Thức ăn ở Tân Mục Gia Viên rất ngon, bầu không khí bữa cơm cũng rất vui, khi tính tiền thì Trương Thanh Vân có xem qua hóa đơn, tiền cơm hơn hai ngàn.
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt Uông Triết xám ngắt, rất xấu hổ, nhăn nhó, có lẽ không mang đủ tiền.
Vừa rồi lúc dùng cơm thì Trương Thanh Vân đã hỏi qua Uông Triết, lúc này tiền lương của hắn là một ngàn tám, trước kia mỗi tháng mẹ gửi cho mười ngàn nên rất phóng khoáng. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà gần đây Uông Phong nổi lòng ác độc, hắn quản tiền rất căng, Uông Triết căn bản không "thó" được xu nào.
Phạm Tiểu Hoa thấy Uông Triết lâm trận với vẻ mặt tái xanh, ánh mắt rời rạc thì chỉ thẳng vào mặt chửi rủa một trận, cuối cùng cũng móc bóp ra tính tiền, nước mắt thiếu chút nữa đã trào ra. Đúng là trên đời có loại không biết xấu hổ đệ nhất thiên hạ, nàng lợi hại mà gặp phải Uông Triết, đối phương nói không có tiền, chẳng lẽ không trả? Bữa cơm này ăn mất vài ngàn đồng, cũng đâu béo bở gì?
- Này, cái này...À, cái này còn có thể gói mang về, còn có cái kia...Ờ, tất cả, gói tất cả mang về cho tôi!
Phạm Tiểu Hoa nói, lúc này đã không còn khí độ như vừa rồi, rõ ràng bày ra hình tượng vắt chày ra nước, trong lòng đau nhức tê dại.
Trương Thanh Vân không thể nhịn cười, hắn móc thẻ tín dụng đưa cho nhân viên phục vụ nói:
- Tính tiền đi, cũng khỏi cần gói lại, có thể lấy cà mèn đựng vào.
Phạm Tiểu Hoa đỏ mặt, nàng vội nói:
- Điều này...Sao có thể được? Chúng em mời anh dùng cơm, sao...
Trương Thanh Vân híp mắt nói:
- Thật sự không được sao?
Phạm Tiểu Hoa nở nụ cười xấu hổ, nàng chỉ ú ớ mà không mở miệng, trong đầu có lẽ đang cân nhắc nói ra những lời khách khí. Uông Triết ở bên cạnh chợt phì cười, vẻ mặt Phạm Tiểu Hoa biến đổi, nàng hung hăng nhìn hắn rồi vung vung bàn tay nhỏ, rõ ràng muốn thị uy.
Tiền Vũ Diệp vội vàng tiến lên hòa giải:
- Được rồi, được rồi, hai người cũng đừng làm rộn nữa, Trương tiên sinh trêu chọc chút thôi.
Phạm Tiểu Hoa lúc này mới thu tay lại, nàng nhếch miệng cười với Trương Thanh Vân:
- Cũng biết anh hay nói đùa, bữa tiệc này bằng một tháng lương của em nhưng không bằng một bữa sáng của anh, có phải không? Nhìn quần áo của anh, còn cả xe, chậc chậc, chúng ta đi cùng một chỗ là biểu hiện cấp bậc thân phận ngay, ha ha...
Trương Thanh Vân cười cười, trong lòng rất thoải mái. Chưa nói đến vấn đề công lực mồm mép của Phạm Tiểu Hoa, nói lời nịnh hót và giọng điệu và vẻ mặt lại phối hợp như vậy, đúng là rất biết cách diễn kịch.
Đám người xuống lầu, khi thấy Trương Thanh Vân phải đi thì Uông Triết lập tức muốn đến hỏi cho ra lẽ, hắn muốn biết vì sao cha lại trở nên hung ác như vậy? Trong lòng hắn nhất định cho rằng vấn đề này có liên quan đến Trương Thanh Vân, nếu không sao lại "cháy túi" như thế này được?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn không ngờ mình chỉ tùy tiện nói một câu với Uông Phong mà tình cảnh lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Chỉ cần nhìn bộ dạng của Uông Triết bây giờ là biết đang cùi không sợ lở, bộ dạng giống như có mối thù không đội trời chung với mình. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn không dợi Uông Triết mở miệng mà khoát tay nói:
- Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có lẽ là lớn tuổi hơn hai cô gái kia chứ?
