Mùa đông năm nay khá lạnh, bây giờ Trương Thanh Vân thức dậy rất sớm, ban ngày phải che phủ quần áo kín người mới ra khỏi cửa. Khi gần đến cuối năm thì công tác dần bận rộn và thời tiết lại càng lạnh lẽo, dù sao chỉ cần tổng kết xong thì coi như không còn nhiều công tác để làm, mà khoảng thời gian này người tuyến dưới chạy lên cũng rất nhiều, truyền thông cũng hoạt động khá tích cực.
Sáng hôm nay Trương Thanh Vân xuống lầu chuẩn bị đi làm thì Triệu Giai Ngọc mặc trang phụ nghỉ ngơi đưa theo con gái Mạn Mạn đi tiễn chồng, tiện thể ở bên ngoài hoạt động thân thể. Khi đi vào ga ra thì Triệu Giai Ngọc nhìn thấy một chiếc Passat, vì vậy mà hai hàng chân mày vặn thành một khối.
- Sao vậy? Em lại không vừa mắt với xe của anh sao?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói, các cán bộ cấp cục của ủy ban cải cách đều không có xe riêng, đi ra ngoài đều dùng xe công, Trương Thanh Vân cũng vì thuận tiện cho công việc mới mua một chiếc Passat.
Hắn mua chiếc xe này vốn rất đường hoàng, nhưng sau khi quay về lại cảm thấy không hợp với đàn xe ở nhà, cấp bậc đúng là quá thấp, hơn nữa dừng cùng chỗ với những chiếc xe của Triệu Giai Ngọc cũng chẳng xứng. Trước đó Triệu Giai Ngọc muốn xử lý "đẹp" chiếc xe này, cuối cùng cũng vì Trương Thanh Vân kiên trì mới giữ "em nó" lại được.
Lý do của Triệu Giai Ngọc rất đơn giản, nàng cảm thấy lý do Trương Thanh Vân mua chiếc Passat quá lắm lời, theo lời của nàng thì hai người không trộm không cướp, mua xe tốt còn sợ người khác giẫm đuôi sao? Hơn nữa những kẻ có thân phận trong thủ đô ai mà không biết thân phận của Trương Thanh Vân?
Hơn nữa Triệu Giai Ngọc cũng nghi ngờ tính khí đàn ông sĩ diện thái quá của Trương Thanh Vân, lúc nào cũng lắm lời không muốn dùng tiền của vợ, vì vậy mới mua chiếc xe chết tiệt này.
Trương Thanh Vân cũng vì vậy mà rơi vào trạng thái bị động, cuối cùng kiên quyết không thừa nhận mình có tích cách sĩ diện đàn ông, cũng lấy ra hai tấm thẻ ngân hàng, một chiếc trong đó là của Biện Huy Hoàng đưa cho năm xưa. Những năm qua hắn không dùng tiền trong thẻ, vì vậy tiền để lâu ngày càng nhiều, đã vài chục triệu.
Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân mới thoát khỏi nghi ngờ tư tưởng sĩ diện đàn ông của Triệu Giai Ngọc, nhưng tội danh lắm lời lại oằn trên lưng.
- Xe của ba ba đúng là không ra gì, đứng nói mẹ không thấy hợp mắt, ngay cả con thấy cũng không thoải mái!
Tiểu Mạn Mạn dùng giọng tức tối nói, gương mặt nhỏ nhắn lại rất nghiêm trang.
Trương Thanh Vân nghe vậy cảm thấy sững sờ, mà Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, sau đó lại cười lên khanh khách rồi sờ lên đầu Mạn Mạn tỏ vẻ tán thưởng. Tiểu Mạn Mạn được mẹ khẳng định thì lại càng đắc ý, nàng nghểnh đầu lên cao, kiêu ngạo như công chúa, cặp mắt đen lúng liếng nhìn về phía cha giống như muốn thị uy.
