Rời khỏi nhà ga Thành Đô, Trương Thanh Vân đứng ở trước cổng nhìn khắp bốn phía tìm xe Triệu Giai Ngọc, nàng nói sẽ sắp xếp người đến đón, sao chẳng thấy ai?
- Này, anh bạn!
Trương Thanh Vân cảm giác vai của mình bị người ta vỗ một cái, hắn nhìn lại, thì ra là anh chàng thanh niên trên tàu Cao Tú Triết.
- Cái kia, hì hì!
Tên thanh niên cười hì hì, vẻ mặt hơi đỏ, hắn nói:
- Có thể cho tôi biết số điện thoại của Phạm Tiểu Hoa không?
Bộ dạng của tên thanh niên có chút hèn mọn:
- Cái kia...Cô gái kia nhìn rất tốt.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Cao Tú Triết, một lúc sau hắn mới hiểu được ý của người này, rõ ràng cũng có nhu cầu, đúng là tâm phục khẩu phục.
- Cậu muốn tán gái sao lại không tự mình xin số điện thoại của người ta!
Trương Thanh Vân cười nói.
Vẻ mặt Cao Tú Triết chợt biến đổi, hắn nói:
- Này, anh có cho hay không? Tôi mà hỏi rồi thì còn xin số của anh sao?
"Hừ, cũng mạnh mồm nhỉ!"
Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn nhân tiện nói:
- Không được, tán gái phải có dũng khí, cậu ngay cả dũng khí cũng không có thì cho điện thoại là hại người.
Vẻ mặt Cao Tú Triết chợt đỏ bừng, rõ ràng đã thẹn quá hóa giận, hắn mở miệng nói:
- Anh tán gái có thể nuôi sống được mình sao? Tôi xem anh chỉ giỏi giả vờ, nhìn bộ dạng thì chẳng có chút hòa đồng, còn ra vẻ...
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn đang muốn nói vài câu đùa giỡn, nào ngờ tiểu tử này càng nói càng không ra gì, giọng điệu càng lúc càng lớn, vì vậy tâm tình cũng không được tốt, vẻ mặt cũng phát lạnh.
- Anh, anh, có chuyện gì xảy ra thế? Sao gọi một lúc lâu mà không lên tiếng!
Trương Thanh Vân quay đầu lại, thì ra Ngải Gia đang đi tới, nàng mặc trang phục công sở, tây phục rất có hình tượng.
- À, em đến đón anh sao? Em lái xe đến à?
Trương Thanh Vân nói, hắn không thèm quan tâm đến người thanh niên kia.
- Em đến thì thế nào? Chị dâu hôm nay bận họp nên không có thời gian, chị ấy dặn em phải đến đón, nếu nói đến ai khác thì chị lại lo lắng. Thế nào? Có phải là rất hạnh phúc rồi chưa?
Ngải Gia cười nói.
- Hạnh phúc cái đầu em, nha đầu em gọi cái gì vậy? Chị dâu?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, trước kia nha đầu Ngải Gia này gọi Cảnh Sương là chị dâu, sau này có thêm Triệu Giai Ngọc thì gọi luôn một thể, có người như vậy sao?
Ngải Gia lè lưỡi, vẻ mặt nàng giống như làm sai gì đó. Đúng lúc này Ngải Gia thấy bên cạnh Trương Thanh Vân có một người đang trợn mắt há mồm nhìn mình, vì vậy mà vẻ mặt nàng biến đổi, sao tên này có chút cảm giác quen quen?
- Ngải...Ngải...Giám đốc Ngải!
Cao Tú Triết dùng giọng lắp bắp nói, hắn quả thật không tin vào mắt mình, giám đốc bình thường cao cao tại thượng mà lạnh lùng như băng lại có một mặt tiểu cô nương như vậy.
Ngải Gia vừa xuất hiện thì Cao Tú Triết đã choáng váng, cũng vì vậy mà quên bỏ đi, khi thấy giám đốc nhìn đến mình thì hắn mới sợ đại họa rơi xuống đầu, hắn bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, nói năng lộn xộn.
- Anh là...
