- Lão Vũ à, hội nghị ngày hôm nay có vẻ khá hỗn loạn đấy! Chủ tịch Lệ là thanh niên triển vọng, ghét ác như cừu, chỉ một mồi lửa mà thiêu đốt làm phòng tổ chức trở nên khó khăn.
Lưu Vạn Hà dùng giọng bực tức nói.
Lưu Vạn Hà nói xong thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ Đức Chi, đặc biệt là Vũ Chí Cường, hắn nhìn về phía cha với ánh mắt có thể nói là cực kỳ chờ đợi. Hắn chỉ hy vọng cha có thể vùng lên để cho tên chủ tịch huyện kia biết thế nào là lễ độ, đồng thời cũng trừng trị tên Trương Thanh Vân không biết trời cao đất rộng. Tiểu tử Trương Thanh Vân khốn kiếp dám phá hỏng chuyện tốt của Vũ Chí Cường hắn, vừa nghĩ đến vẻ đẹp của Cảnh Sương thì Vũ Chí Cường đã cảm thấy toàn thân nóng lên, bộ dạng giống như t*ng trùng lên não.
- Chủ tịch Lệ là người vừa đến nhận chức, nếu đốt lên vài mồi lửa cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Cậu ta là người mà lãnh đạo đưa xuống làm chủ tịch huyện, chúng ta phải phối hợp công tác với cậu ta. Mã Long và Ngô Tuyết Thư cũng quá ngốc nghếch, bọn họ bị chủ tịch Lệ chỉ thẳng mặt nhưng phòng tổ chức của cậu có thể động vào được sao? Dù sao lúc này những cán bộ cầu tiến cũng có rất nhiều.
Vũ Đức Chi khẽ mở miệng nói.
Lưu Vạn Hà khẽ nheo mắt, hắn vừa muốn mở miệng nhưng đột nhiên lại thôi. Hắn và Vũ Đức Chi là bạn bè kết giao nhiều năm, có thể nói biết rõ bản tính của Vũ Đức Chi như lòng bàn tay. Trên quan trường huyện Ung Bình thì Vũ Đức Chi dù làm bất kỳ điều gì cũng đều cực kỳ ẩn giấu, người bình thường muốn tìm hiểu được ý đồ của lão thì cần phải có kinh nghiệm quan trường vài chục năm, nếu không lão sẽ đem ngươi đi bán, hơn nữa ngươi còn phải kiếm tiền về cho lão.
Nếu dựa theo lẽ thường thì Lệ Cương nói đến hiệp hội trà và phòng tài chính, mà hai ngành này lại trực tiếp nằm dưới sự khống chế của Vũ Đức Chi, đáng lý ra lão phải cố gắng bảo vệ mới đúng nhưng nếu nghe rõ ý tứ của Vũ Đức Chi thì rõ ràng đang muốn bỏ qua hai người Mã, Ngô. Điều này cũng không có gì khó giải thích, Mã Long sai phạm quá lớn, sớm muộn gì hắn cũng rớt đài. Ngô Tuyết Thư dù có chút oan uổng nhưng dù sao cũng liên quan đến vấn đề dân tộc, Lệ Cương muốn thay đổi vị trí của Ngô Tuyết Thư thì Vũ Đức Chi cũng không làm gì được.
- Tôi đã đến đàm luận với trưởng phòng Mã, lúc này hắn đã biết mình chọc vào ổ kiến lửa, như vậy cũng dễ ăn nói. Nhưng vấn đề của Ngô Tuyết Thư bên kia dù sao cũng liên quan đến lãnh đạo tiền nhiệm, anh thấy thế nào?
Lưu Vạn Hà nói.
Vũ Đức Chi nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu sau lão mới lên tiếng:
- Ngô Tuyết Thư là một nhân tài, nhưng dù sao lúc này quyền lực cũng không nằm trong tay tôi, nếu chủ tịch Lệ đã thấy hắn không thích hợp thì chúng ta cũng chẳng thể phản đối. Hơn nữa chính bản thân Ngô Tuyết Thư cũng có vấn đề, như vậy cũng coi như số phận của hắn không tốt.