Trương Thanh Vân muốn làm cho vẻ mặt mình trở nên nghiêm nghị, dùng vẻ cứng rắn để giáo dục con. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của con gái Mạn Mạn thì cuối cùng cũng phải cười thành tiếng, hắn giả vờ tức giận gõ lên đầu của con gái nói:
- Còn nhỏ mà như quỷ sứ, tiểu nha đầu, có phải thấy mẹ giàu hơn cha nên nghiêng hẳn về phía mẹ không?
Tiểu nha đầu nghe thấy lời này thì vẻ mặt lập tức biến đổi, trở nên rất uất ức, nàng vội la lên:
- Không phải, nhưng xe của mẹ quả thật đẹp hơn xe của ba rất nhiều.
Trương Thanh Vân thấy nha đầu Mạn Mạn cuống đến mức phát khóc thì vội vàng cười hì hì ôm con vào lòng, hắn nói:
- Vậy con phải hôn bố, vậy bố mới tin là thật.
Tiểu nha đầu không chút do dự mà hôn vào mép Trương Thanh Vân, bộ dạng rất láu lỉnh. Trương Thanh Vân cảm thấy rất vui, hắn khen con gái biết chuyện, biết yêu ba ba, vì vậy cả nhà cười rất vui và hòa thuận.
- Thanh Vân, đại ca gọi điện đến, nói có chuyện cần anh hỗ trợ. Anh ấy nói anh quen thuộc Giang Nam, nói anh lập tức mở tin tức hai thành phố Vũ Lăng và Vũ Đức liên hợp mở du lịch, kịp thời cùng liên hệ với bọn họ.
Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói, Trương Thanh Vân nhướng mày, Vũ Đức và Vũ Lăng liên hợp mở du lịch sao? Đây là chuyện gì, cần mình đi tìm hiểu tình huống sao? Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu, bây giờ chủ tịch tỉnh Giang Nam là Hà Khôn, Triệu Truyền có ý đồ gì đây? Còn cần mình giúp hắn tìm hiểu tình huống sao?
Trương Thanh Vân cảm thấy rất nghi ngờ ngẩng đầu lên tiếp nhận ánh mắt Triệu Giai Ngọc, hai người bốn mắt nhìn nhau, Trương Thanh Vân cũng thấy vẻ nghi hoặc trong mắt vợ.
- Thanh Vân, đại ca nói anh có những con đường rất đặc biệt để hiểu rõ tình huống ở Giang Nam, nhưng anh sao có thể hiểu rõ bằng chú Hà cho được?
Triệu Giai Ngọc nghi ngờ nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Truyền. Triệu Truyền dò xét tin tức liên hợp du lịch giữa hai thành phố chỉ là giả, cái hắn muốn chính là tìm hiểu hư thật về động tĩnh của Quách gia và Cao gia ở Vũ Lăng và Vũ Đức, phương diện này thì thị giác của Trương Thanh Vân là rất mạnh.
Trương Thanh Vân khẽ cười mà tâm tình dần trầm xuống, trong lòng bùng lên dự cảm bất an. Bình thường tất cả mọi chuyện ở Giang Nam đều được Trương Thanh Vân liên hệ với Nghê Thu Nguyệt, nhưng tháng qua người phụ nữ này giống như biến mất, sao lại không liên lạc được nhỉ?
Gần đây Trương Thanh Vân luôn buồn bực vì vấn đề này, trong lòng có chút cảm giác khó chịu nhưng không dám bày tỏ. Lúc này Triệu Giai Ngọc nhắc đến chuyện ở Giang Nam, vì vậy Trương Thanh Vân nghĩ đến mà tâm thần có chút rối loạn.
- Anh sao vây? Cũng không còn sớm nữa, anh...
Triệu Giai Ngọc dùng giọng kỳ quái nói.
- À, không có gì!
Trương Thanh Vân lập tức thanh tỉnh trở lại:
- Anh đi trước nhé, em và Mạn Mạn tập thể dục một chút rồi về, đừng ở ngoài quá lâu.
