Đám người đang vui sướng đột nhiên bị cắt ngang, Triệu Hồng Yến cũng cảm thấy mất hứng, nàng nhếch miệng nói:
- Còn tưởng là ai, thì ra là chú Chiêm Tiểu Tam và chú Quách đầu to, chúng tôi mời bạn bè uống vài ly không được sao?
Trương Thanh Vân ngước mắt nhìn, hắn thấy hai tên thanh niên, một người khá cao lớn và đẹp trai, một tên khác thì đầu rất to, có lẽ là Quách đầu to trong miệng Triệu Hồng Yến.
Còn Chiêm Tiểu Tam thì Trương Thanh Vân cau mày, hắn lập tức nghĩ ra, đây là con trai của Chiêm Giang Huy. Bí thư Chiêm có hai nữ một nam, con trai chính là người thanh niên đẹp trai kia.
Chiêm Tiểu Tam có tên là Chiêm Long Thành, hắn vừa nghe thấy lời của Triệu Hồng Thần thì vẻ mặt chợt biến đổi rồi nói:
- Nha đầu kia, có ai gọi trưởng bối như cô không? À, đúng rồi, nghe nói cô tìm được một người bạn trai trong giới văn nghệ sĩ, xem ra tôi phải báo cho cha cô biết để trừng trị mới được, để xem cô còn không biết lớn nhỏ nữa không?
Chiêm Long Thành nói ra lời này trực tiếp kéo ngược Triệu Hồng Yến lên, vì vậy mà tiểu nha đầu vội vàng câm miệng. Trương Thanh Vân cười cười nói với hai người:
- Hai vị đến khá đúng lúc, có muốn uống vài ly không?
Chiêm Long Thành chợt sững sờ, vẻ mặt tiểu tử Quách gia ở bên cạnh cũng lập tức biến đổi, hắn nói:
- Ủa, đây là...Anh Thanh Vân sao? Chào anh, chào anh!
Tiểu tử Quách gia vươn tay ra, bộ dạng thì ngoài cười trong không. Trương Thanh Vân đứng dậy, hắn có chút sững sốt, hắn thấy một người không nên thấy ở sau lưng tiểu tử Quách gia, đó chính là Hoàng Tử Ca.
Hai người bắt tay nhau rất lạnh nhạt, Hoàng Tử Ca cũng nhìn thấy Trương Thanh Vân, hắn hừ một tiếng. Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn không để ý đến Hoàng Tử Ca mà nói với Quách đầu to:
- Hôm nay theo mọi người đi uống vài ly mà thôi, không ngờ gặp được hai vị.
Chiêm Long Thành có chút xấu hổ, hắn tự giác lui sang một bên, Hoàng Tử Ca lại tiến lên nói:
- Người không liên quan nên tránh ra, tôi và Quách Lãng đến tìm tiểu tử kia bàn chuyện.
Hoàng Tử Ca vừa nói vừa chỉ chỉ vào Hách Triết.
Vẻ mặt Hách Triết chợt biến đổi, hắn cúi người chào Hoàng Tử Ca rồi nói:
- Chào giám đốc Hoàng, chào Quách công tử!
Quách Lãng nhìn thấy Hách Triết thì dáng vẻ bệ vệ lại quay về trên người, hắn nói:
- Chính là tiểu tử cậu, tôi không có ý kiến với vấn đề cậu chạy về phía công ty chị Ngọc, nhưng nếu cậu cũng dám hướng về Lăng Tuyết Phi thì đừng trách tôi đây không khách khí.
- Tiểu tử, nói một câu để cậu tỉnh mộng, tương lai Lăng Tuyết Phi là người của tôi, cậu nên biết cách thức thời mà xé hợp đồng, chạy về công ty giải trí Phủ Thiên, thế nào?
- Điều này...
Vẻ mặt Hách Triết chợt biến đổi, Triệu Hồng Yến ở bên cạnh lại nói:
- Chú Quách đầu to nói bậy, rõ ràng là đố kỵ với công ty của cô Giai Ngọc mới nói như vậy, dượng của cháu cũng có mặt ở đây, chú nói với dượng ấy.
