Khu thường trú thị ủy Thanh Giang ở thủ đô, trước cửa có một chiếc xe chậm rãi dừng lại, mọi người trong khu thường trú đều đã ra đứng đợi, xe dừng lại thì Liễu Binh tiến lên với vẻ mặt tràn đầy nụ cười.
Cửa xe được bảo vệ mở ra, Trương Thanh Vân mỉm cười bước xuống. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Cục trưởng Trương, chúng tôi luôn trông mong anh hạ giá đến thăm, lần này tôi cùng Đức Chi tiến về thủ đô cũng muốn gặp mặt anh một lần, hôm nay chúng ta phải uống vài chén mới được.
Liễu Binh tiến lên cười ha hả nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, từ xa đã vươn tay ra.
- Khách khí, khách khí rồi!
Trương Thanh Vân duỗi tay nói, hắn bắt tay với Liễu Binh.
Sau khi Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục kỹ thuật cao thì tất cả các phương diện ở Thanh Giang bắt đầu lôi kéo làm quen, đầu tiên là Cao Khiêm gọi điện đến chúc mừng, ngay sau đó là Mã Ngọc Kiều đến thăm hỏi, bây giờ Liễu Binh lại tự mình tiến về thủ đô.
Đi cùng với Liễu Binh còn có Vũ Đức Chi, tất nhiên phó chủ tịch thường vụ cùng đi theo công tác thì rõ ràng phải là chuyện lớn. Liễu Binh sắp xếp như vậy coi như rất khổ tâm, mọi người ở Thanh Giang đều biết Vũ Đức Chi có quan hệ thân thiết với Trương Thanh Vân, nếu vào thủ đô mà không có Vũ Đức Chi thì không được.
Nhưng nếu phái Vũ Đức Chi đến thủ đô thì rõ ràng không có thành ý, ngược lại còn để lại ấn tượng Trương Thanh Vân đầu cơ trục lợi ở ban ngành Thanh Giang, cho nên Liễu Binh cân nhắc mãi mới quyết định.
Lần đầu tiên Liễu Binh gặp mặt Trương Thanh Vân thì cũng không tốt cho lắm, lúc đó lòng dạ hắn hẹp hòi bị Trương Thanh Vân ôn hòa ép buộc rơi vào tình cảnh khó khăn, vì vậy mà hai người xem như có khúc mắc. Đáng lý ra chút chuyện như vậy Liễu Binh cũng không muốn ghi trong lòng, dù sao vấn đề quan trọng của Liễu Binh là phải thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình ở Thanh Giang, vì đạt được mục tiêu này mà náo loạn cũng đáng, nhưng quan trọng là lúc đó Trương Thanh Vân lại đang nằm chờ ở cục cán bộ lão thành.
Với ánh mắt của Liễu Binh thì ăn chực nằm chờ ở cục cán bộ lão thành nào có cơ hội được điều động? Vì vậy hắn thấy Trương Thanh Vân chức cao nhưng sau này chắc sẽ không xen vào công tác của nhau, cho nên lúc đó lòng dạ hẹp hòi lại bùng lên, không thèm quan hệ.
Không lo xa thì chắc sẽ có ngày lo gần, những lời này rất đúng trên người Liễu Binh trong vòng nửa năm. Liễu Binh đến Thanh Giang phải cố gắng gồng sức mới nắm được khu công nghệ vào trong tay, nhưng đột nhiên có tin Trương Thanh Vân được đưa lên giữ chức cục trưởng cục kỹ thuật cao của ủy ban cải cách trung ương. Hắn nghe thấy tin tức này mà cảm thấy không ổn, khu công nghệ cáo chính là sản nghiệp mới, toàn bộ khu công nghệ và các đơn vị khoa học có mối liên hệ chặt chẽ với ủy ban cải cách các cấp.
Cục kỹ thuật cao là nơi ban ra các chính sách, là nơi đưa ra những quyết nghị trợ giúp xí nghiệp, vì vậy mà tin tức về Trương Thanh Vân được các lãnh đạo chú ý rất mạnh, hơn nữa nếu có cơ hội thì phải tranh thủ.
Vì liên quan đến những mối quan hệ lợi hại trên mà sau này Liễu Binh chắc chắn phải thường xuyên quan hệ gần gũi với Trương Thanh Vân, nhưng lần trước gặp mặt đã không vui, sau này lại phải gặp mặt. Hơn nữa nếu Liễu Binh muốn đến cục kỹ thuật cao xin trợ giúp thì lấy đâu ra mặt mũi?
Vì vậy dù cực kỳ không tình nguyện nhưng Liễu Binh cũng phải bắt buộc cho Vũ Đức Chi ra mặt, hắn cố gắng hát vang bài ca phá vỡ hiềm khích trước đó với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cùng bắt tay với Liễu Binh, khi Liễu Binh còn chưa kịp nói thêm điều gì thì Trương Thanh Vân đã nhìn về phía Vũ Đức Chi. Bây giờ Vũ Đức Chi là cái mông quyết định cái đầu, quan càng lớn thì tác phong quan liêu càng ngày càng đủ. Hai người gặp mặt làm Trương Thanh Vân nhớ về những ký ức xưa, tất nhiên sẽ không khỏi cảm thán.
