Xí nghiệp của tập đoàn Giang Nam nằm ở phía nam Thanh Giang, tổng diện tích tập đoàn vượt qua hơn một ngàn mẫu, trong khu nhà xưởng thậm chí còn có hệ thống giao thông rất tiên tiến. Trước khi nhà nước thay đổi chế độ các xí nghiệp thì nơi đây chính là một xã hội thu nhỏ.
Khoảng thời gian đó tập đoàn Giang Nam còn có trường cao đẳng của riêng mình, bây giờ bệnh viện trong quận Nhạc Điền thành phố Thanh Giang trước kia là bệnh viện của xí nghiệp Giang Nam, khách sạn Nhạc Điền trong thành phố Thanh Giang bây giờ cũng là nhà khách của xí nghiệp Giang Nam năm xưa. Chỉ cần nhìn qua vài đặc điểm này cũng có thể thấy được thể chế khổng lồ của tập đoàn này.
Khi đoàn xe Trương Thanh Vân đi đến đúng chỗ thì ấn tượng đầu tiên chính là một cổng chính khổng lồ, cửa chính được nạm bằng đá cẩm thạch, dù có chút dấu vết loang lổ nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa năm xưa.
Đây là kiến trúc vùng Giang Tô, khi Trương Thanh Vân tiến vào cổng chính thì lập tức có sự phán đoán đại khái về kiến trúc bên trong. Từ cửa chính đi vào là một con đường lớn dưới bóng cây dày đặc, con đường được quét sạch không có hạt bụi, thậm chí cũng không có một lá cây khô.
Hai bên đường được trồng những cây long nảo đặc biệt ở Giang Nam, cây cối rậm rạp, tán cây hai bên đường giao thoa vào nhau, có thể thấy được những thân cây này lâu năm như thế nào.
Nhìn xuyên qua bóng cây có thể thấy rõ từng dãy nhà ở hai bên đường cách đó không xa, cũng là điển hình của kiến trúc Giang Tô, mặt tường làm người ta sinh ra cảm giác dày đặc và nặng nề. Dù đã qua nhiều năm mưa gió nhưng vẫn không có dấu hiệu cũ kĩ, vẫn còn hương vị tươi mới.
Khi đoàn xe đi xuyên qua rừng cây thì tiến vào một quảng trường khổng lồ, chính giữa quảng trường là vài bức tượng điêu khắc, đồng thời còn có cả biểu tượng của tập đoàn Giang Nam. Vài chữ do chủ tịch tập đoàn Giang Nam viết ở bên dưới, kèm theo đó là vài chiếc móc bạc, điều này làm người ta sinh ra cảm giác phiêu dật.
Quảng trường ngày hôm nay rất náo nhiệt, khi đoàn xe của Trương Thanh Vân tiến đến thì lập tức nhìn thấy bức biểu ngữ: "Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo thị ủy đến công ty chúng tôi chỉ đạo công tác." Sau đó là hàng đoàn công nhân viên đang còn mặc áo lao động hô lớn: "Bí thư Trương, chào bí thư Trương!"
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt có chút co rút, hắn cảm thán vì sự sắp xếp quá tốt của Uông Thanh Tuyền, đồng thời cũng bị bầu không khí hoan nghênh này lây nhiễm chút cảm giác vui sướng.
Trương Thanh Vân hắn có đức gì để được như thế này? Hắn cảm thấy trong lần tranh cãi giữa chủ lao động và công nhân vừa qua mình không làm được cho tốt, nhưng nhân dân lao động lại cho hắn sự khẳng định rất cao và vinh dự. Bọn họ không nhớ ra người nào dùng vũ lực để bắt người nhưng nhớ rõ người nào rút ngân sách giúp bọn họ thành lập một quỹ đảm bảo lao động và quỹ nghề. Điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy hỗ thẹn.
- Bí thư Trương, anh xem!
