Cảnh Chiến cũng đã chuyển nghề, sau đó hắn được đưa đến làm đội phó công an thành phố Vũ Đức, hưởng thụ đãi ngộ cho cán bộ chính khoa.
Trước khi đến nhận chức thì Cảnh Chiến đã đến Thành Đô, mà Cảnh Sương cũng vì có chuyện gấp mà cũng hoãn thời gian đến Thành Đô, Trương Thanh Vân quá bận rộn nên cũng không thể ra đón. Cảnh Sương đến Thành Đô vào ban đêm, sau đó hắn cũng vội từ chối tất cả bữa tiệc xã giao để phóng về hoa viên Thanh Giang.
Trương Thanh Vân nhìn thấy Cảnh Sương mà thiếu chút nữa đã không nhận ra, Cảnh Sương mặc một bộ đồng phục công sở màu trắng, một cặp kính gọng vàng, nhìn qua rất tài trí, rất có khí chất lãnh đạo, người khác khó thể liên hệ đến hình tượng của nàng trước kia.
Khi thấy Trương Thanh Vân thì Cảnh Sương thản nhiên cười nói:
- Sao vậy? Thấy lạ à?
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn đang định tranh thủ thêm vài câu thì thấy có mặt Cảnh Chiến nên bỏ qua. Cảnh Chiến tiến lên dùng giọng cung kính nói:
- Anh, chào anh, em đã pha trà rồi.
- Ngồi, ngồi đi, lúc này cậu không phải là thuộc hạ của tôi, cần gì phải thận trọng như vậy.
Trương Thanh Vân cười nói.
Mấy người hàn huyên một lúc thì Trương Thanh Vân đề nghị ra ngoài dùng cơm, Cảnh Sương kiên quyết phản đối, nàng nói ăn ở nhà, món ăn đã chuẩn bị xong. Cảnh Chiến lại bảo hôm nay có hẹn liên hoan với bạn, hắn chạy đi như bay, trong nhà chỉ còn lại hai người Cảnh Sương và Trương Thanh Vân.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng rất khó thích ứng với một hình tượng Cảnh Sương tài trí vẹn toàn biến thành một người vợ đeo tạp đề nấu cơm, hắn nhìn Cảnh Sương bận rộn trước sau mà chỉ vào ghế nói:
- Ngồi, ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em, sao bận rộn như vậy?
Cảnh Sương thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân rất nghiêm trang thì rửa tay ngồi xuống bên cạnh nói:
- Có chuyện gì?
Trương Thanh Vân vươn tay kéo nàng vào lòng rồi nói:
- Chuyện anh muốn làm tất nhiên sẽ là vợ không còn được xinh đẹp động lòng người như trước.
Cảnh Sương ư lên một tiếng nhưng không phản kháng, Trương Thanh Vân ngửi thấy mùi hương quen thuộc, sắc tâm trong lòng bùng lên dữ dội. Khoảng thời gian này có quá nhiều áp lực, hắn đã bị dè nén từ lâu, Cảnh Sương như vây càng làm hắn bùng lên lửa dục. Hắn luồn tay vào áo xoa bóp bộ ngực của nàng, đã lâu không được gặp mặt cộng thêm bộ dạng của Cảnh Sương thay đổi làm Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác rất mới, lửa dục hừng hực, bàn tay nhào nặn ngày càng nhanh mạnh. Hắn vừa bóp mạnh vừa đưa môi xuống áp lên bờ môi mềm của nàng.
Cảnh Sương cũng đã sớm nín nhịn từ lâu, nàng rất hào hứng, lúc đầu còn hơi xấu hổ vì những đòn tấn công dồn dập của Trương Thanh Vân, nhưng sau đó thì cảm thấy vẫn không đủ. Nàng dùng tay kéo bàn tay của Trương Thanh Vân xuống dưới váy, bàn tay hắn lách qua một lớp quần lụa mỏng tanh, bên dưới đã sớm ướt đẫm. Hai tay Cảnh Sương cũng không được rảnh rỗi, nàng cởi áo Trương Thanh Vân, bàn tay liên tục xoa xoa bộ ngực của đối phương, cảm nhận bàn tay ram ráp của đàn ông đang bóp nhẹ làm cô bé bên dưới run rẩy từng đợt, bộ ngực đã lâu đứng sừng sững cũng bị xoa nắn điên cuồng.