Trương Thanh Vân còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt Vũ Đức Chi, đó chính là tình cảnh trong hội nghị thường ủy huyện Ung Bình, lúc đó hắn đến nhận chức thư ký cho chủ tịch huyện, trong lòng không yên ổn, lần đầu tiên nhìn thấy các vị lãnh đạo cũng rất rung động.
Trước kia phong cách quan liêu của Vũ Đức Chi là rất đủ, bộ dạng cẩn trọng không nói không cười của lão vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của Trương Thanh Vân. Trước đó Trương Thanh Vân nhìn qua Vũ Đức Chi vài lần thì phát hiện người này không tầm thường, bây giờ xem lại, chỉ mới một năm, Trương Thanh Vân trở thành cán bộ cấp bộ, mà địa vị của Vũ Đức Chi cũng không phải là cán bộ lãnh đạo ở Ung Bình.
Trương Thanh Vân bắt tay Vũ Đức Chi theo lễ tiết, hắn dùng bàn tay còn lại áp lên rồi nói:
- Chủ tịch Vũ vẫn có phong thái như trước, mỗi lần gặp mặt anh đều làm tôi cảm thấy vui sướng.
- Không phải, không phải, vài năm đã già rồi!
Vũ Đức Chi lắc đầu nói, sau đó lại di chuyển chủ đề:
- Cục trưởng Trương đúng là không còn giống như trước, anh là lãnh đạo Thanh Giang chúng tôi, nghe nói anh tiến lên chức cục trưởng cục kỹ thuật cao, điều này làm cho toàn bộ Thanh Giang sinh ra cảm giác một người làm quan cả họ được nhờ.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ rồi cười ha hả. Vũ Đức Chi mở miệng ra thì toàn là những lời lợi hại, đã kéo gần quan hệ với Trương Thanh Vân, hơn nữa còn chính thức tát vào mặt Liễu Binh đang đứng bên cạnh. Nếu một người làm quan cả họ được nhờ thì Liễu Binh chạy đến đây làm gì? Đang hoảng sợ không chịu nổi, đang tìm quan hệ sao?
- Chào bí thư Trương!
Mã Ngọc Kiều tiến lên nũng nịu cười nói, hôm nay nàng ăn mặc rất tỉ mỉ, cơ thể nhìn qua trẻ hơn rất nhiều. Hơn nữa thân thể còn bùng ra khí chất đoan trang, ung dung khí phái, rõ ràng cố ý soạn ra vì Trương Thanh Vân.
Mã Ngọc Kiều có những ý nghĩ rất riêng biệt, trước kia thái độ của nàng đối với Nghê Quảng Vũ và Quách Chu Quần đều đến từ Trương Thanh Vân. Có thể nói người phụ nữ này vừa có sự cay nghiệt lại vừa có phúc phận, cặp mắt sáng ngời khó thể che đậy.
Trước nay nàng chưa từng đắc tội với Trương Thanh Vân, luôn cung kính trước mặt bí thư Trương, cho đến bây giờ cũng chưa từng dám đùa giỡn. Dù Trương Thanh Vân được đưa đến ăn không ngồi rồi ở cục cán bộ lão thành thì những ngày năm mới hay lễ tết đều được Mã Ngọc Kiều quan tâm chu đáo.
Lúc đó Mã Ngọc Kiều chỉ hành động theo vô thức, cũng không quá xem xét đến lợi ích và hiệu quả. Vấn đề cũng vì nàng làm chủ nhiệm khu thường trú Thanh Giang, mỗi khi đến lễ tết đều phải có quà cho lãnh đạo, phải có hoạt động xã giao, lúc đó tính thêm cho Trương Thanh Vân một phần, chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng bây giờ khi nhớ đến những hành vi trước đó thì Mã Ngọc Kiều cảm thấy mình rất anh minh, nhìn xa trông rộng. Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà bí thư Trương đã là cục trưởng cục kỹ thuật cao, trước đó Mã Ngọc Kiều đã có đủ cấp bậc lễ nghĩa, bây giờ có thể kéo quan hệ với Trương Thanh Vân, hơn nữa còn rất tự tin.
Trương Thanh Vân nhìn Mã Ngọc Kiều mà cảm thấy tâm tình không tệ, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Mã xem ra càng ngày càng trẻ, xem ra có thói quen với mùa đông khô thoáng trong thủ đô, có cách xử lý đúng đắn.
- Khanh khách!
Mã Ngọc Kiều nghe thấy Trương Thanh Vân nói vậy mà tâm hoa nở rộ, nàng cười ngọt lịm rồi đưa tay ra mời rất ưu nhã:
- Mời, hôm nay chúng tôi cố ý chuẩn bị thức ăn tốt nhất cho bí thư Trương, anh cũng đã rời khỏi Giang Nam lâu ngày, hy vọng sau này có thể chú ý đến chỗ này, đến nhiều một chút để nhấm nháp hương vị cố hương.
