Tin lành đồn gần tin dữ đồn xa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, tin tức công trình cầu đường ở Thanh Giang xuất hiện sự cố lập tức truyền về Thành Đô, ngay sau đó đã bùng ra khắp Giang Nam.
Cái gì gặp phải sự cố? Công trình gì? Hạng mục gì? Đây là hạng mục xây dựng cơ bản của khu công nghệ Thanh Giang.
Tin tức này đủ để làm cho tất cả mọi người phải liên tưởng, khu công nghệ Thanh Giang được chia ra làm vài giai đoạn, hưởng tài chính từ trung ương, có cả tài chính trong tỉnh và địa phương, số tiền tổng cộng vượt qua con số vài trăm tỷ.
Đối với hạng mục đầu tư lớn như vậy thì đảng ủy chính quyền Thanh Giang sẽ đặc biệt thành lập tổ đấu thầu, vì đề phòng hủ bại mà dùng rất nhiều biện pháp hữu hiệu. Thậm chí Hà Mậu Sâm không chỉ một lần khoe khoang, hắn nói rằng công trình xây dựng ở Thanh Giang có thể nói là liêm khiết nhất cả nước.
Nhưng bây giờ công trình xây dựng liêm khiết nhất cả nước lại mắc lỗi, một cây cầu đơn giản lại đổ sụp, nếu nói quá trình đấu thầu và thi công chẳng mắc lỗi thì ai tin? Toàn bộ Thanh Giang trong nháy mắt bị nguy cơ bao phủ, có nhiều nghi vấn về niềm tin với chính quyền, mà phó bí thư là lãnh đạo được phân công quản lý khu công nghệ cũng bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.
Tốc độ phản ứng của Trương Thanh Vân là rất nhanh, dù Hà Mậu Sâm mượn đề tài này để nói về hắn nhưng cũng biết xem xét tình hình và không dám làm việc lỗ mãng. Hà Mậu Sâm nhanh chóng thu nạp tâm tư để giúp Trương Thanh Vân xử lý những nguy cơ liên quan đến quan hệ xã hội.
Ngay trong ngày xảy ra sự cố thì Thanh Giang đã lập tức thành lập tổ công tác đặc biệt về sự cố ở cầu Du Mộc, Trương Thanh Vân làm tổ trưởng. Xế chiều, Trương Thanh Vân dùng danh nghĩa của đảng ủy chính quyền Thanh Giang để tổ chức họp báo công bố tin tức, công bố nguyên nhân sự cố.
Căn cứ vào những thăm dò của chuyên gia địa chất thì cuối cùng đưa ra nhận định nguyên nhân sập cầu là vì thấm nước. Trương Thanh Vân còn đặc biệt mời các chuyên gia công trình đến để giảng giải rõ ràng sự cố cho ất cả mọi người.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng tuyên bố giám đốc công ty đấu thầu công trình là một người tình nghi giấu diếm chân tướng sự thật, đã bị các ban ngành tương qua khống chế. Hơn nữa Trương Thanh Vân còn hứa hẹn sẽ nhất định điều tra rõ ràng và sâu sắc về tất cả trình tự nguyên nhân xảy ra sự cố trong thời gian sớm nhất, sẽ đưa ra những vấn đề trong đấu thầu công trình và các vấn đề khác. Nhấn mạnh điều tra toàn diện, nhất quyết không bao che.
Tin tức trong cuộc họp báo lập tức được công bố ngay ngày hôm sau, hơn nữa còn có những điều tra mới nhất của tổ công tác về tình hình trong ủy ban quản lý khu công nghệ. Trương Thanh Vân cho truyền thông và công chúng nhìn thấy những hành động tích cực của chính quyền và các ban ngành tương quan, bày ra bộ dạng muốn vạch tấm màn xem chân tướng thật sự.
Chiêu thức này của Trương Thanh Vân rõ ràng có thể chuyển hướng dư luận, tất cả mọi người bắt đầu chĩa mũi dùi về phía đám nhà thầu làm gian dối, về đạo đức của nhân viên xây dựng và các phương diện tương quan. Lực tin của chính quyền được bảo đảm, nhưng Trương Thanh Vân biết rõ vấn đề này còn lâu mới chấm dứt.
Chuyển hướng dư luận chỉ có tác dụng tạm thời, trước sau phải điều tra ra manh mối trong vấn đề sập cầu Du Mộc, phải đưa các nhân viên tương quan ra công lý mới coi như xử lý êm đẹp tất cả mọi chuyện. Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ mình sợ rằng khó thể đợi đến lúc đó, khi cục diện được mình khống chế thì Hà Mậu Sâm sẽ ra tay. Bây giờ đã thành công chuyển hướng dư luận, động tác của Hà Mậu Sâm có lẽ cũng đã bắt đầu.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại hít vào một hơi thuốc, khói thuốc đi qua buồng phổi và tạo thành một đám sương trắng ngoài không khí. Trước mặt hắn là một chiếc gương, hắn đưa đầu tới thì phát hiện trong gương có một người cực kỳ xa lạ.
