Trương Thanh Vân về Thành Đô thì vội vàng gặp mặt Vi Cường và Trần Mại, chỉ là một bữa cơm giữa bạn bè nhưng có thể thấy Trần Mại có lời muốn nói. Nhưng Trương Thanh Vân không cho hắn cơ hội, chỉ dặn dò hắn vài câu, cố gắng đi được đứng được, tất cả phản ổn.
Trần Mại không phải là kẻ ngu, tất nhiên hắn biết Trương Thanh Vân hiểu mình. Trương Thanh Vân rời khỏi Giang Nam, Trần Mại sẽ không còn chỗ dựa mạnh mẽ, đi ổn được sao? Trần Mại nghĩ đến đây mà cảm thấy tâm tình càng không tốt, một người đàn ông mà mắt đỏ hồng, Trương Thanh Vân thật sự không nhìn được vi vậy trực tiếp kéo Vi Cường đi.
Bộ dạng của Trần Mại làm Trương Thanh Vân cảm thấy mình đến thủ đô mà sinh ra chút không gian tiêu điều, thực tế là như vậy sao? Trương Thanh Vân bây giờ cũng không biết điều này, vấn đề chỉ có thể dùng tương lai để trả lời.
Sau khi chấm dứt những dây dưa với Vi Cường và Trần Mại, Trương Thanh Vân theo Vi Cường đến nhà thăm hỏi Vi Trung Quốc. Hắn ở Giang Nam nhiều năm, trước nay vẫn luôn được Vi Trung Quốc quan tâm, không chỉ là người dẫn đường mà còn là trưởng giả.
Trong đám lãnh đạo tỉnh ủy thì Vi Trung Quốc là người có vị trí thấp nhất, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy người này có mâu thuẫn với ai khác. Dù phối hợp với chính quyền hay đảng ủy tỉnh ủy thì Vi Trung Quốc đều rất ổn định, vững vàng trầm ổn, bí thư Giang Nam thay đổi vài lượt nhưng chức vị của Vi Trung Quốc vẫn giữ nguyên.
Trước khi đi Trương Thanh Vân còn đến thăm, điều này làm Vi Trung Quốc cảm thấy rất vui, nhưng lão cũng không có gì dặn dò, chỉ nói mẹ Vi Cường làm một bữa cơm tối thịnh soạn để giữ Trương Thanh Vân ở lại dùng cơm. Trong lúc ngồi nói chuyện về trường đảng trung ương thì Trương Thanh Vân mới biết Vi Trung Quốc sẽ tham gia tu nghiệp, nhưng đối phương tham gia bộ tu nghiệp dành cho cấp tỉnh, cũng sẽ lập tức tiến kinh.
Vi Trung Quốc cười nói:
- Này, xem ra cũng rất trùng hợp, chúng ta có thể là bạn học, bây giờ nên cụng ly mới tốt.
Vi Trung Quốc nói xong thì cụng ly với Trương Thanh Vân, sau đó lại bắt Vi Cường phải rót rượu và cụng ly với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân liên tục cảm tạ, hắn biết rõ Vi Trung Quốc đang động viên mình, bộ tu nghiệp dành cho cán bộ cấp tỉnh và ban tu nghiệp dành cho cán bộ cấp thị cách biệt khá lớn, không thể so sánh nổi. Hắn và Vi Trung Quốc nếu gọi là "bạn học" thì quá miễn cưỡng.
Sau khi dùng cơm thì Trương Thanh Vân cũng không ở lại lâu, khi rời khỏi nhà Vi Trung Quốc thì cũng đã hơn mười giờ, kế hoạch đến nhà bí thư Chiêm cũng phải bỏ qua. Ngày mai hắn sẽ phải rời khỏi Giang Nam, ban ngày bí thư sẽ không rãnh, tối cũng cần phải hẹn trước, vì vậy hắn đành phải bỏ qua ý định đến thăm hỏi Chiêm Giang Huy. Nhà Trương Thanh Vân đã dọn đến thủ đô, trong biệt thự Nam Sơn cũng chỉ còn lại một người giúp việc, hắn cũng đã lâu rồi không về khu khu Ung Cảnh. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân phát hiện ra mình chỉ là một vị khách qua đường ở Thành Đô, trong một thành phố mà mình đã sống nhiều năm lại không còn chốn đi về rõ ràng.
- Tút, tút!
Trương Thanh Vân ngồi lên xe thì chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn lướt qua điện thoại rồi cau mày không tiếp, hắn trực tiếp nói với lái xe:
- Đi đến khách sạn quốc tế.
Người gọi điện đến là Nghê Thu Nguyệt, tâm tình của Trương Thanh Vân hôm nay cũng không tốt, hắn thầm nghĩ muốn có không gian yên tĩnh, vì vậy mới quyết định đến khách sạn quốc tế ngủ một đêm, ngày mai sẽ về thủ đô.
Xe chạy đến trước khách sạn quốc tế nhưng không được vào, Trương Thanh Vân cau mày, hắn nhìn về phía trước rồi tâm thần trầm xuống, hắn nói:
- Đến đây là được.
