Trong khách sạn quốc tế Thành Đô, Khâu Hâm ngồi trong phòng mà cảm thấy rất nôn nóng bất an, hắn vỗ ngực đảm bảo với Nghiêm Tụng Tuấn là không có vấn đề nhưng trong lòng lại sâu không đáy. Hướng đi của Phương Tiểu Nam làm hắn cảm thấy rất phức tạp, làm hắn cảm thấy khó chịu và đứng ngồi không yên.
Phương Tiểu Nam không sang nước Anh, rõ ràng lời nói Trương Thanh Vân giúp nàng xuất ngoại là dối trá. Nhưng vấn đề này cũng không phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng chính là Trương Thanh Vân có thể biết kẻ đứng sau lưng thúc đẩy Khâu Hâm, đây mới thật sự đáng lo ngại.
Khâu Hâm biết rất rõ về Trương Thanh Vân, sau vài lần hắn cùng đối phương giao thủ, hắn trong tối đối phương ngoài sáng nhưng kết quả lại là chính mình có hại. Khâu Hâm cảm thấy khiếp sợ từ tận đáy lòng đối với Trương Thanh Vân, hắn thừa nhận mình sợ đối phương, không phải chỉ là đối phương tính toán quá sâu. Quan trọng là Trương Thanh Vân dầu nước không lẫn lộn, trong mắt không có cát, chính Khâu Hâm hắn có rất nhiều thủ đoạn hạ lưu nhưng chưa chắc đã dám sử dụng.
Một người đáng sợ như vậy chính là nguyên nhân mà Khâu Hâm trước khi đi phải bày ra bố cục để tính toán, nhưng nếu xem xét tình huống trước mắt thì thế cục khó phân biệt, Khâu Hâm mơ hồ cảm thấy mình không nắm chắc.
Khâu Hâm sở dĩ phải vỗ ngực nói chắ với Nghiêm Tụng Tuấn thật ra cũng muốn ổn định chính mình, tất nhiên quan trọng nhất là ổn định Nga Tường Hồng. Chỉ cần hai người này quyết tâm gây khó cho Trương Thanh Vân thì Khâu Hâm cho rằng chính mình hoàn toàn có thể buông tay đánh cược một lần. Dù sao Uông gia ở Giang Nam cũng rất ẩn giấu, ba người sẽ tạo thành một mãnh hổ. Lúc này không ai biết tung tích của Phương Tiểu Nam, Trương Thanh Vân dù không có vấn đề cũng luôn bị hiềm nghi. Cuối cùng nếu vấn đề không giải quyết được thì sẽ là cơn ác mộng đối với Trương Thanh Vân, chỉ cần kéo người này xuống ngựa thì Khâu Hâm cảm thấy giải quyết các vấn đề về sau rất dễ dàng.
Khâu Hâm cẩn thận khả năng mình để lại cái đuôi ở Vũ Lăng, trong lòng dần có tự tin, hắn cho rằng Trương Thanh Vân biết rõ mình có vấn đề nhưng tuyệt đối không tìm ra chứng cứ.
Dù sao trước đó Trương Thanh Vân vẫn một mực công tác ở Tang Chương, người này không biết tình huống ở Vũ Lăng, mà nếu đẩy đến trước mặt Khâu Hâm thì đối phương vẫn yếu thế hơn, đối phương có trăm phương ngàn kế cũng khó làm gì được.
Khâu Hâm nghĩ đến đây mà trong lòng cũng ngừng lay động, hắn nắm chắc ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Giang Nam sẽ giải thích sự việc rất rõ ràng. Dù sao Khâu Hâm cũng chẳng phải người trong thể chế chính trị, ủy ban kỷ luật tìm hắn chủ yếu để hỗ trợ mà thôi, bọn họ không thể quản chế được mình, chính mình hầu như không có nguy hiểm.
- Roẹt!
Khâu Hâm kéo tấm màn cửa sổ, hắn đứng bên cạnh quan sát Thành Đô gấm hoa mà khóe miệng dần lộ ra nụ cười. Trương Thanh Vân là cơn ác mộng, nếu trải qua phong ba lần này thì đối phương còn bao nhiêu sức nặng đây?
Khâu Hâm đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút thành công, nếu có thể tính toán Trương Thanh Vân và đạt được hiệu quả thì hắn cảm thấy mình đạt được mục đích và thành công lớn. Vì cũng là người còn trẻ mà Trương Thanh Vân lại có quá nhiều vầng hào quang.
Chỉ là một người tầm thường không có bối cảnh mà Trương Thanh Vân chưa đến ba mươi đã là phó phòng tổ chức tỉnh ủy. Điều này còn chưa đáng xem, quan trọng là vợ của Trương Thanh Vân là Triệu tiểu thư xinh đẹp, có thể nói là người phụ nữ đệ nhất, hơn nữa người này lại rất giàu.
