Trương Thanh Vân thầm rùng mình, hắn cảm nhận sâu sắc lời chỉ bảo của Vi Trung Quốc, mình cũng không phải như vậy sao? Nhiều lúc bận rộn còn không gọi điện cho cha mẹ, mai mốt đến đời con sẽ có tình cảnh gì?
Không ngờ Vi Trung Quốc lại dùng một chủ đề như vậy làm khúc dạo đầu cho buổi nói chuyện hôm nay, rất đậm chất thâm tình, không hổ danh là lãnh đạo. Khi nói chuyện chỉ cần tùy tiện nói vài câu thì đã có không khí.
Vi Cường bận rộn xong, hắn đặt trước mặt mỗi người một ly trà, ba người đều uống trà rất nhập tâm. Vi Trung Quốc đột nhiên nói:
- Vi Cường không thích hợp làm cục trưởng công an ở Thành Đô, tôi đã châm chước rồi, xuống chức thì phù hợp hơn.
Vi Cường khẽ mở miệng, Vi Trung Quốc trừng mắt nhìn hắn rồi nói: Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
- Cậu còn không phục nữa sao? Cậu liên lụy đến Thanh Vân còn chưa đủ à? Còn muốn liên lụy đến người khác nữa sao?
Vi Cường ngậm mồm, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi cúi đầu. Mà Trương Thanh Vân thì nghe ra hương vị khác trong lời nói của Vi Trung Quốc, lúc này Vi Trung Quốc muốn Vi Cường rời khỏi Thành Đô mà trong giọng điệu lại tỏ vẻ thuận lợi cho mình, vì vậy Trương Thanh Vân cũng nhìn không thấu.
- Chuyện Tề Phong cậu cũng phải xem xét cho tốt, phải xem xét thật kỹ lưỡng. Hồ ly thường giảo hoạt nhưng giấu đầu lòi đuôi, tôi cũng yên tâm với cậu.
Vi Trung Quốc lại nói, lão đi chuyển chủ đề.
Tuy Trương Thanh Vân có rất nhiều vấn đề nhưng không dám hỏi cho ra lẽ, dù sao thì Vi Trung Quốc có thể nói nhiều lời nhưng cũng không thể nói ra quá rõ ràng, như vậy mới tỉa tót cho mình, điều này là rất tốt.
Sau đó Vi Trung Quốc nói về sách, người này học thức rất uyên bác, đọc được rất nhiều sách. Trương Thanh Vân thường cảm thấy ứng phó rất khó khăn, lại càng không cần nói đến Vi Cường.
Đặc điểm lớn nhất của Vi Trung Quốc chính là thường dùng tục ngữ, điều này thường làm cho Trương Thanh Vân khó nghĩ đến ngọn nguồn nhưng thu hoạch cũng rất lớn. Hắn cũng biết Vi Trung Quốc không cố ý khoe khoang, đây là lão đang khuyến khích mình đọc nhiều sách, mỗi thứ đều có tác dụng, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ gật đầu xưng vâng.
Khi thấy Trương Thanh Vân ứng đối rất tự nhiên thì Vi Trung Quốc không che giấu cảm xúc tán thưởng của mình. Tiểu tử này có kinh nghiệm, còn trẻ mà có được tâm tính như vậy, hơn nữa sức hiểu biết cũng thuộc loại mạnh mẽ, khó trách Uông Phong rất vừa ý, một câu tương lai vô hạn cũng không đủ.
Sau khi dùng xong cơm nước ở nhà Vi Trung Quốc thì Trương Thanh Vân từ chối lời đưa tiễn của Vi Cường, Trương Thanh Vân muốn tiểu tử này sum họp với cha mẹ, hắn tự mình ra ngoài quay về.
Tâm tình của Vi Cường cũng trầm xuống, khi thấy thái độ kiên quyết của Trương Thanh Vân thì hắn cũng không kiên trì nhưng cũng tiễn Trương Thanh Vân ra tận đầu cổng.
Sau khi rời khỏi khu nhà số một tỉnh ủy thì Trương Thanh Vân chậm rãi đi bộ trên đường, trong đầu hắn nghĩ về lời nói của Vi Trung Quốc, hồ ly có thế nào cũng giấu đầu lòi đuôi, đây là có ý gì?
Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, lúc này chính Trương Thanh Vân hắn không biết là kẻ nào trợ giúp, như vậy sao có thể vung tay?