Trương Thanh Vân nói xong thì mở cửa xe rồi phóng đi như chớp.
- Ba ba xấu, đi làm cũng không hôn từ biệt Mạn Mạn!
Tiểu nha đầu nhìn xe hơi chạy đi mà quệt miệng nói, không biết nếu Trương Thanh Vân thấy bộ dạng của nàng lúc này thì sẽ có cảm nghĩ gì.
Bây giờ trong lòng Trương Thanh Vân đang nghĩ về một người phụ nữ khác, càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy không đúng. Nghê Thu Nguyệt là một người còn sống sờ sờ trước mắt, sao bây giờ lại gián đoạn liên hệ nữa rồi?
Trương Thanh Vân gọi điện thoại di động cũng không thông, điện thoại đến cơ quan cũng không gặp, hỏi cũng không biết được kết quả. Không biết tại sao mà trong lòng hắn cảm thấy rất quỷ dị, có đôi khi nghĩ đến đây trong lòng hắn cảm thấy bối rối rất kỳ diệu.
Trương Thanh Vân lái xe mà cảm thấy không yên lòng, hắn lấy điện thoại ra có chút do dự rồi lại thả xuống. Động tác này lập lại ba lượt, cuối cùng xe cũng đến bãi đỗ xe dưới lầu ủy ban cải cách, lúc này hắn lấy điện thoại ra giống như quyết tâm.
Đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy trước mặt có một bóng đen lóe lên, hắn vô ý giẫm mạnh chân ga. Một tiếng két vang lên, vì quá tính mà Trương Thanh Vân nghiêng hẳn về phía trước, điện thoại rơi xuống, cảm thấy chóng mặt, toàn thân vì kinh hoàng mà vã mồ hôi lạnh.
Trương Thanh Vân cởi dây an toàn, hắn ngẩng đầu nhìn một ông lão hơn sáu mươi tuổi ở trước mắt. Người này trông có vẻ cỗ lỗ, nách kẹp một chiếc cặp da, trên mặt là một gọng kính, có vài phần phong độ học giả, nhưng nhìn qua lại có vẻ keo kiệt.
Trương Thanh Vân thở ra một hơi dài, hắn mở cửa xe định bước xuống mắng người, nhưng khi nhìn thấy ông lão đang lạnh rùng mình thì cũng không mở miệng, cuối cùng chỉ nói:
- Đồng chí, đứng như vậy rất nguy hiểm, có chuyện gì sao?
Ông lão không lên tiếng mà chỉ nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân, cặp mắt rất có thần, một lúc lâu sau mới nói:
- Anh...Anh chính là cục trưởng Trương của cục kỹ thuật cao trong ủy ban cải cách sao?
Trương Thanh Vân vô thức gật đầu, hắn nói:
- Đúng vậy, chú là...
Ông lão có chút sững sờ, vẻ mặt chợt chấn động, lão tiến lên phía trước nói:
- Chào cục trưởng Trương, tôi là người trong ban nông nghiệp thuộc sở nông nghiệp tỉnh Tấn Đông, cũng họ Trương, gọi là Trương Khả Thành, tôi tìm anh...
Trương Khả Thành ngưng lại một chút, sau đó lại nói:
- Anh xem cái này...Cái này, à, ở đây không tiện, chúng ta đổi địa phương bàn luận có được không?
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Trương Khả Thành mà hai hàng chân mày vo thành một khối. Hắn cũng không biết đối phương có ý gì, vì vậy vội hỏi:
- Thế nào? Hạng mục ở Tấn Đông không phải đã hủy bỏ rồi sao? Chú tìm tôi làm gì?
- Không, không!
Trương Khả Thành đột nhiên trở nên kích động, lão tiến lên phía trước vài bước, thân thể hầu như dán lên người Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân vội vàng lui về phía sau hai bước, hắn không biết mình nói sai điều gì mà kích thích người này.
