Trương Thanh Vân biết rõ lần này phòng tổ chức có sáu vấn đề muốn xử lý ở Vũ Lăng, hắn yêu cầu Vũ Lăng phối hợp, yêu cầu tất cả các nhân viên cá biệt trong các ban ngành tương quan gặp mặt nói chuyện.
Lần này xuất hành với Trương Thanh Vân ngoài thư ký còn có trưởng ban số ba Trần Lâm cộng thêm một lái xe. Bốn người xuất hành từ lúc sáng sớm, giữa trưa mới đến bên ngoài Vũ Lăng, nhưng lúc này cũng lập tức gặp đoàn xe tiếp đón.
Khi dừng xe, Trương Thanh Vân liếc mắt thấy tất cả là biển số xe là thị ủy Vũ Lăng và chính quyền. Những loại xe cấp cao như Audi và Chevrolet xếp thành hàng dài thườn thượt, mơ hồ còn có xe cảnh sát mở đường. Trương Thanh Vân cau mày rồi bĩu môi với Trần Lâm nói:
- Đã gặp qua tình cảnh phô trương thế này bao giờ chưa?
Trần Lâm nở nụ cười ngượng ngùng, từ khi nói chuyện với Trương Thanh Vân lần trước thì hắn tóm lại mình không có hy vọng, sau khi trở về thì than thở, càng cố gắng trong công tác. Không ngờ lần này trưởng phòng Trương xuống Vũ Lăng lại mang hắn theo.
Trong lòng Trần Lâm lại càng cảm thấy bất ổn, hắn càng thêm sợ hãi, sợ Trương Thanh Vân chơi trò hung ác. Nếu đến Vũ Lăng mà xử lý không thỏa đáng thì đổ hết rác lên đầu Trần Lâm hắn, như vậy đúng là đại họa, chưa nhất định sẽ chịu được vấn đề xử phạt.
- À...Điều này...Cấp bậc của anh là khác hẳn, tất nhiên tuyến dưới phải coi trọng, mỗi lần tôi xuống cũng không được phô trương thế này.
Trần Lâm nói.
Trương Thanh Vân khoát tay rồi khẽ cười một tiếng nói:
- Bọn họ đang muốn giết người, bọn họ để cho tất cả cán bộ và quần chúng Vũ Lăng biết tỉnh ủy phái phòng tổ chức chúng ta xuống xử lý vấn đề, để chúng ta không có đường sống vẹn toàn, xét đến cùng thì vẫn là bài xích chế độ cải cách thể chế cán bộ! Hừ, phô trương thế này!
Trương Thanh Vân dùng tay chỉ đoàn xe dài thườn thượt rồi nói:
- Sợ rằng bí thư Lưu của chúng ta xuống Vũ Lăng cũng không được như vậy, anh thấy sao?
Vẻ mặt Trần Lâm chợt trở nên mất tự nhiên, nhưng sự thẳng thắn của Trương Thanh Vân đã làm cho hắn thả lỏng khá nhiều. trưởng phòng Trương có thể nói ra những lời thế này, dù là lãnh đạo trẻ tuổi, trước kia có nhiều người còn cho rằng trưởng phòng Trương là người có quan hệ và được nhét vào phòng tổ chức, lúc này xem ra lãnh đạo nhất định có năng lực rất mạnh.
Hôm nay Vũ Lăng mở đội hình đón tiếp cực kỳ kinh người, bí thư thị ủy, chủ tịch thành phố đều tự mình trình diện, hơn nữa còn có hàng loạt cán bộ lãnh đạo phòng tổ chức thị ủy, ít nhất cũng vài chục mạng người.
Phương Vĩnh Bình là anh em con chú bác của Đàm Ngôn Ứng, tướng mạo khác biệt. Phương Vĩnh Bình thì rất gầy, nếu dựa theo sách nhìn người thì kẻ này có tướng thận trọng, tóc đen nhánh nhưng lông mi lại khá nhạt, rất khó nhìn ra tuổi thật.
Mà Cao Khiêm thì phong độ vẫn nhẹ nhàng như cũ, mùa này vẫn còn rất lạnh mà hắn mặc một bộ tây phục màu trắng cực kỳ nổi bật trong đám người, nhưng cặp môi đỏ ửng làm người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Lãnh đạo gặp mặt nhau tất nhiên Trần Lâm và Tiểu Hạ phải đứng tránh ra cho Trương Thanh Vân tiến lên phía trước. Phương Vĩnh Bình tiến lên phía trước vài bước rồi chợt khựng lại, rõ ràng Trương Thanh Vân quá trẻ và làm hắn kinh ngạc cực độ.
Trương Thanh Vân biết rất rõ, ở Vũ Lăng thì dù là Phương Vĩnh Bình hay Cao Khiêm cũng không có cảm tình với mình. Mình thay thế Đàm Ngôn Ứng làm người liên lạc và gánh vác vị trí chủ đạo ở Vũ Lăng, là người chủ trì công tác thí điểm cải cách ở Vũ Lăng, điều này rõ ràng làm Phương Vĩnh Bình mắc tâm bệnh.