Sự nghiệp, tiền bạc, tình yêu, đây là tất cả những gì mà đàn ông đều mơ ước, nhưng ba thứ này đều hoàn mỹ trên người Trương Thanh Vân. Với vị trí hiện tại thì người này hoàn toàn có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới phải đố kỵ, Khâu Hâm thừa nhận mình là một thành viên trong số đó.
Khâu Hâm có xuất thân danh môn, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục đỉnh cao, sự nghiệp cũng khởi sắc hơn đám bạn cùng tuổi rất nhiều. Trước kia Khâu Hâm cũng có chút tự mãn, cũng có cảm giác hơn người, nhưng tất cả đã thay đổi vì Trương Thanh Vân, dù nói theo bất kỳ đặc điểm gì thì Khâu Hâm cũng thua kém.
Trương Thanh Vân xuất phát thấp hơn Khâu Hâm nhưng thành tựu lại cao hơn. Trương Thanh Vân không có bối cảnh, Khâu Hâm có mọi thứ nhưng lại yếu hơn, điều này làm cho hắn cảm thấy khó thể tưởng.
Đầu tiên Khâu Hâm muốn coi Trương Thanh Vân là đối thủ để xem xét ai mạnh ai yếu, nhưng kết quả quá tàn khốc, Khâu Hâm hắn không khỏi thoát ra vận mệnh của Hà Tuấn. Nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì mình bây giờ đang nằm ở thế dưới, hơn nữa càng về sau càng không thể chịu nhục. Trơ mắt nhìn đối phương phát sáng chính là điều Khâu Hâm khó thể tha thứ cho mình.
Nhưng ngày hôm nay Khâu Hâm thấy cơ hội tốt đã đến, dù thủ đoạn của hắn quá xấu xa và hèn hạ, thậm chí còn hiềm nghi mượn lực Uông gia nhưng tất cả đều không quan trọng, vì trước nay được làm vua thua làm giặc, kết quả mới là quan trọng nhất.
Khâu Hâm chậm rãi đi dạo trong phòng, hắn đi đến trước tủ rượu rồi híp mắt lại. Khâu Hâm đột nhiên nhấn chuông phục vụ, khoảnh khắc sau đã có một cô gái khá đẹp mặc đồng phục đỏ tiến vào.
Khâu Hâm nhíu mày nói:
- Cô xem, trong đây là những loại rượu gì? Chẳng lẽ không còn thứ nào khác sao?
Cô gái phục vụ chợt ngẩn ngơ, nàng vội vàng cười nói:
- Có, nhưng giá quá cao nên không đặt trong phòng, nếu tiên sinh cần thì em có thể đi lấy ngay lập tức.
Khâu Hâm cười, hắn dùng ánh mắt có chút hứng thú nhìn cô gái, trong lòng đột nhiên cảm thấy đối phương khá tốt, vì vậy cũng thấy rất hài lòng:
- Tùy tiện là được, chỉ cần em chọn thì anh đều thích.
Cô gái chợt đỏ mặt, nhưng kiếp làm nhân viên phục vụ đã thấy rất nhiều loại khách nên nàng không bối rối, sau khi nở nụ cười ngọt ngào thì lui ra ngoài. Khâu Hâm cười ha ha vài tiếng, tâm tình bị đè nén chợt trở nên phóng khoáng, hắn cảm thấy rất thích ý. Hắn lấy điện thoại bấm số Nghiêm Tụng Tuấn nhưng lại nghe thấy âm thanh "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!" Hắn lập tức cắt điện thoại và nói thầm một câu:
- Lão già kia, lão thì sướng rồi, rõ ràng tôi giúp lão hả giận.
Rượu được đưa vào rất nhanh, Khâu Hâm nhiệt tình mời cô gái ở lại uống vài ly. Cô gái đỏ mặt dùng lời nói dịu dàng để từ chối, Khâu Hâm rất hào hứng, hắn lập tức hoạt động tay chân.
Cô gái lách mình né tránh rồi dùng giọng khách khí nói:
- Tiên sinh, xin anh tự trọng, chúng tôi là khách sạn chính quy!
Khâu Hâm chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt dần khó coi, hắn đang định nổi nóng nhưng cảm thấy không nên mất lý trí. Hắn biết thời gian này rất mẩn cảm, thôi thì nên tránh phức tạp, hắn nhíu mày nói:
- Ra ngoài, ra ngoài, làm mất hứng.
Cô gái chậm rãi lui ra, Khâu Hâm ngồi xuống rót rượu uống một mình. Uống rượu đỏ phải dùng tâm mới thưởng thức hết hương vị, hắn cảm thấy hôm nay mình đã thăng hoa.
- Cốc, cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Khâu Hâm nhíu mày:
- Vào đi!
Cửa bị mở ra, Khâu Hâm híp mắt nhìn lên, là cô nhân viên phục vụ động lòng người khi nãy. Hắn dùng giọng hăng hái nói:
- Sao vậy? Em gái, hay là muốn uống vài ly?
Vẻ mặt cô gái có chút khổ sở, nàng nói:
- Không...Cái kia...Vừa rồi tôi gặp một cô gái ở cầu thang, cô ấy muốn tặng cho anh một bó hoa.