Trong lòng Lưu Vạn Hà có chút ngột ngạt, Vũ Đức Chi không biết đang nghĩ thế nào mà không bao che cho người của mình, ngược lại còn giúp Lệ Cương tiến lên. Quyền lực không nằm trong tay hắn sao? Chính trị trong huyện Ung Bình là nhà của ai, bất kỳ kẻ nào cũng có thể hiểu rõ. Lưu Vạn Hà vừa nghĩ đến đây thì lập tức phát hiện ra Vũ Đức Chi không đơn giản như vậy.
Lưu Vạn Hà cũng là lão quan trường, lão chỉ cần suy nghĩ một lúc là hiểu rõ những manh mối bên trong. Vũ Đức Chi đang dùng kế sách lấy bất biến ứng vạn biến, có thể nói là một viên đá hạ ba chim. Vũ Đức Chi nhìn thì có vẻ đang phối hợp với Lệ Cương trong công tác nhưng thực chất thì mưu đồ lại rất sâu xa. Vũ Đức Chi làm như vậy thứ nhất muốn cô lập Lệ Cương, đổ hết tất cả nguyên nhân ngã ngựa của hai người Mã Ngô lên đầu Lệ Cương. Như vậy tất cả các ban ngành khác sao không mau đi tìm thế lực phù hợp mà chen chân vào? Nếu đã như vậy thì chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực đến những chỉ thị của Lệ Cương từ nay về sau.
Mà thứ hai, Ngô Tuyết Thư chính là một vấn đề khá nhạy cảm, nếu xử lý Ngô Tuyết Thư thì chắc chắn sẽ gây ra tổn thương đến các vị cán bộ lãnh đạo tiền nhiệm. Bí thư Lương hiện nay không làm việc ở huyện Ung Bình, nhưng nếu chuyện này rơi vào tai lão thì sẽ nghĩ gì? Dù sao lời nói của bí thư Lương vẫn rất có trọng lượng trong thị ủy, hơn nữa các lãnh đạo tiền nhiệm khác vẫn còn đang công tác trong huyện Ung Bình, Lệ Cương làm như vậy sẽ thì bọn họ sẽ bày tỏ thái độ chống đối.
Vấn đề thứ ba, Ngô Tuyết Thư là người bị Lệ Cương nắm tóc, dù có giữ được chức vụ thì lập trường chính trị sẽ không thay đổi à? Lão còn dám chống đối với Lệ Cương nữa sao? Nếu đã như vậy thì sao không biết tận dụng cơ hội để làm thỏa mãn lòng đắc ý của Lệ Cương? Dù sao Lệ Cương cũng chỉ vừa mới đến nhận chức ở Ung Bình, nếu hắn muốn chen chân vào vấn đề nhân sự thì rõ ràng vẫn còn quá non nớt, kẻ nào làm trưởng phòng tài chính thay thế Ngô Tuyết Thư, cũng chưa có kẻ nào biết chắc được.
Những lời nói sắc bén và cực kỳ ẩn giấu của Lưu Vạn Hà và Vũ Đức Chi làm cho Vũ Chí Cường nghe vào trong tai giống như lọt vào sương mù. Hắn thầm oán trách cha mình mềm yếu, bị người ta đè đầu cưỡi cổ mà còn giúp đỡ họ, vì vậy mà trong lòng Vũ Chí Cường càng cảm thấy uất ức. Khoảnh khắc này trong đầu hắn lại nhớ đến gương mặt Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy tên khốn Trương Thanh Vân này cực kỳ đáng ghét. Nếu cha còn tiếp tục như vậy thì Vũ Chí Cường hắn sau này gặp Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cúi đầu mà thôi.
"Mẹ kiếp, mặc kệ các người muốn làm gì, tên tiểu tạp chủng Trương Thanh Vân, lão tử không tin ngươi có ba đầu sáu tay, lão tử nhất định phải làm cho ngươi sống dở chết dở."