Mã Võng ngồi ở bên cạnh Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào đám người rồi nói, Trương Thanh Vân lên tiếng rồi nhìn qua, hắn thấy trong đám người có cầm theo một tấm biển, bên trên viết vài chữ cong queo: "Bí thư Trương, anh là người mạnh nhất Thanh Giang!" Trương Thanh Vân chợt sững sốt, hắn nở nụ cười xấu hổ nói:
- Có lẽ các đồng chí của tập đoàn Giang Nam quá nhiệt tình rồi.
Mã Võng cũng rất kinh ngạc vì tình cảnh thế này, khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì hắn vội vàng tiếp lời:
- Cũng không phải sao? Những thứ này đều dùng để hoan nghênh bí thư anh!
Mã Võng vừa nói vừa nhìn về phía Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy có vài điều chắc chắn. Thứ nhất chính là chủ tịch Uông suốt ngày hò hét đã biết điều hơn, nếu không sẽ chẳng xuất hiện tình cảnh như ngày hôm nay.
Sự kiện thứ hai chính là uy vọng của Trương Thanh Vân lúc này ở quận Nhạc Điền là rất cao, ví dụ như buổi đón tiếp ngày hôm nay không có dấu hiệu nhúng tay của công đoàn, xem ra phần lớn là các nhân viên xí nghiệp tự mình tổ chức hoạt động chào đón.
Mã Võng cũng là lãnh đạo, tất nhiên hắn biết rõ hai vấn đề này là cực kỳ khó khăn, Trương Thanh Vân có thể dễ dàng làm được đã nói rõ tất cả. Đặc biệt là chuyện đầu tiên, chủ tịch tập đoàn Giang Nam cũng là cán bộ cấp sở, thậm chí còn cao hơn Trương Thanh Vân nửa bước chân.
Hơn nữa trước nay Uông Thanh Tuyền kia không phải loại người dễ nói chuyện, bối cảnh lại quá thâm sâu. Mã Võng còn nhớ rõ một lần họp chính quyền, có một phó chủ tịch nói đến vấn đề liên quan đến tập đoàn Giang Nam, sau khi tan họp thì lập tức bị vị chủ tịch Uông kia mắng ngay trong sân. Người này mắng rất khó nghe, trực tiếp nói rõ đám người đang đứng trong sân đều sống được nhờ vào tiền thuế của mình, điều này làm cho chủ tịch thành phố rất xấu hổ, vì vậy mà không thể không ra mặt giải tỏa mâu thuẫn.
Đối mặt với một người như vậy mà Trương Thanh Vân dám cứng đối cứng không có dấu hiệu lùi bước, kết quả làm cho Uông Thanh Tuyền phải mềm đi sao? Mã Võng cảm thấy trong chuyện lần này có quá nhiều điều khó nói, hắn cũng không dám tùy ý phỏng đoán bối cảnh của Trương Thanh Vân, nhưng trong lòng cũng thầm liệt Trương Thanh Vân vào danh sách đám người không thể đắc tội.
Đoàn xe hầu như lượn một vòng quanh quảng trường mới chậm rãi đi theo một con đường nhỏ ở phía sau, nhưng lúc này có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đám công nhân trên quảng trường bắt đầu chạy hết sang bên con đường đứng chắn lối đi.
Ân Bằng Phi ngồi ở ghế trước chưa từng bao giờ thấy được tình cảnh này, vì vậy hắn rất hoảng sợ mà không biết phải làm sao, hắn sợ trắng mặt rồi quay đầu lại nói:
- Bí thư, nhân viên công nhân nơi đây quá nhiệt tình, bọn họ đã vây quanh đoàn xe, biết làm sao bây giờ?
Trương Thanh Vân dở khóc dở cười, hắn nói với Mã Võng ở bên cạnh:
- Anh xem, thư ký của tôi sợ đến mức tay chân co quắp còn hỏi tôi làm sao bây giờ? Thư ký của anh có như vậy không?
Mã Võng nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không dám phê bình Ân Bằng Phi mà chỉ nói:
- Bí thư Trương, tôi sẽ lập tức thông báo cho các đồng chí cục công an đến để duy trì trật tự, chúng ta bắt buộc phải đi qua.