- Nha đầu cô nói gì thế? Cô có tin bây giờ tôi gọi điện thoại cho cha cô, xem ai nói với ai không?
Vẻ mặt Quách Lãng chợt biến đổi, Hoàng Tử Ca thì liên tục cười lạnh.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn vốn không muốn quan tâm đến những chuyện tạp nham này, cũng nên có người nhắc nhở Triệu Hồng Thần và Triệu Hồng Yến sớm một chút, như vậy mới qua được cửa ải dính vào đám nghệ nhân.
Nhưng chuyện này liên quan đến công ty của Triệu Giai Ngọc, hai tiểu tử kia không quan tâm đến sự hiện diện của Trương Thanh Vân, như vậy cũng khó thể chịu được.
- Biến, các cô cậu không nghe thấy gì sao?
Quách Lãng đột nhiên tức giận, hắn chỉ tay về phía đám ngôi sao nữ, Hàn Tiểu Đan ở bên cạnh Trương Thanh Vân sợ đến mức đứng thẳng người lên. Trương Thanh Vân dùng tay đè nàng ngồi xuống, vẻ mặt trở nên rất khó coi.
Quách Lãng chợt ngẩn ngơ, hắn nở nụ cười u ám nói:
- À, anh Thanh Vân, quên nhắc anh đây không phải là Giang Nam.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút biến đổi, hắn không quan tâm đến tiểu tử Quách Lãng. Hắn biết rõ Quách Lãng chỉ là lá chắn, loại tiểu tử con quan này không có tác dụng, nhân vật quan trọng là Hoàng Tử Ca.
- Anh Hoàng, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì xảy ra đấy chứ?
Trương Thanh Vân nói.
Vẻ mặt Hoàng Tử Ca chợt phát lạnh, hắn thấy Trương Thanh Vân thì cảm thấy chán ghét còn hơn cả giòi bọ. Trong mắt hắn thì Trương Thanh Vân chính là loại khốn nạn chỉ bết cản đường, hắn nhớ đến chuyện phát sinh trước đó ở Giang Nam, thiếu chút nữa hắn đã táng gia bại sản, vì vậy mà khúc mắc khó thể cởi bỏ.
- Chào anh, tôi cùng nhân viên công ty bàn chút chuyện, anh Thanh Vân cũng không phải loại người chẳng đúng mực.
Hoàng Tử Ca nói mà vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn về phía ba người, Chiêm Long Thành có chút xấu hổ đứng ở phía sau cùng, cặp mắt liên tục nhìn ra đai sảnh, Quách Lãng thì liên tục cười lạnh.
Quách Lãng không có quan hệ với Trương Thanh Vân, căn bản là nghé con không sợ cọp. Hắn đã nghe qua những chuyện về Trương Thanh Vân, nhưng trong mắt hắn thì đối phương chỉ là người ngoài, có chút thế lực ở Giang Nam nhưng chẳng có quyền nói chuyện ở thủ đô.
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng, hắn nói rất khẽ, giọng điệu không có chút khói lửa nhân gian:
- Anh Hoàng, anh cũng biết tôi là người được chính tay cha anh đề bạt lên.
- Lúc này có rất nhiều người nói tính tình của tôi rất giống cha anh, tôi cũng thấy là như vậy. Các anh đến uống rượu thì tôi hoan nghênh, nhưng nếu muốn đến gây rối thì, hì hì!
Trương Thanh Vân cười hì hì, hắn tiếp tục nói:
- Vì tính cách quyết định hành vi, các anh cũng có thể thử. Thật ra trong mắt tôi thì Giang Nam cũng chẳng khác gì thủ đô, cũng chẳng có gì quá khác biệt, anh thấy sao?
- Thử thì thử...
Quách Lãng quát lên đầu tiên, Hoàng Tử Ca lập tức kéo hắn ra, vẻ mặt rất khó nhìn. Hắn hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Trương Thanh Vân, hơn nữa đối phương lại trực tiếp nắm mạng sống của hắn. Đối với Hoàng Tử Ca thì Hoàng Tân Quyền chính là ác mộng.