Sau đó Trương Thanh Vân trả tiền taxi rồi bước xuống.
Trước mặt là một chiếc Porsche màu hồng, chỉ cần nhìn là biết chủ xe. Hành tung của Trương Thanh Vân đã bị Nghê Thu Nguyệt nắm giữ, có trốn cũng không được.
Gần một năm qua Trương Thanh Vân và Nghê Thu Nguyệt chưa phát sinh quan hệ, hôm nay gặp mặt thì hắn thấy người phụ nữ này vẫn đẹp đẽ như trước, thậm chí còn quyến rũ mê người hơn. Trương Thanh Vân cũng không nói nhiều, hắn kéo cửa xe tiến vào rồi nói:
- Hôm nay tâm tình không tốt lắm, tìm một chỗ yên tĩnh là được.
Nghê Thu Nguyệt có chút sững sốt, vẻ mặt hơi u oán, khoảnh khắc sau lại trở nên dịu dàng, nàng gật đầu nói:
- Anh nghỉ ngơi trước đi.
Nghê Thu Nguyệt lái xe rất chậm, Trương Thanh Vân ngồi ở phía sau nhìn con đường phía trước. Xe hơi chạy qua Thành Đô đến Nam Sơn, cả đoạn đường Trương Thanh Vân không nói gì. Mãi đến khi xe đến cổng khu biệt thự Nam Sơn thì Nghê Thu Nguyệt mới dừng xe bên cạnh tháp quan sát nói:
- Từ nơi này có thể nhìn toàn cảnh Thành Đô, anh có muốn xem không?
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, hắn cởi dây an toàn nhưng không xuống xe. Nghê Thu Nguyệt lại từ hàng ghế trên phóng vào lồng ngực Trương Thanh Vân như một con báo, Trương Thanh Vân cảm thấy hương thơm nồng mũi, sau đó cảm giác êm ái tràn đầy cõi lòng.
- Thanh Vân, anh phải rời khỏi Giang Nam sao?
Nghê Thu Nguyệt nói, nước mắt từ trong hốc mắt lăn ra ào ạt. Trương Thanh Vân không phải chỉ có một người phụ nữ, nhưng Nghê Thu Nguyệt nàng chỉ thuộc về một người đàn ông mà thôi.
Nhưng người đàn ông này đã bị ông trời chú định không thuộc về Nghê Thu Nguyệt, rời khỏi Giang Nam thì Trương Thanh Vân sẽ như ngựa hoang thoát cương, sau này sẽ tung hoành ngang dọc thiên hạ, muốn quay về Thành Đô cũng khó.
Càng lên cao thì càng lạnh, khi địa vị của Trương Thanh Vân dần lên cao thì khoảng cách giữa Nghê Thu Nguyệt và Trương Thanh Vân cũng ngày càng xa. Hiện thực tàn khốc này không thể thay đổi, nàng yêu Trương Thanh Vân, thậm chí nói rằng yêu mà không muốn đối phương phải ràng buộc, vì vậy mà cũng đứt từng khúc ruột gan. Trương Thanh Vân khẽ vuốt ve người ngọc trong lòng, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Thu Nguyệt, anh đi thủ đô cũng không nói được điều gì, chuyện trao quyền cho cấp dưới chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chỉ ở tuyến dưới mới chính thức là trời cao biển rộng.
Nghê Thu Nguyệt gật đầu nói:
- Em biết, lần này anh tiến kinh và Cao Khiêm là người chiếm hết tiện nghi. Nhưng tương lai của anh cũng vô hạn, có rất nhiều con cháu thế gia đố kỵ anh, sau này mong anh thuận buồm xuôi gió.
- Thuận buồm xuôi gió sao?
Trương Thanh Vân cười thản nhiên, hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ trong lồng ngực đang muốn nói lời an ủi mình, nhưng nàng lúc nào cũng muốn cười trên đầu Cao Khiêm, để mình sinh ra cảm giác hơn người.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt, hắn thấy nàng ép vào ngực mình như một chú chim nhỏ, vẻ mặt mê say, không có chút cảm giác khó chịu vì vừa rồi dùng lời nói hạ thấp chồng để lấy lòng một người đàn ông khác. Trương Thanh Vân cũng không tự chủ được phải cảm thấy căng cứng.
Đêm nay là một đêm triền miên, Nghê Thu Nguyệt cố hết sức để dịu dàng, hai người ân ái si cuồng, đến khi Trương Thanh Vân vì quá mệt mỏi mà thiếp đi.
Nghê Thu Nguyệt nhìn người đàn ông của mình ngủ say mà vẻ mặt trở nên dịu dàng, nàng không kìm lòng được phải hôn lên môi, lên gò má đối phương, sau đó vô thức vuốt bụng mình, vẻ mặt trở nên kiên định.