- Cục trưởng Trương, hạng mục chuyển gien là hạng mục đầu tư lớn của quốc gia, chúng tôi không thể bởi vì vài lãnh đạo không có cách xử lý hợp pháp mà hủy bỏ toàn bộ được. Những năm vừa qua chúng tôi đã bỏ rất nhiều công sức vì hạng mục chuyển gien, đã buôn ba qua rất nhiều nơi, vất vả lắm mới có cơ hội lần này. Điều này...
Trương Khả Thành có chút kích động, câu kế tiếp không nói nên lời.
Trương Thanh Vân đã nghe rõ, thì ra ban nông nghiệp trong sở nông nghiệp Tấn Đông có người không phục và đã tìm đến cửa. Hắn nhìn đối phương, khi đang định mở miệng thì đột nhiên thấy có người gọi mình, hắn quay đầu và nhìn thấy thư ký Tiểu Lượng của Tạp Báng Đài đang chạy về phía bên này.
Thư ký TIểu Lượng tiến nhanh đến trước mặt Trương Thanh Vân rồi ghé miệng đến nói:
- Cục trưởng Trương, người này rất bảo thủ, buổi sáng còn ngăn cản xe của chủ nhiệm Tạp, lúc đó chủ nhiệm đã không thèm quan tâm.
Trương Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý của Tiểu Lượng, lời nói này cũng phù hợp với ý nghĩ của hắn, nước đã hắt ra thì khó hốt trở về, đã quyết định bỏ hạng mục chuyển gien thì không thể do dự. Dù thế nào thì vấn đề đại cục của ủy ban cải cách cũng là quan trọng nhất, hơn nữa hắn cũng không quen thuộc tình hình ở Tấn Đông, thôi thì không nên quan tâm là hay hơn.
- Được, được rồi, chú à, việc này tôi không có ý kiến, cũng là ý kiến của tất cả lãnh đạo ban ngành chúng tôi, chú xem công tác cuối năm bây giờ quá bề bộn...
Trương Thanh Vân nói, hắn vừa nói được một nửa thì Trương Khả Thành đã đoạt lời:
- Đồng chí cục trưởng, tôi đảm bảo không quá trì hoãn thời gian của anh, tôi chỉ báo cáo chút tình huống mà thôi, anh xem...
Trương Thanh Vân đúng là cảm thấy rất khó khăn, đúng lúc này thì thư ký Tiểu Lượng cũng gọi đến hai gã cảnh sát bảo vệ. Bọn họ mời Trương Khả Thành ra ngoài, không được can thiệp vào công tác của Trương Thanh Vân, vì vậy mà hắn mới có cơ hội đi vào công sở.
Trương Thanh Vân tiến vào phòng làm việc của mình rồi gọi điện cho Cảnh Chiến ở Thành Đô, hắn cho Cảnh Chiến một nhiệm vụ đặc biệt, cần phải điều tra tung tích của Nghê Thu Nguyệt.
Cảnh Chiến là người đáng tin, hơn nữa việc này cho Cảnh Chiến đi thăm dò cũng không xảy ra vấn đề. Vì tiểu tử này sẽ không có những suy nghĩ gì khác, hắn chỉ biết coi Nghê Thu Nguyệt là đối thủ của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân đã cố ý dặn dò phải điều tra trong bí mật, không được liên hệ với bất kỳ người nào khác, có gì biến động cứ trực tiếp báo cáo cho hắn. Tất nhiên Cảnh Chiến sẽ gật đầu đồng ý.
- Anh...Cái kia...Có chuyện này muốn nói với anh!
Cảnh Chiến ở đầu dây bên kia chợt lắp bắp nói.
- Có chuyện gì? Nói thẳng ra đi, còn ngại ngùng gì nữa?
Trương Thanh Vân nói, trước nay Cảnh Chiến luôn liên lạc chặt chẽ với Trương Thanh Vân, hơn nữa cứ đến tết âm lịch mỗi năm đều sang thăm hỏi, quan hệ của hai người không chỉ đơn thuần là anh em.