Hoàng Tử Ca cũng không biết vì sao, không biết có vấn đề gì mà cha mình rất ưu ái Trương Thanh Vân, mình là con mà còn khó thể bằng người ta.
Hơn nữa Hoàng Tử Ca cũng đã nếm qua thủ đoạn của Trương Thanh Vân, nếu thật sự có náo loạn thì người này giống như cha mình, không có chuyện gì không dám làm. Nếu xung đột ở đây thì Hoàng Tử Ca không thể chiếm thượng phong, hơn nữa còn gánh phải kết quả khó thể tưởng.
Quách Lãng bị Hoàng Tử Ca khuyên can, hắn đang định nói thêm vài lời thì bị Hoàng Tử Ca kéo lại, trên mặt Hoàng Tử Ca lộ ra nụ cười, hắn nói:
- Thanh Vân sẽ không vì vài câu nói mà chấp nhặt đấy chứ? Chỉ là vui đùa, vui đùa vài câu mà thôi.
Hoàng Tử Ca cười khan một tiếng, hắn xoay chyển ánh mắt nhìn về phía Quách Lãng rồi nói:
- Thật ra tôi cũng không ngại nói thật với anh Thanh Vân, Quách Lãng rất có ý với Lăng Tuyết Phi của công ty giám đốc Triệu, nhưng Lăng Tuyết Phi lúc này cũng đối tốt với tiểu tử kia.
Hoàng Tử Ca chỉ vào Hách Triết:
- Tên này còn trẻ, còn ngây thơ, không được!
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Ca, hắn cảm giác được một luồng khí nguy hiểm. Người này cầu tiến nhưng không học được thói ẩn nhẫn, chó sủa thì không cắn người, xem ra Giai Ngọc đã gặp được một đối thủ tốt.
Bản lĩnh châm ngòi ly gián của tiểu tử này khá cao, hắn nói ra không phải chỉ cho riêng Trương Thanh Vân nghe, hơn nữa cũng đang khích bác quan hệ giữa mình và Quách Lãng.
Nhưng Trương Thanh Vân không có cảm tình với Quách Lãng, vì vậy mà tâm cơ của Hoàng Tử Ca vào lúc này là uổng phí. Khi Hoàng Tử Ca nó xong thì Trương Thanh Vân cười lạnh nói:
- Vậy thì rất đơn giản, dù là Quách gia hay Hoàng gia, sau này cách xa Lăng Tuyết Phi ra một chút, nếu không sau nà cũng không có bầu không khí tốt đẹp để nói chuyện.
- Anh!
Quách Lãng trẻ tuổi bốc đồng sao có thể để người khác sỉ nhục như vậy? Vì vậy mà lửa giận bốc lên đỉnh đầu, lúc này Triệu Hồng Thần cũng đứng lên để đề phòng Quách Lãng có hành vi quá khích.
Trương Thanh Vân cũng không thèm nhìn Quách Lãng, quả nhiên Hoàng Tử Ca thấy tình hình không ổn, Trương Thanh Vân lợi dụng Quách Lãng không tỉnh táo để châm ngòi, nếu hôm nay thật sự động tay động chân thì kết quả không gì tốt đẹp.
Hoàng Tử Ca vội vàng tiến lên chắn trước mặt Quách Lãng, hắn không cho Quách Lãng cơ hội lên tiếng, sau đó xám xịt rời đi mà trong lòng khiếp đảm. Hoàng Tử Ca đối mặt với Trương Thanh Vân thì không có lòng tin, Hoàng Tân Quyền là thanh kiếm treo trên đầu hắn, mà Trương Thanh Vân là người có thể sử dụng thanh kiếm đó.
Dưới tình hình này thì đối đầu chính diện với Trương Thanh Vân là không có lý trí, Hoàng Tử Ca biết rất rõ điều này.
