- Thanh Vân, em biết rõ xét về phương diện tình cảm cá nhân thì khó thể tiếp nhận, nhưng chúng em đã sớm trưng dụng mảnh đất đó, lúc đó cũng vì vấn đề chuyển mục đích sử dụng đất mà trở nên phức tạp.
- Nhưng sau khi mọi chuyện có chuyển biến thì chúng em tìm được bí thư Hà của Thanh Giang, anh ấy nói có thể ra sức giúp đỡ. Nhưng đến khi chúng em đuổi đến thì phát hiện ra anh đưa vùng đất này vào khu quy hoạch công nghệ cao, vì vậy mới phải luẩn quẩn rất lâu.
Quách Tuyết Phương nói, nàng cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thường, giống như sợ kích thích Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nghe rất chăm chú. Quách Tuyết Phương rõ ràng không nói dối, vì có một lần Hà Mậu Sâm từng gọi Trương Thanh Vân đến để xem bản vẽ quy hoạch khu công nghệ, lúc đó có vẻ rất bừng bừng sức sống.
Lúc đó Trương Thanh Vân cũng cảm thấy khó thể giải thích, bây giờ xem ra Hà Mậu Sâm đã mười phần vỗ ngực hứa với Quách gia, sau này cũng vì nguyên nhân Trương Thanh Vân trưng dụng khu đất nên làm Hà Mậu Sâm mất hết mặt mũi.
Lúc đó Trương Thanh Vân muốn mảnh đất này cũng cảm thấy có vấn đề, vì vậy hắn đi đứng rất đúng chỗ. Sở tài nguyên tỉnh Giang Nam, lãnh đạo tỉnh ủy đều đã cho chỉ thị, vì vậy khu đất kia được trưng dụng rất đường hoàng, không sinh ra tranh cãi dân sự.
Cũng vì nguyên nhân này mà Hà Mậu Sâm không dám tự tiện vung tay nắm chặt khu đất, cũng không biết xấu hổ mà nói ra lời hứa hẹn với Quách gia. Vì vậy lúc này mới có một đám người tìm đến Trương Thanh Vân để "chào hỏi", và cũng phát sinh hàng loạt sự việc.
Khi thấy Trương Thanh Vân trầm mặc không nói, vẻ mặt yên tĩnh như mặt nước giếng sâu thì Quách Tuyết Phương lại nói:
- Thanh Vân, dù anh thấy em thế nào thì hôm nay em cũng không có ác ý. Bây giờ hạng mục khu công nghệ ở Thanh Giang đang bị đặt trong nghi vấn, tiến trình của hạng mục cũng bị ảnh hưởng, anh cũng không nên để cho người khác chụp mũ, phương diện này em hoàn toàn có thể giúp anh.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Quách Tuyết Phương, lúc này Quách Tuyết Phương cũng dùng ánh mắt sững sờ nhìn hắn, vẻ mặt lại rất chân thành. Trong lòng hắn khẽ run lên, tay chợt nắm chặt rất mất tự nhiên, trong lòng có hàng ngàn tư vị, điều này làm hắn sinh ra cảm giác muốn phát tiết.
Quách Tuyết Phương nói là sự thật, trước đó Trương Thanh Vân là người một tay cai quản khu công nghệ, có thể nói thành công cũng tiêu điều mà bại cũng đìu hiu. Khi khu công nghệ gặp thành công thì Trương Thanh Vân có vinh sự, khi gặp vấn đề thì Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ bị chỉ trích.
Đặc biệt là vấn đề lần này, trước đó Hà Mậu Sâm đã từng mất mặt với Quách gia vì vài trăm mẫu đất, lần này nếu giai đoạn hai của hạng mục bị kiềm chế và không thể lên ngựa thì tất nhiên hắn sẽ ra mặt để tính sổ, khả năng chụp mũ Trương Thanh Vân là rất lớn.
Quách Tuyết Phương nói ra sự thật, nếu xét về phương diện khác thì cũng có ẩn giấu ý nghĩ cảnh cáo, nàng có thể giúp đỡ Trương Thanh Vân. v. v. Tất nhiên là hy vọng hắn nên thức thời, không cần hành động theo cảm tính.