Ngải Gia cau mày nói, cơ thịt trên mặt Cao Tú Triết chợt ép lại nhìn còn khó coi hơn cả đang khóc, trong lòng thầm mắng chính mình, người ta căn bản không biết mình, sao vừa rồi mình không bỏ đi? Lúc này thì tốt rồi, đắc tội với anh của giám đốc, như vậy sao tốt đẹp cho được?
- Tôi...Tôi là thư ký bộ phận sản xuất, là...Là Cao Tú Triết!
- À, tôi biết rồi!
Ngải Gia nói, nàng không phục lại tư thái nghề nghiệp, sau đó nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi hỏi:
- Anh, anh quen người này à?
Trương Thanh Vân cười, hắn liếc nhìn Cao Tú Triết, tên kia rõ ràng đã tan vỡ rồi tiến lên dùng vẻ mặt đưa đám nói:
- Thật...Thật xin lỗi, ông chủ...Tôi...Tôi...
Cao Tú Triết lắp bắp nửa ngày mà căn bản không biết mở miệng thế nào.
Trương Thanh Vân nhìn thấy bộ dạng như gặp quỷ của Cao Tú Triết thì đã sớm không còn tâm tư so đo, thì ra là thư ký một bộ phận sản xuất, không phải chỉ là nhân viên bình thường sao? Khi Trương Thanh Vân thấy Cao Tú Triết nổ rất to trên tàu còn tưởng rằng đây là nhân viên trung tầng.
- Được rồi, được rồi, cậu còn có việc, cứ đi trước. Cậu phải nhớ kỹ một câu, tìm bạn gái phải xem xét vào lá gan của mình, hiểu chưa?
Trương Thanh Vân nói.
- Vâng!
Cao Tú Triết liên tục cúi đầu, hắn chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, chỉ sau vài lần bước chân đã biến mất.
- Anh, có chuyện gì xảy ra vậy!
Ngải Gia dùng giọng nghi ngờ nói.
- Không có gì, không có gì!
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, đúng rồi, giám đốc Ngải sao? Em nói đi, bây giờ là giám đốc gì rồi?
Ngải Gia nở nụ cười xấu hổ nói:
- Tạm thời...Tạm thời là giám đốc quản lý nhân lực, em...Em lo mình làm không tốt, chị dâu...À không phải, chị Giai Ngọc nói em hoàn toàn có thể, vì vậy...
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nghiêm mặt nói:
- Cô ấy nói có thể là được sao? Người làm lãnh đạo trong công ty thì điều cần đầu tiên chính là tự tin, em còn không vượt qua được cửa ải này, Giai Ngọc không thấy rõ ràng sao?
Vẻ mặt Ngải Gia chợt biến đổi, nàng tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nàng ngẩng đầu lên nói:
- Ai nói em không tự tin? Em đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học Giang Nam mà không tự tin à?
Giọng nói của Ngải Gia có chút mềm nhũn, nàng tiến lên ôm tay Trương Thanh Vân nói:
- Trước mặt anh có chút ngại ngùng thôi, còn đối với người khác, hừ, phải có chút khí thế chứ?
Trương Thanh Vân có chút nhức đầu, hắn muốn cười lại sợ phiền toái, vì vậy đành phải nhịn xuống. Đúng lúc này trong lòng hắn khẽ động, hắn lấy trong túi áo ra hai tấm danh thiếp đưa cho Ngải Gia rồi nói:
- Giám đốc quản lý nhân lực phải không? Như vậy anh cũng không phải tìm người khác, đây là hai người mà anh vừa phỏng vấn trên tàu, làm thiết kế, hoàn toàn có thể đảm nhiệm công tác, em tuyển các cô ấy làm nhân viên thiết kế nhé?
Ngải Gia dùng ánh mắt nghi ngờ nhận danh thiếp, vừa nhìn qua hai tên người thì vẻ mặt có chút cổ quái, nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, khi đang chuẩn bị nói chuyện thì Trương Thanh Vân đã nghiêm mặt nói:
- Đừng có tư tưởng bát nháo, anh của em là người không biết chừng mực như vậy à?
Ngải Gia lúc này mới cảm thấy trong lòng có chút thoải mái, vẻ mặt nàng lại trở nên nghiêm trang.
Ngày hôm sau Ngải Gia vừa đi làm đã phân phó người gọi điện cho Phương Tiểu Nam và Tiền Vũ Diệp để đến công ty báo danh, điều này làm cho hai cô gái quả thật không tin vào lỗ tai mình.
