Sau vài ngày mưa dầm, đại hội xuất quân bị lùi lại, Trương Thanh Vân cũng có được thời gian buông lỏng khó thể có.
Khoảng thời gian trước Trương Thanh Vân hầu như mỗi đêm đều không ngủ, mỗi ngày trong đầu đều tính toán được mất, lúc này cuối cùng cũng khống chế được cục diện.
Khi cục diện đã được khống chế thì Trương Thanh Vân rất thông minh mà không tự mình chỉ đạo ngay, mà mọi người cũng có tư chức riêng, những chuyện bình thường thì cho người khác xuống dưới đi làm. Hắn muốn để cho mọi người cảm thấy mình có thực quyền, chỉ như vậy người ta mới có được tính tích cực, ban ngành mới có được sức sống lâu dài.
Khi nhận được điện thoại của Vương Bình thì Trương Thanh Vân không tránh khỏi nói những lời chúc mừng, Vương Bình nhắc đến vấn đề bình thường hóa mối quan hệ với Tang Chương, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng sẽ nhiệt tình đáp ứng. Hai người bàn luận vấn đề cơ quan hai huyện tìm hiểu lẫn nhau, mở ra một cuộc thi bóng rổ cho các cán bộ nhà nước hai bên tham gia, dùng cuộc thi này để hòa hoãn mối quan hệ căng thẳng.
Vương Bình còn cảm thấy rất hứng thú với khu dược liệu của huyện Tang Chương, hy vọng có thể được học tập. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, Vương Bình đi đến Từ Khê mà Lý Hướng Hoa đã ném hắn quản lý nông nghiệp, rõ ràng có ý đồ đóng băng Vương Bình.
Nhưng Vương Bình không phải là loại cán bộ ngồi chai đít trên cơ quan, hắn lợi dụng điều kiện đẩy mạnh bình thường hóa quan hệ với Tang Chương, trên thực tế chính là tìm cho mình một minh hữu. Mục đích của Vương Bình chính là mở rộng lực ảnh hưởng, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng biết thời biết thế với ý kiến này của Vương Bình.
Vương Bình ở Từ Khê thì Trương Thanh Vân đã nhìn ra kết quả, Vương Bình muốn nóng lòng đứng vững gót chân thì Trương Thanh Vân cũng đã sớm dự đoán trước, trong lòng cũng đã có kế hoạch hoàn thiện.
- Cốc, cốc!
- Mời vào!
- Bí thư!
Người đến chính là Lưu Thần, sau hội nghị thường ủy thì Lưu Thần đã biết nắm vững công tác của chính mình, lúc này hiệu suất rất cao.
- Ngồi, ngồi đi, tôi cũng vừa định gọi anh!
Lưu Thần cười cười rồi chậm rãi ngồi xuống, hắn nói:
- Bí thư, công trình thủy lợi cần tài chính để mua sắm xi măng, thép và các loại vật tư khác, tôi đang định cho một công ty phụ trách nhân lực và vật lực trong công trình, mà tất cả các thôn xóm bên dưới đều điều nông dân tham gia lao động, anh xem...
Trương Thanh Vân khoát tay, hắn cười nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Những chuyện này anh xem qua là được, không cần phải báo cáo với tôi. Tôi tìm anh là muốn thông báo một tiếng, tôi và chủ tịch huyện Từ Khê đã thương lượng và tổ chức cho cán bộ hai huyện ủy tham gia một trận đấu bóng rổ hữu nghị.
- Bọn họ là khối các cơ quan, nhìn qua thì có thể thấy chúng ta yếu thế hơn, vì vậy tôi nghĩ muốn để cho cơ quan và đảng ủy cùng tiến. Anh sắp xếp đi, tìm một người phụ trách vấn đề này.
- Tốt, đây là chuyện tốt!
Lưu Thần cười nói:
- Đây là một cơ hội khích lệ sĩ khí, chúng ta nhất định phải thắng.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Thắng thì nhất định nhưng cần phải nắm chắc lời nói và việc làm của các đồng chí, tôi không hy vọng mọi người nói ra những lời mất đoàn kết.
- Đưa ra một khẩu hiệu "Đoàn kết một lòng! ", cũng đừng để cho người Từ Khê xem thường chúng ta!
- Được, tôi nhất định sẽ sắp xếp chuyện này thật thỏa đáng.
Lưu Thần dùng giọng chăm chú nói.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, sau khi vài lần dùng phép thử thì chứng tỏ Lưu Thần bây giờ có thể dùng được. Người này đầu óc khá sáng suốt, biết mình biết người, nhưng Trương Thanh Vân muốn một chủ tịch huyện như Lưu Thần nắm chuyện nhỏ nhặt thế này mà không buồn bực, điều này chứng minh tâm tình đối phương đã tốt lên rất nhiều.