Vũ Chí Cường nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ. Bạn đang đọc chuyện tại
- Lão Vũ à, công tác của chính phủ năm nay có vẻ khó thể mở rộng, ban ngành chính phủ bên các anh đã có kế hoạc gì chưa?
Lưu Vạn Hà nói, hắn biết rõ tâm tư của Vũ Đức Chi với hai người Mã, Ngô, nhưng Vũ Đức Chi cũng không phải người an phận, hôm nay lão đã thiệt thòi như vậy thì Lưu Vạn Hà không tin Vũ Đức Chi có thể nuốt trôi cơn tức này vào bụng.
- Ha ha, lão Lưu à, xem ra anh chỉ thích hợp làm việc trong phòng tổ chức, công tác chính phủ trong năm mà không khó khăn sao? Sự nghiệp vĩ đại của quốc gia chúng ta là muốn kinh tế phát triển, nhưng khởi đầu quá thấp, hơn nữa khi xã hội ngày càng phát triển thì những vấn đề phát sinh cũng tầng tầng lớp lớp, đây không phải khó khăn sao?
- Nhưng đã nhiều năm như vậy mà chúng ta không phải đang liên tục phát triển sao? Cuộc sống của nhân dân ngày càng được cải thiện, khoa học kỹ thuật cũng thay đổi theo từng ngày...
Lưu Vạn Hà nghe những lời nói không đâu ra đâu của Vũ Đức Chi mà chỉ biết thầm cười khổ. Lưu Vạn Hà biết rõ trong lòng Vũ Đức Chi đã sớm có tính toán, nhưng trước nay lão làm việc rất biết cách ẩn giấu, những chuyện không được đưa ra ánh sáng thế này cũng không thuận tiện mở miệng, thôi thì tạm thời cứ xem lão có những hành động gì trước đã.
Vì vậy lúc này Lưu Vạn Hà cũng không nói lời bóng gió, hai lão cũng vì vậy mà tùy ý huyên thuyên, từ tập đoàn cho đến sản lượng, từ thanh niên trí thức cho đến sinh viên du học bên Mỹ. Vũ Chí Cường và vợ Vũ Đức Chi nghe những lời này mà cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng cả hai đều không dám chen lời.
- Bà nó à, cũng không còn sớm nữa, bà về phòng nghỉ trước đi.
Vũ Đức Chi quay đầu nhìn vợ rồi nói, sau đó lão lập tức nhìn chằm chằm vào Vũ Chí Cường, giọng nói trở nên cực kỳ nghiêm khắc:
- Còn anh, lúc này anh còn ngồi đây làm gì? Còn không mau đi ngủ? Sáng mai anh về thị trấn Thanh Hà ngay cho tôi, anh công tác ở Thanh Hà mà suốt ngày ở trong huyện thành thì còn ra thể thống gì?
Vợ Vũ Đức Chi và Vũ Chí Cường đảo mắt nhìn nhau, gương mặt Vũ Chí Cường chợt trở nên đỏ bừng, nhưng hắn dù có thêm một vạn lá gan cũng không dám mở miệng tranh luận. Hắn đành phải dạ một tiếng rồi tự nhận là mình xui xẻo, hắn cất bước tiến về phía phòng ngủ.
Sau khi mắng Vũ Chí Cường vài câu thì vẻ mặt Vũ Đức Chi có vẻ hòa hoãn trở lại, lão đứng thẳng người lên nói với Lưu Vạn Hà:
- Lão Lưu, đã lâu rồi cậu mới đến nhà, tôi có chút trà ngon, cậu ở lại cùng uống trà bàn luận với tôi, hai lão đồng chí nói chuyện với nhau cho thoải mái. Lúc này đám cán bộ thanh niên chỉ biết gây náo loạn lung tung, vì vậy mà tôi cảm thấy không được thoải mái.
Trong mắt Lưu Vạn Hà chợt lóe lên tinh quang, hắn từ trong lời nói của Vũ Đức Chi nghe ra chút mùi vị khác biệt nhưng cũng có chút bình thường. Lưu Vạn Hà lập tức rơi vào trầm tư...