Tối đến trong khu biệt thự 81, Triệu Truyền nằm dài nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sa lông phòng khách, vợ hắn đang nhìn ti vi mà cảm thấy không yên lòng. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng mở cổng, sau đó là tiếng xe hơi. Vợ Triệu Truyền vội vàng đứng dậy, nàng nhìn ra ngoài qua cửa sổ, mí mắp Triệu Truyền khẽ rung nhưng không mở ra.
Sau khi loẹt xoẹt một lúc lâu thì cửa cũng bị mở ra, Triệu Hồng yến mang theo túi lớn bọc nhỏ vào nhà, khi nhìn thấy mẹ thì nói:
- Mẹ, giúp con với, mệt chết người.
Vợ của Triệu Truyền họ Phùng, là Phùng Tố Trinh, khi nghe thấy tiếng con gái thì vội tới ngay, sau đó lại đảo mắt ra ngoài nói:
- Sao vậy? Cô cô mua cho con à?
Triệu Hồng yến gật đầu, nàng có chút vui vẻ rồi tùy ý nói:
- Tất cả đều là hàng hiệu, là đồ tốt đấy! Hôm nay cướp được của cô cô hơn trăm ngàn, ha ha!
- Con đúng là!
Phùng Tố Trinh sẵng giọng nói, giọng điệu có chút trách móc, nàng lại nói:
- Sao vậy? Cô cô và bạn trai chưa đến thủ đô à?
Triệu Hồng yến khẽ nhíu mày, nàng nói:
- Đã đến rồi, đến rồ, là một người rất hay, sau này còn bảo con gọi là đại ca, ha ha...
Phùng Tố Trinh chợt ngẩn ngơ, sau đó lại thầm nói một câu:
- Thanh niên bây giờ đúng là không có thể thống gì!
Phùng Tố Trinh nhận túi đồ từ trong tay Triệu Hồng yến rồi nói:
- À, đúng rồi, con đã mời bọn họ đến nhà làm khách chưa?
Động tác của Triệu Hồng yến hơi khựng lại, nàng lén liếc mắt nhìn cha đang nằm trên ghế sa lông rồi liên tục nháy mắt với mẹ, nàng nói khẽ:
- Mẹ đừng nói nữa, người ta căn bản không muốn đến nhà chúng ta. Hôm nay cô cô còn chạy đông chạy tây hình như muốn kinh doanh ở thủ đô, không chừng còn mua nhà ở thủ đô.
Vẻ mặt Phùng Tố Trinh không được tốt cho lắm, nàng đặt túi đồ lên ghế sa lông rồi đặt mông ngồi xuống, giọng nói chợt phóng đại:
- Hừ, cô cô của con đúng là quá cứng nhắc, anh ruột, chú ruột cũng không thèm quan tâm, đến thủ đô mà không muốn về nhà mà chạy đi làm kinh doanh. Hì, sau này ở thủ đô sẽ có hai cái Triệu gia!
- Mẹ...
Triệu Hồng yến chợt kêu lên, nàng có chút tức giận. Phùng Tố Trinh lại càng tức giận, nàng nói:
- Đúng vậy, cô cũng học theo cô cô luôn đi, cô ấy không thèm đặt chúng ta vào mắt, không thèm nói một câu...
- Hừ!
Thân thể Triệu Truyền đột nhiên khẽ nhúc nhích, hắn hừ một tiếng. Phùng Tố Trinh lập tức câm miệng, vẻ mặt vẫn không được tốt như trước. Triệu Truyền trợn mắt nhìn hai mẹ con rồi nói:
- Nói đi, nói nữa đi, sao không há miệng ra mà nói nữa?
Vẻ mặt Phùng Tố Trinh chợt biến đổi, nàng khẽ nghiêng đầu, bộ ngực liên tục phập phồng. Khi Phùng Tố Trinh định mở miệng thì Triệu Hồng yến thấy không ổn, nàng tiến lên nói:
- Cha mẹ không cần cãi nhau làm gì, con vất vả lắm mới quay về một lần, người nhà không hòa thuận một chút được sao?
Phùng Tố Trinh liếc xéo con gái, vẻ mặt cũng hơi hòa hoãn lại. Triệu Truyền chậm rãi đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào Triệu Hồng yến rồi nói:
- Trương Thanh Vân không đến à?