Mã Ngọc Kiều hào phóng như vậy làm Trương Thanh Vân cảm thấy mình bị sủng ái mà nóng mặt, gái hồng lâu đúng là gái hồng lâu, vứt ra một câu cũng là vài bậc thang, một câu nói nhấm nháp hương vị cố hương rất đúng thời điêm. Tâm tình mất tự nhiên của Trương Thanh Vân chợt biến mất, hơn nữa còn ấm hẳn lên.
Trương Thanh Vân định cất bước thì cảm thấy tình huống không đúng, dựa theo nghi lễ bình thường thì mình đến chỗ này và Liễu Binh là người có cấp bậc cao nhất, hai người phải khách sáo một lúc mới phân chia trước sau và tiến vào. Nhưng tình cảnh bây giờ thì khác, mình cất bước thì câu nói quan trọng của Liễu Binh sẽ phải nhường chi Vũ Đức Chi, điều này thật sự quá đột ngột.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cau mày nhìn Mã Ngọc Kiều, người phụ nữ này tiếp nhận ánh mắt Trương Thanh Vân mà có chút sững sốt, nàng lập tức hiểu rõ nguyên nhân, vì vậy lui về phía sau một bước.
Vũ Đức Chi chỉ chỉ hoa viên dưới lầu nói:
- Cục trưởng Trương, các đồng chí khu thường trú rất có tâm tư, bố trí đình đài lầu các và hoa viên rất đúng, rất đủ ý vị của Giang Nam.
Vũ Đức Chi nói như vậy thì lập tức khéo léo di chuyển lực chú ý của mọi người, vì vậy mà lợi dụng cơ hội để tiến sang bên cạnh vài bước, điều này đủ cho Liễu Binh và Trương Thanh Vân đứng cùng một nơi, thuận lợi phá giải tình cảnh xấu hổ.
Lúc này trong lòng Liễu Binh có vướng mắc, nhưng vì sự có mặt của Trương Thanh Vân mà hắn bắt buộc phải nhịn. Trương Thanh Vân cũng không quá tích cực với Liễu Binh, hắn đưa tay nói:
- Chủ tịch Liễu, mời anh vào trước!
- Không, không, mời cục trưởng Trương, anh là lãnh đạo của chúng tôi, đón tiếp anh đã là quá vinh hạnh, anh nên đi đầu mới đúng.
Liễu Binh vội nói, sợ Trương Thanh Vân khách sáo nên hắn còn cố ý lui một bước, sau đó còn nói với Mã Ngọc Kiều:
- Chủ nhiệm Mã, dẫn đường đi.
Lúc này Trương Thanh Vân cũng không muốn khách sáo, hắn đi thẳng lên phía trước. Trương Thanh Vân rất quen thuộc nơi này nhưng đã lâu chưa được thưởng thức món ăn Giang Nam. Hôm nay Mã Ngọc Kiều chuẩn bị một bàn thức ăn rất tỉ mỉ, chỉ bằng một câu nói "nhấm nháp hương vị cố hương" cũng đủ làm người ta thoải mái.
Mấy ngày qua Trương Thanh Vân rất bề bộn công tác, bây giờ đã gần đến tết âm lịch, báo cáo trong ủy ban cải cách rất rườm rà, hơn nữa còn đủ mọi hạng mục. Đã vài ngày hắn chưa được ngủ ngon, bây giờ đến khu thường trú Thanh Giang cũng đủ để giải sầu, thuận tiện còn gặp mặt Vũ Đức Chi, mọi người cùng uống vài chén nhắc lại chuyện xưa. Lúc này Trương Thanh Vân cũng đã sớm quên tâm địa gian xảo của Liễu Binh, hơn nữa vì có cảm tình với Thanh Giang mà cũng không muốn quá so đo với Liễu Binh, cũng sẽ không cố gắng làm ảnh hưởng đến khu công nghệ Thanh Giang. Nhưng Liễu Binh lại không biết, vì vậy trong lòng rất bồn chồn.
Khi Liễu Binh dùng Vũ Đức Chi thì đã cân nhắc rất nhiều, Vũ Đức Chi là nhân vật gì? Là một cán bộ lãnh đạo cực kỳ hung ác. Lúc này nếu không phải Liễu Binh suy xét vì Trương Thanh Vân, vì muốn hóa giải mâu thuẫn mới kéo một hung thần như Vũ Đức Chi đến đây.
Trương Thanh Vân thấy được trên người Liễu Binh một cảm giác tầm mắt ngắn cực kỳ tinh khiết của quan viên địa phương, xây dựng địa phương không ly khai khỏi sự giúp đỡ của trung ương, nhưng rất nhiều quan viên không quan tâm đến tin tức của các bộ và ủy ban trung ương. Bọn họ không biết rõ sự khác giữa địa phương và cơ quan trung ương, vì vậy liên hệ không được thoải mái, cuối cùng phải lết ra khỏi chiến trường và quay về trong tư thế thua trận. Trương Thanh Vân cảm thấy mình được nhận chức cục trưởng của một cục thuộc ủy ban cải cách trung ương, điều này cũng coi như tầm mắt của mình hơi rộng.