- Là thế này, anh, mùng sáu tháng giêng em, cái kia...Chuẩn bị cùng Tiểu Phạm kia...Nâng cốc...Nghĩ rằng...
Cảnh Chiến lắp bắp nói.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, lúc đầu hắn còn không hiểu, nấu rượu sao? Hắn dừng lại một chút rồi ý nghĩ xoay chuyển, hắn vội hỏi:
- Hảo tiểu tử, rốt cuộc cũng muốn kết hôn rồi sao? Ôi trời, tôi còn tưởng cậu bị gì, chị cậu đã biết chưa?
- Biết rồi, em muốn mời anh làm người chứng hôn, anh xem...
Cảnh Chiến nói.
- Không có vấn đề, không có vấn đề! Tôi tình nguyện, tôi tình nguyện!
Trương Thanh Vân thoải mái cười nói:
- Những lời này chắc chắn là của chị cậu, chuyện cứ giấu trong lòng, sai người khác làm việc thì nhanh lắm.
Cảnh Chiến cười hì hì nói:
- Vậy thì cảm ơn anh trước, cảm ơn anh!
Cảnh Chiến tất nhiên biết rõ quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Cảnh Sương, tất nhiên hắn cũng biết rõ Trương Thanh Vân đóng vài trò thế nào khi chị gái từ một thương nhân tầm thường trở thành tỷ phú.
Cảnh Chiến không thấy bất kỳ điểm gì khác thường, khi hắn gặp mặt Trương Thanh Vân thì người này đang là bạn trai của Cảnh Sương, tất nhiên cũng đã tiếp nhận đối phương từ khi đó. Nhiều năm trôi qua dù có nhiều biến cố nhưng hắn chưa từng thay đổi quan điểm của mình.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại Cảnh Chiến mà bấm số gọi cho Cảnh Sương, chuẩn bị trò truyện với nàng lần đầu tiên qua nhiều tháng. Từ khi hắn đến thủ đô thì chưa từng gặp mặt nàng, trước đó cũng đôi khi có liên lạc nhưng thường thì vào đúng lúc Trương Thanh Vân rất bận rộn, vì vậy mà cũng không nói được quá nhiều.
Thực tế thì một năm Trương Thanh Vân đến thủ đô có khá nhiều việc phát sinh, ông cụ mất, hơn nữa sự nghiệp của Trương Thanh Vân lại ở vào giai đoạn trầm cảm. Tất cả những sự việc này đều có ảnh hưởng đến hắn, hắn thiếu quan tâm đến Cảnh Sương cũng là một tồn tại khách quan.
Cảnh Sương nhận điện thoại rất tích cực, nhưng chỉ trò chuyện vài câu thì đã muốn cúp điện thoại. Người ta bây giờ đang ngồi cùng em dâu và giúp Cảnh Chiến thu xếp chuyện hôn nhân, còn có công phu nấu cháo điện thoại với Trương Thanh Vân hắn sao? Vì vậy hắn đành phải cúp máy, xem như mình tự tác đa tình.
Một ngày không nói chuyện, lúc tan tầm thì Trương Thanh Vân lái xe ra cửa, còn chưa kịp ra đến đường lớn thì đã có người phóng ra cản đường. Hắn tập trung nhìn lại, cũng không phải người nào khác, chính là Trương Khả Thành mà sáng sớm đã cản xe.
- Cục trưởng Trương, cục trưởng Trương, lại phải chặn anh trong chốc lát, chỉ chốc lát mà thôi. Anh cho tôi chút thời gian, cho tôi chút thời gian, chỉ nửa giờ, không...Mười lăm phút, à, một phút cũng được. Chỉ mất của anh một phút thôi.
Trương Thanh Vân thò đầu ra, Trương Khả Thành vội vàng nói, hai tay lão vung vẫy. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, lão lại ăn mặc phong phanh, khí lạnh thổi làm bờ môi khô quắt, toàn thân đầy bụi đất, rất khốn khổ.
