Trương Thanh Vân đến khu thường trú của thị ủy Thanh Giang ở thủ đô, hắn gặp mặt Liễu Binh, người này là chủ tịch thành phố Thanh Giang, bây giờ tự mình đến thủ đô để chạy hạng mục, nếu xét riêng về thái độ thì cực kỳ tích cực.
Trước kia Trương Thanh Vân làm ở phòng tổ chức tỉnh ủy cũng đã từng tiếp xúc với Liễu Binh, nhưng cũng không quá quen thuộc, chính thức quen thuộc là lần trước đến Thanh Giang chuyển giao công tác. Liễu Binh hơn năm mươi, gầy khọm, nhưng người này có một hàm răng trắng nõn, hơn nữa còn có một cặp kính lúc nào cũng gác lên sống mũi, điều này làm hắn nhìn qua có mười phần khí chất văn nhân.
Ấn tượng của Trương Thanh Vân về Liễu Binh khá tốt, người này khá nhiệt tình, đến thủ đô nhiều lần gọi điện cho Trương Thanh Vân, hắn nói nhất định phải tụ tập lại. Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng không đành từ chối, hắn mời Chiêm Hồng Quế, hai người cùng nhau đến khu thường trú Thanh Giang dùng bữa cơm.
Chủ nhiệm khu thường trú Thanh Giang ở thủ đô vẫn là Mã Ngọc Kiều, khi thấy Trương Thanh Vân thì nàng rất nhiệt tình, trước gọi bí thư Trương sau gọi bí thư Trương rất thân mật. Liễu Binh thì vẻ mặt rất hòa ái, hắn cố gắng đứng cách xa Mã Ngọc Kiều để chừa một vị trí cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cũng không làm theo những gì Liễu Binh mong muốn, hắn gật đầu với Mã Ngọc Kiều, sau đó xoay người giới thiệu Liễu Binh và Mã Ngọc Kiều cho Chiêm Hồng Quế. Hai người vừa nghe thấy thân phận của Chiêm Hồng Quế thì vội vàng tiến lên chào hỏi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Liễu Binh thấy mặt Chiêm Hồng Quế thì trong lòng cảm thấy có chút không ổn, rõ ràng bí thư Thanh Vân không phải là đèn cạn dầu, mình hẹn đối phương đến đây gặp mặt mà lại mang theo một người ngoài đến, như vậy sao có thể bàn chuyện công tác?
Liễu Binh cũng cảm thấy rất khó hiểu, vừa tiếp nhận khu công nghệ thì lập tức sinh ra vấn đề tài chính, lúc này tài chính cho giai đoạn thứ ba còn chưa được rót xuống, hắn thông qua điện thoại thì biết vấn đề liên hệ với lãnh đạo trung ương không được tốt lắm, vì vậy hắn phải tiến về thủ đô, hơn nữa không cúi người không được.
Liễu Binh muốn tiến về thủ đô cũng xem xét vấn đề vừa đến nhận chức, cần phải làm vài công tác để khẳng định uy tín. Nhưng bây giờ hạng mục rõ ràng đã không thuận lợi, tất nhiên hắn là người chịu trách nhiệm, bây giờ kết quả đã là ván đóng thuyền, như vậy sao có thể quay về gặp mặt các bô lão Thanh Giang?
Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt Liễu Binh mà thấy những suy đoán của mình là không sai, người trong thể chế thường không có lợi ích không hoạt động, nếu không thì Liễu Binh sao có thể tôn trọng mình, sao có thể gọi điện đến dùng cơm thân mật như vậy?
Trước khi Trương Thanh Vân đến đây cũng đã gọi điện cho Vũ Đức Chi, đáng lý ra vấn đề chạy tài chính chính là nhiệm vụ của Vũ Đức Chi, nhưng Liễu Binh cố ý chiếm đoạt. Người này muốn biểu hiện, đồng thời cũng muốn nắm chặt khu công nghệ vào tay mình.
