Lưu Thần gọi điện thoại đến nói ngân sách đã đến đúng chỗ, xin chỉ thị của Trương Thanh Vân nên làm thế nào. Trương Thanh Vân nói mình đang khảo sát ở công ty nước giải khát Tiết Cao, thực tế chính là đến thăm Biện Huy Hoàng.
Trương Thanh Vân vừa nghe nói tài chính đã đến thì tâm tình trở nên thoải mái, hắn nói ngoài công trình thủy lợi thì tất cả số tài chính kia không được tùy ý sử dụng, phải đợi sau khi tập đoàn Vân Sơn xuống khảo sát tình hình thì đảng ủy và chính quyền mới thống nhất quy hoạch sử dụng tài chính cụ thể. Trong điện thoại Trương Thanh Vân còn hỏi Lưu Thần về tình hình trận bóng rổ giao hữu với Từ Khê.
Lưu Thần ngượng ngùng nói:
- Bí thư, lần này công tác làm không tốt, chúng ta thua, nhưng phương diện tiếp đãi thì bên huyện Từ Khê làm rất tốt, bí thư Lý còn gửi lời thăm hỏi đến anh.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Thắng bại là chuyện bình thường, hữu nghị mới là quan trọng. Nói chung thì biểu hiện của đội bóng rổ rất tốt, cần phải khen thưởng, việc này giao cho chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lương Bân.
Lưu Thần liên tục xưng vâng, sau đó báo cáo tình hình trước mắt ở Tang Chương. Hắn nhắc nhiều đến vấn đề các thế lực khắp nơi đến Tang Chương tương đối nhiều, phần lớn bọn họ đều nói về vấn đề xây dựng cơ sở hạ tầng, hắn cảm thấy khó thể ứng phó.
Trương Thanh Vân nghe xong mà chỉ cười cười, Lưu Thần tất nhiên sẽ không dám tỏ thái độ, hắn muốn tìm mình để tìm chút quyền lộng hành.
- Anh Lưu, lúc này huyện Tang Chương chúng ta có chút tài chính, nhưng anh cũng phải nhớ kỹ, đây chỉ là một phần nhỏ, sau này nhất định sẽ có phần lớn.
- Khi tài chính ngày càng nhiều thì phương diện quản lý cũng phải được xem xét đặc biệt. Trước kia chúng ta quen là người nghèo, chưa bao giờ có kinh nghiệm của kẻ giàu, trước mắt tình hình của chúng ta là "Giàu nơi thâm sơn cùng cốc và có họ hàng xa."
- Vì vậy lúc này anh phụ trách công tác hằng ngày phải cẩn thận, còn chuyện có người mời cơm, quà cáp thì anh cứ lớn gan một chút, thoải mái một chút, dù sao thì vấn đề xây dựng Tang Chương sau này cũng cần đến sự giúp đỡ của bọn họ!
Trương Thanh Vân nói.
- Vâng, đã hiểu rõ nên làm thế nào!
Lưu Thần nói, giọng điệu có chút kích động.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi cười khẽ, Lưu Thần này đúng là, lòng dạ hẹp hòi bắt đầu bùng lên rồi. Trong Tang Chương thì hắn không làm gì được mình, lúc này tìm sách lược cưỡng cầu, dưới một người mà trên vạn người.
Tài chính được đưa xuống cũng là một vụ việc nằm trong dự đoán của Trương Thanh Vân, trước khi đến Thành Đô hắn đã dặn dò đám người Dư Hán Anh, đối với vấn đề này phải có thông báo đặc biệt, lúc đó Lưu Thần còn ở Từ Khê chưa về.
Khi Trương Thanh Vân hắn không có ở nhà thì Lưu Thần lập tức gọi điện xin chỉ thị, nhìn thì có vẻ cung kính nhưng thực tế lại cầm thượng phương bảo kiếm, hắn muốn hướng về người khác nói rõ mình là hạch tâm khi Trương Thanh Vân không có nhà.