Triệu Hồng yến dùng ánh mắt yếu ớt nhìn cha, nàng không lên tiếng xem như đã trả lời. Triệu Truyền hừ một tiếng, vẻ mặt biến đổi, âm tình bất định. Phùng Tố Trinh lại nhịn không được phải mở miệng:
- Không biết phân biệt tốt xấu, hắn cho rằng mình là ai? Chẳng lẽ nghĩ rằng chúng ta nịnh bợ hắn sao?
- Chỉ là một quan viên như hạt đậu xanh mà mắt đã ngước lên trời, con gái Triệu gia muốn về nhà mẹ đẻ mà còn ngăn cản sao? Chút nữa phải nói với Tứ thúc, tôi muốn xem Triệu gia có phải đã thật sự xuống dốc đến mức chẳng còn biện pháp nào đối phó với Trương Thanh Vân hay không?
Triệu Truyền không lên tiếng, tâm tình của hắn rất phức tạp. Hắn biết rõ tính khí của Trương Thanh Vân, không ngờ lúc mình muốn nói chuyện thì hắn lại cứng nhắc không nể tình. Trong lòng Triệu Truyền có chút căm tức, có nhiều đạo lý nói không nên lời.
Trương Thanh Vân là một nhân tài, điều này có lẽ trước đây Triệu Truyền xem xét rất chuẩn. Nhưng dù là như vậy thì biểu hiện của Trương Thanh Vân trong những năm vừa qua cũng làm Triệu Truyền giật mình, hắn tiến thẳng lên trời, bây giờ lăn lộn ở Giang Nam đã có danh tiếng.
Cũng không biết tiểu tử Trương Thanh Vân này có điểm nào xuất sắc mà được Hoàng Tân Quyền nhìn trúng. Lão Hoàng này thiếu chút nữa đã không giữ được tính mạng mà vẫn không quên kéo Trương Thanh Vân, hơn nữa lại kéo lên rất cao.
Vì căn cứ vào thông báo "Những tổ chức đảng lãnh đạo cán bộ phải báo cáo tất cả các công tác cho tuyến trên." trong thông báo này có năm quy định rất rõ ràng, dưới tình huống cán bộ được đề bạt phải báo cáo ngay cho cấp trên.
Trong năm điều này thì Trương Thanh Vân chiếm hết hai điều, hắn là một lãnh đạo cơ sở cấp huyện mới nhận chức chưa tròn ba năm. Điều thứ hai là Trương Thanh Vân được đề bạt không phải qua quá trình đề cử dân chủ mà phòng tổ chức tỉnh ủy có thiếu người, vì vậy hắn thuộc diện cán bộ được tổ chức đề bạt.
Phòng tổ chức Giang Nam cũng vì điều này mà trình văn bản báo cáo lên bộ, sang năm Trương Thanh Vân mới bước sang tuổi ba mươi, năm nay mới tròn hai chín. Hai mươi chín mà đã là phó phòng, hơn nữa lại rất có danh tiếng trong Giang Nam, đây không phải được Hoàng Tân Quyền ủng hộ sao?
Trương Thanh Vân được đề bạt cũng làm cho thủ đô trở nên chấn động, dù sao hắn cũng không xa lạ gì với các thế lực ở khắp nơi. Trước kia người đời đang cười chê có một tên quan hạt vừng kéo được khuê nữ Triệu gia, điều này làm cho hai nhà Triệu Cao mất hết mặt mũi.
Lúc này thì tốt rồi, tiểu tử Trương Thanh Vân không những gan lớn, hơn nữa con đường làm quan cũng xuất chúng. Mới hai mươi chín tuổi mà đã là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, hơn nữa còn được người Giang Nam ủng hộ, điều này không làm cho các thế lực khắp nơi chú ý sao?
Mà Hoàng Tân Quyền là người nổi tiếng khắp thủ đô, tuy lão chỉ là cán bộ cấp phó nhưng có bối cảnh đặc biệt, các quan lớn trong thủ đô rất quen mặt.
Trong mắt rất nhiều người thì Hoàng Tân Quyền là tảng đá và hầm cầu vừa cứng vừa thối, nổi danh cổ lỗ sỉ, giáo điều. Lão trước nay luôn nã đạn vào những gì không vừa mắt, dù là vợ của lão cũng bị cho rằng đã hủ hóa, vì vậy lập tức ly hôn, lúc này là một ông lão cô đơn.