Liễu Binh vừa lên chức đã lập tức muốn biểu hiện tích cực, hắn không biết mình đã phạm vào điều kiêng kỵ của Cao Khiêm. Trước kia Cao Khiêm ở Vũ Lăng thường chơi trò cao tay với bí thư thị ủy, bây giờ hắn là bí thư, hắn sao có thể để cho một "lính hàng không" như Liễu Binh thích làm gì thì làm? Có lẽ hắn đã nhỏ thuốc vào mắt lãnh đạo tuyến trên, cố ý làm cho vấn đề trở nên phức tạp.
Mọi người tiến vào phòng, Chiêm Hồng Quế liên tục khen ngợi khu thường trú của thị ủy Thanh Giang, không ngừng cảm thán Giang Nam quá tốt, những lời nói nịnh nọt như đất lành sinh nhân kiệt...Đều được nói ra. Trương Thanh Vân cũng cùng hắn vui đùa, Liễu Binh ở bên cạnh thì cười còn khó coi hơn khóc, khổ sở lắm mới có được một bữa cơm mời bí thư Trương, bây giờ tình cảnh thế này sao có thể mở miệng?
Thức ăn hôm nay được chuẩn bị rất tỉ mỉ, mỗi món đều là tự mình Mã Ngọc Kiều sắp xếp, đều là những món mà Trương Thanh Vân thích ăn nhất. Ba người ngồi xuống thì Mã Ngọc Kiều chỉ biết đứng bên cạnh mà không dám ngồi, Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Chủ nhiệm Mã, tôi rời khỏi Thanh Giang thì mọi người trở nên xa lạ vậy sao? Chỉ là một bữa cơm, không nên chú trọng lễ tiết như vậy, chẳng lẽ bữa cơm này còn có thâm ý gì sao?
Vẻ mặt Mã Ngọc Kiều chợt đỏ ửng, nàng rất xấu hổ, Liễu Binh ép tay xuống nói:
- Chủ nhiệm Mã, dù bí thư Trương đã rời khỏi Thanh Giang nhưng vẫn là lãnh đạo của Thanh Giang chúng ta, đến khu thường trú Thanh Giang thì tất nhiên cũng là về nhà, cô cứ tự nhiên là được. Mọi người cùng nhau gặp mặt, thôi thì ôn chuyện cho vui.
Mã Ngọc Kiều ngồi xuống, sau đó lại đứng lên rót rượu, cảm thấy không phù hợp lại ngồi xuống, bộ dạng rất mất tự nhiên. Gái hồng lâu bình thường đều qua lại với các quan lớn cấp trung ương nhưng bị một câu nói của Trương Thanh Vân làm cho rối loạn.
Mã Ngọc Kiều thật sự sợ hãi Trương Thanh Vân, nàng biết rõ nguyên nhân của cảm giác này, biết rõ Trương Thanh Vân cắm rễ sâu ở thủ đô, bây giờ người ta rời khỏi Thanh Giang về thủ đô như rồng về biển rộng.
Nhưng chủ tịch Liễu lại coi rằng mình là người thông minh, trong lòng lại thích ẩn giấu, lại nói ra lời khách khí, đây chẳng phải là trống đánh xuôi mà kèn thổi ngược sao? Thật ra Mã Ngọc Kiều thấy hẹn Trương Thanh Vân đến dùng cơm chỉ cần mình ra mặt là được, khi đó sẽ dễ dàng nhắc đến chuyện xưa ở Thanh Giang, cũng có thể trực tiếp báo cáo khó khăn cho Trương Thanh Vân, như vậy thì mọi việc có tám phần thành công.
Bây giờ Liễu Binh lại muốn tự mình gọi điện, ý đồ chính là mời Trương Thanh Vân đến khu thường trú Thanh Giang làm khách. Nếu bí thư Trương đã là khách thì chuyện ở Thanh Giang còn gì liên quan đến nữa, cần gì phải ra mặt giúp người?