- Tiểu thông minh hại chết người!
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, nếu có manh mối gì đó phải gõ cho một gậy mới được.
- Bí thư, anh xem, bên này chính là nhà xưởng mới của chúng tôi, tất cả đều hoạt động theo dây chuyền sản xuất tự động!
Biện Huy Hoàng thấy Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà không nhúc nhích thì dùng giọng cẩn thận nói.
Trương Thanh Vân nhìn Biện Huy Hoàng rồi cười nói:
- Chú Biện, cháu thấy nên để cho Tiểu Ngãi là người hướng dẫn tham quan, lúc này Tiết Cao đang hoạt động mạnh, một người chủ tịch như chú rõ ràng không có quá nhiều thời gian, vì vậy không nên quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này.
- Cũng không nên nói như vậy, anh là đổng sự của chúng tôi, tôi nên tự mình đưa anh đi tham quan mới đúng.
Biện Huy Hoàng vội nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Tiết Cao phát triển ngoài sức tưởng tượng của Trương Thanh Vân, nhãn hiệu giải khát, đồ hộp Tiết Cao, mứt...Lúc này đã sát nhập vào thị trường trong nước. Dưới sự liên thủ của Cảnh Sương và Triệu Giai Ngọc thì chỉ cần sau hai năm tài chính đã vào ba lượt, hơn một tỷ đồng.
Có tiền thì Biện Huy Hoàng trở thành một ông chủ hùng mạnh và giàu có, nếu tính tiền quảng cáo thì năm vừa rồi đã hơn vài trăm triệu, doanh thu rất mạnh, bao trùm các mặt bằng truyền thông, truyenfull.vn, ti vi. Nói chung đã biểu hiện thực lực cực mạnh.
Mặt khác tổng văn phòng của công ty Tiết Cao đã chuyển lên Thành Đô, dưới chính sách hỗ trợ của chính quyền thì công ty Tiết Cao có được một ngàn mẫu ở Mục Huyện, thành lập khu Tiết Cao. Hơn nữa Tiết Cao đã được coi là xí nghiệp trọng điểm vượt nông nghiệp.
- Thanh Vân, anh vẫn còn dùng tài khoản ngân hàng trước kia đấy chứ?
Biện Huy Hoàng lại nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn chợt nhớ đến tấm thẻ ngân hàng trước đây, cũng lâu rồi chưa xem qua, không phải Biện Huy Hoàng lại gửi tiền đấy chứ? Vì vậy hắn vội nói:
- Thế nào? Công ty có lợi nhuận sao?
- Có, có, chúng ta trước nay đều sản xuất có lãi!
Biện Huy Hoàng nói rồi lập tức nhìn Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh Trương Thanh Vân nói:
- Tôi cũng không gửi quá nhiều tiền vào tài khoản, tư liệu chia hoa hồng đều được giám đốc Triệu nắm trong tay, phần hoa hồng rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân khoát tay, lúc này mới nhớ đã một lúc lâu mà Triệu Giai Ngọc không lên tiếng, hắn dùng giọng vui đùa nói:
- Hoa hồng của tôi mà chú chia cho cô ấy làm gì? Cô ấy là nhà tư bản, nói không chừng đã biển thủ mất vài phần rồi.
- Không có, đều giữ lại, hoa hồng của anh ở công ty Khánh Kỵ cũng tự mà lấy về, trả về hết cho anh!
Triệu Giai Ngọc dùng giọng chăm chú nói, giọng điệu có hơi dồn dập.
- Ha ha!
Trương Thanh Vân ngửa mặt lên trời cười lớn, Biện Huy Hoàng vội vàng lấy cớ phân phó cho cấp dưới để tránh khỏi tình cảnh cặp tình nhân sắp cãi nhau. Trương Thanh Vân nói:
- Cũng là em giúp anh bảo quản, quá nhiều tiền anh cũng không biết sử dụng thế nào, vì vậy quyền sử dụng tài chính do em phụ trách, coi như thuê người quản lý.