Gương mặt Uông Triết đỏ bừng lên, hắn mấp máy mối, rõ ràng có chút kích động, cuối cùng mới nói:
- Anh cho rằng anh là gì của tôi? Anh cho rằng mình là gì mà bắt cha tôi cắt tiền? Đúng là bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác, anh...
Uông Triết càng nói càng kích động, bộ dạng giống như sắp khóc đến nơi, chỉ cần xem tư thế là biết bất kể cái giá nào cũng đòi cho được công bằng. Trương Thanh Vân nghe thấy mà trong lòng khá phiền hà, đột nhiên hắn nói:
- Uông Triết ơi là Uông Triết, cậu quá đề cao chính mình, bây giờ cậu là gì, tôi còn phải dùng tâm tư gì để đối phó với cậu?
- Cậu phải nhớ thật kỹ, người không tự hiểu mình mới là đáng buồn nhất. Cậu cũng cần phải biết rõ, công tác bây giờ của cậu là tôi tìm giúp, nếu không với năng lực của cậu thì hoàn toàn không thể được nhận vào Tiết Cao, vì vậy cậu căn bản không có tư cách nói chuyện với tôi, cậu hiểu không?
- Anh...Anh...
Vẻ mặt Uông Triết chợt biến đổi, hắn bị Trương Thanh Vân coi khinh trước mặt công chúng. Lúc này hắn giống như mất đi lý trí, tuy rất tức giận nhưng rất khó mở miệng.
Phạm Tiểu Hoa và Tiền Vũ Diệp thấy hai người lớn tiếng thì cũng rất sợ, cả hai vội tiến lên khuyên bảo. Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Nếu cậu còn có ý bất kính thì tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi Tiết Cao, cho cậu không còn đất cắm dùi ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân nói xong thì leo lên xe phóng đi như chớp.
Uông Triết nhìn xe hơi của Trương Thanh Vân mà vẻ mặt chợt đỏ chợt trắng, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cảm thấy ngột ngạt như thế này bao giờ. Vài ngày trước cha hắn đã cắt đứt tất cả chu cấp, đồng thời cũng cưỡng chế thay đổi số điện thoại của hắn, đồng thời số điện thoại của người trong nhà, cha hay mẹ đều cũng đã thay đổi.
Hơn nữa bây giờ cha mẹ đều ở bên Mỹ, lần đầu tiên Uông Triết cảm thấy tứ cố vô thân, mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là vấn đề về kinh tế. Trương Thanh Vân đáng hận, Trương Thanh Vân đáng giết chết rút xương, lúc này Uông Triết chợt sinh ra xúc động muốn cầm dao giết người.
- Này, anh có quan hệ gì với anh Trương vậy? Anh ấy thật là chú của anh sao?
Phạm Tiểu Hoa tiến lên vỗ vai Uông Triết nói.
- Chú, chú, chú cái xxx! Tôi và hắn là kẻ thù không đội trời chung, bắt chó đi cày, đến một ngày nào đó tôi sẽ giẫm hắn dưới chân, cho hắn biết thế nào là nhục nhã.
Uông Triết nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tên khốn kiếp!
Phạm Tiểu Hoa đột nhiên trở nên tức giận, nàng nhảy dựng lên ấn đầu Uông Triết xuống, vừa rồi ăn cơm mà tên này không có tiền trả, lửa giận lúc đó và lúc này dồn vào nhau:
- Tôi thấy anh trâu bò, tôi thấy anh xúc phạm anh Trương, còn chửi sao? Anh lo đến công tác ngày mai đi, nhìn thấy đề án thiết kế mới nhất của anh mà như đống rác, lần đó không phải bà cô đây giúp thì anh "toi" rồi, giờ còn muốn "chơi" nữa sao?
Phạm Tiểu Hoa càng mắng càng hung hăng, nàng vung chân đấm tay, bộ dạng hung hãn đến mức khách khứa trong quán cơm Tân Mục Gia Viên phải tiến đến xem kịch hay. May mà Tiền Vũ Diệp cố gắng ôm lấy Phạm Tiểu Hoa, nếu không chẳng biết sẽ có thảm họa gì.