- Quách Tuyết Phương, em đã có tiến bộ, bây giờ đã bắt anh phải lau mắt nhìn!
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói, giọng nói rất bình thản, trên mặt là nụ cười rất tươi. Nụ cười này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy rất quái dị, tâm thần của Quách Tuyết Phương cũng trầm xuống, cảm thấy có chút không ổn.
Trương Thanh Vân chăm chú nhấp vài ngụm cà phê, hắn chép miệng mà cảm thấy đắng chát đến tận xương tủy. Quách Tuyết Phương thấy vậy thì động tâm, nàng nhịn không được phải xé một túi đường nhưng lại bị hắn ngăn cản. Hắn nói:
- Cứ như vậy là được, đắng, đắng và ngọt có quan hệ biện chứng, ngọt thường xuất hiện sau cảm giác đắng.
Quách Tuyết Phương lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, Trương Thanh Vân lại cười nói:
- Dù thế nào thì anh cũng cảm thấy nên làm có chừng mực, theo suy nghĩ của anh thì khu công nghệ sẽ liên quan đến chiến lược ở Giang Nam, tương lai sẽ là trung tâm quy hoạch ở Thành Đô.
- Anh là một người được phân quyền quản lý hạng mục, anh có chức trách làm sao cho hạng mục trở nên đẹp đẽ nhất, vì vậy nếu xét từ góc độ này thì anh và em là những người bất đồng ý kiến. Trên thế giới luôn phân chia tà và chính, những phần tối khó thể đưa lên mặt bàn, em thấy sao?
- Anh!
Quách Tuyết Phương đỏ mặt, nàng đứng thẳng người. Lời nói của Trương Thanh Vân quá cay nghiệt, không để lại cho nàng chút mặt mũi nào:
- Rốt cuộc có phải anh không phân biệt tốt xấu, em vì muốn tốt cho anh, anh còn mắng em...Anh...Anh...
Trương Thanh Vân trầm giọng nói:
- Tốt với anh sao? Nếu thật sự là như thế thì anh cũng cảm ơn trước. Em chủ yếu lo lắng đến kế hoạch đầu tư của tập đoàn Vân Sơn, rõ ràng là bắt chó đi cày, lỡ may bên kia có sơ hở, em sẽ phải tìm đâu ra công đạo cho gia tộc và ban giám đốc?
- Anh!
Quách Tuyết Phương cuối cùng cũng quá xấu hổ mà nổi giận, vẻ mặt phủ lên một tầng sương lạnh, nàng dùng ngón tay chỉ Trương Thanh Vân, tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Anh, cút ngay, cút ngay cho tôi, đúng là tim gan chó má, cút đi!
Trương Thanh Vân nhăn mày, trong lòng cũng bốc lửa. Nếu là hai năm trước thì hắn nhất định sẽ cho Quách Tuyết Phương một tát, nhưng bây giờ hắn cơ bản cũng có thể khống chế được những cơn tức bộc phát.
Trương Thanh Vân chậm rãi đứng lên, hắn nâng ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm rồi lạnh lùng cười nói:
- Làm một người phụ nữ thì không nên tạo ra hình tượng quá kém, đừng để người ta có cái nhìn không tốt về tập đoàn Vân Sơn.
Trương Thanh Vân nói xong thì đứng dây kéo cửa.
- Chờ chút!
Quách Tuyết Phương lạnh lùng nói, Trương Thanh Vân chợt khựng lại, Quách Tuyết Phương thở ra một hơi dài nói:
- Thanh Vân, chỉ cần anh có thể thỏa hiệp thì em có thể giúp anh thoát khỏi sự quấy rối của anh em nhà họ Hoàng. Hơn nữa em cũng có nhiều bài ở Giang Nam, có thể giúp anh một tay, thế nào?
Trương Thanh Vân quay đầu dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá Lăng Tuyết Phi, sau đó lại thở dài một hơi. Quách Tuyết Phương đúng là xưa không bằng nay, tuy không hiểu tâm tư của đàn ông nhưng cũng thích xen vào chuyện người khác, nàng không biết như vậy sẽ làm cho người ta phản cảm.