Những chiếc xe phía sau phản ứng rất nhanh, cửa xe đều mở ra, tất cả các nhân viên cùng đi với Trương Thanh Vân hầu như cùng bước xuống xe một lượt. Các đồng chí có nhiệm vụ duy trì trật tự lập tức tiến lên bao quanh xe của Trương Thanh Vân, sau khi đảm bảo an toàn thì mới mở cửa xe ra, Mã Võng bước xuống xe cười cười dẫn đến những tiếng hô hào ầm ĩ.
Đến khi Trương Thanh Vân xuống xe thì tất cả mọi người hoan hô vang dội, Trương Thanh Vân mỉm cười phất tay với mọi người, trong đám người có kẻ liên tục gọi:
- Chào bí thư Trương, hoan nghênh bí thư Trương!
Những lời nói chào đón liên tục vang lên, tình cảnh khá ầm ĩ, đám người rất kích động, điều này sinh ra áp lực rất lớn cho đám nhân viên bảo vệ an toàn.
Những nhân viên đi theo rõ ràng rất thiếu kinh nghiệm trong vấn đề xử lý những tình cảnh thế này, Mã Võng dù sao cũng là người có kinh nghiệm phong phú, hắn bắt đầu ra lệnh cho người mang đến loa phóng thanh cầm tay. Bây giờ đám người chỉ vì không nghe rõ lời nói của Trương Thanh Vân nên chỉ muốn xích lại gần thêm một chút, chỉ cần có loa phóng thanh thì tình cảnh sẽ lập tức ổn định trở lại.
Nhưng dưới tình cảnh thế này thì làm gì có loa? Khi tình cảnh còn đang giằng co thì lãnh đạo tập đoàn Giang Nam mới từ cuối con đường đi ra. Bọn họ đang chờ lãnh đạo thị ủy ở khu nhà phía trước, đã sớm nghe được những động tĩnh trên quảng trường, một lúc lâu sau không thấy người đến, hơn nữa nhân viên phía trước lại chạy đến thông báo tình cảnh bí thư Trương bị chặn trên quảng trường, vì vậy bọn họ mới vội vàng chạy tới.
Có người đến thì có củi lửa, tất nhiên lãnh đạo tập đoàn có biện pháp, khi nhìn thấy tình cảnh như vậy thì lập tức có người chạy đến mang theo loa phóng thanh. Mã Võng cầm lấy loa rồi nói:
- Tất cả mọi người trật tự lại, đừng chen lấn, bí thư Trương sẽ có lời vấn an.
Mã Võng nói lên những lời như vậy thì đám người đang ầm ĩ rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại khá nhiều, sau đó lại liên tiếp nói vài câu hưởng ứng, Mã Võng tiến lên phía trước nói:
- Bí thư Trương, anh nói vài câu nhé, tất cả mọi người đều đang trông mong.
Trương Thanh Vân nhận lấy loa phóng thanh, cũng không khỏi nhìn thoáng qua Mã Võng, tổ chức cho người này làm bí thư quận Nhạc Điền cũng khá đúng. Hôm nay tuy chỉ vừa tiếp xúc nhưng Trương Thanh Vân đã cảm nhận được sự đanh đá chua ngoa của đối phương, kinh nghiệm đối nhân xử thế, nghênh đón tình cảnh lớn và khả năng ứng biến đối với nguy cơ đều cực kỳ phong phú. Người này đúng là có phong thái của lãnh đạo cao cấp, nhìn qua lại đang ở vào trong độ tuổi tráng niên, rõ ràng cơ hội lên cao là rất lớn.
- Chào các đồng chí!
Trương Thanh Vân hắng giọng nói, lời vừa ra khỏi miệng thì tình cảnh lập tức yên tĩnh trở lại, hắn tiếp tục cười nói:
- Hôm nay tôi đến đây mới phát hiện ra chức vụ bí thư của mình có vấn đề, tôi đến Thanh Giang được hơn một năm nhưng đây lại là lần đầu tiên đến thăm tập đoàn Giang Nam, cảm giác của tôi khi vừa vào cửa đã bành trướng, các đồng chí đã làm tôi lây nhiễm.