Uông Triết cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đám người xung quanh, hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Hắn cảm thấy khoảng thời gian này rất khó khăn, đường đường là công tử Uông gia mà rơi vào tình cảnh này, đúng là ông trời không có mắt.
Trong lòng Trương Thanh Vân cũng có chút áy náy, tiểu tử Uông Triết đúng là khổ sở rồi. Nhưng Uông gia cũng không phải loại tốt đẹp gì, Uông Phong cũng chưa chắc đã hơn. Lúc này quan hệ giữa Trương Thanh Vân hắn và Uông gia đã vào giai đoạn cực xấu, hắn cũng không trông cậy vào Uông Triết để cứu vãn thế cục.
Uông gia khá cay độc, Uông Phong không phải muốn rèn luyện con trai sao? Vậy thì cứ rèn luyện đi, cơ sở là nơi rèn luyện rất tốt. Trương Thanh Vân dự định gọi điện cho Ngải Gia để dứt khoát đưa Uông Triết xuống nhà xưởng ở thị trấn Nguyệt Toàn trong Ung Bình, sau đó lại nhắm mắt làm ngơ, để xem tiểu tử Uông Triết còn kêu gào nữa không.
... Truyện được copy tại
Triệu Giai Ngọc quay về làm dì Ngũ rất vui, khi làm xong cơm tối thì bà nói biệt thự bên kia không có ai quản lý, bà phải qua đấy xem xét, cũng đảm bảo tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến bửa sáng ngày mai.
Triệu Giai Ngọc nghe thấy như vậy thì hai gò má chợt ửng hồng, Trương Thanh Vân dày mặt nói dì Ngũ đừng đi, cứ qua lại thì thân thể sẽ mệt mỏi. Dì Ngũ cười hì hì nói:
- Nào có mệt mỏi? Lúc này thời gian thoải mái, cũng có xe đi lại, nào có thể so sánh với năm xưa?
Trương Thanh Vân thấy dì Ngũ kiên trì như vậy thì cũng không nói thêm điều gì, khi dì Ngũ đi rồi thì Triệu Giai Ngọc mới đỏ mặt nói:
- Anh...Sao anh không giữ dì ở lại?
Trương Thanh Vân cười ha hả, khi thấy Triệu Giai Ngọc vẫn còn xấu hổ thì trong lòng hắn rục rịch, hắn dùng một tay kéo nàng vào lòng rồi cười nói:
- Em chẳng lẽ không nhìn ra sao? Dì cố ý như vậy, muốn để lại không gian rộng rãi cho vợ chồng chúng ta.
Triệu Giai Ngọc "ư" lên một tiếng, đầu nàng tiến vào trong lồng ngực Trương Thanh Vân, mặt dán vào ngực hắn, mặt nóng lên. Trương Thanh Vân nâng mặt nàng lên, hắn hôn nàng thật sâu, hương vị tràn ngập toàn thân.
Đúng là lâu ngày gặp lại còn hơn đêm tân hôn, sau khi qua đêm tân hôn thì hai người chia ra, hôm nay gặp lại tình cảnh cực kỳ kiều diễm.
Hai người lên giường bày một phen ân ái, sau đó Triệu Giai Ngọc nằm trong lòng Trương Thanh Vân, vẻ mặt đỏ ửng. Hai người không lên tiếng, cả hai đều cố gắng hưởng thụ không gian huyền diệu.
Trương Thanh Vân vuốt ve bộ ngực trắng nõn, mềm mại của Triệu Giai Ngọc, trong lòng cảm thấy rất êm dịu, hắn nói:
- Vợ à, em nói con của chúng ta sẽ giống ai?
Triệu Giai Ngọc nhấc mắt, sau đó lại mở lớn mắt nói:
- Sao anh biết lúc này chúng ta sẽ có con?
- Khụ, khụ!
Trương Thanh Vân bị lời nói của Triệu Giai Ngọc làm cho mắc nghẹn, cu cậu bên dưới lại dựng ngược lên, sau đó lại ôm bụng cười ha hả. Triệu Giai Ngọc thì đỏ bừng mặt, nàng biết mình nói sai, vì vậy cúi đầu mà không lên tiếng.