Trương Thanh Vân không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, nhưng vừa rồi ở văn phòng không có việc gì làm thì hắn cũng đặc biệt kiểm tra lai lịch của Trương Khả Thành. Hắn không dùng tài liệu trong cục mà lên mạng tìm kiếm.
Người này là Trương Khả Thành, là giáo sư nông nghiệp đại học nông nghiệp Tấn Đông, là nhà sinh vật học nổi tiếng trong nước.
Thông qua những tin tức trên thì có thể thấy Trương Khả Thành là người có thân phận, với người như vậy thì không sợ gì vấn đề cơm áo, nào cần phải chặn xe của mình?
- Đi, chú Trương, chúng ta sẽ nói chuyện một chút, chỉ nửa giờ thôi. Tôi sẽ nghe chú báo cáo tình huống, cháu sẽ không có hứa hẹn gì, sau khi chú báo cáo xong tình hình thì không được quấn lấy cháu nữa, có được không?
Trương Thanh Vân nói.
Trương Khả Thành có chút sững sốt, môi liên tục mấp máy, hình như có chút nghi ngờ với lời nói của Trương Thanh Vân, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Được, cứ như vậy.
Trương Thanh Vân mở cửa mời Trương Khả Thành lên xe, hai người phóng về phía một nhà hàng tây đối điện với trụ sở ủy ban cải cách. Trương Thanh Vân đã đến đây dùng cơm một lần, cơm cũng được, không quá tệ. Trương Thanh Vân gọi nhân viên phục vụ một ly cà phê, sau đó lại liếc mắt nhìn Trương Khả Thành, khi thấy đối phương cặp thật chặt cặp da thì trong lòng tự nhiên run lên không hiểu nguyên nhân. Trong phòng có khí ấm mà Trương Khả Thành còn lạnh như vậy, xem ra nguyên nhân chính là phản ứng khi đanh lạnh mà gặp ấm.
- Chú Trương, nếu không thì chú cứ nghỉ ngơi một chút cho khỏe!
Trương Thanh Vân nói.
- Không cần, không cần, tôi sẽ nói ngay!
Trương Khả Thành nói, lão dùng môi liếm đầu lưỡi khô khốc, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, cặp mắt có hơi sững sờ. Lão ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Cục trưởng Trương, anh có biết rõ những lợi ích mà tỉnh Tấn Đông sẽ nhận được khi hạng mục chuyển gien thành công hay không?
- Kính xin chú Trương nói rõ chi tiết!
Trương Thanh Vân lễ phép gật đầu nói.
Trương Khả Thành gật đầu, lão bắt đầu mở lời, tất cả lời nói đều là lợi ích của hạng mục, những tiền cảnh tương lai, đồng thời còn có cả ưu thế của tỉnh Tấn Đông. Lão vừa nói ra thì đã quên thời gian, cũng không kịp uống cà phê mà nhân viên đưa lên, đơn giản chỉ biết dùng giọng lưu loát nói ra tất cả. Cuối cùng lão nói:
- Cục trưởng Trương, anh cũng biết đấy, Tấn Đông chúng tôi rất cần hạng mục này, cần quốc gia giúp đỡ hạng mục này, vì vậy...
Trương Khả Thành vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đưa tay nói:
- Chú Trương, chú đừng vội, trước tiên cứ uống cà phê, cháu cũng có vài vấn đề muốn hỏi.
Trương Khả Thành ngừng câu chuyện, lão nâng ly cà phê lên uống một ngụm, hai hàng chân mày vo thành một khối. Trương Thanh Vân cười cười, hắn giúp Trương Khả Thành xé một bọc đường đưa đến, cũng không có ý cười đối phương, bộ dạng rất chân thành.