Phạm Tiểu Hoa và Tiền Vũ Diệp đi đến công ty Tiết Cao với đầy bụng nghi ngờ, hai nàng muốn hỏi chút tình huống nào ngờ đã được đưa vào phòng thiết kế, trực tiếp làm thủ tục để đi làm.
Phạm Tiểu Hoa là Tiền Vũ Diệp rất vui mừng, hai nàng nghĩ đến Trương Thanh Vân, đáng tiếc là ngay cả tên người ta cũng không biết rõ ràng. Sau khi làm xong tất cả các thủ tục thì Phạm Tiểu Hoa đi đến xem bảng cơ cấu ban ngành trong phòng nhân lực, bên trên có dán cả hình nhưng căn bản không nhìn thấy người trên xe lửa hôm qua.
- Tiểu Điệp dịu dàng của tôi ơi, chúng ta gặp phải quý nhân! Ha ha!
Phạm Tiểu Hoa cười ha ha, nàng quay sang Tiểu Điệp rồi chớp mắt nói:
- Không ngờ đi trên tàu mà có may mắn như vậy, đúng là ngăn không được. Đi tàu gặp một kẻ nhà quê, người ta lại là đại nhân vật, ha ha, Phạm Tiểu Hoa ơi, mày đúng là may mắn.
- Không được nói người ta như vậy, người ta có lòng tốt giúp đỡ, cậu còn nói người ta là đồ nhà quê sao?
Tiền Vũ Diệp dùng giọng mất hứng nói:
- Ngày hôm qua cũng thật là, sao không hỏi tên người ta nhỉ? Dù hỏi thăm số điện thoại cũng tốt.
- Hì!
Phạm Tiểu Hoa cười, nàng khoát tay nói:
- Cậu cũng đừng quá quan tâm, người ta là đại nhân vật, ai quan tâm những điều này?
Phạm Tiểu Hoa khẽ khựng lại rồi cau mày nói:
- Nối tiếc rồi sao? Đúng là cũng có chút nuối tiếc, người ta nói không chừng là kim cương, nếu có thể rót vào hắn thì cả đời này bà cô đây sẽ không lo vì tiền.
Tiểu Điệp khẽ nhéo Phạm Tiểu Hoa rồi nói:
- Đúng là nha đầu nói không biết che miệng!
Vẻ mặt Tiểu Điệp cũng đỏ bừng, lại hồi tưởng tình hình ngày hôm qua, người ta là đàn ông tuấn tú, rất tao nhã lại có học thức, nghĩ đi nghĩ lại thì trong lòng cũng có chút rung động.
- Ha ha, còn nói tôi sao? Chị xem lại chị đi, ha ha, hoài xuân rồi kìa!
Phạm Tiểu Hoa cười ha ha nói, nàng đi vòng quanh Tiểu Điệp, trong ánh mắt là cái nhìn mập mờ.
- Cô nàng chết giẫm này!
Tiểu Điệp quê quá hóa giận, nàng nhéo mạnh Phạm Tiểu Hoa, lúc này Phạm Tiểu Hoa cũng chạy trốn, hai cô gái vừa cười vừa chạy.
Trong phòng làm việc của Hoàng Tân Quyền, Trương Thanh Vân cung kính ngồi trên ghế ở bàn trà, Hoàng Tân Quyền thì đang nhìn chằm chằm vòng đeo tay của dân tộc Thổ, đây là lễ vật mà Trương Thanh Vân mới tặng cho lão.
- Này!
Một lúc lâu sau Hoàng Tân Quyền mới nói:
- Đây là thứ tốt, là đồ đằng của dân tộc Thổ, chế tạo tinh xảo thế này, hơn nữa còn sinh động, đúng là không dễ dàng, rất có giá trị thu giữ làm kỷ vật.
Hoàng Tân Quyền mở lời chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, thứ này cậu mua ở đâu?
Trương Thanh Vân cũng đã sớm tìm từ, hắn dùng giọng không chút hoang mang nói:
- Là phó chủ tịch Trần của huyện Tang Chương chúng tôi mua của một người bán hàng rong, anh ấy tặng cho tôi, lúc này tôi tặng lại cho chú.