Sau khi nhìn thấy đối phương đến thì dung dữ nhưng về thì xám xịt, tất cả mọi người đều choáng váng. Vừa rồi khi uống rượu nói chuyện thì cảm giác không có gì, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này thì tất cả đều được chứng kiến khí thế của Trương Thanh Vân.
Trong thiên hạ có mấy người dám dùng giọng điệu như vừa rồi để nói chuyện với công tử Quách gia và người trong giới kinh doanh như Hoàng Tử Ca? Hơn nữa lời nói còn có tác dụng, trực tiếp đánh văng đối phương, như vậy cần thế lực thế nào? Đám ngôi sao ở đây đều cảm thấy kính sợ, trong mắt Hàn Tiểu Đan lại càng lóe lên hào quang, ánh mắt nhìn Trương Thanh Vân như chảy ra nước.
Mà Triệu Hồng Thần và Triệu Hồng Yến cũng không ngờ dượng của mình lại mạnh mẽ như vậy, lời này dù ở Triệu gia cũng chỉ có Triệu Truyền và các ông mới dám nói, nhưng Trương Thanh Vân cũng có thể nói.
- Tàn khốc thật!
Trong đầu Triệu Hồng Yến chợt bùng ra một chữ nhưng sau đó lại cười hì hì. Vốn nàng cũng tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ có chút ý kiến, nghĩ rằng Trương Thanh Vân sẽ phản đối chuyện giữa Hách Triết và Lăng Tuyết Phi, ngược lại còn bắt Quách Lãng phải đi ra xa khỏi người Lăng Tuyết Phi.
Nhưng lúc này Triệu Hồng Yến cũng không có tâm tư đặt câu hỏi, chỉ mong sao dượng cho mình chỗ đựa để nàng có thể được tự do yêu đương, nhưng sợ rằng cô cô cũng oanh liệt như dượng, điều này mới đúng là hăng hái.
Trương Thanh Vân cũng không muốn quá thân mật với tiểu nha đầu Triệu Hồng Yến, hắn cau mày nói:
- Cháu cũng đừng nghĩ muốn đưa dượng lên đầu súng, về mà nghĩ cho kỹ, có vài lời dượng không cần nói nhiều.
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn Triệu Hồng Yến, nha đầu cảm thấy có chút yếu ớt, không dám cùng hắn đối mặt. Trương Thanh Vân cười nhạt nói:
- Được rồi, mọi người vốn rất vui, nhưng sau khi đám người Hoàng Tử Ca và Quách Lãng đến gây náo loạn thì chẳng còn chút hào hứng nào khác. Các cô cậu cứ tiếp tục, tôi không ở lại được, mai còn phải về Giang Nam.
Trương Thanh Vân nói xong thì trực tiếp đi ra cửa, Triệu Hồng Yến mấp máy môi vài lượt cũng không nói được câu nào, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân đi thì trong phòng chợt trở nên sống động, đám ngôi sao bắt đầu tíu tít nói chuyện.
Tiểu Biến hình như cũng nhìn ra Trương Thanh Vân rất phản cảm với quan hệ giữa mình và Triệu Hồng Thần, vì vậy mà trong lòng có chút sợ hãi. Hàn Tiểu Đan thì cười ha hả nói:
- Cậu xem người ta đi, đó là đại nhân vật, sao phải để bụng chuyện giữa cậu và Triệu công tử? Tôi thấy nha đầu cô rất may mắn, mau chóng nắm chắc là vừa.
Hàn Tiểu Đan nói như vậy thì trong lòng Tiểu Biến cũng cảm thấy đúng, vẻ mặt cũng tốt hơn rất nhiều, vì vậy vội nói lời cảm ơn. Hàn Tiểu Đan chỉ cười ha ha nhưng trong lòng lại nghĩ về tình cảnh vừa rồi mình và Trương Thanh Vân cũng nhau là một cặp, xuân tâm bùng lên ngây ngất, thật sự muốn chạy ra ngoài đuổi theo đối phương. Đàn ông như vậy dù chỉ là một đêm quây quần cũng đủ làm nàng phong lưu và không bao giờ hối hận.