Sau khi Lưu Thần cất bước thì Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, sau đó hắn gọi Cảnh Chiến, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Trần Mại gọi điện tới, hai vợ chồng Trần Vân Sơn đang đến thăm con mình, vì vậy mà Trương Thanh Vân sắp xếp mở tiệc chiêu đãi ở Vọng Sơn Tân Quán. Xe phóng đi rất nhanh, Trương Thanh Vân đột nhiên khoát tay nói:
- Bưu Tử, cậu có biết nơi nào bán rượu bắp Ung Bình không?
Cảnh Chiến nghiêng đầu, hắn nhếch miệng cười:
- Anh cũng thích uống rượu bắp sao? Em biết một chỗ, là một siêu thị ở phía trước.
- Siêu thị Sao?
Trương Thanh Vân cười:
- Đi, đi xem thử.
Lúc này trong thị trấn thường chỉ có tiệm bách hóa, thường chỉ là thành phố mới có siêu thị, Tang Chương có siêu thị, tất nhiên Trương Thanh Vân rất vui khi được đến thăm quan.
Khi đi vào khu thực phẩm thì ánh mắt Trương Thanh Vân đảo qua những kệ hàng, sau đó ánh mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy "Tiết Cao". Sau khi xem xét thì hắn cảm thấy thứ này khá tốt, nước trái cây được đựng trong bình hình trái cây, hơn nữa hình thức rất được quan tâm. Ngoài nước trái cây thì còn có đồ hộp, mứt và nhiều thứ khác có thể thấy được ở đây.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, hắn thầm nghĩ Biện Huy Hoàng đúng là có phương pháp kinh doanh, cầm lên thì thấy nhãn hiệu "Công ty trách nhiệm hữu hạn giải khát Tiết Cao Thành Đô". Hắn quay đầy cười với Cảnh Chiến, khi đang định mở miệng thì bị người khác đụng phải.
Trương Thanh Vân khẽ lui lại thì phát hiện ra một người phụ nữ trung niên đang muốn lấy đồ uống, vóc dáng hơi lùn, đang rướn người hết sức.
- Dì, Dì muốn lấy thứ này sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói.
Người phụ nữ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng vội vàng lấy một lọ đưa cho nàng.
- Tiểu tử, cám ơn nhé!
Người phụ nữ gật đầu, có vẻ rất ôn hòa.
- Mẹ, đi đến nhà dì Dư mà mang theo những thứ này không phải có chút khó coi sao? Người ta là lãnh đạo lớn, dù thế nào cũng phải có chút mặt mũi chứ?
Một chàng thanh niên ở phía sau cau mày nói.
- Có gì mà khó coi? Nhà chúng ta chỉ có điều kiện thế này mà thôi, hơn nữa đem đến biếu cũng phải chọn loại có chút dinh dưỡng và bảo vệ sức khỏe. Hừ, những thứ này cũng mất vài trăm đồng đấy!
Người phụ nữ nói.
- Dù sao cũng không được, Phương Phương rất thích bắt bẻ, cái gì là Tiết Cao căn bản chưa nghe thấy ai nhắc đến!
Người thanh niên nói, giọng điệu có chút bất mãn.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói với Cảnh Chiến:
- Bưu Tử, lấy một thùng nước loại này.
Người phụ nữ trung niên nghe thấy vậy thì lập tức liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đó dùng giọng xấu hổ cười chỉ tay vào tên thanh niên:
- Con xem cậu này đi, người ta cũng còn trẻ, sao không ngại mặt hàng Tiết Cao này? Nghe mẹ nói này, đừng có tâm tư so sánh!
Người thanh niên chợt đỏ mặt, hắn thì thầm một câu:
- Sao lại so sánh con với đồ nhà quê này.
Vẻ mặt Cảnh Chiến chợt biến đổi, hắn muốn tiến lên nhưng Trương Thanh Vân khoát tay nói ngừng lại. Hắn híp mắt nhìn người thanh niên rồi nói:
- Tiểu tử, mẹ cậu nói rất đúng, người không thể quên nguồn gốc. Tôi thấy cậu cũng là nhân viên nhà nước nhưng lại nói nhân dân là đồ nhà quê, như vậy sao có thể công tác cho tốt được?
Người thanh niên chớp mắt nói:
- Bắt chó đi cày, anh cho rằng mình là ai? Tôi còn cần anh dạy bảo sao?
Mẹ của tên thanh niên thấy hai người ồn ào thì đỏ mặt rồi hỏi:
- Xin anh bớt giận, đứa nhỏ này rất hư, anh đại nhân đại lượng...
- Ai bảo mẹ phải xin lỗi người ta?
Tên thanh niên đẩy mẹ mình ra rồi trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau khi đảo mắt đánh giá Trương Thanh Vân từ trên xuống dưới thì nói:
- Thích lên mặt dạy đời, đúng là đáng ghét.
Tên thanh niên vừa nói được một nữa thì Cảnh Chiến đã không nhịn được, hắn phóng đến nhưng chưa kịp chụp tay thì tên thanh niên đã "Ôi trời" một tiếng, sau đó tru tréo lên:
- Trời ơi, đánh người, đánh người.