Vẻ mặt Hoàng Tân Quyền hơi khựng lại, lão lấy kính lão xuống, bàn tay lại không nỡ buông lễ vật, lão nói:
- Thật ra tôi cũng không có hứng thú sưu tầm, tất cả chỉ là vật ngoài thân, nhưng thứ này rất có ý nghĩa, dù tôi là dân tộc Thổ nhưng chưa từng được sống trong gia đình dân tộc Thổ. Khi cần vật này tôi cũng thấy có chút cảm giác, cũng coi như an ủi bản thân.
Trương Thanh Vân im lặng, thậm chí trên lý lịch của Hoàng Tân Quyền cũng ghi là dân tộc Hán, trên lý lịch của Trương Thanh Vân hắn cũng là dân tộc Hán. Hoàng Tân Quyền đã sai lầm mà chính cha mẹ mình năm xưa cũng quá cứng nhắc. Ung Bình là một địa phương mà dân tộc Thổ và dân tộc Hán sống quần cư, mà nếu là dân tộc Thổ thì thi đại học sẽ được cộng điểm. Lúc đó cũng có người đi cửa sau nhưng phòng dân chính huyện ủy lại nói họ Trương không phải là dân tộc Thổ, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không được hưởng những chính sách này, phải nhường cho các nhà khác.
- Bí thư, lần này phòng tổ chức...
Trương Thanh Vân há miệng nói, Hoàng Tân Quyền chợt khoát tay, lão cau mày nói:
- Không cần phải tạo thói quen dò xét tin tức, cần phải có kỷ luật tổ chức.
Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, hắn trầm ngâm nửa ngày rồi nói:
- Bí thư, lúc này tôi thật sự không muốn rời khỏi Tang Chương, hy vọng tổ chức có thể để tôi hoàn thành nhiệm vụ ở Tang Chương.
Hoàng Tân Quyền nhíu mày, lão giống như nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của Trương Thanh Vân, lão nói:
- Không muốn rời khỏi Tang Chương là giả, không muốn đến Vũ Lăng mới là thật!
Hoàng Tân Quyền dừng lại một lúc rồi nói:
- Đúng là bầu không khí Vũ Lăng, chỉ có thể nói một chữ nâng! Cậu đấy, cậu đã bị người ta nâng lên trời, chính mình không còn chút cảnh giác nào, còn đắc chí, như vậy mới biết mùi vị. Hương vị leo lên quá cao cũng không dễ chịu phải không?
Trương Thanh Vân không nói, vẻ mặt có chút xấu hổ. Hoàng Tân Quyền nói không sai, phương diện này mình có sơ sót. Trước kia mình chỉ tập trung tinh thần để Tang Chương trở nên nổi tiếng, để có nhiểu người biết đến Tang Chương, cũng không ngờ chính mình cũng trở thành kẻ phụ thuộc, bị người ta thổi lên tận trời, rất bị động.
- Đừng tưởng rằng những gì cậu đang làm ở Tang Chương là rất thành công, nếu quan hệ với lãnh đạo căng thẳng như vậy thì cũng cần cậu nghĩ lại. Tôi nói vậy cậu chưa chắc đã phục, tôi cũng không trông cậy lúc này cậu sẽ phục, nếu một ngày nào đó cậu phục thì tôi sẽ rất hài lòng.
Hoàng Tân Quyền lại nói.
Trương Thanh Vân rất cẩn thận xem xét ý nghĩ lời nói của Hoàng Tân Quyền, trong lòng có tư vị không phải. Mình cảm thấy có nhiều chỗ chưa nắm chắc nhưng không thể nói rõ ràng là chỗ nào. Dưới ánh mắt người khác thì chính mình là một kẻ chiến đấu hăng hái đến mức độ như lúc này. Mức độ thì quả nhiên không sai, chính mình cũng cho là như vậy nhưng chính Hoàng Tân Quyền lại cho điều này là không đúng, xem ra bản thân mình phải học hỏi thêm.
- Sau này cậu không cần phải qua tâm đến tình hình Tang Chương, cậu đã mở đầu rất tốt, cũng coi như không bỏ qua công lao.
- Trong lòng tôi vẫn còn có chút vướng mắc với chuyện rời bỏ Tang Chương...