Lời dạo đầu của Trương Thanh Vân khá đúng quy cách, nhưng tiếng vọng cũng rất tốt, phía dưới có rất nhiều người nghe được và cảm thấy hớn hở. Cũng vì vụ lộn xộn giữa chủ lao động và công nhân mà hình tượng của Trương Thanh Vân đã đứng vững ở quận Nhạc Điền, mọi người coi hắn là một vị quan tốt, vì vậy hắn nói đến điều gì cũng rất quan trọng.
Sau khi nói xong những lời dạo đầu thì Trương Thanh Vân tiếp tục liệt kê những phần lịch sử huy hoàng của tập đoàn Giang Nam trong quá khứ, tất nhiên hắn đều nói những lời rất dễ nghe, mục đích chính là khuyến khích mọi người có lòng tin, không cần phải bị ảnh hưởng vì những tranh cãi giữa chủ lao động và người làm thuê, cố gắng công tác. v. v.
Những lời Trương Thanh Vân nói ra phần lớn đều chỉ là ngẫu hứng, nhưng những lời nói cũng rất có nội dung, trong lúc nói chuyện thì nhiều lần bị những tiếng vỗ tay cắt đứt, nói xong lại càng vang lên những tiếng vỗ tay liên miên bất tận.
Tình cảnh nóng nảy thế này làm cho những nhân viên đi theo Trương Thanh Vân cảm thấy rất kinh ngạc, rất nhiều người cảm thấy trước nay bí thư Trương chưa từng đến thăm tập đoàn Giang Nam, vì sao lần đầu tiên đến đây lại được hoan nghênh như vậy? Nhưng chỉ một số ít người là ý thức được vấn đề ở nơi nào, cũng vì vậy mà chỉ biết cảm thán. Tưởng rằng Trương Thanh Vân ra tay sẽ bị người đời thóa mạ, ai ngờ lại xoay ngoắt một trăm tám mươi độ và trở thành người của công chúng, đúng là có chút cách biệt nhưng cuối cùng lại trở thành một trời một vực.
Mà những lãnh đạo chuẩn bị đón tiếp Trương Thanh Vân khi tiến ra thấy được tình cảnh này cũng trợn mắt há mồm, đặc biệt là Uông Thanh Tuyền, lão quả thật không dám tin vào hai mắt của mình.
Những ngày vừa qua cực kỳ đau khổ đối với Uông Thanh Tuyền, lão nằm mơ cũng không ngờ mọi việc lại phát triển ngoài tầm khống chế của mình. Hắn vốn có mười phần tin tưởng, đối với tập đoàn Giang Nam thì hắn đã kinh doanh nhiều năm, có lực ảnh hưởng tuyệt đối về những quyết sách của tập đoàn.
Uông Thanh Tuyền hoàn toàn nắm chắc khả năng làm cho đảng ủy và chính quyền Thanh Giang phải thỏa hiệp, sau khi thỏa hiệp thì tập đoàn Giang Nam vẫn là xí nghiệp đầu đàn ở Thanh Giang, chính quyền địa phương muốn có chiến tích thì phải giúp đỡ tập đoàn mở rộng sản xuất. Nếu đã như vậy thì Uông Thanh Tuyền vẫn có vai vế là ông nội ở Thanh Giang, hoàn toàn có thể nghênh ngang hống hách.
Trong đảng ủy và chính quyền Thanh Giang thì Uông Thanh Tuyền rất chướng mắt với Trương Thanh Vân, nghiêm khắc mà nói thì lão cảm thấy rất phản cảm vì lời nói của người này. Chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà miệng lưỡi quá lợi hại, công khai nói ra những lời không chào đón tập đoàn của lão, đúng là có thể nhịn mà không thể nhẫn. Uông Thanh Tuyền vốn cảm thấy có chút đau lòng vì mâu thuẫn dẫn đến bãi công lần này, nhưng sau khi nghe xong những lời nói của Trương Thanh Vân thì chút áy náy trong lòng tan thành mây khói, lão trực tiếp trở nên phẫn nộ.