Một điểm khác biệt rất nhỏ này cũng tạo ra những tình cảnh mấu chốt trong quan hệ và kết giao giữa người và người, Liễu Binh phân chia chủ khách quá rõ ràng, nhưng lại đơn giản muốn Trương Thanh Vân hỗ trợ, lại không muốn Trương Thanh Vân tiếp tục bảo trì lực ảnh hưởng ở Thanh Giang. Những gì Liễu Binh đang nghĩ còn không gạt được Mã Ngọc Kiều, như vậy sao có thể gạt được bí thư Trương?
Uống được vài vòng rượu, món ăn cũng vơi đi vài phần, khách và chủ nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Vài lần Mã Ngọc Kiều muốn mở miệng đột phát cửa khẩu, nhưng Liễu Binh lại dùng ánh mắt ngăn cản, cuối cùng mọi người ăn uống no nê nhưng không bàn bạc về bất kỳ công tác nào.
Nói thật thì Trương Thanh Vân có chút thất vọng với Liễu Binh, hắn thấy đây không phải là một người cụ thể, quá để ý mặt mũi, không muốn hạ người vì công tác. Trước tiên chưa nói đến vấn đề có thành công hay không, hơn nữa còn có tâm tư đi xem xét vị trí giữa chủ và khách, như vậy sao có thể làm việc?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm tình không được tốt, hắn nâng ly dốc hết rượu vào bụng. Cao Khiêm ở Thanh Giang thì hoàn toàn thuộc về loại người mạnh mẽ và có năng lực nhưng chủ tịch Liễu lại làm người ta phải thất vọng, đúng là dân chúng Thanh Giang cũng không được hưởng quá nhiều phúc phận.
- Anh Trương, tôi cảm thấy điều kiện ở Thanh Giang tốt hơn so với thành phố chúng tôi, nhưng rõ ràng tố chất cán bộ lại không theo kịp Thiết Mã. Khu thường trú của thành phố chúng tôi đều coi nhau như người nhà, chỉ cần đến một lần là sinh ra cảm giác rất tốt.
Sau khi hai người lên xe thì Chiêm Hồng Quế dùng giọng cảm thán nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh:
- Bí thư Chiêm, hôm nay chúng ta được ăn một bữa cơm miễn phí đáng lý ra phải cảm ơn trời phật mới đúng, anh còn cảm thấy bực bội...
Chiêm Hồng Quế chợt ngẩn ngơ, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại phản kích sắc bén như vậy, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Thanh Vân, cậu vào thủ đô và nhận chức ở đơn vị gì thế? Tôi cảm thấy không đúng lắm, cậu vào trường đảng học tập, tổ chức chuyển cậu vào đơn vị nào?
Trương Thanh Vân quay đầu lại suy nghĩ một lúc, hắn suy nghĩ một lúc lâu về những mối quan hệ của chính mình. Sau đó hắn lại trầm ngâm, Trương Thanh Vân dùng giọng trầm thấp nói:
- Bây giờ tôi làm việc ở cục cán bộ lão thành, sao vậy?
- Sao? Cục cán bộ lão thành?
Chiêm Hồng Quế lắp bắp nói, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân mà cảm thấy khó thể tưởng.
Chiêm Hồng Quế trước nay luôn chú ý Trương Thanh Vân, hắn thấy đối phương còn trẻ, hơn nữa lại tiến vào trường đảng trung ương học tập, có thể là tám lạng nửa cân khi so với Cao Cát Tường.
Chiêm Hồng Quế biết rõ Cao Cát Tường là loại người gì, vì vậy hắn cũng cảm thấy Trương Thanh Vân rất tài giỏi. Nhưng sau khi tiếp xúc thời gian ngắn, hắn biết Trương Thanh Vân chỉ có xuất thân là một gia đình tầm thường ở Giang Nam, kém quá xa những gì hắn tưởng tượng. Nếu xét về phương diện kiến thức kinh tế thì Trương Thanh Vân là người tài hoa, trong lòng Chiêm Hồng Quế cảm thấy thoải mái, cảm thấy tiểu tử Thanh Vân này học rất cao, người ta cũng từng bước bò lên. Nhưng bây giờ khi biết Trương Thanh Vân công tác ở cục cán bộ lão thành thì suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn bị nhiễu loạn.