- Hừ, tính tiền lương thế nào đây?
Triệu Giai Ngọc dùng giọng nghiêm trang nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, khoảnh khắc này hắn không kịp phản ứng, hắn nói:
- Cái gì mà tiền lương?
Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc cười thản nhiên, lúc này mới biết mình bị nàng trêu chọc.
Nhìn vẻ đẹp kinh tâm động phách của Triệu Giai Ngọc mà Trương Thanh Vân cảm thấy rung động, nếu không phải chẳng đúng tình cảnh thì tất nhiên sẽ ôm lấy nàng hoạt động một lượt. Người dù sao cũng dần biến đổi, Triệu Giai Ngọc ở cùng mình lâu nên cảm giác lạnh lẽo cũng dần biến mất.
Hai người trêu chọc nhau mà vẻ mặt già nua của Biện Huy Hoàng chợt biến đổi, trong ấn tượng của lão thì Triệu Giai Ngọc trước nay chưa từng cười đùa như vậy bao giờ. Lão cũng biết người ta là thiên kim nhà thế gia, kiêu ngạo là tính cách bẩm sinh, cũng là thói quen.
Khi nhìn thấy vẻ hòa hợp của Triệu Giai Ngọc khi ở cùng Trương Thanh Vân thì Biện Huy Hoàng chợt sinh ra một cảm giác không chân thật rất mãnh liệt, trong lòng cũng càng thêm bội phục Trương Thanh Vân. Bí thư Thanh Vân quả nhiên không phải tầm thường, là hào kiệt trong đám người, dù xuất thân trong hốc núi cũng làm cho một tiểu thư thiên kim phải thay đổi, không hổ danh là niềm kiêu ngạo của huyện Ung Bình.
Khi đi thăm quan đến trưa thì Biện Huy Hoàng đinh triệu tập tất cả cao tầng của công ty Tiết Cao để ra mắt nhưng Trương Thanh Vân lập tức ngăn cản. Nếu chính hắn muốn làm kinh doanh thì cũng không đợi đến ngày hôm nay, đến Tiết Cao chính là thực hiện chức trách của cổ đông, lúc này hắn không muốn khoa chân múa tay với chiến lược và hành động kinh doanh của công ty.
Sau khi từ biệt Biện Huy Hoàng thì Trương Thanh Vân lái xe chở Triệu Giai Ngọc chạy vội về nhà. Lúc này trời đất có chút ý xuân, khắp nơi bừng lên sức sống cuồn cuộn làm người ta vui vẻ và thoải mái.
- Giai Ngọc, một giám đốc lớn như em mà phải theo một quan huyện đi thị sát khắp nơi, em không thấy uất ức sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng vui đùa nói.
Triệu Giai Ngọc không nói, thừa dịp Trương Thanh Vân quay đầu nhìn thì mới mở lời:
- Chúng ta đi ra ngoài thì ai cũng nghĩ rằng anh đi theo giúp em!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trì trệ, lúc này phát hiện suy nghĩ của mình không đúng mà cười lên ha hả. Đúng là trái ngược, tự nghĩ rằng mình khéo ăn nói nhưng gặp mặt Triệu Giai Ngọc thì rơi xuống hạ phong.
Khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Triệu Giai Ngọc thì trong lòng Trương Thanh Vân rất ngứa ngáy, hắn đang chuẩn bị lợi dụng cơ hội để xâm phạm thì điện thoại khốn kiếp lại vang lên.