Đối với Uông Thanh Tuyền thì tập đoàn Giang Nam đã nhiều năm cống hiến tiền thuế cho Thanh Giang, giúp Thanh Giang giải quyết rất nhiều vấn đề về việc làm. Đáng lý ra đối với những xí nghiệp như vậy thì thị ủy và chính quyền Thanh Giang phải khen ngợi và giúp đỡ vô điều kiện mới đúng, phải nói là tri ân không cầu báo, nhưng không ngờ khi mở miệng lại cắn ngược trở lại, như vậy thì phải nói như thế nào?
Vì có tâm lý như vậy mà Uông Thanh Tuyền cực kỳ hăng hái khi so sánh với Trương Thanh Vân, lúc đầu Trương Thanh Vân nghĩ rằng sẽ giải quyết êm đẹp, Uông Thanh Tuyền lại nghĩ Trương Thanh Vân sẽ mềm nhũn ra dưới áp lực từ trăm phương diện. Nhưng kẻ này lại dùng đao đâm sau lưng mà chẳng kiêng nể điều gì, mục đích của Uông Thanh Tuyền đã rất rõ ràng, lão muốn Trương Thanh Vân phải công khai thừa nhận nói những lời không thỏa đáng trước mặt truyền thông, muốn lấy lại mặt mũi cho tập đoàn Giang Nam.
Nhưng diễn biến sự việc làm làm cho Uông Thanh Tuyền cảm thấy khó thể ngờ, Trương Thanh Vân hướng lên lãnh đạo tỉnh ủy chính thức xin điều chỉnh tập đoàn, hơn nữa quỷ dị chính là lời đề nghị được hưởng ứng, mục tiêu không chỉ là tập đoàn Giang Nam, những xí nghiệp nhà nước lớn ở Thanh Giang đều cùng chung số phận.
Vụ việc này kéo đến làm Uông Thanh Tuyền thanh tỉnh hơn rất nhiều, lúc này hắn mới hiểu tập đoàn Giang Nam và mình là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Tập đoàn Giang Nam đã thật sự làm rất rất nhiều cống hiến cho sự phát triển của Thanh Giang, nhưng điều này cũng không đủ chứng minh lãnh đạo tập đoàn Giang Nam có cống hiến rất lớn, người ta hoàn toàn có thể thay thuyền trưởng.
Khi Uông Thanh Tuyền đang còn miên man nghĩ ngợi thì các tin tức bất lợi ở mọi phương diện lập tức kéo tới như thác lũ, đầu tiên chính là bí thư Nga gọi điện đến mắng chửi tập đoàn Giang Nam không làm tốt quan hệ với đảng ủy và chính quyền địa phương, hơn nữa còn quá mức ngang ngược kiêu ngạo. Bí thư Nga hỏi rốt cuộc Uông Thanh Tuyền có ý đồ gì? Có phải đã sống quá lâu ở tập đoàn Giang Nam và muốn chuyển ổ hay không?
Uông Thanh Tuyền nhận được điện thoại của Bí thư Nga Tường Hồng mà cảm thấy có chút sợ hãi, đây không phải là lần đầu tiên lão liên hệ với Nga Tường Hồng, trong ấn tượng của lão thì bí thư Nga là người rất hòa ái, trước nay đều khuyến khích những thành viên nòng cốt của Uông gia ở Giang Nam. Nhưng tìm từ nghiêm khắc như cuộc điện thoại trước đó thì quả thật là không có.
Điều này có ý vị như thế nào thì không cần nói cũng biết, ít nhất cũng có nghĩa là lần này Uông Thanh Tuyền lão gặp phải nguy hiểm. Nếu lần này thể chế cán bộ ở tập đoàn Giang Nam mà thay đổi thì chính lão sợ rằng phải từ chức chủ tịch, tất nhiên nguyên nhân chính là vấn đề mối quan hệ giữa tập đoàn và chính quyền địa phương quá căng thẳng.