Một lúc sau hai người đã không còn mảnh vải, Trương Thanh Vân lật úp Cảnh Sương xuống ghế sa lông và tiến vào từ phía sau, hai người hoạt động điên cuồng và liên tục đổi tư thế. Những tiếng rên tuyệt vời phát ra từ trong miệng Cảnh Sương làm Trương Thanh Vân càng thêm hăng máu, hai người hòa vào với nhau mà cảm giác sự căng cứng và ấm nóng cực độ.
Lúc đầu hai người chiến đấu đủ kiểu trên ghế sa lông, sau đó đi ra đứng ở phóng khách, lại xuống phòng bếp rồi lên giường lớn. Cảnh Sương chịu đựng tất cả mọi kiểu cách, lúc này thân thể sinh ra cảm giác đói quá lâu, hơn nữa khoái cảm đến dồn dập làm nàng chết ngất cộng thêm một Trương Thanh Vân quá mạnh mẽ. Hôm nay rõ ràng cả hai đều phóng túng, đều điên cuồng, nào còn quá nhiều phong thái trí thức e lệ?
Sau khi mưa gió qua đi thì hai người cảm thấy hơi mệt, Cảnh Sương nằm trong lồng ngực Trương Thanh Vân với ánh mắt quyến rũ chết người, nàng liên tục dùng tay xoa nắn bộ ngực Trương Thanh Vân mà cảm giác ngứa ngáy bên dưới đã giảm bớt, nhưng cảm giác bị lèn chặt vẫn còn âm ỉ. Lúc này rõ ràng nàng đã không còn phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ, nàng biến thành một con chim nhỏ muốn được chiều chuộng.
Hai người nằm với nhau một lúc lâu, cuối cùng Cảnh Sương cũng đứng dậy vào phòng tắm rồi chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, nàng đóng vai một người vợ hiền rất thành công.
Sau khi dùng cơm xong thì hai người tiếp tục ôm lấy nhau tâm sự mọi chuyện, nhưng dù là như vậy cũng cảm thấy khó nói hết lời. Hai người nói về chuyện công tác, cuộc sống, lại nói về vấn đề phát triển của Cảnh Sương. Nhưng Cảnh Sương không nhắc đến vấn đề Trương Thanh Vân đến thủ đô, điều này làm cho khúc mắc trong lòng của Trương Thanh Vân cũng dần được cởi ra.
- Thanh Vân, em...Em muốn đến Mỹ đầu tư!
Cảnh Sương mở lớn mắt nói, lời nói có chút không nắm chắc, không biết ý đối phương thế nào.
Thân thể Trương Thanh Vân hơi khựng lại, hắn cúi đầu nhìn Cảnh Sương mà không nói lời nào.
Cảnh Sương lúc này đã có tài chính hùng hậu, đã đủ để xếp cờ ở trong nước, muốn ra ngoài cũng dễ hiểu.
Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân lại không muốn Cảnh Sương cách mình quá xa, trong nước hai người còn có thể gặp mặt thường xuyên, hai người có nhiều thời gian ở cùng nhau, nếu ra nước ngoài thì cơ hội sẽ còn rất ít.
- Lúc này thị trường đầu tư trong nước đã có vẻ không còn phù hợp nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội, em muốn đi nước ngoài học tập và rèn luyện vài năm, cũng coi như là nạp điện.
Cảnh Sương nói.
- Đi, nên đi, em nên quyết định, những gì em quyết định anh đều tán thành.
Trương Thanh Vân gật đầu cười nói, hắn cũng phải suy xét rất lâu mới nói ra những lời thế này. Cảnh Sương có sự nghiệp của riêng nàng, chính hắn cũng không nên quá ích kỷ.
Cảnh Sương đặt đầu lên ngực Trương Thanh Vân rồi nói:
- Không được, nhất định anh phải đồng ý!
Cảnh Sương lắc đầu qua lại như muốn chui vào trong ngực làm Trương Thanh Vân cảm thấy ngứa ngáy.
Gương mặt Trương Thanh Vân có chút vui vẻ, hắn chụp lấy đôi bàn tay của nàng rồi nói:
- Xem này, nữ phú hào làm nũng với chồng sao?
Cảnh Sương chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt đỏ rực lên nhưng lại rất vui mừng. Nàng nghe thấy chữ "chồng" mà tâm hoa nở rộ, nàng lại muốn làm nũng, Trương Thanh Vân đã sớm có chuẩn bị, hắn cười nói:
- Không được dùng tay, hay là dùng miệng đi?