- Chú Trương, cháu hỏi chú, cháu biết hạng mục chuyển gien thuộc một ban nông nghiệp thuộc sở nông nghiệp, tất cả đều do ban nông nghiệp đó phụ trách. Khi hạng mục có vấn đề thì cháu cũng đã thông báo cho ban nông nghiệp và cả sở nông nghiệp Tấn Đông, bọn họ đều không có ý kiến gì, chú hiểu ý của cháu chứ?
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói.
Trương Khả Thành chợt sững sờ, lão dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Trương Thanh Vân. Lão nào không biết rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân? Lãnh đạo sở nông nghiệp và ban nông nghiệp tỉnh đã đồng ý với kết quả xử lý của ủy ban cải cách, lão chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học thì nhiệt tình làm gì? Hơn nữa lão đến ủy ban cải cách cũng thuộc loại danh không chính ngôn không thuận, đây không phải bắn đại bác cũng không có quan hệ sao?
Trương Khả Thành liên tục mấy máy môi, vài lần lão định giơ tay nhưng không nói lời nào. Trương Thanh Vân thấy không đúng thì vội hỏi:
- Chú Trương, cháu hiểu rõ tâm tình của chú, nhưng ủy ban cải cách có quy định của ủy ban cải cách, chúng ta không thể không công tác tuân theo quy định, chú thấy sao?
Trương Thanh Vân nói xong thì nhìn ra bên ngoài, hắn cảm thấy trời đã tối, vì vậy muốn đứng lên. Trương Khả Thành đột nhiên nói:
- Đợi một chút, cục trưởng Trương!
Trương Thanh Vân cau mày, hắn cảm thấy hôm nay mình gặp phải một người quá cố chấp. Trương Khả Thành ngăn trước mặt Trương Thanh Vân rồi nói:
- Cục trưởng Trương, tất cả những gì anh nói tôi đều hiểu, nhưng ủy ban cải cách đã từng phê duyệt hạng mục chuyển gien của tỉnh Tấn Đông chúng tôi, nếu đã phê duyệt thì hạng mục sẽ thông qua, đã nói lên vấn đề Tấn Đông chúng tôi có năng lực.
- Nhưng bây giờ hạng mục bị hủy bỏ, lý do đơn giản chính là ban nông nghiệp xây dựng nhà cửa không đúng quy cách, tạo thành những ảnh hưởng tiêu cực. Nhưng bây giờ tôi muốn hỏi, vì vấn đề xây dựng mà có khá nhiều lãnh đạo hủ bại bị mất chức, như vậy có liên quan gì đến vấn đề của hạng mục chuyển gien chúng tôi? Có liên quan gì đến những nhân viên đã vùi đầu vào nghiên cứu hạng mục vài năm trời chứ? Chỉ vì vậy mà bỏ phí những gì quốc gia đã đầu tư sao? Như vậy, như vậy có hợp lý sao?
Trương Khả Thành càng nói càng kích động, lão kéo tay Trương Thanh Vân, đầu đưa đến gần. Trương Thanh Vân nhìn lão, hai người đối mắt nhìn nhau. Trương Khả Thành tiếp tục nói:
- Cục trưởng Trương, Tấn Đông chúng tôi rất thiếu đất làm ruộng, nhưng toàn tỉnh lại có quá nhiều dân, lương thực của chúng tôi năm nào cũng thiếu thốn. Dân chúng không tìm được giống cây phù hợp với khí hậu và thổ nhưỡng khắc nghiệt, thường thì mỗi năm nông dân cũng không thu được bao tiền. Đây cũng chính là hiện trạng sinh ra sự nghèo khó ở Tấn Đông chúng tôi hiện nay, ở những vùng nông thôn của chúng tôi có rất nhiều đứa trẻ đã hơn mười tuổi mà chưa từng được nếm qua mùi vị của hạt gạo.
- Tương lai của chúng tôi ở nơi nào, rõ ràng tất cả đều nằm trên hạng mục nghiên cứu gien!