Sau khi kết thúc cuộc nói chyện với Nga Tường Hồng thì Uông Thanh Tuyền cũng không nhịn được phải gọi điện cho Uông Phong, lúc đó Uông Phong cho một kích cuối cùng làm lão thiếu chút nữa đã tan vỡ. Giọng điệu của Uông Phong trong điện thoại khá trầm, hắn nói:
- Thất thúc, cháu đã nhắc nhở chú rồi, không cần phải quá tích cực đối với Trương Thanh Vân, cần phải xem xét ở phương hướng hào phóng, nhưng chú vẫn không chịu nghe. Bây giờ thì tốt rồi, chú hận không thể kéo người ta vào trong làm cá chết, người ta cũng không nhịn được phải ra tay, bây giờ tình hình tốt đẹp như vậy.
- Chú cần phải biết rõ một vấn đề, không có gì quan trọng hơn sự đoàn kết và yên ổn ở Thanh Giang, chú hiểu chứ?
Uông Thanh Tuyền cảm thấy trong lòng nhỏ máu, lão hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Uông Phong, tất cả đều là mình không nhìn rõ Trương Thanh Vân. Uông Thanh Tuyền không biết, Trương Thanh Vân là ai? Là con rể Triệu gia? Có bối cảnh ở phòng tổ chức tỉnh ủy sao?
Nếu chỉ xét riêng hai thân phận như vậy cũng không có khả năng có năng lượng lớn như vậy. Xí nghiệp nhà nước điều chỉnh ban ngành, đây chính là một quyết sách liên quan đến vận mệnh và tương lai của cả chục ngàn người, Trương Thanh Vân sao có năng lượng thúc đẩy một quyết sách như vậy?
Nhưng sự thật lại là như vậy, sự thật thuyết phục ở sức thuyết phục, Uông Thanh Tuyền cũng chỉ có thể đỗ lỗi cho vấn đề cải cách xí nghiệp nhà nước. Trương Thanh Vân nắm chặt cơ hội này, có thêm sự ủng hộ từ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn có thể mượn cơ hội này để loại trừ những phần tử đối lập.
Uông Thanh Tuyền cũng đã từng nghĩ đến vấn đề chó cùng bứt giậu, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì rõ ràng không còn phần thắng. Hơn nữa lời nói của Uông Phong đã rất rõ ràng, vấn đề quan trọng là sự đoàn kết và ổn định ở Thanh Giang, lời nói rất uyển chuyển nhưng ý nghĩ lại muốn bắt buộc Uông Thanh Tuyền phải chịu thua.
Nếu bỏ đi chức vụ chủ tịch của Uông Thanh Tuyền ở tập đoàn Giang Nam quá nhiều năm, chỉ xét riêng vấn đề chủ tịch tập đoàn bỏ chạy khi bãi công xảy ra cũng tạo thành những ảnh hưởng quá tồi tệ. Hơn nữa sau đó lại làm cho quan hệ giữa tập đoàn và đảng ủy chính quyền trở nên căng cứng, vì hận thù cá nhân mà không thèm quan tâm đến lợi ích của công ty. v. v. Bất kể một vấn đề nào cũng đủ làm cho Uông Thanh Tuyền phải rớt đài, bỏ lở tất cả quyền lợi.
Khi đối mặt với tình cảnh như vậy thì Uông Thanh Tuyền vừa châm chước vừa do dự, có cả bồi hồi. Dù trong lòng rất uất ức, dù rất đau khổ nhưng lý trí nói cho lão biết cần phải là con lừa thuận dưới thân kẻ khác, nếu không sẽ chờ đến ngày xuống địa ngục.
Trương Thanh Vân phát biểu xong thì mất sức lực chín trâu hai hổ mới thoát khỏi đám người đang vây quanh, đám lãnh đạo tập đoàn lập tức tiến lên cùng hắn đi xuống khảo sát vài nhà xưởng quan trọng.
Mà lúc này Trương Thanh Vân cũng lần đầu tiên được gặp Uông Thanh Tuyền, người này có sự khác biệt rất lớn trong hiện thực và trong tưởng tượng của Trương Thanh Vân. Trong đầu Trương Thanh Vân cho rằng kẻ này là hiện thân của sự tà ác, hình tượng cũng không khác biệt bao nhiêu so với Hồ Hán Tam.