Hôm nay trời thủ đô có những hạt mưa nhỏ tí tách, thời tiết cực kỳ mát mẻ. Sau ngày bắt đầu báo danh học tập thì Trương Thanh Vân phải theo yêu cầu của trường đảng, hắn thay đổi thân phận từ lãnh đạo thành học viên, không có lái xe, không có thư ký, chỉ một mình một ngựa.
Khi đi ra khỏi cửa chờ sân bay thì Trương Thanh Vân nhìn thấy Triệu Giai Ngọc đang đứng đợi. Bây giờ Triệu Giai Ngọc cũng là danh nhân, hôm nay trang phục rất quái dị, Trương Thanh Vân thấy vợ trùm đầu bằng khăn với bộ dạng ngây ngốc mà không thể nhịn cười, vì vậy mà tâm tình cũng buông lỏng rất nhiều.
- Hôm nay anh có về nhà không?
Khi hai người vào xe hơi thì Triệu Giai Ngọc cởi bỏ ngụy trang rồi nói.
- Bây giờ có nội quy trường học, đêm nay anh phải về ký túc xá, ngày mai sẽ chính thức đi học!
Trương Thanh Vân nói, hắn nghĩ đến trường đảng trung ương thì tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Là cán bộ đảng, trong đời cũng được vào trường đảng trung ương học tập, điều này tính ra cũng đáng.
- Thế này đi, bây giờ cũng không có quá nhiều thời gian, chúng ta đến nhà bí thư Hoàng một chuyến. Lần này cũng vội vàng, chúng ta chỉ đến xem chú ấy là được.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói.
Triệu Giai Ngọc quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, nàng cũng không nói gì, chỉ khôn khéo gật đầu. Hai người làm vợ chồng đã lâu, cũng đã sớm có sự ăn ý. Nàng thấy Trương Thanh Vân bị đè nén cảm xúc, cứ như vậy mà rời khỏi Giang Nam, đừng nói là Trương Thanh Vân, ngay cả Triệu Giai Ngọc cũng rất ngạc nhiên.
Triệu Giai Ngọc biết rõ tình hình ở Giang Nam, biết Trương Thanh Vân đang tiến vào giai đoạn đột phá chức vụ bí thư thị ủy thì phải nhận lệnh, điều này giống như một hùng ưng đang bay cao mà đập đầu, muốn thật sự trở nên thoải mái thì cần phải cho Trương Thanh Vân thời gian.
Triệu Giai Ngọc nghĩ đến những điều này thì lại nghĩ đến ông, tâm tình lại càng không tốt. Lúc sau nghĩ đến vấn đề gặp mặt bí thư Hoàng thì cũng có chút chờ mong.
Trương Thanh Vân có được ngày hôm nay thì Hoàng Tân Quyền là nhân vật quan trọng nhất, Trương Thanh Vân cũng là người cao ngạo, Triệu Giai Ngọc khó thể an ủi, nàng hy vọng Hoàng Tân Quyền sẽ có biện pháp. Truyện được copy tại
- Thanh Vân, chúng ta cứ đi tay không đến thế này sao? Có nên chuẩn bị chút lễ vật hay không?
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ rồi lắc đầu nói:
- Không còn thời gian, chúng ta phải đi nhanh về nhanh, trong túi của anh có chút đặc sản, có vài cán bộ tặng anh hôm qua, cũng coi như lễ vật tặng bí thư.
Lúc này Trương Thanh Vân muốn đi gặp Hoàng Tân Quyền để điều chỉnh tâm tình. Ngày đó hắn về thủ đô với tâm tình khá tốt, cũng vì liên quan đến bệnh tình của Triệu tướng quân, hơn nữa cảm thấy tổ chức sắp xếp mình ở bên cạnh ông cụ là không có ý nghĩa. Sau đó hắn về Giang Nam chuyển giao công tác mà tức cảnh sinh tình, vì vậy đầu óc rối loạn, tâm tình chợt trở nên không ổn định.
Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là Trương Thanh Vân cảm thấy tiếc nuối vô hạn với những tác phẩm lớn chưa hoàn thành ở Thanh Giang. Trước nay hắn luôn có khát vọng với chức vụ bí thư thị ủy Thanh Giang, đau thương nhất trong đời người không phải là chẳng thực hiện được mơ ước, mà chính là mơ ước chỉ còn thiếu một bước là hoàn thành, Trương Thanh Vân cũng vì tâm tình biến đổi trong các vấn đề như vậy mà cực kỳ không ổn định.
Trương Thanh Vân biết rõ tâm tình của mình cần được điều chỉnh. Hắn rời khỏi Giang Nam, rời khỏi quê hương, thủ đô là vùng nước rất sâu, điều này là không cần nhiều lời, nếu muốn lăn lộn ở đây mà không dùng toàn lực thì liệu có được không?
Trương Thanh Vân phải quên Giang Nam, phải quên khoảng thời gian huy hoàng trước đó, cũng quên đi những tiếc nuối quá sâu. Chuyện đã qua, phải nhìn vào mặt tích cực, còn phải tạo dựng mơ ước và đi tới tương lai...