Một cán bộ có năng lực kinh tế khủng bố như vậy sao lại ném vào cục cán bộ lão thành? Chiêm Hồng Quế cảm thấy vụ việc này rất ẩn giấu, cũng nhìn không thấu Trương Thanh Vân.
- Tút, tút!
Trương Thanh Vân đang định quay đầu giải thích vài câu với Chiêm Hồng Quế thì điện thoại trong túi bắt đầu rung lên, hắn móc ra xem, sau đó nhanh chóng đặt bên tai.
Trương Thanh Vân nghe một câu mà vẻ mặt nhanh chóng chuyển thành trắng bệch, sau đó hắn lập tức cúp điện thoại rồi nói với tài xế:
- Chạy đến bệnh viện trung ương với tốc độ nhanh nhất.
Sau đó Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Chiêm Hồng Quế, hắn sửa lời:
- Chạy đến phía trước tìm một chỗ đậu xe để bí thư Chiêm đi xuống.
- Anh Chiêm, hôm nay tôi có chuyện gấp, bất kính rồi! Anh xuống xe về trước nhé, hôm sau tôi sẽ bồi tội.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất dồn dập.
Chiêm Hồng Quế vô thức gật đầu, cũng bị vẻ mặt của Trương Thanh Vân làm ảnh hưởng. Hắn cũng là lão quan trường, biết rõ bệnh viện trung ương là thứ gì, Trương Thanh Vân vội vàng đến bệnh viện, như vậy chắc chắn có biến đổi lớn.
- Mình suy đoán không sai, tiểu tử này có bối cảnh không tầm thường.
Chiêm Hồng Quế thầm nghĩ. Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, Chiêm Hồng Quế tự mình bước xuống xe. Trương Thanh Vân cũng không nói lời từ biệt, hắn nói tài xế phóng như bay về phía bệnh viện trung ương.
Trương Thanh Vân còn chưa đến cổng bệnh viện đã thấy bầu không khí cực kỳ căng thẳng, vì có giấy thông hành đặc biệt là xe của Trương Thanh Vân có thể phóng đến khu nhà săn sóc đặc biệt cho Triệu tướng quân. Lúc này bên ngoài đã có rất nhiều người, con cháu đời thứ ba của Triệu gia hầu như đến đông đủ, nhưng thấy không có mặt Triệu Mai Nam.
- Đại ca, Nhị ca!
Trương Thanh Vân chào hỏi mọi người, mỗi người chỉ gật đầu mà không trả lời, bầu không khí rất nặng nề và buồn bực.
- Đại ca, tình huống thế nào? Giai Ngọc đâu?
Trương Thanh Vân khẽ nói với Triệu Truyền. Lúc này Triệu Truyền chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân, một lúc sau khóe môi mới giật giật. Khi hắn đang định nói chuyện thì cửa phòng mở ra, một bác sĩ xuất hiện trước cửa, mọi người lập tức xúm lại.
Vị bác sĩ này biết mặt Trương Thanh Vân, hắn dùng tay chỉ Trương Thanh Vân nói:
- Sao bây giờ anh mới đến? Vào đi!
Trương Thanh Vân nhìn khắp chung quanh, vẻ mặt mọi người không được tốt đẹp gì cho lắm, ngay cả Triệu Truyền cũng trở nên cực kỳ khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi không tiếp tục xúm lại mà chậm rãi lui ra phía sau. Trường hợp này Trương Thanh Vân cũng không nói thêm điều gì, hắn khoác áo trắng đi vào cửa, phía sau vang lên một tiếng ầm, cửa đóng lại, đám người Triệu Truyền bị ngăn cách ở bên ngoài.