Nhưng hôm nay gặp mặt thì Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải cảm thán một câu: "Quả nhiên là hậu nhân của danh môn!" Uông Thanh Tuyền đã gần sáu mươi, cũng coi như là một người già lão ở trên vị trí lãnh đạo. Nhưng người này lại rất anh tuấn và cao lớn, khí chất tuyệt vời, có phong thái của một người đẹp trai tuyệt đối.
Trương Thanh Vân và Uông Thanh Tuyền gặp mặt nhau và được Mã Võng giới thiệu. Mã Võng rất thông minh, trước tiên hắn đưa tay rồi chỉ gật đầu, ngay sau khi hai người bắt tay mới giới thiệu cho Trương Thanh Vân. Những hành động nhỏ như vậy có tác dụng tránh cho hai người phải xấu hổ, dù hai người trước đó đều biết rõ thân phận của đối phương nhưng đây chỉ là biết rõ ở trong lòng, khác hẳn với vấn đề được người khác giới thiệu ở nơi công cộng. Những biến hóa trong tình cảnh thế này chỉ có một lão quan trường như Mã Võng là biết được mà thôi.
Trương Thanh Vân bắt tay Uông Thanh Tuyền rồi nói:
- Tập đoàn Giang Nam đúng là rất tốt, không hổ danh xí nghiệp đầu đàn Giang Nam.
Thân thể Uông Thanh Tuyền có chút căng cứng, lão cố nặn ra nụ cười nói:
- Có lời khẳng định của bí thư Trương thì niềm tin của cao thấp trong tập đoàn chúng tôi đã đủ, mời!
Hai người tiếp xúc với nhau mà anh nói một câu tôi nói một câu, Trương Thanh Vân cảm thấy rất hài lòng về những biểu hiện tổng thể của Uông Thanh Tuyền. Nếu so với Quách Chu Quần thì Uông Thanh Tuyền trưởng thành hơn rất nhiều, với sự cao ngạo của người Uông gia mà có thể nhẫn được như vậy thì hoàn toàn không dễ dàng. Điều này có thể thấy Uông Thanh Tuyền không hỗ là thương nhân, bản lĩnh xuy xét lợi hại là rất tuyệt.
Trương Thanh Vân thị sát nhà xưởng và trung tâm phát triển của tập đoàn Giang Nam rất cẩn thận, hắn có sự mẫn cảm trời sinh với vấn đề kinh tế, ví dụ như một xí nghiệp lớn như tập đoàn Giang Nam, tất cả những vầng hào quang và điểm thất bại đều bày ra khá rõ. Trương Thanh Vân vất vả lắm mới có một cơ hội khảo sát nên rất quý trọng, hắn liên tiếp thăm viếng những xưởng lắp ráp, những trung tâm nghiên cứu động cơ, những thành phẩm cơ giới...Trong quá trình này thì đoàn người Uông Thanh Tuyền cũng đi theo hai bên trái phải và giải thích tường tận mọi tình huống.
Trương Thanh Vân hỏi rất kỹ, có rất nhiều Uông Thanh Tuyền không đáp được thì đều phải nhờ kỹ sư công trình trả lời thay. Sau khi đi qua một lượt thì Trương Thanh Vân cũng nắm chắc một vấn đề, tập đoàn Giang Nam không hỗ danh là xí nghiệp đầu đàn, thực lực hay kỹ thuật đều hùng hậu, những tổ chức nghiên cứu cũng khá mạnh, rõ ràng có thể làm ra những sản phẩm mới.
Sau khi Trương Thanh Vân thị sát xong một lượt thì đi vào hội trường gặp mặt các lãnh đạo tập đoàn, trong lúc nghe báo cáo thì Trương Thanh Vân cũng hỏi thăm những vấn đề đối với những người tương quan phụ trách. Hắn có xuất thân là giám đốc đầu tư, lại là thạc sĩ kinh tế, những vấn đề nói ra có tính chuyên nghiệp nhất chính là tài vụ, sau đó là doanh tiêu.