Nhưng Trương Thanh Vân lại được một ông lão cô đơn như vậy ủng hộ, điều này không những làm cho lòng hiếu kỳ của kẻ khác tăng lên một phần, thậm chí còn muốn xem Trương Thanh Vân rốt cuộc là nhân vật thế nào, sao lại phù hợp với tính tình của lão Hoàng Tân Quyền?
Tất nhiên cũng vì nguyên nhân Hoàng Tân Quyền mà ngược lại không có nhiều người hoài nghi quá trình đề bạt của Trương Thanh Vân có nhân tố thao túng. Hoàng Tân Quyền là kẻ tuyệt đối trong sạch, trong quan trường cũng không có mấy ai được như vậy. Mà Trương Thanh Vân thì cũng không rõ ràng lắm, nhưng Triệu Truyền lại biết rõ, vì biết rõ nên tâm tình mới phức tạp.
Triệu Truyền cũng căm tức Trương Thanh Vân không biết điều nhưng ngoài trừ tức giận thì cũng không có biện pháp nào khác. Người được tảng đá hầm cầu nhìn trúng thì cũng là tảng đá hầm cầu, dù ở Giang Nam Triệu gia và các thế lực khác đã gây ra cho Trương Thanh Vân rất nhiều phiền phức nhưng hiệu quả không thấy đâu mà còn làm nổi bật tài năng của đối phương.
Vũ Lăng là một vùng nước sâu, Tang Chương chính là khu kháng chiến cát nắng. Trương Thanh Vân đến Tang Chương giải quyết vấn đề, chỉ hai năm thời gian đã làm rõ đầu mối và kéo Tang Chương lên xe tốc hành. Biểu hiện của Trương Thanh Vân đã làm cho tất cả quan viên cao thấp mở miệng khen hay, lãnh đạo thành phố Vũ Lăng cũng có khẳng định hắn năng lực, đúng là đám người uống lộn thuốc.
Vì vậy ngoài tức giận thì Triệu Truyền cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, Trương Thanh Vân chính là con rể Triệu gia, sao không thể cho Triệu gia sử dụng? Một cán bộ có tương lai như vậy nếu cộng thêm căn cơ của Triệu gia thì chỉ sau một thời gian ngắn nữa sẽ không thấp hơn Tứ thúc.
- Này, A Truyền, anh không đến nói vài lời với ông được sao? Trương Thanh Vân rõ ràng không tôn trọng trưởng bối, hơn nữa còn kéo theo cả Triệu Giai Ngọc không biết tổ tông, điều này...Điều này là thế nào?
Khi thấy vẻ mặt Triệu Truyền âm tình bất định thì Phùng Tố Trinh chợt nhíu mày nói.
Triệu Truyền khoát tay chán ghét, hắn trừng mắt nhìn vợ rồi nói:
- Em giỏi thì cứ đi, xem ông mắng Giai Ngọc hay mắng em?
Vẻ mặt Phùng Tố Trinh chợt biến đổi, rõ ràng đã bị mắc nghẹn không nhẹ. Nàng nhấn nút điều khiển từ xa mà không có tâm tình xem ti vi, chỉ ngồi ngơ ngác như tượng gỗ.
Cặp mắt Triệu Hồng yến chợt xoay chuyển liên tục, nàng nhìn cha rồi lại nhìn mẹ mà trong lòng rất ngạc nhiên. Nàng vốn tưởng rằng với tính tình của cha, nếu dượng dám ra vẻ như vậy thì cha sẽ giận tím mặt, sau đó sẽ hành động, sẽ phái hai cảnh vệ đến trói về.
Nào ngờ tình cảnh lại khác biệt như vậy, cha Triệu Hồng yến không có biện pháp nào, mơ hồ còn có vẻ uể oải. Mẹ nàng xưa nay miệng lưỡi cay độc chỉ nói nhảm vài câu rồi ngồi xuống ngơ ngác, nàng nói sẽ gọi cho Tứ thúc nhưng không hành động, xem ra tình hình không tầm thường.
Triệu Hồng yến nghĩ đến đây thì cảm thấy rất hiếu kỳ với dượng Trương Thanh Vân, nhìn qua thì thấy dượng còn trẻ, so với mình cũng không lớn hơn bao nhiêu nhưng không ngờ lại chẳng sợ cha mình. Dượng quan to lắm sao? Có thể so sánh với tướng quân à? Thiếu tướng trong quân đã gần như là phó bộ trưởng, huống hồ còn có Tứ gia gia?