Mà Cao Khiêm thì không cần phải nói, Cao Cát Tường là em hắn và hình như cái gì cũng nói cho biết. Chỉ cần là người Cao gia thì sẽ chẳng ai thấy Trương Thanh Vân thuận mắt. Tất nhiên có một người là ngoại lệ, nhưng điều này khó thể nói ra cho rõ ràng.
- Trưởng phòng Trương, chúng tôi ở Vũ Lăng ngày nào cũng mong sao, mong trăng xuống chiếu sáng, cuối cùng lãnh đạo tỉnh ủy cũng phái lãnh đạo mà chúng tôi đang chờ mong xuống Vũ Lăng, nhiệt liệt hoan nghênh.
Phương Vĩnh Bình xung xung lên trước tiên, khi còn cách rất xa đã cười ha hả, hắn nhiệt tình đưa hai tay ra phía trước.
Hai người đàn ông bắt tay nhau thật chặt, thật sự giống như bạn bè lâu năm gặp lại, Trương Thanh Vân cười nói:
- Khó trách anh đến tận đây nghênh đón chúng tôi, tình hình này rõ ràng chưa từng được thấy qua, anh đúng là không cố ý xuống đài ủng hộ không được.
Phương Vĩnh Bình chợt sững sờ, vẻ mặt lóe lên một chút mất tự nhiên. Trương Thanh Vân nói nửa thật nửa giả nhưng chắc chắn đã biết rõ tâm tư của đám người, hơn nữa còn trực tiếp nói ra, dù là Phương Vĩnh Bình lâm chiến nhiều năm cũng không biết tìm từ thế nào cho phải.
Trương Thanh Vân siết chặt tay Phương Vĩnh Bình rồi buông ra nói:
- Nói vài lời vui đùa mà thôi, bí thư Phương đã sẵn sàng hy sinh tính mạng đến chốn nguy hiểm là Vũ Lăng thu thập cục diện rối rắm, lãnh đạo tỉnh ủy đã cường điệu đưa ra ba điều năm lệnh, nhất định phải tạo ra cho anh một điều kiện thật tốt, nếu không tôi cũng chẳng đại biểu phòng tổ chức xuống đấy làm gì.
Phương Vĩnh Bình cười ha hả che giấu vẻ xấu hổ của mình, những cảm giác khinh thường trước đó đã tan thành mây khói. Hắn đã thấy trưởng phòng Trương quả nhiên đúng là còn rất trẻ, nhưng người trong nghề chỉ cần đưa tay là biết có năng lực hay không. Khi Trương Thanh Vân mở miệng thì Phương Vĩnh Bình biết đối phương là loại cay độc, dù nói lời vui cười cũng không quên dùng gậy gõ đầu mình.
Bàn tay Cao Khiêm thì khá mềm mại như không xương, hắn biểu hiện rất nhiệt tình, nắm chặt tay Trương Thanh Vân, tay còn lại cũng đưa lên. Tuy trong lòng Trương Thanh Vân có cảm giác là lạ nhưng bắt buộc phải cố gắng chịu đựng.
Trương Thanh Vân rất khách khí với Cao Khiêm, xưng hô theo cung cách lãnh đạo cũ, thời gian hai người nói chuyện rõ ràng nhiều hơn những kẻ khác rất nhiều. Cao Khiêm vừa nói chuyện vừa xem xét Trương Thanh Vân, bên ngoài đồn người này sẽ bị cho ra rìa, lúc này sao tình hình lại chuyển biến đột ngột như vậy?
Ý nghĩa của cán bộ lãnh đạo phòng tổ chức được phân công quản lý ban số ba là thế nào? mười ban nghành thị ủy ở Giang Nam đều được người này nắm trong tay, quyền lực quá lớn, đi đến nơi nào mà chẳng được rào đón trước sau?
Vốn lần này khi thị ủy sắp xếp tiếp đãi thì Phương Vĩnh Bình tìm Trương Thanh Vân thương lượng chỉ có hai người đến và không gây ra tình cảnh náo động quá lớn, nào ngờ khi động đến vấn đề này thì tất cả những cán bộ khác đều kéo đến. Nghĩ lại cũng rất dễ hiểu, tỉnh ủy là người trông coi cán bộ, chỉ cần là lãnh đạo phòng tổ chức xuống thì làm gì có ai không muốn bỏ qua một cơ hội được gặp mặt và có khi là làm quen với lãnh đạo?
Cao Khiêm biết rất rõ về độ tuổi của Trương Thanh Vân, tháng sáu năm nay đối phương mới ba mươi. Khi Cao Khiêm ở độ tuổi này thì vẫn còn là phó ban, nếu giống như Trương Thanh Vân thì lúc này hắn đã nằm trong danh sách lãnh đạo tỉnh ủy từ lâu rồi.