Vì vậy ở hai phương diện này Trương Thanh Vân hỏi đến những vấn đề trọng điểm, khi biết rõ tình huống tài vụ thì hoàn toàn có thể biết đại khái về tình hình kinh doanh của công ty, biết được tình hình doanh tiêu của công ty thì có thể biết đại khái về tương lai ngắn hạn. Trương Thanh Vân là người lành nghề trong những vấn đề này, cũng rất chân thành.
Đám lãnh đạo quan trọng trong tập đoàn Giang Nam căn bản không ngờ Trương Thanh Vân sẽ hỏi đến nhiều vấn đề như vậy, vì thế mà có rất nhiều người không kịp trở tay. Giám đốc tài vụ của tập đoàn bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, tình cảnh rất xấu hổ, vẻ mặt Uông Thanh Tuyền lại càng tái xanh, cảm thấy mất mặt.
Nhưng càng như vậy thì Uông Thanh Tuyền lại càng không dám khinh thường Trương Thanh Vân, tuy tiếp xúc không lâu nhưng lão cũng thấy rõ đối phương không phải là tiểu tử miệng còn hôi sữa, cực kỳ thông hiểu những hoạt động của công ty, ánh mắt nhạy cảm, tất nhiên thuộc về số ít trong đám cán bộ hiểu về kinh tế.
Khi Trương Thanh Vân phát biểu tổng kết thì nói những lời khách sáo, hắn đưa ra một vài vấn đề trọng tâm, trong đó có rất nhiều thứ liên quan đến chiến lược kinh doanh và lĩnh vực doanh tiêu. Đây là một tập đoàn lớn, bên trong tất nhiên sẽ có rất nhiều vấn đề, vì vậy rất nhiều người đánh giá cao về những lời phát biểu của Trương Thanh Vân.
Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng nói đến những mâu thuẫn giữa chủ và thợ, hắn không có bất kỳ lời nói phê bình nào, chỉ đưa ra một ý tưởng, chính là sau này tập đoàn Giang Nam có thể cùng kết hợp với đảng ủy và chính quyền Thanh Giang lo lắng đến vấn đề dân sinh. Hai bên cần phải liên kết với nhau để ổn định xã hội, hai bên cần phải thừa nhận và hiểu nhau, không cần phải sinh ra căm thù và mâu thuẫn.
Vì có những bước đệm trước đó mà Trương Thanh Vân nói ra những lời này cũng không tính là đột ngột, những vị quan lớn đang ngồi bên dưới bao gồm cảm Uông Thanh Tuyền cũng tiếp nhận không quá khó khăn. Những tâm tình đối địch của đám lãnh đạo cao tầng công ty đối với Trương Thanh Vân cũng dần dần biến hóa.
Lúc Trương Thanh Vân gần đi thì Uông Thanh Tuyền dẫn cả đoàn lãnh đạo tập đoàn xuống dưới lầu đưa tiễn, bên dưới vẫn còn rất nhiều công nhân viên chưa tản đi, Uông Thanh Tuyền nở nụ cười nói:
- Bí thư Trương, đã lâu rồi công nhân viên tập đoàn chúng tôi chưa nhiệt tình như vậy, tôi nhớ tình cảnh hoan nghênh quy mô lớn thế này giống như phó thủ tướng Liên đi thị sát công ty một năm trước, mới đó mà đã một năm trôi qua.
Trương Thanh Vân cảm thấy sửng sốt, vẻ mặt có cảm giác phỏng. Uông Thanh Tuyền này tâng bốc hơi quá, nhưng mình chỉ là một phó phòng đến tập đoàn Giang Nam khảo sát mà được lễ ngộ như thế này đúng là quá quái dị. Phải biết là cấp bậc Uông Thanh Tuyền chính là cán bộ cấp sở, trong tập đoàn Giang Nam cũng có gần mười người có cấp bậc hành chính là phó phòng.
Nếu xét về cấp bậc hành chính thì Trương Thanh Vân cũng chẳng đáng là gì, nếu đây không phải là giai đoạn đặc biệt, nếu không phải hắn nắm quyền chủ động và bóp cổ đám người này thì tình cảnh giống như hôm nay hoàn toàn không thể xảy ra.