Sau nhiều ngày mất ngủ thì trong gương xuất hiện một người với hai mắt đỏ rực, túi mắt rõ ràng, tóc rối loạn, râu ria đâm tua tủa, bộ dạng chán chường nói không nên lời.
Những ngày qua Trương Thanh Vân chịu áp lực rất lớn, là lãnh đạo được phân công quản lý hạng mục khu công nghệ, bây giờ xuất hiện sự cố quá lớn và toàn tỉnh, thậm chí là cả nước đều tập trung đến. Lúc này truyền thông hiếu kỳ, công chúng nghi vấn và phẫn nộ, lãnh đạo thất vọng và tức giận. Tất cả khổ sở và gông xiềng đều đổ lên vai Trương Thanh Vân, hắn chưa từng cảm thấy mệt mỏi như thế này bao giờ, cũng chưa từng thấy bất lực như vậy.
Đúng là chưa từng có, dù là năm xưa gặp phải tuyệt cảnh ở Ung Bình cũng không có cảm giác thế này. Đã nhiều ngày mà Trương Thanh Vân không dám ở một mình, mỗi lần chỉ còn lại một mình thì hắn chợt sinh ra cảm giác trên người có thứ gì đó rơi xuống, tinh thần bàng hoàng và khủng hoảng làm hắn gần như muốn tan vỡ.
Bây giờ đã có thể biết rõ nguyên nhân, công ty nhận thầu cầu Dục Mộc chẳng qua chỉ là giả mạo đấu thầu, giám đốc công ty này chính là Ngụy Kiệt, không phải là ai khác mà chính là em vợ của trưởng ban số ba phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Lâm.
Khi Trương Thanh Vân nghe thấy tin tức này thì gần như muốn phát điên, trước đó hắn còn đặc biệt điều tra những chuyện liên quan đến Ngụy Kiệt, cũng biết rất rõ những hành động của kẻ này. Sao cuối cùng lại để đối phương chui qua chỗ trống, hơn nữa còn gây ra tai họa ngập đầu?
Vấn đề này căn bản không trách được người khác, chỉ tự trách mình suy xét quá đơn giản, không quá coi trọng phương diện an toàn công trình. Thậm chí Trương Thanh Vân còn không quan tâm trong hạng mục khu công nghệ có công trình kỹ thuật nào gặp khó khăn, cứ xem xét vấn đề bằng ánh mắt đơn giản và thắng chắc, đây không phải tạo hóa trên ngươi sao?
- Xoẹt! Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Trương Thanh Vân giật hai tờ giấy, hắn xoa xoa mắt, sau đó mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.
- Bí thư Trương, chủ nhiệm Hề muốn gặp!
Ân Bằng Phi cung kính nói, giọng điệu của hắn có hơi khàn. Mấy ngày qua hắn làm tùy tùng đi theo Trương Thanh Vân, hoàn toàn là loa phát thanh của bí thư. Mỗi ngày Trương Thanh Vân đều có thể chớp mắt được một chút, nhưng thư ký như Ân Bằng Phi thì hoàn toàn không thể ngủ. Tuy áp lực tinh thần không bằng nhưng nếu xét về vấn đề thân thể mệt mỏi thì chỉ hơn chứ không thua kém Trương Thanh Vân.
- Để cô ấy vào!
Trương Thanh Vân cau mày nói, giọng điệu không được tốt cho lắm. Đấu thầu công trình do phòng đấu thầu phụ trách, nhưng ủy ban quản lý khu công nghệ có nhiệm vụ giám sát, chưa đáng nhắc đến thủ đoạn giả tạo để đấu thầu, nếu danh tiếng Ngụy Kiệt kia quá kém thì sao có thể thông qua cho được?
Ủy ban quản lý khu công nghệ và phòng đấu thầu không thuộc một tổ chức, Trương Thanh Vân bây giờ đang xem xét có nên hành động hay không, mà khi nào thì hành động. Lý do để do dự của Trương Thanh Vân bây giờ rất đơn giản, chính là trong lòng hắn có một tảng đá, mà tảng đá đó chính là sự định tính vấn đề.
Chỉ cần tai nạn lần này được định tính là thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng thì Hà Mậu Sâm sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của Trương Thanh Vân hắn, vì vậy mình bị miễn chức là chuyện ván đóng thuyền. Hơn nữa những cán bộ bị miễn chức trong sự cố lần này ít nhất cũng phải bỏ ra hơn ba năm mới khôi phục lại được, nếu trong vấn đề này còn phát sinh vài chuyện gì đó thì cuộc đời chính trị xem như chính thức chôn vùi.