Một dãy số lạ, Trương Thanh Vân dùng tai nghe nhận điện thoại. Cú điện thoại này có hơi nằm ngoài dự đoán của mọi người, người gọi là Uông Triết, cũng không biết hắn thông qua con đường nào mà biết Trương Thanh Vân đã về Thành Đô, hắn mời mọc Trương Thanh Vân đi đánh golf.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không mở lời từ chối, tuy hắn có vết rách với Triệu Truyền nhưng lại không có gì với Uông Phong. Nhưng hai năm vừa qua Trương Thanh Vân ít liên lạc với cha con Uông Phong, cú điện thoại của Uông Triết làm hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Giai Ngọc, em xem Uông Triết gọi anh đi đánh golf, nó có ý gì nhỉ?
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân quay sang nói với Triệu Giai Ngọc.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc trở nên có hơi cổ quái, nàng nói:
- Lúc này Uông Triết đang làm tổng giác đốc truyền thông của Kim Thành, cái kia...Cái kia...Ngôi sao gì kia là nghệ nhân dưới tay nó.
Trái tim Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, cái kia trong lời Triệu Giai Ngọc chính là ngôi sao nào thì hắn biết rất rõ, không ngờ nàng vẫn canh cánh bên lòng chuyện này. Trương Thanh Vân nghĩ đến Lăng Tuyết Phi thì lại nhớ đến những tin nhắn thăm hỏi ân cần của nàng, vài năm nay hai người căn bản không gặp mặt nhưng liên lạc lại rất khăng khít. Truyện được copy tại
- Em nói đến Lăng Tuyết Phi sao? Ấp a ấp úng làm gì? Anh và cô ấy chỉ là bạn bè, có gì phải bí mật?
Trương Thanh Vân đột nhiên nói, trong lòng Triệu Giai Ngọc có vướng mắc, thôi thì dứt khoát tiêu sái một chút, che giấu lại càng gây ra hiểu lầm. Hơn nữa quả thật hắn và Lăng Tuyết Phi không có gì, không phải sợ kẻ khác nói huyên thuyên.
Trương Thanh Vân đột nhiên giật mình nói:
- Đúng rồi, Khánh Kỵ không phải do ba người hùn vốn sao? Uông Phong cũng là cổ đông lớn mà?
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc lập tức có chút khó coi, Trương Thanh Vân còn tưởng rằng nàng đang tức giận vì quan hệ giữa mình và Lăng Tuyết Phi, khi thấy tình cảnh không tốt thì lập tức ngậm miệng.
Khi đi xuống quốc lộ, Trương Thanh Vân tìm một vị trí dừng xe lại ở ven đường, Triệu Giai Ngọc lúc này mới mở miệng nói:
- Lúc trước khi em rời khỏi thủ đô thì bọn họ...Bọn họ đã rút cổ phần!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nói:
- Sao? Vậy sao lúc đó em không nói cho anh!
Trương Thanh Vân nói được nửa câu thì cuối cùng cũng ngậm miệng, trong lòng chợt chua xót, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vào lúc đó Trương Thanh Vân hắn nào có quan tâm đến Triệu Giai Ngọc? Nàng đường đường là Triệu tiểu thư, theo mình bỏ trốn mà chính mình lại không biết một chuyện qua trọng như vậy sao?
Kiếp trước Trương Thanh Vân có xuất thân là giám đốc đầu tư, hắn biết rõ ý vị của một công ty mới thành lập mà cổ đông rút lui là thế nào, Triệu Giai Ngọc có thể gặp phải bao nhiêu áp lực đây? Những năm vừa qua rõ ràng nàng vùng vẫy trong tuyệt cảnh, không cần phải nói thì Trương Thanh Vân cũng cảm nhận được những gian khổ đó. Nhưng Triệu Giai Ngọc quật cường này trước nay không nói với hắn một câu, nàng chỉ yên lặng, chỉ yên lặng thừa nhận. Tính cách kiêu ngạo và quật cường này không thể không làm cho Trương Thanh Vân rung động.
- Anh xin lỗi!
Trương Thanh Vân nói, cơ thịt trên mặt chợt run rẩy. Hắn hạ cửa sổ xuống nhìn về phương xa, trong lòng cảm thấy đau, rất đau.