Trương Thanh Vân nhướng mày quát:
- Buông ra!
Cảnh Chiến buông tên thanh niên ra rồi nhanh chóng lui ra phía sau.
Khi đám người xung quanh nghe thấy tiếng tru tréo của tên thanh niên thì lập tức xúm lại, người phụ nữ thì tiến lên bảo vệ con mình, nàng liên tục nói những câu xin lỗi. Tên thanh niên lại gạt mẹ ra, hắn trừng mắt, miệng mở rộng, sau khi lùi lại vài bước mới nói:
- Hừ, tiêu tử kia, nói thật cho anh biết, tôi là người cục công an!
Tên thanh niên vừa nói vừa gọi điện thoại, đám người vây quanh chợt ồn ào, tên thanh niên trừng mắt quát lớn:
- Các người nhìn gì đó! Tránh bớt ra!
- Chúng ta đi thôi!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn nhìn về phía người phụ nữ nói:
- Dì, cũng không nên quá nuông chiều con, như vậy sẽ không có tương lai.
Người phụ nữ liên tục xưng vâng, cặp mắt nhìn về Trương Thanh Vân lại cảm thấy có chút kỳ quái. Người này con trẻ mà nói chuyện quá ra vẻ, vì vậy rất khó được tự nhiên.
- Này đừng đi, đứng lại!
Tên thanh niên hét toáng lên, Trương Thanh Vân khẽ híp mắt đang định mở miệng thì lại nghe thấy một tiếng "ôi", một cô gái xinh đẹp tiến về phía bên này.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Vạn Dũng, không phải nói đến nhà chị dùng cơm à, đến đây từ lúc nào?
Tên thanh niên vừa nhìn thấy cô gái thì chợt lúng túng, hắn cố gắng nở nụ cười rồi chỉ Trương Thanh Vân nói:
- Đều do tiểu tử kia, hắn tự cho mình là giỏi, thích lên mặt dạy đời, còn mắng mỏ em!
Cô gái chợt ngẩn ngơ, nàng quay đầu, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì "Ơ" lên một tiếng. Nàng há hốc miệng, mặt đỏ ửng, sau đó lại dùng tay vỗ lên trán tên thanh niên:
- Tiểu tử này!
Ngay sau đó cô gái tiến lên phía trước, nàng ngượng ngùng nói:
- Bí thư...Anh...
Cô gái ấp úng chỉ nói được vài chữ, câu nói kế tiếp không thể thoát khỏi miệng.
- Này, nhà cô hôm nay có tiệc lớn đãi khách, có việc vui gì vậy?
Trương Thanh Vân dùng giọng hăng hái nói, cô gái không phải là ai khác mà chính là Dư Phương.
Vẻ mặt Dư Phương trở nên lúng túng, nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, ngay sau đó cặp mắt lại di chuyển ra chỗ khác, nàng dùng giọng vâng dạ nói:
- Vâng, hôm nay ba em quay về, là...Là sinh nhật của ông ấy, vì vậy...Vì vậy...
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Hèn gì hôm nay bí thư Dư đi làm mà vẻ mặt rất hồng hào, thì ra là như thế!
Vẻ mặt Dư Phương càng đỏ rực, tên thanh niên và người phụ nữ ở bên cạnh thì trợn mắt há mồm, cả hai kinh ngạc không biết mở miệng thế nào.
Trương Thanh Vân rút bóp lấy tiền rồi mỉm cười nói với Dư Phương:
- Tôi bố trí cho cô một nhiệm vụ, giúp tôi mua một lễ vật, tối nay tôi có chuyện bận nên không đến nhà được, cô thay mặt tôi chúc mừng cha cô nhé, chúc chú ấy sinh nhật vui vẻ!
Dư Phương ngẩng đầu nhưng chẳng dám tiến lên, Trương Thanh Vân nhướng mày nói:
- Thi hành mệnh lệnh, đây là công tác!
Dư Phương lúc này mới lắp bắp tiến lên cầm tiền vào trong tay, Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào nước trái cây Tiết Cao nói:
- Lễ vật gì tôi không quan tâm, nhưng nhất định phải đưa một thùng nước này về nhà, chú Bao sẽ rất thích!
Trương Thanh Vân nói xong thì nhìn lướt qua hai mẹ con đứng bên cạnh Dư Phương, lúc này tên thanh niên đã sớm bị dọa cho run lên cầm cập. Chỉ cần nhìn phản ứng của Dư Phương thì còn phải đoán thân phận của Trương Thanh Vân sao? Mẹ hắn phản ứng rất nhanh, nàng tiến lên phía trước dùng giọng ngượng ngùng nói:
- Bí thư, tiểu tử này có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, anh xem...Anh xem...
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Dì à, cần phải quản lý thật chặt, không nên nuông chiều quá mức. Hơn nữa cậu ấy cũng không phù hợp với hình tượng cảnh sát nhân dân.
Trương Thanh Vân nói xong thì nháy mắt với Cảnh Chiến, hai người lập tức đi ra.