Giọng điệu của Trương Thanh Vân rất gian tà, cực kỳ mập mờ.
Gương mặt Cảnh Sương đỏ như lửa, Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội nhấc đầu nàng lên, khi hắn định hôn thì điện thoại không biết điều lại vang lên.
Trương Thanh Vân cầm lấy điện thoại lên xem, thì là là Triệu Giai Ngọc gọi đến.
- Thanh Vân, anh đang ở đâu?
Khi Trương Thanh Vân đặt điện thoại ở bên tai thì giọng nói của Triệu Giai Ngọc đã vang lên.
Trương Thanh Vân có chút xấu hổ, ý dục trong lòng chợt biến mất, Cảnh Sương giống như không có phản ứng, nàng đi vào phòng bếp tiếp tục bận rộn.
- Em về Thành Đô rồi à?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nói một câu.
- Chưa, em vẫn ở thủ đô, chuyện công ty vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, vấn đề giấy phép kinh doanh bị siết quá chặt, em còn thấy Uông đại ca...
Triệu Giai Ngọc nói, câu nào cũng là nửa vời.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết rõ.
Triệu Giai Ngọc gặp phiền phức, nàng đang bị vấn đề giấy phép làm cho khó xử, lúc này Uông Phong lại tìm đến, có lẽ muốn hợp tác gì đó, nàng không có ý kiến riêng, vì vậy mới gọi điện cho Trương Thanh Vân hắn.
- Uông Phong tìm em hợp tác sao?
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Giai Ngọc ở đầu dây bên kia không lên tiếng, một lúc sau nàng mới nói:
- Anh ấy...Anh ấy nói đã gặp anh ở thủ đô.
Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn nói:
- Đã hiểu rõ chuyện của Uông Phong, còn vấn đề hợp tác, đây là chuyện liên quan đến lợi ích và kinh doanh, xem anh ấy đưa ra điều kiện gì.
- Anh ấy là người sảng khoái, điều kiện sẽ không tệ, nếu không em cũng chẳng cần phải gọi cho anh, đúng không?
- Anh...Sao anh biết?
Triệu Giai Ngọc nói, giọng điệu có chút kin ngạc.
Trương Thanh Vân cười ha hả, tâm tình cũng trở nên thoải mái. Uông Phong này đúng là lợi dụng lúc nhà cháy để hôi của, khi Triệu Giai Ngọc và mình gặp vấn đề khó giải quyết thì lập tức ra tay giúp sức, đúng là một cơ hội tốt để xóa bỏ những hiềm khích trước đó.
Chuyện Khánh Kỵ bị nghi ngờ thao túng thị trường chứng khoán, nếu có Uông Phong ra tay thì sẽ không còn gì đáng ngại. Dù sao thì đây cũng là vấn đề thực lực, Khánh Kỵ của Giai Ngọc bây giờ đã quá mạnh, đặc biệt là vài tỷ đô từ tiền đầu tư dầu mỏ chảy vào túi, lúc này đã mơ hồ trở thành tập đoàn lớn trong nước, đã trở thành cá sấu lớn trong mắt nhiều người.
Uông Phong rõ ràng cũng thấy được điểm này, vì vậy hắn mới khéo léo tìm kiếm cơ hội hợp tác, nếu không sao thế giới lại có chuyện dễ dàng như vậy?
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng buông lỏng rất nhiều, có một người minh hữu như Uông Phong thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Ít nhất thì trong khoảng thời gian này hắn có quá nhiều công tác, mọi việc đều phải suy xét, hơn nữa việc nào cũng quá khó giải quyết.
Trương Thanh Vân hắn không yên lòng về chuyện của Giai Ngọc và Biện Huy Hoàng ở bên kia, nhưng khi xu thế thay đổi bất ngờ thì bắt buộc phải nghĩ cách ứng phó. Trên vấn đề công tác thì Trương Thanh Vân cũng phải bố trí đợt khảo sát lớn vào lúc này, đồng thời cũng phải nghĩ kế để tạo ra uy tín ở tỉnh ủy, xác lập địa vị của mình. Hai tuyến công tác đan xen vào nhau làm Trương Thanh Vân rất mệt mỏi.
Điện thoại đã sớm được cúp đi, Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man, trong lúc vô tình lại nghĩ về chuyện công tác.