Triệu Hồng yến nhìn trái nhìn phải mà không tìm ra manh mối gì. Dù sao nàng cũng có tâm tính của một cô gái nhỏ, khi nhìn thấy túi quần áo và đồ trang điểm thì trong lòng ngứa ngáy, hai tay hai chân cứ xoa xoa vào nhau.
- Những thứ này đều là cô cô mua cho con sao?
Triệu Truyền cau mày nói, giọng điệu trầm ổn phá vỡ sự trầm tư.
- À...Điều này...
Triệu Hồng yến dùng giọng yếu ớt nói, nàng sợ cha nổi giận nên nói năng lộn xộn.
Triệu Truyền híp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười khó coi, hắn nói:
- Toàn bộ Triệu gia chúng ta chỉ có con được Giai Ngọc nhớ đến, hì, đúng là máu mủ ruột thịt, anh em ruột như chúng ta cũng trở thàn người dưng, hì hì...
Triệu Truyền nói được một nửa thì khẽ nghiêng đầu, giọng nói bùng lên thương cảm và cô quạnh nói không nên lời.
Triệu Hồng yến chợt ngẩn ngơ, nàng nghe ra sự chua xót và thương cảm trong lời nói của cha, cuối cùng trong lòng cũng đau khổ, nàng không ngăn được nước mắt nói:
- Không phải...Cô cô...Cô cô thật ra cũng rất nhớ cha, sau khi xem ông Hoàng khỏi bệnh hay chưa thì gọi điện ngay cho chú Âu để hỏi.
- Sao?
Triệu Truyền nói một tiếng ngạc nhiên, chú Âu trong lời nói của Triệu Hồng yến là cấp dưới của Triệu Truyền, là tâm phúc của Triệu Truyền từ rất lâu.
- Điều này là thật, con không lừa cha...
Triệu Hồng yến nói, cảm giác đau xót trong lòng không tiêu tan, cô cô và cha là người thân nhất của nàng, hai người đến tình cảnh này cũng làm nàng rất khó chịu.
- Được rồi...
Triệu Truyền hít vào một hơi thật sâu rồi đứng dậy, hắn khoát tay nói:
- Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi!
Triệu Truyền nói xong thì chậm rãi bước lên lầu, khi đi được vài bậc cầu thang thì hơi vấp rồi lảo đảo suýt té. Điều này làm Phùng Tố Trinh và Triệu Hồng yến kinh hoàng, cả hai quay đầu lại.
Triệu Hồng yến lần đầu tiên cảm thấy cha mình có hơi già, chưa đến năm mươi tuổi nhưng lúc này giống như già đi thêm mười tuổi.
Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc dạo chơi ba ngày ở thủ đô, lần đầu tiên cả hai người đi qua khu an dưỡng của cán bộ kỳ cực, thời gian không đúng nên chỉ gặp được Triệu tướng quân hơn mười phút. Sau đó hai người bị lãnh đạo (Đồng chí phụ trách chữa bệnh) của Triệu tướng quân mời ra ngoài.
Ông cụ nhìn thấy Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc thì rất vui, ông liên tục cầm lấy bàn tay của Triệu Giai Ngọc rồi vân vê, vẻ mặt tràn đầy hiền lành.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân là mùa đông nên trong phòng được điều hòa rất ấm, cũng có chút ẩm ướt. Ông cụ nói chuyện rất khó khăn và cảm thấy cuống họng khô rát, vì vậy nói chuyện rất ít.
Nhưng khi Trương Thanh Vân đến thì ông cụ chỉ tay vào bàn cờ sau đó nở nụ cười tinh nghịch như những đứa trẻ nói:
- Gần đây đánh ít hẳn đi, không có đối thủ!
Trương Thanh Vân khó hình dung được tâm tình trong lòng, bên trong có chút kích động, mơ hồ còn có chút ê ẩm. Ông cụ cười rất thuần túy, mơ hồ còn có chút tinh nghịch, nếu lúc này mà quay phim lại thì chắc chắn sẽ là kỷ niệm đẹp. Đối với tình trạng thân thể của ông cụ thì ở lại thủ đô vào mùa đông là rất tàn khốc.
Cuối cùng Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng phải bỏ đi, lúc đó ông cụ cũng quay đầu nói:
- Sáng ba mươi sẽ tổ chức một bữa cơm đoàn viên trong nhà, ăn hơi trễ một chút, chín giờ nhé!
Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều gật đầu, hắn ngẩng đầu thì thấy cô y tá ở nụ cười xin lỗi, vì vậy cả hai không dám ngưng mà lập tức lui ra.
Rời khỏi khu an dưỡng của cán bộ thì bên ngoài gió lạnh thấu xương, hai người Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng không mặc đủ ấm nên cảm thấy rất lạnh. Hai người đều biết thân thể ông cụ không được tốt, nếu về phía nam an dưỡng còn có thể qua được vài mùa đông, nhưng nếu ở thủ đô lạnh lẽo thế này thì còn gắng gượng được bao lâu?
- Thanh Vân...
Một lúc sau Triệu Giai Ngọc mới mở miệng, lúc này nước mắt cũng rơi đầy mặt.
Trương Thanh Vân tranh thủ kéo tay nàng, Triệu Giai Ngọc chợt khóc vùi, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói:
- Ông...Ông không được...
- Đừng nói bậy!
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói:
- Nếu xuống phía nam an dưỡng thì chắc chắn sẽ còn được hơn năm năm, chúng ta nhất định phải cố gắng thuyết phục.
Triệu Giai Ngọc gật đầu như gà mổ thóc, nàng nói:
- Em biết rõ, anh nhất định có biện pháp phải không?
Trương Thanh Vân chợt ngây ngốc rồi gật đầu, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc có hơi hòa hoãn trở lại. Lúc này Trương Thanh Vân lập tức an ủi vài lượt rồi dìu nàng lên xe chạy đi ngay.
Cả ngày hôm nay Trương Thanh Vân đều nghĩ đến tình hình ông cụ, Triệu gia nhiều con cháu mà không có biện pháp thuyết phục, mình là một người ngoài có thể làm được gì sao? Nhưng khi hắn nhìn thấy Triệu Giai Ngọc như đứt từng khúc ruột thì thầm nghĩ không nên lùi bước, việc này phải làm sao mới xong đây?
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân đã nhận được điện thoại của Hoàng Diêu, nàng nói bí thư Hoàng đã qua thời gian nguy hiểm, ông muốn gặp Trương Thanh Vân, hỏi xem Trương Thanh Vân có rảnh không?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, nào dám nói không? Hắn đến thủ đô nhiều ngày như vậy cũng chỉ vì đợi đến lúc này, vì vậy hắn vội vàng nói qua với Triệu Giai Ngọc rồi không kịp khoác áo ngoài mà chạy xuống lầu lấy xe, sau đó phóng thẳng về bệnh viện trung ương.
Ở cổng sau bệnh viện, Hoàng Diêu đang đợi Trương Thanh Vân dưới lầu, Trương Thanh Vân lập tức dừng xe, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề chào hỏi Hoàng Diêu mà hai người trực tiếp chạy đến phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp. Khi đi đến ngoài phòng thì thấy có rất nhiều người, vợ Hoàng Tân Quyền, hai anh của Hoàng Diêu. Trương Thanh Vân đã gặp mặt Nhị ca của Hoàng Diêu, mà đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đại ca, hắn cũng có thể phán đoán thông qua tướng mạo.
Còn có rất nhiều người khác mà Trương Thanh Vân không biết, có lẽ đều đến đây thăm bệnh, hắn còn phát hiện ra hai chị em nhà Quách gia.
Trương Thanh Vân khựng lại chuẩn bị chào hỏi, đúng lúc này Quách Vũ tiến lên khoát tay nói:
- Không cần, chúng em đã vào thăm bác rồi, anh cũng nên vào ngay thôi.
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn qua mọi người, hắn cũng không khách khí mà đẩy cửa tiến vào. Đây là một phòng bệnh rất xa hoa, bên trong có vài tầng, từu xa nhìn thấy Hoàng Tân Quyền đang năm trong một căn phòng được bao bọc bằng thủy tinh trong suốt.
Hai cô y tá nhanh chóng tiến lên chào hỏi rồi cùng Trương Thanh Vân đi vào, hai cô không ngừng dặn dò Trương Thanh Vân không được nói quá lớn, phải chú ý thời gian, không được quá nửa giờ.