"Giấu đầu lòi đuôi!"
Trương Thanh Vân lẩm bẩm, đột nhiên hắn khựng người lấy điện thoại ra gọi cho Mộng Phi. Nàng là người văn phòng tỉnh ủy, biết nhiều tin tức, lúc này đơn vị tiếp đãi ở tỉnh ủy đã thay đổi, chắc chắn đã chỉ định đơn vị mới, đây không phải là cái đuôi lớn của hồ ly sao?
Mộng Phi nhận được điện thoại của Trương Thanh Vân thì rất vui, hai người là bạn học ở trường đảng, đến bây giờ nàng vẫn còn là thư ký cấp sở mà Trương Thanh Vân đã là lãnh đạo có thực quyền.
Vì bình thường công tác của hai người không đan xen vào nhau, hơn nũa Mộng Phi cũng nghĩ hai người gần nhau sẽ không tốt, nhưng hôm nay Trương Thanh Vân chủ động gọi điện, tất nhiên nàng sẽ chào hỏi một lượt.
Trương Thanh Vân cũng biết rất rõ tâm tư của Mộng Phi, hắn cũng không quá quan tâm đến vấn đề này. Mộng Phi dù sao cũng là thư ký của văn phòng tỉnh ủy, là người ở gần bên lãnh đạo, nếu nói về tin tức thì bọn họ là người biết sớm và biết nhiều nhất. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng cần có một người như vậy để trợ giúp mình những lúc tất yếu.
Trương Thanh Vân vô tình nhưng cố ý đề cập đến vấn đề trong lúc nói chuyện, Mộng Phi căn bản không ý thức được vấn đề Trương Thanh Vân thám thính tin tức, hơn nữa đây cũng chẳng phải việc gì bí mật nên lập tức nói ra. Lúc này đơn vị tiếp đãi mới ở Thành Đô chính là khách sạn Hán Dũng.
Trương Thanh Vân nheo mắt, hắn lập tức nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt, khách sạn Hán Dũng không phải nằm dưới sự khống chế của Nghê Thu Nguyệt sao? Đây là giấu đầu lòi đuôi à?
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà trong lòng không được thoải mái, hắn lại nghĩ đến vấn đề Nghê Thu Nguyệt đã lâu không gọi điện cho mình, trong lòng cũng căm thấy lo lắng. Nghê Thu Nguyệt đại biểu cho cái gì? Đó chính là thế lực nhà họ Cao, việc này được thực hiện sau lưng nàng hay có người nào khác nhúng tay? Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng có chút loạn.
Một chiếc xe khá đẹp dừng "két" ngay bên cạnh làm Trương Thanh Vân sợ nhảy dựng lên, hắn vội vàng lui ra phía sau ba bước. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, trong xe không phải Hoàng Diêu sao?
Lúc này người Trương Thanh Vân không muốn gặp nhất chính là Hoàng Diêu, dưới khúc mắc của lợi ích thì tình bạn ngày càng xa xôi. Hoàng Tử Ca là anh của Hoàng Diêu, Tề Phong là dượng của Hoàng Diêu, mình lại không thể không phải là đối thủ của bọn họ. Như vậy lúc này Hoàng Diêu có tâm tình gì?
- Lên xe đi! Sao lại đi bộ ở đây?
Hoàng Diêu nói, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh.
Trương Thanh Vân có chút do dự rồi cũng kéo cửa xe ngồi vào. Hoàng Diêu khởi động xe mà bầu không khí có chút xấu hổ, Trương Thanh Vân không biết phải mở miệng thế nào.
- Em đã gọi điện cho cha!
Hoàng Diêu nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn muốn hỏi bí thư Hoàng nói gì nhưng lại không dám. Hoàng Diêu liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt nàng rất lơ lửng, nàng nói:
- Người họ Triệu không đáng tin, anh cũng đừng cho rằng người họ Uông sẽ khá hơn. Uông Phong chỉ là thương nhân, hắn không thể đại biểu cho Uông gia.
Cơ thịt trên mặt Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn nói:
- Đây là lời bí thư Hoàng nói cho tôi biết sao?
Hoàng Diêu cười cười, nàng lại nói một câu không phù hợp tình cảnh:
- Em sẽ được điều động, sẽ đi kinh thành, có lẽ sẽ đến ủy ban kỷ luật trung ương, cha em cũng an dưỡng ở thủ đô.