Bây giờ Trương Thanh Vân rất sợ hãi khi nghĩ đến vấn đề này, nhưng bầu trời không mây không gió, chuyện đã đến nước này thì không nghĩ không được. Đời người thường không được như ý, khi Trương Thanh Vân đang thuận buồm xuôi gió thì vướng phải đá ngầm, và lúc này rốt cuộc nên đi như thế nào thì hắn không biết được rõ ràng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy trên thế gian này có hai chữ "số mệnh", khi con người ở vào giai đoạn bất lực nhất mới ý thức được giá trị của nó.
Sau khi Hề Mai Ngọc vào cửa thì Trương Thanh Vân đã khôi phục lại như thường, lúc này hắn nhìn qua vẫn rất sáng láng, nhưng vẻ mặt nghiêm túc hơn xưa. Hề Mai Ngọc nhìn qua Trương Thanh Vân mà tâm tình hình như cũng trầm ổn hơn.
Xảy ra chuyện lớn thì áp lực của Hề Mai Ngọc cũng không nhỏ hơn so với Trương Thanh Vân. Nàng là phụ nữ, có thể kiên trì được lâu như vậy cũng không dễ dàng gì. Nàng cũng cho rằng là như thế, nàng biết rõ nếu không có mặt Trương Thanh Vân thì chính mình đã tan vỡ từ lâu rồi.
Từ khi sự việc phát sinh đến lúc này thì trong mắt Hề Mai Ngọc bí thư Trương luôn trấn tĩnh, đầu óc cực kỳ rõ ràng. Nếu không phải bí thư Trương chỉ huy như ngày thường thì sự việc lần này náo loạn đến mức nào đúng là khó thể đoán trước. Bây giờ đã qua giai đoạn đầu tiên, tất cả mọi người có cơ hội thở dốc, tất nhiên khó thể bỏ qua công lao của bí thư Trương.
- Bí thư Trương, tôi cho rằng Ngụy Kiệt đã gian dối để nắm bắt công trình. Trước đó khi anh không có mặt thì phó chủ tịch Mao luôn nắm công tác giữa phòng thương mại và ban đấu thầu với ủy ban quản lý khu công nghệ, mà bây giờ...
Hề Mai Ngọc nói, nàng vừa nói được một nửa thì đã bị Trương Thanh Vân phất tay ngăn lại.
- Chủ nhiệm Hề, nếu nói như vậy thì cô có biết, muốn truy cứu trách nhiệm trong sự việc lần này, người có trách nhiệm đầu tiên là ai?
Trương Thanh Vân híp mắt hỏi, vẻ mặt Hề Mai Ngọc chợt biến đổi, môi mấp máy vài lượt nhưng không lên tiếng. Nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt cũng mở rộng, nàng nói:
- Điều này...Điều này còn phải điều tra, tôi cho rằng phương diện đấu thầu công trình có vấn đề, ít nhất thì phó chủ tịch Mao cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn đương nhiên biết rõ Mao Xuân Huy có trách nhiệm chính, nhưng thật sự trách nhiệm không phải nằm ở Mao Xuân Huy mà chính là Trần Lâm. Nhất định là Trần Lâm gặp Mao Xuân Huy, vì Mao Xuân Huy e ngại nên mới có các loại sự việc phát sinh sau này. Mà Mao Xuân Huy e ngại điều gì? Người này e ngại chính Trương Thanh Vân hắn, vì mình là người từ phòng tổ chức tỉnh ủy đi ra, hơn nữa trước nay đều có quan hệ tốt với Trần Lâm, và điều này được Mao Xuân Huy biết rất rõ.
Có thể nói Mao Xuân Huy không kiên trì nguyên tắc, nhưng rất khó nói người này tham ô để rối loạn trật tự kỷ cương.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, rất chói tai, Trương Thanh Vân nắm điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói âm trầm của Đàm Thủ Ngôn:
- Bí thư Trương phải không? Khi điều tra sâu vào sự việc thì tôi thấy chuyện này có liên quan đến phó chủ tịch Mao, anh xem...
Vẻ mặt Trương Thanh Vân có hơi run rẩy, Đàm Thủ Ngôn gọi điện cho mình, nhìn qua có vẻ muốn xin chỉ thị nhưng thực tế đang nói có người muốn điều tra chính mình, ý nghĩ ép buộc đã quá đậm.
- Anh cho rằng nên xử lý thế nào?
Trương Thanh Vân nói, cố gắng làm cho âm thanh của mình được vững vàng.
- Tôi đề nghị lập tức mời hội nghị thường ủy, mọi người cùng nhau định tính sự cố lần này, sau đó...
Đàm Thủ Ngôn nói.
- Tốt!
Không đợi Đàm Thủ Ngôn nói hết lời, Trương Thanh Vân lập tức cắt lời, khi nói xong thì hắn lập tức cúp điện thoại. Nói một lúc lâu không phải là muốn mở hội nghị thường ủy sao? Nếu đã không trốn được thì nên đi tới, khi sự việc đổ lên đầu thì Trương Thanh Vân nghĩ rằng trước nay mình không phải người lùi bước.