Trương Thanh Vân lăn một vòng ép thân thể Triệu Giai Ngọc xuống bên dưới, hắn dùng trán mình ép vào trán nàng rồi nói:
- Chúng ta bây giờ không phải đang chế tạo ra con sao?
- Anh...Anh...
Triệu Giai Ngọc ấp úng, nàng có hơi kinh hoàng, bộ dạng càng làm người ta phải thương yêu. Trương Thanh Vân không đành lòng ức hiếp nàng mà buông ra, nàng lại dùng cái đầu nhỏ ma sát trên ngực làm hắn cảm thấy rất thoải mái, đau khổ tương tư trong những ngày vừa qua đã tan thành mây khói. Đây đúng là lạc thú nhân gian, dịu dàng thơm ngát, là mộ của anh hùng, Trương Thanh Vân cảm thấy mình thoải mái đến mức quên cả đất trời.
Triệu Giai Ngọc rất am hiểu tin tức, nàng không biết nghe được từ đâu tin tức Trương Thanh Vân và Uông phái mâu thuẫn rất sâu. Ngày hôm sau lợi dụng lúc dùng cơm thì nàng nói rõ ra, hỏi xem Trương Thanh Vân phải làm sao, cuối cùng nói:
- Em và Uông Phong hợp tác làm truyền thông, em có quyền khống chế cổ phần, nếu không thì rút lui, thiệt hại một chút cũng không sao. Nhưng Uông đại ca không những chỉ thiệt về tiền bạc mà còn là danh vọng của anh ấy trong Uông gia.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Hồ đồ, em chỉ cần lo chuyện kinh doanh của mình là được, không cần xen lẫn vào chuyện của anh! Nếu như nói theo kiểu của em, anh và đại ca có mâu thuẫn, chẳng lẽ anh cũng làm vậy sao?
Triệu Giai Ngọc co quắp miệng mà không lên tiếng nhưng giống như có chút không phục, nàng nói:
- Anh chỉ có một mình ở Giang Nam, trong lòng em luôn lo lắng, đại ca cũng bảo em khuyên anh.
Trương Thanh Vân khoát tay chặn lời Triệu Giai Ngọc, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Giai Ngọc, chúng ta có được ngày hôm nay là không dễ dàng, chúng ta dựa vào cái gì để có được? Chính là tự lực cánh sinh. Nếu nói theo lời của em, thiệt thòi một chút tiền cũng không sao nhưng Uông Phong thì khác, đây không phải đã nói rõ vấn đề rồi sao?
- Điều này ít nhất cũng nói rõ chúng ta có độc lập, có sự tự do, ý của đại ca em vẫn chưa hiểu rõ sao? Lúc này tất cả mọi người đều cho rằng anh đi theo Triệu gia, anh mượn Triệu gia để tiến lên, nhưng sự thật là như vậy sao? Rất khó nói!
Trương Thanh Vân gắp một miếng thức ăn rồi nhai nhồm nhoàm, hắn nhìn ra cửa sổ, những chuyện phát sinh liên tiếp vào khoảng thời gian vừa qua đã làm hắn ngộ ra một điều.
Phe phái đúng là rất tốt, nếu hắn có Triệu gia che chở thì con đường phía trước sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng nếu bỏ ra một cái giá lớn thì tầm mắt của mình sẽ phải hẹp hơn, mỗi ngày đều phải làm việc theo suy xét lợi ích của Triệu gia, phải xem xét trên rất nhiều phương diện, khó khăn cũng rất nhiều, làm chuyện gì cũng có một phương hướng vạch sẵn.
Mọi chuyện trên thế giới đều rất khó phân biệt đúng sai, nếu đúng thì phải nằm trên lợi ích của số đông người, ngược lại thì sẽ là sai. Nhưng trong thực tế lại không phải như vậy, người trong nước làm việc đi thẳng không được thì cong, chuyện gì cũng thủ sẵn đòn vu hồi, mức độ khó của con người là rất nhiều.
Vì có đòn vu hồi nên có rất nhiều khó khăn, nếu cặp mắt không nhìn chằm chằm vào một mục đích duy nhất thì làm việc sẽ lệch hướng. Lúc đó sẽ làm chuyện xấu, nếu chuyện thành công thì được đề bạt, những ví dụ như vậy có rất nhiều.