Mà khi Trương Thanh Vân tiến vào trong phòng bệnh thì đám người bên ngoài bắt đầu bàn tán chỉ trỏ. Bên ngoài có rất nhiều người nhận ra Trương Thanh Vân, dù sao cũng gần đến tết, hơn nữa Hoàng Tân Quyền cũng đã qua thời điểm nguy hiểm, hôm nay đến thăm bệnh không những chỉ có người thân, bạn thân mà còn có rất nhiểu tiểu bối. Vì quá bận rộn nên trưởng bối đều đã đi, đám vãn bối ở lại, bọn họ ngồi cùng một chỗ, có rất nhiều gia tộc, phần lớn đều còn rất trẻ.
Đám người này vốn cũng rất buồn tẻ nhưng trước nay lại chưa từng được gặp Trương Thanh Vân, tất nhiên cũng sẽ vì vậy mà cảm thấy rất tò mò. Hoàng Tử Ca thấy tình cảnh này mà không khỏi cau mày, hắn nói với mẹ:
- Mẹ, mẹ thấy không, phụ thân còn tỏ ra rất thân thiết với tiểu tử kia. Lúc trước khi Dao Dao nói tiểu tử này đến thăm bệnh thì cha lập tức trở nên rất vui, cũng không biết ai mới là con ông ấy.
Tuy Hoàng Tử Ca nói khá nhỏ nhưng những người thính tai vẫn nghe thấy ựược, đại ca Hoàng Tử Kỳ bên cạnh liếc Hoàng Tử Ca bằng ánh mắt bất mãn, lúc này Hoàng Tử Ca mới vội vàng im mồm.
Quách Tuyết Phương đứng trong đám người mà thật sự không thể nhịn cười, vì vậy một tiếng phì vang lên. Nụ cười này của nàng rất đột ngột, khi nàng ý thức được vấn đề không đúng thì đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
- Nhìn tôi làm gì?
Quách Tuyết Phương trợn trừng mắt nói:
- Các anh không biết ai kéo Triệu Giai Ngọc đi sao?
Quách Tuyết Phương chỉ về phía phòng bệnh rồi bĩu môi nói:
- Chính là vị trai trẻ vừa mới đến đó. Truyện được copy tại
- Ồ!
Đám người biết rõ đứng ngoài phòng bệnh không được ồn ào nhưng nghe thấy Quách Tuyết Phương nói như vậy thì tất cả đều không nhịn được phải hô lên kinh ngạc. Trong chỗ này đều là con cháu gia tộc thế gia ở thủ đô, đại danh của Trương Thanh Vân đã từng được nghe vài năm trước. Lúc đó Triệu gia vì Triệu Giai Ngọc bỏ trốn mà mất hết mặt mũi, mọi người bàn luận về vấn đề này đều tránh không được phải nhắc đến Trương Thanh Vân, dần dần Trương Thanh Vân tạo thành ấn tượng rất lớn trong mắt đám người.
Nhưng dù sao mọi người cũng chưa được gặp qua ngôi sao của "xì căng đan tình ái" trên, không ngờ nhân vật chính lại vừa xuất hiện ở đây. Vợ của Hoàng Tân Quyền sống ở nước ngoài nên không biết rõ ràng tình cảnh là thế nào, khi thấy mọi người líu ríu bàn luận giống như Trương Thanh Vân là ngôi sao quốc tế, vì vậy mà không khỏi phải hỏi Hoàng Diêu:
- Dao Dao, có chuyện gì vậy?
Hoàng Diêu đỏ mặt không lên tiếng, nàng núp sau lưng rồi đẩy Quách Vũ ra trước sân khấu. Vừa rồi khi Trương Thanh Vân đến đây thì Quách Vũ là người nói chuyện đầu tiên, mọi người đều biết hai người có quen thuộc, hơn nữa còn có giao tình, vì vậy mọi người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn hắn.
Quách Vũ cười khổ rồi sờ sờ mũi nói:
- Không cần phải ồn ào như vậy, chỉ biết tám dóc.
Cuối cùng Quách Vũ cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, hắn ngồi giữa đám người giống như đại ca, hơn nữa cũng qua cái tuổi thích bàn tán rồi. Lời nói của Quách Vũ có chút hương vị của đại ca, vì vậy tạm thời ngăn miệng đám tán dóc.
Khi thấy mọi người đã ngồi vững vàng thì Quách Vũ không khỏi co quắp khóe miệng, hắn nghĩ thầm Trương Thanh Vân đúng là thiên tài, nếu không sao có thể làm ra nhiều chuyện oanh liệt như vậy? Thiếu chút nữa làm mình không xuống đài không được.