Khi Cao Khiêm xem xét Trương Thanh Vân thì không khỏi xem xét lại em trai Cao Cát Tường.
Cao Cát Tường cũng là người nổi danh ở thủ đô, nhưng Cao Khiêm cảm thấy trên người Cao Cát Tường thiếu một thứ gì đó, khi nghĩ kỹ lại thì thấy thiếu hơi thở hùng hồn và khí thế tuyệt đối bẩm sinh của Trương Thanh Vân.
Tuy Trương Thanh Vân còn trẻ nhưng cách ăn nói làm cho người ta thấy được đây là lãnh đạo, hơn nữa lần này đến cũng có cán bộ phòng tổ chức nhưng tuổi tác rõ ràng lớn hơn Trương Thanh Vân. Khi đám người vừa bước xuống xe thì sẽ lập tức nhận ra ai là lãnh đạo ngay lập tức, khí độ như vậy không phải dễ dàng có được.
Trưởng phòng tổ chức mới của Vũ Lăng có một cái tên rất thanh nhã, là Lý Thu Thực, là cán bộ đi ra từ phòng hàng không, trên mũi là một cặp kính gọng vàng. Khi Trương Thanh Vân chào hỏi Cao Khiêm thì Lý Thu Thực đứng ở bên cạnh, hắn không nóng không vội, không nhanh không chậm.
Đợi đến khi hai vị lãnh đạo hoàn thành lễ nghĩa thì Lý Thu Thực mới tiến lên nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi là Lý Thu Thực!
Trương Thanh Vân híp mắt dò xét Lý Thu Thực, hai người bắt tay nhau. Lý Thu Thực nói:
- Hôm nay nếu xét tổng giá trị đoàn xe đến chào đón anh thì có thể làm được trạm thủy điện Áp Tử Hà, tổ chức của chúng tôi giống hệt như đội hình của quân đội, xấu hổ rồi.
Lý Thu Thực nói xong thì giới thiệu hai gã phó phòng, Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay từng người. Giọng điệu của Lý Thu Thực có vẻ giống như lính hàng không, tuy hắn đã áp chế nhưng vẫn rất mạnh mẽ. Dù sao hắn mới đến Vũ Lăng thì đã đụng vào vấn đề mẫn cảm là quyền lực nhân sự, mà mâu thuẫn thế này thường xuất phát từ vấn đề trưởng phòng tổ chức quá yếu thế.
Sau khi bắt tay chào hỏi một đám người thì cuối cùng tất cả cũng lên xe, đoàn xe chậm rãi chạy vào thành phố Vũ Lăng. Khi tiến vào trong thành phố thì Trương Thanh Vân cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, Trương Thanh Vân thấy dân chúng đứng bên đường nhìn chằm chằm vào đoàn xe, hơn nữa còn liên tục chỉ trỏ, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.
Đúng là quan liêu, chính Trương Thanh Vân hắn chỉ là một phó phòng mà đến Vũ Lăng lần này lại có động tĩnh lớn như vậy, nếu là lãnh đạo khác thì liệu có được thế này không? Dù tình cảnh phô trương lần này là Phương Vĩnh Bình cố ý sắp xếp nhưng bầu không khí chẳng rõ ràng này vẫn tồn tại. Một câu nói của Lý Thu Thực đã đụng đến tận gốc rễ, số xe đến nghênh đón mình có giá trị bằng một trạm thủy điện, dù chỉ là một trạm thủy điện nhỏ nhưng làm trong lòng người nghe không được thoải mái.
Theo bình thường thì Trương Thanh Vân sẽ ở lại trong khách sạn Vũ Lăng, khi hắn tiến vào và thấy mọi người không có ý muốn bỏ đi thì chợt hỏi Phương Vĩnh Bình:
- Bí thư Phương, tôi chưa đủ cấp bậc để tiếp kiến ban ngành thường ủy, sắp xếp như thế nào đều do anh làm chủ.
Phương Vĩnh Bình chợt đỏ mặt, hắn muốn lập tức mở hội ý cho Trương Thanh Vân thêm áp lực, tốt nhất là dùng vài tên cán bộ còn sống sờ sờ để châm vài mồi lửa. Nhưng Trương Thanh Vân nói như vậy lại giống như lãnh đạo xuống gặp gỡ và nói chuyện với ban ngành thường ủy, chỉ là một phó phòng mà xuống đã được gặp ban ngành thường ủy, may mà Phương Vĩnh Bình không mở hội nghị nếu không sẽ truyền ra ngoài hiềm nghi Trương Thanh Vân không đủ lực lượng, hơn nữa thành phố Vũ Lăng cũng trở thành trò cười cho thiên hạ.
Phương Vĩnh Bình lên tiếng, tất cả mọi người lập tức tản ra, tất nhiên Lý Thu Thực phải ở lại, Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm cũng ở lại. Đám người cùng đi theo Trương Thanh Vân đến gian phòng đã được sắp xếp.