- Vậy thì chúc mừng em, cuối cùng em cũng ở một chỗ với Quách Vũ.
Trương Thanh Vân nhẫn nhịn một lúc lâu rồi nói một câu.
Hoàng Diêu nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân mà trong lòng rất phức tạp. Nàng trước đây là thủ hạ của Trương Thanh Vân, nàng biết rất rõ tính cách và phong cách của hắn, đồng thời cũng rất kính nể.
Nhưng sự thật luôn là sự thật, Trương Thanh Vân đã làm cho tất cả thành quả phấn đấu nhiều năm của đại ca và nhị ca của nàng ở nước Mỹ bị hủy hoại trong chốc lát. Hơn nữa ngay cả Tề Phong cũng bị ảnh hưởng nặng, hầu như tất cả đều bị Trương Thanh Vân lột sạch.
Hoàng Diêu biết rõ trong vấn đề này có rất nhiều khó khăn, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy mà muốn mình đối đãi với Trương Thanh Vân như trước là rất khó khăn.
Hoàng Diêu không muốn truyền đạt lời nói của cha cho Trương Thanh Vân, vì Hoàng Tân Quyền đã nói:
- Đường phải đi đúng hướng, làm quan chỉ nên lo lắng chuyện quan, không cần phải xem xét chuyện thương trường, không được trộn lẫn quan thương.
Những lời này rất có ý phê bình, tất nhiên Trương Thanh Vân lại có liên quan rất chặt đến Triệu Giai Ngọc. Nhưng Hoàng Diêu nghĩ rằng lời này cần phải nói ra sao? Trương Thanh Vân sẽ nghe à? Nếu hắn thật sự lo nghĩ về vấn đề này thì sao phải ra tay sát thủ?
Khi đưa Trương Thanh Vân về đến dưới lầu khu Ung Cảnh thì Hoàng Diêu chậm rãi lái xe bỏ đi. Trong lòng Trương Thanh Vân không chút dễ chịu, ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của Triệu Giai Ngọc, nghe nói Quách Vũ ở thủ đô sắp kết hôn, cô dâu đương nhiên là Hoàng Diêu.
Nhưng vừa rồi hai người ngồi cùng xe lâu như vậy mà Hoàng Diêu không nhắc đến vấn đề trên, ý nghĩ thế nào không cần nói cũng hiểu. Dù Trương Thanh Vân hắn đứng ở bất kỳ góc độ nào cũng sẽ không tha thứ cho Hoàng Tử Ca, Tề Phong và Sở Hà.
Nhưng sự thật là sau này hắn lại mất đi vài thứ, dù nói bất kỳ vấn đề gì cũng phải bỏ ra một cái giá lớn, nhưng vì những vấn đề vừa qua mà mất đi tình bạn với Hoàng Diêu cũng làm Trương Thanh Vân cảm thấy trả giá quá đắt, cảm thấy trong lòng chua xót.
"Đời người bể dâu!" Chính Trương Thanh Vân hắn cũng chỉ muốn làm một vị quan đường đường chính chính, nhưng người đường đường chính chính cũng quá khó, điều này làm người ta cảm khái.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười hạnh phúc. Lúc này mỗi ngày gọi điện thoại cho Triệu Giai Ngọc hầu như đã thành thói quen, hai người ở chung lâu ngày đều cảm thấy rất khó tách ra, cảm giác này rất tuyệt, rất ấm áp.
Đột nhiên Trương Thanh Vân nghĩ đến lời nói của Hoàng Diêu, người họ Triệu không đáng tin, người họ Uông nhất định sẽ tin được sao? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân quyết định cho Triệu Giai Ngọc tạm dừng tất cả các đàm phán với Uông Phong, mọi chuyện cần thiết đều để hắn khống chế mới được quyết định.
Triệu Giai Ngọc đối mặt với yêu cầu của Trương Thanh Vân cũng cảm thấy quái lạ nhưng cũng không nói thêm điều gì, sau đó lại đồng ý không chút do dự. Nàng có lòng tin tuyệt đối với chồng mình, biết rõ hắn nhìn xa hơn mình cả trăm lần, chuyện lần này nếu không được hắn hỗ trợ thì khó nói đến vấn đề thắng bại.
Hơn nữa lấy chồng theo chồng, lời của chồng sao lại không nghe? Triệu Giai Ngọc là một người truyền thống và cố chấp, tận đáy lòng nàng cho rằng nên là như vậy.