Cô gái vừa nói vừa thầm nghĩ người này đúng là quỷ sứ, không ngờ không đi được đường cong thì đi đường thẳng. Cô gái vừa rồi đã tặng hoa rất xinh đẹp, rất tinh khiết, mơ hồ còn có chút e lệ, đúng là đóa hoa nhài cắm bãi *** trâu.
Khâu Hâm ngẩng đầu kinh ngạc, hắn rõ ràng có chút ngoài ý muốn, hắn nói:
- Tặng hoa sao? Của anh sao?
Cô gái gật đầu, nàng đưa ra một bó hoa Lily, hoa nở rất đẹp, trắng nõn. Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, hắn đứng dậy nhận hoa, hắn thấy bên trong có một tờ giấy.
Khâu Hâm lấy xuống, trên mặt được viết ngoáy vài chữ: "Còn chưa trốn đi sao? Chờ cái gì?" Chữ ký là "Chu Tử Hằng!"
- Bộp!
Khâu Hâm trượt tay, bó hoa rơi xuống đất, trong đầu hắn chợt trở nên trống rỗng rồi ngồi xuống ghế giống như một người mất đi ý thức.
Chu Tử Hằng? Không phải tên này đang ở trong nhà giam à? Sao có thể tặng hoa cho mình? Khi nhìn thấy bó hoa thì trong lòng Khâu Hâm đã có dự cảm bất thường, vì thói quen của hắn thường dùng loại hoa này đến thăm bệnh.
Lúc này rõ ràng có kẻ dùng trò này để châm chọc Khâu Hâm bị bệnh nặng. Hắn vội vàng hỏi cô gái phục vụ về bộ dạng cô gái tặng hoa, cô nhân viên lập tức nói ra đại khái.
Khâu Hâm chỉ cảm thấy đầu nổ ầm lên một tiếng, hắn không còn dũng khí xem bó hoa trên mặt đất, vì nếu dựa theo miêu tả của cô nhân viên phục vụ thì người tặng hoa là Chu Lệ Hà, là con gái của Chu Tử Hằng.
"Lộ rồi!"
Trong đầu Khâu Hâm chợt rối loạn, trong đầu chỉ còn lại duy nhất hai chữ này. Sau khi Chu Tử Hằng bị đưa ra xét xử thì hai vợ con của người này nằm trong tay Khâu Hâm, vì hắn sợ đối phương sẽ cắn mình nên phải giữ chặt, rõ ràng bây giờ đã tạo thành cái đuôi cho kẻ khác nắm.
- Ra ngoài!
Khâu Hâm nổi giận gầm lên, vẻ mặt cô gái phục vụ chợt biến đổi, nàng xám xịt chạy ra ngoài. Một tiếng ầm vang lên, Khâu Hâm đóng cửa lại, trong đầu lóe lên rất nhiều ý niệm.
Trốn, điều này Khâu Hâm khó thể suy xét, mình có thể trốn nhưng người nhà trốn được sao? Nhưng nếu không trốn thì kẻ khác đã nắm chặt sinh mệnh của mình, khi bày ra trước ánh sáng thì tính thế nào?
Trong lòng Khâu Hâm chợt sinh ra cảm giác khủng hoảng chưa từng có, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, hít thở khó khăn. Hắn nhặt tờ giấy lên xem, hắn chợt phát hiện ra ở bên dưới có ba chữ "Chạy nhanh lên!" và một gương mặt rất đáng cười. Đơn giản là hình vẽ này như còn đang sống, cười rât mỉa mai, rất thích ý, điều này làm trong lòng Khâu Hâm bùng lên ý lạnh.
"Vấn đề nằm ở đâu?"
Khâu Hâm thầm nghĩ, ai cho Điền Gia Mỹ chỗ dựa? Kẻ nào có lá gan làm chuyện này? Chẳng lẽ muốn nát ngọc tan vàng sao? Khâu Hâm cởi áo, hắn kéo cửa sổ, người đã không còn tỉnh táo như vừa rồi. Trước đó Khâu Hâm khống chế được người nhà của Chu Tử Hằng cũng vì đối phương là kẻ có chân trong giang hồ, người này không đi theo con đường bình thường. Bây giờ Giang Nam sinh biến, đại họa cũng dần rơi xuống.
Khâu Hâm liên tục đi qua lại giống như tổ kiến bị đốt, nhưng trong lòng càng nôn nóng thì hắn càng không có bất kỳ ý nghĩ gì khác. Hắn nắm chặt tờ giấy trong tay, trong lòng bàn tay vã mồ hôi hột. Một lúc lâu sau Khâu Hâm lại tiếp tục lấy tờ giấy ra xem xét, hắn trông thấy mặt sau cũng có chữ:
- Chút tài mọn, làm trò cười cho người khác.
Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ điểm quan trọng.
- Trương Thanh Vân, lại là mày, đúng là ma quỷ!
Khâu Hâm nghiến răng nghiến lợi nói, toàn thân run rẩy.