Không có bất kỳ một người đàn ông nào đồng ý tiếp nhận sự uy hiếp của phụ nữ, cũng không có bất kỳ một kẻ nào chịu để cho một người phụ nữ vung tay múa chân, Quách Tuyết Phương đã thất bại ở điểm này.
Trương Thanh Vân khẽ đóng cửa lại, hắn không nói lời nào mà trực tiếp bỏ đi. Quách Tuyết Phương đứng si ngốc ngay tại chỗ, lúc đầu mặt mũi còn có chút kỳ quái, sau đó lại dần trở nên âm trầm, cuối cùng chuyển thành xanh tái.
- Xoảng xoảng!
Tất cả những gì có thể đi dộng ở phòng khách đều bị Quách Tuyết Phương đập bể, nàng cảm thấy bộ ngực mình sinh ra cảm giác muốn bùng nổ, nàng cũng không biết vì sao cuộc bàn luận hôm nay lại rơi vào tình cảnh này. Nàng muốn gặp Trương Thanh Vân cũng chỉ vì có ý tốt, nàng biết rõ bây giờ Trương Thanh Vân gặp phải nguy cơ rất lớn, nàng có thể giúp hắn, cũng tình nguyện giúp hắn.
Nhưng kết quả lại khác biệt quá xa với nguyện ước ban đầu, chưa nói đến vấn đề Trương Thanh Vân cố chấp, quan trọng là hắn lại dùng bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, coi những ý tốt của mình là ý nghĩ lòng lang dạ thú.
Quách Tuyết Phương dùng sức đập xuống mặt bàn, nước mắt lặng yên chảy xuống, cơ thể cực kỳ uất ức. Nàng nghĩ đến cục diện mà Trương Thanh Vân đang gặp phải, đây rõ ràng là bốn bề gặp địch. Lúc này hạng mục khu công nghệ gặp vấn đề ở thủ đô, hơn nữa đám kẻ thù chính trị ở Thanh Giang đang mài dao đợi sẵn, bọn họ chỉ chờ cơ hội tốt thế này mà thôi.
Trương Thanh Vân đối diện với cục diện như vậy thì kết quả tất nhiên sẽ là đầu rơi máu chả và vài trăm mẫu đất cũng bị tuột khỏi tay, hơn nữa còn bị hai chân vạc còn lại ở Thanh Giang chèn ép, hai phương diện đều rõ ràng là được không bù mất, sao lại phải khổ như vậy? Quách Tuyết Phương cảm thấy Trương Thanh Vân là kẻ điên, một kẻ điên không nói lý.
Sau khi rời khỏi phòng khách của Quách Tuyết Phương thì tâm tình của Trương Thanh Vân cũng có chút kích động, nhưng hắn cũng chỉ biết nở nụ cười quỷ dị mà thôi. Những lời nhắc nhở của Quách Tuyết Phương đã cho hắn biết mình gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ bị hai bên kềm kẹp, tất cả đều vì cơ hội này mà tới.
Dù kết quả là thế nào thì Trương Thanh Vân hắn cũng rất khó khăn, nếu hắn thỏa hiệp thì trở về Thanh Giang sẽ bị người ta chỉ trích không có nguyên tắc, nếu không thỏa hiệp thì hạng mục sẽ mắc cạn, trở về sẽ bị tính sổ. Hơn nữa những thao tác trong bản vẽ hạng mục vào trước đó sẽ phải giải thích thế nào đây?
Chỉ cần Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa có chút ăn ý thì khả năng chính Trương Thanh Vân hắn bị đè xuống ở Thanh Giang là rất lớn, cho nên bây giờ tiến thối đều không được.
Nếu bây giờ báo cáo tình huống cho thị ủy thì Hà Mậu Sâm sẽ càng có quyền chủ động, nếu mình báo cáo thì chứng tỏ đã nói rõ không có ý nghĩ, vì không thể hành động chính xác nên chẳng biết làm sao?
Nếu đã như vậy thì Hà Mậu Sâm sẽ là thớt và Trương Thanh Vân hắn là thịt, trước tiên Hà Mậu Sâm có thể xử lý người rồi xử lý vấn đề, nhưng sau đó cung có thể xử lý vấn đề rồi xử lý người. Lúc đó đối phương thích ra tay thế nào cũng được, Trương Thanh Vân không thể nào khống chế.