên dưới, chủ yếu là bí thư chi bộ, là người xã Lô Hỏa. Điều kiện của Lô Hỏa bên kia cũng không khác gì Lật Tử Bình, hắn vừa nghĩ đến đây thì trong lòng đã có chủ ý.