Trương Khả Thành nói đến đây thì nước mắt cũng rơi xuống, khóe miệng co quắp. Trương Thanh Vân lập tức luống cuống tay chân, hắn muốn lấy khăn giấy, nhưng Trương Khả Thành cho rằng hắn muốn đi, vì vậy tiếp tục lôi kéo nói:
- Cục trưởng Trương, hơn nữa đám cán bộ ban nông nghiệp đã xây dựng rầm rộ và không đúng hạng mục, bọn họ phải bị xử phạt, dù chết cũng không yên lành.
- Nhưng trăm họ ở Tấn Đông chúng tôi có liên quan gì? Điều này có liên quan gì đến nông thôn nghèo đói của chúng tôi? Dựa vào điều gì mà chỉ vài tên cán bộ phạm sai lầm thì nhà nước đã hủy bỏ đầu tư vào sản nghiệp nghiên cứu khoa học của tỉnh tôi? Tôi không phục.
Trương Khả Thành chợt nghẹn ngào, Trương Thanh Vân vịn lấy tay lão rồi nói:
- Chú Trương, đừng kích động, ngồi, chú ngồi đi, cháu sẽ không đi, trước tiên chú tỉnh táo lại rồi nói.
Trương Thanh Vân mất rất nhiều sức lực mới bình ổn được cảm xúc của Trương Khả Thành, hắn cũng cảm thấy chấn động lây. Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt buông lỏng thì Trương Khả Thành đã nói:
- Cục trưởng Trương, tôi chỉ là cán bộ nghiên cứu khoa học, cũng không hiểu những vấn đề trên quan trường, trước khi tôi đến cũng có rất nhiều người khuyên can, nhưng khuyên can cũng vô dụng.
- Tôi đến đây không vì điều gì khác, tôi muốn tìm con đường cho nông nghiệp tỉnh Tấn Đông, tôi muốn tìm ra những loại cây thích hợp với nông dân Tấn Đông.
- Mà điều này cần quốc gia đầu tư và giúp đỡ, còn cần nhân tài của quốc gia trợ giúp, anh là cục trưởng cục kỹ thuật cao, anh có quyền lợi này, phải không? Tôi nói với anh chỉ cần hạng mục chuyển gien có thể thành công thì nhân dân Tấn Đông chúng tôi sẽ có đường sống, nếu không như vậy thì tôi thay mặt trăm họ khấu đầu với anh.
- Đừng, đừng!
Trương Thanh Vân sợ tới mức bắn người dậy, tâm tình cũng bị Trương Khả Thành làm cho kích động. Trương Khả Thành nói ra làm hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, lãnh đạo sở nông nghiệp và ban nông nghiệp không tuân theo quy định thì có liên quan gì đến trăm họ ở Tấn Đông? Có liên quan gì đến chiến lược phát triển vì đời sống nhân dân?
Trương Thanh Vân bị Trương Khả Thành nói ra làm cho mặt nóng đến mức phát phỏng, hắn xử lý vấn đề này thuần túy chỉ vì thanh danh của ủy ban cải cách. Hoặc nói cách khác chính là mình quá để ý đến lông cánh, sợ tự đốt lửa trên người mà chính thức cắt đứt hạng mục, trong quá trình này mọi người đều đã quên đi những mục đích ban đầu khi phê duyệt hạng mục.
Ước nguyện ban đầu của mọi người chính là suy xét cho hiện trạng của sở nông nghiệp Tấn Đông, suy xét cho vấn đề tăng mạnh sản lượng lương thực cho nông dân Tấn Đông, mà không phải xem xét đến vấn đề sở nông nghiệp và ban nông nghiệp có hủ bại hay không.
Trương Thanh Vân luôn miệng nói chú ý đến dân sinh, lúc nào cũng nghĩ muốn tạo lợi cho dân, nhưng bây giờ Trương Khả Thành nói ra vài câu thì đã lộ ra bản chất. Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất xấu hổ, đi đường đã khó, làm quan càng khó, hắn cảm thấy mình không đủ quyết đoán và lá gan.