Mà phe phái giống như một chiếc dù, có thể che mưa nhưng khó thể che mắt, nếu xét từ góc độ này thì rất nguy hiểm, hơn nữa càng lên cao sẽ càng nguy hiểm. Một bí thư huyện ủy làm sai thì ảnh hưởng vài trăm ngàn người, một bí thư tỉnh ủy làm sai thì ảnh hưởng vài triệu người, vài chục triệu người, thậm chí là ảnh hưởng cả nước. Mỗi khi có vấn đề gì đó liên quan đến từng vùng hoặc cả nước thì phe phái không được sử dụng.
Vì vậy mà trong đám đại biểu quốc hội có người phe phái nhưng có chừng có mực, cá nhân sẽ có tầm mắt thiển cận, nếu gặp nạn thì phe phái sẽ áp chế, đây là quy luật tự nhiên, không thể xóa bỏ.
Khi Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân ngây người thì không nói điều gì mà gắp cho hắn một chén rau, bộ dạng rất giống vợ hiền. Trương Thanh Vân quay đầu lại híp mắt nhìn nàng rồi nở nụ cười áy náy, hắn biết rõ vợ đang quan tâm mình thật lòng, sợ mình ở Giang Nam khó gánh được. Nhưng hắn biết rõ mình có thể chống được, thiên hạ không có ai giúp được mình, vì vậy đành phải ngăn cản lòng tốt của vợ.
Trương Thanh Vân nghĩ lại mà cảm thấy mình cũng khá cô độc, khó trách người ta nói càng lên cao càng lạnh, bây giờ hắn chỉ là một phó phòng nho nhỏ mà đã thấy cô độc, tương lai sẽ là thế nào? Nhưng lúc này Trương Thanh Vân không e ngại tương lai mà chính là chờ mong.
...
Hội nghị của tỉnh ủy về công tác quản lý đã kết thúc, ngay sau đó công an tỉnh cũng tổ chức hội nghị trao đổi với tất cả các cục trưởng huyện thị. Mục đích của hội nghị chính là phát huy tinh thần của hội nghị vừa qua, muốn công an thổi bùng lên phong trào uy nghiêm, tiến hành chỉnh đốn trật tự trị an xã hội.
Tất cả các công tác quản lý - Kiểm tra - Pháp luật đều họp, vốn cũng không có quan hệ với Trương Thanh Vân, nhưng khoảng thời gian này hắn cũng rất bận rộn. Ngày hôm qua Lý Phong Sơn mời dùng cơm, hôm nay Trần Mại và Vi Cường lại đồng thời gọi điện mời cơm.
Trương Thanh Vân đối mặt với lời mời của hai người, hắn cũng không thể phân thân, vì vậy quyết định mình mời ngược lại hai người đến khách sạn Hán Dũng. Vi Cường thì không sao, chỉ là vài tháng chưa gặp, nhưng Trần Mại thì đúng là cả năm không gặp.
Thật ra thì cũng không đúng, khi Trương Thanh Vân kết hôn thì Trần Mại cũng trình diện, nhưng khi đó khách quá nhiều, hai người căn bản không có thời gian trao đổi. Lúc đó chỉ nắm tay, uống cùng nhau một chén rượu, Trương Thanh Vân cũng biết Trần Mại có rất nhiều lời để nói nhưng đáng tiếc là thời cơ không đúng. Hai người đợi cơ hội gặp mặt nhau mà kéo dài vài tháng.
Trần Mại và Vi Cường trước đây cũng chưa từng gặp mặt nhau, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ là trung gian giới thiệu hai người cho nhau. Vi Cường thấy Trần Mại xưng bạn bè với Trương Thanh Vân từ thuở nhỏ nên khoảng cách cũng kéo gần hơn, hắn tùy tiện nói:
- Thanh Vân cũng đúng là, sao không giới thiệu chúng tôi từ sớm? Nếu hai chúng tôi mà biết sớm thì sẽ kết thành liên minh để đối phó, xem có còn thuận buồm xuôi gió nữa không?