Lúc này sự việc đã khó giải quyết nằm ngoài dự đoán của mọi người, đầu mối phải nói là từ tiểu tử Vi Cường. Lần trước Phạm Tiểu Hoa mời cơm thì Trương Thanh Vân đã gặp tên cảnh sát Hạ Ngũ Tài không may của Mục Huyện.
Trương Thanh Vân không ngờ tên này chẳng những chẳng kinh hoàng mà hôm sau lại chạy đến ủy ban kỷ luật thị ủy đòi được giải quyết công bằng. Hắn mở ra tấm màn đen ở cục công an, nói hắn bị ép bất đắc dĩ, có người cố ý chỉ thị hắn tạo ra thế cục hỗn loạn ở khu quy hoạch công nghiệp.
Trong đó Hạ Ngũ Tài nhấn mạnh khai báo về vấn đề Vi Cường, hắn nói từng được Vi Cường hứa hẹn, chỉ cần làm tốt chuyện trên thì vợ hắn sẽ được sắp xếp công tác ổn thỏa. Đồng thời còn có cả sự kiện công ty bất động sản biếu năm ngàn, hắn đều nộp hết lên.
Một hòn đá này ném xuống làm bùng lên những ngọn sóng, quan trường Thành Đô vì vấn đề này mà sinh ra náo loạn, nước bẩn văng đến tận tỉnh ủy, ngay cả phó chủ tịch Vi cũng bị ảnh hưởng. Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng đặc biệt thành lập tổ công tác điều tra về vấn đề này.
Cục diện chuyển biến như vậy làm Trương Thanh Vân trở tay không kịp, trong lòng hắn không có chút vui mừng mà là cực kỳ nhức đầu. Khi hắn còn đang xem xét kế hoạch khảo sát cán bộ ở phòng tổ chức thì sinh loạn, đây đây phải điều gì tốt đẹp? Nếu như vậy thì đợt khảo sát lần này càng bị người ta chú ý chặt chẽ hơn.
Hơn nữa Hạ Ngũ Tài đột nhiên "tạo phản" rất dễ làm cho người ta nghĩ đến những chuyện xấu sau lưng Tiết Cao, ấn tượng này rõ ràng là không tốt. Nếu một xí nghiệp nằm dưới sự quản lý của chính quyền mà tạo ra ấn tượng như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người, sau này nếu có lỗi lầm gì trong kinh doanh thì sẽ bị ban ngành chính quyền bới móc, sao có thể làm ăn được nữa?
Nhưng Trương Thanh Vân không phải lo lắng về vấn đề này, hắn lo nhất chính là có kẻ đục nước béo cò, mượn chuyện lần này để nói chyện mình. Chưa nói đến chuyện chèn ép cha con Vi Cường, hơn nữa còn đổ bô *** lên đầu mình, nếu như vậy thì chính mình sẽ vô duyên vô cớ đắc tội với một nhóm người, trở thành khẩu súng cho kẻ khác, người ngoài lại trở thành ngư ông đắc lợi.
Cũng vì nguyên nhân này mà những ngày vừa qua Trương Thanh Vân rất ẩn giấu nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh, chợt sinh ra cảm giác tiến thối lưỡng nan.
Trương Thanh Vân muốn nghĩ biện pháp san bằng chuyện này nhưng rõ ràng không thể thực hiện được. Nếu muốn san bằng mọi chuyện thì sẽ dẫn đến rất nhiều rối rắm, mà nếu đã kết oan thì cha con Vi Cường sẽ không vì mình san bằng chuyện này mà làm hòa. Bọn họ chỉ biết hận mình, cố gắng bảo vệ Vi Cường, cố gắng tạo ra cho mình một quả bom hẹn giờ.
Nếu nhảy ra trợ giúp không được thì mình sẽ trở thành súng của người ta.
Trương Thanh Vân tiến thối lưỡng nan, vì vậy cũng chỉ biết yên lặng chờ những biến đổi kỳ dị tiếp theo. Hắn tin mọi chuyện sẽ có chuyển biến, tất cả hối hả cũng chỉ vì lợi ích, nếu hiểu rõ lợi ích sẽ có phương hướng tranh đấu, có tranh đấu sẽ có sơ hở. Lúc đó sơ hở sẽ tạp ra cơ hội, người thông minh sẽ hiểu nên lợi dụng mọi chuyện phát triển thế nào để đưa vấn đề đến phương hướng mình mong muốn.