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Hoàng Tân Quyền chợt phát lạnh, lão nói:
- Đừng tưởng rằng cậu là Tôn Ngộ Không, năng lượng trước mắt của cậu là không đủ.
- Cậu nghĩ xem những năm vừa qua mình làm ra những thứ gì? Cậu có năng lực giải quyết được tất cả hay không?
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, từ trong lời nói của Hoàng Tân Quyền hắn nghe được chút hương vị, Vũ Lăng phải thay đổi sao? Vì vậy mà vẻ mặt Trương Thanh Vân không khỏi biến đổi, hắn vội nói:
- Tôi đã hiểu, ngày mai sẽ đi lên phòng tổ chức tỉnh ủy ngay.
- Hừ!
Hoàng Tân Quyền hừ một tiếng, lão dùng giọng sâu sắc khó hiểu nói:
- Tôi nghe bí thư Hà nói anh có sự cầu tiến, cậu nói muốn phát triển đất nước thì cần nhân tài phải không?
- Vâng!
Trương Thanh Vân nói, trong lòng hắn có chút vui mừng, xem ra bí thư Hoàng cũng thật sự quan tâm đến mình, vấn đề này mà lão cũng biết. Hà Khôn cũng rất thẳng thắn, những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng nói ra với Hoàng Tân Quyền.
- Nhân tài, nhân tài là rất khó!
Hoàng Tân Quyền nói, giọng nhỏ như lầm bầm, lão đưa tay nhìn giờ rồi nói:
- Được rồi, hôm nay quà cậu cũng đã đưa đến, những gì cần nói cũng đã nói rõ, lúc này về nghỉ ngơi sớm cho khỏe. Cũng đừng nên suy nghĩ bậy bạ, hướng đi của cậu đều được tổ chức suy xét.
Hoàng Tân Quyền nói xong thì đứng lên tiễn khách, Trương Thanh Vân vội vàng rời khỏi Hoàng gia.
Khi đến cửa thì Trương Thanh Vân gặp Hoàng Diêu đang giỡn với vài con chó nhỏ, khi thấy Trương Thanh Vân thì nàng cười nói:
- Ơ, đồng chí bí thư, đã sắp thăng chức rồi sao? Thành thật khai báo ngay, hôm nay tặng quà gì cho bí thư phụ trách công tác đoàn thể vậy?
- Sao? Quà cáp gì?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, sau đó lại di chuyển chủ đề: Truyện được copy tại
- Bây giờ cô mới là người thăng chức liên tiếp, nghe nói đã là phó phòng giám sát rồi cơ à? Được đề bạt nhanh như vậy rất dễ làm người ta liên tưởng đến có liên quan với cha đấy nhé!
Hoàng Diêu liếc xéo Trương Thanh Vân, nàng không lên tiếng rồi ra vẻ mất hứng. Trương Thanh Vân phải nói thêm vài câu thì Hoàng Diêu mới hớn hở đưa ra đến tận cửa rồi dùng giọng thần bí nói:
- Chủ nhiệm Trương, hé mở chút tin tức với anh, lần này anh có thể sẽ quay về Thành Đô, cụ thể là chức vụ gì thì không biết, nhưng chắc chắn là được đề bạt.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Thành Đô? Sao có thể?
- Có tin hay không là tùy anh!
Hoàng Diêu dùng giọng bất mãn nói:
- Em lén lút hỏi qua ý của cha, anh cũng thật là, về Thành Đô thì có gì là không tốt chứ? Dù sao cũng mạnh hơn ở Tang Chương, hơn nữa sau này lại cùng ở một chỗ với chị nhà, cũng không hiểu anh nghĩ thế nào nữa.
Hoàng Diêu nói xong thì đóng cửa chặn Trương Thanh Vân ở bên ngoài.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, về Thành Đô sao? Tất nhiên hắn sẽ rất mong muốn được về Thành Đô nhưng chỉ là không quá tin tưởng mà thôi. À, mà ngành gì? Chức năng gì? Sở nông nghiệp sao?
Ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, trong lòng quả thật khó bình tĩnh, đã bị những lời nói của Hoàng Diêu làm cho rối loạn. Hắn đã làm tốt tất cả mọi chuyện để lên Vũ Lăng, không ngờ con thuyền lại thay đổi phương hướng. Hoàng Diêu cũng không phải người thích nói đùa, có lẽ nàng đã nghe qua lời nói của Hoàng Tân Quyền, tuy Trương Thanh Vân hắn không thể tin hoàn toàn nhưng con gái của bí thư phụ trách công tác đoàn thể nói lời không đáng tin thì còn ai đáng tin?
Trương Thanh Vân về đến nhà thì Triệu Giai Ngọc đã đi làm về từ lâu, nàng đang bận rộn ở nhà bếp, còn mặc cả quần áo làm bếp, phong vị rất khác biệt.
Trương Thanh Vân vội vàng phục hồi tinh thần lại, hắn nói:
- Ủa, em làm gì thế, món gì mà trông ngon vậy?
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc có hơi đỏ hồng, nàng nói:
- Em học được Gia Gia cách nấu món cháo, em cũng muốn thử.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt ấm áp, Triệu Giai Ngọc nói rất uyển chuyển, nhất định là nghe Ngải Gia nói mình thích ăn cháo xương. Cũng vì nguyên nhân dạ dày không tốt, ăn cháo có thể bảo vệ dạ dày, vì vậy mà Triệu Giai Ngọc mới quan tâm.
Trương Thanh Vân vào phòng bếp xem xét, quả nhiên là cháo xương. Hắn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Giai Ngọc mà không nhịn được, hắn ôm cổ nàng từ phía sau, điều này làm nàng thét lên sợ hãi, chiếc thớt trên tay cũng rơi xuống.
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn vội vàng buông Triệu Giai Ngọc ra rồi đặt thớt lên bàn, ngay sau đó cũng nhặt xương lên đi rửa lại. Hắn vốn tưởng rằng Triệu Giai Ngọc sẽ không nói gì, khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy mặt nàng đỏ hồng, nàng lắp bắp nói;
- Xấu hổ quá, em không biết là anh sẽ đột nhiên làm như vậy.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, trong lòng rất sảng khoái, cô gái sắp trở thành vợ mình càng ngày càng làm chính mình phải thương yêu. Nhất định phải nhanh chóng nắm bắt mới được, trai lớn gả vợ, gái lớn lấy chồng, chuyện lớn cả đời mình phải xem xét rõ ràng, nếu không thì khó qua cửa ải này được.
Tuy cháo xương Triệu Giai Ngọc nấu không được ngon lắm nhưng Trương Thanh Vân vẫn húp say sưa, trong lòng ngọt ngào nên ăn gì cũng ngon.
Triệu Giai Ngọc thấy vậy cũng rất vui, nàng đâu biết nguyên nhân là do mình tự tay nấu? Vì vậy cũng húp vài chén, cũng hơn vượt xa ngày thường.
- Không cho ăn, không cho ăn nữa, ăn nhiều thành cô mập mất!
Trương Thanh Vân cười nói.
Triệu Giai Ngọc chợt giận, nàng chuẩn bị dùng động tác chân thì đã bị Trương Thanh Vân vùng tay, thân thể nàng mất đi sự thăng bằng, cũng vì vậy mà đổ vào trong lòng hắn.
Trương Thanh Vân đã sớm buông bát đũa, hắn ôm lấy Triệu Giai Ngọc, hương thơm ngát, da thịt mịn màng, hắn đã sớm có cảm giác, đang định hôn. Đúng lúc này Triệu Giai Ngọc lại chớp chớp mắt rồi dùng giọng nghiêm trang nói:
- Thanh Vân, em có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh.
Trương Thanh Vân chợt khựng lại, chuyện quan trọng sao? Triệu Giai Ngọc này tìm từ rất ít, hơn nữa vẻ mặt lại đứng đắn không giống như đang đùa, vì vậy Trương Thanh Vân vội buông tay rồi giữ lấy vai nàng nói:
- Có chuyện gì?
Triệu Giai Ngọc sửa soạn lại quần áo đã rối loạn, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu nói:
- Em...Tứ ca của em đang ở Thành Đô, anh ấy...Anh ấy muốn gặp anh một chút!
- Sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng mất tự nhiên nói, Tứ ca sao? Là người Triệu gia à? Muốn gặp mình làm gì? Những vấn đề liên tục tuôn ra, hắn cảm thấy tâm tình của mình khá phức tạp.