Trần Mại cũng cười cười, tâm tình dần buông lỏng. Hắn thấy quan hệ giữa cục trưởng Vi và Trương Thanh Vân là không tầm thường, có thể là người cùng một trận tuyến, đối với hắn không hại mà đều là lợi. Vì vậy Trần Mại cũng mở lời nói đùa, tuy hai người mới gặp mặt lần đầu nhưng giống như đã thân quen.
- Này, Thanh Vân, lúc này sao cậu lại đổi khẩu vị, tôi thấy cậu lại chạy sang khách sạn Hán Dũng, có phải khách sạn có sắp xếp em út gì không?
Vi Cường nói.
Trương Thanh Vân có hơi ngây người, sau đó lại mắng:
- Em út cái gì? Lúc này khách sạn Hán Dũng là đơn vị tiếp đãi của tỉnh ủy, tất nhiên tôi phải nghe theo lời kêu gọi. Cậu đấy, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.
Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy rất quái dị, hắn lại nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt, rõ ràng hắn bị người phụ nữ này làm cho thay đổi thói quen. Khó trách người ta hay nói "Một người đàn ông thay đổi, nếu không tìm ra nguyên nhân thì chính là vì đàn bà!" Vi Cường này đúng là, chỉ tùy tiện nói một câu mà suýt tí nữa đã trúng.
Ba người ngồi trong phòng vip mà cũng không vội dùng cơm, mỗi người gọi một ly cà phê và bắt đầu nói chuyện phiếm. Trần Mại nói rất nhiều về tình hình Vũ Lăng, Lý Hướng Hoa vì liên quan đến Âu Hiền Long mà cũng sinh ra vấn đề. Hiện nay Lưu Thần đã tiến lên một bước, mà Trần Mại bây giờ lại kiêm nhiệm chức vụ cục trưởng công an, tất cả những gì Lý Hướng Hoa đã bày ra ở Tang Chương trước đó đều bị xóa bỏ, tình cảnh Tang Chương lúc này có thể nói là khá tốt.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà liên tục gật đầu, hắn thấy vẻ mặt Trần Mại tốt hơn vài tháng trước khá nhiều, hắn một mình một ngựa ở Tang Chương lâu ngày, bây giờ đã trưởng thành hơn xưa. Trước kia hắn sẽ gọi thẳng tên của Lưu Thần trước mặt Trương Thanh Vân, nhưng bây giờ đã là bí thư Lưu. Chỉ là biến hóa nhỏ nhưng nói ra tâm tính, xem như trầm ổn, đã biết ẩn giấu.
- Thanh Vân, có phải trước đó cậu đã biết Vũ Lăng sẽ sinh biến?
Trần Mại đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn liếc mắt nhìn Trần Mại rồi nói:
- Cậu nói thế nào vậy? Quyết sách của tỉnh ủy sao có thể biết trước được? Đừng suy đoán vô căn cứ.
Trần Mại nhìn Trương Thanh Vân mà vẻ mặt trở nên không tin, Vi Cường ở bên cạnh chợt chen vào:
- Đừng đoán mò, Thanh Vân là ai? Trước đó tôi đang làm ở cục công an Thành Đô, cậu ta nói với cha đẩy tôi sang Ba Lăng. Cha tôi nghe cũng bùi tai mà thật sự cho đi, lúc đó trong lòng tôi rất căm hận.
- Nào ngờ chưa đi được một tháng thì Thành Đô sinh chuyện, thiếu chút nữa thì toàn bộ cục công an bị ném đi, tôi coi như tránh được số kiếp. Vì vậy nghe tôi nói này anh Trần, anh đừng đoán bậy bạ, phải có căn cứ như tôi, hiểu chưa?
Vi Cường nói xong thì cùng Trần Mại cười ha hả, trong lòng Trần Mại cảm thấy rất vui, trước kia hắn có cái nhìn phiến diện về việc Trương Thanh Vân bỏ Tang Chương ra đi mà chẳng quan tâm, bây giờ hiểu rõ nguyên nhân thì trong lòng trở nên trong sáng. Không phải Trương Thanh Vân không quan tâm tình cũ, người ta đang khảo nghiệm tâm tính của người bên dưới, trong lòng người ta đã sớm có tính toán, sao trước đó mình lại không nhìn ra nhỉ?