Hơn nữa bây giờ Trương Thanh Vân đã là phó phòng, cán bộ phó phòng có thể làm cho đám con cháu thế gia bàn tán xôn xao như vậy rõ ràng chỉ có một mà thôi...
Trong phòng bệnh của Hoàng Tân Quyền, khi Trương Thanh Vân tiến vào thì cũng hơi run rẩy. Nếu tính ra thì từ lần gặp mặt trước đó đến lúc này còn chưa đến hai tuần, nhưng hôm nay hắn phát hiện ra Hoàng Tân Quyền đã già hơn khá nhiều.
Đầu hoa râm, cơ thể gầy yếu, hai mắt không có thần. Lão nằm trên giường bệnh mà đầu được kê lên rất cao, tiếng hít thở có thể nghe được rõ ràng.
- Bí thư Hoàng...
Trương Thanh Vân thấy khóe mắt cay cay, hắn quả thật không thể tin được mới vài ngày mà một ông lão quắc thước lại trở thành bộ dạng sắp gần đất xa trời thế này.
- Lại đây!
Hoàng Tân Quyền nói, lão nói từng chữ rất rõ ràng, giọng điệu uy nghiêm vẫn không giảm làm Trương Thanh Vân thấy được hương vị quen thuộc.
- Đáng lý giải phẫu đã phải làm sớm nhưng kéo ra hai năm...
Hoàng Tân Quyền nói.
- Bí thư, sao giải phẩu lại không đến phương nam, thủ đô thời tiết quá lạnh.
Trương Thanh Vân nói, hắn tiến lên thêm một chút.
Hoàng Tân Quyền cười cười nói:
- Các người không còn câu hỏi gì khác sao? Mỗi người đều hỏi câu này, tôi lại phải trả lời.
Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, Hoàng Tân Quyền nói:
- Thế nào? Đến thủ đô mừng năm mới sao? Đã hòa hoãn quan hệ với Triệu gia hay chưa?
Trương Thanh Vân gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn cảm thấy Hoàng Tân Quyền vẫn còn rất yếu vì vậy không muốn làm đối phương nói nhiều lời. Hoàng Tân Quyền lại hừ một tiếng rồi nói:
- Tôi chưa chết được đâu, yên tâm đi!
Hoàng Tân Quyền dùng tay chỉ vào trái tim nói:
- Trong đây đã nhét vào cả trăm ngàn đô, dù sao cũng phải có tác dụng chứ?
Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười khó khăn, hắn nói:
- Bí thư, nếu khi nào khá hơn thì chú nên xuống phía nam an dưỡng! Nơi đó khí hậu rất tốt, hơn nữa Triệu tướng quân cũng ở đó!
Hoàng Tân Quyền chợt ngây ngốc, lão trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Nói bậy bạ gì vậy, tôi sao có thể so sánh với ông cụ được? Ông cụ đã cống hiến cả đời, bây giờ được nghỉ ngơi là đương nhiên.
- Chú cũng không muốn khỏi bệnh nhanh hơn sao?
Trương Thanh Vân lâp tức chen ngang, Hoàng Tân Quyền bĩu môi rồi khoát tay di chuyển chủ đề sang chuyện làm ăn, sau đó cẩn thận nói ra những ý kiến công tác của lãnh đạo.
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm có chút lo lắng nhưng không dám biểu lộ trên gương mặt, hắn liên tục ngẩng đầu lên xem giờ, chỉ có nữa giờ mà thôi.
Khi Hoàng Tân Quyền còn đang nói chuyện hào hứng thì một tiếng két vang lên, cửa mở ra. Một người y tá trung niên tiến vào, Hoàng Tân Quyền cau mày, người y tá nói:
- Chú Hoàng, xe của bộ trưởng Triệu bộ thương mại đã ở dưới lầu, anh ấy đến thăm chú!
Hoàng Tân Quyền khẽ híp mắt, lão nói:
- Lão Tứ của Triệu gia sao? Hì, hắn đến xem tôi chết hay chưa à?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, bộ trưởng Triệu? Không phải Tứ thúc của Triệu Giai Ngọc sao? Đây là ủy viên bộ chính trị, là lãnh đạo cấp quốc gia. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức đứng thẳng dậy...